Quyển 3 - Chương 8: Lộ đồ (Hạ)
Ngã Cật Tây Hồng Thị
22/02/2013
“Phong hệ ma pháp cung tiễn thủ, được cộng thêm hiệu quả của lưỡng đạo ma pháp ‘Cực Tốc’ và ‘Tinh Chuẩn’. Theo ta nhận định thì Phong hệ ma pháp cung tiễn thủ này ít nhất cũng đạt tới cảnh giới ngũ cấp ma pháp sư.” Giọng Đức Lâm Kha Ốc Đặc trong lòng Lâm Lôi vang lên: “Với uy lực của cung tiễn, trong vòng năm mươi thước, kể cả ngươi có né tránh được thì cũng phải để lại chút thương tích, mau chạy đi.”
Lâm Lôi trong lòng chấn động.
“Bao nhiêu tài vật mau giao ra hết đây, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng.” Chỉ nghe một giọng lạnh băng vang lên, rồi sau đó liền có mười mấy tên áo xanh từ trong sơn lâm bước ra, tất cả mười mấy người đều cung tiễn lăm lăm trên tay, bên hông lộ ra một thanh đoản đao, mười mấy người lạnh lùng nhìn bọn Lâm Lôi ba người, hơn nữa còn hướng về phía bọn họ tiến lại gần.
Nhưng kẻ phát ra tiếng nói thì vẫn chưa xuất hiện.
Lâm Lôi ba người nhìn nhau, cũng không hề giao ra tài vật gì cả, chỉ là kinh hãi nhìn mười mấy người.
“Bắn tên!” Một thanh âm lạnh lùng vang lên, tên Phong hệ ma pháp sư cung tiễn thủ sau lưng hiển nhiên là một kẻ quyết đoán, Lâm Lôi ba người bọn họ đã không chấp nhận bó tay chịu trói, đương nhiên hắn sẽ hạ lệnh bắn giết.
“Chíu!” “Chíu!” “Chíu!” “Chíu!”….
Rất đột ngột, tất cả mười mấy tên cung thủ đồng loạt bắn tên, mười mấy mũi tên cực nhanh phóng tới. Lâm Lôi, Tạp Ngoã, Mã Đặc ba người tức thì né tránh. Tạp Ngoã đao trong tay, chuôi Cự hình chiến đao trong tay không ngừng huy động ngăn chặn không cho tên bắn thấu tới.
Lâm Lôi thi triển Phong hệ hỗ trợ ma pháp ‘Cực Tốc’, toàn thân phiêu dật né tránh, hắn lúc này còn có thể phân tâm chú ý cả hai người còn lại, Mã Đặc hiện tại tâm trạng cực kỳ tập trung không ngừng tránh né, đôi khi còn dùng đoản đao đánh chặn.
Nhưng Tạp Ngoã thì có phần lỗ mãng, tay cầm Cự hình chiến đao, bản thân đã không còn đủ kiên nhẫn nữa. Dựa vào Cự hình chiến đao cùng với một tầng đấu khí bao phủ toàn thân. Mười mấy tên cung thủ xạ kích uy lực có lẽ không đủ mạnh, một ngũ cấp chiến sĩ như Tạp Ngoã đủ sức ngăn cản.
“A… Chết đi…” Tạp Ngoã rống lên giận dữ, tay cầm Cự hình chiến đao hướng về phía mười mấy tên cung thủ lao vút đi.
Xa xa ẩn trong một nhánh cây tùng, tên Phong hệ ma pháp cung tiễn thủ chứng kiến cảnh này, hai mắt thoát hiện một luồng sát khí. Trường cung trong tay kéo thành hình bán nguyệt, miệng niệm ‘Cực Tốc’ và ‘Tinh Chuẩn’ lưỡng đại phụ trợ ma pháp, trên đầu mũi tên thanh sắc quang mang từ từ khởi phát.
Tạp Ngoã gầm lên, lao về phía mười mấy tên cung thủ, nhưng vừa mới vọt đi được nửa đường, đột nhiên phát hiện phía trước một luồng thanh sắc quang mang sáng ngời, hắn còn chưa kịp phản ứng tới thì một mũi tên đã lao đến trước mặt. Tạp Ngoã lưng toát mồ hôi lạnh, đồng thời vung Cự hình chiến đao ngăn trở, song ….
“Phập!”
Một mũi tên đã xuyên thủng đầu Tạp Ngoã, óc dịch tung tóe cả ra ngoài.
“A….” Tạp Ngoã đứng sững tại chỗ, trong mắt lộ vẻ khó có thể tin nổi. Hắn rõ ràng đã dùng Cự hình chiến đao ngăn cản mũi tên, vì sao mũi tên lại có thể bắn chết hắn được? Mang theo vô vàn nghi hoặc, đầy bụng những điều khó tin, sắc thái trong đôi mắt Tạp Ngoã dần dần trở nên ảm đạm xuống, toàn thân như một toà núi lớn ầm ầm đổ xuống.
Lâm Lôi đứng từ xa trong lòng run lên.
“Phong hệ phụ trợ ma pháp ‘Tinh Chuẩn’, đúng là ‘Tinh chuẩn’!” Lâm Lôi đã học Phong hệ ma pháp nên hiểu rất rõ, khi có phụ trợ ma pháp ‘Tinh Chuẩn’, giúp cho Phong hệ ma pháp cung tiễn thủ, mũi tên bắn ra trong quá trình bay đi hoàn toàn có thể thay đổi phương hướng.
Tỷ như hiện tại, mũi tên vốn dĩ đã bị chiến đao của Tạp Ngoã ngăn trở, thoáng cái đã thay đổi phương hướng bắn thủng đầu Tạp Ngoã.
“Phong hệ ma pháp phối hợp với cường cung quả nhiên là đáng sợ.” Lâm Lôi trong lòng thất kinh, nhưng chỉ là trong nháy mắt, bản thân hắn cũng bắt đầu niệm ma pháp chú ngữ.
“Hai tên bọn ngươi đừng hòng trốn thoát.” Một thanh âm lạnh lùng xa xa từ trong rừng truyền tới, mười mấy tên tên cung thủ cũng đắc ý cười lớn. Phong hệ ma pháp cung tiễn thủ chẳng những ma pháp phải lợi hại mà sức mạnh cũng cần phải đủ mới có thể sử dụng loại trường cung mạnh như thế này.
Phong hệ cung tiễn thủ là một dạng tấn công cực kỳ khủng bố.
Lâm Lôi trong mắt sát ý nổi lên, giống như cặp mắt tử vong nhìn về phía mười mấy tên cung thủ đang đứng đằng xa.
“Sọat!” “Sọat!” “Sọat!” “Sọat!” -
Bất thình lình, đại địa chấn động, từ dưới chân mười mấy tên cung thủ xuất hiện một đám địa đột thương phóng lên. Mũi thương loé lên quang mang màu thổ hoàng đâm thẳng từ dưới đất lên, xuyên qua bàn chân, bụng của đám cung thủ. Máu chảy đầy đất, tiếng kêu la thảm thiết không ngừng.
Địa hệ ngũ cấp ma pháp - Địa đột thương trận
“A…..” Tiếng kêu thảm thiết phát ra liên tục.
Cùng một lúc, mười mấy mũi địa đột thương sắc bén từ dưới đất mọc lên cao tới cả thước, địa đột thương sắc bén thậm chí có thể trong nháy mắt xuyên thủng người. Địa thương dày đặc mọc lên tập kích như một tai nạn bất ngờ ập xuống mười mấy tên cung thủ khiến cho chúng lâm vào tuyệt cảnh tột cùng thống khổ.
“Thủ lĩnh, cứu, cứu mạng ….” Một tên cung thủ bị địa đột thương đâm thẳng vào trong cơ thể thống khổ kêu gào loạn lên.
“A, a…..” Một gã bị đâm xuyên bàn chân nằm lăn lộn trên mặt đất không ngừng thống khổ hét lên.
Mười mấy tên cung tiễn thủ, bốn tên chết ngay tại chỗ, gần mười tên bị trọng thương. Toàn bộ mười mấy tên cung thủ hoàn toàn mất đi lực chiến đấu.
“Địa hệ ma pháp sư!”
Vẫn ẩn sâu trong rừng, tên cung thủ thủ lĩnh trong lòng kinh hãi, hắn vẫn dựa vào thủ đoạn ám sát để giết không ít người tiến nhập vào Ma Thú sơn mạch, từ đó thu hoạch được không ít tài vật.
Hắn bình thường trong lúc tập kích điều đầu tiên là giết ma pháp sư trước.
Bởi vì ma pháp sư có thể tấn công từ xa, uy hiếp cực lớn. Hắn không nghĩ rằng vừa rồi đã giết chết một tên ma pháp sư, mà lại vẫn còn một tên khác.
“Chạy!”
Lâm Lôi thừa dịp đối phương trong lúc hỗn loạn, lập tức thi triển phụ trợ ma pháp “Cực Tốc”, toàn thân sử dụng tốc độ nhanh nhất, phiêu dật trên mặt đất hướng về phía trước chạy trốn. Trong chốc lát đã biết mất phía xa xa. Hắn biết rõ rằng chính mình cũng không thể né được công kích ám sát từ Phong hệ ma pháp cung tiễn thủ.
Khoảng cách giữa hai bên là khá xa, mà ma pháp thì cũng chỉ có khoảng cách hạn chế, chính mình một khi đã bị tiến sát, đối mặt với công kích của Phong hệ ma pháp cung tiễn thủ, e rằng cũng không thể kháng cự được.
Một mạch cắm đầu chạy thoát thân, Lâm Lôi chạy cực nhanh một hơi tới hơn hai mươi, ba mươi dặm đường.
“Lão đại, ngươi sao lại phải chạy trốn vậy? Cái tên ma pháp cung tiễn thủ kia đối với ngươi làm gì có uy hiếp gì, chỉ cần ta xuất thủ, giết chết hắn thực sự là cực kỳ dễ dàng a, ngươi sao lại không cho ta xuất thủ vậy?” Giọng tiểu Ảnh thử Bối Bối có vẻ bất bình vang lên trong đầu Lâm Lôi.
Thực lực của Ảnh thử Bối Bối đương nhiên là Lâm Lôi hiểu rất rõ.
Năm đó khi mình còn tám tuổi, tốc độ của Bối Bối đã vượt qua lục cấp chiến sĩ, mà hiện tại hắn đã mười lăm tuổi rồi, bảy năm trôi qua, đừng xem thân hình Bối Bối không có chút tiến triển nào mà lầm, nói về tốc độ phỏng chừng có thể so sánh với một cửu cấp chiến sĩ.
Với tốc độ của tiểu Ảnh thử, e rằng tên ma pháp cung tiễn thủ đáng sợ kia còn chẳng có thời gian để mà ngắm bắn.
“Đây là ta đang thí luyện, nhất thiết kiểm tra thực lực của chính mình” Lâm Lôi trả lời.
Tiểu Ảnh thử nhảy lên trên vai Lâm Lôi, hai móng vuốt không ngừng cào hắn, hàm răng chuột nghiến lại phẫn nộ: “Lão đại, ngươi coi thường ta quá a, ta cũng muốn thí luyện, ta cũng muốn chiến đấu!”
Lâm Lôi thấy tiểu Ảnh thử như vậy, không khỏi bật cười: “Được! Khi nào vào sâu trong Ma Thú sơn mạch, gặp được ma thú lợi hại, ta cho ngươi xuất thủ, thế nào?”
“Vậy cũng được!” tiểu Ảnh thử đứng thẳng lên, hai chân trước khoanh trước ngực, mũi chun lại, hai mắt lim dim tỏ vẻ hài lòng.
Lúc này trên bầu trời u ám đột nhiên “Ầm” một tiếng, tiếng sấm rền kịch liệt vang lên. Lâm Lôi ngước đầu nhìn, trên bầu trời điện quang chớp lóe, thỉnh thoảng còn có tiếng lôi điện nổ đùng đoàng hưởng ứng.
“Xem ra chỉ trong chốc lát sẽ có một trận mưa lớn.” Lâm Lôi nhướng mày.
Hắn toàn thân tăng tốc, nhanh chóng lao về phía Ma Thú sơn mạch mà. Khi khoảng cách đến Ma Thú sơn mạch chỉ còn khoảng mười dặm thì những hạt mưa đầu tiên bắt đầu rơi, ngay sau đó mưa trút xuống ầm ầm, bao trùm cả một vùng trời đất
“Ầm ầm ầm …..”
Tiếng sấm không ngừng vang lên, mưa to bao phủ cả trời đất, bốn phương tám hướng tất cả đều chìm trong một vùng nước đổ mênh mang.
Lâm Lôi tốc độ vẫn lao nhanh về phía trước, trên người không có lấy một giọt nước mưa dính vào. Xung quanh trên đỉnh đầu của Lâm Lôi trong vòng bán kính mấy thước vuông là một ‘Phong Thuẫn’. Năng lực phòng ngự của ‘Phong Thuẫn’ quả thật là rất mạnh, nếu chỉ dùng để che mưa thì đối với Lâm Lôi, hắn chỉ cần dùng một chút ma pháp duy trì là đủ.
Gió căn bản là vô hình, ‘Phong Thuẫn’ cũng chỉ hiện ra một tầng thanh sắc trong suốt nhàn nhạt mà thôi.
Từ xa nhìn lại, căn bản là không thể thấy được ‘Phong thuẫn’, Lâm Lôi điều khiển ‘Phong thuẫn’ đặt trên đỉnh đầu tốc độ vẫn như trước cực nhanh tiến về phía trước. Chẳng mấy chốc, một vùng sơn mạch liên miên không có điểm dừng từ nam chí bắc đã hiện ra trước mắt hắn, cơ hồ toàn bộ là một vùng núi non trùng điệp chia đôi Ngọc Lan đại lục ra làm hai mảnh, đây quả là đệ nhất sơn mạch của Ngọc Lan đại lục – Ma Thú sơn mạch.
Nhìn khắp vài dặm liên tục không có điểm dừng là vô vàn sơn mạch, Lâm Lôi không khỏi cảm thán.
“Quả thật là một sơn mạch vĩ đại.”
Sơn mạch thật sự là quá dài, liếc mắt nhìn quanh, sơn mạch phía đông vô tận trùng điệp quật khởi, ngay cả phía nam, phía bắc sơn mạch cũng là cùng một dạng. Nhìn dãy Ma thú sơn mạch vô cùng vô tận này thực chẳng khác nào như đang đối mặt với hải dương bao la.
Vô biên!
“Đây là Ma Thú sơn mạch, đại lục đệ nhất sơn mạch, ẩn chứa vô số ma thú, thậm chí là rất nhiều Thánh vực ma thú cũng có trong sơn mạch” Đức Lâm Kha Ốc Đặc hiện tại cũng xuất hiện bên cạnh Lâm Lôi, trong ánh mắt ông ta có phần trở nên mờ ảo: “Ma Thú sơn mạch a, đã rất lâu rồi ta chưa có dịp trở lại.”
Trong ánh mắt Lâm Lôi sáng lên niềm hưng phấn.
“Xuất phát!”
Lâm Lôi ý khí khởi phát, xuyên qua mưa lớn cực nhanh hướng về Ma Thú sơn mạch thẳng tiến, kể cả tiểu Ảnh thử Bối Bối ngồi trên vai Lâm Lôi cũng phải hưng phấn ‘Chi, Chi’ kêu lên. Trong mưa gió ào ào, Lâm Lôi rất nhanh tiến vào giữa Ma Thú sơn mạch phía xa xa.
(Hết chương 8)
Lâm Lôi trong lòng chấn động.
“Bao nhiêu tài vật mau giao ra hết đây, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng.” Chỉ nghe một giọng lạnh băng vang lên, rồi sau đó liền có mười mấy tên áo xanh từ trong sơn lâm bước ra, tất cả mười mấy người đều cung tiễn lăm lăm trên tay, bên hông lộ ra một thanh đoản đao, mười mấy người lạnh lùng nhìn bọn Lâm Lôi ba người, hơn nữa còn hướng về phía bọn họ tiến lại gần.
Nhưng kẻ phát ra tiếng nói thì vẫn chưa xuất hiện.
Lâm Lôi ba người nhìn nhau, cũng không hề giao ra tài vật gì cả, chỉ là kinh hãi nhìn mười mấy người.
“Bắn tên!” Một thanh âm lạnh lùng vang lên, tên Phong hệ ma pháp sư cung tiễn thủ sau lưng hiển nhiên là một kẻ quyết đoán, Lâm Lôi ba người bọn họ đã không chấp nhận bó tay chịu trói, đương nhiên hắn sẽ hạ lệnh bắn giết.
“Chíu!” “Chíu!” “Chíu!” “Chíu!”….
Rất đột ngột, tất cả mười mấy tên cung thủ đồng loạt bắn tên, mười mấy mũi tên cực nhanh phóng tới. Lâm Lôi, Tạp Ngoã, Mã Đặc ba người tức thì né tránh. Tạp Ngoã đao trong tay, chuôi Cự hình chiến đao trong tay không ngừng huy động ngăn chặn không cho tên bắn thấu tới.
Lâm Lôi thi triển Phong hệ hỗ trợ ma pháp ‘Cực Tốc’, toàn thân phiêu dật né tránh, hắn lúc này còn có thể phân tâm chú ý cả hai người còn lại, Mã Đặc hiện tại tâm trạng cực kỳ tập trung không ngừng tránh né, đôi khi còn dùng đoản đao đánh chặn.
Nhưng Tạp Ngoã thì có phần lỗ mãng, tay cầm Cự hình chiến đao, bản thân đã không còn đủ kiên nhẫn nữa. Dựa vào Cự hình chiến đao cùng với một tầng đấu khí bao phủ toàn thân. Mười mấy tên cung thủ xạ kích uy lực có lẽ không đủ mạnh, một ngũ cấp chiến sĩ như Tạp Ngoã đủ sức ngăn cản.
“A… Chết đi…” Tạp Ngoã rống lên giận dữ, tay cầm Cự hình chiến đao hướng về phía mười mấy tên cung thủ lao vút đi.
Xa xa ẩn trong một nhánh cây tùng, tên Phong hệ ma pháp cung tiễn thủ chứng kiến cảnh này, hai mắt thoát hiện một luồng sát khí. Trường cung trong tay kéo thành hình bán nguyệt, miệng niệm ‘Cực Tốc’ và ‘Tinh Chuẩn’ lưỡng đại phụ trợ ma pháp, trên đầu mũi tên thanh sắc quang mang từ từ khởi phát.
Tạp Ngoã gầm lên, lao về phía mười mấy tên cung thủ, nhưng vừa mới vọt đi được nửa đường, đột nhiên phát hiện phía trước một luồng thanh sắc quang mang sáng ngời, hắn còn chưa kịp phản ứng tới thì một mũi tên đã lao đến trước mặt. Tạp Ngoã lưng toát mồ hôi lạnh, đồng thời vung Cự hình chiến đao ngăn trở, song ….
“Phập!”
Một mũi tên đã xuyên thủng đầu Tạp Ngoã, óc dịch tung tóe cả ra ngoài.
“A….” Tạp Ngoã đứng sững tại chỗ, trong mắt lộ vẻ khó có thể tin nổi. Hắn rõ ràng đã dùng Cự hình chiến đao ngăn cản mũi tên, vì sao mũi tên lại có thể bắn chết hắn được? Mang theo vô vàn nghi hoặc, đầy bụng những điều khó tin, sắc thái trong đôi mắt Tạp Ngoã dần dần trở nên ảm đạm xuống, toàn thân như một toà núi lớn ầm ầm đổ xuống.
Lâm Lôi đứng từ xa trong lòng run lên.
“Phong hệ phụ trợ ma pháp ‘Tinh Chuẩn’, đúng là ‘Tinh chuẩn’!” Lâm Lôi đã học Phong hệ ma pháp nên hiểu rất rõ, khi có phụ trợ ma pháp ‘Tinh Chuẩn’, giúp cho Phong hệ ma pháp cung tiễn thủ, mũi tên bắn ra trong quá trình bay đi hoàn toàn có thể thay đổi phương hướng.
Tỷ như hiện tại, mũi tên vốn dĩ đã bị chiến đao của Tạp Ngoã ngăn trở, thoáng cái đã thay đổi phương hướng bắn thủng đầu Tạp Ngoã.
“Phong hệ ma pháp phối hợp với cường cung quả nhiên là đáng sợ.” Lâm Lôi trong lòng thất kinh, nhưng chỉ là trong nháy mắt, bản thân hắn cũng bắt đầu niệm ma pháp chú ngữ.
“Hai tên bọn ngươi đừng hòng trốn thoát.” Một thanh âm lạnh lùng xa xa từ trong rừng truyền tới, mười mấy tên tên cung thủ cũng đắc ý cười lớn. Phong hệ ma pháp cung tiễn thủ chẳng những ma pháp phải lợi hại mà sức mạnh cũng cần phải đủ mới có thể sử dụng loại trường cung mạnh như thế này.
Phong hệ cung tiễn thủ là một dạng tấn công cực kỳ khủng bố.
Lâm Lôi trong mắt sát ý nổi lên, giống như cặp mắt tử vong nhìn về phía mười mấy tên cung thủ đang đứng đằng xa.
“Sọat!” “Sọat!” “Sọat!” “Sọat!” -
Bất thình lình, đại địa chấn động, từ dưới chân mười mấy tên cung thủ xuất hiện một đám địa đột thương phóng lên. Mũi thương loé lên quang mang màu thổ hoàng đâm thẳng từ dưới đất lên, xuyên qua bàn chân, bụng của đám cung thủ. Máu chảy đầy đất, tiếng kêu la thảm thiết không ngừng.
Địa hệ ngũ cấp ma pháp - Địa đột thương trận
“A…..” Tiếng kêu thảm thiết phát ra liên tục.
Cùng một lúc, mười mấy mũi địa đột thương sắc bén từ dưới đất mọc lên cao tới cả thước, địa đột thương sắc bén thậm chí có thể trong nháy mắt xuyên thủng người. Địa thương dày đặc mọc lên tập kích như một tai nạn bất ngờ ập xuống mười mấy tên cung thủ khiến cho chúng lâm vào tuyệt cảnh tột cùng thống khổ.
“Thủ lĩnh, cứu, cứu mạng ….” Một tên cung thủ bị địa đột thương đâm thẳng vào trong cơ thể thống khổ kêu gào loạn lên.
“A, a…..” Một gã bị đâm xuyên bàn chân nằm lăn lộn trên mặt đất không ngừng thống khổ hét lên.
Mười mấy tên cung tiễn thủ, bốn tên chết ngay tại chỗ, gần mười tên bị trọng thương. Toàn bộ mười mấy tên cung thủ hoàn toàn mất đi lực chiến đấu.
“Địa hệ ma pháp sư!”
Vẫn ẩn sâu trong rừng, tên cung thủ thủ lĩnh trong lòng kinh hãi, hắn vẫn dựa vào thủ đoạn ám sát để giết không ít người tiến nhập vào Ma Thú sơn mạch, từ đó thu hoạch được không ít tài vật.
Hắn bình thường trong lúc tập kích điều đầu tiên là giết ma pháp sư trước.
Bởi vì ma pháp sư có thể tấn công từ xa, uy hiếp cực lớn. Hắn không nghĩ rằng vừa rồi đã giết chết một tên ma pháp sư, mà lại vẫn còn một tên khác.
“Chạy!”
Lâm Lôi thừa dịp đối phương trong lúc hỗn loạn, lập tức thi triển phụ trợ ma pháp “Cực Tốc”, toàn thân sử dụng tốc độ nhanh nhất, phiêu dật trên mặt đất hướng về phía trước chạy trốn. Trong chốc lát đã biết mất phía xa xa. Hắn biết rõ rằng chính mình cũng không thể né được công kích ám sát từ Phong hệ ma pháp cung tiễn thủ.
Khoảng cách giữa hai bên là khá xa, mà ma pháp thì cũng chỉ có khoảng cách hạn chế, chính mình một khi đã bị tiến sát, đối mặt với công kích của Phong hệ ma pháp cung tiễn thủ, e rằng cũng không thể kháng cự được.
Một mạch cắm đầu chạy thoát thân, Lâm Lôi chạy cực nhanh một hơi tới hơn hai mươi, ba mươi dặm đường.
“Lão đại, ngươi sao lại phải chạy trốn vậy? Cái tên ma pháp cung tiễn thủ kia đối với ngươi làm gì có uy hiếp gì, chỉ cần ta xuất thủ, giết chết hắn thực sự là cực kỳ dễ dàng a, ngươi sao lại không cho ta xuất thủ vậy?” Giọng tiểu Ảnh thử Bối Bối có vẻ bất bình vang lên trong đầu Lâm Lôi.
Thực lực của Ảnh thử Bối Bối đương nhiên là Lâm Lôi hiểu rất rõ.
Năm đó khi mình còn tám tuổi, tốc độ của Bối Bối đã vượt qua lục cấp chiến sĩ, mà hiện tại hắn đã mười lăm tuổi rồi, bảy năm trôi qua, đừng xem thân hình Bối Bối không có chút tiến triển nào mà lầm, nói về tốc độ phỏng chừng có thể so sánh với một cửu cấp chiến sĩ.
Với tốc độ của tiểu Ảnh thử, e rằng tên ma pháp cung tiễn thủ đáng sợ kia còn chẳng có thời gian để mà ngắm bắn.
“Đây là ta đang thí luyện, nhất thiết kiểm tra thực lực của chính mình” Lâm Lôi trả lời.
Tiểu Ảnh thử nhảy lên trên vai Lâm Lôi, hai móng vuốt không ngừng cào hắn, hàm răng chuột nghiến lại phẫn nộ: “Lão đại, ngươi coi thường ta quá a, ta cũng muốn thí luyện, ta cũng muốn chiến đấu!”
Lâm Lôi thấy tiểu Ảnh thử như vậy, không khỏi bật cười: “Được! Khi nào vào sâu trong Ma Thú sơn mạch, gặp được ma thú lợi hại, ta cho ngươi xuất thủ, thế nào?”
“Vậy cũng được!” tiểu Ảnh thử đứng thẳng lên, hai chân trước khoanh trước ngực, mũi chun lại, hai mắt lim dim tỏ vẻ hài lòng.
Lúc này trên bầu trời u ám đột nhiên “Ầm” một tiếng, tiếng sấm rền kịch liệt vang lên. Lâm Lôi ngước đầu nhìn, trên bầu trời điện quang chớp lóe, thỉnh thoảng còn có tiếng lôi điện nổ đùng đoàng hưởng ứng.
“Xem ra chỉ trong chốc lát sẽ có một trận mưa lớn.” Lâm Lôi nhướng mày.
Hắn toàn thân tăng tốc, nhanh chóng lao về phía Ma Thú sơn mạch mà. Khi khoảng cách đến Ma Thú sơn mạch chỉ còn khoảng mười dặm thì những hạt mưa đầu tiên bắt đầu rơi, ngay sau đó mưa trút xuống ầm ầm, bao trùm cả một vùng trời đất
“Ầm ầm ầm …..”
Tiếng sấm không ngừng vang lên, mưa to bao phủ cả trời đất, bốn phương tám hướng tất cả đều chìm trong một vùng nước đổ mênh mang.
Lâm Lôi tốc độ vẫn lao nhanh về phía trước, trên người không có lấy một giọt nước mưa dính vào. Xung quanh trên đỉnh đầu của Lâm Lôi trong vòng bán kính mấy thước vuông là một ‘Phong Thuẫn’. Năng lực phòng ngự của ‘Phong Thuẫn’ quả thật là rất mạnh, nếu chỉ dùng để che mưa thì đối với Lâm Lôi, hắn chỉ cần dùng một chút ma pháp duy trì là đủ.
Gió căn bản là vô hình, ‘Phong Thuẫn’ cũng chỉ hiện ra một tầng thanh sắc trong suốt nhàn nhạt mà thôi.
Từ xa nhìn lại, căn bản là không thể thấy được ‘Phong thuẫn’, Lâm Lôi điều khiển ‘Phong thuẫn’ đặt trên đỉnh đầu tốc độ vẫn như trước cực nhanh tiến về phía trước. Chẳng mấy chốc, một vùng sơn mạch liên miên không có điểm dừng từ nam chí bắc đã hiện ra trước mắt hắn, cơ hồ toàn bộ là một vùng núi non trùng điệp chia đôi Ngọc Lan đại lục ra làm hai mảnh, đây quả là đệ nhất sơn mạch của Ngọc Lan đại lục – Ma Thú sơn mạch.
Nhìn khắp vài dặm liên tục không có điểm dừng là vô vàn sơn mạch, Lâm Lôi không khỏi cảm thán.
“Quả thật là một sơn mạch vĩ đại.”
Sơn mạch thật sự là quá dài, liếc mắt nhìn quanh, sơn mạch phía đông vô tận trùng điệp quật khởi, ngay cả phía nam, phía bắc sơn mạch cũng là cùng một dạng. Nhìn dãy Ma thú sơn mạch vô cùng vô tận này thực chẳng khác nào như đang đối mặt với hải dương bao la.
Vô biên!
“Đây là Ma Thú sơn mạch, đại lục đệ nhất sơn mạch, ẩn chứa vô số ma thú, thậm chí là rất nhiều Thánh vực ma thú cũng có trong sơn mạch” Đức Lâm Kha Ốc Đặc hiện tại cũng xuất hiện bên cạnh Lâm Lôi, trong ánh mắt ông ta có phần trở nên mờ ảo: “Ma Thú sơn mạch a, đã rất lâu rồi ta chưa có dịp trở lại.”
Trong ánh mắt Lâm Lôi sáng lên niềm hưng phấn.
“Xuất phát!”
Lâm Lôi ý khí khởi phát, xuyên qua mưa lớn cực nhanh hướng về Ma Thú sơn mạch thẳng tiến, kể cả tiểu Ảnh thử Bối Bối ngồi trên vai Lâm Lôi cũng phải hưng phấn ‘Chi, Chi’ kêu lên. Trong mưa gió ào ào, Lâm Lôi rất nhanh tiến vào giữa Ma Thú sơn mạch phía xa xa.
(Hết chương 8)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.