Quyển 16 - Chương 24: Sống chết hai con đường
Ngã Cật Tây Hồng Thị
27/02/2013
Trên không gian phía đông và phía tây đảo Mịch La giờ đây, hàng vạn Thần bậc cao bảo vệ đảo tạo nên vòng vây, bọn Lâm Lôi tựa như những con cá nằm trọn trong lưới, không có lối thoát, sức ép lớn đến vô cùng.
Vẫn bốn tên Ác ma bảy sao.
“Một đao thôi là sẽ làm nát ngay lao ngục ‘hình khối vuông’ đá đen của ta. Còn lại sẽ bị một đấm cũng nát vụn thành bụi. Nhưng với uy lực của một đao đã đủ sợ lắm rồi”. Lâm Lôi cảm thấy từng chưởng tung ra tê dại, cúi đầu nhìn kỹ những vết in màu trắng trên nắm đấm.
Lòng Lâm Lôi sợ hãi lắm rồi.
Sau khi chém vỡ từng bức tường đá màu đen ngục tù, chỉ sót lại những vết chém. Nếu nói những lưỡi đao sáng loá ở hoàn cảnh đỉnh cao chém lên thân mình liệu những vẩy rồng có chịu nổi không? điều này khó nói lắm.
“Ác ma bảy sao! Chắc chắn là Ác ma bảy sao rồi”!
Lâm Lôi nhìn kỹ hảo hán mạnh mẽ khoác áo bào màu đỏ vừa tung ra một đao, mái tóc màu vàng tung bay loạn xạ, nom không khác gì đầu sư tử cả. Lúc này, trang hảo hán cường tráng đang cung kính đứng sát cạnh người đàn ông mái tóc màu đỏ.
“Người đàn ông tóc màu đỏ này là ai vậy”? Lâm Lôi lo lắng trong lòng.
Ba vị trưởng lão áo bào màu đỏ, sát bên người đàn ông tóc đỏ. Thiếu gia Tái Khắc La lúc này cũng là một trong số đó, thái độ vô cùng lễ phép. Nhưng người đàn ông tóc đỏ lườm Tái Khắc La một cái. Tái Khắc La chỉ còn biết khép nép sang bên.
“Ngay đến Tái Khắc La mà còn khép nép đến nhường vậy. Mà người đàn ông tóc đỏ nom có phần rất giống Tái Khắc La, lẽ nào đó là cha đẻ của Tái Khắc La ư”? Lâm Lôi đoán già đoán non, quan sát thêm cho rõ ràng. Lâm Lôi đã có được một phán đoán…
Tình hình rất không hay rồi.
Ba người áo bào đỏ rất có thể là Ác ma bảy sao, còn người đàn ông tóc đỏ nom có kém cạnh gì đâu, thậm chí là vượt trội ba người kề bên?
“Sử dụng sức mạnh Chủ thần là một mặt. Nhưng điều quan trọng nhất là, còn phải bảo vệ tốt cho mấy người Địch Lợi Á” Lâm Lôi lo lắng nghĩ vậy. Suy cho cùng… hiện giờ, có vô vàn chiến sĩ Thần cấp đang bủa vây bọn Lâm Lôi.
Sứuc ép hiện giờ của những chiến sĩ đều năng lực Thần cấp rất ghê gớm.
“Xem ra chỉ có thể làm như thế này thôi”… Lâm Lôi nghiến chặt hai hàm răng.
Bản thân Lâm Lôi chọi với đối phương, đồng thời lo bảo vệ cho mọi người. đối phương có lẽ cũng chỉ là bốn Ác ma bảy sao kia mà thôi, nếu Lâm Lôi sử dụng sức mạnh Chủ thần nhất thiết phải dốc toàn bộ sức lực mới nổi.
Trong hoàn cảnh ngàn cân sợi tóc thế này, nhất định phải cùng sử dụng hai giọt sức mạnh Chủ thần.
Một giọt dùng cho mình đối phó với bốn Ác ma.
Phân thân sử dụng một giọt khác bảo vệ cho mấy người thân Địch Lợi Á.
“Quả là tình huống vô cùng cam go”. Lâm Lôi khó xử trong lòng. Hai giọt Chủ thần, nào có đủ mạnh đối phó với đối phương?
“Hi vọng bọn ngươi đừng buộc ta phải giở chiêu cuối cùng”.
Lâm Lôi thầm nghĩ.
Khi Lâm Lôi đang đắn đo, đối phương cũng nhìn Lâm Lôi dò đoán. Họ cũng sờ sợ phát hiện ra… Bốn Ác ma bọn họ, cũng không tài nào đọc được Lâm Lôi.
“Con người này thực lực quả mạnh lắm”. Tộc trưởng Ba Cách Tiêu ‘Bào Khắc Uy’ chột dạ đồng thời lườm con trai mình một cái, như nhắc nhở chớ có quấy quá đáng mà thiệt thân.
“Bạc Tư Lạc”! Bào Khắc Uy quát to lên.
“Thưa đại nhân”. Trang hảo hán có mái đầu sư tử áo bào đỏ tiến lên trước Bào Khắc Uy.
“Đi thử xem hắn ta thế nào. Nếu giỏi thì giết được cứ giết”! Bào Khắc Uy dùng Thần thức ra lệnh. Bào Khắc Uy rất hiểu chuyện bản thân đem theo ba hảo hán đi cùng, đều là trưởng lão áo bào đỏ rất có thực lực. Nói về phòng ngự thì Bạc Tư Lạc là giỏi nhất.
Kiểm lại thực lực đối phương, cử Bạc Tư Lạc đánh trước là rất hợp lý.
“Vâng! Thưa đại nhân”. Bạc Tư Lạc hưng phẩn ra mặt.
Ngay sau đó, Bạc Tư Lạc quay đầu cặp mắt màu vàng kim nhìn như đóng đinh vào Lâm Lôi. Bạc Tư Lạc ngoác miệng ra cười sảng khoái có ý diễu cợt: “Hà hà… Ban nãy, ngươi đã nếm một đao của ta rồi. Thế thì đủ tư cách biết danh tính của ta. Ta gọi là Bạc Tư Lạc. Nhưng chớ có chết đi kẻo lại không biết là ai giết ngươi”!
Lâm Lôi vẫn lạnh lùng đứng giữa trời cao.
Thân mình Lâm Lôi mờ ảo, phân thân Thần phong hệ trực tiếp bay ra rơi tới nơi Địch Lợi Á đứng. Bọn Địch Lợi Á, Bối Bối, Áo Lợi Duy Á đều hết sức lo lắng: “Lão đại! Cần sử dụng sức mạnh Chủ thần rồi”!
“Ừ! Phân thân Thần phong hệ, ta mang theo một giọt, khi nguy hiểm mới đem dùng”. Lâm Lôi truyền tín hiệu Thần thức.
Hai giọt Chủ thần, một giọt cho lên chiếc nhẫn đeo tay, còn lại một, Lâm Lôi cho vào chiếc nhân ở phân thân, hễ gặp hoàn cảnh nguy khốn Lâm Lôi sẽ ngay lập tức sử dụng Chủ thần.
“Hà hà… Còn chưa giết ngươi thế mà đã sử dụng thuật phân thân rồi”? Bạc Tư Lạc đắc ý cười lớn.
Tiếng cười chẳng khác nào tiếng sấm rền nơi biển đảo.
“Lời vô bổ nói làm gì”! Lâm Lôi đối lại. Bạc Tư Lạc nghe mà sững sờ người lên, thái độ có phần nghiêm túc hơn, lật bàn tay cái thì cây đao dài hai thước màu đen nằm gọn trong tay.
Bỗng chốc…
Hàng vạn Thần bậc cao phía dưới nhất loạt nhìn lên không gian, tất cả yên ắng vô cùng. Mọi người nhìn hai đối thủ mà âu lo.
“Không ngờ đấy. Tại Mịch La đảo lại có cuộc đấu cam go thế này”. Một trang hảo hán tóc màu đen đeo đao chiến xuất hiện giữa đám đông ngước nhìn lên. Đó chính là Lạc Mậu Ba Nhĩ Nhược Sâm có giọng lớn nhất Mịch La đảo biển.
Lạc Mậu, Ba Nhĩ Nhược Sâm nheo nheo cặp mắt tựa cặp mắt rắn chăm chú dõi theo hai người trên cao.
Một trận đấu có đông đảo người theo dõi bắt đầu rồi.
Trang hảo hán áo bào đỏ cuồng bạo Bạc Tư Lạc tay cầm đao dài, tốc độ nhanh cực độ. Nhờ tốc độ nhanh nên tạo nên đất trời vang động âm thanh. Nháy mắt, Bạc Tư Lạc chiếm lĩnh cao không.
Nhìn ra, cũng chỉ là một tay đao bình thường thôi!
“Ồ”! Cặp mắt Lạc Mậu như sáng lên khi ngắm nhìn lên: “Con đường tu luyện huỷ diệt đã đến được mức độ này rồi. Bạc Tư Lạc quả là ‘tàng long ngoạ hổ’ thật sự”. Nhưng Lạc Mậu đã lại phát hiện thấy, Lâm Lôi vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không tỏ ra bất kể thái độ gì.
Lạc Mậu hơi hơi giật mình.
Lẽ nào đối mặt với một tay đao hùng hổ như thế mà vẫn tự tại ung dung được sao?
“Lợi hại”. Lâm Lôi buột miệng khe khẽ, nhưng liền theo đó…
Chỉ thấy Bạc Tư Lạc đi một đường quá ư là đẹp, cự ly chỉ cách Lâm Lôi chừng hai trăm thước nữa mà thôi. Thân mình Bạc Tư Lạc ranh ma chao đảo ra sau, lùi lại mấy bước, dồn thế chém mạnh.
“Đây là sức mạnh gì vậy”? Bạc Tư Lạc hơi hơi sửng sờ, cảm nhận có một sức mạnh nào đó chống lại sức mạnh thân mình, thậm chí với thực lực của Bạc Tư Lạc mà trở tay không kịp, buộc phải lùi nhanh ra sau.
Mọi người kể cả Bào Khắc Uy đứng quan sát từ xa cũng phải giật thốt người lên.
“Cha à! Trọng lực không gian của hắn ta quá là tốt. Không chỉ nhìn xuống dưới mà còn hút được cả vào trong, chống đỡ bên ngoài”. Tái Khắc La lập tức Thần thức với cha mình. Bào Khắc Uy không đoái hoài mà tập trung quan sát Lâm Lôi: “Không gian trọng lực đạt đến trình độ cao siêu đến thế ư”?
Không dám tin nữa!
“Hà hà…” Bạc Tư Lạc phát hiện ra tiếng cười trầm nhẹ nhưng rất vang, ngỡ như tiếng vọng trong hang đá không dứt. Cặp mắt màu vàng kim sáng quắc nhìn Lâm Lôi hằn học: “Ta xem thường người”!
Bạc Tư Lạc hai tay cầm đao dài, cố chống đỡ áp lực bổ từ Lâm Lôi tới, đoạn xông vào Lâm Lôi.
Lâm Lôi vẫn đứng yên một chỗ.
“Chết này”! Bạc Tư Lạc tung mạnh đao chém. Đao chiến quá đà, không gian như bị chém tan thành mảnh tựa những mảnh vải vụn, tạo nên một lỗ hổng cực lớn. Cây đao dài lớn bổ về phía Lâm Lôi.
Đao dài chưa tới chỗ, chấn động âm thanh và không khí đã ập tới Lâm Lôi.
Lúc này, hai mắt Lâm Lôi mới mở to ra.
Lâm Lôi lập tức dẫn sức mạnh xuống dưới. Bạc Tư Lạc cảm thấy như có một sức nặng tựa núi đè lên thân thể, bất ngờ hút vào một lực hấp dẫn quá lớn, toàn thân biến hình. Cao thủ giao chiến với nhau, biến đổi trạng thái là điều dễ hiểu, sự ảnh hưởng rõ là lớn rồi.
Bạc Tư Lạc không kịp trở tay rồi, toàn bộ thân mình chìm xuống. Vốn Bạc Tư Lạc chém mạnh đao về phía Lâm Lôi, nhưng lúc này Bạc Tư Lạc đã ở vào phái dưới Lâm Lôi mất rồi, làm thế nào mà chém được?
“Hầm”! Một tiếng rên lạnh lùng.
Chỉ thấy ánh hào quang màu vàng xanh loé lên, một chân Lâm Lôi tựa đao bổ vào đầu Bạc Tư Lạc. Sức mạnh của rồng dồn tụ lại vào bàn chân làm cho không gian như chao đảo cả lại.pl cũng là một cao thủ, ngay lập tức thay đổi thế chém. Lưỡi đao xượt qua, bầu trời tựa sóng biển chia làm hai ngả.
Ầm!
Chân Lâm Lôi chém mạnh lên cây đao đối phương, sức mạnh kỳ lạ dồng cả vào cây đao chiến, truyền vào trong cơ thể Bạc Tư Lạc. Bạc Tư Lạc cảm thấy thân mình hơi co giật chút. Cùng lúc đó, cái đuôi rồng của Lâm Lôi cuốn lấy thân mình Bạc Tư Lạc.
“Ầm”!
Mặt đất như rung chuyển, không gian như đảo chao. Mặt đất xuất hiện một vết lõm lớn, rất sâu.
Vô vàn chiến sĩ bảo vệ đảo và bao người khác quan sát trận đấu đề ngỡ ngàng sửng sốt cả lại.
Cây đao của Bạc Tư Lạc vốn chém vào đối phương lại bổ vào trong lòng đất.
“Chân của nó, sao mà cứng đến vậy”?
Tất thảy mọi người đều thầm nghĩ.
“Vèo”!
Bạc Tư Lạc bay từ trong lòng đất lên, mặt lộ vẻ không thể tin nổi. Lúc này, một nguồn thanh âm vang lên trong đầu Bạc Tư Lạc: “Bạc Tư Lạc! Rốt cuộc là thế nào”?
“Đại nhân! Sức mạnh của nó ghê gớm quá. Chưa bao giờ tiểu nhận gặp phải đối thủ mạnh mẽ thế này cả”. Bạc Tư Lạc dùng Thần thức truyền tín hiệu cho Bào Khắc Uy.
Sức mạnh quả là ghê gớm.
Một chân của Lâm Lôi vừa va vào cây đạo của Bạc Tư Lạc, khiến Bạc Tư Lạc cảm thấy như có hàng ngàn quả núi đổ xuống thân mình. Sức mạnh sao mà lớn đến không lường, Bạc Tư Lạc chưa từng biết đến trong đời.
“Đại nhân! Chiêu đao vừa rồi của tiểu nhân không làm cho nó bị thương gì cả”. Bạc Tư Lạc dò hỏi vì trước đó Bạc Tư Lạc bổ đao xuống mặt đất nên không theo dõi được gì”.
“Chỉ chém vỡ vẩy trên chân nó thôi, không làm thương tổn gì cả”. Bào Khắc Uy đáp.
“Đao chém trước đó chính tiểu nhân đã dồn hết linh hồn và sức lực vào, thế mà nó không có lấy cảm giác gì cả sao”? Bạc Tư Lạc hỏi dồn. Vốn được coi là thiện nghệ tấn công thế mà công kích cả linh hồn cũng không làm đối phương mềm yếu. Nếu như không có phòng vệ linh hồn thì muốn chọi lại e cũng khó.
“Phòng vệ linh hồn của nó không tồi chút nào. Không thấy nó có chút biến đổi nào cả”. Bào Khắc Uy đã có chút ngần ngại âu lo.
Cao thủ thần bí bốn loại Thần thú trước mắt quả thực lực đến ghê gớm.
“Quá nguy hiểm. May thiết bị Chủ thần phòng ngự linh hồn chọi lại, tuy nhiên cũng đã tiêu hao mất đến chín phần rồi”. Lâm Lôi sau trận đấu cũng có phần lo sợ. Đòn đao chém vừa rồi rõ là lợi hại, làm vỡ mất đi một chiếc vẩy, có xây xước đến phần da. Thế nhưng đòn công kích của Bạc Tư Lạc cũng đã tổn hại đến phần phòng ngự linh hồn, làm tiêu tan đi phần nhiều sức lực của Lâm Lôi, chiêu sau cùng sức lực bị phân tán trùm lên tất thảy phần màng cách ngăn. Lâm Lôi phát hiện ra chỗ bị xước lúc này đã có một lớp “Bù đắp”, gỡ bỏ lớp “Bù đắp” hắn sẽ làm mất thêm năng lượng.
Còn lại những thứ đó, Lâm Lôi phải dựa vào sức lực phòng ngự linh hồn mới trụ lại nổi.
“Con người này, lại còn giỏi cả công kích vật chất. Nếu gặp phải một người giỏi công kích linh hồn e”… Lâm Lôi vốn đã cầm giọt Chủ thần trong tay, sẵn sàng ứng phó.
Bào Khắc Uy cùng với ba trưởng lão áo bào đỏ đều tỏ ra chần chừ. Một Lâm Lôi thôi mà phải làm cho họ dày vò. Đến cả Ác ma bảy sao ‘Bạc Tư Lạc’ đều gọi là thế hạ phong, họ còn biết làm thế nào được nữa?
Chỉ cần tìm được một người giỏi bậc sáu thôi, công kích linh hồn thì có thể đối phó lại với Lâm Lôi.
Thật tiếc là, tất cả lại không hề hiểu rõ Lâm Lôi là thế nào.
Rốt cục là, đến giờ khắc này, Lâm Lôi vẫn giữ được mọi bí mật.
“Thông tin về linh hồn đến giờ phút này rồi mà vẫn giữ được bí mật, như thế thì đâu có dễ dàng gì tấn công nổi đối thủ”? Mấy người bọn Bào Khắc Uy đều giống nhau suy nghĩ, nên họ mới thu xếp Bạc Tư Lạc tấn công vật chất trước.
“Thưa cha”! Tái Khắc La khe khẽ lên tiếng.
“Cút sang một bên”! Bào Khắc Uy mắng khẽ.
Bào Khắc Uy đang rất bực bội khổ não. Mà ngay đến Lâm Lôi cũng có kém khổ não đâu. Lâm Lôi hiểu rõ thực lực của mình. Vốn thân thể mạnh mẽ là thế, có làm cho đối phương sợ sệt, nhưng nếu đánh lớn sẽ làm tổn hao sức mạnh Chủ thần.
Lâm Lôi lúc này nhằm về phía Bào Khắc Uy bay tới.
“Ngươi làm cái gì”? Bào Khắc Uy lập tức truyền tín hiệu Thần thưcs quát. Bào Khắc Uy và ba đồ đệ áo bào màu đỏ cảnh giác cả lên. Bọn Bào Khắc Uy quan sát kỹ Lâm Lôi, không nói không rằng, sẵn sàng đối phó.
“Lâm Lôi đại nhân bay đi rồi. Lẽ nào lại dám một chọi bốn”?
Mọi Thần cao cấp bảo vệ Mịch La đảo đều dõi theo. Lạc Mậu cũng hết sức chăm chú.
Lâm Lôi vẫn bay đến khoảng cách với Bào Khắc Uy chừng một trăm mét thì dừng lại. Thấy Lâm Lôi dừng lại, Bào Khắc Uy và ba đệ tử mới cảm thấy yên tâm.
“Ta đâu có tìm ngươi để gây rắc rối. Các ngươi cũng hiểu chứ, với cự ly xa thế này, ta muốn dùng Thần thức truyền tin thôi, không có làm sao đâu”. Lòng Lâm Lôi khóc dở mếu dở. Bản thân là Thần vị bậc trung, thường tầm cỡ đó thì Thần thức chỉ trong phạm vi trăm mét là cùng.
Tuy Lâm Lôi đã tu luyện được quá nhiều tinh thể màu tím, linh hồn đã đạt đến điểm chót Thần vị cấp trung bình, không thể hấp thu thêm được, nhưng Thần thức chỉ xa vài ba bốn trăm mét mà thôi, chưa đến bậc cao cả ngàn mét dài.
Chỉ có vào gần, bản thân Lâm Lôi mới có thể truyền âm cho đối phương.
“Ta, Lâm Lôi”. Lâm Lôi thông tin cho Bào Khắc Uy.
“Bào Khắc Uy”. Bào Khắc Uy thông tin đáp lại: “Lâm Lôi! Bạn của ngươi còn đang bị vây hãm. Chỉ cần ta ra lệnh, hàng vạn Thần vị bậc trung sẽ công kích ngay lập tức, như thế bạn của ngươi sẽ chết. Với thực lực của ngươi nên biết rõ thực lực của gia tộc Ba Cách Tiêu chúng ta chứ? Cào nát mặt, cho dù ngươi có là Tu La thì chúng ta Ba Cách Tiêu vẫn đủ giết chết ngươi”.
Kẻ mạnh gia tộc Ba Cách Tiêu, quả không thể chơi.
“Ta hiểu rõ. Thực lực của ta, chỉ mới tung ra một chút chút mà thôi”. Lâm Lôi truyền Thần thức, đồng thời Lâm Lôi còn giơ tay phải lên, lúc này lộ ra giọt nước màu xanh.
Giọt nước màu xanh này có thể làm chấn rung năng lực hồn phách đối thủ.
Bào Khắc Uy và ba đệ tử mặt tái mét cả lại: “Sức mạnh Chủ thần hệ nước”?
“Ta không muốn xước mặt. Các người phải hiểu như thế. Với thực lực của ta, nếu lại sử dụng giọt Chủ thần hệ nước này, thì hậu quả”… Lâm Lôi truyền tin.
Bào Khắc Uy có vẻ giãn nở khuôn mặt, cười lạnh lùng.
Chỉ thấy Bào Khắc Uy lật bàn tay, trong tay xuất hiện trên đó giọt nước màu đỏ máu hơi đen. Lâm Lôi hiểu được sự đáng sợ của giọt nước màu máu đen này, ngang hàng năng lượng với giọt nước của mình. Có điều, giọt nước của Bào Khắc Uy có mức huỷ diệt ghê gớm.
“Sức mạnh Chủ thần huỷ diệt”. Lâm Lôi kinh hoàng.
“Ngươi là sức mạnh Chủ thần bốn gia tộc Thần thú, lẽ nào gia tộc Ba Cách Tiêu ta lại không có”? Ba Cách Tiêu truyền tín hiệu thông báo: “Ngươi có sức mạnh Chủ thần, là sức mạnh cao trong bốn loại Thần thú. Khá lắm”.
Bào Khắc Uy, vốn là tộc trưởng gia tộc, trên mình có mang theo giọt sức mạnh Chủ thần.
Với gia tộc Ba Cách Tiêu, cho thấy gia tộc Ba Cách Tiêu là một trong mười gia tộc cổ xưa nhất dưới địa ngục, sức mạnh đáng nể.
“Ngươi giết chết nhiều người của ta thế kia. Tuy là nhân vật nhỏ nhoi thôi, nhưng đã làm mất mặt gia tộc Ba Cách Tiêu của ta rồi. Ta cho người hai con đường lựa chọn. Một là cùng chúng ta chọi cho nát da mặt với nhau, quyết sống chết một phen. Cho dù có phải hi sinh nhiều cao thủ, gia tộc Ba Cách Tiêu của ta cũng sẽ cố giết chết ngươi. Gia tộc thần thú e là sẽ không còn dám đến nơi này nữa, đảo Mịch La”. Bào Khắc Uy vô cùng tự tin…
Mặt Lâm Lôi vẫn không lộ rõ thế nào nghe tiếp.
“Điều thứ hai là, Bào Khắc Uy tộc trưởng gia tộc Ba Cách Tiêu ta sẽ giữ thể diện cho nhà ngươi. Cứ cho là, chết mất đi mấy người cho qua. Nhưng ngươi phải làm trưởng lão của gia tộc Ba Cách Tiêu của chúng ta, nguyện phục vụ một vạn năm cho gia tộc ta. Làm như thế là xem như để chuộc lỗi. Và việc cho xong”.
“Ngươi chọn cách nào”? Bào Khắc Uy nhìn chằm chằm Lâm Lôi.
Vẫn bốn tên Ác ma bảy sao.
“Một đao thôi là sẽ làm nát ngay lao ngục ‘hình khối vuông’ đá đen của ta. Còn lại sẽ bị một đấm cũng nát vụn thành bụi. Nhưng với uy lực của một đao đã đủ sợ lắm rồi”. Lâm Lôi cảm thấy từng chưởng tung ra tê dại, cúi đầu nhìn kỹ những vết in màu trắng trên nắm đấm.
Lòng Lâm Lôi sợ hãi lắm rồi.
Sau khi chém vỡ từng bức tường đá màu đen ngục tù, chỉ sót lại những vết chém. Nếu nói những lưỡi đao sáng loá ở hoàn cảnh đỉnh cao chém lên thân mình liệu những vẩy rồng có chịu nổi không? điều này khó nói lắm.
“Ác ma bảy sao! Chắc chắn là Ác ma bảy sao rồi”!
Lâm Lôi nhìn kỹ hảo hán mạnh mẽ khoác áo bào màu đỏ vừa tung ra một đao, mái tóc màu vàng tung bay loạn xạ, nom không khác gì đầu sư tử cả. Lúc này, trang hảo hán cường tráng đang cung kính đứng sát cạnh người đàn ông mái tóc màu đỏ.
“Người đàn ông tóc màu đỏ này là ai vậy”? Lâm Lôi lo lắng trong lòng.
Ba vị trưởng lão áo bào màu đỏ, sát bên người đàn ông tóc đỏ. Thiếu gia Tái Khắc La lúc này cũng là một trong số đó, thái độ vô cùng lễ phép. Nhưng người đàn ông tóc đỏ lườm Tái Khắc La một cái. Tái Khắc La chỉ còn biết khép nép sang bên.
“Ngay đến Tái Khắc La mà còn khép nép đến nhường vậy. Mà người đàn ông tóc đỏ nom có phần rất giống Tái Khắc La, lẽ nào đó là cha đẻ của Tái Khắc La ư”? Lâm Lôi đoán già đoán non, quan sát thêm cho rõ ràng. Lâm Lôi đã có được một phán đoán…
Tình hình rất không hay rồi.
Ba người áo bào đỏ rất có thể là Ác ma bảy sao, còn người đàn ông tóc đỏ nom có kém cạnh gì đâu, thậm chí là vượt trội ba người kề bên?
“Sử dụng sức mạnh Chủ thần là một mặt. Nhưng điều quan trọng nhất là, còn phải bảo vệ tốt cho mấy người Địch Lợi Á” Lâm Lôi lo lắng nghĩ vậy. Suy cho cùng… hiện giờ, có vô vàn chiến sĩ Thần cấp đang bủa vây bọn Lâm Lôi.
Sứuc ép hiện giờ của những chiến sĩ đều năng lực Thần cấp rất ghê gớm.
“Xem ra chỉ có thể làm như thế này thôi”… Lâm Lôi nghiến chặt hai hàm răng.
Bản thân Lâm Lôi chọi với đối phương, đồng thời lo bảo vệ cho mọi người. đối phương có lẽ cũng chỉ là bốn Ác ma bảy sao kia mà thôi, nếu Lâm Lôi sử dụng sức mạnh Chủ thần nhất thiết phải dốc toàn bộ sức lực mới nổi.
Trong hoàn cảnh ngàn cân sợi tóc thế này, nhất định phải cùng sử dụng hai giọt sức mạnh Chủ thần.
Một giọt dùng cho mình đối phó với bốn Ác ma.
Phân thân sử dụng một giọt khác bảo vệ cho mấy người thân Địch Lợi Á.
“Quả là tình huống vô cùng cam go”. Lâm Lôi khó xử trong lòng. Hai giọt Chủ thần, nào có đủ mạnh đối phó với đối phương?
“Hi vọng bọn ngươi đừng buộc ta phải giở chiêu cuối cùng”.
Lâm Lôi thầm nghĩ.
Khi Lâm Lôi đang đắn đo, đối phương cũng nhìn Lâm Lôi dò đoán. Họ cũng sờ sợ phát hiện ra… Bốn Ác ma bọn họ, cũng không tài nào đọc được Lâm Lôi.
“Con người này thực lực quả mạnh lắm”. Tộc trưởng Ba Cách Tiêu ‘Bào Khắc Uy’ chột dạ đồng thời lườm con trai mình một cái, như nhắc nhở chớ có quấy quá đáng mà thiệt thân.
“Bạc Tư Lạc”! Bào Khắc Uy quát to lên.
“Thưa đại nhân”. Trang hảo hán có mái đầu sư tử áo bào đỏ tiến lên trước Bào Khắc Uy.
“Đi thử xem hắn ta thế nào. Nếu giỏi thì giết được cứ giết”! Bào Khắc Uy dùng Thần thức ra lệnh. Bào Khắc Uy rất hiểu chuyện bản thân đem theo ba hảo hán đi cùng, đều là trưởng lão áo bào đỏ rất có thực lực. Nói về phòng ngự thì Bạc Tư Lạc là giỏi nhất.
Kiểm lại thực lực đối phương, cử Bạc Tư Lạc đánh trước là rất hợp lý.
“Vâng! Thưa đại nhân”. Bạc Tư Lạc hưng phẩn ra mặt.
Ngay sau đó, Bạc Tư Lạc quay đầu cặp mắt màu vàng kim nhìn như đóng đinh vào Lâm Lôi. Bạc Tư Lạc ngoác miệng ra cười sảng khoái có ý diễu cợt: “Hà hà… Ban nãy, ngươi đã nếm một đao của ta rồi. Thế thì đủ tư cách biết danh tính của ta. Ta gọi là Bạc Tư Lạc. Nhưng chớ có chết đi kẻo lại không biết là ai giết ngươi”!
Lâm Lôi vẫn lạnh lùng đứng giữa trời cao.
Thân mình Lâm Lôi mờ ảo, phân thân Thần phong hệ trực tiếp bay ra rơi tới nơi Địch Lợi Á đứng. Bọn Địch Lợi Á, Bối Bối, Áo Lợi Duy Á đều hết sức lo lắng: “Lão đại! Cần sử dụng sức mạnh Chủ thần rồi”!
“Ừ! Phân thân Thần phong hệ, ta mang theo một giọt, khi nguy hiểm mới đem dùng”. Lâm Lôi truyền tín hiệu Thần thức.
Hai giọt Chủ thần, một giọt cho lên chiếc nhẫn đeo tay, còn lại một, Lâm Lôi cho vào chiếc nhân ở phân thân, hễ gặp hoàn cảnh nguy khốn Lâm Lôi sẽ ngay lập tức sử dụng Chủ thần.
“Hà hà… Còn chưa giết ngươi thế mà đã sử dụng thuật phân thân rồi”? Bạc Tư Lạc đắc ý cười lớn.
Tiếng cười chẳng khác nào tiếng sấm rền nơi biển đảo.
“Lời vô bổ nói làm gì”! Lâm Lôi đối lại. Bạc Tư Lạc nghe mà sững sờ người lên, thái độ có phần nghiêm túc hơn, lật bàn tay cái thì cây đao dài hai thước màu đen nằm gọn trong tay.
Bỗng chốc…
Hàng vạn Thần bậc cao phía dưới nhất loạt nhìn lên không gian, tất cả yên ắng vô cùng. Mọi người nhìn hai đối thủ mà âu lo.
“Không ngờ đấy. Tại Mịch La đảo lại có cuộc đấu cam go thế này”. Một trang hảo hán tóc màu đen đeo đao chiến xuất hiện giữa đám đông ngước nhìn lên. Đó chính là Lạc Mậu Ba Nhĩ Nhược Sâm có giọng lớn nhất Mịch La đảo biển.
Lạc Mậu, Ba Nhĩ Nhược Sâm nheo nheo cặp mắt tựa cặp mắt rắn chăm chú dõi theo hai người trên cao.
Một trận đấu có đông đảo người theo dõi bắt đầu rồi.
Trang hảo hán áo bào đỏ cuồng bạo Bạc Tư Lạc tay cầm đao dài, tốc độ nhanh cực độ. Nhờ tốc độ nhanh nên tạo nên đất trời vang động âm thanh. Nháy mắt, Bạc Tư Lạc chiếm lĩnh cao không.
Nhìn ra, cũng chỉ là một tay đao bình thường thôi!
“Ồ”! Cặp mắt Lạc Mậu như sáng lên khi ngắm nhìn lên: “Con đường tu luyện huỷ diệt đã đến được mức độ này rồi. Bạc Tư Lạc quả là ‘tàng long ngoạ hổ’ thật sự”. Nhưng Lạc Mậu đã lại phát hiện thấy, Lâm Lôi vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không tỏ ra bất kể thái độ gì.
Lạc Mậu hơi hơi giật mình.
Lẽ nào đối mặt với một tay đao hùng hổ như thế mà vẫn tự tại ung dung được sao?
“Lợi hại”. Lâm Lôi buột miệng khe khẽ, nhưng liền theo đó…
Chỉ thấy Bạc Tư Lạc đi một đường quá ư là đẹp, cự ly chỉ cách Lâm Lôi chừng hai trăm thước nữa mà thôi. Thân mình Bạc Tư Lạc ranh ma chao đảo ra sau, lùi lại mấy bước, dồn thế chém mạnh.
“Đây là sức mạnh gì vậy”? Bạc Tư Lạc hơi hơi sửng sờ, cảm nhận có một sức mạnh nào đó chống lại sức mạnh thân mình, thậm chí với thực lực của Bạc Tư Lạc mà trở tay không kịp, buộc phải lùi nhanh ra sau.
Mọi người kể cả Bào Khắc Uy đứng quan sát từ xa cũng phải giật thốt người lên.
“Cha à! Trọng lực không gian của hắn ta quá là tốt. Không chỉ nhìn xuống dưới mà còn hút được cả vào trong, chống đỡ bên ngoài”. Tái Khắc La lập tức Thần thức với cha mình. Bào Khắc Uy không đoái hoài mà tập trung quan sát Lâm Lôi: “Không gian trọng lực đạt đến trình độ cao siêu đến thế ư”?
Không dám tin nữa!
“Hà hà…” Bạc Tư Lạc phát hiện ra tiếng cười trầm nhẹ nhưng rất vang, ngỡ như tiếng vọng trong hang đá không dứt. Cặp mắt màu vàng kim sáng quắc nhìn Lâm Lôi hằn học: “Ta xem thường người”!
Bạc Tư Lạc hai tay cầm đao dài, cố chống đỡ áp lực bổ từ Lâm Lôi tới, đoạn xông vào Lâm Lôi.
Lâm Lôi vẫn đứng yên một chỗ.
“Chết này”! Bạc Tư Lạc tung mạnh đao chém. Đao chiến quá đà, không gian như bị chém tan thành mảnh tựa những mảnh vải vụn, tạo nên một lỗ hổng cực lớn. Cây đao dài lớn bổ về phía Lâm Lôi.
Đao dài chưa tới chỗ, chấn động âm thanh và không khí đã ập tới Lâm Lôi.
Lúc này, hai mắt Lâm Lôi mới mở to ra.
Lâm Lôi lập tức dẫn sức mạnh xuống dưới. Bạc Tư Lạc cảm thấy như có một sức nặng tựa núi đè lên thân thể, bất ngờ hút vào một lực hấp dẫn quá lớn, toàn thân biến hình. Cao thủ giao chiến với nhau, biến đổi trạng thái là điều dễ hiểu, sự ảnh hưởng rõ là lớn rồi.
Bạc Tư Lạc không kịp trở tay rồi, toàn bộ thân mình chìm xuống. Vốn Bạc Tư Lạc chém mạnh đao về phía Lâm Lôi, nhưng lúc này Bạc Tư Lạc đã ở vào phái dưới Lâm Lôi mất rồi, làm thế nào mà chém được?
“Hầm”! Một tiếng rên lạnh lùng.
Chỉ thấy ánh hào quang màu vàng xanh loé lên, một chân Lâm Lôi tựa đao bổ vào đầu Bạc Tư Lạc. Sức mạnh của rồng dồn tụ lại vào bàn chân làm cho không gian như chao đảo cả lại.pl cũng là một cao thủ, ngay lập tức thay đổi thế chém. Lưỡi đao xượt qua, bầu trời tựa sóng biển chia làm hai ngả.
Ầm!
Chân Lâm Lôi chém mạnh lên cây đao đối phương, sức mạnh kỳ lạ dồng cả vào cây đao chiến, truyền vào trong cơ thể Bạc Tư Lạc. Bạc Tư Lạc cảm thấy thân mình hơi co giật chút. Cùng lúc đó, cái đuôi rồng của Lâm Lôi cuốn lấy thân mình Bạc Tư Lạc.
“Ầm”!
Mặt đất như rung chuyển, không gian như đảo chao. Mặt đất xuất hiện một vết lõm lớn, rất sâu.
Vô vàn chiến sĩ bảo vệ đảo và bao người khác quan sát trận đấu đề ngỡ ngàng sửng sốt cả lại.
Cây đao của Bạc Tư Lạc vốn chém vào đối phương lại bổ vào trong lòng đất.
“Chân của nó, sao mà cứng đến vậy”?
Tất thảy mọi người đều thầm nghĩ.
“Vèo”!
Bạc Tư Lạc bay từ trong lòng đất lên, mặt lộ vẻ không thể tin nổi. Lúc này, một nguồn thanh âm vang lên trong đầu Bạc Tư Lạc: “Bạc Tư Lạc! Rốt cuộc là thế nào”?
“Đại nhân! Sức mạnh của nó ghê gớm quá. Chưa bao giờ tiểu nhận gặp phải đối thủ mạnh mẽ thế này cả”. Bạc Tư Lạc dùng Thần thức truyền tín hiệu cho Bào Khắc Uy.
Sức mạnh quả là ghê gớm.
Một chân của Lâm Lôi vừa va vào cây đạo của Bạc Tư Lạc, khiến Bạc Tư Lạc cảm thấy như có hàng ngàn quả núi đổ xuống thân mình. Sức mạnh sao mà lớn đến không lường, Bạc Tư Lạc chưa từng biết đến trong đời.
“Đại nhân! Chiêu đao vừa rồi của tiểu nhân không làm cho nó bị thương gì cả”. Bạc Tư Lạc dò hỏi vì trước đó Bạc Tư Lạc bổ đao xuống mặt đất nên không theo dõi được gì”.
“Chỉ chém vỡ vẩy trên chân nó thôi, không làm thương tổn gì cả”. Bào Khắc Uy đáp.
“Đao chém trước đó chính tiểu nhân đã dồn hết linh hồn và sức lực vào, thế mà nó không có lấy cảm giác gì cả sao”? Bạc Tư Lạc hỏi dồn. Vốn được coi là thiện nghệ tấn công thế mà công kích cả linh hồn cũng không làm đối phương mềm yếu. Nếu như không có phòng vệ linh hồn thì muốn chọi lại e cũng khó.
“Phòng vệ linh hồn của nó không tồi chút nào. Không thấy nó có chút biến đổi nào cả”. Bào Khắc Uy đã có chút ngần ngại âu lo.
Cao thủ thần bí bốn loại Thần thú trước mắt quả thực lực đến ghê gớm.
“Quá nguy hiểm. May thiết bị Chủ thần phòng ngự linh hồn chọi lại, tuy nhiên cũng đã tiêu hao mất đến chín phần rồi”. Lâm Lôi sau trận đấu cũng có phần lo sợ. Đòn đao chém vừa rồi rõ là lợi hại, làm vỡ mất đi một chiếc vẩy, có xây xước đến phần da. Thế nhưng đòn công kích của Bạc Tư Lạc cũng đã tổn hại đến phần phòng ngự linh hồn, làm tiêu tan đi phần nhiều sức lực của Lâm Lôi, chiêu sau cùng sức lực bị phân tán trùm lên tất thảy phần màng cách ngăn. Lâm Lôi phát hiện ra chỗ bị xước lúc này đã có một lớp “Bù đắp”, gỡ bỏ lớp “Bù đắp” hắn sẽ làm mất thêm năng lượng.
Còn lại những thứ đó, Lâm Lôi phải dựa vào sức lực phòng ngự linh hồn mới trụ lại nổi.
“Con người này, lại còn giỏi cả công kích vật chất. Nếu gặp phải một người giỏi công kích linh hồn e”… Lâm Lôi vốn đã cầm giọt Chủ thần trong tay, sẵn sàng ứng phó.
Bào Khắc Uy cùng với ba trưởng lão áo bào đỏ đều tỏ ra chần chừ. Một Lâm Lôi thôi mà phải làm cho họ dày vò. Đến cả Ác ma bảy sao ‘Bạc Tư Lạc’ đều gọi là thế hạ phong, họ còn biết làm thế nào được nữa?
Chỉ cần tìm được một người giỏi bậc sáu thôi, công kích linh hồn thì có thể đối phó lại với Lâm Lôi.
Thật tiếc là, tất cả lại không hề hiểu rõ Lâm Lôi là thế nào.
Rốt cục là, đến giờ khắc này, Lâm Lôi vẫn giữ được mọi bí mật.
“Thông tin về linh hồn đến giờ phút này rồi mà vẫn giữ được bí mật, như thế thì đâu có dễ dàng gì tấn công nổi đối thủ”? Mấy người bọn Bào Khắc Uy đều giống nhau suy nghĩ, nên họ mới thu xếp Bạc Tư Lạc tấn công vật chất trước.
“Thưa cha”! Tái Khắc La khe khẽ lên tiếng.
“Cút sang một bên”! Bào Khắc Uy mắng khẽ.
Bào Khắc Uy đang rất bực bội khổ não. Mà ngay đến Lâm Lôi cũng có kém khổ não đâu. Lâm Lôi hiểu rõ thực lực của mình. Vốn thân thể mạnh mẽ là thế, có làm cho đối phương sợ sệt, nhưng nếu đánh lớn sẽ làm tổn hao sức mạnh Chủ thần.
Lâm Lôi lúc này nhằm về phía Bào Khắc Uy bay tới.
“Ngươi làm cái gì”? Bào Khắc Uy lập tức truyền tín hiệu Thần thưcs quát. Bào Khắc Uy và ba đồ đệ áo bào màu đỏ cảnh giác cả lên. Bọn Bào Khắc Uy quan sát kỹ Lâm Lôi, không nói không rằng, sẵn sàng đối phó.
“Lâm Lôi đại nhân bay đi rồi. Lẽ nào lại dám một chọi bốn”?
Mọi Thần cao cấp bảo vệ Mịch La đảo đều dõi theo. Lạc Mậu cũng hết sức chăm chú.
Lâm Lôi vẫn bay đến khoảng cách với Bào Khắc Uy chừng một trăm mét thì dừng lại. Thấy Lâm Lôi dừng lại, Bào Khắc Uy và ba đệ tử mới cảm thấy yên tâm.
“Ta đâu có tìm ngươi để gây rắc rối. Các ngươi cũng hiểu chứ, với cự ly xa thế này, ta muốn dùng Thần thức truyền tin thôi, không có làm sao đâu”. Lòng Lâm Lôi khóc dở mếu dở. Bản thân là Thần vị bậc trung, thường tầm cỡ đó thì Thần thức chỉ trong phạm vi trăm mét là cùng.
Tuy Lâm Lôi đã tu luyện được quá nhiều tinh thể màu tím, linh hồn đã đạt đến điểm chót Thần vị cấp trung bình, không thể hấp thu thêm được, nhưng Thần thức chỉ xa vài ba bốn trăm mét mà thôi, chưa đến bậc cao cả ngàn mét dài.
Chỉ có vào gần, bản thân Lâm Lôi mới có thể truyền âm cho đối phương.
“Ta, Lâm Lôi”. Lâm Lôi thông tin cho Bào Khắc Uy.
“Bào Khắc Uy”. Bào Khắc Uy thông tin đáp lại: “Lâm Lôi! Bạn của ngươi còn đang bị vây hãm. Chỉ cần ta ra lệnh, hàng vạn Thần vị bậc trung sẽ công kích ngay lập tức, như thế bạn của ngươi sẽ chết. Với thực lực của ngươi nên biết rõ thực lực của gia tộc Ba Cách Tiêu chúng ta chứ? Cào nát mặt, cho dù ngươi có là Tu La thì chúng ta Ba Cách Tiêu vẫn đủ giết chết ngươi”.
Kẻ mạnh gia tộc Ba Cách Tiêu, quả không thể chơi.
“Ta hiểu rõ. Thực lực của ta, chỉ mới tung ra một chút chút mà thôi”. Lâm Lôi truyền Thần thức, đồng thời Lâm Lôi còn giơ tay phải lên, lúc này lộ ra giọt nước màu xanh.
Giọt nước màu xanh này có thể làm chấn rung năng lực hồn phách đối thủ.
Bào Khắc Uy và ba đệ tử mặt tái mét cả lại: “Sức mạnh Chủ thần hệ nước”?
“Ta không muốn xước mặt. Các người phải hiểu như thế. Với thực lực của ta, nếu lại sử dụng giọt Chủ thần hệ nước này, thì hậu quả”… Lâm Lôi truyền tin.
Bào Khắc Uy có vẻ giãn nở khuôn mặt, cười lạnh lùng.
Chỉ thấy Bào Khắc Uy lật bàn tay, trong tay xuất hiện trên đó giọt nước màu đỏ máu hơi đen. Lâm Lôi hiểu được sự đáng sợ của giọt nước màu máu đen này, ngang hàng năng lượng với giọt nước của mình. Có điều, giọt nước của Bào Khắc Uy có mức huỷ diệt ghê gớm.
“Sức mạnh Chủ thần huỷ diệt”. Lâm Lôi kinh hoàng.
“Ngươi là sức mạnh Chủ thần bốn gia tộc Thần thú, lẽ nào gia tộc Ba Cách Tiêu ta lại không có”? Ba Cách Tiêu truyền tín hiệu thông báo: “Ngươi có sức mạnh Chủ thần, là sức mạnh cao trong bốn loại Thần thú. Khá lắm”.
Bào Khắc Uy, vốn là tộc trưởng gia tộc, trên mình có mang theo giọt sức mạnh Chủ thần.
Với gia tộc Ba Cách Tiêu, cho thấy gia tộc Ba Cách Tiêu là một trong mười gia tộc cổ xưa nhất dưới địa ngục, sức mạnh đáng nể.
“Ngươi giết chết nhiều người của ta thế kia. Tuy là nhân vật nhỏ nhoi thôi, nhưng đã làm mất mặt gia tộc Ba Cách Tiêu của ta rồi. Ta cho người hai con đường lựa chọn. Một là cùng chúng ta chọi cho nát da mặt với nhau, quyết sống chết một phen. Cho dù có phải hi sinh nhiều cao thủ, gia tộc Ba Cách Tiêu của ta cũng sẽ cố giết chết ngươi. Gia tộc thần thú e là sẽ không còn dám đến nơi này nữa, đảo Mịch La”. Bào Khắc Uy vô cùng tự tin…
Mặt Lâm Lôi vẫn không lộ rõ thế nào nghe tiếp.
“Điều thứ hai là, Bào Khắc Uy tộc trưởng gia tộc Ba Cách Tiêu ta sẽ giữ thể diện cho nhà ngươi. Cứ cho là, chết mất đi mấy người cho qua. Nhưng ngươi phải làm trưởng lão của gia tộc Ba Cách Tiêu của chúng ta, nguyện phục vụ một vạn năm cho gia tộc ta. Làm như thế là xem như để chuộc lỗi. Và việc cho xong”.
“Ngươi chọn cách nào”? Bào Khắc Uy nhìn chằm chằm Lâm Lôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.