Quyển 16 - Chương 22: Kẻ cản ta sẽ chết
Ngã Cật Tây Hồng Thị
26/02/2013
Tái Khắc La nhìn thấy Lâm Lôi đứng hẳn ra, mặt có vẻ âu lo. Tái Khắc La hiểu rất rõ thực lực Lâm Lôi quá mạnh. Nếu như Lâm Lôi nhúng tay vào thì chuyện trở nên hoàn toàn khác mất rồi. Tái Khắc La lạnh lùng nói: “Hôm nay, gia tộc Ba Cách Tiêu ta muốn giết chết Hi Tái, lẽ nào các ngươi cũng muốn đi theo hắn”?
Lâm Lôi và cả bọn không run sợ nhún nhường.
“Lâm Lôi, Áo Bố Lai Ân, Bối Bối”. Hi Tái nhìn hỏi mọi người rồi lắc đầu.
“Hà hà”… Áo Bố Lai Ân cười toáng lên, quay nhìn Hi Tái: “Hi Tái à! Chúng ta sống cùng sống, chết cùng chết, chẳng phải từng thế không nào? Cuộc đời quan trọng thật đấy, nhưng có lúc, có những việc còn quan trọng quý giá hơn cả cuộc đời. Hôm nay nếu sống, chúng ta cùng sống, nếu chết thì chúng ta cùng chết vậy”!
Hi Tái sững người lại nhìn theo phía Lâm Lôi và mấy người.
Bọn Lâm Lôi cười tự tin.
“Hi Tái à”! Lâm Lôi ngoái nhìn Địch Lợi Á. Lâm Lôi nhìn thấy rõ, lúc này Tái Khắc La có chút chần chừ rồi. Theo Lâm Lôi quan sát, nếu không đánh nhau càng hay. Lâm Lôi lên tiếng: “Tái Khắc La! Rốt cuộc thì ngươi với Hi Tái có oán cừu gì vậy? Lẽ nào lại cứ phải buộc người chết là làm sao? Mọi người cùng nhường nhau có hay hơn không”?
Người khác mà nói câu này thì hẳn là tìm cái chết. Nhưng Lâm Lôi nói thì không sao, bởi trong lòng Tái Khắc La Lâm Lôi là Ác ma bảy sao.
“Chuyện gì ư”? Tái Khắc La nghĩ tới chuyện này càng điên tiết hơn lên: “Ngươi hãy hỏi hắn ấy”! Tái Khắc La tức giận chỉ tay về phía Hi Tái.
“Ta”? Hi Tái lại không hiểu gì.
Tái Khắc La tức giận đến nỗi mặt tím tái cả lại, có điều, chuyện này làm sao mà ầm ĩ lên được? Lẽ nào nói thẳng được ra? Bụng vợ Tái Khắc La mang thai lại là con của Hi Tái. Chuyện lan rộng ra, hẳn cả đời sẽ là chuyện cười cho thiên hạ!
“Hừm”! Tái Khắc La nhìn vẻ mặt của Hi Tái, bất chợt cười gằn lạnh lùng.
“Ngươi vì Lợi Lợi ư”? Hi Tái cười mỉa mai: “Ngoài chuyện Lợi Lợi ra thì làm gì còn chuyện một thiếu gia như người lại tím đến ta làm gì”?
“Câm mồm”!
Nghe đối thủ gọi tên vợ một cách thân mật, Tái Khắc La càng thêm lửa đốt: “Ngươi làm sao có đủ tư cách gọi thế”!
“Hà hà”… Hi Tái cười như điên dại nhìn chằm chằm Tái Khắc La: “Ta không thể gọi như thế ư? Phải rồi. Ta đã từng cùng với Lợi Lợi, và giờ thì đã là thế nào rồi? Từ ngày các người lấy nhau, chúng ta chưa một lần gặp mặt nhau. Thế nào! Ngươi lấy vợ thì giết chết người đã từng yêu vợ ngươi ư”?
Bỗng trên trời cao, chiến sĩ quanh vườn đều xôn xao bàn tán.
Tuổi thọ Thần vô tận, bàn chuyện yêu đương thì rất thường tình. Nếu thực sự, Tái Khắc La vì chuyện đó mà giết chết người đàn ông từng quan hệ với vợ thì quá đáng rồi.
“Thì ra là vì chuyện này”! Lâm Lôi có vẻ ngạc nhiên. Lâm Lôi vốn có nghe tới chuyện Hi Tái với Tái Hi Lợi. Tái Hi Lợi trước khi cưới có gặp lại Hi Tái một lần còn về sau thì không gặp gỡ nhau nữa.
Lâm Lôi đồng tình với Hi Tái.
Nhưng nào ngờ, Tái Khắc La lại đòi giết chết Hi Tái?
“Lời đểu chớ nói”. Tái Khắc La tức lộn ruột lên rồi. Có điều nguyên nhân khiến cho Tái Khắc La tức tối nhất lại không thể nào nói ra được, chuyện mất mặt ấy mà, khó nói hơn cả giết người.
“Ta hỏi lại lần cuối cùng. Ngươi nhất định nhúng tay vào chuyện này ư”? Tái Khắc La nhìn Lâm Lôi hỏi. Tái Khắc La vốn không coi Hi Tái là gì cả, không để Hi Tái vào trong mắt, chỉ muốn ra tay giết quách đi cho nhẹ nợ.
Tái Khắc La lo là Lâm Lôi ngay trước mặt.
“Thiếu gia Tái Khắc La à! Làm sao lại coi trọng vị Thần này”? Đội trưởng bảo vệ đảo và nhiều người nữa ngờ vực. Ngay đến cả Tháp La Sa, Đế Lâm cũng ngơ ngác lên.
“Phải rồi”!
Lâm Lôi thản nhiên nói: “Vì chuyện giao tình xưa kia ta không thể thấy mà làm ngơ. Hi Tái đã cứu ta một lần”. Thái độ Lâm Lôi bình tĩnh, thực tình thì tim vẫn đập hồi hộp, lúc nào cũng sẵn sàng ra đòn.
Mắt Tái Khắc La lim dim lại, mặt lạnh tanh hận thù.
“Nhanh, thông báo cho cha ta. Một Ác ma bảy sao cản ngăn việc riêng của ta rồi”. Tái Khắc La truyền tin cho một chiến sĩ áo giáp phía sau. Vẻ mặt chiến sĩ áo giáp này cũng có phần thất kinh, vội bay vù đi.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Lâm Lôi chau cả mày lại.
“Hà hà”… Tái Khắc La bất chợt cười như điên dại.
“Giết”! Tái Khắc La đột ngột ra lệnh.
Hàng ngàn chiến sĩ bảo vệ đảo đã bủa vây lúc này đã ở tư thế sẵn sàng, nghe lệnh Tái Khắc La nháy mắt đều hành động tức thì. Rõ ràng là, Tái Khắc La muốn công kích bất ngờ khiến phía Lâm Lôi không kịp trở tay, nhè thời cơ giết Hi Tái.
Nhưng, khi Tái Khắc La cứ một chiến sĩ áo giáp đi về, Lâm Lôi đã kịp thời chuẩn bị đối phó.
Cùng lúc Tái Khắc La gầm lên…
“Vù”…
Với Lâm Lôi làm trung tâm, một bán kính chừng ba trăm mét toả hào quang màu đất đỏ, bao lấy tất thảy chiến binh bảo vệ đảo gồm cả đội trưởng đội bảo vệ đảo, Tái Khắc La, hình thành một bán cầu.
Không gian đá đen!
Lực hút mạnh mẽ.
“Áo Lợi Duy Á”! Một số bay lên trời cao, nhưng những chiến sĩ bảo vệ đảo bay không được mấy cao đều nằm gọn vào trong bán cầu ánh sáng màu đất đỏ, từng người một nhanh chóng rơi xuống. Tái Khắc La vốn còn đứng nguyên trên mặt đất lúc này thấy co bé lại, rồi ngay lập tức thẳng người cao lên.
“Không được rồi”!
Mặt Tái Khắc La tái mét vì nhìn thấy Lâm Lôi đang bay nhanh tới.
Bắt giặc cần bắt kẻ cầm đầu!
Lâm Lôi có sự tính toán kỹ: “Tại đảo Mịch La này muốn chạy thoát e khó lắm. tlk là nhân vật quan trọng, nếu bắt sốgn được Tái Khắc La vào tay, tình hình sẽ tốt hơn”. Trong khoảnh khắc triển khai trận đồ đá đen Lâm Lôi bèn xông đến phía Tái Khắc La.
“Sức hút đáng sợ quá”! Mặt Tái Khắc La tái mét đít nhái, lập tức lùi sau.
“Thiếu gia!” Hai chiến sĩ áo giáp đen bên cạnh Tái Khắc La liều mạng chặn trước cho Tái Khắc La, chặn đường tiến thẳng của Lâm Lôi.
“Chết này”! Mắt Lâm Lôi lạnh giá. “Ầm”!
Quần áo của Lâm Lôi tan vụn, thân mình hoá rồng. Một hình rồng mày xanh đen trùm lấy thân mình Lâm Lôi, hai mắt màu vàng kim nhìn trừng trừng đối thủ. Cái đuôi lấp lánh ánh vàng múa vờn.
Nhìn thấy màn đó, đám chiến sĩ bảo vệ đảo, Tái Khắc La, đội trưởng bảo vệ đảo, chiến sĩ mặc giáp đều rợn tóc gáy lên.
“Kẻ mạnh tuyệt thế”! Chiến sĩ Thần đảo ban đầu ngỡ tưởng Lâm Lôi chỉ là Thần bậc trung giờ mới phát hiện ra là nhầm, một cái nhậm đáng sợ. Ai nấy đều nhận rõ thực lực ghê gớm của Lâm Lôi, là một kẻ mạnh siêu đẳng.
“Tứ gia tộc Thần thú”! Đội trưởng bảo vệ đảo kinh hoàng.
“Giết”! Tái Khắc La lại lần nữa gào to lên.
Tứ gia tộc Thần thú là gì? Thần thú trước mặt giờ đã không như Thần thú trước kia. Khi đó, Thần thú tứ gia tộc, gia tộc Ba Cách Tiêu vốn cũng đã từng sợ hãi lắm rồi. Thế mà giờ đây… lẽ nào gia tộc Ba Cách Tiêu lại không kinh hồn bạt vía?
Có thể khống chế đảo Mịch La, đứng uy nghi giữa biến trời mênh mông mù sương, người gia tộc Ba Cách Tiêu ngang ngược, cả đến thiếu gia Tái Khắc La không còn coi ai ra gì.
“Lâm Lôi, huynh ấy”! Tháp La Sa, Đế Lâm, Hi Tái, Áo Bố Lai Ân… đều kinh hoàng cả lên.
“Chết đi này”! Hai mắt ánh sáng màu vàng kim quét một lượt những chiến sĩ bảo vệ đảo, lấy đá đen làm thực lực linh hồn lập tức tấn công vào hai chiến sĩ áo giáp đen. Bỗng, tiếng gió kỳ quái quét qua linh hồn hai người này, hai người thẫn thờ.
Xuỳ…
Luồng sáng màu tím loé lên kỳ dị.
“Choang”… Hai chiến sĩ áp giáp đều tuốt vũ khí ra chống đỡ Lâm Lôi.
Ảnh hưởng của linh hồn tuy mạnh mẽ, có thể hai chiến sĩ này là kẻ tinh anh của gia tộc Ba Cách Tiêu, thực lực chí ít cũng Ác ma bậc năm, dù bị tiếng gió ảnh hưởng nhưng không đến nỗi ngất lịm cứng đờ, nhanh chóng phục hồi.
“Ục”. Đuôi rồng quất vào vai hai chiến sĩ áo giáp màu đen.
“Ục”, xương thịt hai người nát bươm, cánh tay rã rời, đá đen tiếp tục tấn công làm cho thân thể nát như tương, tung toé khắp nơi. Còn một chiến sĩ áo giáp nhìn thấy bạt vía vội tìm nơi náu, may còn kịp nếu không thì cũng xấu số như đồng bọn.
Đuôi rồng Lâm Lôi quăng quật, sức mạnh vô cùng.
“Bụp”! Một chiến sĩ áo giáp nữa bị quăng bật ra xa.
Mắt màu vàng kim của rồng Lâm Lôi nhìn kỹ Tái Khắc La. Nói ra là chậm, chứ thực ra, khi Lâm Lôi tấn công hai chiến sĩ áo giáp, đuôi rồng đã kịp giết chết hai chiến sĩ áo giáp rồi, xác người thì nát tan, người thì bắn ra tận chốn xa.
Tái Khắc La bị cảnh ngoạn mục làm cho khiếp đảm. Hai chiến sĩ áo giáp chết ngay không kịp trở tay.
“Muốn chạy ư”? Lâm Lôi cười gằn.
Bông chốc, sức hút vốn có hướng vào mặt đất, nhưng thân mình Lâm Lôi vẫn huyền ảo, những khối đá đen khiến cho đối phương khó lường. Đá lấy Lâm Lôi làm trung tâm điểm tung bay hỗn loạn, mờ ảo khiến đối thủ khó lòng đoán biết tránh được.
“Làm sao có thể”!
Tái Khắc La cảm thấy mình không thể nào ứng phỏ nổi, vội rút nhanh về sau.
Làm sao rút chạy nổi?
Lúc này vẻ ngoài vụt sáng loé màu sáng máu thẫm, Tái Khắc La tạm cầm cự được chốc lát, nhưng rồi lại cứ phải lùi dần lùi dần, sức cuốn hút đáng sợ quá.
“Thiếu gia Tái Khắc La” đội trưởng đội bảo vệ có vẻ như trụ lại nổi lực hấp dẫn.
“Chặn nó lại”! đội trưởng bảo vệ gào to lên, cho dù có chết đi một chiến sĩ , nhiều chiến sĩ và cả ngàn chiến sĩ bảo vệ đảo cũng không sao, cố cầm cự, Tái Khắc La không thể chết. Thành viên gia tộc Ba Cách Tiêu hơi quá ít, mỗi một người đều vô cùng quý giá, hơn thế nữa, Tái Khắc La lại là nội tộc.
Thân hình mỗi một chiến sĩ bảo vệ đảo đã không còn vững, mà không gian lại nào có rộng lớn cho đâu nên cứ dồn đốgn một vài chỗ. Vốn không còn có thể dùng vũ khí cầm cự nữa, bởi sợ lại bị thương người cạnh.
“Chuồn ư”? Lâm Lôi tăng tốc, Tái Khắc La đã không thể tháo chạy nổi, cự ly cứ gần lên, Lâm Lôi nhanh chóng tiến ngay trước mặt Tái Khắc La.
“Ầm”. Một cú công kích sóng mạnh đúng vào người Tái Khắc La, Lâm Lôi cũng bị sững lại, đó là cú tấn công của đội trưởng đội bảo vệ đảo bên cạnh tung ra.
Tái Khắc La thoát khỏi lực hút bay xa ra hàng ngàn mét mới đứng lại nổi, lòng sợ hãi vô cùng: “Thần thú bốn loài quả thật đáng sợ. Sức hấp dẫn đến là ghê gớm… Ngay cả ta mà cũng không tài nào chống đỡ nổi. May mà có chiêu vừa rồi thoát ra được”!
Tái Khắc La cảm kích đội trưởng đội bảo vệ đảo, nhờ chiêu công kích đó mà Tái Khắc La mới thoát hiểm, không bị thương nặng.
Chỉ cần cú đòn mạnh vào thân thể, tựa như có ai phía sau đẩy mạnh, Tái Khắc La mới nhờ sức đó mà xông được ra ngoài vòng ảnh hưởng lực hút.
“Giết! Giết! Giết chết hắn cho ta”! Tái Khắc La lại gào lên hung tợn.
Chỉ còn có chừng hai trăm người đang bị rơi vào vòng sức hút, còn hầu hết thì đã chuồn lên tận mây xanh. Họ rất muốn tấn công nhưng vòng ảnh hưởng sức hút quá mạnh và đá đen dày đặc, các chiến sĩ không tài nào làm gì nổi, đành bảo vệ lấy mình, tháo chạy.
Bầy chiến sĩ gây nên thương tích cho chính họ.
“Hỏng bét rồi”! Khi Tái Khắc La tháo chạy ra khỏi, Lâm Lôi bống chột dạ.
Tình hình hỏng bét mất rồi.
Tái Khắc La đã thoát khỏi vòng ảnh hưởng của lực hút.
Kế hoạch bắt sống Tái Khắc La đã bị hỏng.
“Hiện giờ, chỉ còn cách thực hiện kế hoạch hai”!
Phải giết sạch.
Lúc này, Hi Tái, Áo Bố Lai Ân nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà kinh hoàng. Họ vốn chỉ nghĩ Lâm Lôi là Thần bậc trung thôi. Giờ thì họ đã hiểu…
Hi Tái, Áo Bố Lai Ân thấy mình nhận định quá sai.
Những chiến sĩ bảo vệ đảo nằm trong vòng hút chân đứng đã không vững, khác nào một đàn dê, mà Lâm lôi như một thú dữ, sói giữa đàn dê.
“Lâm Lôi, huynh ấy”… Hi Tái, Áo Bố Lai Ân đều sững sờ lên.
“Hiện giờ, tình thế hỏng bét mất rồi. Không tóm được Tái Khắc La, chỉ còn biết giết, giết bằng hết đối phương. Xông vào giữa đám chiến sĩ bảo vệ đảo tấn công”. Lâm Lôi dùng Thần thức trao đổi với Hi Tái và Áo Bố Lai Ân cùng đồng bọn.
Bọn Hi Tái cùng lúc dồn sức tấn công.
“Nhớ bám theo ta”!
Một câu dặn dò xong, Lâm Lôi hét to, tựa như hổ gầm, dẫn theo bọn Hi Tái, Áo Bố Lai Ân xông vào đối phương chém giết thả phanh.
“Cản ta là chết”!
Lòng Lâm Lôi tựa sắt lạnh, không còn nể tình gì nữa.
Lâm Lôi và cả bọn không run sợ nhún nhường.
“Lâm Lôi, Áo Bố Lai Ân, Bối Bối”. Hi Tái nhìn hỏi mọi người rồi lắc đầu.
“Hà hà”… Áo Bố Lai Ân cười toáng lên, quay nhìn Hi Tái: “Hi Tái à! Chúng ta sống cùng sống, chết cùng chết, chẳng phải từng thế không nào? Cuộc đời quan trọng thật đấy, nhưng có lúc, có những việc còn quan trọng quý giá hơn cả cuộc đời. Hôm nay nếu sống, chúng ta cùng sống, nếu chết thì chúng ta cùng chết vậy”!
Hi Tái sững người lại nhìn theo phía Lâm Lôi và mấy người.
Bọn Lâm Lôi cười tự tin.
“Hi Tái à”! Lâm Lôi ngoái nhìn Địch Lợi Á. Lâm Lôi nhìn thấy rõ, lúc này Tái Khắc La có chút chần chừ rồi. Theo Lâm Lôi quan sát, nếu không đánh nhau càng hay. Lâm Lôi lên tiếng: “Tái Khắc La! Rốt cuộc thì ngươi với Hi Tái có oán cừu gì vậy? Lẽ nào lại cứ phải buộc người chết là làm sao? Mọi người cùng nhường nhau có hay hơn không”?
Người khác mà nói câu này thì hẳn là tìm cái chết. Nhưng Lâm Lôi nói thì không sao, bởi trong lòng Tái Khắc La Lâm Lôi là Ác ma bảy sao.
“Chuyện gì ư”? Tái Khắc La nghĩ tới chuyện này càng điên tiết hơn lên: “Ngươi hãy hỏi hắn ấy”! Tái Khắc La tức giận chỉ tay về phía Hi Tái.
“Ta”? Hi Tái lại không hiểu gì.
Tái Khắc La tức giận đến nỗi mặt tím tái cả lại, có điều, chuyện này làm sao mà ầm ĩ lên được? Lẽ nào nói thẳng được ra? Bụng vợ Tái Khắc La mang thai lại là con của Hi Tái. Chuyện lan rộng ra, hẳn cả đời sẽ là chuyện cười cho thiên hạ!
“Hừm”! Tái Khắc La nhìn vẻ mặt của Hi Tái, bất chợt cười gằn lạnh lùng.
“Ngươi vì Lợi Lợi ư”? Hi Tái cười mỉa mai: “Ngoài chuyện Lợi Lợi ra thì làm gì còn chuyện một thiếu gia như người lại tím đến ta làm gì”?
“Câm mồm”!
Nghe đối thủ gọi tên vợ một cách thân mật, Tái Khắc La càng thêm lửa đốt: “Ngươi làm sao có đủ tư cách gọi thế”!
“Hà hà”… Hi Tái cười như điên dại nhìn chằm chằm Tái Khắc La: “Ta không thể gọi như thế ư? Phải rồi. Ta đã từng cùng với Lợi Lợi, và giờ thì đã là thế nào rồi? Từ ngày các người lấy nhau, chúng ta chưa một lần gặp mặt nhau. Thế nào! Ngươi lấy vợ thì giết chết người đã từng yêu vợ ngươi ư”?
Bỗng trên trời cao, chiến sĩ quanh vườn đều xôn xao bàn tán.
Tuổi thọ Thần vô tận, bàn chuyện yêu đương thì rất thường tình. Nếu thực sự, Tái Khắc La vì chuyện đó mà giết chết người đàn ông từng quan hệ với vợ thì quá đáng rồi.
“Thì ra là vì chuyện này”! Lâm Lôi có vẻ ngạc nhiên. Lâm Lôi vốn có nghe tới chuyện Hi Tái với Tái Hi Lợi. Tái Hi Lợi trước khi cưới có gặp lại Hi Tái một lần còn về sau thì không gặp gỡ nhau nữa.
Lâm Lôi đồng tình với Hi Tái.
Nhưng nào ngờ, Tái Khắc La lại đòi giết chết Hi Tái?
“Lời đểu chớ nói”. Tái Khắc La tức lộn ruột lên rồi. Có điều nguyên nhân khiến cho Tái Khắc La tức tối nhất lại không thể nào nói ra được, chuyện mất mặt ấy mà, khó nói hơn cả giết người.
“Ta hỏi lại lần cuối cùng. Ngươi nhất định nhúng tay vào chuyện này ư”? Tái Khắc La nhìn Lâm Lôi hỏi. Tái Khắc La vốn không coi Hi Tái là gì cả, không để Hi Tái vào trong mắt, chỉ muốn ra tay giết quách đi cho nhẹ nợ.
Tái Khắc La lo là Lâm Lôi ngay trước mặt.
“Thiếu gia Tái Khắc La à! Làm sao lại coi trọng vị Thần này”? Đội trưởng bảo vệ đảo và nhiều người nữa ngờ vực. Ngay đến cả Tháp La Sa, Đế Lâm cũng ngơ ngác lên.
“Phải rồi”!
Lâm Lôi thản nhiên nói: “Vì chuyện giao tình xưa kia ta không thể thấy mà làm ngơ. Hi Tái đã cứu ta một lần”. Thái độ Lâm Lôi bình tĩnh, thực tình thì tim vẫn đập hồi hộp, lúc nào cũng sẵn sàng ra đòn.
Mắt Tái Khắc La lim dim lại, mặt lạnh tanh hận thù.
“Nhanh, thông báo cho cha ta. Một Ác ma bảy sao cản ngăn việc riêng của ta rồi”. Tái Khắc La truyền tin cho một chiến sĩ áo giáp phía sau. Vẻ mặt chiến sĩ áo giáp này cũng có phần thất kinh, vội bay vù đi.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Lâm Lôi chau cả mày lại.
“Hà hà”… Tái Khắc La bất chợt cười như điên dại.
“Giết”! Tái Khắc La đột ngột ra lệnh.
Hàng ngàn chiến sĩ bảo vệ đảo đã bủa vây lúc này đã ở tư thế sẵn sàng, nghe lệnh Tái Khắc La nháy mắt đều hành động tức thì. Rõ ràng là, Tái Khắc La muốn công kích bất ngờ khiến phía Lâm Lôi không kịp trở tay, nhè thời cơ giết Hi Tái.
Nhưng, khi Tái Khắc La cứ một chiến sĩ áo giáp đi về, Lâm Lôi đã kịp thời chuẩn bị đối phó.
Cùng lúc Tái Khắc La gầm lên…
“Vù”…
Với Lâm Lôi làm trung tâm, một bán kính chừng ba trăm mét toả hào quang màu đất đỏ, bao lấy tất thảy chiến binh bảo vệ đảo gồm cả đội trưởng đội bảo vệ đảo, Tái Khắc La, hình thành một bán cầu.
Không gian đá đen!
Lực hút mạnh mẽ.
“Áo Lợi Duy Á”! Một số bay lên trời cao, nhưng những chiến sĩ bảo vệ đảo bay không được mấy cao đều nằm gọn vào trong bán cầu ánh sáng màu đất đỏ, từng người một nhanh chóng rơi xuống. Tái Khắc La vốn còn đứng nguyên trên mặt đất lúc này thấy co bé lại, rồi ngay lập tức thẳng người cao lên.
“Không được rồi”!
Mặt Tái Khắc La tái mét vì nhìn thấy Lâm Lôi đang bay nhanh tới.
Bắt giặc cần bắt kẻ cầm đầu!
Lâm Lôi có sự tính toán kỹ: “Tại đảo Mịch La này muốn chạy thoát e khó lắm. tlk là nhân vật quan trọng, nếu bắt sốgn được Tái Khắc La vào tay, tình hình sẽ tốt hơn”. Trong khoảnh khắc triển khai trận đồ đá đen Lâm Lôi bèn xông đến phía Tái Khắc La.
“Sức hút đáng sợ quá”! Mặt Tái Khắc La tái mét đít nhái, lập tức lùi sau.
“Thiếu gia!” Hai chiến sĩ áo giáp đen bên cạnh Tái Khắc La liều mạng chặn trước cho Tái Khắc La, chặn đường tiến thẳng của Lâm Lôi.
“Chết này”! Mắt Lâm Lôi lạnh giá. “Ầm”!
Quần áo của Lâm Lôi tan vụn, thân mình hoá rồng. Một hình rồng mày xanh đen trùm lấy thân mình Lâm Lôi, hai mắt màu vàng kim nhìn trừng trừng đối thủ. Cái đuôi lấp lánh ánh vàng múa vờn.
Nhìn thấy màn đó, đám chiến sĩ bảo vệ đảo, Tái Khắc La, đội trưởng bảo vệ đảo, chiến sĩ mặc giáp đều rợn tóc gáy lên.
“Kẻ mạnh tuyệt thế”! Chiến sĩ Thần đảo ban đầu ngỡ tưởng Lâm Lôi chỉ là Thần bậc trung giờ mới phát hiện ra là nhầm, một cái nhậm đáng sợ. Ai nấy đều nhận rõ thực lực ghê gớm của Lâm Lôi, là một kẻ mạnh siêu đẳng.
“Tứ gia tộc Thần thú”! Đội trưởng bảo vệ đảo kinh hoàng.
“Giết”! Tái Khắc La lại lần nữa gào to lên.
Tứ gia tộc Thần thú là gì? Thần thú trước mặt giờ đã không như Thần thú trước kia. Khi đó, Thần thú tứ gia tộc, gia tộc Ba Cách Tiêu vốn cũng đã từng sợ hãi lắm rồi. Thế mà giờ đây… lẽ nào gia tộc Ba Cách Tiêu lại không kinh hồn bạt vía?
Có thể khống chế đảo Mịch La, đứng uy nghi giữa biến trời mênh mông mù sương, người gia tộc Ba Cách Tiêu ngang ngược, cả đến thiếu gia Tái Khắc La không còn coi ai ra gì.
“Lâm Lôi, huynh ấy”! Tháp La Sa, Đế Lâm, Hi Tái, Áo Bố Lai Ân… đều kinh hoàng cả lên.
“Chết đi này”! Hai mắt ánh sáng màu vàng kim quét một lượt những chiến sĩ bảo vệ đảo, lấy đá đen làm thực lực linh hồn lập tức tấn công vào hai chiến sĩ áo giáp đen. Bỗng, tiếng gió kỳ quái quét qua linh hồn hai người này, hai người thẫn thờ.
Xuỳ…
Luồng sáng màu tím loé lên kỳ dị.
“Choang”… Hai chiến sĩ áp giáp đều tuốt vũ khí ra chống đỡ Lâm Lôi.
Ảnh hưởng của linh hồn tuy mạnh mẽ, có thể hai chiến sĩ này là kẻ tinh anh của gia tộc Ba Cách Tiêu, thực lực chí ít cũng Ác ma bậc năm, dù bị tiếng gió ảnh hưởng nhưng không đến nỗi ngất lịm cứng đờ, nhanh chóng phục hồi.
“Ục”. Đuôi rồng quất vào vai hai chiến sĩ áo giáp màu đen.
“Ục”, xương thịt hai người nát bươm, cánh tay rã rời, đá đen tiếp tục tấn công làm cho thân thể nát như tương, tung toé khắp nơi. Còn một chiến sĩ áo giáp nhìn thấy bạt vía vội tìm nơi náu, may còn kịp nếu không thì cũng xấu số như đồng bọn.
Đuôi rồng Lâm Lôi quăng quật, sức mạnh vô cùng.
“Bụp”! Một chiến sĩ áo giáp nữa bị quăng bật ra xa.
Mắt màu vàng kim của rồng Lâm Lôi nhìn kỹ Tái Khắc La. Nói ra là chậm, chứ thực ra, khi Lâm Lôi tấn công hai chiến sĩ áo giáp, đuôi rồng đã kịp giết chết hai chiến sĩ áo giáp rồi, xác người thì nát tan, người thì bắn ra tận chốn xa.
Tái Khắc La bị cảnh ngoạn mục làm cho khiếp đảm. Hai chiến sĩ áo giáp chết ngay không kịp trở tay.
“Muốn chạy ư”? Lâm Lôi cười gằn.
Bông chốc, sức hút vốn có hướng vào mặt đất, nhưng thân mình Lâm Lôi vẫn huyền ảo, những khối đá đen khiến cho đối phương khó lường. Đá lấy Lâm Lôi làm trung tâm điểm tung bay hỗn loạn, mờ ảo khiến đối thủ khó lòng đoán biết tránh được.
“Làm sao có thể”!
Tái Khắc La cảm thấy mình không thể nào ứng phỏ nổi, vội rút nhanh về sau.
Làm sao rút chạy nổi?
Lúc này vẻ ngoài vụt sáng loé màu sáng máu thẫm, Tái Khắc La tạm cầm cự được chốc lát, nhưng rồi lại cứ phải lùi dần lùi dần, sức cuốn hút đáng sợ quá.
“Thiếu gia Tái Khắc La” đội trưởng đội bảo vệ có vẻ như trụ lại nổi lực hấp dẫn.
“Chặn nó lại”! đội trưởng bảo vệ gào to lên, cho dù có chết đi một chiến sĩ , nhiều chiến sĩ và cả ngàn chiến sĩ bảo vệ đảo cũng không sao, cố cầm cự, Tái Khắc La không thể chết. Thành viên gia tộc Ba Cách Tiêu hơi quá ít, mỗi một người đều vô cùng quý giá, hơn thế nữa, Tái Khắc La lại là nội tộc.
Thân hình mỗi một chiến sĩ bảo vệ đảo đã không còn vững, mà không gian lại nào có rộng lớn cho đâu nên cứ dồn đốgn một vài chỗ. Vốn không còn có thể dùng vũ khí cầm cự nữa, bởi sợ lại bị thương người cạnh.
“Chuồn ư”? Lâm Lôi tăng tốc, Tái Khắc La đã không thể tháo chạy nổi, cự ly cứ gần lên, Lâm Lôi nhanh chóng tiến ngay trước mặt Tái Khắc La.
“Ầm”. Một cú công kích sóng mạnh đúng vào người Tái Khắc La, Lâm Lôi cũng bị sững lại, đó là cú tấn công của đội trưởng đội bảo vệ đảo bên cạnh tung ra.
Tái Khắc La thoát khỏi lực hút bay xa ra hàng ngàn mét mới đứng lại nổi, lòng sợ hãi vô cùng: “Thần thú bốn loài quả thật đáng sợ. Sức hấp dẫn đến là ghê gớm… Ngay cả ta mà cũng không tài nào chống đỡ nổi. May mà có chiêu vừa rồi thoát ra được”!
Tái Khắc La cảm kích đội trưởng đội bảo vệ đảo, nhờ chiêu công kích đó mà Tái Khắc La mới thoát hiểm, không bị thương nặng.
Chỉ cần cú đòn mạnh vào thân thể, tựa như có ai phía sau đẩy mạnh, Tái Khắc La mới nhờ sức đó mà xông được ra ngoài vòng ảnh hưởng lực hút.
“Giết! Giết! Giết chết hắn cho ta”! Tái Khắc La lại gào lên hung tợn.
Chỉ còn có chừng hai trăm người đang bị rơi vào vòng sức hút, còn hầu hết thì đã chuồn lên tận mây xanh. Họ rất muốn tấn công nhưng vòng ảnh hưởng sức hút quá mạnh và đá đen dày đặc, các chiến sĩ không tài nào làm gì nổi, đành bảo vệ lấy mình, tháo chạy.
Bầy chiến sĩ gây nên thương tích cho chính họ.
“Hỏng bét rồi”! Khi Tái Khắc La tháo chạy ra khỏi, Lâm Lôi bống chột dạ.
Tình hình hỏng bét mất rồi.
Tái Khắc La đã thoát khỏi vòng ảnh hưởng của lực hút.
Kế hoạch bắt sống Tái Khắc La đã bị hỏng.
“Hiện giờ, chỉ còn cách thực hiện kế hoạch hai”!
Phải giết sạch.
Lúc này, Hi Tái, Áo Bố Lai Ân nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà kinh hoàng. Họ vốn chỉ nghĩ Lâm Lôi là Thần bậc trung thôi. Giờ thì họ đã hiểu…
Hi Tái, Áo Bố Lai Ân thấy mình nhận định quá sai.
Những chiến sĩ bảo vệ đảo nằm trong vòng hút chân đứng đã không vững, khác nào một đàn dê, mà Lâm lôi như một thú dữ, sói giữa đàn dê.
“Lâm Lôi, huynh ấy”… Hi Tái, Áo Bố Lai Ân đều sững sờ lên.
“Hiện giờ, tình thế hỏng bét mất rồi. Không tóm được Tái Khắc La, chỉ còn biết giết, giết bằng hết đối phương. Xông vào giữa đám chiến sĩ bảo vệ đảo tấn công”. Lâm Lôi dùng Thần thức trao đổi với Hi Tái và Áo Bố Lai Ân cùng đồng bọn.
Bọn Hi Tái cùng lúc dồn sức tấn công.
“Nhớ bám theo ta”!
Một câu dặn dò xong, Lâm Lôi hét to, tựa như hổ gầm, dẫn theo bọn Hi Tái, Áo Bố Lai Ân xông vào đối phương chém giết thả phanh.
“Cản ta là chết”!
Lòng Lâm Lôi tựa sắt lạnh, không còn nể tình gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.