Bán Hôn Bất Hôn

Chương 20: Nam hai phản công

Hồng Tiểu Ái

24/02/2015

Chiếc BMW dừng lại phía sau người Lục Lê, lại thấy chủ xe hạ kính cửa xe xuống. Đó là một người đàn ông trưởng thành ăn mặc rất lịch sự, hàm răng anh ta trắng sáng, khi cười tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp như ánh mặt trời.

Lúc này, nhìn thấy người đàn ông cười với mình, Lục Lê đồng thời cảm thấy có chút kinh ngạc, lại cảm thấy hơi khó chịu.

Cô mặt nhăn mày nhíu, vừa định mở miệng hỏi xem anh ta có chuyện gì, thì anh ta lại mở miệng nói trước:” Cô là Lục Lê đúng không?”

Mặc dù có chút không kiên nhẫn, nhưng Lục Lê vẫn khách sáo nói xã giao với anh ta một câu: “Xin hỏi anh hỏi tôi có chuyện gì sao?”

“Cô quả là người hay quên mà.” Hàn Hữu Thanh bất đắc dĩ khẽ thở dài, anh mở cửa xe ra, “Nhìn cô trông có vẻ rất hoảng loạn, chắc là đang có chuyện quan trọng phải giải quyết rồi, lên xe đi, tôi tiễn cô một đoạn.” Thấy Lục Lê vẫn nhăn mày nhăn mặt bộ dáng nghi ngờ mình, Hàn Hữu Thanh tỏ vẻ buồn cười,” Sao, sợ tôi là người xấu bắt cóc cô sao?”

Lục Lê cô thực sự đã gặp anh ta sao, trông anh ta rất quen, trong ấn tượng hình như đã gặp anh ta ở đâu thì phải nhưng rốt cuộc đã gặp ở đâu?

Thấy Lục Lê vẫn còn chút kinh ngạc, Hàn Hữu Thanh giả bộ đáng thương, chu chu miệng, biểu tình thật ngốc: “Lục Lê, cô có còn nhớ trước kia khi cô học cấp ba, bên nhà hàng xóm có hoàng tử học đường không? Cô còn từng học phụ đạo anh văn nữa?”

Hoàng tử học đường ư?

Nhắc tới hoàng tử học đường, Lục Lê rốt cuộc cũng có chút ấn tượng.

Nói về năm đó, khi cô đang học năm đầu cấp ba, đứa con nuôi của dì hàng xóm chuyển ra ngoài ở, có đem phòng đó cho thuê, khách thuê chính là Hàn HữuThanh cùng với mẹ của anh ta.

Khi đó, Hàn Hữu Thanh còn đang học cấp ba, bộ dạng cao lớn rất đẹp trai, ăn mặc cũng rất chỉnh chu, đầu tóc được cắt ngắn gọn gàng, vẻ ngoài trông rất sáng sủa cả người toát ra khí chất bất phàm, sau khi cậu ta chuyển đến trường cô, rất nhanh chóng đã được đám nữ sinh mê trai đẹp phong làm “Hoàng tử học đường”… Lục Lê nhớ rõ, lúc trước vì làm hàng xóm với anh ta, nên có rất nhiều nữ sinh đem quà đến rúi vào tay cô, nhờ mang đến cho Hàn Hữu Thanh.

Nhưng mà, Hàn Hữu Thanh khi đó lại là người lạnh lùng cổ quái, căn bản không hề để ý đến người khác.

Lục Lê còn nhớ, mỗi lần Hàn Hữu Thanh đi học về khi trong nhà không có ai, anh ta sẽ ngồi ngẩn người ở ngoài cửa gần cầu thang.

Lúc Lục Lê ra ngoài giúp mẹ mua đồ ăn về, nhìn thấy Hàn Hữu Thanh yên tĩnh ngồi chồm hỗm ở trên cầu thang mà thấy đau lòng, nhịn không được liền hỏi anh ta sao lần nào cũng không mang theo chìa khoá, đều chịu lạnh ngồi ở đây. Dù vậy, thấy anh ta ngồi ngoài này quá lâu, mẹ cũng giục cô kêu anh ta vào ăn cơm. Lục Lê có gọi anh ta vài lần nhưng lần nào anh ta cũng từ chối…

Trong trí nhớ, bởi vì anh ta được mệnh danh là “Hoàng tử học đường” không ai có thể lay động, có rất nhiều nữ sinh thích anh ta, nhưng anh ta lại luôn duy trì bộ dạng cao cao tại thượng, cho nên đám du côn trong trường rất ghét… Có hôm, khi anh tan học trở về, đám du côn kia liền chon thời điểm đó giữ anh ta lại đánh cho một trân, vừa lúc cô đi đến đó, thấy vậy liền giải vây cho anh ta, nhưng mà anh ta cũng không cảm kích hành động của cô thì thôi, trái lại còn càng lạnh nhạt hơn nữa với người nhà cô…

Bọn họ làm hàng xóm mỗi ngày ngẩng đầu cúi đầu đều có thể nhìn thấy nhau. Sau một thời gian, dưới sự nhiệt tình của mẹ cô, cô cũng không nhịn được mà hỏi anh ta, mẹ anh vì sao không đưa chìa khoá cho anh cầm, mỗi ngày cứ đợi ở ngoài hành lang thực sự rất đáng thương đó. Anh ta qua loa nói, là anh ta không muốn mang chìa khoá,cho nên mẹ anh ta không đưa cho cầm.

Vì không để cho anh ta phải đợi ở ngoài nữa, mọi chuyện nhanh chóng diễn biến thành:” Biết mình mỗi ngày đều đi làm về muộn, mẹ Hàn liền đem chìa khoá đến gửi nhà cô, khiến cho mỗi lần đi học về anh ta đều phải qua nhà cô lấy chìa khóa…

Cứ như vậy, thình thoảng cô sẽ gặp anh ta đi học về là gõ cửa nhà cô lấy chìa khoá, thái độ anh ta lúc nào cũng luôn lạnh nhạt, giống như người khác thiếu nợ anh ta cái gì không bằng…

Vì lúc nào cũng đem chìa khoá sang gửi nhà cô, mẹ Hàn đâm ra có hơi áy ngại, nên muốn đáp lễ một chút, liền bảo anh ta mỗi lần lấy khoá đều phải chào hỏi vài câu… Phải biết rằng, khi đó anh ta không chỉ giống hoàng tử học đường, mà còn rất bá đạo…

Nhưng mà, nhà anh ta ở gần nhà cô lâu như vậy nhưng cô cũng chưa từng gặp ba anh ta lần nào.

Trông bộ dạng anh ta có vẻ qua quýt nhưng thật ra trông cũng rất được, hơn nữa thoạt nhìn trông rất lịch sự nhã nhặn, nhưng vẻ mặt anh ta có vẻ rất sầu não, có khi lại rất mệt mỏi chuyện gì đó.

Sau khi Lục Lê lên lớp 11 có một hôm, sáng sớm liền nghe thấy ngoài hành lang có giọng một người phụ nữ đang than khóc, còn kèm theo những lời nói chanh chua của một người phụ nữ khác nữa.



“Cô đồ tiện nhân vô sỉ, tôi thật sự muốn tát một cái chết cô, đúng là loại thấp hèn. Chết đi.”

Trong không khí hỗn loạn, còn có giọng của một người đàn ông: “Náo loạn cái gì, hôm nay cô đồng ý cũng được không đồng ý cũng được, hôm nay tôi nhất định sẽ dẫn A Lan cùng với Thanh về Lâm gia.”

Sau đó liền nghe thấy giọng của người phụ nữ chanh chua kia khóc nháo lên: “Lâm Lai Hi, anh tên khốn này đồ khốn nạn, lúc trước anh phải dựa vào thế lực nhà mẹ đẻ tôi mới vươn lên đến ngày hôm nay, không nghĩ anh như vậy giờ dám vong ân phụ nghĩa, thành công rồi, liền đem tình nhân cũ cùng đứa con hoang này về nhà sao!”

Ngày hôm đó là buổi sáng, người phụ nữ đó sau khi hùng hùng hổ hổ quát tháo, tiếp theo liền nghe thấy âm thanh đồ đạc bị đạp đổ.

Chờ đến khi Lục Lê rời giường đến trường đi học, thì ngoài hành lang đã không một bóng người, nhìn vào trong nhà Hàn Hữu Thanh, đồ đạc đổ vỡ hỏng hóc hết cả.

Tới chiều tối khi cô đi học về, nhà bên cạnh đã khoá chặt, mẹ cô nói nhà bên đó chuyển đi rồi, còn chuyện gì đã xảy ra thì mẹ cô không có nói cho cô biết.

Sau đó cũng không còn liên lạc nữa.

Đã lâu quá rồi không liên lạc gì không ngờ hôm nay lại có thể gặp lại. Hàng xóm láng giềng với nhau được gần một năm, chín năm trôi qua, người hàng xóm này bây giờ lại có thể trở nên vui vẻ cởi mở như vậy, Lục lê khẽ thở dài, khoảng thời gian này quả nhiên có thể biến đổi một con người.

Hàn Hữu Thanh thấy cô rốt cuộc cũng nhớ đến mình, liền cười thật rực rỡ: ”Hiện tại cô có thể yên tâm mà lên xe tôi rồi chứ.”

“Vậy thì cảm ơn anh rồi.”

Khi Lục Lê bảo muốn đến bệnh viện thì Hàn Hữu Thanh bị dọa nhảy dựng lên, quan tâm hỏi thăm: ”Xảy ra chuyên gì sao?”

Lục Lê nhìn về phía ngoài cửa sổ, coi như không nghe thấy câu hỏi của anh ta, cũng không có ý định trở lời câu hỏi đó.

Nhìn thấy tâm tình cô chuyển biến không tốt, Hàn Hữu Thanh cũng không có nói gì thêm nữa, khẽ bật lên một bài nhạc nhẹ, rồi sau đó chuyên tâm lái xe.

Mở cửa sổ xe ra, gió bên ngoài thổi tới làm rối tung những lọn tóc của Lục Lê. Lục Lê vuốt vuốt lại, Hàn Hữu Thanh liếc mắt sang nhìn cô, vô ý nhìn thấy thứ ánh sáng lấp lánh chiếu ra từ phía chiếc nhẫn kim cương được đeo trên ngón áp út của cô.

“Chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô là nhẫn kết hôn sao?”

“Ừ.”

Lục Lê thản nhiên “ừ “ một tiếng, rồi lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này cô thực sự rất lo lắng cho Mĩ Viên, cho nên, không có tâm tình đâu mà nói chuyện. Hơn nữa, nhiều năm như vậy cũng không gặp Hàn Hữu Thanh, ngày trước cũng không có nhiều quen biết, ngay lúc này cũng khó trách có chút xấu hổ.

“Người đó là Trình tiên sinh sao?”

“Ừ.”

Cô vẫn như trước nhàn nhạt “ừ” một tiếng, Hàn Hữu Thanh thấy phản ứng lãnh đạm của cô, hơi hơi nhíu mi, cô chẳng lẽ không tò mò vì sao anh lại biết những điều đó sao?

Cũng không biết qua bao lâu, Hàn Hữu Thanh lại cười đầy chua xót, giọng nói có chút thản nhiên kèm theo sự đau thương:”thế là tôi lại chậm một bước rồi.”



Nghe Hàn Hữu Thanh nói như thế, Lục Lê ngẩn ra, tiện đà thản nhiên nói:” Anh đùa thái quá rồi.”

Anh nhìn thái độ của Lục Lê, Hàn Hữu Thanh hiểu rõ cách nói năng của mình quá tùy tiện, xấu hổ liếc mắt nhìn cô một cái, không hề mở miệng nói thêm gì nữa.

Xe dừng lại trước cửa bệnh viện.

Sau khi mở cửa xe bước xuống Lục Lê tỏ vẻ cảm ơn đối với Hàn Hữu Thanh, không nghĩ tới tự nhiên Hàn Hữu Thanh cũng bước xuống xe.

Nhìn thấy Lục Lê nghi hoặc nhìn mình một cái sau đó há mồm điệu bộ định từ trối, Hàn Hữu Thanh nhanh chóng giành quyền mở miệng nói:” Không cần từ chối tôi, năm đó làm hàng xóm với gia đình cô, tôi với mẹ cũng không ít lần đến nhờ đến sự giúp đỡ của cô. Mấy năm nay, mẹ tôi luôn ở trước mặt tôi nhắc đến dì Lục, nói nếu có thể gặp lại dì Lục phải nhiệt tình đối đãi cho chu đáo. Tôi với mẹ bàn nhau cùng ra nước ngoài sinh sống, tôi mới về vài ngày trước, trước khi tôi về nước mẹ tôi cũng dặn, tôi trở về nhất định phải tìm cho ra tung tích dì Lục, nhưng không ngờ lại gặp cô.” Anh dừng một chút sau đó nó,” A Lê, tuy tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có lẽ tôi có thể giúp được cô gì đó.”

Thấy anh ta khách sáo như thế, hơn nữa hiện tại cô cũng không có tâm tình để mà phản bác gì cả, liền gật gật đầu, để cho anh ta cùng vào bệnh viện với mình.

Lúc cô chạy đến phòng phẫu thuật, liền nhìn thấy Lục Gia đang ngồi ở ngoài hàng ghế bên ngoài khóc lóc.

Lục Lê đi đến bên người chị gái, sau đó nhẹ nhàng kéo chị vào lòng mình.

Lúc này mọi lời nói đều vô nghĩa, cô khẽ vuốt lên người Lục Gia. Lúc này chị hẳn là đang rất lo lắng hoảng loạn, cô cũng chỉ muốn cho chị ấy một cái ôm thật ấm áp để chống đỡ với mọi chuyện mà thôi.

Nhìn thấy Lục Lê đi vào, nước mắt của Lục Gia chảy ra như vỡ bờ. Ngoại trừ em gái cô, những người thân của cô, liệu còn có ai quan tâm đến cô.

Sau khi Mĩ Viên xảy ra tai nạn xe cộ, người đầu tiên cô nghĩ đến là W, liền nhanh chóng gọi điện báo W…

Không nghĩ tới, người này luôn miệng nói là người yêu của cô, là nam thần tượng trong giới giải trí, nghe thấy cô khóc cũng không hỏi cô làm sao mà khóc, cũng không có nửa câu an ủi, chỉ lãnh đạm nói một câu cô đừng rối lên nữa, rồi sau đó nói thêm anh ta đang chụp ảnh, không thể nhận điện thoại, sau đó liền cúp máy…

Còn đến cả người cha của Mĩ Viên Thiệu Kì Tuyên, xem ra cũng chỉ là danh hão đến cả sự sống chết của Mĩ Viên ông ta cũng không để trong mắt cứ coi như không…

Nhớ tới W và Thiệu Kì Tuyên, Lục Gia lạnh lùng cười lạnh, cô cũng thật là ngộ nhận, khẽ cắn môi, tốt nhất nên vứt đi thứ tình cảm chó má đó, từ hôm nay trở đi, cô cũng chỉ cần con gái mình tốt là được, chỉ cần A Lê tốt là được, chỉ cần người nhà của cô đều khỏe mạnh là được…

Thời gian trôi đi nhanh chóng.

Phòng phẫu thuật đột nhiên mở cửa, Lục Gia nhanh chóng từ trong lòng Lục Lê cuống quýt giẫy dụa đứng lên, kích động nhìn bác sĩ hỏi:” Con bé thế nào rồi?”

Cái gọi là cuộc sống, kỳ thật không thể so sánh với bất cứ điều gì, dù có dùng bao nhiêu ngòi bút cũng không thể diễn tả được.

Lục Lê nghe thấy vị bác sĩ mổ chính nói: ”Phẫu thuật rất thành công, chính là người bệnh hiện tại mất khá nhiều máu, cần phải nhanh chóng truyền máu. Số lượng máu trong viện hiện tại không có đủ. Trong số các vị không biết ai có máu nhóm AB không?”

“Máu AB ư?” Lục Gia cắn cắn môi, máu của cô nhóm A, bất dắc dĩ lại đầy hy vọng nhìn sang phía dáng người nhỏ gầy của Lục Lê, muốn mở miệng nói lại thôi…

Lục Lê ngầm hiểu, mỉm cười an ủi Lục Gia, sau đó đối với vị bác sĩ nói:” Là tôi, hãy lấy của tôi.”

Nhìn thấy Lục Lê nói hãy lấy máu của mình,vị bác sĩ có chút do dự, ông ta nhận ra Lục Lê, đây chính là phu nhân của Trình tổng họ thường xuyên đến bệnh viện để quyên góp. Trước đó vài ngày Lục phu nhân có xảy ra tai nạn,Trình tổng đã hết lòng che trở bảo vệ cô ấy rất cẩn thận. Hôm nay nếu lấy máu của cô, chỉ sợ nếu Trình Hoài biết được sẽ lột ra ông ta mất.

Khi vị bác sĩ phẫu thuật chính còn đang do dự, lại nghe thấy bên tai truyên đến một giọng nói khác:”Vị bác sĩ này, giúp tôi làm xét nghiệm nữa, máu tôi hình như cũng là máu AB.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bán Hôn Bất Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook