Chương 33:
Nam Nguyệt Tích
01/10/2023
“Cậu làm sao vậy?” Cố Viễn – bạn cùng bàn đẩy chai nước lạnh qua.
Chu Tử Ninh ngáp dài lắc đầu: “Tiết tự học này tao phải ngủ một lát. Mày canh chừng giúp tao đi.”
“Ặc, gần đây mày làm gì vậy? Suốt ngày mệt mỏi rã rời.” Cố Viễn nhét chai nước vào tay cậu. Cảm giác mát lạnh xua tan đi cơn buồn ngủ.
Chu Tử Ninh ngẩng đầu, khóe miệng xinh đẹp nhếch lên, thấp giọng đáp: “Tôi có bạn gái.”
“Vãi.” Cố Xa kinh ngạc thốt lên.
“Bạn học Cố Viễn, em có thể đứng lên và giải thích cho tôi biết Cao Sơn Dương Chỉ có nghĩa là gì không?”
Cố Viễn đứng dậy một cách bất đắc dĩ rồi nháy mắt với Chu Tử Ninh. Tiêu rồi, câu này cậu không biết.
Chu Tử Ninh xoay đầu nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thằng đểu này! Cố Viễn chửi thầm trong lòng.
Dưới gầm bàn, Chu Tử Ninh nhẹ nhàng vặn mở nắp chai. Nhân lúc giáo viên không để ý, cậu lén uống một ngụm nhưng mà cảm giác hoảng sợ kia vẫn còn canh cánh trong lòng. Cậu xoa xoa lồng ngực, thầm nghĩ có phải Vân Du bên kia đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Cậu thấy rất mệt mỏi khi phải chịu đựng tiết tự học này. Nhắm mắt lại một lúc, sau đó mở mắt ra, cậu phát hiện ra mình đang nằm trong lòng một người đàn ông xa lạ. Nếu người đàn ông này không mặc đồ bác sĩ thì cậu đã lầm tưởng rằng Vân Du phản bội mình!
Đợi đã, tại sao cậu lại nằm trong lòng một ông bác sĩ?
Chưa kịp phản ứng gì thì một trận đau đớn đã truyền đến cánh tay. Chất lỏng lạnh lẽo theo ống tiêm tiến vào bên trong mạch máu của cậu.
Ông chú đang tiêm vắc xin phòng bệnh cho tôi đúng không?
“Meo~Meow…” Tiếng kêu của cậu càng ngày càng nhỏ, sức lực dần dần mất đi.
Ý thức cũng bắt đầu chìm vào bóng tối. Cậu có thể nghe được tiếng dao mổ va chạm trên khay, cũng cảm nhận được vị trí bị bác sĩ đụng chạm. Cậu suýt nữa đã ngất đi khi dao mổ xẹt qua da thịt với ý định muốn cắt bỏ vật tượng trưng giống đực.
Vân Du, tại sao em dám làm vậy?
Tại sao em có thể làm vậy với anh?
Chu Tử Ninh ngáp dài lắc đầu: “Tiết tự học này tao phải ngủ một lát. Mày canh chừng giúp tao đi.”
“Ặc, gần đây mày làm gì vậy? Suốt ngày mệt mỏi rã rời.” Cố Viễn nhét chai nước vào tay cậu. Cảm giác mát lạnh xua tan đi cơn buồn ngủ.
Chu Tử Ninh ngẩng đầu, khóe miệng xinh đẹp nhếch lên, thấp giọng đáp: “Tôi có bạn gái.”
“Vãi.” Cố Xa kinh ngạc thốt lên.
“Bạn học Cố Viễn, em có thể đứng lên và giải thích cho tôi biết Cao Sơn Dương Chỉ có nghĩa là gì không?”
Cố Viễn đứng dậy một cách bất đắc dĩ rồi nháy mắt với Chu Tử Ninh. Tiêu rồi, câu này cậu không biết.
Chu Tử Ninh xoay đầu nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thằng đểu này! Cố Viễn chửi thầm trong lòng.
Dưới gầm bàn, Chu Tử Ninh nhẹ nhàng vặn mở nắp chai. Nhân lúc giáo viên không để ý, cậu lén uống một ngụm nhưng mà cảm giác hoảng sợ kia vẫn còn canh cánh trong lòng. Cậu xoa xoa lồng ngực, thầm nghĩ có phải Vân Du bên kia đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Cậu thấy rất mệt mỏi khi phải chịu đựng tiết tự học này. Nhắm mắt lại một lúc, sau đó mở mắt ra, cậu phát hiện ra mình đang nằm trong lòng một người đàn ông xa lạ. Nếu người đàn ông này không mặc đồ bác sĩ thì cậu đã lầm tưởng rằng Vân Du phản bội mình!
Đợi đã, tại sao cậu lại nằm trong lòng một ông bác sĩ?
Chưa kịp phản ứng gì thì một trận đau đớn đã truyền đến cánh tay. Chất lỏng lạnh lẽo theo ống tiêm tiến vào bên trong mạch máu của cậu.
Ông chú đang tiêm vắc xin phòng bệnh cho tôi đúng không?
“Meo~Meow…” Tiếng kêu của cậu càng ngày càng nhỏ, sức lực dần dần mất đi.
Ý thức cũng bắt đầu chìm vào bóng tối. Cậu có thể nghe được tiếng dao mổ va chạm trên khay, cũng cảm nhận được vị trí bị bác sĩ đụng chạm. Cậu suýt nữa đã ngất đi khi dao mổ xẹt qua da thịt với ý định muốn cắt bỏ vật tượng trưng giống đực.
Vân Du, tại sao em dám làm vậy?
Tại sao em có thể làm vậy với anh?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.