Chương 18:
Nam Nguyệt Tích
01/10/2023
“Hey, hư nha!” Vân Du túm chân cậu lại, nhẹ nhàng xoa nắn đệm thịt hình hoa mai.
“Meo meo meo~” Ngứa quá ha ha ha ha ha —– Vì sao lại nhào nặn lòng bàn tay cậu…ha ha ha ha —
Thấy Cúc Ú lăn lộn trên đùi mình, khóe miệng Vân Du lập tức nhếch lên. Có thể điều ba nói rất có lý nhưng cô vẫn cảm thấy Cúc Ú nhà mình bị đã đám mèo hoang kia làm tổn thương. Nghĩ tới dáng vẻ đáng thương hồi nãy của cậu, lòng cô liền đau như bị ai đó nhéo.
Khi xe hơi bắt đầu chạy, radio đột nhiên phát ra nhạc nền chậm rãi.
“Coong coong~ coong coong~ Đây là chương trình chị Lý tâm sự chuyện nhà. Hôm nay, chị Lý sẽ kể cho mọi người nghe câu chuyện ăn uống của giới nhà giàu. Trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, có lẽ mọi người đã gặp không ít ví dụ về đề tài bữa ăn của nhà giàu. Tuy nhiên nhân vật chính của ngày hôm nay sẽ rất khác so với những gì mà các bạn đã từng thấy trước đó. Quán lẩu ngon nhất ở thành phố vừa tiếp đón một sinh viên xuất sắc, đồng thời là chủ tịch hội học sinh Trung Quốc học ở đại học California. Anh ta đã ăn hết một bữa lẩu trị giá 18.888 tệ. Woa, nickname này dài thật! Bây giờ chúng ta sẽ liên hệ với chủ quán để biết rõ hơn về hiện trường thực tế lúc này!
Vân Du vốn định mở cửa đi về xe của mình, nghe thấy chuyện này, cô lại đóng cửa xe vào.
“Tút tút…. Alo, cho hỏi bà có phải là chủ quán Lẩu Thượng Hỏa không?
“Đúng rồi.”
“Bà có thể chia sẻ cho chúng tôi biết câu chuyện của sinh viên xuất sắc nhất đại học California không?” Chị Lý nhanh nhạy đưa ra câu hỏi.
“À. Có bốn người đến đây ăn cơm để hai nhà làm quen. Ban đầu, nhà gái là người mời khách nhưng khi thấy nhà trai gọi toàn món đắt nên nhà gái đã để lại hai ngàn rồi bỏ đi. Nhà trai lấy giấy chứng nhận sinh viên khoa Ngữ Văn bằng tiếng Anh ra bảo muốn trả tiền cơm. Tôi hỏi thứ đó là cái gì, toàn tiếng Anh thì làm sao tôi hiểu. Sau đó tôi hỏi mấy người đó có bị bệnh hay không mà lại lấy miếng nhựa mỏng đó để trả 18.888 tệ. May là bàn bên cạnh cũng có một người là sinh viên đại học California thật, cậu ấy nói với tôi giấy chứng nhận đó là giả. Thủ đoạn lừa đảo bây giờ tinh vi lắm, những ai đang buôn bán thì phải cảnh giác cao độ.
“Woa—-” Tiếng nhạc nền “giọng người trầm trồ” vang lên.
Chị Lý cúp điện thoại và đưa ra lời bình luận: “Tôi không biết là có kiểu lừa đảo như vậy luôn đấy. Nghĩ kĩ mới biết có thể lúc đầu bọn chúng định lừa gạt kết hôn nhưng lại bị nhà gái cự tuyệt. Người làm chuyện bậy bạ đúng là không thể sống tốt được! Hi vọng chủ quán sớm lấy lại được tiền bồi thường, còn tên lừa đảo kia thì sẽ bị cảnh sát đến thăm hỏi.”
Vân Tiêu đỡ trán… Bàn tay to rộng vuốt ngược tóc mái, chân tóc bạc trắng lộ ra.
“Meo meo meo~” Ngứa quá ha ha ha ha ha —– Vì sao lại nhào nặn lòng bàn tay cậu…ha ha ha ha —
Thấy Cúc Ú lăn lộn trên đùi mình, khóe miệng Vân Du lập tức nhếch lên. Có thể điều ba nói rất có lý nhưng cô vẫn cảm thấy Cúc Ú nhà mình bị đã đám mèo hoang kia làm tổn thương. Nghĩ tới dáng vẻ đáng thương hồi nãy của cậu, lòng cô liền đau như bị ai đó nhéo.
Khi xe hơi bắt đầu chạy, radio đột nhiên phát ra nhạc nền chậm rãi.
“Coong coong~ coong coong~ Đây là chương trình chị Lý tâm sự chuyện nhà. Hôm nay, chị Lý sẽ kể cho mọi người nghe câu chuyện ăn uống của giới nhà giàu. Trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, có lẽ mọi người đã gặp không ít ví dụ về đề tài bữa ăn của nhà giàu. Tuy nhiên nhân vật chính của ngày hôm nay sẽ rất khác so với những gì mà các bạn đã từng thấy trước đó. Quán lẩu ngon nhất ở thành phố vừa tiếp đón một sinh viên xuất sắc, đồng thời là chủ tịch hội học sinh Trung Quốc học ở đại học California. Anh ta đã ăn hết một bữa lẩu trị giá 18.888 tệ. Woa, nickname này dài thật! Bây giờ chúng ta sẽ liên hệ với chủ quán để biết rõ hơn về hiện trường thực tế lúc này!
Vân Du vốn định mở cửa đi về xe của mình, nghe thấy chuyện này, cô lại đóng cửa xe vào.
“Tút tút…. Alo, cho hỏi bà có phải là chủ quán Lẩu Thượng Hỏa không?
“Đúng rồi.”
“Bà có thể chia sẻ cho chúng tôi biết câu chuyện của sinh viên xuất sắc nhất đại học California không?” Chị Lý nhanh nhạy đưa ra câu hỏi.
“À. Có bốn người đến đây ăn cơm để hai nhà làm quen. Ban đầu, nhà gái là người mời khách nhưng khi thấy nhà trai gọi toàn món đắt nên nhà gái đã để lại hai ngàn rồi bỏ đi. Nhà trai lấy giấy chứng nhận sinh viên khoa Ngữ Văn bằng tiếng Anh ra bảo muốn trả tiền cơm. Tôi hỏi thứ đó là cái gì, toàn tiếng Anh thì làm sao tôi hiểu. Sau đó tôi hỏi mấy người đó có bị bệnh hay không mà lại lấy miếng nhựa mỏng đó để trả 18.888 tệ. May là bàn bên cạnh cũng có một người là sinh viên đại học California thật, cậu ấy nói với tôi giấy chứng nhận đó là giả. Thủ đoạn lừa đảo bây giờ tinh vi lắm, những ai đang buôn bán thì phải cảnh giác cao độ.
“Woa—-” Tiếng nhạc nền “giọng người trầm trồ” vang lên.
Chị Lý cúp điện thoại và đưa ra lời bình luận: “Tôi không biết là có kiểu lừa đảo như vậy luôn đấy. Nghĩ kĩ mới biết có thể lúc đầu bọn chúng định lừa gạt kết hôn nhưng lại bị nhà gái cự tuyệt. Người làm chuyện bậy bạ đúng là không thể sống tốt được! Hi vọng chủ quán sớm lấy lại được tiền bồi thường, còn tên lừa đảo kia thì sẽ bị cảnh sát đến thăm hỏi.”
Vân Tiêu đỡ trán… Bàn tay to rộng vuốt ngược tóc mái, chân tóc bạc trắng lộ ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.