Bảo Bối Lắm Chiêu Của Tổng Tài
Chương 1: Cuối cùng mình cũng ra ngoài rồi
Ninh Ninh
07/12/2021
Bệnh viện Nhân Dân số 4, thành phố s, khu vực ngoại thành.
Bức tường cao cao bao quanh bệnh viện với diện tích rộng lớn được bao bọc chắc chắn bằng bê tông cốt thép, chỉ vào được nhưng không ra được.
Chỉ cần những bệnh nhân được đưa đến bệnh viện này thì số được đưa ra ngoài rất ít, hầu hết bệnh nhân sẽ ờ trong đó cho đến khi chết.
Vì sao, vì đây là viện tâm thần. Các bức tường bốn phía xây còn
cao hơn cả tường ở nhà tù, phòng trừ bệnh nhân chạy trốn nên thiết kế bảo đảm hơn cả nhà tù.
Bất kỳ người bệnh tâm thần nào được gửi đến thậm chí sẽ không có cơ hội trốn thoát trừ khi một thành viên trong gia muốn đón vê.
Bệnh viện đặc biệt này đã tồn tại ờ thành phố s đã rất nhiều năm rồi, vô số bệnh nhân bị đưa vào đây, cuối cùng thì bị khiêng ra ngoài, một khi bước vào rồi bước ra, chính là một đời.
An Chi Tố đã sống ở đó năm năm, những cảnh như thế này, đã nhìn thấy đến mức tê liệt rồi.
Nhưng cô luôn biết rằng cô nhất định có thể ra ngoài, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Có lẽ là ông trời sủng ái, An Chi Tố sống ngoan ngoãn suốt năm năm, năm năm qua cô không khóc lóc không náo loạn, phối hợp tiêm thuốc, phối hợp uống thuốc, hôm nay sau năm năm ở bệnh viện tâm thần này, cô cuối cùng cũng đã được chữa lành tâm lý, và có thể rời khỏi đây.
Buổi chiều mùa đông, ánh mặt trời ấm áp, ánh nắng vàng nhẹ nhàng rải trên tấm lưng gầy của An Chi Tố, cô đứng trước cánh cồng sắt nặng nề của bệnh viện, đợi cánh cổng sắt đã giam cầm năm năm tự do của cô từ từ mở ra.
Cạch… cạch… Ẩm Ròng rọc
*
của cánh cổng sắt cọ vào mặt đất phát ra âm thanh chói tai, giống như một cơn giông tố mùa
hạ, cắt ngang sự yên tĩnh của buổi chiều.
*
Ròng rọc: là một bánh xe có rãnh có thể quy quanh trục.
Một đôi chân đi giày vải từ trong cửa đi ra, nhìn dọc theo cổ chân mảnh khảnh, đôi chân thẳng tắp được bọc trong một chiếc quần trắng đã được giặt sạch.
Kiểu dáng quần jean hơi cũ, từ đầu gối đến túi quần, ống chân phải được thêu một hàng thêu tuyệt đẹp.
Hình thêu thủ công khéo tay tinh xảo, có lẽ là phần đáng giá nhất của chiếc quần này.
Nhích lên trên, chính là vòng eo nhỏ bé của An Chi Tố, trên người mặc một chiếc áo len trắng đơn giản, thuần khiết như gương mặt cô, không có một chút huyết sắc.
Gió bắc cuồn cuộn lướt qua thân thể suy yếu của cô, mái tóc rối bù theo gió, đường nét trên khuôn mặt thanh tú ẩn hiện trong tóc, mơ hồ có thẻ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vẫn còn đang ốm yếu, lộ ra vẻ lãnh đạm mê người của cô.
Bíp bíp!
Ngoài cổng viện có một chiếc ô tô màu trắng đang đậu cách An Chi Tố chỉ mười mét, chủ xe dựa vào cửa, có vẻ không kiên nhẫn, vươn tay ấn vô lăng hai lần.
An Chi Tố lần theo tiếng bíp còi thiếu kiên nhẫn của đối phương mà bước tới, bước chân của cô có hơi gấp gáp.
Trong nháy mắt khoảng cách mười mét đã rút ngắn lại, An Chi Tố liền duỗi hai tay, trao cho người tới một cái ôm rắn chắc.
“Giai Nhân, cuối cùng mình cũng ra ngoài rồi.”
Tống Giai Nhân nhướng mày không vui, kéo cổ áo của An Chi Tố ra khỏi người mình: “Đừng nói chuyện với mình bằng giọng điệu mà cậu vừa mới nói, không thích.”
An Chi Tố ngoan ngoãn gật đầu nói: “Vâng, luật sư của tôi, cảm ơn cô đã bớt thời gian bận rộn của mình để đón tôi, đại ơn đại đức này, suốt đời khó quên, chỉ có thể kiếp sau đền ơn trả nghĩa.”
Tống Giai Nhân nghe vậy cảm
thấy thoải mái, dùng tay ra hiệu: “Lên xe đi, coi như cậu ờ cùng với mấy người tâm thần trong một thời gian dài chưa bị lây nhiễm, tâm trí vẫn còn minh mẫn, có thể phân biệt ân nhân của mình là ai.”
An Chi Tố nghe lời lên xe, cô mới vừa cài dây dây an toàn, thì Tống Giai Nhân đã khởi động xe, và ném cho cô một túi hồ sơ bằng da màu vàng.
“Điện thoại, ví tiền, hộ chiếu, chứng minh thư và bằng lái xe đều đã xử lý cho cậu rồi.” – Tống Giai Nhân là một luật sư, làm việc
luôn nhanh nhẹn, An Chi Tố trước khi được ra ngoài, cô ấy đã giúp cô chuẩn bị xong tất cả những giấy tờ chứng nhận.
“Ngọc bội mà mình muốn cậu cầm theo, có mang đến không?” -An Chi Tố mở tệp tài liệu ra, cô không có nhìn mấy thứ khác, việc đầu tiên là tìm những thứ quan trọng nhất đối với cô.
“Ngọc bội không có ở trong cái đó, nó ờ trong ngăn kéo trước mặt cậu đấy.” – Tống Giai Nhân đưa một ngón tay chỉ vào ngăn kéo xe ờ trước mặt cô.
An Chi Tố gật đầu mở ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp gấm, mở hộp gấm ra, bên trong có một miếng ngọc bội hình tròn.
Đó chỉ là một miếng ngọc có kiểu dáng đơn giản, có vẻ không có giá trị gì, nhưng đối với An Chi Tố hiện tại đây là thứ quý giá nhất của cô.
An Chi Tố đem miếng ngọc bội đặt vào trong lòng bàn tay, nắm thật chặt, nhìn phong cảnh đang khuất dần ờ bên ngoài cửa sổ xe.
Bức tường cao cao bao quanh bệnh viện với diện tích rộng lớn được bao bọc chắc chắn bằng bê tông cốt thép, chỉ vào được nhưng không ra được.
Chỉ cần những bệnh nhân được đưa đến bệnh viện này thì số được đưa ra ngoài rất ít, hầu hết bệnh nhân sẽ ờ trong đó cho đến khi chết.
Vì sao, vì đây là viện tâm thần. Các bức tường bốn phía xây còn
cao hơn cả tường ở nhà tù, phòng trừ bệnh nhân chạy trốn nên thiết kế bảo đảm hơn cả nhà tù.
Bất kỳ người bệnh tâm thần nào được gửi đến thậm chí sẽ không có cơ hội trốn thoát trừ khi một thành viên trong gia muốn đón vê.
Bệnh viện đặc biệt này đã tồn tại ờ thành phố s đã rất nhiều năm rồi, vô số bệnh nhân bị đưa vào đây, cuối cùng thì bị khiêng ra ngoài, một khi bước vào rồi bước ra, chính là một đời.
An Chi Tố đã sống ở đó năm năm, những cảnh như thế này, đã nhìn thấy đến mức tê liệt rồi.
Nhưng cô luôn biết rằng cô nhất định có thể ra ngoài, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Có lẽ là ông trời sủng ái, An Chi Tố sống ngoan ngoãn suốt năm năm, năm năm qua cô không khóc lóc không náo loạn, phối hợp tiêm thuốc, phối hợp uống thuốc, hôm nay sau năm năm ở bệnh viện tâm thần này, cô cuối cùng cũng đã được chữa lành tâm lý, và có thể rời khỏi đây.
Buổi chiều mùa đông, ánh mặt trời ấm áp, ánh nắng vàng nhẹ nhàng rải trên tấm lưng gầy của An Chi Tố, cô đứng trước cánh cồng sắt nặng nề của bệnh viện, đợi cánh cổng sắt đã giam cầm năm năm tự do của cô từ từ mở ra.
Cạch… cạch… Ẩm Ròng rọc
*
của cánh cổng sắt cọ vào mặt đất phát ra âm thanh chói tai, giống như một cơn giông tố mùa
hạ, cắt ngang sự yên tĩnh của buổi chiều.
*
Ròng rọc: là một bánh xe có rãnh có thể quy quanh trục.
Một đôi chân đi giày vải từ trong cửa đi ra, nhìn dọc theo cổ chân mảnh khảnh, đôi chân thẳng tắp được bọc trong một chiếc quần trắng đã được giặt sạch.
Kiểu dáng quần jean hơi cũ, từ đầu gối đến túi quần, ống chân phải được thêu một hàng thêu tuyệt đẹp.
Hình thêu thủ công khéo tay tinh xảo, có lẽ là phần đáng giá nhất của chiếc quần này.
Nhích lên trên, chính là vòng eo nhỏ bé của An Chi Tố, trên người mặc một chiếc áo len trắng đơn giản, thuần khiết như gương mặt cô, không có một chút huyết sắc.
Gió bắc cuồn cuộn lướt qua thân thể suy yếu của cô, mái tóc rối bù theo gió, đường nét trên khuôn mặt thanh tú ẩn hiện trong tóc, mơ hồ có thẻ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vẫn còn đang ốm yếu, lộ ra vẻ lãnh đạm mê người của cô.
Bíp bíp!
Ngoài cổng viện có một chiếc ô tô màu trắng đang đậu cách An Chi Tố chỉ mười mét, chủ xe dựa vào cửa, có vẻ không kiên nhẫn, vươn tay ấn vô lăng hai lần.
An Chi Tố lần theo tiếng bíp còi thiếu kiên nhẫn của đối phương mà bước tới, bước chân của cô có hơi gấp gáp.
Trong nháy mắt khoảng cách mười mét đã rút ngắn lại, An Chi Tố liền duỗi hai tay, trao cho người tới một cái ôm rắn chắc.
“Giai Nhân, cuối cùng mình cũng ra ngoài rồi.”
Tống Giai Nhân nhướng mày không vui, kéo cổ áo của An Chi Tố ra khỏi người mình: “Đừng nói chuyện với mình bằng giọng điệu mà cậu vừa mới nói, không thích.”
An Chi Tố ngoan ngoãn gật đầu nói: “Vâng, luật sư của tôi, cảm ơn cô đã bớt thời gian bận rộn của mình để đón tôi, đại ơn đại đức này, suốt đời khó quên, chỉ có thể kiếp sau đền ơn trả nghĩa.”
Tống Giai Nhân nghe vậy cảm
thấy thoải mái, dùng tay ra hiệu: “Lên xe đi, coi như cậu ờ cùng với mấy người tâm thần trong một thời gian dài chưa bị lây nhiễm, tâm trí vẫn còn minh mẫn, có thể phân biệt ân nhân của mình là ai.”
An Chi Tố nghe lời lên xe, cô mới vừa cài dây dây an toàn, thì Tống Giai Nhân đã khởi động xe, và ném cho cô một túi hồ sơ bằng da màu vàng.
“Điện thoại, ví tiền, hộ chiếu, chứng minh thư và bằng lái xe đều đã xử lý cho cậu rồi.” – Tống Giai Nhân là một luật sư, làm việc
luôn nhanh nhẹn, An Chi Tố trước khi được ra ngoài, cô ấy đã giúp cô chuẩn bị xong tất cả những giấy tờ chứng nhận.
“Ngọc bội mà mình muốn cậu cầm theo, có mang đến không?” -An Chi Tố mở tệp tài liệu ra, cô không có nhìn mấy thứ khác, việc đầu tiên là tìm những thứ quan trọng nhất đối với cô.
“Ngọc bội không có ở trong cái đó, nó ờ trong ngăn kéo trước mặt cậu đấy.” – Tống Giai Nhân đưa một ngón tay chỉ vào ngăn kéo xe ờ trước mặt cô.
An Chi Tố gật đầu mở ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp gấm, mở hộp gấm ra, bên trong có một miếng ngọc bội hình tròn.
Đó chỉ là một miếng ngọc có kiểu dáng đơn giản, có vẻ không có giá trị gì, nhưng đối với An Chi Tố hiện tại đây là thứ quý giá nhất của cô.
An Chi Tố đem miếng ngọc bội đặt vào trong lòng bàn tay, nắm thật chặt, nhìn phong cảnh đang khuất dần ờ bên ngoài cửa sổ xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.