Bàn Về Rút Thẻ Bài, Từ Trước Đến Giờ Ta Chưa Hề Thua

Chương 17: Người Mới

Mộ Hàn Công Tử

17/09/2024

Người mới, hay có thể gọi là “phiếu cơm”, sau bữa cơm chiều thì lần lượt bị đám ngục tốt áp giải vào lao ngục.

Diệp Tranh Lưu nhân đó cũng được tận mắt chứng kiến danh tiếng lẫy lừng của Sát Hồn.

Một số ngục tốt áp giải nhóm người mới này, nhét mấy người vào từng phòng giam, cứ thế đi mãi đến tận cuối dãy phòng giam.

Cuối cùng còn lại chừng mười mấy người mới, tên lao đầu trầm ngâm một lúc rồi quay góc nhìn về phía Sát Hồn. Vừa khéo, hắn thấy Sát Hồn đang đoan chính ngồi thẳng, đặt kiếm ngang trên đầu gối, trong mắt tràn đầy mong đợi, hai người đối diện mặt nhau.

Lao đầu: "..."

Hắn ta quay người lại hô lớn với đám ngục tốt: “Phân người ra! Các ngươi lại phân thêm, chia bớt qua các phòng giam khác!”

Sát Hồn: "???"

Diệp Tranh Lưu: "..."

Diệp Tranh Lưu bất giác đưa tay lên trán.

Khi nàng vừa bị áp giải đến đấu sở, cuộc trò chuyện giữa ngục tốt và thị vệ đã sớm cho thấy rằng Sát Hồn quả thực chẳng phải kẻ dễ chọc vào.

Đến cả một kẻ như Sát Hồn mà phòng giam của hắn cũng cần phải chia thêm người vào, điều này đủ chứng tỏ rằng đấu sở đã đầy đến mức không chứa nổi nữa rồi.

Không chứa nổi nữa...

Diệp Tranh Lưu cau mày, khẽ ngả người ra sau một chút.

Thực ra ngay từ lúc bước chân vào đấu sở, trong lòng nàng đã có một nghi vấn.

Tại sao lại để cho đám đấu sĩ, tù nhân, những kẻ bị nuôi dưỡng chỉ để làm trò giải trí trong các cuộc đấu sinh tử, có binh khí trong tay?

Việc cho phép họ chọn binh khí trước khi lên đài đã đành, nhưng tại đây lại cho phép mỗi người đều có thể mang vũ khí về phòng giam.



Quy củ của những trận đấu là phải có kẻ tử vong, nói cách khác, đám người còn sống sót trong đấu sở này, bao gồm cả nàng, xét theo quan niệm hiện đại đều là những phần tử nguy hiểm, cho dù có là cảnh giới cấp một cũng không quá lời.

Vậy mà để đám phần tử nguy hiểm ấy cầm đao cầm kiếm trong tay... Chẳng lẽ kẻ quản lý nơi này lại sợ phòng giam không có đủ chuyện để thêm loạn sao?

Khi nghe Sát Hồn kể lại quá trình chạy trốn của hắn, Diệp Tranh Lưu cảm thấy rất kinh ngạc: không phải vì ngạc nhiên rằng Sát Hồn đã bỏ trốn mà ngạc nhiên là vì, tại sao từ trước đến nay chỉ có mỗi Sát Hồn thử trốn chạy?

Sát Hồn đã lần lượt tàn sát hết thảy sáu phòng giam, vậy mà vẫn không thấy ngục tốt nào đến tịch thu kiếm của hắn.

Hiện tại, số lượng người trong đấu sở đã quá tải, điều này rõ ràng cho thấy tình hình đang có gì đó bất thường.

Bài học chính trị đã dạy rất rõ: một khi sản lượng dư thừa, cung vượt quá cầu thì giá trị hàng hóa sẽ giảm, dẫn đến lạm phát, khủng hoảng kinh tế, và cuối cùng là cung ít hơn cầu.

Nói một cách bình dân, nghĩa là nhà giam chật cứng thế này, mà một nửa trong số họ đều có binh khí trong tay, tất nhiên không thể mong mọi người tranh nhau làm gương mẫu hay trở thành bạn cùng phòng tốt được.

Như vậy chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.

Đến cả Sát Hồn còn nghĩ được “người mới không nghe lời thì giết hết đi”, Diệp Tranh Lưu không tin những kẻ khác lại không nghĩ đến điều đó.

Diệp Tranh Lưu dám chắc rằng, ngoài Sát Hồn, ắt hẳn còn có kẻ khác đã từng máu nhuộm nhà giam. Những chuyện như vậy ở đấu sở chắc chắn không chỉ xảy ra một lần.

Nhưng nàng thấy rõ một điều: đến thời điểm hiện tại, đấu sở vẫn chưa hề có bất kỳ biện pháp hữu hiệu nào để xử lý tình trạng này.

Đôi khi không xử lý tức là ngầm đồng thuận, mà đồng thuận chính là dung túng.

Đặc biệt là thuyền Phúc vẫn còn từng chuyến từng chuyến chở người mới trở về… hành động thật quá mức lộ liễu.

Dường như... dường như những kẻ quản lý đấu sở đang khuyến khích đám tù nhân này chém giết lẫn nhau.

Diệp Tranh Lưu trong lòng tự hiểu rõ, suy đoán ban đầu của nàng e rằng khác xa sự thật đến mười vạn tám ngàn dặm. Hiện giờ, nàng đã có thể chắc chắn rằng Phù Sinh Đảo tuyệt đối không phải là một nơi tà đạo chỉ chuyên lấy lợi nhuận làm mục tiêu.

"Đảo hoang sinh tồn chẳng phải đáng ra là một trò chơi tranh đoạt sinh tử sao, sao lại bị biến thành giải mã án mạng thế này..." Diệp Tranh Lưu thầm nghĩ trong lòng.

Ở phía khác, đám ngục tốt cuối cùng cũng chia tán mười mấy người mới ra, cố gắng nhét vào các phòng giam vốn đã chật ních.



Còn lại hai người mới cuối cùng, vì những nơi khác không thể nhét thêm được nữa, bọn họ mới phải đưa hai kẻ xấu số này đến góc khuất nơi Sát Hồn trú ngụ.

Diệp Tranh Lưu thậm chí có thể đọc được ánh mắt của đám ngục tốt: cứ để hai tên xui xẻo này phó mặc số phận, sống chết mặc bay.

Dựa vào thái độ đối xử với người mới mà xét, ngục tốt hiển nhiên không biết được mục đích thực sự của đấu sở.

Thậm chí có khả năng bản thân bọn họ còn bị cấp trên ra lệnh, yêu cầu kiềm chế tỷ lệ tử vong hoặc những điều tương tự, nếu không, họ đã chẳng cố gắng tránh việc để người mới khác tiếp xúc với Sát Hồn như vậy.

Cũng đúng, lấy đấu sĩ làm trò tiêu khiển dù tàn nhẫn nhưng vẫn nằm trong giới hạn logic của đại đa số. Thế nhưng nếu một cách vô lý mà đòi hỏi "càng nhiều người chết càng tốt" thì ai nghe qua cũng cảm thấy đây chẳng khác nào một tà giáo.

Diệp Tranh Lưu thu hồi suy nghĩ, lặng lẽ thở dài trong lòng, sau đó chuyển ánh mắt sang quan sát hai người mới này.

Vừa khéo, khi nàng đang nhìn bọn họ thì hai người đó cũng đang nhìn nàng.

Sát Hồn và Diệp Tranh Lưu mỗi người chiếm một góc của phòng giam, hai kẻ kia ngồi dựa lưng vào hàng rào. Họ thậm chí còn không buồn liếc nhìn Sát Hồn lấy một cái, chỉ chăm chăm nhìn Diệp Tranh Lưu, ghé tai thì thầm, bàn tán rì rầm.

“Nữ nhân! Nơi này lại có nữ nhân!”

“Ta chưa từng thấy tiểu nương tử nào xinh đẹp đến vậy, ngươi nói nàng đã bị... chưa?”

“Ai mà biết được, làn da non mịn như vậy, có bị phá thân hay chưa cũng chẳng quan trọng gì.”

Tiếng xì xào của bọn họ không nhỏ, Diệp Tranh Lưu nghe rõ từng lời.

Nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện, nàng không khỏi nhíu mày.

Nhìn kỹ thì thấy hai người này mắt đục ngầu, thần thái dâm tà. Từ khi thấy nàng, ánh mắt của bọn chúng như dính chặt vào thân hình nàng không rời đi chút nào.

Nếu nói có điều gì làm cho bọn chúng e dè mà chưa lao vào nàng ngay thì có lẽ chỉ là thanh kiếm đặt bên cạnh nàng mà thôi.

Diệp Tranh Lưu tự hiểu, dù tay nàng có kiếm, uy lực của vũ khí này cũng không thể duy trì sự răn đe quá lâu. Hai kẻ này trông chẳng phải hạng người có thể kiên nhẫn hoặc tự kiềm chế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bàn Về Rút Thẻ Bài, Từ Trước Đến Giờ Ta Chưa Hề Thua

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook