Chương 21: Tình địch số 2
Black An.Jell
13/05/2017
Ba ngày sau, tình hình có vẻ khá hơn rất nhiều, hắn đã có thể ngồi dậy
ăn uống bình thường, bất tiện ở chỗ xương đùi gãy cần nhiều thời gian để phục hồi. Nói nhỏ nha, từ hôm nọ tới giờ, tôi cứ mắng thầm tên nào đã
đâm phải hắn, giờ mà gặp được, để xem tôi đánh hắn ra sao! Hứ!
Tôi nhờ một bạn học thân thiết giả vờ điểm danh trên lớp hộ, ở trong bệnh viện với hắn tới 8-9 giờ mới đến trường.
Hắn vừa ngủ dậy, ngồi dậy, xoa xoa đầu tôi cười: "Sợ lắm phải không?"
Tôi gật mạnh đầu, kiên quyết bỏ tay hắn ra khỏi đầu mình,
- "Những gì mày nói đừng tưởng tao không biết nhé! Trong cơn hôn mê vẫn nghe được gần hết đấy! Nhớ kĩ này, từ nay về sau, dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được sợ nghe chưa? Có mày ở đây, tao nhất định sẽ về mà"
Tôi cười tươi nhìn hắn, không nói gì, chỉ yên lặng nhìn thôi...
Một lúc sau, tôi mới mở cặp lồng, múc lên một bát cháo, vừa thổi vừa nói: "Ừ, biết rồi. Nhanh khỏe lên để kiếm tiền nuôi tao chứ. Hehehehe"
Ai kia ngoan ngoãn ăn cháo, không ho he câu nào. Thế mà vừa ăn xong, kêu tôi đi lấy laptop để xử lí công việc tồn đọng suốt mấy ngày nay, và, đuổi thẳng cổ tôi đi học.
___________Black An.Jell________________
Một thời gian sau, khoảng 3 tháng.
Hắn đi làm bình thường trở lại, guồng quay cuộc sống lại như trước. Mội tội, tình địch kéo đến ngày càng nhiều. Mấy vụ nhỏ nhỏ thì khỏi nói đi, tôi dọa đánh nhau hoặc bơ đi là xong, vụ nào to hơn nữa...thì tôi cũng chẳng sợ! Haha. Lí do để những thứ ấy không làm ảnh hưởng tới tâm trạng tôi, chính là: trước mặt những mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành kia, trong mắt tôi, hắn tuyệt đối giống gay!!!
Ấy ấy, lộ ra rồi. Xuỵt, đừng nói với hắn nhé! Tôi chết đấy!!!
Cái vụ to hơn thì là dư lày.
Công ty hắn hợp tác với một công ty lớn hơn, con gái lão giám đốc nhìn thấy hắn một phát là mắt chuyển sang hình trái tim, kiểu nhất kiến chung tềnh ý! Ờ đấy, máu chó không thể máu chó hơn!
Ngôn tình cho ta cái gì, đó là, bạn vớ được một anh soái ca (tôi), tiếp đến xuất hiện chị nữ phụ độc ác (cô ta), blah blah blah, cuối cùng, soái ca đẹp trai vẫn ở bên lọ lem (tôi). The end.
Bỏ qua phần giới thiệu chán ngắt đi nhé, vào truyện luôn đi này!
Công ty đối tác muốn tạo điều kiện cho con gái yêu của giám đốc có thể kiếm được anh con rể hịn, thế là cho sang công ty hắn bàn công chuyện làm ăn. Chả biết công chuyện hay tư chuyện?!
Lại còn đến lúc gần trưa, chắc định dụ bấy bì nhà tôi đi ăn trưa, Trương Hoàng Diễm My rất chi là ra vẻ đuổi tôi ra ngoài, lúc ấy tôi đến ăn trưa như mọi ngày: "Chị giúp việc à, nơi này không phải là nên ra nên vào tùy tiện đâu!"
Tôi mặc đẹp như thế này mà còn giống người giúp việc á???
Mặt hắn vốn đã rất khó chịu, giờ thì tối sầm vào. Tôi giơ kí hiệu ý bảo hắn chừa cho tôi đất diễn, phối hợp chút thôi.
- "Nhưng mà Nam cho tôi vào mà! Cô làm gì có quyền đuổi tôi đi?"
Cô ta vênh mặt, che miệng cười: "Đây là nơi làm việc!"
Chắc do ghét cô ta lên giọng, hắn cất lời: "Cô ấy không phải người giúp việc. Mong cô đừng xen vào việc riêng của tôi. Cảm ơn"
Tôi cười cười hài lòng, nháy mắt với hắn, tự nhiên ngồi vào ghế giám đốc của hắn, nhìn cô ta với vẻ mặt khiêu khích, vô cùng thích thú trong lòng.
- "Bộp" - hahahaha, bà chị nóng tánh của năm đã phát tác rồi!
- "Cô là cái gì chứ?! Cút ra khỏi đây!!!"
Tôi tiếp tục mặt dày, thờ ơ ngồi ăn. Những loại người như này mà chửi mình, căn bản chẳng phải coi là người mà nghe làm gì, hại tai. Tôi nghĩ vậy đó!
Thanh niên Nam không phải là để trang trí, tức giận thay tôi, quát lên với giọng chưa từng nghe bao giờ: "Cô Diễm My! Tôi có giới hạn của tôi. Tôi không cho phép người như cô nói với bạn gái tôi như vậy. Hợp đồng này tôi hủy, nhờ cô chuyển lại với công ty cô, mọi chi phí tôi sẽ đền bù, mời luật sư của hai bên nói sau. Không tiễn khách, xin lỗi"
Tôi ở ngoài cuộc, ánh mắt hâm mộ, cười khúc khích. "người như cô" ahahaha! WOW! Quào!
Men lì quớ đi ~~~! Tôi giơ ngón cái ra tán thưởng.
Tiểu thư Trương Hoàng Diễm My ngúng nguẩy bỏ đi. Tôi cười lớn, cố tình trêu ngươi.
Hắn tức giận: "Thôi cười đi. Ăn cơm"
Tôi vẫn cười không ngừng được, nói: "Này! Tại tao mà hợp đồng này bị mày hủy, ngày mai nhân viên công ty mày có nguyền rủa tao không thế???"
Hắn vừa ăn vừa bảo tôi: "Thôi đi, tao cũng ngán cô ta tới tận cổ rồi. Ẻo lả!"
- "Mà mày á, lần sau còn như này, đánh lại luôn, cấm được nhịn. Tao bảo kê, đánh luôn!
Tôi bĩu môi: "Vụ em gái Trung Quốc chưa cho tao diễn tí nào luôn. Chán chết! Hôm nọ có 2 cô gái xinh lắm, tao vừa dọa đánh nhau đã chạy rồi! Ai, buồn quá đi!"
Hắn trở mặt, lưu manh cười: "Hay tao đi bar, xong mày đến diễn cho đúng kịch bản nhé?"
Tôi lừ mắt: "Đi thì đi luôn đi"
Hắn im thin thít. Một lúc sau, xun xoe nịnh nọt: "Ấy vợ ơi! Đừng cáu chứ, tao không đi đâu, không giận nhé!"
Tôi cười thầm trong lòng, ngoài mặt lè lưỡi véo mũi hắn: "Vợ à..!"
Tôi nhờ một bạn học thân thiết giả vờ điểm danh trên lớp hộ, ở trong bệnh viện với hắn tới 8-9 giờ mới đến trường.
Hắn vừa ngủ dậy, ngồi dậy, xoa xoa đầu tôi cười: "Sợ lắm phải không?"
Tôi gật mạnh đầu, kiên quyết bỏ tay hắn ra khỏi đầu mình,
- "Những gì mày nói đừng tưởng tao không biết nhé! Trong cơn hôn mê vẫn nghe được gần hết đấy! Nhớ kĩ này, từ nay về sau, dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được sợ nghe chưa? Có mày ở đây, tao nhất định sẽ về mà"
Tôi cười tươi nhìn hắn, không nói gì, chỉ yên lặng nhìn thôi...
Một lúc sau, tôi mới mở cặp lồng, múc lên một bát cháo, vừa thổi vừa nói: "Ừ, biết rồi. Nhanh khỏe lên để kiếm tiền nuôi tao chứ. Hehehehe"
Ai kia ngoan ngoãn ăn cháo, không ho he câu nào. Thế mà vừa ăn xong, kêu tôi đi lấy laptop để xử lí công việc tồn đọng suốt mấy ngày nay, và, đuổi thẳng cổ tôi đi học.
___________Black An.Jell________________
Một thời gian sau, khoảng 3 tháng.
Hắn đi làm bình thường trở lại, guồng quay cuộc sống lại như trước. Mội tội, tình địch kéo đến ngày càng nhiều. Mấy vụ nhỏ nhỏ thì khỏi nói đi, tôi dọa đánh nhau hoặc bơ đi là xong, vụ nào to hơn nữa...thì tôi cũng chẳng sợ! Haha. Lí do để những thứ ấy không làm ảnh hưởng tới tâm trạng tôi, chính là: trước mặt những mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành kia, trong mắt tôi, hắn tuyệt đối giống gay!!!
Ấy ấy, lộ ra rồi. Xuỵt, đừng nói với hắn nhé! Tôi chết đấy!!!
Cái vụ to hơn thì là dư lày.
Công ty hắn hợp tác với một công ty lớn hơn, con gái lão giám đốc nhìn thấy hắn một phát là mắt chuyển sang hình trái tim, kiểu nhất kiến chung tềnh ý! Ờ đấy, máu chó không thể máu chó hơn!
Ngôn tình cho ta cái gì, đó là, bạn vớ được một anh soái ca (tôi), tiếp đến xuất hiện chị nữ phụ độc ác (cô ta), blah blah blah, cuối cùng, soái ca đẹp trai vẫn ở bên lọ lem (tôi). The end.
Bỏ qua phần giới thiệu chán ngắt đi nhé, vào truyện luôn đi này!
Công ty đối tác muốn tạo điều kiện cho con gái yêu của giám đốc có thể kiếm được anh con rể hịn, thế là cho sang công ty hắn bàn công chuyện làm ăn. Chả biết công chuyện hay tư chuyện?!
Lại còn đến lúc gần trưa, chắc định dụ bấy bì nhà tôi đi ăn trưa, Trương Hoàng Diễm My rất chi là ra vẻ đuổi tôi ra ngoài, lúc ấy tôi đến ăn trưa như mọi ngày: "Chị giúp việc à, nơi này không phải là nên ra nên vào tùy tiện đâu!"
Tôi mặc đẹp như thế này mà còn giống người giúp việc á???
Mặt hắn vốn đã rất khó chịu, giờ thì tối sầm vào. Tôi giơ kí hiệu ý bảo hắn chừa cho tôi đất diễn, phối hợp chút thôi.
- "Nhưng mà Nam cho tôi vào mà! Cô làm gì có quyền đuổi tôi đi?"
Cô ta vênh mặt, che miệng cười: "Đây là nơi làm việc!"
Chắc do ghét cô ta lên giọng, hắn cất lời: "Cô ấy không phải người giúp việc. Mong cô đừng xen vào việc riêng của tôi. Cảm ơn"
Tôi cười cười hài lòng, nháy mắt với hắn, tự nhiên ngồi vào ghế giám đốc của hắn, nhìn cô ta với vẻ mặt khiêu khích, vô cùng thích thú trong lòng.
- "Bộp" - hahahaha, bà chị nóng tánh của năm đã phát tác rồi!
- "Cô là cái gì chứ?! Cút ra khỏi đây!!!"
Tôi tiếp tục mặt dày, thờ ơ ngồi ăn. Những loại người như này mà chửi mình, căn bản chẳng phải coi là người mà nghe làm gì, hại tai. Tôi nghĩ vậy đó!
Thanh niên Nam không phải là để trang trí, tức giận thay tôi, quát lên với giọng chưa từng nghe bao giờ: "Cô Diễm My! Tôi có giới hạn của tôi. Tôi không cho phép người như cô nói với bạn gái tôi như vậy. Hợp đồng này tôi hủy, nhờ cô chuyển lại với công ty cô, mọi chi phí tôi sẽ đền bù, mời luật sư của hai bên nói sau. Không tiễn khách, xin lỗi"
Tôi ở ngoài cuộc, ánh mắt hâm mộ, cười khúc khích. "người như cô" ahahaha! WOW! Quào!
Men lì quớ đi ~~~! Tôi giơ ngón cái ra tán thưởng.
Tiểu thư Trương Hoàng Diễm My ngúng nguẩy bỏ đi. Tôi cười lớn, cố tình trêu ngươi.
Hắn tức giận: "Thôi cười đi. Ăn cơm"
Tôi vẫn cười không ngừng được, nói: "Này! Tại tao mà hợp đồng này bị mày hủy, ngày mai nhân viên công ty mày có nguyền rủa tao không thế???"
Hắn vừa ăn vừa bảo tôi: "Thôi đi, tao cũng ngán cô ta tới tận cổ rồi. Ẻo lả!"
- "Mà mày á, lần sau còn như này, đánh lại luôn, cấm được nhịn. Tao bảo kê, đánh luôn!
Tôi bĩu môi: "Vụ em gái Trung Quốc chưa cho tao diễn tí nào luôn. Chán chết! Hôm nọ có 2 cô gái xinh lắm, tao vừa dọa đánh nhau đã chạy rồi! Ai, buồn quá đi!"
Hắn trở mặt, lưu manh cười: "Hay tao đi bar, xong mày đến diễn cho đúng kịch bản nhé?"
Tôi lừ mắt: "Đi thì đi luôn đi"
Hắn im thin thít. Một lúc sau, xun xoe nịnh nọt: "Ấy vợ ơi! Đừng cáu chứ, tao không đi đâu, không giận nhé!"
Tôi cười thầm trong lòng, ngoài mặt lè lưỡi véo mũi hắn: "Vợ à..!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.