Chương 31:
Nam Nguyệt Tích
01/10/2023
“Có chuyện gì sao?” Chu Tử Ninh ngồi dậy, thắc mắc hỏi.
“Cậu chủ, cậu đã ngủ cả ngày rồi, gọi thế nào cũng không chịu tỉnh dậy, làm vú sợ muốn chết.” Vú Lưu căng thẳng đến phát điên, ông bà chủ ở bên kia Thái Bình Dương đã dặn đi dặn lại là phải chăm sóc cậu chủ thật tốt, bà không thể phụ lòng hai người được.
“Có thấy khó chịu ở đâu không?” Bác sỹ Tưởng hỏi.
Chu Tử Ninh lắc đầu.
“Tôi nghĩ là do học hành căng thẳng, từ đó dẫn đến áp lực tinh thần quá lớn. Để chắc chắn hơn thì chúng ta phải đến bệnh viện kiểm tra toàn diện.”
“Cảm ơn bác sỹ, nhưng không cần đâu ạ. Chắc do hôm qua thức khuya nên hôm nay cháu ngủ hơi say thôi.” Chu Tử Ninh từ chối. Cậu không hề ốm mà chỉ bị xuyên qua thành mèo thôi. Nếu nói ra chuyện kì quái đó thì sẽ bị cho là người tâm thần mất.
“Ừm, thế thì tốt. Nếu thấy không thoải mái, cậu hãy gọi điện thoại cho tôi.”
“Vâng ạ.”
“Ting ting..” Tiếng chuông gọi video vang lên từ trong túi quần của vú Lưu.
“Alo, ông bà chủ, tôi đưa điện thoại cho cậu chủ nhé?” Vú Lưu không nhận điện thoại mà đưa nó cho Chu Tử Ninh, sau đó chủ động ra khỏi phòng.
“Ninh Ninh, sức khỏe con thế nào rồi?” Triệu Mĩ Linh lo lắng. Tuy đã tròn bốn mươi tuổi nhưng làn da bà vẫn trắng nõn, khóe mắt không hề có một nếp nhăn.
“Không sao đâu ạ, tại con thức khuya quá thôi.”
“Mẹ đã nói với con rồi, đừng cố gắng học quá như vậy, con đã rất ưu tú rồi…”
Nghe mẹ già nói dông dài, Chu Tử Ninh và ba già đều ngáp liên tục.
“Ba!” Chu Tử Ninh ngắt lời.
Triệu Mĩ Linh bất mãn trừng mắt liếc cậu, vờ như không vui đi thẳng về phía ghế sofa bên cạnh.
“Chuyện gì thế?” Chu Diệu vừa bị vợ lôi ra từ trong chăn nên đầu óc vẫn đang mơ mơ màng màng.
“Ba, người đồng đội trước kia ba muốn tìm tên gì vậy ạ? Có thể cho con xem ảnh không?”
Mắt Chu Diệu lập tức phát ra ánh hào quang sáng chói. Ông vui mừng chạy vào thư phòng lật cuốn album cũ kĩ.
“Con xem đi.” Ông giơ cuốn album lên trước ống kính, “Ông ấy tên Vân Tiêu, hồi đó bọn ba bắt tội phạm buôn ma tuy xuyên quốc gia ở Vân Nam, lúc trúng phục kích, Vân Tiêu đã để ba mang thư đi trước. Ba trốn được một kiếp nạn nhưng ông ấy lại không may mắn như vậy, vì bị thương nên Vân Tiêu đã phải giải ngũ. Ba luôn cố gắng tìm kiếm ông ấy để cảm ơn một cách tử tế nhưng hồi đó không phải chỉ cần thêm wechat là có thể liên lạc giống bây giờ, tìm người không khác gì mò kim đáy bể.”
“Cậu chủ, cậu đã ngủ cả ngày rồi, gọi thế nào cũng không chịu tỉnh dậy, làm vú sợ muốn chết.” Vú Lưu căng thẳng đến phát điên, ông bà chủ ở bên kia Thái Bình Dương đã dặn đi dặn lại là phải chăm sóc cậu chủ thật tốt, bà không thể phụ lòng hai người được.
“Có thấy khó chịu ở đâu không?” Bác sỹ Tưởng hỏi.
Chu Tử Ninh lắc đầu.
“Tôi nghĩ là do học hành căng thẳng, từ đó dẫn đến áp lực tinh thần quá lớn. Để chắc chắn hơn thì chúng ta phải đến bệnh viện kiểm tra toàn diện.”
“Cảm ơn bác sỹ, nhưng không cần đâu ạ. Chắc do hôm qua thức khuya nên hôm nay cháu ngủ hơi say thôi.” Chu Tử Ninh từ chối. Cậu không hề ốm mà chỉ bị xuyên qua thành mèo thôi. Nếu nói ra chuyện kì quái đó thì sẽ bị cho là người tâm thần mất.
“Ừm, thế thì tốt. Nếu thấy không thoải mái, cậu hãy gọi điện thoại cho tôi.”
“Vâng ạ.”
“Ting ting..” Tiếng chuông gọi video vang lên từ trong túi quần của vú Lưu.
“Alo, ông bà chủ, tôi đưa điện thoại cho cậu chủ nhé?” Vú Lưu không nhận điện thoại mà đưa nó cho Chu Tử Ninh, sau đó chủ động ra khỏi phòng.
“Ninh Ninh, sức khỏe con thế nào rồi?” Triệu Mĩ Linh lo lắng. Tuy đã tròn bốn mươi tuổi nhưng làn da bà vẫn trắng nõn, khóe mắt không hề có một nếp nhăn.
“Không sao đâu ạ, tại con thức khuya quá thôi.”
“Mẹ đã nói với con rồi, đừng cố gắng học quá như vậy, con đã rất ưu tú rồi…”
Nghe mẹ già nói dông dài, Chu Tử Ninh và ba già đều ngáp liên tục.
“Ba!” Chu Tử Ninh ngắt lời.
Triệu Mĩ Linh bất mãn trừng mắt liếc cậu, vờ như không vui đi thẳng về phía ghế sofa bên cạnh.
“Chuyện gì thế?” Chu Diệu vừa bị vợ lôi ra từ trong chăn nên đầu óc vẫn đang mơ mơ màng màng.
“Ba, người đồng đội trước kia ba muốn tìm tên gì vậy ạ? Có thể cho con xem ảnh không?”
Mắt Chu Diệu lập tức phát ra ánh hào quang sáng chói. Ông vui mừng chạy vào thư phòng lật cuốn album cũ kĩ.
“Con xem đi.” Ông giơ cuốn album lên trước ống kính, “Ông ấy tên Vân Tiêu, hồi đó bọn ba bắt tội phạm buôn ma tuy xuyên quốc gia ở Vân Nam, lúc trúng phục kích, Vân Tiêu đã để ba mang thư đi trước. Ba trốn được một kiếp nạn nhưng ông ấy lại không may mắn như vậy, vì bị thương nên Vân Tiêu đã phải giải ngũ. Ba luôn cố gắng tìm kiếm ông ấy để cảm ơn một cách tử tế nhưng hồi đó không phải chỉ cần thêm wechat là có thể liên lạc giống bây giờ, tìm người không khác gì mò kim đáy bể.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.