Chương 2: Bỏ trốn
Brenna Hu
26/10/2019
Lên đến phòng, Lâm Mẫn Nhi tức giận đóng mạnh cửa lại. Cô nói:
" Muốn mình kết hôn với cái tên Phong gia kia sao. Đừng mơ. Cùng lắm thì mình trốn khỏi nhà thôi. Mà nói mới nhớ. Nếu trốn thì nên trốn ngay bây giờ. Nếu không sao này sẽ không thể trốn được "
Nói là làm, đêm đó, cô trốn ra khỏi nhà. Trốn đến nhà cô bạn thân của mình, Trần Băng - con gái của Chủ tịch tập đoàn Trần Kiên. Trần Băng và Lâm Mẫn Nhi là bạn thân từ nhỏ. Cả hai người coi nhau như chị em. Luôn chăm sóc lẫn nhau. Trần Băng đẹp không thua kém gì Lâm Mẫn Nhi. Lúc còn đi học, cả hai được mọi người gọi là " mỹ nhân học đường ".
Thấy Lâm Mẫn Nhi trốn đến, Trần Băng hỏi cô:
" Cậu trốn đến đây à? "
" Sao cậu biết hay thế? "
" Nhìn là biết. Cậu qua chơi thì đâu cần phải đem hết vali qua đây làm gì. "
" Đúng là bạn tốt. Cậu hiểu tớ thật đó "
" Mà sao cậu lại trốn đến đây vậy? Có chuyện gì à? "
" Ba mẹ nói gia đình tớ có hôn ước với Phong gia. Nên họ gả tớ cho cái tên... a đúng rồi, là Phong Vĩnh Kỳ "
" Phong Vĩnh Kỳ "
" Uh "
" Tên này nghe quen thật. A đúng rồi, hôm trước tớ đọc báo. Thấy nói về Phong gia. Phong Vĩnh Kỳ là Chủ tịch tập đoàn trẻ nhất từ trước đến nay "
" Vậy sao? "
" Uh "
" Nhưng tớ không muốn lấy hắn. Làm sao tớ có thể lấy một người mà tớ chưa hề quen biết chứ "
" Tớ thấy hắn cũng đẹp trai mà "
" Cậu thấy ai mà không khen đẹp chứ "
" Con nhỏ này, đúng là... Thôi được rồi, tối nay cậu ngủ chung với tớ đi "
" Dĩ nhiên rồi, không lẽ cậu bắt tớ ngủ dưới đất "
" Mà cậu đã ăn gì chưa? "
" Chưa "
" Vậy đi ăn với mình đi "
" Được, mà ăn gì? "
" Am, sủi cảo đi "
Cả cô và Lâm Mẫn Nhi đồng thanh nói
" Được, tớ biết gần đây có tiệm sủi cảo ngon lắm. Đi thôi "
Rồi cả hai đóng cửa lại đi. Đêm đó, tại biệt thự Lâm gia, bác quản gia gõ cửa và kêu mãi nhưng không thấy Lâm Mẫn Nhi trả lời, biết là có chuyện không hay nên ông tức tốc chạy xuống nói với Lâm Gia Huy và Liễu Lệ:
" Ông bà chủ ơi, nguy rồi! "
" Có chuyện gì mà ông hốt hoảng dữ vậy? "
Liễu Lệ bình thản nói
" Tôi lên phòng gõ cửa và kêu nhưng tiểu thư không trả lời. Tôi sợ có chuyện gì xảy ra với cô ấy nên nhanh chóng chạy xuống đây "
" Được rồi, tôi sẽ lên đó xem sao. "
Nghe quản gia nói vậy, Lâm Gia Huy cùng Liễu Lệ lên xem
Lên đến phòng, Lâm Gia Huy và Liễu Lệ cũng gõ cửa và kêu nhưng không nghe thấy tiếng trả lời. Cảm giác thấy lo nên họ đã mở cửa vào luôn. Thấy trong phòng không có ai, trong tủ cũng không còn quần áo trong đó. Biết là đứa con gái của mình đã bỏ trốn nên họ vội sai người đi tìm. Sao khi sai người đi tìm, Lâm Gia Huy lấy điện thoại, gọi điện cho Phong Vĩnh Kỳ:
" Con nghe đây bác trai, có chuyện gì vậy bác? "
Một giọng nói có phần lạnh lùng cất lên
" Mẫn Nhi, con bé nghe nói ta muốn con bé và con kết hôn nên đã bỏ trốn rồi "
" Con biết rồi, bác đừng lo. Con sẽ tìm cô ấy "
" Được rồi, khi nào tìm được con nhớ gọi cho bác "
" Dạ "
" Muốn mình kết hôn với cái tên Phong gia kia sao. Đừng mơ. Cùng lắm thì mình trốn khỏi nhà thôi. Mà nói mới nhớ. Nếu trốn thì nên trốn ngay bây giờ. Nếu không sao này sẽ không thể trốn được "
Nói là làm, đêm đó, cô trốn ra khỏi nhà. Trốn đến nhà cô bạn thân của mình, Trần Băng - con gái của Chủ tịch tập đoàn Trần Kiên. Trần Băng và Lâm Mẫn Nhi là bạn thân từ nhỏ. Cả hai người coi nhau như chị em. Luôn chăm sóc lẫn nhau. Trần Băng đẹp không thua kém gì Lâm Mẫn Nhi. Lúc còn đi học, cả hai được mọi người gọi là " mỹ nhân học đường ".
Thấy Lâm Mẫn Nhi trốn đến, Trần Băng hỏi cô:
" Cậu trốn đến đây à? "
" Sao cậu biết hay thế? "
" Nhìn là biết. Cậu qua chơi thì đâu cần phải đem hết vali qua đây làm gì. "
" Đúng là bạn tốt. Cậu hiểu tớ thật đó "
" Mà sao cậu lại trốn đến đây vậy? Có chuyện gì à? "
" Ba mẹ nói gia đình tớ có hôn ước với Phong gia. Nên họ gả tớ cho cái tên... a đúng rồi, là Phong Vĩnh Kỳ "
" Phong Vĩnh Kỳ "
" Uh "
" Tên này nghe quen thật. A đúng rồi, hôm trước tớ đọc báo. Thấy nói về Phong gia. Phong Vĩnh Kỳ là Chủ tịch tập đoàn trẻ nhất từ trước đến nay "
" Vậy sao? "
" Uh "
" Nhưng tớ không muốn lấy hắn. Làm sao tớ có thể lấy một người mà tớ chưa hề quen biết chứ "
" Tớ thấy hắn cũng đẹp trai mà "
" Cậu thấy ai mà không khen đẹp chứ "
" Con nhỏ này, đúng là... Thôi được rồi, tối nay cậu ngủ chung với tớ đi "
" Dĩ nhiên rồi, không lẽ cậu bắt tớ ngủ dưới đất "
" Mà cậu đã ăn gì chưa? "
" Chưa "
" Vậy đi ăn với mình đi "
" Được, mà ăn gì? "
" Am, sủi cảo đi "
Cả cô và Lâm Mẫn Nhi đồng thanh nói
" Được, tớ biết gần đây có tiệm sủi cảo ngon lắm. Đi thôi "
Rồi cả hai đóng cửa lại đi. Đêm đó, tại biệt thự Lâm gia, bác quản gia gõ cửa và kêu mãi nhưng không thấy Lâm Mẫn Nhi trả lời, biết là có chuyện không hay nên ông tức tốc chạy xuống nói với Lâm Gia Huy và Liễu Lệ:
" Ông bà chủ ơi, nguy rồi! "
" Có chuyện gì mà ông hốt hoảng dữ vậy? "
Liễu Lệ bình thản nói
" Tôi lên phòng gõ cửa và kêu nhưng tiểu thư không trả lời. Tôi sợ có chuyện gì xảy ra với cô ấy nên nhanh chóng chạy xuống đây "
" Được rồi, tôi sẽ lên đó xem sao. "
Nghe quản gia nói vậy, Lâm Gia Huy cùng Liễu Lệ lên xem
Lên đến phòng, Lâm Gia Huy và Liễu Lệ cũng gõ cửa và kêu nhưng không nghe thấy tiếng trả lời. Cảm giác thấy lo nên họ đã mở cửa vào luôn. Thấy trong phòng không có ai, trong tủ cũng không còn quần áo trong đó. Biết là đứa con gái của mình đã bỏ trốn nên họ vội sai người đi tìm. Sao khi sai người đi tìm, Lâm Gia Huy lấy điện thoại, gọi điện cho Phong Vĩnh Kỳ:
" Con nghe đây bác trai, có chuyện gì vậy bác? "
Một giọng nói có phần lạnh lùng cất lên
" Mẫn Nhi, con bé nghe nói ta muốn con bé và con kết hôn nên đã bỏ trốn rồi "
" Con biết rồi, bác đừng lo. Con sẽ tìm cô ấy "
" Được rồi, khi nào tìm được con nhớ gọi cho bác "
" Dạ "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.