Chương 471: Lấy lại những thứ gì của năm đó
Ngự Dụng Cuồng Thần
06/10/2021
Khụ khụ khụ
Miếng bánh bao còn lại làm Hà Tiểu Mông ho dữ dội, theo lý mà nói, khi chuyện thế này xảy ra, Thượng Quan Yến Nhi ngồi bên cạnh phải quan tâm, vỗ lưng cho anh ta.
Nhưng lúc này, khuôn mặt Thượng Quan Yến Nhi đang ngẩn ra, nhìn ông nội mình bằng ánh mắt không thể tin được, những lời vừa rồi là do chính ông nội cô nói ra.
Kể cả là Thượng Quan Long cũng ngẩn ra, nhưng ông ta nhớ lại việc ba mình vừa nghe điện thoại, hình như đoán được gì đó nên vội vàng nói.
“Tiểu Mông, uống chút nước đi, sao ăn lại còn để nghẹn như vậy?”
Lúc này Thượng Quan Yến Nhi mới phản ứng lại được, cô vội vàng lấy nước cho Hà Tiểu Mông, uống xong được mấy ngụm mới coi như bình tĩnh lại được, nhìn về phía ông cụ đang nói chuyện.
“Chuyện này… ông, thời gian như vậy có phải gấp gáp quá không?”
Khuôn mặt ông cụ lập tức tỏ vẻ khó chịu.
“Gấp sao? Cậu phải biết rằng, người theo đuổi Thượng Quan Yến Nhi có thể xếp được cả mấy con phố, cậu và nó kết hôn sớm, tôi và ba nó cũng được yên tâm. Dù sao trong số những người tới hỏi, cũng có những người không dễ từ chối, cậu hiểu không?”
Hóa ra là như vậy, Hà Tiểu Mông do dự một lát rồi mới nói.
“Ông nội, vậy thế này đi, con về nhà bàn bạc với ba mẹ và anh rể một chút. Nếu ông đã đồng ý, vậy thì bọn con cũng nhanh chóng kết hôn trong tháng này, ông xem như vậy có được không?”
Hà Tiểu Mông nói được một câu như vậy, ông cụ mới gật đầu hài lòng.
“Được, vậy ông chờ tin tốt của hai đứa.”
Một ngày mới lại tới, không khác gì so với bình thường, không có chút biến động nào nhưng những người ở cấp cao đều nhận được một tin tức vô cùng động trời, đó là sản nghiệp của nhà họ Bạch đã được chia sạch sẽ trong vòng một đêm, còn nhà họ Bạch giống như thật sự rút khỏi vũ đài lịch sử, hoàn toàn không thông báo gì với bên ngoài, trực giác nói cho bọn họ biết hẳn là có chuyện lớn đã xảy ra.
Còn Sở Vĩnh Du đã chuẩn bị lên đường để trở về Tỉnh Thành.
“Vô Địch, cậu ở lại Vân Kinh thêm mấy ngày nữa, Tông Thanh và Liễu Thông Tâm nói đến chuyện Hội tài trợ y tế, tôi không yên tâm lắm về bọn họ, cậu nhất định phải giúp tôi để ý tới bọn họ.” Vậy nên bên trong việc này nhất định còn có điều uẩn khúc.
Đương nhiên Thượng Quan Vô Địch không có tư cách đi, anh ta nhìn Sở Vĩnh Du lên xe của Nam Cung Lâm.
Anh ta nhất định sẽ giữ bí mật chuyện này, không nói cho cả ông nội biết, bởi vì chuyện này liên đới quá rộng.
Chiếc xe vừa khởi động thì điện thoại của Sở Vĩnh Du đổ chuông, hóa ra lại là Bạch Hinh Vũ, cô gái loli ở Kim Cảng gọi điện thoại tới.
“Anh Sở, tôi… tôi có chút việc bắt buộc phải tới Vân Kinh, tôi đi được không?”
Sở Vĩnh Du trả lời.
“Đương nhiên là được, vừa hay tôi cũng ở, cô đến đây, nếu rảnh chúng ta có thể gặp nhau một chút.”
“Được, cảm ơn anh Sở, khi nào đến Vân Kinh tôi sẽ thông báo cho anh.”
Cuộc điện thoại vừa ngắt đi, chuông báo lại kêu lên lần nữa, là Hồ Hân Hân gọi tới. Sau khi Sở Vĩnh Du nghe máy, Hồ Hân Hân liền nói.
“Anh Sở, bệnh đau nửa đầu của mẹ tôi lại tái phát, tôi và anh tôi chuẩn bị đưa bà ấy tới bệnh viện lần trước chúng tôi đã khám ở Vân Kinh, anh còn ở đó không?”
Sở Vĩnh Du chau mày, Hồ Hân Hân và Bạch Hinh Vũ đều là những người có thân phận đặc biệt, không hiểu vì sao khi biết hai người đó cùng tới Vân Kinh một lúc, anh có một dự cảm không lành.
“Tôi đang ở đây, cô đến Vân Kinh nếu có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Miếng bánh bao còn lại làm Hà Tiểu Mông ho dữ dội, theo lý mà nói, khi chuyện thế này xảy ra, Thượng Quan Yến Nhi ngồi bên cạnh phải quan tâm, vỗ lưng cho anh ta.
Nhưng lúc này, khuôn mặt Thượng Quan Yến Nhi đang ngẩn ra, nhìn ông nội mình bằng ánh mắt không thể tin được, những lời vừa rồi là do chính ông nội cô nói ra.
Kể cả là Thượng Quan Long cũng ngẩn ra, nhưng ông ta nhớ lại việc ba mình vừa nghe điện thoại, hình như đoán được gì đó nên vội vàng nói.
“Tiểu Mông, uống chút nước đi, sao ăn lại còn để nghẹn như vậy?”
Lúc này Thượng Quan Yến Nhi mới phản ứng lại được, cô vội vàng lấy nước cho Hà Tiểu Mông, uống xong được mấy ngụm mới coi như bình tĩnh lại được, nhìn về phía ông cụ đang nói chuyện.
“Chuyện này… ông, thời gian như vậy có phải gấp gáp quá không?”
Khuôn mặt ông cụ lập tức tỏ vẻ khó chịu.
“Gấp sao? Cậu phải biết rằng, người theo đuổi Thượng Quan Yến Nhi có thể xếp được cả mấy con phố, cậu và nó kết hôn sớm, tôi và ba nó cũng được yên tâm. Dù sao trong số những người tới hỏi, cũng có những người không dễ từ chối, cậu hiểu không?”
Hóa ra là như vậy, Hà Tiểu Mông do dự một lát rồi mới nói.
“Ông nội, vậy thế này đi, con về nhà bàn bạc với ba mẹ và anh rể một chút. Nếu ông đã đồng ý, vậy thì bọn con cũng nhanh chóng kết hôn trong tháng này, ông xem như vậy có được không?”
Hà Tiểu Mông nói được một câu như vậy, ông cụ mới gật đầu hài lòng.
“Được, vậy ông chờ tin tốt của hai đứa.”
Một ngày mới lại tới, không khác gì so với bình thường, không có chút biến động nào nhưng những người ở cấp cao đều nhận được một tin tức vô cùng động trời, đó là sản nghiệp của nhà họ Bạch đã được chia sạch sẽ trong vòng một đêm, còn nhà họ Bạch giống như thật sự rút khỏi vũ đài lịch sử, hoàn toàn không thông báo gì với bên ngoài, trực giác nói cho bọn họ biết hẳn là có chuyện lớn đã xảy ra.
Còn Sở Vĩnh Du đã chuẩn bị lên đường để trở về Tỉnh Thành.
“Vô Địch, cậu ở lại Vân Kinh thêm mấy ngày nữa, Tông Thanh và Liễu Thông Tâm nói đến chuyện Hội tài trợ y tế, tôi không yên tâm lắm về bọn họ, cậu nhất định phải giúp tôi để ý tới bọn họ.” Vậy nên bên trong việc này nhất định còn có điều uẩn khúc.
Đương nhiên Thượng Quan Vô Địch không có tư cách đi, anh ta nhìn Sở Vĩnh Du lên xe của Nam Cung Lâm.
Anh ta nhất định sẽ giữ bí mật chuyện này, không nói cho cả ông nội biết, bởi vì chuyện này liên đới quá rộng.
Chiếc xe vừa khởi động thì điện thoại của Sở Vĩnh Du đổ chuông, hóa ra lại là Bạch Hinh Vũ, cô gái loli ở Kim Cảng gọi điện thoại tới.
“Anh Sở, tôi… tôi có chút việc bắt buộc phải tới Vân Kinh, tôi đi được không?”
Sở Vĩnh Du trả lời.
“Đương nhiên là được, vừa hay tôi cũng ở, cô đến đây, nếu rảnh chúng ta có thể gặp nhau một chút.”
“Được, cảm ơn anh Sở, khi nào đến Vân Kinh tôi sẽ thông báo cho anh.”
Cuộc điện thoại vừa ngắt đi, chuông báo lại kêu lên lần nữa, là Hồ Hân Hân gọi tới. Sau khi Sở Vĩnh Du nghe máy, Hồ Hân Hân liền nói.
“Anh Sở, bệnh đau nửa đầu của mẹ tôi lại tái phát, tôi và anh tôi chuẩn bị đưa bà ấy tới bệnh viện lần trước chúng tôi đã khám ở Vân Kinh, anh còn ở đó không?”
Sở Vĩnh Du chau mày, Hồ Hân Hân và Bạch Hinh Vũ đều là những người có thân phận đặc biệt, không hiểu vì sao khi biết hai người đó cùng tới Vân Kinh một lúc, anh có một dự cảm không lành.
“Tôi đang ở đây, cô đến Vân Kinh nếu có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.