Bạn Trai Của Nữ Thần Hoá Ra Lại Thích Tôi
Chương 19: Tranh thủ
Vân Uyển Uyển
26/02/2023
Nhã Kỳ cúi gằm mặt xuống nhìn đôi bàn tay bé nhỏ của mình đang nắm chặt lấy tà váy đồng phục nhỏ, cô hậm hực nói với cô giáo với vẻ bất bình:
"Em thấy trong người rất khó chịu, nhiều lúc thấy bức bối mà không biết phải làm như thế nào mới dễ chịu ạ, em nghĩ đó chắc là do con gái đến kì nên mới đau bụng và bị như thế! Nhưng..."
Đôi bàn tay cô càng siết chặt hơn khiến đôi vai nhỏ run lên bần bật:
"Dù cho là em hết bị đau bụng thì cảm giác khó chịu trong người vẫn không hết ạ, mỗi lần nhìn thấy cậu bạn thanh mai trúc mã của mình thân với bạn khác giới khiến em cảm thấy rất khó chịu trong người."
Cô giáo chỉ cười nhẹ sau đó lấy tay xoa lên đầu cô như muốn cổ vũ cô hãy lấy lại tinh thần.
"Ở tuổi em hầu như ai cũng bị mắc bệnh này đấy, không chỉ có nữ giới mà còn cả nam giới nữa, ngay như đàn anh Hào Kiệt cũng đã bị như vậy và thường xuyên tới tìm cô nữa. Vậy nên, em đừng quá lo lắng nhé. Chỉ là mấy cảm xúc tuổi dậy thì mà thôi, đó là dấu hiệu cho thấy em đã lớn rồi đó!"
Nghe thấy cô giáo đã nói như vậy khiến cô cũng nhẹ nhõm đi phần nào mà không cần nặng đầu nghĩ ngợi nữa. Nhưng mà, cô cũng không thể ngờ được rằng một học trưởng gương mẫu như anh Hào Kiệt lại cũng bị mắc bệnh này giống với cô.
Sau khi được nghe cô giáo nói về tình trạng của cô chỉ là cảm xúc tuổi dậy thì thôi khiến cô cũng bớt lo lắng hơn, đặc biệt là đã cho thấy rất rõ là cô đã bắt đầu trưởng thành. Điều đó đã giúp cô lấy lại tinh thần thoải mái và tâm trạng vui vẻ hơn.
Vừa đúng lúc, khi cô chuẩn bị về lớp thì cô giáo cũng cho reo chuông hết giờ luôn. Khi cô mới bước vào lớp, không biết bao nhiêu ánh mắt của các bạn học sinh khác đều đổ dồn vào cô.
"Ủa, bụng mày sao rồi hả Kỳ?"
"À đỡ hơn rồi, cô giáo bảo chỉ là do bệnh ở tuổi dậy thì thôi nên là không có gì đáng lo ngại hết! Đến cả học trưởng Hào Kiệt cũng mắc bệnh này nữa đó."
"Ồ, ghê vậy sao? Chắc là tao sẽ không bị đâu."
"Cô giáo còn nói là những ai bị mắc bệnh này là dấu hiệu đã cho thấy việc người đó đã lớn rồi đó!"
"Oa, ghê ha. Mày mắc bệnh này có thấy bản thân bị làm sao không? Ví dụ như là mệt mỏi, khó chịu không ăn được á."
Trong lúc Nhã Kỳ đang ríu rít ồn ào nói chuyện nhiều khiến người ta phải đau đầu thì Trạch Dương lại ngắm nhìn cô với vẻ mặt yên tâm và rất vui vẻ.
"Ê Dương, mày với nhỏ Nhi là một đôi thế thì nhỏ Kỳ phải làm sao?"
"Sao là sao?"
"Mày bị thiểu năng à hả cái thằng này, người ngoài nhìn vào cũng thấy con Kỳ nó đang yêu đơn phương mày rồi mà giờ mày lại hỏi ngược lại như vậy là sao?"
"Mày bị điên à! Làm sao mà tao với nhỏ Kỳ là một đôi được, có mà đôi đũa lệch đấy chứ!"
Cứ như vậy cả hai người đều đang nói chuyện rất vui vẻ, nhưng đôi mắt tò mò lại không thể kìm được mà lại vụng trộm liếc nhìn đối phương. Bắt gặp đôi mắt của người kia khiến cho cả hai người có một điều gì đó khá ngượng ngùng giống như một tên trộm đã bị bắt vậy nên liền quay sang hướng khác.
Hào Kiệt đi qua thấy cô đang ngồi nói chuyện với các bạn cùng lớp rất vui vẻ vậy nên liền ghé lại, anh liếc mắt một vòng quanh lớp tìm kiếm hình bóng của người con gái mà anh luôn mong ngóng.
Bỗng nhiên, Nhã Kỳ nhìn thấy anh đang đứng trước cửa lớp mình vậy nên liền chạy lại xuất hiện bất ngờ trước mặt anh.
"Học trưởng, em có nghe cô giáo ở phòng y tế nói về bệnh tình của anh rồi ạ!"
"Bệnh... bệnh gì cơ?"
"Thì là bệnh ở tuổi dậy thì của anh đó ạ!"
Có thể là anh đã quên mất rồi.
Hào Kiệt đưa tay lên cằm cố gắng nhớ lại quá khứ xấu hổ của một thằng trẻ trâu như mình. Hình như, đó là lúc mà anh mới chuyển tới trường này để nhập học khi đã chia tay Dật Nhi.
Thì ra em ấy muốn nói là "bệnh tương tư" khi anh vẫn còn đang còn tình cảm với Dật Nhi, nhưng chắc là cô giáo không muốn nói cho cô biết nên đã nói đó là bệnh ở tuổi dậy thì.
Điều này khiến Hào Kiệt thầm nghĩ "người lớn đúng là có suy nghĩ kì lạ thật!" Anh ngắm nhìn gương mặt khả ái của cô một lúc rồi cười thầm.
"Anh nhớ rồi, hồi anh còn mắc bệnh đó rất thèm ăn mấy món sở thích và còn thích gặp người khác giới nữa!"
Vừa nói anh vừa liếc nhìn Dật Nhi nơi góc khuất cuối lớp. Trạch Dương ở đằng xa cũng nghe thấp thoáng được cuộc nói chuyện của hai người. Nếu như cô mà thích gặp người khác giới thì chẳng phải là sẽ đi gặp mấy tên sở khanh sao?
Nhã Kỳ rất dễ dãi và còn hay tin người nữa vậy nên chắc chắn sẽ bị mấy tên lưu manh lừa đi làm mấy chuyện hư hỏng. Vậy nên, quyết định cuối cùng của anh sẽ là để cho cô gặp một mình anh là đủ rồi không cần thêm bất kì ai nữa.
"Em thấy trong người rất khó chịu, nhiều lúc thấy bức bối mà không biết phải làm như thế nào mới dễ chịu ạ, em nghĩ đó chắc là do con gái đến kì nên mới đau bụng và bị như thế! Nhưng..."
Đôi bàn tay cô càng siết chặt hơn khiến đôi vai nhỏ run lên bần bật:
"Dù cho là em hết bị đau bụng thì cảm giác khó chịu trong người vẫn không hết ạ, mỗi lần nhìn thấy cậu bạn thanh mai trúc mã của mình thân với bạn khác giới khiến em cảm thấy rất khó chịu trong người."
Cô giáo chỉ cười nhẹ sau đó lấy tay xoa lên đầu cô như muốn cổ vũ cô hãy lấy lại tinh thần.
"Ở tuổi em hầu như ai cũng bị mắc bệnh này đấy, không chỉ có nữ giới mà còn cả nam giới nữa, ngay như đàn anh Hào Kiệt cũng đã bị như vậy và thường xuyên tới tìm cô nữa. Vậy nên, em đừng quá lo lắng nhé. Chỉ là mấy cảm xúc tuổi dậy thì mà thôi, đó là dấu hiệu cho thấy em đã lớn rồi đó!"
Nghe thấy cô giáo đã nói như vậy khiến cô cũng nhẹ nhõm đi phần nào mà không cần nặng đầu nghĩ ngợi nữa. Nhưng mà, cô cũng không thể ngờ được rằng một học trưởng gương mẫu như anh Hào Kiệt lại cũng bị mắc bệnh này giống với cô.
Sau khi được nghe cô giáo nói về tình trạng của cô chỉ là cảm xúc tuổi dậy thì thôi khiến cô cũng bớt lo lắng hơn, đặc biệt là đã cho thấy rất rõ là cô đã bắt đầu trưởng thành. Điều đó đã giúp cô lấy lại tinh thần thoải mái và tâm trạng vui vẻ hơn.
Vừa đúng lúc, khi cô chuẩn bị về lớp thì cô giáo cũng cho reo chuông hết giờ luôn. Khi cô mới bước vào lớp, không biết bao nhiêu ánh mắt của các bạn học sinh khác đều đổ dồn vào cô.
"Ủa, bụng mày sao rồi hả Kỳ?"
"À đỡ hơn rồi, cô giáo bảo chỉ là do bệnh ở tuổi dậy thì thôi nên là không có gì đáng lo ngại hết! Đến cả học trưởng Hào Kiệt cũng mắc bệnh này nữa đó."
"Ồ, ghê vậy sao? Chắc là tao sẽ không bị đâu."
"Cô giáo còn nói là những ai bị mắc bệnh này là dấu hiệu đã cho thấy việc người đó đã lớn rồi đó!"
"Oa, ghê ha. Mày mắc bệnh này có thấy bản thân bị làm sao không? Ví dụ như là mệt mỏi, khó chịu không ăn được á."
Trong lúc Nhã Kỳ đang ríu rít ồn ào nói chuyện nhiều khiến người ta phải đau đầu thì Trạch Dương lại ngắm nhìn cô với vẻ mặt yên tâm và rất vui vẻ.
"Ê Dương, mày với nhỏ Nhi là một đôi thế thì nhỏ Kỳ phải làm sao?"
"Sao là sao?"
"Mày bị thiểu năng à hả cái thằng này, người ngoài nhìn vào cũng thấy con Kỳ nó đang yêu đơn phương mày rồi mà giờ mày lại hỏi ngược lại như vậy là sao?"
"Mày bị điên à! Làm sao mà tao với nhỏ Kỳ là một đôi được, có mà đôi đũa lệch đấy chứ!"
Cứ như vậy cả hai người đều đang nói chuyện rất vui vẻ, nhưng đôi mắt tò mò lại không thể kìm được mà lại vụng trộm liếc nhìn đối phương. Bắt gặp đôi mắt của người kia khiến cho cả hai người có một điều gì đó khá ngượng ngùng giống như một tên trộm đã bị bắt vậy nên liền quay sang hướng khác.
Hào Kiệt đi qua thấy cô đang ngồi nói chuyện với các bạn cùng lớp rất vui vẻ vậy nên liền ghé lại, anh liếc mắt một vòng quanh lớp tìm kiếm hình bóng của người con gái mà anh luôn mong ngóng.
Bỗng nhiên, Nhã Kỳ nhìn thấy anh đang đứng trước cửa lớp mình vậy nên liền chạy lại xuất hiện bất ngờ trước mặt anh.
"Học trưởng, em có nghe cô giáo ở phòng y tế nói về bệnh tình của anh rồi ạ!"
"Bệnh... bệnh gì cơ?"
"Thì là bệnh ở tuổi dậy thì của anh đó ạ!"
Có thể là anh đã quên mất rồi.
Hào Kiệt đưa tay lên cằm cố gắng nhớ lại quá khứ xấu hổ của một thằng trẻ trâu như mình. Hình như, đó là lúc mà anh mới chuyển tới trường này để nhập học khi đã chia tay Dật Nhi.
Thì ra em ấy muốn nói là "bệnh tương tư" khi anh vẫn còn đang còn tình cảm với Dật Nhi, nhưng chắc là cô giáo không muốn nói cho cô biết nên đã nói đó là bệnh ở tuổi dậy thì.
Điều này khiến Hào Kiệt thầm nghĩ "người lớn đúng là có suy nghĩ kì lạ thật!" Anh ngắm nhìn gương mặt khả ái của cô một lúc rồi cười thầm.
"Anh nhớ rồi, hồi anh còn mắc bệnh đó rất thèm ăn mấy món sở thích và còn thích gặp người khác giới nữa!"
Vừa nói anh vừa liếc nhìn Dật Nhi nơi góc khuất cuối lớp. Trạch Dương ở đằng xa cũng nghe thấp thoáng được cuộc nói chuyện của hai người. Nếu như cô mà thích gặp người khác giới thì chẳng phải là sẽ đi gặp mấy tên sở khanh sao?
Nhã Kỳ rất dễ dãi và còn hay tin người nữa vậy nên chắc chắn sẽ bị mấy tên lưu manh lừa đi làm mấy chuyện hư hỏng. Vậy nên, quyết định cuối cùng của anh sẽ là để cho cô gặp một mình anh là đủ rồi không cần thêm bất kì ai nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.