Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 150: Chương 86-2

Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu

10/05/2020

“Cái gì? Làm gì mà nghiêm trọng tới vậy?”

“Chuyện là, Tông Thịnh thật ra, không phải là anh trai tớ, anh ấy, anh ấy ở cùng thôn với tớ, nhưng bọn tớ hoàn toàn không có quan hệ huyết thống.”

Tôi định nói hết mọi chuyện nhưng mới mở lời đã bị cắt ngang.

“Ưu Tuyền, nghe nói em bị nhốt trong thang máy, tôi lo muốn chết.”

Tôi ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông ăn mặc chải chuốt, chính là Thẩm Kế Ân, “Anh đang định tan làm thì tới tìm em rủ em đi ăn, không nghĩ lại xảy ra chuyện như vậy, anh đã kêu kỹ thuật đi kiểm tra rồi.”

Lần trước, gã bảo vệ nhiều chuyện kể việc tôi và Thẩm kế Ân hôn nhau nên bây giờ gã vờ vĩnh vội vàng hấp tấp khiến ai cũng nghĩ ngợi.

Lan Lan đứng cạnh tôi khẽ giật góc áo tôi, chuyện hôm đó cô ấy cũng thấy, nên không hiểu sao, bắt đầu đề phòng THẩm Kế Ân.

Tôi quay sang Lan Lan nói: “Hết giờ làm tớ tới tìm cậu, tớ về chỗ trước.”

Tôi vừa mới đứng lên, đi ngang qua Thẩm Kế Ân thì hắn túm tay tôi lại: “Ưu Tuyền, đừng có bỏ chạy mỗi lần thấy anh nữa, anh biết, hôm đó là do anh lỗ mãng, cho anh thêm một cơ hội đi.”

Tôi nhỏ giọng nói:

“Tiểu lão bản, rốt cuộc anh muốn cái gì? Tôi chỉ là một thực tập sinh nhỏ bé, chỉ muốn bình bình an an có được báo cáo thực tập rồi tốt nghiệp, chỉ vậy thôi.”

Hắn cũng nhỏ giọng: “Ở bên anh, anh có thể giúp em thoát khỏi quái vật kia.”

“Tôi không biết anh đang nói cái gì?” Tôi rút tay mình về, quay người đi về phía thang máy. Nhưng Thẩm Kế Ân lại đuổi theo, kéo tôi lại, nhưng gã chưa kịp nói gì thì chúng tôi đều ngây người hoảng hốt.

Có hơn mười người bước vào từ cổng chính khách sạn, có nam, có nữ, quần áo vô cùng chỉnh tề. Người đi đầu mặc áo sơ mi ôm sát, còn mở khuy không cài đầy dụ hoặc chính là Tông Thịnh.



Cách mặc đồ này cũng chính là cách mà anh mặc vào lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Thông thường anh chỉ mặc quần hộp nhiều túi và áo thun.

Anh đeo kính râm thật to bước vào khách sạn, dừng bước, nhìn chúng tôi đang đứng ở bên này. Tôi vội kéo tay Thẩm Kế Ân ra, lùi về sau một bước, kéo giãn khoảng cách với gã, nói nhỏ: “Ông chủ, tôi về chỗ làm.”

Thẩm Kế Ân căn bản không có nhìn tôi, toàn bộ sự chú ý của gã đã dồn hết vào Tông Thịnh.

Tôi đi ngang qua Tông Thịnh mà không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ vội vàng lướt qua anh, nhưng vẫn ngửi thấy mùi máu tươi nhàt nhạt trên người anh.

Tôi không đi thẳng vào thang máy mà đến gần chỗ rẽ vào thang thì trốn sang một bên nhìn xem thế nào. Tông Thịnh đang làm gì? Anh phải rất vất vả mới đi ra khỏi nơi này được, sao lại tự mình quay trở lại? hơn nữa, chuyện hôm nay tới đây lúc sáng chẳng nghe anh nói gì cả.

Thẩm Kế Ân cười vô cùng hiền lành nói: “Xin chào Tông tiên sinh, không nghĩ anh lại tới n ữa.”

“Đúng vậy, tôi không nghĩ là trùng hợp vậy. Vị trí đối diện khách sạn nghiêng kia của các vị không phải cần phải đấu thầu sao? Nhà chúng tôi cũng rất coi trọng. Muốn đưa phương án, hay quy hoạch cũng không thể cứ ngồi ở văn phòng giải quyết, nên tôi muốn đưa theo các bộ phận có liên quan tới đây ở vài ngày, cũng để xem xét khu vực xung quanh xem thế nào.”

Tôi lặng thở dài, đúng là lấy cớ giả tạo. Còn chưa có đấu thầu, tới đây ở cái gì chứ.

Thẩm Kế Ân cúi đầu cười cười: “Tông tiên sinh tựa hồ cũng không hiểu biết gì về địa ốc.”

“Tôi không hiểu, nhưng không sao, vài ngày tiền phòng khách sạn chỗ các vị, chúng tôi vẫn trả nổi.” anh quay người, nói với người phía sau: “Đi đăng ký phòng đi, tôi quen với ông chủ ở đây, nói vài câu đã.”

Mấy người kia vui vẻ đi đăng ký. Lan Lan cũng vội trở lại làm việc. Bất quá, nhìn những người đó có cảm giác là tới đây du lịch thả lỏng hơn là tới đây làm việc. Tông Thịnh thật biết đùa, việc này mà cũng kéo người trong công ty tới được.

Thẩm Kế Ân cười nói: “Đương nhiên hoan nghênh, bất quá lần trước anh đột nhiên rời đi, làm Ưu Tuyền cho rằng anh mất tích ở khách sạn, còn náo loạn cãi nhau với tôi, ha ha, hy vọng, lần này trước khi rời đi anh có thể chào hỏi một tiếng, không thì Ưu Tuyền lại nổi giận với tôi.”

Gã nói, cố tình biến mối quan hệ của tôi với gã thành ra thật ái muội. Hơn nữa, còn nói ở đại sảnh nên cho dù không cố ý thì cũng nghe thấy.



Không biết có phải do tư tâm không mà tôi cảm thấy Tông Thịnh đẹp trai hơn tiểu lão bản vô cùng. Anh trắng hơn gã, còn cao hơn gã, trông lại càng nam tính hơn.

Tông Thịnh tháo kính râm, nhìn Thẩm Kế Ân, nói: “Cô ấy thật sự cho rằng anh làm ông chủ thật vô cùng phiền toái, yên tâm đi, tôi sẽ tự mình chiếu cố tốt người phụ nữ của mình, không phiền anh phải lo lắng.”

Anh quay người đi về phía quầy lễ tân.

Tim tôi như lỡ một nhịp! những lời này của anh không biết Lan lan có nghe được không? Nếu cô ấy nghe được thì làm sao tôi có thể giải thích đây?

Tông Thịnh đứng trước mặt Lan Lan, cô nàng cười vô cùng sáng lạn, đôi mắt cong lại như vầng trăng, “Hoan nghênh quý khách, hy vọng quý vị tận hưởng thời gian ở đây.”

“Phòng 1606 còn trống không? Tôi muốn ở phòng đó, lần trước ở phòng đó cảm giác thật không tồi.” Tông Thịnh nói.

Đại tỷ đứng cạnh Lan Lan hảo tâm nhắc nhở: “Tiên sinh à, lầu 16 chúng tôi đang có hoạt động, nên anh có thể tìm hiểu trước đã, nếu không có yêu cầu gì đặc biệt thì chúng tôi không mời khách ở lại lầu 16.”

“Ừ, tôi biết, có người chết. Lúc trước ở phòng 1604 có người chết chính là do tôi phát hiện ra, thật là kích thích, không biết chừng vào ở sẽ có cảm giác kích thích hơn nữa.”

Đại tỷ bị những lời này dọa tới sợ không dám nói thêm câu nào, vội đi làm thủ tục cho anh. Tôi cũng đổ mồ hôi lạnh trên trán, Tông Thịnh đây là muốn làm gì chứ? Anh nói vậy, người ta còn tưởng anh là kẻ giết người lần trước, lần này quay lại để chơi trò cảm giác mạnh nữa đó.

Nhìn nhân viên của Tông An vào thang máy, tôi vội dùng thang bộ chạy lên lầu, tránh đụng mặt. tập đoàn Tông An, nói là tập đoàn nhưng thật ra chỉ là ba khu mỏ và hai công ty địa ốc, đều là họ hàng của Tông Thịnh. Tuy không phải là họ hàng gần nhưng cũng đều ở trong cùng một thôn, không biết chừng còn nhận ra tôi đó.

Chạy bộ mười lầu, vài lần ngã khiến nửa mông còn bị đau!

Quản lý thấy tôi chạy lên thở hổn hển lại tiếp tục giáo huấn. Dù sao thì đi theo cô ta nghe mắng chửi riết cũng quen, cứ vào tai này ra tai kia thôi, cô ta không thể đuổi tôi, cũng không thể đánh tôi, cho dù mắng vài câu cũng chẳng dám nói gì quá khó nghe.

Trong lòng tôi chỉ toàn nghĩ tới nguyên nhân tại sao hôm nay anh tới đây, chắc chắn hoàn toàn không đơn giản. Anh lại ở lầu 16, thang máy số 1 không biết đã sửa xong chưa, không biết anh có nhìn thấy gã quỷ kêu “Cứu ta” không?

Sau khi người tới thay ca cho tôi, tôi cầm túi, vội lao vào thang máy lên lầu 16.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook