Chương 37: Mặc kệ là bôi đen hay là thích…
Mỹ Nhân Vô Sương
17/12/2020
Đầu ngón tay giữ chặt cằm cô, môi mỏng của người đàn ông tiến đến thật gần.
Ninh Mật Đường đối diện Mạc Hoài, trong ánh mắt anh ẩn nhẫn thứ ánh sáng vô cùng nóng bỏng.
Hình như cô có hơi hiểu ý của anh rồi thì phải.
“A Hoài, anh… Sao anh lại thế này?” Hai má cô nóng lên, dần dần ửng đó lan tràn.
Thân thể mềm mại nhỏ nhắn của cô gái nhỏ ở trong ngực anh, Mạc Hoài càng thêm khó khống chế chính mình, giọng nói anh dần mất đi, yết hầu hơi động một chút: “Đường Đường, anh nhịn không được.”
Môi mỏng chứa xúc cảm lạnh lẽo ấn lên đôi môi căng mọng của Ninh Mật Đường, mang theo một loại sực lức mạnh nặng nề cọ xát môi cô vài cái. Anh hơi hé môi, ngậm lấy môi dưới của cô vào trong miệng mình, bắt đầu gặm cắn, rồi ɭϊếʍ. Hết trêи rồi đến dưới.
Nghiện thật sự, Mạc Hoài hôn dồn dập, cực kỳ dùng sức, cánh tay ôm hông Ninh Mật Đường không ngừng siết chặt, hận không thể dung nạp cô vào chính cơ thể mình.
“Ui…..”
Ninh Mật Đường ngửa đầu, vô lực thừa nhận sự chiếm hữu của anh, bị hôn đến thần hồn điên đảo, nhịn không được hừ nhẹ một tiếng.
Môi răng dây dưa ngẫu nhiên phát ra tiếng rêи làm người ta nhịn không được mặt đỏ tim đập,
Ninh Mật Đường dựa vào lồng ngực Mạc Hoài, cảm nhận được hơi thở của anh trở nên nóng bỏng hơn bao giờ hết, không còn lạnh lẽo vô vị như trước, trong lòng cô bỗng dưng nhũn ra. Nhu thuận mà tùy ý cùng anh tham lam trao đổi hơi thở, không biết đủ mà nuốt lấy nước bọt.
“Đường Đường….”
Hai môi qua lại, giọng nói Mạc Hoài mê ly vang lên, lại nóng nảy: ” Anh… Anh…”
Không biết phải làm sao, anh buông tha cho lưỡi cô trong miệng mình, trực tiếp nắm lấy tay nhỏ của Ninh Mật Đường đặt ở trước ngực, nói thẳng thừng: “Sờ anh đi.”
Ninh Mật Đường bị hôn đến mê loạn, con ngươi đen nhánh ngập chìm trong ánh nước ʍôиɠ lung, cô phát ngốc nhìn Mạc Hoài nắm tay cô sờ qua sờ lại trêи ngực anh.
Dưới lòng bàn tay là cơ ngực rắn chắc, cho dù cách một lớp vải áo, cô cũng có thể cảm nhận được những khối cơ bắp đó, đường cong không thể nào chối từ. Không khống chế nổi tay mình, cứ để bị kéo như thế, Ninh Mật Đường thẹn thùng không thôi, cô cảm giác đầu ngón tay nóng lắm, hơi hơi run rẩy, hận không thể cuộn nó lại.
Đột nhiên, ngay lúc anh muốn kéo tay cô ôm lấy eo anh, năm ngón tay trắng nõn của cô bỗng cuộn lại thành quyền, Ninh Mật Đường chặn họng anh, nói: “Không thể thành bộ dáng này được.” Giọng nói cô êm nhẹ như một dòng nước.
Mặt mày sạch sẽ của Mạc Hoài đã sớm ẩn đầy xuân sắc, cực giống ánh trăng máu rơi vào thế gian, nhợt nhạt rút đi, chỉ còn lại màu ửng hồng của tham ɖu͙ƈ. Hai mắt đen như mực tài ẩn nhẫn chút ánh sáng, quyến luyến nhìn cô gái kia: “Đường Đường…”
Ninh Mật Đường nhẹ thở phì phò, cắn cánh môi hồng ướt át, ngay sau đó nhón chân, hôn trấn an cánh môi ướt át của anh, hỏi: “A Hoài, anh sao thế?” Người đàn ông này bất thình lình động tình làm cô hơi mờ mịt.
Mạc Hoài muốn cô ôm lấy eo mình, đáng tiếc cô đã vươn tay chặn môi anh, anh mới không tình nguyện: “Anh… Anh muốn cùng Đường Đường thân thiết hơn.” Nói đến đây, sắc mặc tinh xảo chứa đầy xuân sắc câu hồn người, tóc mái giữa trán rũ xuống, hơi xấu hổ: “Rất muốn Đường Đường sờ anh.” Anh thành thật nói.
“Đừng nói nữa!” Ngay lập lức, gương mặt vốn đỏ bừng của Ninh Mật Đường lại càng nóng hơn.
Rõ ràng là lời nói không đứng đắn vậy mà anh lại nói như thể đó là chuyện kinh thiên động địa, nhất định phải làm mới được.
Ninh Mật Đường bị anh nói đến không cách nào đáp lại.
Một hồi lâu sau, cô mím môi, dời đi chút lực chú ý, giọng nói khô cằn, mở miệng: “Anh vẽ gì thế ạ?”
“Em đó.” Xấu hổ trêи mặt Mạc Hoài càng rõ hơn.
“Em biết, em nói anh vẽ em đang làm gì đó?” Phản ứng của người đàn ông này hơi kỳ quái, Ninh Mật Đường cực kỳ ngơ: “Ừm, anh để em xem nào.”
“Này… Này Đường Đường, ngàn vạn lần không thể giận anh đâu nhé.”
Mạc Hoài nắm tay Ninh Mật Đường, nói vài câu khiến cô mềm lòng, ý tứ làm nũng không cần lộ ra cũng khiến Ninh Mật Đường nhũn người.
Ninh Mật Đường càng thêm tò mò: “Em nhìn trước đã.”
Nói xong, cô buông tay Mạc Hoài ra, trước tiên đi đến bàn làm việc, ánh mắt dừng trêи bức tranh thủy mặc nằm trêи mặt bàn.
Trêи bức vẽ, dưới gốc cây già càng lá xum xuê tươi tốt, có một cô gái tựa như mỹ nhân nằm nghiêng bên giường.
Mặt mày cô gái như tạc tượng, ánh mắt câu hồn người, trêи người mặc chiếc yếm lụa mỏng. Cô nửa nằm nghiêng, cánh tay trắng phe phẩy cây quạt, lụa mỏng chảy xuống, lộ ra nửa tay trắng nõn, mà phía sau tóc dài nửa rũ trêи giường lộ ra eo mềm, một bộ dáng không ai chê được.
Ninh Mật Đường nhìn đến nóng cả mặt. Bởi vì quần áo cô gái kia nửa mặc nửa cởi, bả vai hở ra, hiện rõ nhất là xương qua xanh, trước ngực mơ hồ lộ ra một mảng trắng nõn, làm người ta nhịn không được nhìn cảnh xuân sắc bên trong quần áo. Mà môi đỏ của cô gái khẽ nhếch, đôi mắt đen nhánh lưu chuyển, mặt mày mị sắc cũng làm người ta đến đỏ mặt.
Nhìn mặt cô ngày càng đỏ, Mạc Hoài nhìn theo ánh mắt, nhìn lên bức tranh thấy một đôi chân trắng nõn phía dưới váy, những ngón chân mượt mà đáng yêu lộ ra bên ngoài, thế mà mang theo mê người không nói nên lời.
Vành tai Mạc Hoài nóng bừng bừng, anh có chút chần chờ, có hơi do dự, sợ Ninh Mật Đường giận dữ, nhỏ giọng mở miệng: “Đường Đường, đẹp không?”
Cho dù bức vẽ thần thái của cô gái cực kỳ đẹp, nhưng kia là gương mặt quen thuộc, còn có một nốt ruồi nhỏ trêи vành tai, Ninh Mật Đường không thể không thừa nhận người Mạc Hoài vẽ chính là cô.
“Anh nói anh chỉ cần nhắm mắt lại đều có thể vẽ mỗi một hình dáng của em.”
Tạm dừng một chút, nghĩ xem nên dùng từ sao cho thích hợp, cô tiếp tục nói: “Đây là lúc anh nhắn mắt tưởng tượng em ư?”
Đôi mắt Mạc Hoài ngắm Ninh Mật Đường, không dám quá mức trắng trợn táo bạo đánh giá biểu cảm của cô: “Em, em thích không?”
Ninh Mật Đường nhìn bức tranh kia thêm vài lần, vẽ cô gái nọ kiều diễm vô biên, đặc biệt là thần thái, đến đào hoa cũng chịu thua, dịu dàng tình ý đến động lòng người, một đôi mắt sắc xinh động tựa như có thể nhìn thấy mùa thu tới.
Rõ ràng là cùng một khuôn mặt giống hệt mình, nhưng là, nhìn đến cô gái trong bức tranh, Ninh Mật Đường vẫn nhịn không được mà nóng mặt, xấu hổ chết đi được.
Cho nên, vừa rồi Mạc Hoài đột nhiên muốn cô hôn anh, bởi vì vẽ bức tranh này…?
Ninh Mật Đường khó có thể tưởng tượng: “Trong mắt anh em có dáng vẻ này à?” Cô lặp lại câu hỏi một lần nữa.
“Không phải.”
Rõ ràng Mạc Hoài cũng rất xấu hổ, lạnh lùng trong mắt rút đi, bên trong chỉ chứa ánh nước nhuận ướt: “Lúc hạ bút, trong đầu đột nhiên nghĩ đến dáng vẻ này, thế là vẽ thôi.”
Anh mải lo mình nói, thần sắc có thêm vài phần đắc ý: “Quả nhiên, anh vẽ Đường Đường mới là bức đẹp nhất.”
Ninh Mật Đường vừa thẹn vừa bực, cuối cùng lại dở khóc dở cười.
Cho dù bà nội dung bức tranh làm cô xấu hổ, nhưng bởi thần thái sinh động của cô gái trong tranh, khiến Ninh Mật Đường không thể không thừa nhận, Mạc Hoài là một họa sĩ rất lợi hại.
“Ừ, vẽ rất khá.” Cô tâng bốc anh.
Hai tròng mắt Mạc Hoài sáng lấp lánh, một chút khiêm tốn cũng không có: “Anh cũng nghĩ thế mà, Đường Đường, lần sau anh vẽ em còn đẹp hơn nữa kìa.”
Tim Ninh Mật Đường nhảy lên một cái: “Vẽ như này là được rồi.”
…
Nhìn đến tin thức Bạch Tam Điềm đăng lên Weibo đã là ngày hôm sau.
Tô Tiêu Đồng phóng to ảnh trêи Weibo lên, bởi vì khoảng cách hơi xa một chút, còn có góc độ nghiêng, cô ta nhìn người mặc áo lông đen trêи ảnh chụp, người đàn ông cao lớn hơi cúi đầu, nửa phần hình dáng khuôn mặt cũng không lộ.
Đôi mắt được trang điểm tinh xảo hiện lên một tia thỏa mãn, cô ta cảm thấy Bạch Tam Điềm tác phong giấu đầu hở đuôi vẫn luôn không thay đổi. Bộ dáng chính mình không thể lộ ra ánh sáng, ngay cả vẻ mặt bạn trai thế nào cũng muốn che che giấu giấu đi mới dám đăng lên. Nói nào là cô khoe khoang theo đạo Phật không thể yêu đương, hiện giờ lại khoe bạn trai, thủ đoạn lăng xê quả thật tục tĩu.
Xem ra Bạch Tam Điềm đại thần này, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Móng tay lướt trêи màn hình di động vài cái, chọn ra từ album ảnh một tấm ảnh chụp, đó là cô ta chụp chung cùng Tống Cảnh Thần. Tuấn nam mỹ nữ, nhìn thế nào cũng ra cảnh đẹp ý vuu, Tô Tiêu Đồng hoàn toàn không cần suy nghĩ, trực tiếp đăng ảnh chụp lên Weibo, đi kèm là nội dung: Không cần che che giấu giấu, tôi tương đối thích quang minh chính đại, nhìn đi nafo.
Trước khi Tô Tiêu Đồng công khai thân phận, ảnh chụp cô ta trêи mạng cũng có, bằng diện mạo hiện giờ cũng có một lượng lớn người qua đường chú ý, lượng fan trêи Weibo ban đầu không đến một vạn mà giờ thành mười vạn rồi. Vừa f5 Weibo, không ít fan sôi nổi nhắn lại.
Hoa hoa hoa đóa hoa nhỏ: “Xứng đôi quá, chúc mừng Thiển Thủy Tiêu Tiêu đại đại yêu đương nha.”
Em trai tôi không thể kém tôi một tuổi: “Thiển Thủy Tiêu Tiêu yêu rồi? Ngày hôm qua Bạch Tam Điềm đại đại cũng công khai tình yêu, giờ chụp ảnh đều phải thế này à?”
Ăn que cay nhà ngươi sao: “A a a, sáng sớm cho tôi xem cái này chịu sao đây? Lượng thức ăn cho chó này tôi ăn, nói thật, giá trị nhan sắc nam nữ mười phần hợp.”
Cầm cầm đại bảo bối: “Là âm mưu giống tôi suy luận sao? Tối hôm qua Bạch Tam Điềm đại đại mới công khai người yêu, nhìn còn không được mặt bạn trai, hôm nay cô liền khoe mặt bạn trai mình sao?”
Lửa tiễn thiêu đốt thanh xuân: “Đồng ý với lầu trêи, che lấp che giấu gì đó, quanh minh chính đại mà phải đi châm chọc Bạch Tam Điềm đại đại sao?”
…..
Có khá nhiều fan nghĩ Thiển Thủy Tiêu Tiêu muốn dẫm lên Bạch Tam Điềm, nhịn không được nhắn lại ở phần bình luận, đồng thời cũng kéo không ít fan của Bạch Tam Điềm đến vây xem. Trong lúc nhất thời, Weibo của Tô Tiêu Đồng đã đánh vở kỷ lục số bình luận trước đây của cô ta, bảy vạn bình luận liền.
Đọc bình luận, môi đỏ Tô Tiêu Đồng vừa lòng tươi cười, hiệu quả cô ta muốn rõ ràng có rồi này.
Thừa dịp đang còn nóng, hai ngày sau poster truyện của Tô Tiêu Đồng được đăng lên, vài người có dấu chứng nhận [V] cũng chia sẻ, không chỉ có diện mạo như một nữ thần, còn ám chỉ vị đại thần nào đó đến bộ dạng mặt mũi bạn trai thế nào cũng không có dũng khí công khai, trong não chứa cái gì, còn không bằng người mới, nhanh nhanh nhường lại chức vị đại thần đi. Tin tức tuyên truyền vừa được tung ra, fan Bạch Tam Điềm đã trực tiếp nổi điên, cùng fan Thiển Thủy Tiêu Tiêu chửi nhau.
Hai bên fan chửi nhau ồn áo túi bụi trêи Weibo, nhiệt độ tăng lên không ngừng, Tô Tiêu Đồng lại thu hoạch đợt danh tiếng, mặc kệ là bôi đen cô ta hay thích cô ta, điều này vẫn làm cô ta cực hài lòng.
Ninh Mật Đường đối diện Mạc Hoài, trong ánh mắt anh ẩn nhẫn thứ ánh sáng vô cùng nóng bỏng.
Hình như cô có hơi hiểu ý của anh rồi thì phải.
“A Hoài, anh… Sao anh lại thế này?” Hai má cô nóng lên, dần dần ửng đó lan tràn.
Thân thể mềm mại nhỏ nhắn của cô gái nhỏ ở trong ngực anh, Mạc Hoài càng thêm khó khống chế chính mình, giọng nói anh dần mất đi, yết hầu hơi động một chút: “Đường Đường, anh nhịn không được.”
Môi mỏng chứa xúc cảm lạnh lẽo ấn lên đôi môi căng mọng của Ninh Mật Đường, mang theo một loại sực lức mạnh nặng nề cọ xát môi cô vài cái. Anh hơi hé môi, ngậm lấy môi dưới của cô vào trong miệng mình, bắt đầu gặm cắn, rồi ɭϊếʍ. Hết trêи rồi đến dưới.
Nghiện thật sự, Mạc Hoài hôn dồn dập, cực kỳ dùng sức, cánh tay ôm hông Ninh Mật Đường không ngừng siết chặt, hận không thể dung nạp cô vào chính cơ thể mình.
“Ui…..”
Ninh Mật Đường ngửa đầu, vô lực thừa nhận sự chiếm hữu của anh, bị hôn đến thần hồn điên đảo, nhịn không được hừ nhẹ một tiếng.
Môi răng dây dưa ngẫu nhiên phát ra tiếng rêи làm người ta nhịn không được mặt đỏ tim đập,
Ninh Mật Đường dựa vào lồng ngực Mạc Hoài, cảm nhận được hơi thở của anh trở nên nóng bỏng hơn bao giờ hết, không còn lạnh lẽo vô vị như trước, trong lòng cô bỗng dưng nhũn ra. Nhu thuận mà tùy ý cùng anh tham lam trao đổi hơi thở, không biết đủ mà nuốt lấy nước bọt.
“Đường Đường….”
Hai môi qua lại, giọng nói Mạc Hoài mê ly vang lên, lại nóng nảy: ” Anh… Anh…”
Không biết phải làm sao, anh buông tha cho lưỡi cô trong miệng mình, trực tiếp nắm lấy tay nhỏ của Ninh Mật Đường đặt ở trước ngực, nói thẳng thừng: “Sờ anh đi.”
Ninh Mật Đường bị hôn đến mê loạn, con ngươi đen nhánh ngập chìm trong ánh nước ʍôиɠ lung, cô phát ngốc nhìn Mạc Hoài nắm tay cô sờ qua sờ lại trêи ngực anh.
Dưới lòng bàn tay là cơ ngực rắn chắc, cho dù cách một lớp vải áo, cô cũng có thể cảm nhận được những khối cơ bắp đó, đường cong không thể nào chối từ. Không khống chế nổi tay mình, cứ để bị kéo như thế, Ninh Mật Đường thẹn thùng không thôi, cô cảm giác đầu ngón tay nóng lắm, hơi hơi run rẩy, hận không thể cuộn nó lại.
Đột nhiên, ngay lúc anh muốn kéo tay cô ôm lấy eo anh, năm ngón tay trắng nõn của cô bỗng cuộn lại thành quyền, Ninh Mật Đường chặn họng anh, nói: “Không thể thành bộ dáng này được.” Giọng nói cô êm nhẹ như một dòng nước.
Mặt mày sạch sẽ của Mạc Hoài đã sớm ẩn đầy xuân sắc, cực giống ánh trăng máu rơi vào thế gian, nhợt nhạt rút đi, chỉ còn lại màu ửng hồng của tham ɖu͙ƈ. Hai mắt đen như mực tài ẩn nhẫn chút ánh sáng, quyến luyến nhìn cô gái kia: “Đường Đường…”
Ninh Mật Đường nhẹ thở phì phò, cắn cánh môi hồng ướt át, ngay sau đó nhón chân, hôn trấn an cánh môi ướt át của anh, hỏi: “A Hoài, anh sao thế?” Người đàn ông này bất thình lình động tình làm cô hơi mờ mịt.
Mạc Hoài muốn cô ôm lấy eo mình, đáng tiếc cô đã vươn tay chặn môi anh, anh mới không tình nguyện: “Anh… Anh muốn cùng Đường Đường thân thiết hơn.” Nói đến đây, sắc mặc tinh xảo chứa đầy xuân sắc câu hồn người, tóc mái giữa trán rũ xuống, hơi xấu hổ: “Rất muốn Đường Đường sờ anh.” Anh thành thật nói.
“Đừng nói nữa!” Ngay lập lức, gương mặt vốn đỏ bừng của Ninh Mật Đường lại càng nóng hơn.
Rõ ràng là lời nói không đứng đắn vậy mà anh lại nói như thể đó là chuyện kinh thiên động địa, nhất định phải làm mới được.
Ninh Mật Đường bị anh nói đến không cách nào đáp lại.
Một hồi lâu sau, cô mím môi, dời đi chút lực chú ý, giọng nói khô cằn, mở miệng: “Anh vẽ gì thế ạ?”
“Em đó.” Xấu hổ trêи mặt Mạc Hoài càng rõ hơn.
“Em biết, em nói anh vẽ em đang làm gì đó?” Phản ứng của người đàn ông này hơi kỳ quái, Ninh Mật Đường cực kỳ ngơ: “Ừm, anh để em xem nào.”
“Này… Này Đường Đường, ngàn vạn lần không thể giận anh đâu nhé.”
Mạc Hoài nắm tay Ninh Mật Đường, nói vài câu khiến cô mềm lòng, ý tứ làm nũng không cần lộ ra cũng khiến Ninh Mật Đường nhũn người.
Ninh Mật Đường càng thêm tò mò: “Em nhìn trước đã.”
Nói xong, cô buông tay Mạc Hoài ra, trước tiên đi đến bàn làm việc, ánh mắt dừng trêи bức tranh thủy mặc nằm trêи mặt bàn.
Trêи bức vẽ, dưới gốc cây già càng lá xum xuê tươi tốt, có một cô gái tựa như mỹ nhân nằm nghiêng bên giường.
Mặt mày cô gái như tạc tượng, ánh mắt câu hồn người, trêи người mặc chiếc yếm lụa mỏng. Cô nửa nằm nghiêng, cánh tay trắng phe phẩy cây quạt, lụa mỏng chảy xuống, lộ ra nửa tay trắng nõn, mà phía sau tóc dài nửa rũ trêи giường lộ ra eo mềm, một bộ dáng không ai chê được.
Ninh Mật Đường nhìn đến nóng cả mặt. Bởi vì quần áo cô gái kia nửa mặc nửa cởi, bả vai hở ra, hiện rõ nhất là xương qua xanh, trước ngực mơ hồ lộ ra một mảng trắng nõn, làm người ta nhịn không được nhìn cảnh xuân sắc bên trong quần áo. Mà môi đỏ của cô gái khẽ nhếch, đôi mắt đen nhánh lưu chuyển, mặt mày mị sắc cũng làm người ta đến đỏ mặt.
Nhìn mặt cô ngày càng đỏ, Mạc Hoài nhìn theo ánh mắt, nhìn lên bức tranh thấy một đôi chân trắng nõn phía dưới váy, những ngón chân mượt mà đáng yêu lộ ra bên ngoài, thế mà mang theo mê người không nói nên lời.
Vành tai Mạc Hoài nóng bừng bừng, anh có chút chần chờ, có hơi do dự, sợ Ninh Mật Đường giận dữ, nhỏ giọng mở miệng: “Đường Đường, đẹp không?”
Cho dù bức vẽ thần thái của cô gái cực kỳ đẹp, nhưng kia là gương mặt quen thuộc, còn có một nốt ruồi nhỏ trêи vành tai, Ninh Mật Đường không thể không thừa nhận người Mạc Hoài vẽ chính là cô.
“Anh nói anh chỉ cần nhắm mắt lại đều có thể vẽ mỗi một hình dáng của em.”
Tạm dừng một chút, nghĩ xem nên dùng từ sao cho thích hợp, cô tiếp tục nói: “Đây là lúc anh nhắn mắt tưởng tượng em ư?”
Đôi mắt Mạc Hoài ngắm Ninh Mật Đường, không dám quá mức trắng trợn táo bạo đánh giá biểu cảm của cô: “Em, em thích không?”
Ninh Mật Đường nhìn bức tranh kia thêm vài lần, vẽ cô gái nọ kiều diễm vô biên, đặc biệt là thần thái, đến đào hoa cũng chịu thua, dịu dàng tình ý đến động lòng người, một đôi mắt sắc xinh động tựa như có thể nhìn thấy mùa thu tới.
Rõ ràng là cùng một khuôn mặt giống hệt mình, nhưng là, nhìn đến cô gái trong bức tranh, Ninh Mật Đường vẫn nhịn không được mà nóng mặt, xấu hổ chết đi được.
Cho nên, vừa rồi Mạc Hoài đột nhiên muốn cô hôn anh, bởi vì vẽ bức tranh này…?
Ninh Mật Đường khó có thể tưởng tượng: “Trong mắt anh em có dáng vẻ này à?” Cô lặp lại câu hỏi một lần nữa.
“Không phải.”
Rõ ràng Mạc Hoài cũng rất xấu hổ, lạnh lùng trong mắt rút đi, bên trong chỉ chứa ánh nước nhuận ướt: “Lúc hạ bút, trong đầu đột nhiên nghĩ đến dáng vẻ này, thế là vẽ thôi.”
Anh mải lo mình nói, thần sắc có thêm vài phần đắc ý: “Quả nhiên, anh vẽ Đường Đường mới là bức đẹp nhất.”
Ninh Mật Đường vừa thẹn vừa bực, cuối cùng lại dở khóc dở cười.
Cho dù bà nội dung bức tranh làm cô xấu hổ, nhưng bởi thần thái sinh động của cô gái trong tranh, khiến Ninh Mật Đường không thể không thừa nhận, Mạc Hoài là một họa sĩ rất lợi hại.
“Ừ, vẽ rất khá.” Cô tâng bốc anh.
Hai tròng mắt Mạc Hoài sáng lấp lánh, một chút khiêm tốn cũng không có: “Anh cũng nghĩ thế mà, Đường Đường, lần sau anh vẽ em còn đẹp hơn nữa kìa.”
Tim Ninh Mật Đường nhảy lên một cái: “Vẽ như này là được rồi.”
…
Nhìn đến tin thức Bạch Tam Điềm đăng lên Weibo đã là ngày hôm sau.
Tô Tiêu Đồng phóng to ảnh trêи Weibo lên, bởi vì khoảng cách hơi xa một chút, còn có góc độ nghiêng, cô ta nhìn người mặc áo lông đen trêи ảnh chụp, người đàn ông cao lớn hơi cúi đầu, nửa phần hình dáng khuôn mặt cũng không lộ.
Đôi mắt được trang điểm tinh xảo hiện lên một tia thỏa mãn, cô ta cảm thấy Bạch Tam Điềm tác phong giấu đầu hở đuôi vẫn luôn không thay đổi. Bộ dáng chính mình không thể lộ ra ánh sáng, ngay cả vẻ mặt bạn trai thế nào cũng muốn che che giấu giấu đi mới dám đăng lên. Nói nào là cô khoe khoang theo đạo Phật không thể yêu đương, hiện giờ lại khoe bạn trai, thủ đoạn lăng xê quả thật tục tĩu.
Xem ra Bạch Tam Điềm đại thần này, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Móng tay lướt trêи màn hình di động vài cái, chọn ra từ album ảnh một tấm ảnh chụp, đó là cô ta chụp chung cùng Tống Cảnh Thần. Tuấn nam mỹ nữ, nhìn thế nào cũng ra cảnh đẹp ý vuu, Tô Tiêu Đồng hoàn toàn không cần suy nghĩ, trực tiếp đăng ảnh chụp lên Weibo, đi kèm là nội dung: Không cần che che giấu giấu, tôi tương đối thích quang minh chính đại, nhìn đi nafo.
Trước khi Tô Tiêu Đồng công khai thân phận, ảnh chụp cô ta trêи mạng cũng có, bằng diện mạo hiện giờ cũng có một lượng lớn người qua đường chú ý, lượng fan trêи Weibo ban đầu không đến một vạn mà giờ thành mười vạn rồi. Vừa f5 Weibo, không ít fan sôi nổi nhắn lại.
Hoa hoa hoa đóa hoa nhỏ: “Xứng đôi quá, chúc mừng Thiển Thủy Tiêu Tiêu đại đại yêu đương nha.”
Em trai tôi không thể kém tôi một tuổi: “Thiển Thủy Tiêu Tiêu yêu rồi? Ngày hôm qua Bạch Tam Điềm đại đại cũng công khai tình yêu, giờ chụp ảnh đều phải thế này à?”
Ăn que cay nhà ngươi sao: “A a a, sáng sớm cho tôi xem cái này chịu sao đây? Lượng thức ăn cho chó này tôi ăn, nói thật, giá trị nhan sắc nam nữ mười phần hợp.”
Cầm cầm đại bảo bối: “Là âm mưu giống tôi suy luận sao? Tối hôm qua Bạch Tam Điềm đại đại mới công khai người yêu, nhìn còn không được mặt bạn trai, hôm nay cô liền khoe mặt bạn trai mình sao?”
Lửa tiễn thiêu đốt thanh xuân: “Đồng ý với lầu trêи, che lấp che giấu gì đó, quanh minh chính đại mà phải đi châm chọc Bạch Tam Điềm đại đại sao?”
…..
Có khá nhiều fan nghĩ Thiển Thủy Tiêu Tiêu muốn dẫm lên Bạch Tam Điềm, nhịn không được nhắn lại ở phần bình luận, đồng thời cũng kéo không ít fan của Bạch Tam Điềm đến vây xem. Trong lúc nhất thời, Weibo của Tô Tiêu Đồng đã đánh vở kỷ lục số bình luận trước đây của cô ta, bảy vạn bình luận liền.
Đọc bình luận, môi đỏ Tô Tiêu Đồng vừa lòng tươi cười, hiệu quả cô ta muốn rõ ràng có rồi này.
Thừa dịp đang còn nóng, hai ngày sau poster truyện của Tô Tiêu Đồng được đăng lên, vài người có dấu chứng nhận [V] cũng chia sẻ, không chỉ có diện mạo như một nữ thần, còn ám chỉ vị đại thần nào đó đến bộ dạng mặt mũi bạn trai thế nào cũng không có dũng khí công khai, trong não chứa cái gì, còn không bằng người mới, nhanh nhanh nhường lại chức vị đại thần đi. Tin tức tuyên truyền vừa được tung ra, fan Bạch Tam Điềm đã trực tiếp nổi điên, cùng fan Thiển Thủy Tiêu Tiêu chửi nhau.
Hai bên fan chửi nhau ồn áo túi bụi trêи Weibo, nhiệt độ tăng lên không ngừng, Tô Tiêu Đồng lại thu hoạch đợt danh tiếng, mặc kệ là bôi đen cô ta hay thích cô ta, điều này vẫn làm cô ta cực hài lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.