Chương 112: Giấc Ngủ Vĩnh Hằng (Thượng)
Đường Gia Tam Thiểu
02/04/2013
Niệm Băng trong mắt toát ra tình cảm thắm thiết : "Hy vọng là như vậy. Gia gia, ta muốn chuẩn bị cho trận đấu ngày mai, xin ngài hộ pháp cho ta".
Đêm đã khuya Niệm Băng mới lặng lẽ về tới lữ điếm. Phượng Nữ còn chưa ngủ, đang đợi hắn trở về.
"Nha đầu ngốc, sao không đi ngủ trước đi? Đã trễ thế này rồi ", giọng nói Niệm Băng có chút trách cứ.
Phượng Nữ mỉm cười : "Chàng chưa trở lại ta ngủ không được, nhân tiện luyện công một lát. Người như chúng ta đây ngủ hay không ngủ cũng đâu quan trọng".
Niệm Băng ôm Phượng nữ vào trong lòng, nhẹ giọng nói: "Ngày mai sẽ kết thúc thi đấu, sáng sớm ngày mốt chúng ta sẽ rời khỏi nơi này."
Phượng nữ ánh mắt buồn bã : " Khi kết thúc thi đấu, ta cũng nên trở về Phượng tộc."
Niệm Băng lắc đầu: "Hiện tại nói mấy cái này còn quá sớm, bây giờ chúng ta hãy nói chuyện vui vẻ. Chờ khi kết thúc thi đấu, khi đó nàng hãy quyết định".
Phượng Nữ trong lòng dường như cảm giác có chút bất an, nhẹ giọng nói: "Niệm Băng, không biết vì cái gì mà mấy ngày nay ta cảm giác dường như có người đang theo dõi chúng ta."
Niệm Băng mỉm cười: "Nàng đa tâm rồi, chắc đó là người do ca ta phái tới bảo vệ chúng ta".
Phượng Nữ lắc đầu : "Không, những người do ca ca chàng phái tới ta đều có thể cảm giác rõ ràng, nhưng dường như phảng phất đâu đây có ánh mắt đang nhìn chúng ta, ta có cảm giác nhưng lại không nắm bắt được."
Niệm Băng ngẩn người nói: "Đừng nghi ngờ nữa, dù sao ngày mốt chúng ta rời khỏi nơi này rồi, có lẽ người nàng cảm giác được là cao thủ do ca ca ta phái tới. Ngày đó nàng cũng đã thấy bảo vệ Y Nặc là hai gã Vũ Thánh. Hoa Dung đế quốc là đại lục đệ nhất cường quốc, mà Dung gia lại là Hoa Dung đế quốc đệ nhất gia, người phái tới bảo vệ dĩ nhiên là có chút năng lực"
"Hy vọng là thế, không biết Phượng Không trưởng lão cùng các tộc nhân của ta thế nào rồi ? ".
"Muộn rồi, hãy ngủ đi .Phượng Nữ, ngày mai ta thi đấu rồi, tối hôm nay ta muốn ôm nàng ngủ được chứ? Nàng yên tâm, ta không có hành động gì vô phép đâu".
Phượng Nữ mặt đỏ lên, nhẹ nhàng gật đầu. Sắp ly biệt, nàng thật sự không đành lòng cự tuyệt yêu cầu của Niệm Băng.
Niệm Băng hoan hô một tiếng, ôm lấy Phượng Nữ, cẩn thận bồng nàng đặt lên giường. Hắn rất nhanh cởi áo ngoài, ôm thân thể mềm mại tràn ngập co dãn kia; trong mũi hắn phiêu đãng mùi thơm động lòng người, trong lòng tràn ngập thỏa mãn. Lúc này trong lòng Niệm Băng không có một tia tạp niệm, chỉ có cảm giác thắm thiết “Phượng Nữ là của mình, chỉ cần ôm như vậy là đủ rồi”.
Lúc đầu Phượng Nữ còn có chút bối rối, trong lòng vừa sợ vừa chờ mong. Nghe tiếng ngáy Niệm Băng dần dần vang lên, trong nội tâm nàng không tránh khỏi có chút mất mát. Ngẩng đầu nhìn nam tử đang ôm mình, nàng cảm giác rõ ràng được vầng ngực ấm áp, chân thật. Mấy ngày nay Niệm Băng đối đãi nàng như châu báu, khiến cho nàng thưởng thức được đầy đủ ma lực của tình yêu; nghĩ đến cảnh phải chia lìa, trái tim nàng đau đớn không xiết. Phượng Nữ ôm chặt Niệm Băng, nhẹ nhàng hôn hắn một cái; trong đầu chứa đầy tâm tư phức tạp, nàng dần dần thiếp đi.
Trận chung kết Ngũ Quốc Tân Duệ Ma Pháp Sư Đại Tái rốt cục đã bắt đầu. Hôm nay là trận cuối cùng, hai người thi đấu đều là đại biểu của Băng Nguyệt đế quốc.
Đứng trên đài, Niệm Băng cảm giác rõ ràng không khí trên đài hôm nay có chút nặng nề, Băng Vân đứng trước mặt hắn đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú.
"Ngươi ở tuổi này mà đã rất mạnh rồi, đáng tiếc là ngươi không có tiên thiên lĩnh vực nên căn bản không có khả năng chống lại ta" Băng Vân lạnh nhạt nói.
Niệm Băng thâm trầm gật đầu : "Quả thật, ta so ra kém tiên thiên lĩnh vực của ngươi, xét toàn lực thì ngươi mạnh mẽ hơn ta không ít."
Băng Vân ánh mắt chợt lóe lên : "Đã biết rõ kết quả thì cần gì phải động thủ . Dù sao chúng ta đều từ Băng Nguyệt đế quốc đến, hay là để dành chút khí lực để đường trở về được vui vẻ."
Niệm Băng mỉm cười : "Đường trở về như thế nào thì đó là chuyện ngày mai. Muốn ta nhận thua sao? Có thể! chỉ cần ngươi nói cho ta biết cha mẹ ta bị giam ở địa phương nào tại Băng Thần tháp, lại vẽ một bản đồ chi tiết; ta lập tức nhận thua, quyết không nói hai lời".
Băng Vân nhíu mày, nói: "Ngươi đang nằm mơ sao? Đã như vậy thì ta đây cũng chỉ có cách là đánh bại ngươi".
Dung Phi ở một bên nói: "Hôm nay là trận chung kết, quy tắc giống như trước, không được sử dụng Ma Pháp Quyển Trục. Trận đấu bắt đầu !"
"Chờ một chút " Niệm Băng nói.
Dung Phi ngẩn người: "Ngươi còn có chuyện gì?"
Niệm Băng nói: "Ngài là trọng tài, nhưng ta hy vọng ngài không cần ở trên đài. Nếu không , lỡ ngộ thương đến ngài thì không hay chút nào."
Dung Phi trong mắt hiện lên một tia tức giận : "Nếu các ngươi có thể làm ta bị thương, ta đã không xứng làm trọng tài trận đấu lần này" . Nói xong, hắn y như trước lui tới bên mép đài.
Niệm Băng trong mắt toát ra một tia khinh thường, chính mình đã nhắc nhở qua mà Dung Phi không muốn đi xuống, có bị gì thì đó là do hắn.
Hơi thở lạnh như băng theo thân thể Băng Vân phát tán ra chung quanh, vầng sáng màu trắng phiêu đãng nhắm bốn phương tám hướng xâm nhập. Đối với Niệm Băng nàng tuyệt đối không hề có chút khinh thị, nhất là từng thấy qua lực công kích cường hãn của Băng Hỏa Đồng Nguyên ma pháp, cho nên vừa lên đến liền sử dụng Băng Tuyết Nữ Thần lĩnh vực.
Niệm Băng trên mặt toát ra vẻ ngưng trọng, đột nhiên hắn làm một việc khiến tất cả mọi người ở đây giật mình. Hắn tự thoát y, cởi ma pháp bào màu đỏ ra, trên người chỉ còn cái áo trong màu trắng. Băng Vân thấy Niệm Băng đột nhiên thoát y, trong mắt nhất thời toát ra một tia bối rối, Tiên Thiên lĩnh vực phóng ra không khỏi chậm lại một chút.
Niệm Băng cười hắc hắc, ma pháp bào cởi ra bay vèo trên mặt đất, tay trái trong nháy mắt chém ra; hồng, lam quang mang hai màu đồng thời lóng lánh. Băng Tuyết Nữ Thần Đích Thán Tức cùng Hỏa Diễm Chi Thần Đích Bào Hao đồng thời bay ra, đem ma pháp bào ghim trên mặt đất, quang mang lại lóe lên; kim, ngân, hắc, thanh bốn màu quang mang phân biệt dừng ở chung quanh ma pháp bào.
"Băng, ngươi là đại biểu rét lạnh; Hỏa, ngươi là nguồn suối nóng rực. Khí tức băng cùng hỏa, các ngươi cho phép ta đem đặc tính của bọn ngươi dung hợp, lấy ngọn nguồn các ngươi làm vật dẫn, hợp lại đi " . Băng Tuyết Nữ Thần Chi Thạch cùng Hỏa Diễm Thần Chi Thạch đồng thời thả ra vầng hào quang sáng chói, ma pháp bào bị ghim trên mặt đất xuất hiện từng đạo đường vằn màu vàng, đó chính là một cái ma pháp trận dị thường phức tạp. Ma pháp trận chuyển biến sinh động, ở trung ương mọc lên một đoàn hồng, lam hai sắc quang mang trộn lẫn vào nhau, quang mang không ngừng phun ra nuốt vào . Đột nhiên thế giới chung quanh thay đổi, hai màu hồng và lam kia đồng thời biến mất, mọi thứ đều trở nên ảm đạm.
Băng Vân toàn thân chợt chấn động. Nàng vốn phóng thích ra Tiên Thiên Lĩnh Vực, thế nhưng trong nháy mắt đã bị suy kiệt, vầng sáng màu trắng kia đột nhiên biến mất. Tấm lụa mỏng trên mặt nàng có chút ba động, thân thể chợt yếu đuối, trong mắt toát ra vẻ mờ mịt, nàng căn bản là không biết đã xảy ra chuyện gì.
Niệm Băng hiển nhiên sớm đã có chuẩn bị, thân thể hắn nhoáng lên, lúc song đao bay ra lập tức khoanh chân ngồi xuống đất. Hắn chỉ khẽ chau mày, so với tình hình của Băng Vân tốt hơn rất nhiều. Không hay ho nhất chính là Dung Phi, hắn không nghe lời Niệm Băng cảnh cáo cứ ở trên đài trận đấu; nên té ngã xuống đất, trong mắt toát ra vẻ thống khổ.
Ma pháp trận trên mặt đất lúc này đã chuyển hóa thành màu tím nhạt, trong đó mỗi một cái ma pháp ký hiệu đều thong thả vòng quanh ma pháp trận xoay tròn. Trong mắt Niệm Băng cùng Băng Vân nhìn thấy thế giới đã hoàn toàn biến thành màu tím, hết thảy đều là chân thật nhưng giống như hư ảo.
Niệm Băng có chút thở hào hển, mồ hôi từng giọt từng giọt lớn rơi xuống. Mặc dù đang thống khổ, nhưng trên mặt hắn toát ra nụ cười hưng phấn; tình huống tương tự hắn từng trải qua một lần, nên không giật mình mà ổn định tâm thần. Hắn bình tĩnh nhìn Băng Vân phía trước cách đó không xa.
"Ngươi, ngươi làm cái gì vậy?". Băng Vân giãy dụa ngồi dậy, nhưng cho dù nàng cố gắng đi nữa, tinh thần lực cũng đã bị thoát ra hoàn toàn.
Niệm Băng hít sâu một hơi, hắn đã thích ứng được cảm giác mất đi tinh thần lực. "Xem ra ta đánh cuộc thắng rồi, Tiên Thiên lĩnh vực mặc dù cường đại, nhưng cũng phải dựa vào tinh thần lực mới có thể phát ra; đã không có tinh thần lực, Tiên Thiên lĩnh vực của ngươi tự nhiên mất đi năng lực. Ma pháp lực của ngươi và ta hơn kém nhau không xa, bây giờ ngươi đã mất đi chỗ dựa; đã không có tinh thần lực, chỉ sợ ngươi không dùng Thiên Huyễn lĩnh vực được nữa. Chúng ta cùng đứng ở vạch xuất phát, muốn đạt được thắng lợi cuối cùng thì phải xem năng lực của mỗi người, không làm tổn thương đến mình mà đánh bại được đối phương cũng không dễ dàng gì."
Sự mê muội trong đầu không ngừng công kích Băng Vân, thần trí nàng lúc này mơ hồ. Từ lúc bắt đầu tu luyện ma pháp tới nay, nàng mới lần đầu tiên trải qua tình cảnh như vậy. Đối với một ma pháp sư mà nói , không có tinh thần lực cũng như không có tay mà dùng kiếm. Ma pháp lực của nàng mặc dù cường đại, nhưng muốn đánh bại đối thủ bây giờ chỉ có cách sử dụng công kích ma pháp chú ngữ.
Niệm Băng nhìn thoáng qua hỏa vân tráo quanh quẩn đài thi đấu, tu vi của đại ma pháp sư quả nhiên cường hãn. Cấm chú này của mình có phạm vi bao trùm so với đài thi đấu còn lớn hơn một chút, nhưng lại bị hỏa vân tráo mạnh mẽ áp chế. Niệm Băng không nhắm Băng Vân ra tay, mà đi từng bước một đến bên người Dung Phi, một cước giơ lên đá hắn xuống đài. Phải biết rằng trong cấm chế ma pháp trận, tinh thần lực càng cường đại thì cảm thụ bị rút ra càng thống khổ; đây cũng là nguyên nhân mà lúc trước Niệm Băng có thể bằng vào ma pháp trận này đánh bại Hi Lạp Đức. Lúc này, Dung Phi vẫn tiếp tục đắm chìm trong thống khổ.
Băng Vân miễn cưỡng đứng lên, thân thể có chút dao động, nàng muốn lấy vật phẩm trong Triệu hoán pháp bảo ra mà không còn tinh thần lực, cả chuyện đơn giản nhất là lấy triệu hoán vật cũng làm không được.
Niệm Băng mỉm cười : "Sao rồi, không thích ứng được à? Không cần hoạt động mạnh, nếu ta là ngươi bây giờ ta sẽ nhận thua. Tại thời điểm sử dụng ma pháp trận, ta đã lấy ra ma pháp đao cực mạnh của mình. Bằng vào chúng nó, ta hoàn toàn có thể thành lập một hệ thống phòng ngự cường đại, thi triển ra diện tích công kích ma pháp rộng, căn bản là không sợ bị thương tổn. Chỉ sợ ngươi không có được may mắn như vậy."
Băng Vân lạnh lùng nhìn Niệm Băng : "Hèn hạ! Trận đấu vốn công bình, thế nhưng ngươi lại dùng thủ đoạn này để đạt mục đích, cho dù ngươi thắng cũng không hay ho gì".
Niệm Băng cười hắc hắc: "Ta chỉ là theo đuổi kết quả mà không cần biết quá trình. Chơi đẹp sao? Một ma pháp sư có khả năng tạo lĩnh vực chống lại một ma pháp sư không có tiên thiên lĩnh vực, trận đấu công bình là như vậy sao? Hèn hạ là cái gì? Vì sinh tồn, thủ đoạn gì ta đều nguyện ý sử dụng, huống chi cho dù ta hèn hạ đi nữa, ta cũng không có vi phạm quy tắc trận đấu. Ta cũng không dùng quyển trục mà đó chỉ là quần áo của ta mà thôi, ngươi có thể đem nó lý giải là một món đồ ma pháp vật phẩm. Băng Thần tháp các ngươi không phải nổi danh hèn hạ sao? Nếu không, tại sao ngươi phải dùng tính mạng cha mẹ mà uy hiếp ta? Thiên Huyễn Băng Vân, thẳng thắn mà nói về thực lực thì ngươi đúng là trên cơ ta, nhưng nếu không phải trong lúc thi đấu thì ngươi không có khả năng thắng ta, ta nắm chắc chí ít có bảy thành đánh bại ngươi."
Băng Vân cười lạnh một tiếng, nói: "Hiện tại ngươi nói mấy cái này còn có ích lợi gì. Đây là lần đầu tiên chúng ta giao đấu, cũng sẽ không là lần cuối cùng. Động thủ đi! Không có ma pháp trượng, ngươi nghĩ rằng ta không thắng được ngươi sao? Hàn băng vĩnh hằng , xin mời cho phép ta kêu gọi khí tức của ngươi, kêu gọi cứng cỏi của ngươi, rét lạnh của ngươi, cao ngạo của ngươi, hóa thành Vạn cổ hàn băng chi tường, ngăn cản hết thảy công kích tà ác đi. Bức tường Hàn băng" . Màu lam lạnh như băng theo chú ngữ ngưng kết. Mặc dù không có tinh thần lực khống chế, nhưng ma pháp cũng phát huy ra uy lực vốn có, quang mang màu lam rút đất mà dậy; đem cả đài thi đấu cách đoạn, cùng hỏa vân tráo tiếp xúc chung quanh , hình thành một tường hàn băng thật lớn.
Niệm Băng lạnh nhạt cười : "Băng Vân tiểu thư, ngươi phải nhớ kỹ, ma pháp trận này này của ta có tên gọi là : Giấc Ngủ Vĩnh Hằng “.
Băng Vân không lên tiếng, nàng rất nhanh ngâm xướng chú ngữ. Đã không có ưu thế về tiên thiên lĩnh vực, nàng muốn chiến thắng Niệm Băng cũng chỉ có cách dựa vào công kích ma pháp.
“Tự do chi phong đích khinh ngâm”
“Thần cơ bách biến địa lục mang”
“Quán xuyên thiên địa đích thự quang”
“Vĩnh thế địa ngục địa trớ chú”
"Hắc ám, quang minh, không gian, phong, hãy biến ảo thần thánh. Mau tác dụng nhanh chóng, lấy Băng Hỏa Đồng Nguyên phóng thích khí tức các ngươi đi."
Thanh, ngân, bạch, hắc bốn màu quang mang đồng thời phóng ra, trên đài thi đấu cơ hồ có thể nghe được tiếng reo hò của ma pháp nguyên tố, đây chính là tác dụng của đỉnh cấp bảo thạch. Ngạo Thiên đao, Tuyền Ki đao, Thánh Diệu đao, Phệ Ma đao, quanh quẩn chung quanh ma pháp trận “Giấc Ngủ Vĩnh Hằng”. Nhờ Băng Hỏa Đồng Nguyên, khí tức trong ma pháp trận thả ra một tầng ánh sáng bốn màu dày dặc, đem Niệm Băng bao phủ ở bên trong.
Bạo phong tuyết xuất hiện ngoài bức tường hàn băng, không khí trên đài thi đấu không ngừng giảm xuống. Bông tuyết giống như lưỡi đao kia dưới tác dụng của bạo phong, giống như ngọn đao nhỏ không ngừng cắt khắp ngõ ngách của đài thi đấu, bức tường hàn băng không ngừng phát ra tiếng kêu nhè nhẹ.
Niệm Băng nhìn thấy bông tuyết bay múa mà mỉm cười, hắn biết rõ Băng Vân sở dĩ có danh xưng là Thiên Huyễn là bởi vì nàng dùng tinh thần lực cường đại khống chế Băng ma pháp, có thể huyễn hóa ra vô số hình thái thần kỳ .Sở dĩ hắn chọn dùng ma pháp trận “Giấc Ngủ Vĩnh Hằng” cũng bởi vì Băng Vân đã không còn tinh thần lực, nàng đã mất đi ma pháp biến hóa.
Nhưng mà mình lại không phải như thế, tinh thần lực của mình cũng cường đại, biến hóa ma pháp tuyệt không kém so với Băng Vân, nhưng ma pháp biến hóa của mình không chỉ có dựa vào tinh thần lực, mà là Mô Phỏng ma pháp. Cho dù không dùng tinh thần lực khống chế, bằng vào biến hóa các loại ma pháp nguyên tố uy lực sinh ra cũng cường đại. Lúc trước, sau khi cùng Hi Lạp Đức đánh một trận, Niệm Băng đã nghiên cứu làm thế nào có thể trong “Giấc Ngủ Vĩnh Hằng” phát huy thực lực của mình. Hắn không ngừng thăm dò và tu luyện , rốt cục tìm được một biện pháp, mặc dù biện pháp này cũng không thể làm cho hắn khôi phục tinh thần lực, nhưng ít ra công kích của hắn sẽ không bị cắn trả.
Trước mắt phải mô phỏng bốn nguyên tố để lập ma pháp trận này. Trên bộ quần áo của hắn văng ra kia không chỉ có có một “Giấc Ngủ Vĩnh Hằng” ma pháp trận, mà tại bên mép quần áo còn kèm theo một ít phụ trợ ma pháp trận. Mấy cái pháp trận này có tác dụng lớn nhất là dẫn động hắc ám, quang minh, không gian, phong ; bốn lực tạo thành một cái siêu cấp phụ trợ kết giới. Tại trong kết giới, Niệm Băng sử dụng bốn loại ma pháp dễ dàng hơn nhiều, hơn nữa khi thi triển lại tiếp xúc đến bốn nguyên tố mô phỏng làm phạm vi năng lượng ma pháp trận sẽ tự nhiên biến mất. “Giấc Ngủ Vĩnh Hằng” ma pháp trận này không nghi ngờ gì chính là kết giới vô cùng tốt.
"Hắc ám vô tận hóa thành tà ác vô tận, ăn mòn hết thảy thế gian, phân hủy hết thảy thế gian, phát ra ma chưởng hủy diệt, tràn ngập thiên địa đi. Sương Mù Ăn Mòn" .Chú ngữ này Niệm Băng mới tìm được không lâu, vừa lúc mượn cơ hội này thí nghiệm một chút. Quang mang bốn nguyên tố khiến cho ma pháp trận đột nhiên trở nên ảm đạm, tại ma pháp bào dưới bốn loại ma pháp nguyên tố đã xảy ra biến hóa kỳ diệu, khí tức quang minh thu liễm đến tầng bên trong nhất, cùng quang minh tương tiếp .Bên ngoài còn lại là khí tức hắc ám, bởi vì hắc ám phóng ra ngoài, cho nên mới khiến cho cả ma pháp trận nhìn qua rất ảm đạm.
Bạo phong tuyết đã tới, sương mù màu đen cũng đồng thời bốc lên. Khi bạo phong tuyết kia cùng sương mù màu đen tiếp xúc, trong phút chốc phát âm thanh lớn: phốc, phốc ... Bông tuyết trong màn sương mù lan ra, trong khoảnh khắc biến mất. Niệm Băng không ngừng thúc dục ma pháp lực, tăng cường hiệu quả cho sương mù ăn mòn; loại sương mù ăn mòn này đối kháng với bông tuyết rất thích hợp, hơn cả Hỏa pháo ma pháp.
Trên đài, Hoa thiên đại đế trong mắt phát ra một đạo tinh quang, lão không vì Niệm Băng sử dụng hắc ám ma pháp mà hờn giận, ngược lại khóe miệng toát ra một tia mỉm cười quái dị. Ánh mắt lão cùng Dung thân vương chạm nhau, lão gật gật đầu. Dung thân vương lạnh nhạt cười, lão biết lúc này Hoa thIên đại đế đã chính thức coi trọng Niệm Băng.
Bông tuyết biến mất, trên đài lúc này tràn ngập sương mù mênh mông. Đáng tiếc là sương mù ăn mòn này uy lực tuy mạnh, nhưng đối mặt bức tường hàn băng lại không có khả năng đột phá. Bức tường hàn băng bị ăn mòn không ngừng phát ra thanh âm khó nghe, nhưng mặt trên chỉ xuất hiện một ít dấu vết ăn mòn lỗ chỗ như tổ ong, sương mù ăn mòn không đủ làm cho bát giai phòng ngự ma pháp này bị hỏng.
Vào thời điểm Băng Vân chuyển đổi chú ngữ, ma pháp của Niệm Băng cũng đã theo nhau mà đến liên tiếp. Bằng tác dụng của bốn nguyên tố cơ bản của ma pháp trận, hắn sử dụng ma pháp tốc độ nhanh kinh người, lúc ngâm xướng chú ngữ đã không cần ngữ điệu đặc thù kia nữa. Ma pháp trận tăng lên khiến cho hắn cùng với bốn loại nguyên tố hoàn toàn kết làm một thể, hắc vụ dần dần ảm đạm. Băng Vân có năng lực nhìn xuyên thấu qua tường băng, khi nàng phát hịên ra tình cảnh của Niệm Băng bên kia không khỏi giật mình. Vô số đạo phong nhận đang đâm đến, tiếng cắt đoạn vỡ vụn không ngừng vang lên. Băng phấn tung tóe ra, bộc phát ra từng đám sương mù, bức tường hàn băng cũng không phải là rắn chắc lắm.
Cùng lúc đó, một đám kim quang nhanh chóng xuất ra. Trên đài bắt đầu ngưng kết vô số điểm sáng màu vàng mà mắt có thể nhìn thấy, tiếp theo luân phiên công kích đến . Niệm Băng dùng hai loại ma pháp này uy lực cũng chỉ có lục giai, nhưng lợi hại của nó là ở tốc độ; đầu tiên là sương mù ăn mòn, sau đó là quang minh . Khi quang minh tiến đến, hai loại hắc ám và quang minh cùng đánh sâu vào, bức tường hàn băng căn bản không có khả năng chống cự nỗi nữa .
Băng Vân phun ra một ngụm máu tươi, nhiễm đỏ cái khăn che mặt của nàng, trước ngực hoa băng màu lam chợt phát sáng. Đôi mắt đẹp lạnh như băng của nàng hướng ra vô tận, nàng cố nén tinh thần lực đang suy yếu, tiến về phía trước từng bước một. Ngay sau đó, động tác của nàng nhanh lên, thân hình uyển chuyển múa máy. Bức tường hàn băng từ từ vũ động, trong miệng nàng khe khẽ phát ra âm bậc êm tai, tựa như đang tấu một khúc nhạc, dung mạo nàng tựa như một đóa mai nở ra trong thế giới băng tuyết.
Vô số điểm sáng rơi xuống, quang mang màu vàng lặng yên dừng ở trên bức tường hàn băng. Ngay sau đó tại trong kim quang chói mắt kia, bức tường hàn băng chợt biến thành một tảng băng vụ lớn, rồi biến mất không thấy. Băng vụ mới vừa mất, Băng Vân xuyên qua băng vụ tung bay xuất hiện. Lúc này Niệm Băng mới nhìn rõ kỹ thuật nhảy múa uyển chuyển kia của nàng, quyển giới lam quang nhàn nhạt giống như ngọn lửa bao quanh thân thể mềm mại của nàng bốc lên, mỗi bước đi của nàng mặc dù có vẻ tập tễnh nhưng vẫn động lòng người.
Niệm Băng lúc này không còn tâm trạng thưởng thức, hắn nhìn cảnh trước mặt không khỏi trong lòng rét lạnh, tuyệt chiêu của Băng Thần tháp quả là không đơn giản. Hắn không dám có chút khinh thường, lập tức phát ra ma pháp kế tiếp . Ngân quang xuất hiện tại một bên ma pháp trận, màu bạc nhàn nhạt bốc lên, tăng đến tột cùng rồi dần dần trở nên vặn vẹo. Ma pháp trận này của Niệm Băng mặc dù uy lực cũng được, nhưng trong tình huống không có tinh thần lực, hắn cũng chỉ có thể sử dụng công kích ma pháp cực kỳ hao tổn ma lực mới có thể chắc chắn công kích được đối thủ . Hơn nữa, vì bốn loại ma pháp này là Mô phỏng ma pháp, nên còn sinh ra năng lực phòng ngự bảo vệ Niệm Băng, cho nên hắn cũng chỉ có thể sử dụng công kích ma pháp lục giai mà thôi; nếu có thể sử dụng ma pháp mạnh hơn được, thì hắn đã sớm động thủ rồi.
Không gian vặn vẹo ngày càng trở nên mãnh liệt, thời gian và không gian phảng phất tại giờ khắc này đọng lại. Thân ảnh Băng Vân trong không gian vặn vẹo đã trở nên mờ ảo, có chỗ trong nháy mắt bành trướng ra, có chỗ co rút lại, có chỗ thậm chí cả không khí cũng đã rút hết. Công kích ma pháp không gian hệ này uy lực thật lớn, chỉ là bởi vì có tính chất cực hạn, cho nên người sử dụng được cũng không nhiều.
Không gian vỡ vụn hình thành vô số lưỡi đao vô hình cắt vào thân thể Băng Vân, quang mang vặn vẹo kia khiến mọi người dưới đài thầm kinh ngạc. Liên tiếp dùng bốn lục giai công kích ma pháp, Niệm Băng tựa hồ cũng không có tiêu hao nhiều lắm ma pháp lực, hơn nữa dưới đài mọi người căn bản không biết “Giấc Ngủ Vĩnh Hằng” có bao nhiêu uy lực. Cấm chế pháp trận này đối với ma pháp sư bình thường không dễ dàng sử dụng, cảm giác tinh thần lực chợt bị rút hết khiến cho không có người bình thường nào có thể chịu được, ma pháp sư nghị lực kém một chút cũng sớm bị bất tỉnh . Băng Vân và Niệm Băng lại tiếp tục chiến đấu như trước, không gian vặn vẹo kia tiếp xúc đến lam sắc quang diễm trên người Băng Vân tựa hồ có chút rút bớt, chỉ là làm nàng di động chậm lại, chứ không thể ngăn cản được hành động của nàng.
Băng Vân di chuyển tốc độ rất chậm, nhưng Niệm Băng cũng đã phát hiện vấn đề. Bởi vì Băng Vân xuất hiện trong mắt hắn càng lúc càng lớn, phương hướng di động của nàng chính là nhắm hướng hắn mà đến. Trong lòng Niệm Băng máy động, nàng chẳng lẽ sẽ dùng vũ kỹ sao? Muốn cận chiến với ta à? Không, không có khả năng đó! Đây là trận đấu, nếu nàng dùng vũ kỹ chẳng khác nào tự nhận thua, hơn nữa đệ tử Băng Thần tháp làm sao có thể biết vũ kỹ?
Trong thời gian Niệm Băng suy nghĩ, tốc độ di động của Băng Vân đột nhiên nhanh hơn, lam sắc quang diễm kia phảng phất trong nháy mắt dung nhập vào làn da của nàng. Thân ảnh của nàng giống như một thanh lợi kiếm, phá mở chướng ngại của không gian vặn vẹo, phía sau dẫn theo tàn ảnh, trong chớp mắt đã vọt tới trước người Niệm Băng. Lam sắc quang diễm trong nháy mắt xuất hiện, trong đôi mắt Băng Vân tràn ngập vẻ mệt mỏi .
Niệm Băng đột nhiên hiểu được Băng Vân đã dùng kỹ xảo gì, trùng kích vừa rồi rõ ràng là một loại hữu ích ma pháp , mục tiêu của nàng rất đơn giản. Bản thân mình phóng thích bốn nguyên tố làm ma pháp trận , chỉ có thể hóa giải uy lực tự thân ma pháp sinh ra, đối công kích từ bên ngoài đến không có một chút tác dụng chống cự, mà Băng Vân đột nhiên dùng thân thể đánh sâu vào làm nhiễu loạn tâm thần Niệm Băng, bây giờ phóng thích ma pháp đã không còn kịp nữa. Một khi Băng Vân hủy đi ma pháp trận , tiên thiên lĩnh vực của nàng sẽ bộc phát; tinh thần lực mình còn chưa khôi phục, căn bản là không có khả năng chống cự. Các ý niệm trong đầu Niệm Băng nhanh như thiểm điện lướt qua, hắn không do dự liền xông ra ngoài, lúc này thân thể Băng Vân tản ra lam sắc quang diễm vọt tới ma pháp trận .
Khí tức hỏa hồng trong nháy mắt theo thân thể Niệm Băng phát ra. Hỏa diễm nóng rực quanh quẩn thiêu đốt thân thể hắn, hắn nhảy mạnh vào trong quang diễm kia. Trong nháy mắt, Niệm Băng cùng Băng Vân đồng thời chấn động kịch liệt, bọn họ bị thiêu đốt do ma pháp lực trong cơ thể chính mình, đau đớn do băng hỏa tương giao sinh ra khiến cho bọn họ đồng thời run lên. Theo quán tính, Niệm Băng xông qua lam sắc quang diễm, hỏa diễm chung quanh thân thể hắn cùng băng diễm kia đồng thời biến mất, nhưng trong nháy mắt cường quang sinh ra khiến cho hai người tạm thời mất đi thị lực. Tay phải Niệm Băng nắm thành quyền trực tiếp hướng Băng Vân kích tới, nhưng trong cơ thể truyền đến đau nhức khiến cho khi hắn vọt tới trước thì bị mất thăng bằng; vô ý thức biến quyền thành chưởng, định nắm lấy một vật gì đó để ổn định thân thể .
Băng Vân thương tổn so với Niệm Băng nặng hơn nhiều, Niệm Băng dù sao cũng là Băng Hỏa đồng nguyên ma pháp sư, đối với khí tức của băng có năng lực đề kháng rất mạnh. Nhưng Băng Vân không có được khả năng đó, lúc này cảm giác mê muội mãnh liệt cùng đau nhức trong cơ thể khiến nàng không khỏi thổ ra một ngụm máu tươi. Trong lúc thần trí mơ hồ, nàng đột nhiên cảm giác được một cái gì đó nóng rực chạm lên thân thể. Nàng cảm thấy phía trước ngực căng thẳng, một cảm giác khác thường truyền vào trong cơ thể, Băng Vân toàn thân mềm nhũn, dưới tác dụng của xung lực nhất thời ngã về phía sau.
Khi Niệm Băng biến quyền thành chưởng vô ý thức chụp tới, hắn chụp trúng một thứ đầy đặn, co dãn . Vốn muốn dùng lực bắt lấy để ổn định thân thể, nhưng thứ kia đã ngã về phía sau, thân thể hắn cũng nghiêng theo về phía trước. Tay kia của hắn vô thức duỗi ra ngoài, chụp tới trúng một thứ đầy đặn khác. Hắn xoay thân thể một chút để ổn định, ngược lại trở thành người giơ đầu chịu báng. Bịch một tiếng, dưới lưng truyền đến chấn động mãnh liệt, một vật nặng đè lên thân, hai tay hắn tiếp xúc với hai vật tràn ngập mềm mại co dãn, căng căng, một mùi thơm ngát như hoa lan xông vào mũi. Mùi thơm nhàn nhạt cùng hơi thở lạnh như băng nhất thời tác động đến thần trí, Niệm Băng vô thức lại nắm chặt hai vật mềm mại kia, bổng nghe một tiếng rên rỉ động lòng người, nhất thời khiến hắn càng hoảng sợ.
Thị lực rốt cục cũng khôi phục, Niệm Băng cùng Băng Vân vẫn duy trì cái tư thế cực kỳ ám muội kia. Niệm Băng nằm thẳng trên đài thi đấu, Băng Vân thì nằm ở trên người hắn, hai tay Niệm Băng lúc này đang chộp vào trước ngực Băng Vân, đặt trên hai ngọn đồi cao vút kia. Cả hai người đều ngây dại, tình cảnh như thế làm sao bọn họ có thể nghĩ đến? Mọi chuyện vừa phát sinh cực nhanh, hơn nữa cường quang chói lòa; lúc này ngoại trừ bọn họ, không ai biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì ?.
Mái tóc dài màu lam của Băng Vân buông xuống chấm đất giống như màn nước, vừa lúc che phủ thân thể nàng cùng Niệm Băng. Bốn mắt nhìn nhau, trái tim Niệm Băng đập loạn xạ, khuôn mặt Băng Vân lúc này chỉ cách hắn có một tấc, trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia trên tràn ngập vẻ kinh ngạc, vẻ đẹp của Băng Vân trong trẻo nhưng lạnh lùng. Trong các nữ nhân Niệm Băng từng gặp, chỉ có Phượng Nữ và Ngọc Như Yên miễn cưỡng có thể so sánh được với nàng; Phượng Nữ so với nàng ôn nhu hơn, nhưng thiếu nét lạnh lẽo. Niệm Băng đột nhiên phát hiện đôi mắt hai nàng rất giống nhau, đều là bầu trời màu lam đầy trong trẻo, không có lẫn một tia tạp chất.
Nhìn thấy Băng Vân xấu hổ, Niệm Băng vẫn duy trì động tác lúc trước, thì thào nói: "Trời ạ! Chẳng lẽ đây là công phu "Ngũ Trảo Đoạt Nhũ Hoa" trong truyền thuyết hay sao? Mềm mại êm ái quá !"
"Ngươi …hỗn đản ! ". Một giọt nước mắt rơi trên mặt Niệm Băng , lạnh như băng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.