Bạn Trai Là Thụ Sue Thì Phải Làm Sao?! Đá Thôi!
Chương 5
Sơn U Quân
19/12/2020
Nói mãi Triệu Duy Sinh mới từ bỏ ý định giúp hắn ngâm chân, Lục Cảnh không nhìn vẻ mặt mất mát của cậu, vừa định nói gì đó thì di động reo.
Điện thoại mới sạc pin được một lúc, Lục Cảnh liếc nhìn tên người gọi,“Bành Thanh Vũ? Ai vậy nhỉ?”
“Đừng nhận–”
Lục Cảnh cười xoa xoa tóc Triệu Duy Sinh, làm một cái thủ thế im lặng, dùng khẩu hình nói:“Không có việc gì.”
Triệu Duy Sinh mím môi ngồi bên cạnh hắn, vẻ mặt phức tạp.
Lục Cảnh không phải là kiểu người ngồi chờ chết, hắn muốn tự lý giải trong khoảng thời gian mình hôn mê đã xảy ra chuyện gì, mà từ lúc hắn tỉnh lại thì di động bên người có thể xem là con đường duy nhất ngoài Triệu Duy Sinh.
Nhưng không đợi Lục Cảnh cùng người đầu kia điện thoại chào hỏi, bên đó đã mở mồm mắng người.
“Lục Cảnh! Mày là đồ khốn nạn! Tiểu Khoa yêu mày như vậy mà mày còn làm tổn thương em ấy! Em ấy tốt bụng thiên lương là thế! Đồ cặn bã như mày căn bản là không xứng với em ấy! Đừng tưởng rằng có mấy đồng tiền dơ bẩn là giỏi! Nếu không phải Tiểu Khoa yêu mày đã nhiều năm tao nhất định sẽ cướp em ấy về! Lục Cảnh tao nói cho mày biết –”
“Tút tút tút–”
Lục Cảnh quyết đoán cúp điện thoại, nhún vai nói với Triệu Duy Sinh:“Thằng thần kinh nào gọi nữa không biết, không tiếp. Ai da, Triệu Duy Sinh cậu làm sao vậy?”
Hốc mắt Triệu Duy Sinh hồng hồng, gân xanh dưới da nổi lên, môi run run trừng di động.
“Hắn mắng cậu.” Triệu Duy Sinh nghiến răng nghiến lợi nói.
Cậu tức đến xanh lét mặt mày.
Lục Cảnh âm thầm huýt sáo, nhớ lại năm đó hắn trêu trọc thế nào cũng không thể làm cậu tức giận, Triệu đại bảo bối dịu ngoan nghe lời như từ trong xương, Lục Cảnh chưa từng thấy cậu như vậy.
Bây giờ tên nhóc này lại vì Lục Cảnh bị thằng thần kinh nào đó mắng vài câu mà giận thành thế này, dĩ nhiên thân là đương sự, Lục Cảnh sẽ không xấu xa đi đổ thêm dầu vào lửa, hắn cười tủm tỉm nhìn Triệu Duy Sinh:“Để ý đồ thần kinh ấy làm gì? Bị chó cắn cũng không thể cắn lại đúng không?”
“Tớ không thích!” Triệu Duy Sinh cắn môi, giống như chỉ có làm thế mới có thể áp xuống lửa giận trong người.
Lục Cảnh buồn cười niết mũi cậu,“Được rồi, cậu không thích thì thôi, thật ra tớ cũng không thích, tự nhiên tự lành bị ăn chửi. Vậy thì làm thế này đi, cậu đợi chút.”
Nói xong hắn cầm di động bấm số,“A lô? 113 phải không? Gần đây tôi thường xuyên nhận được điện thoại quấy rối… Gì cơ? Anh nói anh mặc kệ?”
Lục Cảnh cười cười,“Ồ, anh biết tập đoàn Lục thị chứ? Không sai, chính là Lục Cảnh của Lục thị, là thế này, có kẻ gọi điện thoại quấy rối khiến cho anh bạn thân của Lục tổng tức đến choáng váng, mong là các anh có thể giải quyết nhanh chóng.”
Nói xong lại bồi thêm một câu,“Muốn bao nhiêu tiền cứ nói… Ồ, các anh không cần tiền á? Vậy các anh có thể tống giam cái người gọi điện thoại quấy rối kia dăm bữa nửa tháng chứ?”
Cuộc điện thoại này gọi cũng không lâu, Lục Cảnh thấy Triệu Duy Sinh từ phẫn nộ đến có ý cười, không khỏi cảm khái người này trở mặt cũng nhanh quá.
Gọi điện thoại xong, Triệu Duy Sinh yên lặng nhìn hắn, tầm mắt một chút cũng không dời.
Lục Cảnh nhướn mày,“Vui chưa?”
“Ừm.” Triệu Duy Sinh cúi đầu nhỏ giọng trả lời, sau đó có chút ngượng ngùng, lại có chút vui mừng,“Cậu thật sự đã trở lại.”
Tớ nhớ cậu. Lời này Triệu Duy Sinh vẫn nhịn không nói.
Lục Cảnh phát hiện cậu dùng từ rất kì lạ.
Tại sao là “Trở lại” mà không phải “Tỉnh lại”?
Thực tế, Lục Cảnh đã mơ hồ đoán được một vài sự việc, nhưng hắn không muốn tin tưởng cho lắm.
Bọn họ cũng không biết, cùng lúc đó, bên 113 vừa nghe đến đại danh của Lục Cảnh, sau khi kiểm chứng xác minh người báo án đúng là Lục Cảnh, lập tức nâng cao hiệu suất làm việc, ngay tức thì đã bắt được “kẻ quấy rối”.
Lúc ấy, “kẻ quấy rối” là một người đàn ông đang ôm ấp an ủi trái tim thủy tinh mong dễ vỡ của một cậu trai khác. Mắt thấy đối phương bị bản thân làm liên lụy, cậu trai đầy mặt không dám tin, cậu không thể tin được Lục Cảnh có thể đối xử vô tình với cậu như vậy.
Vì thế cậu trai kia ngập tràn lửa giận, bi thương tuyệt vọng gọi điện thoại cho Lục Cảnh.
“Lục Cảnh! Tất cả là em sai! Chuyện tình cảm giữa chúng ta đừng liên lụy đến người khác! Anh tệ bạc chán ghét em thế nào cũng được! Đừng trút giận lên đầu Bành Thanh Vũ!”
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã cho quý khách vào sổ đen. Sorry, the number you called @*#+%&……”
Chẳng có dịch vụ điện thoại nhà nào sẽ trả lời bạn rằng đối phương đã cho bạn vào sổ đen hết =.=
Cậu trai:……
Đừng tưởng hắn không biết đó là giọng của Lục Cảnh nhé! (=))) vờ lờ anh)
Điện thoại mới sạc pin được một lúc, Lục Cảnh liếc nhìn tên người gọi,“Bành Thanh Vũ? Ai vậy nhỉ?”
“Đừng nhận–”
Lục Cảnh cười xoa xoa tóc Triệu Duy Sinh, làm một cái thủ thế im lặng, dùng khẩu hình nói:“Không có việc gì.”
Triệu Duy Sinh mím môi ngồi bên cạnh hắn, vẻ mặt phức tạp.
Lục Cảnh không phải là kiểu người ngồi chờ chết, hắn muốn tự lý giải trong khoảng thời gian mình hôn mê đã xảy ra chuyện gì, mà từ lúc hắn tỉnh lại thì di động bên người có thể xem là con đường duy nhất ngoài Triệu Duy Sinh.
Nhưng không đợi Lục Cảnh cùng người đầu kia điện thoại chào hỏi, bên đó đã mở mồm mắng người.
“Lục Cảnh! Mày là đồ khốn nạn! Tiểu Khoa yêu mày như vậy mà mày còn làm tổn thương em ấy! Em ấy tốt bụng thiên lương là thế! Đồ cặn bã như mày căn bản là không xứng với em ấy! Đừng tưởng rằng có mấy đồng tiền dơ bẩn là giỏi! Nếu không phải Tiểu Khoa yêu mày đã nhiều năm tao nhất định sẽ cướp em ấy về! Lục Cảnh tao nói cho mày biết –”
“Tút tút tút–”
Lục Cảnh quyết đoán cúp điện thoại, nhún vai nói với Triệu Duy Sinh:“Thằng thần kinh nào gọi nữa không biết, không tiếp. Ai da, Triệu Duy Sinh cậu làm sao vậy?”
Hốc mắt Triệu Duy Sinh hồng hồng, gân xanh dưới da nổi lên, môi run run trừng di động.
“Hắn mắng cậu.” Triệu Duy Sinh nghiến răng nghiến lợi nói.
Cậu tức đến xanh lét mặt mày.
Lục Cảnh âm thầm huýt sáo, nhớ lại năm đó hắn trêu trọc thế nào cũng không thể làm cậu tức giận, Triệu đại bảo bối dịu ngoan nghe lời như từ trong xương, Lục Cảnh chưa từng thấy cậu như vậy.
Bây giờ tên nhóc này lại vì Lục Cảnh bị thằng thần kinh nào đó mắng vài câu mà giận thành thế này, dĩ nhiên thân là đương sự, Lục Cảnh sẽ không xấu xa đi đổ thêm dầu vào lửa, hắn cười tủm tỉm nhìn Triệu Duy Sinh:“Để ý đồ thần kinh ấy làm gì? Bị chó cắn cũng không thể cắn lại đúng không?”
“Tớ không thích!” Triệu Duy Sinh cắn môi, giống như chỉ có làm thế mới có thể áp xuống lửa giận trong người.
Lục Cảnh buồn cười niết mũi cậu,“Được rồi, cậu không thích thì thôi, thật ra tớ cũng không thích, tự nhiên tự lành bị ăn chửi. Vậy thì làm thế này đi, cậu đợi chút.”
Nói xong hắn cầm di động bấm số,“A lô? 113 phải không? Gần đây tôi thường xuyên nhận được điện thoại quấy rối… Gì cơ? Anh nói anh mặc kệ?”
Lục Cảnh cười cười,“Ồ, anh biết tập đoàn Lục thị chứ? Không sai, chính là Lục Cảnh của Lục thị, là thế này, có kẻ gọi điện thoại quấy rối khiến cho anh bạn thân của Lục tổng tức đến choáng váng, mong là các anh có thể giải quyết nhanh chóng.”
Nói xong lại bồi thêm một câu,“Muốn bao nhiêu tiền cứ nói… Ồ, các anh không cần tiền á? Vậy các anh có thể tống giam cái người gọi điện thoại quấy rối kia dăm bữa nửa tháng chứ?”
Cuộc điện thoại này gọi cũng không lâu, Lục Cảnh thấy Triệu Duy Sinh từ phẫn nộ đến có ý cười, không khỏi cảm khái người này trở mặt cũng nhanh quá.
Gọi điện thoại xong, Triệu Duy Sinh yên lặng nhìn hắn, tầm mắt một chút cũng không dời.
Lục Cảnh nhướn mày,“Vui chưa?”
“Ừm.” Triệu Duy Sinh cúi đầu nhỏ giọng trả lời, sau đó có chút ngượng ngùng, lại có chút vui mừng,“Cậu thật sự đã trở lại.”
Tớ nhớ cậu. Lời này Triệu Duy Sinh vẫn nhịn không nói.
Lục Cảnh phát hiện cậu dùng từ rất kì lạ.
Tại sao là “Trở lại” mà không phải “Tỉnh lại”?
Thực tế, Lục Cảnh đã mơ hồ đoán được một vài sự việc, nhưng hắn không muốn tin tưởng cho lắm.
Bọn họ cũng không biết, cùng lúc đó, bên 113 vừa nghe đến đại danh của Lục Cảnh, sau khi kiểm chứng xác minh người báo án đúng là Lục Cảnh, lập tức nâng cao hiệu suất làm việc, ngay tức thì đã bắt được “kẻ quấy rối”.
Lúc ấy, “kẻ quấy rối” là một người đàn ông đang ôm ấp an ủi trái tim thủy tinh mong dễ vỡ của một cậu trai khác. Mắt thấy đối phương bị bản thân làm liên lụy, cậu trai đầy mặt không dám tin, cậu không thể tin được Lục Cảnh có thể đối xử vô tình với cậu như vậy.
Vì thế cậu trai kia ngập tràn lửa giận, bi thương tuyệt vọng gọi điện thoại cho Lục Cảnh.
“Lục Cảnh! Tất cả là em sai! Chuyện tình cảm giữa chúng ta đừng liên lụy đến người khác! Anh tệ bạc chán ghét em thế nào cũng được! Đừng trút giận lên đầu Bành Thanh Vũ!”
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã cho quý khách vào sổ đen. Sorry, the number you called @*#+%&……”
Chẳng có dịch vụ điện thoại nhà nào sẽ trả lời bạn rằng đối phương đã cho bạn vào sổ đen hết =.=
Cậu trai:……
Đừng tưởng hắn không biết đó là giọng của Lục Cảnh nhé! (=))) vờ lờ anh)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.