Bạn Trai Của Nữ Thần Hoá Ra Lại Thích Tôi
Chương 16: Dương và Nhi hẹn hò?
Vân Uyển Uyển
26/02/2023
"Tiểu Kỳ à, con có ở trong đó không? Mẹ vào nhé!"
"Vâng ạ."
"Con sao vậy? Lại tới kì à? Mẹ có làm trà gừng cho con này, mau uống đi cho ấm bụng nhé!"
Đôi bàn tay ôm chặt lấy cái bụng đang bị đau quặn lại, cô đưa tay run run đó lấy bát trà gừng mà mẹ đã quan tâm và làm nó cho cô.
Ánh mắt mang theo những tia hy vọng lén liếc nhìn bên kia khung cửa sổ. Bàn học của cô đối diện với bàn học của anh, ngày ngày cô đều bị mẹ bắt học cho tới khi anh tắt điện đi ngủ thì cô mới được đi ngủ.
Nhưng hôm nay, thật kì lạ là bên kia khung cửa sổ chỉ có một màu tối om mà không lấy một ánh sáng lập lèo, có khi giờ này anh đã đi ngủ luôn rồi. Bởi vì, hôm nay là một ngày rất mệt mỏi của tất cả mọi người mà!
...
"Tiểu Kỳ ơi, mau dậy đi học thôi con sắp trễ giờ rồi!"
"Gì chứ? Trạch Dương còn chưa gọi con đi thì vội cái gì chứ!"
"Nó đi từ tám đời nào rồi đấy! Thiệt tình, không hiểu nổi mấy đứa con nít này là thế nào! Mới không để ý một chút mà đã giận dỗi nhau rồi... Mà đây là lần đầu mẹ thấy hai đứa giận nhau đấy nên là mau chóng làm lành đi nhé!"
Nhã Kỳ mặt mày phụng phịu xuống giường vệ sinh cá nhân sau đó đi học một mình. Từng bước chân nặng nề cố gắng lết đi không mấy vui vẻ, đã vậy lại còn bị mấy bà hàng xóm lắm chuyện soi mói bàn tán xôn xao.
"Đây là lần đầu tôi thấy con bé Lăng Nhã Kỳ nó đi học một mình mà không có thằng Dương đi cùng luôn đấy!"
"Chắc là giận dỗi nhau chứ gì, tôi nói rồi mà hai đứa này khác nhau một trời một vực, làm sao mà chơi chung với nhau được!"
"Tội nghiệp thằng bé, còn trẻ người non dạ không biết tìm đứa nào chơi cùng lại chơi với cái đứa con gái hư hỏng này!"
"Thằng bé là con nhà người ta mà, nghe nói khi học hết cao trung nó sẽ đi ra nước ngoài du học nữa đó! Hô hô, ước mơ cao xa quá nhỉ."
Cái gì? Anh sau khi học xong sẽ đi du học sao? Vì sao anh lại chẳng nói chẳng rằng gì với cô hết vậy?
Bây giờ đã sắp hết lớp mười một của cả hai đứa, vậy là chỉ còn một năn học cuối cùng để cô được ở lại bên anh mà thôi. Cô muốn tận dụng hết tất cả để có một khoảng thời gian đáng nhớ ở bên anh.
Gương mặt quyết tâm của cô cùng hai bàn tay nắm chặt lại tỏ ra rõ vẻ quyết tâm cùng khí thế mãnh liệt đều tỏ rõ ra bên ngoài, những người đi qua không biết vậy nên đều nghĩ cô có vần đề về thần kinh.
Hộc hộc...
Cuối cùng, cô phải chạy thục mạng để tới trường cho kịp giờ, chỉ thương cho cái dạ dày của cô từ sáng tới giờ vẫn chưa có gì bỏ vào bụng.
"Sao sáng nay mày không gọi tao đi học chung vậy?"
"À xin lỗi nhé, do tao phải trực nhật nên đi sớm đó mà, với lại tao cũng ko muốn đánh thức con heo đang say giấc!"
"Gì hả? Nói lại coi bà đây có đập cho nhà ngươi nhừ tử không?"
Vẫn như mọi ngày, anh vẫn là người luôn chọc cho cô nóng máu mà chỉ muốn đập cho mấy phát cho bõ tức, chủ đề cô và anh có hẹn hò hay không vẫn luôn là tâm điểm của cả trường.
"Em Tô Trạch Dương ơi, chị có chuyện muốn nói với em!"
"Vâ... Vâng ạ."
"E-Em... có thể-"
"Không thể!"
"Này ranh con, khi người lớn đang nói chuyện không được chõ mồm vào đâu biết chưa?"
Dật Nhi bước lại gần chị gái đang đứng ngoài cửa lớp, cô lấy tay chỉ vào lồng ngực của chị gái kia rồi hếch cằm lên cười nhếch mép.
"Ha, tôi và cậu ta đã hẹn hò với nhau được hơn vài tháng rồi, vậy tôi lấy tư cách là bạn gái của cậu ấy để nói chuyện với cô có được không?"
Dường như câu trả lời của Dật Nhi quá nhiều luận điểm kèm theo luận cứ khiến cho chị gái khối trên phải cứng họng và không thể phản bác được.
Thẹn quá hóa giận chị gái đó liền lườm cho Dật Nhi một cái sau đó bỏ về lớp, lần đầu bị mất mặt thế này khiến cho cô ấy không cam tâm.
Toàn bộ ánh mắt của tất cả mọi người trong lớp đều đỏ dồn hết vào người con gái can đảm dám đứng trước với vẻ đầy tự tin và khí chất hơn người.
Các bạn học trong lớp đều đổ dồn mọi ánh mắt hiếu kỳ vào cô bạn học sinh mới Thẩm Dật Nhi, nhưng mọi người đều không để ý tới vẻ mặt hiện giờ của Trạch Dương và Nhã Kỳ.
"Mày với thằng Dương hẹn hò từ bao giờ thế mà không bảo bọn tao?"
"Giấu gì kĩ thế, khổ mỗi con Kỳ thôi nhỉ! Làm nó cứ bơ vơ đơn phương thằng Dương..."
Bấy giờ, Nhã Kỳ mới chầm chậm đi tới gần bàn của Dật Nhi nơi mà các bạn học đang tụ tập rất đông vui.
"Chúng mày nói gì thế? Tao đâu có thích thằng Dương..."
"Lại xạo!"
Thật là, mấy chuyện yêu đương này sao lại có thể tùy tiện nói ra trước mặt mấy bạn học khác được chứ. Lỡ Dật Nhi ghen thì cô biết phải làm sao...
"Qua đây với tôi!"
"Vâng ạ."
"Con sao vậy? Lại tới kì à? Mẹ có làm trà gừng cho con này, mau uống đi cho ấm bụng nhé!"
Đôi bàn tay ôm chặt lấy cái bụng đang bị đau quặn lại, cô đưa tay run run đó lấy bát trà gừng mà mẹ đã quan tâm và làm nó cho cô.
Ánh mắt mang theo những tia hy vọng lén liếc nhìn bên kia khung cửa sổ. Bàn học của cô đối diện với bàn học của anh, ngày ngày cô đều bị mẹ bắt học cho tới khi anh tắt điện đi ngủ thì cô mới được đi ngủ.
Nhưng hôm nay, thật kì lạ là bên kia khung cửa sổ chỉ có một màu tối om mà không lấy một ánh sáng lập lèo, có khi giờ này anh đã đi ngủ luôn rồi. Bởi vì, hôm nay là một ngày rất mệt mỏi của tất cả mọi người mà!
...
"Tiểu Kỳ ơi, mau dậy đi học thôi con sắp trễ giờ rồi!"
"Gì chứ? Trạch Dương còn chưa gọi con đi thì vội cái gì chứ!"
"Nó đi từ tám đời nào rồi đấy! Thiệt tình, không hiểu nổi mấy đứa con nít này là thế nào! Mới không để ý một chút mà đã giận dỗi nhau rồi... Mà đây là lần đầu mẹ thấy hai đứa giận nhau đấy nên là mau chóng làm lành đi nhé!"
Nhã Kỳ mặt mày phụng phịu xuống giường vệ sinh cá nhân sau đó đi học một mình. Từng bước chân nặng nề cố gắng lết đi không mấy vui vẻ, đã vậy lại còn bị mấy bà hàng xóm lắm chuyện soi mói bàn tán xôn xao.
"Đây là lần đầu tôi thấy con bé Lăng Nhã Kỳ nó đi học một mình mà không có thằng Dương đi cùng luôn đấy!"
"Chắc là giận dỗi nhau chứ gì, tôi nói rồi mà hai đứa này khác nhau một trời một vực, làm sao mà chơi chung với nhau được!"
"Tội nghiệp thằng bé, còn trẻ người non dạ không biết tìm đứa nào chơi cùng lại chơi với cái đứa con gái hư hỏng này!"
"Thằng bé là con nhà người ta mà, nghe nói khi học hết cao trung nó sẽ đi ra nước ngoài du học nữa đó! Hô hô, ước mơ cao xa quá nhỉ."
Cái gì? Anh sau khi học xong sẽ đi du học sao? Vì sao anh lại chẳng nói chẳng rằng gì với cô hết vậy?
Bây giờ đã sắp hết lớp mười một của cả hai đứa, vậy là chỉ còn một năn học cuối cùng để cô được ở lại bên anh mà thôi. Cô muốn tận dụng hết tất cả để có một khoảng thời gian đáng nhớ ở bên anh.
Gương mặt quyết tâm của cô cùng hai bàn tay nắm chặt lại tỏ ra rõ vẻ quyết tâm cùng khí thế mãnh liệt đều tỏ rõ ra bên ngoài, những người đi qua không biết vậy nên đều nghĩ cô có vần đề về thần kinh.
Hộc hộc...
Cuối cùng, cô phải chạy thục mạng để tới trường cho kịp giờ, chỉ thương cho cái dạ dày của cô từ sáng tới giờ vẫn chưa có gì bỏ vào bụng.
"Sao sáng nay mày không gọi tao đi học chung vậy?"
"À xin lỗi nhé, do tao phải trực nhật nên đi sớm đó mà, với lại tao cũng ko muốn đánh thức con heo đang say giấc!"
"Gì hả? Nói lại coi bà đây có đập cho nhà ngươi nhừ tử không?"
Vẫn như mọi ngày, anh vẫn là người luôn chọc cho cô nóng máu mà chỉ muốn đập cho mấy phát cho bõ tức, chủ đề cô và anh có hẹn hò hay không vẫn luôn là tâm điểm của cả trường.
"Em Tô Trạch Dương ơi, chị có chuyện muốn nói với em!"
"Vâ... Vâng ạ."
"E-Em... có thể-"
"Không thể!"
"Này ranh con, khi người lớn đang nói chuyện không được chõ mồm vào đâu biết chưa?"
Dật Nhi bước lại gần chị gái đang đứng ngoài cửa lớp, cô lấy tay chỉ vào lồng ngực của chị gái kia rồi hếch cằm lên cười nhếch mép.
"Ha, tôi và cậu ta đã hẹn hò với nhau được hơn vài tháng rồi, vậy tôi lấy tư cách là bạn gái của cậu ấy để nói chuyện với cô có được không?"
Dường như câu trả lời của Dật Nhi quá nhiều luận điểm kèm theo luận cứ khiến cho chị gái khối trên phải cứng họng và không thể phản bác được.
Thẹn quá hóa giận chị gái đó liền lườm cho Dật Nhi một cái sau đó bỏ về lớp, lần đầu bị mất mặt thế này khiến cho cô ấy không cam tâm.
Toàn bộ ánh mắt của tất cả mọi người trong lớp đều đỏ dồn hết vào người con gái can đảm dám đứng trước với vẻ đầy tự tin và khí chất hơn người.
Các bạn học trong lớp đều đổ dồn mọi ánh mắt hiếu kỳ vào cô bạn học sinh mới Thẩm Dật Nhi, nhưng mọi người đều không để ý tới vẻ mặt hiện giờ của Trạch Dương và Nhã Kỳ.
"Mày với thằng Dương hẹn hò từ bao giờ thế mà không bảo bọn tao?"
"Giấu gì kĩ thế, khổ mỗi con Kỳ thôi nhỉ! Làm nó cứ bơ vơ đơn phương thằng Dương..."
Bấy giờ, Nhã Kỳ mới chầm chậm đi tới gần bàn của Dật Nhi nơi mà các bạn học đang tụ tập rất đông vui.
"Chúng mày nói gì thế? Tao đâu có thích thằng Dương..."
"Lại xạo!"
Thật là, mấy chuyện yêu đương này sao lại có thể tùy tiện nói ra trước mặt mấy bạn học khác được chứ. Lỡ Dật Nhi ghen thì cô biết phải làm sao...
"Qua đây với tôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.