Chương 759: Tông Thịnh Ra Tay Tàn Nhẫn 2
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
26/03/2021
Ông ta cũng không tỏ thêm thái độ gì, chỉ cười ha hả rồi tắt máy đi ra
ngoài. Lão vừa đi ta thì Tông Thịnh cau mày, hung hăng uống ly cafe trên tay.
Tôi ngồi đối diện, xé gói bánh: “Làm sao? Nhìn anh có vẻ không vui đó.”
“Cảnh sát nghi ngờ anh. Anh cuối cùng cũng không thoát khỏi vận mệnh quỷ thai à? Nhất định phải đi ngồi tù mấy ngày mới hóa giải số kiếp sao?”
Tôi kinh ngạc. Cảnh sát tới tìm anh cũng hỏi vậy thôi, không có gì lạ thường. Sau khi xem tin tức thì cũng không thấy có tin nào bất lợi cho Tông Thịnh.
“Không thể nào, lúc đó có bao nhiêu người nói lại là anh là anh hùng, đã giúp bọn họ tìm được cơ hội để chạy trốn ra ngoài.”
"Tướng mạo của người cảnh sát đó! Trán ông ta là bộ chủ trinh thám, có vẻ, ông ta rất giỏi điều tra. Từ mặt ông ta có thẻ thấy ông ta trước đây hẳn là cảnh sát hình sự. Có lẽ, có chuyện gì xảy ra mới phải sang bộ phận cảnh sát khu vực như bây giờ. Nhưng ông ta đang hoài nghi chuyện ở nhà sách đó.”
Tông Thịnh nhìn tôi không nói tiếng nào, nhưng đôi môi anh mím chặt lại, có lẽ anh cảm nhận được nguy hiểm.
Chúng tôi ở công ty đến tận giờ ăn tối. Tiểu Lục gọi tới, thì thào bảo Tông Đại Hoành đang ở bệnh viện, nói chuyện với ông rằng lão muốn tiếp nhật phần bất động sản TrunG An, còn khen Tông Thịnh nữa. Khen tới mức giả tạo. Còn bảo, đây là Tông Thịnh đề nghị lão làm. Là ông bảo Tiểu Lục tìm cách gọi cho Tông Thịnh hỏi thăm ý anh thế nào.
Tông Thịnh thực sảng khoái liền đáp ứng.
Chúng tôi ngồi, đang nghĩ xem đi đâu ăn tối thì Ngưu Lực Phàm gọi tới, nói hắn mới ra khỏi cửa bệnh viện, kêu chúng tôi tới chỗ ăn chờ, hắn có tin tức cho chúng tôi.
Khi chúng tôi tới nơi thì đã thấy chiếc xe của hắn đậu trước cửa. Vào quán, hắn đang gọi đồ ăn, mặt không có chút thần khí, cả khuôn mặt tối sầm. Phục vụ đóng cửa phòng lại rồi ra ngoài.
Tông Thịnh liền nói: “Hiện tại anh rất muốn đánh tôi nhỉ!”
Ngưu Lực Phàm xoay xoay chiếc ly trong tay, cúi đầu nói: “Đúng vậy, tôi muốn biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, bình ga nổ là do ông ấy hay do cậu bật quẹt ga.”
Trong phòng có một bàn ăn rất lớn, trên bàn có bếp điện từ, có một nồi lẩu. Mà vị trí Ngưu Lực Phàm ngồi là đối diện chúng tôi, cách nhau cái nồi nước lẩu sôi sùng sục.
Tông Thịnh cười lạnh: “Tôi bật lửa hay lão ta thì có gì khác nhau?”
Tôi giật mình, như vậy ý anh là có khả năng người khiến bình ga nổ mạnh là Tông Thịnh ư? Hôm nay, khi cảnh sát hỏi cũng có hỏi qua câu này, có vẻ nghi ngờ người châm lửa là TônG Thịnh.
Anh cảm nhận được ánh mắt của tôi, nghiêng người sang tôi nói: “Có muốn sang bên kia ngồi cùng hắn không?”
Tôi kinh ngạc, tôi không thể nghĩ tới là anh sẽ nói vậy, nên vội lắc đầu. Đã đến nước này, dù cho anh có xuống địa ngục thì tôi cũng đi theo.
Ngưu Lực Phàm nói: “Hôm nay, lúc ở bệnh viện tôi nghe tin là Hạ Lan Lan đã được mẹ đưa tới khoa thân kinh, chứng minh được não cô ta có vấn đề, chuyện cô ta đã làm với Ưu Tuyền cứ thế thôi. Còn...”
Hắn thở hắt ra, vừa lúc có phục vụ mang thức ăn vào, hắn dừng lại không nói tiếp. Có vẻ hắn gọi rất nhiều thức ăn.
Sau đó, hắn vừa gắp đồ ăn cho vào nồi lẩu, vừa nói: “Ông ta chắc cũng chẳng được bao lâu nữa, đã bắt đầu bị nhiễm nặng hơn, nhưng có tỉnh lại một lúc, lúc tỉnh lại nói với y tá là mưu sát. Nhưng khi đó ông ta còn đeo ống thở, cũng chỉ có 1 y tá, nên cũng không dám chắc có phải ông ta nói mưu sát không.”
Tôi ngồi đối diện, xé gói bánh: “Làm sao? Nhìn anh có vẻ không vui đó.”
“Cảnh sát nghi ngờ anh. Anh cuối cùng cũng không thoát khỏi vận mệnh quỷ thai à? Nhất định phải đi ngồi tù mấy ngày mới hóa giải số kiếp sao?”
Tôi kinh ngạc. Cảnh sát tới tìm anh cũng hỏi vậy thôi, không có gì lạ thường. Sau khi xem tin tức thì cũng không thấy có tin nào bất lợi cho Tông Thịnh.
“Không thể nào, lúc đó có bao nhiêu người nói lại là anh là anh hùng, đã giúp bọn họ tìm được cơ hội để chạy trốn ra ngoài.”
"Tướng mạo của người cảnh sát đó! Trán ông ta là bộ chủ trinh thám, có vẻ, ông ta rất giỏi điều tra. Từ mặt ông ta có thẻ thấy ông ta trước đây hẳn là cảnh sát hình sự. Có lẽ, có chuyện gì xảy ra mới phải sang bộ phận cảnh sát khu vực như bây giờ. Nhưng ông ta đang hoài nghi chuyện ở nhà sách đó.”
Tông Thịnh nhìn tôi không nói tiếng nào, nhưng đôi môi anh mím chặt lại, có lẽ anh cảm nhận được nguy hiểm.
Chúng tôi ở công ty đến tận giờ ăn tối. Tiểu Lục gọi tới, thì thào bảo Tông Đại Hoành đang ở bệnh viện, nói chuyện với ông rằng lão muốn tiếp nhật phần bất động sản TrunG An, còn khen Tông Thịnh nữa. Khen tới mức giả tạo. Còn bảo, đây là Tông Thịnh đề nghị lão làm. Là ông bảo Tiểu Lục tìm cách gọi cho Tông Thịnh hỏi thăm ý anh thế nào.
Tông Thịnh thực sảng khoái liền đáp ứng.
Chúng tôi ngồi, đang nghĩ xem đi đâu ăn tối thì Ngưu Lực Phàm gọi tới, nói hắn mới ra khỏi cửa bệnh viện, kêu chúng tôi tới chỗ ăn chờ, hắn có tin tức cho chúng tôi.
Khi chúng tôi tới nơi thì đã thấy chiếc xe của hắn đậu trước cửa. Vào quán, hắn đang gọi đồ ăn, mặt không có chút thần khí, cả khuôn mặt tối sầm. Phục vụ đóng cửa phòng lại rồi ra ngoài.
Tông Thịnh liền nói: “Hiện tại anh rất muốn đánh tôi nhỉ!”
Ngưu Lực Phàm xoay xoay chiếc ly trong tay, cúi đầu nói: “Đúng vậy, tôi muốn biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, bình ga nổ là do ông ấy hay do cậu bật quẹt ga.”
Trong phòng có một bàn ăn rất lớn, trên bàn có bếp điện từ, có một nồi lẩu. Mà vị trí Ngưu Lực Phàm ngồi là đối diện chúng tôi, cách nhau cái nồi nước lẩu sôi sùng sục.
Tông Thịnh cười lạnh: “Tôi bật lửa hay lão ta thì có gì khác nhau?”
Tôi giật mình, như vậy ý anh là có khả năng người khiến bình ga nổ mạnh là Tông Thịnh ư? Hôm nay, khi cảnh sát hỏi cũng có hỏi qua câu này, có vẻ nghi ngờ người châm lửa là TônG Thịnh.
Anh cảm nhận được ánh mắt của tôi, nghiêng người sang tôi nói: “Có muốn sang bên kia ngồi cùng hắn không?”
Tôi kinh ngạc, tôi không thể nghĩ tới là anh sẽ nói vậy, nên vội lắc đầu. Đã đến nước này, dù cho anh có xuống địa ngục thì tôi cũng đi theo.
Ngưu Lực Phàm nói: “Hôm nay, lúc ở bệnh viện tôi nghe tin là Hạ Lan Lan đã được mẹ đưa tới khoa thân kinh, chứng minh được não cô ta có vấn đề, chuyện cô ta đã làm với Ưu Tuyền cứ thế thôi. Còn...”
Hắn thở hắt ra, vừa lúc có phục vụ mang thức ăn vào, hắn dừng lại không nói tiếp. Có vẻ hắn gọi rất nhiều thức ăn.
Sau đó, hắn vừa gắp đồ ăn cho vào nồi lẩu, vừa nói: “Ông ta chắc cũng chẳng được bao lâu nữa, đã bắt đầu bị nhiễm nặng hơn, nhưng có tỉnh lại một lúc, lúc tỉnh lại nói với y tá là mưu sát. Nhưng khi đó ông ta còn đeo ống thở, cũng chỉ có 1 y tá, nên cũng không dám chắc có phải ông ta nói mưu sát không.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.