Chương 11: Sự nóng bỏng của anh
Lưu Vân
11/08/2020
Đường Hân đã mua vé VIP vào cổng nên không cần phải xếp hàng mà có thể trực
tiếp đi vào chơi. Nhưng giá vé đắt hơn nhiều so với vé bình thường, Thư
Đồng nhìn con số kia cảm thấy rất xa xỉ.
Sau khi kết thúc, từ lối đi ra, Thư Đồng phát hiện trên màn hình sáng trưng chụp hình cô và Đường Hân ngồi trên tàu lượn siêu tốc chạy nhanh như bay trong nháy mắt.
Quan trọng là lúc ấy cô sợ tới mức nhắm mắt lại tóc đen tung bay nhe nanh múa vuốt, miệng cứ thế mở to thét chói tai, nhìn thật đáng sợ.
Đường Hân chăm chú nhìn Thư Đồng trong ảnh chụp, đáy mắt phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt của màn hình: "Dễ thương."
Khóe miệng Thư Đồng co rút, hoài nghi ánh mắt anh sai lệch.
Nhân viên cười hỏi: "Mua một tấm ảnh về làm kỷ niệm đi."
Đường Hân: “Vâng."
Thư Đồng: "Không!" Đồng thời nói ra.
Cuối cùng, nhân viên lựa chọn không nghe Thư Đồng, mỉm cười đưa ảnh chụp cho Đường Hân.
Tay Thư Đồng chống nạnh, làm ra vẻ uy hiếp: "Đừng để người khác nhìn thấy.”
Đường Hân nở nụ cười: "Tất nhiên là giấu ở một nơi bí mật, chỉ có một mình anh có thể xem."
Nhất thời, Thư Đồng không còn lời nào để nói.
Trò chơi cuối cùng là ngồi bè ngắm cảnh, mặc dù mùa đông có thể bị ướt nhưng vì trò này chơi rất vui mà không ít du khách xếp hàng.
Thư Đồng mặc một chiếc áo mưa đến ngồi cùng bè với Đường Hân, phát hiện người đồng bè là Triệu Văn Bác và bạn gái nhỏ của hắn.
Triệu Văn Bác vẫn căm thù Đường Hân chế giễu thận mình thận yếu, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười hòa nhã.
Bè phiêu lưu có hình tròn giống như cái bát lớn nổi trên nước, nước rất dễ tràn vào nên 4-5 người ngồi sát nhau.
Triệu Văn Bác ngồi ở bên cạnh Đường Tâm, quay mặt đánh giá anh, nghi ngờ nheo mắt: “Cậu là sinh viên trường nào, trước kia chưa từng thấy cậu, làm sao cậu quen biết Thư Bảo?”
Thư Đồng thật sự có chút lo lắng, Đường Hân có thể bị nhìn ra số tuổi thật. Với tính cách ghi thù của Triệu Văn Bác, hắn ta tuyệt đối sẽ chế giễu mình vứt bỏ hắn để lựa chọn quen bạn trai nhỏ tuổi hơn.
May mắn thay Đường Hân cao ráo, khung xương to, đường cong cằm góc cạnh rõ ràng, anh mặc một chiếc áo khoác màu tối mang phong cách chín chắn, lúc giơ tay nhấc chân đều có khí chất, người xa lạ rất khó nhìn ra lai lịch của anh.
Đường Hân liếc xéo Triệu Văn Bác, khinh thường mở miệng: "Tra hộ khẩu sao?"
Triệu Văn Bác thấp giọng nói: "Nè người anh em, Thư Đồng là bạn gái cũ của tôi, quan tâm cô ấy là chuyện rất bình thường.”
Đường Hân nhướng mày: "Bây giờ tôi là bạn trai của cô ấy, chỉ cần tôi quan tâm là đủ rồi.”
Triệu Văn Bác giống như bị mắc nghẹn, đang muốn tức giận thì bè bỗng nhiên đâm vào núi giả, trên bè mọi người bị chấn động, bạn gái nhỏ bên cạnh hắn chui vào lòng hắn: "Anh Bác, em sợ...."
Triệu Văn Bác xoa xoa đầu cô bé, dịu dàng dỗ dành: "Cô bé của anh, đừng sợ đừng sợ."
Đường Hân nhìn thấy cảnh này, quay đầu nhìn về phía Thư Đồng, ánh mắt lưu chuyển, đáy mắt sáng lên tia mong chờ.
Thư Đồng nhận được ánh mắt của anh, thầm suy nghĩ, nhìn cái gì vậy, cô cũng không phải cô gái yểu điệu.
Bè phiêu lưu trôi xuống dốc, dòng nước thoáng chốc chảy xiết, tại góc rẽ, bè tròn bỗng rơi xuống. Cả người Thư Đồng ngã nhào, trước mặt bỗng tối sầm, trong ngực truyền đến cảm giác áp bức.
Thân thể nghiêng về phía trước, mắt thấy ngực sắp đâm vào bè cứng rắn, một cánh tay mạnh mẽ nghiêng người vươn ra vững vàng ôm cô vào trong lòng, sống mũi cao thẳng vùi vào tóc cô, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, thấp giọng nỉ non.
"Bà xã đừng sợ, có anh ở đây."
Một luồng hơi nóng ùa vào trong cơ thể, đôi tai của Thư Đồng nóng lên nhuộm đỏ luôn cả gương mặt.
Bao nhiêu tuổi mà dám gọi bà xã, đồ tiểu quỷ này.
Kế tiếp, Đường Hân luôn ôm cô, không còn xóc nảy nữa. Sau khi chiếc bè tròn đến điểm cuối, Thư Đồng cởi áo mưa ướt đẫm, cảm thấy may mắn vì trên người không bị ướt gì cả.
Bạn gái nhỏ của Triệu Văn Bác cười mỉm nhìn sang, vỗ vỗ bờ vai: "Chị gái nhỏ, bạn trai của chị thật tuyệt, lại đẹp trai và chu đáo, em thật sự rất ghen tị đấy."
Thư Đồng nghe những lời nói này, cảm thấy cô bé này thật ngây thơ ngốc nghếch. Triệu Văn Bác lừa một em gái thuần khiết như vậy, thật có chút không đành lòng, cô nhịn không được nhỏ giọng hỏi bạn gái nhỏ: "Em có biết vì sao chị và Triệu Văn Bác chia tay không?"
Nháy mắt bạn gái nhỏ chớp mắt không hiểu.
"Hãy chú ý đến cách nói chuyện của anh ta một chút." Thư Đồng vẫy tay với cô, để lại sự lấp lửng.
Sau khi rời khỏi công viên giải trí, Đường Hân gọi chiếc taxi, đưa Thư Đồng về nhà.
Thư Đồng chơi nhiều nên hơi mệt, nhưng quá trình rất vui vẻ, nhớ lại Đường Hân suốt đường luôn nắm tay cô, giống như nam nữ yêu nhau tha thiết tình chàng ý thiếp, cô vẫn còn cảm thấy khó tin chuyện mình thật sự yêu đương với người nhỏ tuổi hơn.
Mà người khởi xướng đang ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng choàng vai cô: "Nghỉ hè năm sau, anh sẽ đưa em đi nghỉ ở bãi biển cát tráng, hoặc là đi làng du lịch trong rừng nguyên sinh. Chọn nơi em thích nhất, đi đâu cũng được.”
Thư Đồng hơi giật mình, mùa hè năm sau sao, liệu có thể quen Đường Hân lâu như vậy sao, yêu đương với chàng trai nhỏ tuổi như vậy, cô chỉ có thể chuẩn bị tâm lý mỗi ngày là tốt lắm rồi.
"Còn sớm mà, năm sau hẳn nói." Thư Đồng vỗ lên đùi anh, trong lòng bàn tay ướt sũng, giật mình hai tay kích động chạm vào quần của anh, “Sao quần lại ướt như vậy?”
Đường Hân cực kỳ lạnh nhạt mở miệng: "Chỉ là ướt một chút mà thôi, chút nữa sẽ khô.”
"Sao mà ướt một chút được, mùa đông lạnh mà sẽ cảm mất." Thư Đồng đau lòng hận không thể cởi quần mình đổi cho anh mặc vào.
Sau khi xuống xe taxi, Thư Đồng dứt khoát kéo Đường Hân vào nhà, tìm và lấy ra một cái quần sạch sẽ trong phòng của cha mẹ, đưa cho Đường Hân: "Nè, cái quần hơi rộng nhưng mặc đỡ hơn quần ướt.”
Dường như Đường Hân sợ làm ướt ghế sofa, vẫn đứng ở phòng khách, nhận chiếc quần ống loe màu xám, so sánh một phen: "Đây có phải là quần của cha vợ? Chiều dài không khác lắm, chỉ hơi rộng một chút."
Thư Đồng nở nụ cười: "Cha vợ cái con khỉ, đừng gọi lung tung.”
Đường Hân ở trước mặt cô, hai tay nắm chặt quần, lưu loát cởi quần dài ướt đẫm ra, đặt mông ngồi trên ghế sofa, soạt soạt mặc vào quần ống rộng.
Thư Đồng mở to mắt, trong mũi nong nóng, tâm tư nhẹ nhàng bay đi.
Nhìn đến lúc thấy quần lót phồng lên, thật lớn.
Cô nhỏ giọng hỏi: "Quần lót có ướt không? Nếu có thì dùng máy sấy sấy chút đi.”
Bỗng cảm thấy lưng gần sát ngực anh, toàn thân được bao phủ bởi một thân hình cao to, bàn tay to với khớp xương rõ ràng nắm lấy tay cô duỗi xuống nơi nóng bỏng giữa hai chân của anh.
"Em sờ thử xem là khô hay ướt."
Sau khi kết thúc, từ lối đi ra, Thư Đồng phát hiện trên màn hình sáng trưng chụp hình cô và Đường Hân ngồi trên tàu lượn siêu tốc chạy nhanh như bay trong nháy mắt.
Quan trọng là lúc ấy cô sợ tới mức nhắm mắt lại tóc đen tung bay nhe nanh múa vuốt, miệng cứ thế mở to thét chói tai, nhìn thật đáng sợ.
Đường Hân chăm chú nhìn Thư Đồng trong ảnh chụp, đáy mắt phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt của màn hình: "Dễ thương."
Khóe miệng Thư Đồng co rút, hoài nghi ánh mắt anh sai lệch.
Nhân viên cười hỏi: "Mua một tấm ảnh về làm kỷ niệm đi."
Đường Hân: “Vâng."
Thư Đồng: "Không!" Đồng thời nói ra.
Cuối cùng, nhân viên lựa chọn không nghe Thư Đồng, mỉm cười đưa ảnh chụp cho Đường Hân.
Tay Thư Đồng chống nạnh, làm ra vẻ uy hiếp: "Đừng để người khác nhìn thấy.”
Đường Hân nở nụ cười: "Tất nhiên là giấu ở một nơi bí mật, chỉ có một mình anh có thể xem."
Nhất thời, Thư Đồng không còn lời nào để nói.
Trò chơi cuối cùng là ngồi bè ngắm cảnh, mặc dù mùa đông có thể bị ướt nhưng vì trò này chơi rất vui mà không ít du khách xếp hàng.
Thư Đồng mặc một chiếc áo mưa đến ngồi cùng bè với Đường Hân, phát hiện người đồng bè là Triệu Văn Bác và bạn gái nhỏ của hắn.
Triệu Văn Bác vẫn căm thù Đường Hân chế giễu thận mình thận yếu, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười hòa nhã.
Bè phiêu lưu có hình tròn giống như cái bát lớn nổi trên nước, nước rất dễ tràn vào nên 4-5 người ngồi sát nhau.
Triệu Văn Bác ngồi ở bên cạnh Đường Tâm, quay mặt đánh giá anh, nghi ngờ nheo mắt: “Cậu là sinh viên trường nào, trước kia chưa từng thấy cậu, làm sao cậu quen biết Thư Bảo?”
Thư Đồng thật sự có chút lo lắng, Đường Hân có thể bị nhìn ra số tuổi thật. Với tính cách ghi thù của Triệu Văn Bác, hắn ta tuyệt đối sẽ chế giễu mình vứt bỏ hắn để lựa chọn quen bạn trai nhỏ tuổi hơn.
May mắn thay Đường Hân cao ráo, khung xương to, đường cong cằm góc cạnh rõ ràng, anh mặc một chiếc áo khoác màu tối mang phong cách chín chắn, lúc giơ tay nhấc chân đều có khí chất, người xa lạ rất khó nhìn ra lai lịch của anh.
Đường Hân liếc xéo Triệu Văn Bác, khinh thường mở miệng: "Tra hộ khẩu sao?"
Triệu Văn Bác thấp giọng nói: "Nè người anh em, Thư Đồng là bạn gái cũ của tôi, quan tâm cô ấy là chuyện rất bình thường.”
Đường Hân nhướng mày: "Bây giờ tôi là bạn trai của cô ấy, chỉ cần tôi quan tâm là đủ rồi.”
Triệu Văn Bác giống như bị mắc nghẹn, đang muốn tức giận thì bè bỗng nhiên đâm vào núi giả, trên bè mọi người bị chấn động, bạn gái nhỏ bên cạnh hắn chui vào lòng hắn: "Anh Bác, em sợ...."
Triệu Văn Bác xoa xoa đầu cô bé, dịu dàng dỗ dành: "Cô bé của anh, đừng sợ đừng sợ."
Đường Hân nhìn thấy cảnh này, quay đầu nhìn về phía Thư Đồng, ánh mắt lưu chuyển, đáy mắt sáng lên tia mong chờ.
Thư Đồng nhận được ánh mắt của anh, thầm suy nghĩ, nhìn cái gì vậy, cô cũng không phải cô gái yểu điệu.
Bè phiêu lưu trôi xuống dốc, dòng nước thoáng chốc chảy xiết, tại góc rẽ, bè tròn bỗng rơi xuống. Cả người Thư Đồng ngã nhào, trước mặt bỗng tối sầm, trong ngực truyền đến cảm giác áp bức.
Thân thể nghiêng về phía trước, mắt thấy ngực sắp đâm vào bè cứng rắn, một cánh tay mạnh mẽ nghiêng người vươn ra vững vàng ôm cô vào trong lòng, sống mũi cao thẳng vùi vào tóc cô, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, thấp giọng nỉ non.
"Bà xã đừng sợ, có anh ở đây."
Một luồng hơi nóng ùa vào trong cơ thể, đôi tai của Thư Đồng nóng lên nhuộm đỏ luôn cả gương mặt.
Bao nhiêu tuổi mà dám gọi bà xã, đồ tiểu quỷ này.
Kế tiếp, Đường Hân luôn ôm cô, không còn xóc nảy nữa. Sau khi chiếc bè tròn đến điểm cuối, Thư Đồng cởi áo mưa ướt đẫm, cảm thấy may mắn vì trên người không bị ướt gì cả.
Bạn gái nhỏ của Triệu Văn Bác cười mỉm nhìn sang, vỗ vỗ bờ vai: "Chị gái nhỏ, bạn trai của chị thật tuyệt, lại đẹp trai và chu đáo, em thật sự rất ghen tị đấy."
Thư Đồng nghe những lời nói này, cảm thấy cô bé này thật ngây thơ ngốc nghếch. Triệu Văn Bác lừa một em gái thuần khiết như vậy, thật có chút không đành lòng, cô nhịn không được nhỏ giọng hỏi bạn gái nhỏ: "Em có biết vì sao chị và Triệu Văn Bác chia tay không?"
Nháy mắt bạn gái nhỏ chớp mắt không hiểu.
"Hãy chú ý đến cách nói chuyện của anh ta một chút." Thư Đồng vẫy tay với cô, để lại sự lấp lửng.
Sau khi rời khỏi công viên giải trí, Đường Hân gọi chiếc taxi, đưa Thư Đồng về nhà.
Thư Đồng chơi nhiều nên hơi mệt, nhưng quá trình rất vui vẻ, nhớ lại Đường Hân suốt đường luôn nắm tay cô, giống như nam nữ yêu nhau tha thiết tình chàng ý thiếp, cô vẫn còn cảm thấy khó tin chuyện mình thật sự yêu đương với người nhỏ tuổi hơn.
Mà người khởi xướng đang ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng choàng vai cô: "Nghỉ hè năm sau, anh sẽ đưa em đi nghỉ ở bãi biển cát tráng, hoặc là đi làng du lịch trong rừng nguyên sinh. Chọn nơi em thích nhất, đi đâu cũng được.”
Thư Đồng hơi giật mình, mùa hè năm sau sao, liệu có thể quen Đường Hân lâu như vậy sao, yêu đương với chàng trai nhỏ tuổi như vậy, cô chỉ có thể chuẩn bị tâm lý mỗi ngày là tốt lắm rồi.
"Còn sớm mà, năm sau hẳn nói." Thư Đồng vỗ lên đùi anh, trong lòng bàn tay ướt sũng, giật mình hai tay kích động chạm vào quần của anh, “Sao quần lại ướt như vậy?”
Đường Hân cực kỳ lạnh nhạt mở miệng: "Chỉ là ướt một chút mà thôi, chút nữa sẽ khô.”
"Sao mà ướt một chút được, mùa đông lạnh mà sẽ cảm mất." Thư Đồng đau lòng hận không thể cởi quần mình đổi cho anh mặc vào.
Sau khi xuống xe taxi, Thư Đồng dứt khoát kéo Đường Hân vào nhà, tìm và lấy ra một cái quần sạch sẽ trong phòng của cha mẹ, đưa cho Đường Hân: "Nè, cái quần hơi rộng nhưng mặc đỡ hơn quần ướt.”
Dường như Đường Hân sợ làm ướt ghế sofa, vẫn đứng ở phòng khách, nhận chiếc quần ống loe màu xám, so sánh một phen: "Đây có phải là quần của cha vợ? Chiều dài không khác lắm, chỉ hơi rộng một chút."
Thư Đồng nở nụ cười: "Cha vợ cái con khỉ, đừng gọi lung tung.”
Đường Hân ở trước mặt cô, hai tay nắm chặt quần, lưu loát cởi quần dài ướt đẫm ra, đặt mông ngồi trên ghế sofa, soạt soạt mặc vào quần ống rộng.
Thư Đồng mở to mắt, trong mũi nong nóng, tâm tư nhẹ nhàng bay đi.
Nhìn đến lúc thấy quần lót phồng lên, thật lớn.
Cô nhỏ giọng hỏi: "Quần lót có ướt không? Nếu có thì dùng máy sấy sấy chút đi.”
Bỗng cảm thấy lưng gần sát ngực anh, toàn thân được bao phủ bởi một thân hình cao to, bàn tay to với khớp xương rõ ràng nắm lấy tay cô duỗi xuống nơi nóng bỏng giữa hai chân của anh.
"Em sờ thử xem là khô hay ướt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.