Chương 387: Sự bất lực của kẻ đứng đầu khu vực
Ngự Dụng Cuồng Thần
08/09/2021
"Phải rồi, Tiểu Mông, anh cả của tôi hẹn năm giờ chiều uống trà, cậu dám đi không? Đều là người trẻ tuổi của gia tộc Thượng Quan chúng tôi hết."
Lúc xe sắp tới nơi, lời nói của Thượng Quan Vô Địch khiến Hà Tiểu Mông phải suy ngẫm.
Giờ phút này, Sở Vĩnh Du cũng không nói nữa, ngược lại dỗ Hữu Hữu chơi, có một số việc Sở Vĩnh Du có thể hỗ trợ Hà Tiểu Mông, nhưng có những chuyện, còn phải xem bản thân làm thế nào, nếu như đến cửa ải này, trong lòng cũng sợ hãi, vậy anh có khổ tâm cũng coi như uổng phí.
Đột nhiên, Hà Tiểu Mông ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Vô Địch, trong lòng tràn đầy kiên định.
"Tôi đi!"
Thượng Quan Vô Địch giơ ngón tay cái lên.
"Em rể tốt, nếu cậu còn không dám tới đây, con đường võ thuật của cậu sẽ coi như kết thúc. Võ giả như chúng ta, phải giống như anh rể, dũng cảm tiến lên không lùi bước, phải không, anh rể? "
Lời nói này làm cho Đồng Ý Yên cười thầm, Thượng Quan Vô Địch này thật là sôi nổi, nói mấy câu cũng không thể không thoát khỏi chuyện nịnh hót Sở Vĩnh Du.
Thấy không có tiếng đáp lại, Thượng Quan Vô Địch lại vội vàng nói.
"Anh rể sẽ không đi uống trà chiều sao?"
"Tôi không đi, tôi muốn chơi với Hữu Hữu, cậu đi đi, sau này chúng ta gặp nhau ở tiệc mừng là được rồi."
Hôm nay không phải cuối tuần mà là thứ 5, tiệc mừng thọ của ông cụ Thượng Quan đương nhiên phải làm đúng ngày, không thể dời sang cuối tuần hoặc ngày lễ, những người có thể nhận được thư mời, có ai không phải là nhân vật đứng giậm chân một phát là rung đất rung trời, còn không có thời gian đi hay sao?
Vì vậy, người đến Disney hôm nay chỉ có thể nói là cũng được, không đáng sợ như những ngày cuối tuần và ngày lễ.
Sớm đã nói với Thượng Quan Vô Địch rồi, không cần sắp xếp đặc biệt, cho nên mọi thứ đều tiến hành từng bước một, tốt ở chỗ, là ở tuổi của Hữu Hữu không chơi được mấy trò chơi lớn của Disney, cho nên không cần điên cuồng xếp hàng.
Nhìn con gái chạy lăng xăng, Sở Vĩnh Du ngầm nở một nụ cười vui vẻ, không có gì hạnh phúc hơn bên cạnh con gái và vợ.
Cùng lúc đó, trong một quán ăn ở Thiên Hải, Tưởng Thanh Khôn của nhà họ Tưởng và Kha Đạt của nhà họ Kha đang ngồi cùng nhau, cả hai đều ăn uống như thường, không ai mở miệng nói gì hết.
Một lúc sau, Tưởng Thanh Khôn để đũa xuống trước, cười nhìn Kha Đạt.
"Kha Đạt, mời tôi qua ăn cơm, lại không nói gì hết, có ý gì chứ?"
Kha Đạt khẽ cười sờ sờ cánh tay bị gãy, ánh mắt bỗng nhiên tối sầm lại.
"Sở Vĩnh Du đến Thiên Hải rồi, cùng con gái của hắn ta đi chơi ở Disney."
Nghe được ba chữ Sở Vĩnh Du, đôi mắt Tưởng Thanh Khôn hơi nheo lại.
"Ồ? Xem ra anh biết nhiều cũng nhiều đấy, từ ánh mắt của anh, cánh tay đó hẳn là có liên quan đến Sở Vĩnh Du nhỉ."
"Ừm, tuy rằng bị Thượng Quan Vô Địch chen ngang, nhưng kẻ chủ mưu là Sở Vĩnh Du, Thanh Khôn, tôi biết anh cũng chịu thiệt thòi từ Sở Vĩnh Du, liên thủ không? Có hứng thú không? Thiên Hải là lãnh thổ của chúng tôi, tôi thật sự không tin Sở Vĩnh Du có thể tạo ra được sóng gió gì. "
Xua xua tay, Tưởng Thanh Khôn không chút do dự từ chối.
"Không! Tôi không thiếu tay thiếu chân, hơn nữa Thượng Quan Vô Địch vẫn luôn ở bên cạnh anh ta, Thiên Hải là sân nhà của chúng ta, cũng là sân nhà tuyệt đối của gia tộc Thượng Quan, anh muốn làm gì? Có thể làm được gì?"
Kha Đạt vừa cười vừa nói, cũng không có nhắc đến Thượng Quan Vô Địch đi cùng Sở Vĩnh Du, rõ ràng Tưởng Thanh Khôn hẳn là phái người để mắt tới chuyện này.
"Theo tôi biết, anh cả Thượng Quan Sử Nho đã sắp xếp một buổi trà chiều, cho nên Thượng Quan Vô Địch nhất định sẽ rời đi, anh không nghĩ đó là cơ hội của chúng ta sao?"
Đột nhiên Tưởng Thanh Khôn bật cười, cười đến không tự chủ được, còn vừa lau miệng, hành động như vậy khiến Kha Đạt rất khó chịu.
"Anh đang cười cái quái gì vậy?"
Tưởng Thanh Khôn thấp giọng cười, nói.
"Tôi cười... Haha, Kha Đạt, anh muốn nói với tôi, anh... anh tính đối phó với Sở Vĩnh Du như thế nào? Ừm, là địa đầu đàn của Thiên Hải chúng ta, anh đối phó như thế nào?"
Cái này.
Kha Đạt bỗng nhiên khổ sở, ừ thì đối phó như thế nào?
"Cho võ giả đi giết hắn? Đánh nổi hắn sao?"
Kha Đạt á khẩu, Tưởng Thanh Khôn nói tiếp.
"Khống chế những thứ khác? Người ta gọi một cú điện thoại, gia tộc Thượng Quan liền ra mặt, khống chế nổi sao?"
Nhìn thấy Kha Đạt sắc mặt đỏ bừng, Tưởng Thanh Khôn bất lực lắc đầu.
"Tỉnh táo đi, Sở Vĩnh Du này nhất định không đơn giản đâu. Lúc đầu tôi ở Tỉnh Thành tức giận như thế, sau đó thì sao? Không phải xám ngắt chạy về Thiên Hải, anh biết không? Tôi cũng nói với ba tôi, ba tôi còn mắng tôi một trận, ông ấy chỉ nói một câu, khiến tôi buông bỏ rồi.”
Kha Đạt tò mò.
"Câu gì?"
"Nếu Sở Vĩnh Du đủ tư cách tham gia tiệc mừng thọ của ông cụ Thượng Quan, anh ta trong mắt con có phải chỉ là mạnh hơn người bình thường chỉ một chút ư?"
Nói xong Tưởng Thanh Khôn đứng dậy rời đi, để lại Kha Đạt một mình ngồi ở nơi đó.
Quả thật, những người có tư cách tham gia tiệc mừng thọ của cụ Thượng Quan, đều có cấp bậc gì đó, không nhất định là cao hơn hẳn nhà họ Kha hay nhà họ Tưởng, nhưng chắc chắn không thể tùy tiện đi sỉ nhục đâu.
Bang!
Vỗ xuống bàn một phát, Kha Đạt mặt mũi méo xệch, sờ sờ cánh tay bị phế bỏ.
"Sở Vĩnh Du! Tao thật không tin mày có thể một tay che trời. Em trai của vợ mày là Hà Tiểu Mông muốn cưới Thượng Quan Yến Nhi, căn bản chỉ là mơ mộng, không nói đến những nơi khác, chỉ riêng Thiên Hải thôi đã có rất nhiều người đến cầu hôn rồi, tối nay, nhất định vô cùng thú vị, đến lúc đó, tao không bỏ đá xuống giếng thì rất có lỗi với cánh tay này của tao rồi?”
Buổi chiều 4 giờ 30, đánh tiếng với Sở Vĩnh Du đang cùng Hữu Hữu chơi đùa, Thượng Quan Vô Địch đưa Hà Tiểu Mông rời đi, hình như cách Disney cũng không xa, chỉ có 20 phút lái xe, đã đến tòa nhà phụ của một khách sạn.
"Trà chiều ở đây nổi tiếng nhất Thiên Hải. Đi thôi, đừng căng thẳng nhưng mà cũng đừng xem nhẹ. Anh cả của tôi cũng không dễ nói chuyện như tôi đâu, đi theo ba tôi, cả người rất cổ quái và u ám, vì đã tiếp xúc với công việc và làm ăn sớm cho nên hay thích tỏ vẻ là người bề trên, lần đầu cậu gặp mặt, đừng có yếu đuối, nếu không, anh cả tôi Thượng Quan Sử Nho kể từ nay sẽ coi thường cậu. "
Hà Tiểu Mông gật đầu.
"Ừm, tôi rất yêu Yến Nhi, nên sẽ không sợ bất cứ bài kiểm tra nào."
Hai người bước vào, giám đốc đã đợi từ sớm.
"Cậu hai Thượng Quan, mời vào trong."
Người của gia tộc Thượng Quan tới uống trà chiều, tổng giám đốc đích thân tiếp đón, chuyện này căn bản là tiêu chuẩn.
Bước vào một phòng riêng, bên trong đã có sáu người đang ngồi, bốn nam hai nữ, có người ngoài hai mươi tuổi, cũng có người ngoài ba mươi.
Dễ thấy nhất là một thanh niên trạc ba mươi, tóc ngắn chuẩn mực, áo sơ mi trắng giản dị.
Bởi vì Thượng Quan Vô Địch đến, năm người còn lại đều đứng lên chào hỏi, chỉ có thanh niên vẻ mặt bình tĩnh kia vẫn ngồi.
"Anh."
Thượng Quan Vô Địch cười một tiếng, Hà Tiểu Mông cũng biết người đó hẳn là anh cả của Yến Nhi, Thượng Quan Sử Nho.
Lúc này, Thượng Quan Sử Nho nhìn thoáng qua Hà Tiểu Mông.
Cho dù cách một khoảng xa, trái tim của Hà Tiểu Mông cũng khẽ run lên.
Cái này… Đây là ánh mắt kiểu gì? Đáng… đáng sợ quá.
Lúc xe sắp tới nơi, lời nói của Thượng Quan Vô Địch khiến Hà Tiểu Mông phải suy ngẫm.
Giờ phút này, Sở Vĩnh Du cũng không nói nữa, ngược lại dỗ Hữu Hữu chơi, có một số việc Sở Vĩnh Du có thể hỗ trợ Hà Tiểu Mông, nhưng có những chuyện, còn phải xem bản thân làm thế nào, nếu như đến cửa ải này, trong lòng cũng sợ hãi, vậy anh có khổ tâm cũng coi như uổng phí.
Đột nhiên, Hà Tiểu Mông ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Vô Địch, trong lòng tràn đầy kiên định.
"Tôi đi!"
Thượng Quan Vô Địch giơ ngón tay cái lên.
"Em rể tốt, nếu cậu còn không dám tới đây, con đường võ thuật của cậu sẽ coi như kết thúc. Võ giả như chúng ta, phải giống như anh rể, dũng cảm tiến lên không lùi bước, phải không, anh rể? "
Lời nói này làm cho Đồng Ý Yên cười thầm, Thượng Quan Vô Địch này thật là sôi nổi, nói mấy câu cũng không thể không thoát khỏi chuyện nịnh hót Sở Vĩnh Du.
Thấy không có tiếng đáp lại, Thượng Quan Vô Địch lại vội vàng nói.
"Anh rể sẽ không đi uống trà chiều sao?"
"Tôi không đi, tôi muốn chơi với Hữu Hữu, cậu đi đi, sau này chúng ta gặp nhau ở tiệc mừng là được rồi."
Hôm nay không phải cuối tuần mà là thứ 5, tiệc mừng thọ của ông cụ Thượng Quan đương nhiên phải làm đúng ngày, không thể dời sang cuối tuần hoặc ngày lễ, những người có thể nhận được thư mời, có ai không phải là nhân vật đứng giậm chân một phát là rung đất rung trời, còn không có thời gian đi hay sao?
Vì vậy, người đến Disney hôm nay chỉ có thể nói là cũng được, không đáng sợ như những ngày cuối tuần và ngày lễ.
Sớm đã nói với Thượng Quan Vô Địch rồi, không cần sắp xếp đặc biệt, cho nên mọi thứ đều tiến hành từng bước một, tốt ở chỗ, là ở tuổi của Hữu Hữu không chơi được mấy trò chơi lớn của Disney, cho nên không cần điên cuồng xếp hàng.
Nhìn con gái chạy lăng xăng, Sở Vĩnh Du ngầm nở một nụ cười vui vẻ, không có gì hạnh phúc hơn bên cạnh con gái và vợ.
Cùng lúc đó, trong một quán ăn ở Thiên Hải, Tưởng Thanh Khôn của nhà họ Tưởng và Kha Đạt của nhà họ Kha đang ngồi cùng nhau, cả hai đều ăn uống như thường, không ai mở miệng nói gì hết.
Một lúc sau, Tưởng Thanh Khôn để đũa xuống trước, cười nhìn Kha Đạt.
"Kha Đạt, mời tôi qua ăn cơm, lại không nói gì hết, có ý gì chứ?"
Kha Đạt khẽ cười sờ sờ cánh tay bị gãy, ánh mắt bỗng nhiên tối sầm lại.
"Sở Vĩnh Du đến Thiên Hải rồi, cùng con gái của hắn ta đi chơi ở Disney."
Nghe được ba chữ Sở Vĩnh Du, đôi mắt Tưởng Thanh Khôn hơi nheo lại.
"Ồ? Xem ra anh biết nhiều cũng nhiều đấy, từ ánh mắt của anh, cánh tay đó hẳn là có liên quan đến Sở Vĩnh Du nhỉ."
"Ừm, tuy rằng bị Thượng Quan Vô Địch chen ngang, nhưng kẻ chủ mưu là Sở Vĩnh Du, Thanh Khôn, tôi biết anh cũng chịu thiệt thòi từ Sở Vĩnh Du, liên thủ không? Có hứng thú không? Thiên Hải là lãnh thổ của chúng tôi, tôi thật sự không tin Sở Vĩnh Du có thể tạo ra được sóng gió gì. "
Xua xua tay, Tưởng Thanh Khôn không chút do dự từ chối.
"Không! Tôi không thiếu tay thiếu chân, hơn nữa Thượng Quan Vô Địch vẫn luôn ở bên cạnh anh ta, Thiên Hải là sân nhà của chúng ta, cũng là sân nhà tuyệt đối của gia tộc Thượng Quan, anh muốn làm gì? Có thể làm được gì?"
Kha Đạt vừa cười vừa nói, cũng không có nhắc đến Thượng Quan Vô Địch đi cùng Sở Vĩnh Du, rõ ràng Tưởng Thanh Khôn hẳn là phái người để mắt tới chuyện này.
"Theo tôi biết, anh cả Thượng Quan Sử Nho đã sắp xếp một buổi trà chiều, cho nên Thượng Quan Vô Địch nhất định sẽ rời đi, anh không nghĩ đó là cơ hội của chúng ta sao?"
Đột nhiên Tưởng Thanh Khôn bật cười, cười đến không tự chủ được, còn vừa lau miệng, hành động như vậy khiến Kha Đạt rất khó chịu.
"Anh đang cười cái quái gì vậy?"
Tưởng Thanh Khôn thấp giọng cười, nói.
"Tôi cười... Haha, Kha Đạt, anh muốn nói với tôi, anh... anh tính đối phó với Sở Vĩnh Du như thế nào? Ừm, là địa đầu đàn của Thiên Hải chúng ta, anh đối phó như thế nào?"
Cái này.
Kha Đạt bỗng nhiên khổ sở, ừ thì đối phó như thế nào?
"Cho võ giả đi giết hắn? Đánh nổi hắn sao?"
Kha Đạt á khẩu, Tưởng Thanh Khôn nói tiếp.
"Khống chế những thứ khác? Người ta gọi một cú điện thoại, gia tộc Thượng Quan liền ra mặt, khống chế nổi sao?"
Nhìn thấy Kha Đạt sắc mặt đỏ bừng, Tưởng Thanh Khôn bất lực lắc đầu.
"Tỉnh táo đi, Sở Vĩnh Du này nhất định không đơn giản đâu. Lúc đầu tôi ở Tỉnh Thành tức giận như thế, sau đó thì sao? Không phải xám ngắt chạy về Thiên Hải, anh biết không? Tôi cũng nói với ba tôi, ba tôi còn mắng tôi một trận, ông ấy chỉ nói một câu, khiến tôi buông bỏ rồi.”
Kha Đạt tò mò.
"Câu gì?"
"Nếu Sở Vĩnh Du đủ tư cách tham gia tiệc mừng thọ của ông cụ Thượng Quan, anh ta trong mắt con có phải chỉ là mạnh hơn người bình thường chỉ một chút ư?"
Nói xong Tưởng Thanh Khôn đứng dậy rời đi, để lại Kha Đạt một mình ngồi ở nơi đó.
Quả thật, những người có tư cách tham gia tiệc mừng thọ của cụ Thượng Quan, đều có cấp bậc gì đó, không nhất định là cao hơn hẳn nhà họ Kha hay nhà họ Tưởng, nhưng chắc chắn không thể tùy tiện đi sỉ nhục đâu.
Bang!
Vỗ xuống bàn một phát, Kha Đạt mặt mũi méo xệch, sờ sờ cánh tay bị phế bỏ.
"Sở Vĩnh Du! Tao thật không tin mày có thể một tay che trời. Em trai của vợ mày là Hà Tiểu Mông muốn cưới Thượng Quan Yến Nhi, căn bản chỉ là mơ mộng, không nói đến những nơi khác, chỉ riêng Thiên Hải thôi đã có rất nhiều người đến cầu hôn rồi, tối nay, nhất định vô cùng thú vị, đến lúc đó, tao không bỏ đá xuống giếng thì rất có lỗi với cánh tay này của tao rồi?”
Buổi chiều 4 giờ 30, đánh tiếng với Sở Vĩnh Du đang cùng Hữu Hữu chơi đùa, Thượng Quan Vô Địch đưa Hà Tiểu Mông rời đi, hình như cách Disney cũng không xa, chỉ có 20 phút lái xe, đã đến tòa nhà phụ của một khách sạn.
"Trà chiều ở đây nổi tiếng nhất Thiên Hải. Đi thôi, đừng căng thẳng nhưng mà cũng đừng xem nhẹ. Anh cả của tôi cũng không dễ nói chuyện như tôi đâu, đi theo ba tôi, cả người rất cổ quái và u ám, vì đã tiếp xúc với công việc và làm ăn sớm cho nên hay thích tỏ vẻ là người bề trên, lần đầu cậu gặp mặt, đừng có yếu đuối, nếu không, anh cả tôi Thượng Quan Sử Nho kể từ nay sẽ coi thường cậu. "
Hà Tiểu Mông gật đầu.
"Ừm, tôi rất yêu Yến Nhi, nên sẽ không sợ bất cứ bài kiểm tra nào."
Hai người bước vào, giám đốc đã đợi từ sớm.
"Cậu hai Thượng Quan, mời vào trong."
Người của gia tộc Thượng Quan tới uống trà chiều, tổng giám đốc đích thân tiếp đón, chuyện này căn bản là tiêu chuẩn.
Bước vào một phòng riêng, bên trong đã có sáu người đang ngồi, bốn nam hai nữ, có người ngoài hai mươi tuổi, cũng có người ngoài ba mươi.
Dễ thấy nhất là một thanh niên trạc ba mươi, tóc ngắn chuẩn mực, áo sơ mi trắng giản dị.
Bởi vì Thượng Quan Vô Địch đến, năm người còn lại đều đứng lên chào hỏi, chỉ có thanh niên vẻ mặt bình tĩnh kia vẫn ngồi.
"Anh."
Thượng Quan Vô Địch cười một tiếng, Hà Tiểu Mông cũng biết người đó hẳn là anh cả của Yến Nhi, Thượng Quan Sử Nho.
Lúc này, Thượng Quan Sử Nho nhìn thoáng qua Hà Tiểu Mông.
Cho dù cách một khoảng xa, trái tim của Hà Tiểu Mông cũng khẽ run lên.
Cái này… Đây là ánh mắt kiểu gì? Đáng… đáng sợ quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.