Chương 4: Mạch Minh Hà - Giành Lấy Sinh Mệnh Thứ Hai
Tu Vĩ Câu Toàn
29/09/2024
Theo lẽ thường mà nói, từ cửa xông vào ba, năm người lạ mặt cao to, lực lưỡng, tràn đầy địch ý, mới phải là mối đe dọa đáng báo động nhất, đúng không?
Dù thế nào đi nữa thì bọn họ cũng nguy hiểm hơn một bệnh nhân đang nằm trong bệnh viện.
Nhưng không hiểu sao, Mạch Minh Hà lại bất giác nhìn chằm chằm vào đôi bàn chân trắng toát lộ ra sau lớp rèm. Tiếng tim đập trong tai như tiếng sấm, lòng bàn tay cô lạnh rờn nhưng ươn ướt, thậm chí còn không thể nào dời mắt nhìn mấy người đàn ông xa lạ kia dù chỉ một cái.
Lúc này cô bị kẹp giữa bệnh nhân giường số 03 và giường bệnh số 02, phía sau là tủ đầu giường và tường, lối đi phía trước đã bị mấy người kia chặn lại, không thể ra ngoài được.
Cô lại liếc nhìn bệnh nhân ở giường bên cạnh.
So với lúc vừa nhìn thấy thì lúc này đôi chân ấy có chút khác biệt, khác biệt ở chỗ nào thì cô không nói ra được -- Nhưng lúc này nhìn, lại khiến người ta có một loại phản ứng bản năng, mang tính sinh học. Như thể chỉ muốn há miệng, nôn tất cả những hình ảnh nhìn thấy bằng mắt, hơi thở vô hình trong không khí dính phải đôi chân ấy, cùng ngũ tạng lục phủ ra ngoài hết.
Ngước mắt lên một lần nữa, có lẽ những kẻ xa lạ kia cũng cùng chung cảm giác: Ban nãy xông vào khí thế hùng hổ lắm mà giờ đây, con ngươi bọn chúng lại tròng trắng dã, lơ lửng giữa không trung, chẳng kẻ nào dám cúi đầu nhìn - nhìn đôi chân trên giường - thoạt nhìn, cứ như một đám mù vừa mới tháo kính đen.
Mạch Minh Hà phất nhẹ vuốt cánh mũi.
Có lẽ vì sợ hãi, căng thẳng tột độ khiến hệ thần kinh muốn giải tỏa áp lực. Hay là vì sự trẻ trung trở lại mang theo một ma lực cuồng say như chìm trong men rượu, ngay cả nỗi kinh hoàng cũng chẳng thể dập tắt. Cũng có khi là vì dáng vẻ của mấy kẻ đối diện quá đỗi buồn cười, cô bỗng chốc không nhịn được nữa, phá lên cười ha hả.
"Anh làm thế nào vậy?"
Cô nín cười, không muốn khiến mấy người kia tưởng mình là kẻ tâm thần, nên quay sang bệnh nhân giường bên cạnh nói: "Chẳng hiểu sao, tôi chỉ cần liếc nhìn hắn thôi mà ruột gan dạ dày cứ như muốn lộn ngược lên vậy. Hắn làm thêm ở bệnh viện này thì tốt biết mấy, chuyên khoa rửa ruột ấy."
Kẻ đối diện hình như là tên cầm đầu tóc đỏ, hắn ta không nói nửa lời nhưng vẻ mặt đã thể hiện rõ ràng đánh giá của hắn về Mạch Minh Hà: Không bình thường cho lắm.
"Cô gái."
Giọng nam phát ra từ sau tấm rèm, giống như một túi đá nhầy nhụa đờm dãi, nghe đến nhức óc, khó chịu khôn tả. "Là lần đầu cô vào sào huyệt, đúng chứ?"
Từ nãy đến giờ, Mạch Minh Hà đã nghe cả một chuỗi những từ ngữ khó hiểu. Nhân vật cải trang thành y tá, thợ săn, giả... Giờ lại thêm cả "sào huyệt".
"Nơi này không phải bệnh viện sao?" Mạch Minh Hà hỏi.
Tuy là câu hỏi nhưng trong lòng cô đã có đáp án rõ mười mươi rồi: Nơi này tất nhiên không phải bệnh viện.
Chẳng biết bằng cách nào mà cô lại đến được cái nơi gọi là "sào huyệt" này: Cái sự "chẳng biết bằng cách nào" ấy, xem chừng có liên quan mật thiết đến chuyện cô ngã vào tivi.
"Là bệnh viện chứ, sao lại không phải?" Giọng nói gần gũi của người bệnh sau tấm rèm vang lên: "Bệnh viện trong sào huyệt, thì cũng là bệnh viện mà thôi."
Vừa câu giờ suy nghĩ, Mạch Minh Hà vừa nói: "Anh bảo đây là sào huyệt, nhưng tôi thấy anh cũng đâu giống gà lắm."
Tên tóc đỏ khụ một tiếng, có vẻ như đang cố kìm nén một tràng cười phát ra từ mũi.
"Đến sào huyệt mà cũng không biết", một kẻ đứng ở cửa khẽ khàng nói với đồng bọn, "Quả nhiên là lần đầu vào. Bảo sao còn mặc nguyên đồ ngủ."
"Nhưng đây là lần đầu cô ta tới đây, sao có thể tóm được Ngụy tượng chứ?" Tên khác lẩm bẩm.
"Chờ xem sao", tên tóc đỏ dặn dò: "Chuẩn bị sẵn sàng, nếu cô ta không trụ được, chúng ta buộc phải ra tay cướp từ trong tay cư dân."
Chúng nói chuyện mà coi Mạch Minh Hà như không tồn tại, hay nói đúng hơn, coi cô là thứ sắp sửa biến mất đến nơi rồi.
Chỉ trong vòng một hai phút ngắn ngủi, biết bao biến cố khó hiểu ập đến khiến Mạch Minh Hà chỉ còn cách bám víu vào hai điều.
Thứ nhất, cô đã trẻ lại sau khi bước vào Sào huyệt. Thứ hai, thứ đã khiến cô trẻ lại kia, xem chừng cũng là mục tiêu mà hai bên đều muốn có được.
Dù không biết gì đi chăng nữa, cô cũng biết rõ giờ đây mình chính là đứa trẻ bỗng dưng ôm khối vàng giữa chốn phồn hoa, mà phải nói là chợ quỷ thì đúng hơn, điều này chẳng hay ho chút nào.
Bên trong tấm rèm là một khoảng lặng như tờ, chỉ có hai bàn chân trắng bệch pha lẫn sắc xanh, các ngón chân gác lên thành giường.
"Anh muốn thứ gì?" Mạch Minh Hà nhìn chằm chằm vào đôi chân sau lớp rèm, biết thừa rồi vẫn hỏi. "Chứ cứ thế này cũng không xong, anh nói cho tôi biết rốt cuộc là có chuyện gì, anh muốn thứ gì tôi đưa thứ đó. Cùng nhau giải quyết trong hòa khí có phải tốt hơn không?"
Sau lớp màn, bệnh nhân cân nhắc trong hai giây.
"Cô sờ thử trên người mình xem," giọng hắn bình tĩnh hơn một chút, không còn khó nghe như lúc nãy, nhưng vẫn không muốn giải thích thêm, chỉ nói: "Lẽ ra phải sờ thấy gì đó chứ? Lấy nó đưa cho tôi."
Mạch Minh Hà luồn tay vào trong áo ngủ, sờ soạng sau lưng và bụng mình, vừa chạm vào, cô đã giật nảy mình.
Cái thứ gì đó hơi nhô lên, lạnh lẽo, như một dải băng quấn quanh người cô, từng vòng từng vòng một, chạm vào giống như có một con rắn lớn đang cuộn tròn trên người.
Đúng rồi, vừa rồi cánh tay của bóng đen đó, hình như cũng vòng quanh người mình như vậy.
"Tìm thấy rồi chứ?" Bệnh nhân giường bên cạnh bỗng nhiên nói, giọng khò khè như có đờm dãi trong cổ họng. "Đưa cho tôi."
Mạch Minh Hà sờ mép "dải rắn", cảm thấy hình như nó không muốn tách rời khỏi da thịt mình, phải dùng một chút sức, mới có thể luồn đầu ngón tay vào giữa "dải rắn" và làn da.
"Được, được, tôi biết rồi, đưa cho anh đây." Nó quả nhiên có thể lấy ra được, cô vừa nhấc tay, đã kéo được "dải rắn" lên một chút.
Cô chợt nghĩ đến một vấn đề khác.
"Mình vừa mới lên cơn đau tim, thứ này đến rồi mới ngừng. Nếu mình lấy nó ra, có bị lại nữa không?"
"Tuy cô đã già, đầu óc xoay chuyển vẫn còn nhanh nhạy đấy. Tôi cho là sẽ không. Nó đảo ngược là sự lão hóa, không phải bệnh tật, bệnh tật biến mất chỉ là tác dụng phụ mà thôi, chưa chắc đã theo sự lão hóa mà quay trở lại."
Giọng nói của người bệnh giường bên cạnh trầm đục, "Tất nhiên, tôi cũng có thể sai, nhưng ngoài việc lạc quan ra, cô cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Thôi được rồi, tháo nó xuống đi."
Đúng như hắn nói, cô không còn lựa chọn nào khác.
"Cũng may, tôi vẫn luôn lạc quan." Mạch Minh Hà thở ra một hơi, trước tiên kéo "dải rắn" từ trên bụng ra, sau đó men theo đó, một đường vòng ra sau lưng, từng chút từng chút gỡ nó khỏi người.
Đuôi của "dải rắn" đen tuyền từ trong áo ngủ mềm nhũn rơi xuống, buông thõng giữa không trung, lắc lư như có sinh mệnh.
"Khoan đã, đừng đưa cho nó!" Người đàn ông tóc đỏ đột nhiên quát lớn, bước lên một bước, dang hai tay ra. "Đưa cho tôi, nó nhắm vào tôi, nó sẽ buông tha cho cô!"
Hắn ta dùng đại từ là "nó"?
Ý nghĩ đó lóe lên trong đầu Mạch Minh Hà, cô không có thời gian suy nghĩ sâu xa, đã nhận ra đây là một cọng rơm cứu mạng, có cơ hội ngắn ngủi này, có lẽ cô có thể trốn thoát khỏi phòng bệnh này. Mạch Minh Hà nắm lấy cơ hội, lập tức hướng người đàn ông tóc đỏ hét lên: "Anh bắt lấy!"
Ngay sau đó, cô vung tay lên, rút từ phía sau một bóng đen, ném về phía hai tay đang giơ cao của hắn.
Có lẽ là ảo giác, nhưng Mạch Minh Hà luôn cảm thấy, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, dường như bệnh nhân sau tấm rèm che giường bệnh cũng bị phân tán sự chú ý trong giây lát.
"Bộp" một tiếng, bóng đen rơi vào tay người đàn ông tóc đỏ cũng là lúc, Mạch Minh Hà nắm lấy cơ hội, lăn một vòng từ giường bệnh số 2 ngã xuống, rơi xuống đất từ phía bên kia của nó, cơ thể thuộc về người trẻ tuổi, thật mạnh mẽ, nhanh nhẹn và cân bằng, động tác trôi chảy nhẹ nhàng, quá dễ chịu, khiến cô như được sống lại khoảnh khắc, căn phòng tĩnh lặng đến mức cô suýt quên mất mình đang chạy trốn.
Bóng đen mềm oặt kẹp giữa hai tay cô, xung quanh là một vòng tròn những gương mặt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào nó.
"Gối?"
Gã đàn ông tóc đỏ nhìn rõ rồi ngẩn người, phản tay ném trả chiếc gối mà Mạch Minh Hà lấy từ giường bệnh số 2 xuống đất, quát: "Cô muốn chết dưới tay cư dân ở đây à?".
Mạch Minh Hà chưa kịp nói, vì cô vừa mới đứng vững, quay đầu lại, phát hiện bệnh nhân đã theo đến, tấm rèm của giường bệnh số 2 đã được kéo lên.
Nhưng không được kéo kín mít.
Tấm rèm dường như bị kéo rộng ra một chút, không biết từ lúc nào đã thò ra một đôi cẳng chân nhỏ, hai đầu gối khép chặt, từ mép giường uốn cong rủ xuống.
Bệnh nhân giường bên cạnh nằm ngửa, chỉ duỗi một đôi chân xuống, điều này vốn dĩ không kỳ lạ. Kỳ lạ là, đôi chân trần trắng bệch không một giọt máu đang đặt trên mặt đất kia, lại xoay một vòng ở mắt cá chân, quay đầu đối diện với Mạch Minh Hà.
Điều này thật giống một giấc mơ hoang đường, nếu như giây tiếp theo cô mở mắt ra, tỉnh dậy từ trên giường bệnh, chắc Mạch Minh Hà cũng sẽ không kinh ngạc.
"Lui ra."
Gã đàn ông tóc đỏ sắc mặt căng thẳng, cùng với mấy người phía sau, đồng loạt lùi ra xa khỏi giường bệnh số 2.
Như thể cả không khí cũng dần trở nên ngột ngạt, loãng hơn, giống như bọn họ là loài động vật hoang dã thường lui tới nơi đây, sớm hơn Mạch Minh Hà, một kẻ ngoại lai ngu ngơ cảm nhận được nguy hiểm.
Mạch Minh Hà suy nghĩ một chút, quay sang hỏi bệnh nhân giường bên cạnh: "Có phải anh bị gãy xương cổ chân nên mới vào viện không?"
Mạch Minh Hà vừa nói, mơ hồ cảm thấy eo mình như bị ai đó kéo căng.
"Hay là … anh thật sự không phải người?" Cô hướng về phía gã tóc đỏ hô lớn: "Này, anh bạn trẻ, nó không phải người thì là cái gì? Gà thật à?".
Mọi thứ quá mức khó tin, ngược lại khiến cô có chút không biết kinh ngạc thế nào, chỉ muốn làm rõ mọi chuyện thế nào, xét cho cùng chẳng ai có thể cứ liên tục kinh sợ mãi.
Gã tóc đỏ không đáp lời.
Hắn cùng mấy người phía sau đồng loạt nhìn chằm chằm vào đôi chân nhỏ buông thõng bên mép giường bệnh số 2, cứ như thể Mạch Minh Hà đã bị loại khỏi cục diện, chỉ có điều bản thân cô còn chưa biết.
Tấm rèm khẽ phát ra tiếng "soạt", như có ai đó đang từ từ kéo nó ra.
Mạch Minh Hà không muốn nhìn thấy người sau tấm rèm có hình dáng ra sao, dù sao cũng chẳng thể nhìn được.
Cô vội vàng cúi đầu, lúc tầm mắt rơi vào đôi chân trước mặt kia, bỗng phát hiện bàn chân trái của bệnh nhân giường bên cạnh không biết từ bao giờ đã bước lên trước một bước.
Rõ ràng Mạch Minh Hà vẫn luôn không hề nhúc nhích, bàn chân trái của bản thân cũng bước lên một bước.
Như thể hai người bạn cũ lâu ngày gặp lại đang hướng về phía đối phương mà bước tới.
Chẳng trách eo mình lại có cảm giác như bị kéo căng...
Lạ thật, tại sao cô chỉ cần nhìn thấy chân đối phương, chân mình cũng bất giác di chuyển theo động tác của đối phương, hiện tại không phải lúc để nghi ngờ suy ngẫm nữa.
Mặc dù cúi đầu, nhưng trong tầm nhìn le lói, cô có thể cảm nhận được, tấm rèm đã được kéo ra.
Trên giường bệnh số 2 bên cạnh, lờ mờ nằm đó một bóng đen hình người dài ngoằng.
Mạch Minh Hà hít sâu một hơi.
Nếu là biểu Mạch Minh Hà của ngày xưa, có lẽ cô đã chọn cách im lặng, tự bảo vệ mình là trên hết, đem "dải rắn" giao cho nó, là người thứ nhất còn sống, cô luôn sợ một khắc bất cẩn sẽ tạo ra hậu quả không thể vãn hồi, không thể gánh chịu, khiến kiếp này sống không yên ổn.
Sau này về già, nhận ra mấy chục năm cuộc đời mình chỉ toàn là cô độc, tiếc nuối và những mong ước quá hạn, chẳng có mấy ngày tháng sung sướng. Cơ hội không còn ghé thăm, cô cũng chẳng còn sức lực.
Sợi "dải rắn" này có thể là cuộc gặp gỡ kỳ lạ cuối cùng trong 86 năm cuộc đời cô, nhưng cũng có thể là lựa chọn đầu tiên cho cuộc đời sắp tới của cô.
Cô muốn thử một lần.
Mạch Minh Hà biết, dù có ấn chuông gọi thì cũng sẽ không có bất kỳ âm thanh nào phá vỡ sự tĩnh mịch chết chóc trong căn phòng này.
"Bệnh nhân giường số 01 phòng số 3 yêu cầu ý tá!"
Giọng nữ oang oang đến chói tai vang lên từ loa phát thanh, đột ngột xé toạc không gian yên tĩnh trong phòng.
Chưa để mọi người kịp phản ứng, Mạch Minh Hà lại ấn thêm mấy cái chuông gọi nữa.
Loa phát thanh như thể bị kích động, liên tục phát đi thông báo với giọng gấp gáp dọc hành lang: "Nhân vật giả dạng ý tá, sẽ tới phòng bệnh trong vòng 5 giây nữa—— Nhân vật giả dạng ý tá thứ hai, sắp —— Nhân vật giả dạng ý tá thứ ba —— Nhân vật giả dạng y tá thứ tư, sắp tới phòng bệnh trong vòng 5 giây nữa!"
Trong những tiếng thông báo ngày càng dồn dập, dường như Mạch Minh Hà nghe loáng thoáng gã tóc đỏ rủa thầm một tiếng "Cô điên rồi!", tiếp sau đó là những tiếng bước chân hỗn loạn xa dần, như thể lũ chúng thấy tình hình bất ổn, vội vàng chạy khỏi phòng bệnh.
Cô vẫn không ngẩng đầu.
Mạch Minh Hà cảm nhận thấy, bóng đen bên cạnh đang—— từng—— đoạn——một, đứng dậy khỏi giường, bắp đùi rời khỏi giường, xương hông treo lơ lửng giữa không trung, phần thân trên vẫn nằm trên giường.
Dưới ánh sáng lờ mờ, cái đầu ấy quay sang phía Mạch Minh Hà, phát ra một giọng nói hoàn toàn không giống người: "Là một bà già, gan bà cũng thật lớn đấy."
Ngay lúc đó, một vật gì đấy bị ném thẳng vào phòng, đập mạnh xuống khoảng không giữa cô và bệnh nhân giường bên cạnh tạo nên tiếng ầm vang, tủ đầu giường lập tức vỡ tan thành từng mảnh —— Bóng đen đó ngã lăn xuống đất, vội vàng áp sát người vào tường đứng dậy. Hóa ra là gã tóc đỏ, hắn nhận ra mình bị kẹt giữa Mạch Minh Hà và bệnh nhân giường bên, thấp giọng chửi tục một câu.
Mạch Minh Hà không nhìn hắn.
Cô chỉ nhìn chằm chằm ra cửa phòng, nói khẽ: "Nhìn cho kĩ lại đi, tôi đã không còn là bà lão nữa."
Hiện tại không phải, ngày mai cũng sẽ không.
Cô phải giành lại mạng sống thứ hai của mình!
Dù thế nào đi nữa thì bọn họ cũng nguy hiểm hơn một bệnh nhân đang nằm trong bệnh viện.
Nhưng không hiểu sao, Mạch Minh Hà lại bất giác nhìn chằm chằm vào đôi bàn chân trắng toát lộ ra sau lớp rèm. Tiếng tim đập trong tai như tiếng sấm, lòng bàn tay cô lạnh rờn nhưng ươn ướt, thậm chí còn không thể nào dời mắt nhìn mấy người đàn ông xa lạ kia dù chỉ một cái.
Lúc này cô bị kẹp giữa bệnh nhân giường số 03 và giường bệnh số 02, phía sau là tủ đầu giường và tường, lối đi phía trước đã bị mấy người kia chặn lại, không thể ra ngoài được.
Cô lại liếc nhìn bệnh nhân ở giường bên cạnh.
So với lúc vừa nhìn thấy thì lúc này đôi chân ấy có chút khác biệt, khác biệt ở chỗ nào thì cô không nói ra được -- Nhưng lúc này nhìn, lại khiến người ta có một loại phản ứng bản năng, mang tính sinh học. Như thể chỉ muốn há miệng, nôn tất cả những hình ảnh nhìn thấy bằng mắt, hơi thở vô hình trong không khí dính phải đôi chân ấy, cùng ngũ tạng lục phủ ra ngoài hết.
Ngước mắt lên một lần nữa, có lẽ những kẻ xa lạ kia cũng cùng chung cảm giác: Ban nãy xông vào khí thế hùng hổ lắm mà giờ đây, con ngươi bọn chúng lại tròng trắng dã, lơ lửng giữa không trung, chẳng kẻ nào dám cúi đầu nhìn - nhìn đôi chân trên giường - thoạt nhìn, cứ như một đám mù vừa mới tháo kính đen.
Mạch Minh Hà phất nhẹ vuốt cánh mũi.
Có lẽ vì sợ hãi, căng thẳng tột độ khiến hệ thần kinh muốn giải tỏa áp lực. Hay là vì sự trẻ trung trở lại mang theo một ma lực cuồng say như chìm trong men rượu, ngay cả nỗi kinh hoàng cũng chẳng thể dập tắt. Cũng có khi là vì dáng vẻ của mấy kẻ đối diện quá đỗi buồn cười, cô bỗng chốc không nhịn được nữa, phá lên cười ha hả.
"Anh làm thế nào vậy?"
Cô nín cười, không muốn khiến mấy người kia tưởng mình là kẻ tâm thần, nên quay sang bệnh nhân giường bên cạnh nói: "Chẳng hiểu sao, tôi chỉ cần liếc nhìn hắn thôi mà ruột gan dạ dày cứ như muốn lộn ngược lên vậy. Hắn làm thêm ở bệnh viện này thì tốt biết mấy, chuyên khoa rửa ruột ấy."
Kẻ đối diện hình như là tên cầm đầu tóc đỏ, hắn ta không nói nửa lời nhưng vẻ mặt đã thể hiện rõ ràng đánh giá của hắn về Mạch Minh Hà: Không bình thường cho lắm.
"Cô gái."
Giọng nam phát ra từ sau tấm rèm, giống như một túi đá nhầy nhụa đờm dãi, nghe đến nhức óc, khó chịu khôn tả. "Là lần đầu cô vào sào huyệt, đúng chứ?"
Từ nãy đến giờ, Mạch Minh Hà đã nghe cả một chuỗi những từ ngữ khó hiểu. Nhân vật cải trang thành y tá, thợ săn, giả... Giờ lại thêm cả "sào huyệt".
"Nơi này không phải bệnh viện sao?" Mạch Minh Hà hỏi.
Tuy là câu hỏi nhưng trong lòng cô đã có đáp án rõ mười mươi rồi: Nơi này tất nhiên không phải bệnh viện.
Chẳng biết bằng cách nào mà cô lại đến được cái nơi gọi là "sào huyệt" này: Cái sự "chẳng biết bằng cách nào" ấy, xem chừng có liên quan mật thiết đến chuyện cô ngã vào tivi.
"Là bệnh viện chứ, sao lại không phải?" Giọng nói gần gũi của người bệnh sau tấm rèm vang lên: "Bệnh viện trong sào huyệt, thì cũng là bệnh viện mà thôi."
Vừa câu giờ suy nghĩ, Mạch Minh Hà vừa nói: "Anh bảo đây là sào huyệt, nhưng tôi thấy anh cũng đâu giống gà lắm."
Tên tóc đỏ khụ một tiếng, có vẻ như đang cố kìm nén một tràng cười phát ra từ mũi.
"Đến sào huyệt mà cũng không biết", một kẻ đứng ở cửa khẽ khàng nói với đồng bọn, "Quả nhiên là lần đầu vào. Bảo sao còn mặc nguyên đồ ngủ."
"Nhưng đây là lần đầu cô ta tới đây, sao có thể tóm được Ngụy tượng chứ?" Tên khác lẩm bẩm.
"Chờ xem sao", tên tóc đỏ dặn dò: "Chuẩn bị sẵn sàng, nếu cô ta không trụ được, chúng ta buộc phải ra tay cướp từ trong tay cư dân."
Chúng nói chuyện mà coi Mạch Minh Hà như không tồn tại, hay nói đúng hơn, coi cô là thứ sắp sửa biến mất đến nơi rồi.
Chỉ trong vòng một hai phút ngắn ngủi, biết bao biến cố khó hiểu ập đến khiến Mạch Minh Hà chỉ còn cách bám víu vào hai điều.
Thứ nhất, cô đã trẻ lại sau khi bước vào Sào huyệt. Thứ hai, thứ đã khiến cô trẻ lại kia, xem chừng cũng là mục tiêu mà hai bên đều muốn có được.
Dù không biết gì đi chăng nữa, cô cũng biết rõ giờ đây mình chính là đứa trẻ bỗng dưng ôm khối vàng giữa chốn phồn hoa, mà phải nói là chợ quỷ thì đúng hơn, điều này chẳng hay ho chút nào.
Bên trong tấm rèm là một khoảng lặng như tờ, chỉ có hai bàn chân trắng bệch pha lẫn sắc xanh, các ngón chân gác lên thành giường.
"Anh muốn thứ gì?" Mạch Minh Hà nhìn chằm chằm vào đôi chân sau lớp rèm, biết thừa rồi vẫn hỏi. "Chứ cứ thế này cũng không xong, anh nói cho tôi biết rốt cuộc là có chuyện gì, anh muốn thứ gì tôi đưa thứ đó. Cùng nhau giải quyết trong hòa khí có phải tốt hơn không?"
Sau lớp màn, bệnh nhân cân nhắc trong hai giây.
"Cô sờ thử trên người mình xem," giọng hắn bình tĩnh hơn một chút, không còn khó nghe như lúc nãy, nhưng vẫn không muốn giải thích thêm, chỉ nói: "Lẽ ra phải sờ thấy gì đó chứ? Lấy nó đưa cho tôi."
Mạch Minh Hà luồn tay vào trong áo ngủ, sờ soạng sau lưng và bụng mình, vừa chạm vào, cô đã giật nảy mình.
Cái thứ gì đó hơi nhô lên, lạnh lẽo, như một dải băng quấn quanh người cô, từng vòng từng vòng một, chạm vào giống như có một con rắn lớn đang cuộn tròn trên người.
Đúng rồi, vừa rồi cánh tay của bóng đen đó, hình như cũng vòng quanh người mình như vậy.
"Tìm thấy rồi chứ?" Bệnh nhân giường bên cạnh bỗng nhiên nói, giọng khò khè như có đờm dãi trong cổ họng. "Đưa cho tôi."
Mạch Minh Hà sờ mép "dải rắn", cảm thấy hình như nó không muốn tách rời khỏi da thịt mình, phải dùng một chút sức, mới có thể luồn đầu ngón tay vào giữa "dải rắn" và làn da.
"Được, được, tôi biết rồi, đưa cho anh đây." Nó quả nhiên có thể lấy ra được, cô vừa nhấc tay, đã kéo được "dải rắn" lên một chút.
Cô chợt nghĩ đến một vấn đề khác.
"Mình vừa mới lên cơn đau tim, thứ này đến rồi mới ngừng. Nếu mình lấy nó ra, có bị lại nữa không?"
"Tuy cô đã già, đầu óc xoay chuyển vẫn còn nhanh nhạy đấy. Tôi cho là sẽ không. Nó đảo ngược là sự lão hóa, không phải bệnh tật, bệnh tật biến mất chỉ là tác dụng phụ mà thôi, chưa chắc đã theo sự lão hóa mà quay trở lại."
Giọng nói của người bệnh giường bên cạnh trầm đục, "Tất nhiên, tôi cũng có thể sai, nhưng ngoài việc lạc quan ra, cô cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Thôi được rồi, tháo nó xuống đi."
Đúng như hắn nói, cô không còn lựa chọn nào khác.
"Cũng may, tôi vẫn luôn lạc quan." Mạch Minh Hà thở ra một hơi, trước tiên kéo "dải rắn" từ trên bụng ra, sau đó men theo đó, một đường vòng ra sau lưng, từng chút từng chút gỡ nó khỏi người.
Đuôi của "dải rắn" đen tuyền từ trong áo ngủ mềm nhũn rơi xuống, buông thõng giữa không trung, lắc lư như có sinh mệnh.
"Khoan đã, đừng đưa cho nó!" Người đàn ông tóc đỏ đột nhiên quát lớn, bước lên một bước, dang hai tay ra. "Đưa cho tôi, nó nhắm vào tôi, nó sẽ buông tha cho cô!"
Hắn ta dùng đại từ là "nó"?
Ý nghĩ đó lóe lên trong đầu Mạch Minh Hà, cô không có thời gian suy nghĩ sâu xa, đã nhận ra đây là một cọng rơm cứu mạng, có cơ hội ngắn ngủi này, có lẽ cô có thể trốn thoát khỏi phòng bệnh này. Mạch Minh Hà nắm lấy cơ hội, lập tức hướng người đàn ông tóc đỏ hét lên: "Anh bắt lấy!"
Ngay sau đó, cô vung tay lên, rút từ phía sau một bóng đen, ném về phía hai tay đang giơ cao của hắn.
Có lẽ là ảo giác, nhưng Mạch Minh Hà luôn cảm thấy, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, dường như bệnh nhân sau tấm rèm che giường bệnh cũng bị phân tán sự chú ý trong giây lát.
"Bộp" một tiếng, bóng đen rơi vào tay người đàn ông tóc đỏ cũng là lúc, Mạch Minh Hà nắm lấy cơ hội, lăn một vòng từ giường bệnh số 2 ngã xuống, rơi xuống đất từ phía bên kia của nó, cơ thể thuộc về người trẻ tuổi, thật mạnh mẽ, nhanh nhẹn và cân bằng, động tác trôi chảy nhẹ nhàng, quá dễ chịu, khiến cô như được sống lại khoảnh khắc, căn phòng tĩnh lặng đến mức cô suýt quên mất mình đang chạy trốn.
Bóng đen mềm oặt kẹp giữa hai tay cô, xung quanh là một vòng tròn những gương mặt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào nó.
"Gối?"
Gã đàn ông tóc đỏ nhìn rõ rồi ngẩn người, phản tay ném trả chiếc gối mà Mạch Minh Hà lấy từ giường bệnh số 2 xuống đất, quát: "Cô muốn chết dưới tay cư dân ở đây à?".
Mạch Minh Hà chưa kịp nói, vì cô vừa mới đứng vững, quay đầu lại, phát hiện bệnh nhân đã theo đến, tấm rèm của giường bệnh số 2 đã được kéo lên.
Nhưng không được kéo kín mít.
Tấm rèm dường như bị kéo rộng ra một chút, không biết từ lúc nào đã thò ra một đôi cẳng chân nhỏ, hai đầu gối khép chặt, từ mép giường uốn cong rủ xuống.
Bệnh nhân giường bên cạnh nằm ngửa, chỉ duỗi một đôi chân xuống, điều này vốn dĩ không kỳ lạ. Kỳ lạ là, đôi chân trần trắng bệch không một giọt máu đang đặt trên mặt đất kia, lại xoay một vòng ở mắt cá chân, quay đầu đối diện với Mạch Minh Hà.
Điều này thật giống một giấc mơ hoang đường, nếu như giây tiếp theo cô mở mắt ra, tỉnh dậy từ trên giường bệnh, chắc Mạch Minh Hà cũng sẽ không kinh ngạc.
"Lui ra."
Gã đàn ông tóc đỏ sắc mặt căng thẳng, cùng với mấy người phía sau, đồng loạt lùi ra xa khỏi giường bệnh số 2.
Như thể cả không khí cũng dần trở nên ngột ngạt, loãng hơn, giống như bọn họ là loài động vật hoang dã thường lui tới nơi đây, sớm hơn Mạch Minh Hà, một kẻ ngoại lai ngu ngơ cảm nhận được nguy hiểm.
Mạch Minh Hà suy nghĩ một chút, quay sang hỏi bệnh nhân giường bên cạnh: "Có phải anh bị gãy xương cổ chân nên mới vào viện không?"
Mạch Minh Hà vừa nói, mơ hồ cảm thấy eo mình như bị ai đó kéo căng.
"Hay là … anh thật sự không phải người?" Cô hướng về phía gã tóc đỏ hô lớn: "Này, anh bạn trẻ, nó không phải người thì là cái gì? Gà thật à?".
Mọi thứ quá mức khó tin, ngược lại khiến cô có chút không biết kinh ngạc thế nào, chỉ muốn làm rõ mọi chuyện thế nào, xét cho cùng chẳng ai có thể cứ liên tục kinh sợ mãi.
Gã tóc đỏ không đáp lời.
Hắn cùng mấy người phía sau đồng loạt nhìn chằm chằm vào đôi chân nhỏ buông thõng bên mép giường bệnh số 2, cứ như thể Mạch Minh Hà đã bị loại khỏi cục diện, chỉ có điều bản thân cô còn chưa biết.
Tấm rèm khẽ phát ra tiếng "soạt", như có ai đó đang từ từ kéo nó ra.
Mạch Minh Hà không muốn nhìn thấy người sau tấm rèm có hình dáng ra sao, dù sao cũng chẳng thể nhìn được.
Cô vội vàng cúi đầu, lúc tầm mắt rơi vào đôi chân trước mặt kia, bỗng phát hiện bàn chân trái của bệnh nhân giường bên cạnh không biết từ bao giờ đã bước lên trước một bước.
Rõ ràng Mạch Minh Hà vẫn luôn không hề nhúc nhích, bàn chân trái của bản thân cũng bước lên một bước.
Như thể hai người bạn cũ lâu ngày gặp lại đang hướng về phía đối phương mà bước tới.
Chẳng trách eo mình lại có cảm giác như bị kéo căng...
Lạ thật, tại sao cô chỉ cần nhìn thấy chân đối phương, chân mình cũng bất giác di chuyển theo động tác của đối phương, hiện tại không phải lúc để nghi ngờ suy ngẫm nữa.
Mặc dù cúi đầu, nhưng trong tầm nhìn le lói, cô có thể cảm nhận được, tấm rèm đã được kéo ra.
Trên giường bệnh số 2 bên cạnh, lờ mờ nằm đó một bóng đen hình người dài ngoằng.
Mạch Minh Hà hít sâu một hơi.
Nếu là biểu Mạch Minh Hà của ngày xưa, có lẽ cô đã chọn cách im lặng, tự bảo vệ mình là trên hết, đem "dải rắn" giao cho nó, là người thứ nhất còn sống, cô luôn sợ một khắc bất cẩn sẽ tạo ra hậu quả không thể vãn hồi, không thể gánh chịu, khiến kiếp này sống không yên ổn.
Sau này về già, nhận ra mấy chục năm cuộc đời mình chỉ toàn là cô độc, tiếc nuối và những mong ước quá hạn, chẳng có mấy ngày tháng sung sướng. Cơ hội không còn ghé thăm, cô cũng chẳng còn sức lực.
Sợi "dải rắn" này có thể là cuộc gặp gỡ kỳ lạ cuối cùng trong 86 năm cuộc đời cô, nhưng cũng có thể là lựa chọn đầu tiên cho cuộc đời sắp tới của cô.
Cô muốn thử một lần.
Mạch Minh Hà biết, dù có ấn chuông gọi thì cũng sẽ không có bất kỳ âm thanh nào phá vỡ sự tĩnh mịch chết chóc trong căn phòng này.
"Bệnh nhân giường số 01 phòng số 3 yêu cầu ý tá!"
Giọng nữ oang oang đến chói tai vang lên từ loa phát thanh, đột ngột xé toạc không gian yên tĩnh trong phòng.
Chưa để mọi người kịp phản ứng, Mạch Minh Hà lại ấn thêm mấy cái chuông gọi nữa.
Loa phát thanh như thể bị kích động, liên tục phát đi thông báo với giọng gấp gáp dọc hành lang: "Nhân vật giả dạng ý tá, sẽ tới phòng bệnh trong vòng 5 giây nữa—— Nhân vật giả dạng ý tá thứ hai, sắp —— Nhân vật giả dạng ý tá thứ ba —— Nhân vật giả dạng y tá thứ tư, sắp tới phòng bệnh trong vòng 5 giây nữa!"
Trong những tiếng thông báo ngày càng dồn dập, dường như Mạch Minh Hà nghe loáng thoáng gã tóc đỏ rủa thầm một tiếng "Cô điên rồi!", tiếp sau đó là những tiếng bước chân hỗn loạn xa dần, như thể lũ chúng thấy tình hình bất ổn, vội vàng chạy khỏi phòng bệnh.
Cô vẫn không ngẩng đầu.
Mạch Minh Hà cảm nhận thấy, bóng đen bên cạnh đang—— từng—— đoạn——một, đứng dậy khỏi giường, bắp đùi rời khỏi giường, xương hông treo lơ lửng giữa không trung, phần thân trên vẫn nằm trên giường.
Dưới ánh sáng lờ mờ, cái đầu ấy quay sang phía Mạch Minh Hà, phát ra một giọng nói hoàn toàn không giống người: "Là một bà già, gan bà cũng thật lớn đấy."
Ngay lúc đó, một vật gì đấy bị ném thẳng vào phòng, đập mạnh xuống khoảng không giữa cô và bệnh nhân giường bên cạnh tạo nên tiếng ầm vang, tủ đầu giường lập tức vỡ tan thành từng mảnh —— Bóng đen đó ngã lăn xuống đất, vội vàng áp sát người vào tường đứng dậy. Hóa ra là gã tóc đỏ, hắn nhận ra mình bị kẹt giữa Mạch Minh Hà và bệnh nhân giường bên, thấp giọng chửi tục một câu.
Mạch Minh Hà không nhìn hắn.
Cô chỉ nhìn chằm chằm ra cửa phòng, nói khẽ: "Nhìn cho kĩ lại đi, tôi đã không còn là bà lão nữa."
Hiện tại không phải, ngày mai cũng sẽ không.
Cô phải giành lại mạng sống thứ hai của mình!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.