Báo Cáo Ngụy Tượng

Chương 1: Mạch Minh Hà - Tôi Chỉ Muốn Hái Thêm Hoa Cúc Dại

Tu Vĩ Câu Toàn

29/09/2024

Mạch Minh Hà choàng tỉnh, căn phòng tối om, ánh sáng le lói từ khe rèm chỉ hé lộ màn đêm thăm thẳm.

Cô ngủ không sâu mà thức dậy nhiều lần trong đêm, nhưng lý do khiến cô thức dậy đêm nay lại khác. Một giọng nói nhỏ và cứng ngắc vang lên giữa tiếng "hô-hô" trong phòng khiến cô tỉnh giấc.

Tiếng động gì vậy?

Cơn mơ màng còn vương vấn, Mạch Minh Hà chưa kịp định thần.

Tiếng kim loại ma sát, va đập, cuối cùng là một tiếng "cạch" giòn giã, ổ khóa bị phá, cánh cửa kêu rên mở toang. Bản lề han gỉ vì lâu ngày, như khớp xương người già cọt kẹt, xé toạc màn đêm yên tĩnh bằng âm thanh khô khốc, ghê người.

Hóa ra... nhà bị trộm đột nhập.

Nếu để mẹ biết chuyện này, chắc cô sẽ bị mắng té tát - Con gái con nứa ở một mình, tối đến cũng chẳng biết dùng cái ghế chặn cửa là sao?

Mẹ cô vốn dĩ lo xa, mỗi lần ra khỏi nhà đều phải kiểm tra bếp ga đến năm lần bảy lượt, trước khi lên xe lại quay lại xem ghế sau, và không bao giờ cho phép cô cười hoặc gật đầu với người lạ.

Mạch Minh Hà luôn cảm thấy mẹ hơi thái quá, nhưng đêm nay chính xác là có kẻ đột nhập.

Âm thanh tiếp theo rất mơ hồ, nhưng Mạch Minh Hà có thể cảm nhận có kẻ đột nhập vào nhà. Từ khe cửa, ánh sáng lập lòe là đèn pin.

Tiếng bước chân xa lạ nện xuống nền nhà, tiếng "kẹt" phát ra, cho thấy hắn đã bước lên sàn gỗ cửa bếp. Cô nhớ, vài năm trước đường ống nước bị vỡ khiến tấm ván ở đó bị cong vênh và luôn phát ra âm thanh đáng ghét đến vậy.

Nhà bị trộm ghé thăm... một việc thật lạ lùng.

Cô nhắm mắt lại, chăm chú lắng nghe động tĩnh của tên trộm.

Hắn mở cửa phòng chứa đồ - Căn phòng nhỏ, chật hẹp chưa bao giờ được sử dụng đúng mục đích. Nó từng được sơn màu hồng cho phòng em bé, rồi làm phòng sách, rồi lại chuyển thành phòng thay đồ. Giờ nó chỉ là căn phòng chứa đầy bụi bặm.

Chỉ cần liếc qua cũng đủ biết, trong phòng chất đầy vật vô dụng, không đáng để ý. Quả nhiên tiếng bước chân nhanh chóng rụt ra, cánh cửa đóng sầm lại.

Thực ra, trong căn hộ này cũng chẳng có gì đáng giá.

Vài đồ lặt vặt trong dãy nhà trọ rẻ tiền này thường xuyên "không cánh mà bay". Có lần Mạch Minh Hà quên khóa cửa, đôi giày bốt biến mất. Cô tức tối hỏi hàng xóm nhưng chẳng thu lại được gì. Mất thì mất, nhưng hiếm khi có kẻ dám móc khóa, phá cửa để "viếng thăm" những kẻ tay trắng này.

Nực cười thật, điều nhỏ nhặt thế, cô lại nhớ rất rõ ràng. Đôi bốt đó được làm bằng da bê, màu nâu, bóng loáng, nhìn rất sang chảnh: từ đó đến giờ, cô chưa bao giờ mua được đôi giày nào ưng ý như vậy nữa.

Hắn muốn cầm gì cứ lấy. Dù sao cô cũng chẳng còn gì đáng giá.

Bước đến cửa phòng ngủ, hắn mở cửa, ánh sáng đèn pin chiếu thẳng vào Mạch Minh Hà.

Ánh sáng chói lóe qua mí mắt, hắt lên khuôn mặt nhưng cô vẫn nằm im, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Một tiếng ồn ào xa lạ chợt thốt lên "Ơ?", dường như rất ngạc nhiên.

Mạch Minh Hà cắn răng nín thở, không dám hé nửa lời.

Tên trộm rón rén bước vào, đảo mắt một vòng quanh phòng ngủ, thậm chí còn chẳng buồn mở ngăn kéo tủ đầu giường rồi lại lẻn ra.

Trộm cắp qua loa đại khái như thế, có chôm được thứ gì ra hồn đâu cơ chứ? Mạch Minh Hà sốt ruột thay cho hắn. Làm việc phải có chút kiên nhẫn, không ngại khó khăn mới được.

Khoảng một hai phút sau, hắn ta lại quay vào, đến bên giường Mạch Minh Hà. Một luồng khí ấm nóng hổi của con người, lơ lửng phía trên giường.

"Ê", tên đàn ông cất tiếng ồn ào, một tay đẩy đẩy bờ vai khẳng khiu gầy guộc của Mạch Minh Hà. "Ê, cô tỉnh dậy."

Giả vờ ngủ thêm nữa có vẻ cũng chẳng ích gì.

Gọi người ta tỉnh dậy làm gì nhỉ, muốn trộm đồ quý giá thì tự tìm lấy không được hay sao? Trộm đồ đã đành, còn định ỷ lại bắt người khác phục vụ: Bọn người ngày nay đúng là...

Mạch Minh Hà mở to mắt, một bóng đen đang lom khom bên giường, sừng sững ngay trên đầu cô.

Ánh đèn pin chiếu xiên xuống mép giường, gương mặt tên trộm khuất trong vùng tối, chỉ thấy một cái yết hầu trắng dã nhấp nhô mỗi khi hắn ta nói.

"Cô đừng sợ, tôi chỉ hỏi cô chút chuyện. Có phải ở đây có một người tên Mạch Minh Hà?"

"……………..Là tôi. Chúng ta quen biết?"

Gã đàn ông hít một hơi, đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào hình hài dưới lớp chăn.

"Cô… Cô chính là...?". Như thể vẫn chưa thể tin vào mắt mình, hắn ta giơ cao chiếc đèn pin, hết sức bất lịch sự rọi vào mặt Mạch Minh Hà vài vòng.

Mạch Minh Hà đã lâu chưa soi gương, không biết bây giờ mình trông ra sao, nhưng chắc chắn sẽ chẳng dễ nhìn đâu.

"Chuyện gì?" Mạch Minh Hà khẽ hỏi.

Tên đàn ông há hốc miệng, có vẻ như vẫn còn đang tiêu hóa vấn đề.

Tên đó dường như không muốn bà cụ này là Mạch Minh Hà, ngay cả cô cũng nhận ra điều ấy: Bởi vì hắn ta lập tức hỏi lại một lần nữa, như sợ cô chưa nghe rõ: " Mạch, Mạch trong lúa mạch ấy, Mạch -Minh- Hà".

"Là tôi". Mạch Minh Hà khẽ mỉm cười, "Chẳng có ai khác đâu"

Tên đó nhìn chằm chằm vào cô.

Vài giây sau, hắn ta hỏi: "Bà lão, bà bao nhiêu tuổi?"

Bao nhiêu tuổi rồi? Mạch Minh Hà nhất thời phải nghĩ ngợi.



Không nhớ từ bao giờ, cô thường không thể nhớ nổi tuổi của mình. Thỉnh thoảng, cô còn lầm tưởng mình là một cô gái trẻ.

Mỗi năm, mỗi tuổi, nghe thì có vẻ chẳng bao nhiêu, song nó giống như vô vàn bông tuyết nhỏ, từng mảnh vỡ li ti không thể đếm xuể từng. Chúng tích tụ lại một cách lặng lẽ tạo nên cả một đời người.

Nắm một vốc tuyết trong tay, không thể biết chúng rơi xuống từ bao giờ. Giữa dòng đời bập bênh, bỗng hiện lên một đoạn ký ức lơ lửng, cô cũng quên mất chúng từ bao lâu rồi.

Nhân viên xã hội nói, ở tuổi cô - tám mươi sáu tuổi - đầu óc Mạch Minh Hà còn khá minh mẫn, không giống như một số người già...

"Tám mươi sáu?" Mạch Minh Hà hỏi nhân viên xã hội trong ký ức: "Có nhầm lẫn gì không? Tôi chưa đến nỗi già như vậy."

Căn phòng lại chìm vào im lặng, âm thanh "hù -hù" lại vang lên ồn ào.

Tên trộm dường như mới chú ý. Hắn ta chỉ vào sợi ống nhựa nhỏ đang cắm trên mũi Mạch Minh Hà, hỏi: "Đây là... máy thở oxy à?"

"Hả?" Mạch Minh Hà thỉnh thoảng hay quên. "À ừ. Phiền phức thật."

Tên trộm thở dài, đặt chiếc đèn pin xuống cạnh giường. Vòng sáng hắt lên bức tường đối diện, chia căn phòng thành hai nửa, một bên sáng rực rỡ, một bên chìm trong bóng tối lụi tàn.

"Xem kìa, tôi quên mất chưa hỏi. Cậu uống trà không?" Mạch Minh Hà lên tiếng, hiếm khi có khách đến nên cô quên cả mời nước.

"Tôi dậy cũng khó khăn, trong bếp có trà với bánh quy, cậu cứ tự nhiên." Tên trộm có vẻ luống cuống, chắc hẳn hắn không ngờ tới cảnh tượng này.

"Không cần đâu ạ." Hắn ta ngập ngừng vài giây rồi hỏi, "Cái kia… bà có muốn uống không? Để tôi lấy cho."

Mạch Minh Hà từ chối và cảm ơn hắn. Hai con người, một chủ nhà một kẻ trộm, cứ thế khách sáo với nhau hồi lâu.

Tên trộm khoanh tay, nhìn chằm chằm vào chiếc tivi ở góc phòng, như thể đang suy tư điều gì đó rất khó khăn. Cuối cùng hắn ta lên tiếng, "Bà… bà ốm nặng lắm à?"

"Vẫn ổn, tôi vẫn tự đi lại được."

"………… Vậy còn ăn uống thì sao? Con cái bà không đến lo cho bà à?"

"Tôi không có con cái," cô cười nhẹ, "Cũng không ăn uống được nhiều. Nhân viên xã hội thi thoảng có mang ít rau với trứng đến cho tôi."

"Nhân viên xã hội? Vậy bà không có người thân ở Hắc Ma Nhĩ Thị sao?

"Tôi quen rồi," Mạch Minh Hà đáp. "Nhà vốn cũng chẳng có mấy người thân hay bạn bè, họ đều mất sớm hơn cả tôi. Cậu… Cậu có xem tivi không?"

Gã trộm như thể thấy câu hỏi thật nực cười, im lặng một lúc rồi đột ngột rút điện thoại ra xem, sau đó vội vã đi ra ngoài.

"Alo?

Hóa ra là ra ngoài nghe điện thoại.

"Vâng, tôi tìm thấy bà ta rồi. … Chưa, vẫn chưa lấy được." Hắn ta ngập ngừng. "Cái đó… Ông biết bà ta đã là một bà lão, tám mươi sáu tuổi rồi sao? Hồ sơ không hề nhắc đến."

Đầu dây bên kia trả lời ngắn gọn, bởi tên trộm lại tiếp tục lên tiếng.

"Vâng," tên trộm không hề hạ thấp giọng, có lẽ hắn thấy không cần thiết. "Nhưng… thật sự phải lấy của bà ta sao? Không chỉ có mình bà ta là có ‘lối đi’. Hơn nữa chúng ta cũng đâu rõ ‘lối đi’ của bà ta như thế nào…. Lỡ đâu lấy mất rồi, đám trẻ kia khó sống thì sao? Nếu bà ta không chịu nổi mà chết thì phải làm thế nào?" Giọng nói đầu dây bên kia bỗng trở nên giận dữ, ngay cả Mạch Minh Hà dường như cũng có thể nghe thấy tiếng quát.

Tên trộm im lặng chịu đựng một hồi, cuối cùng như một đứa trẻ biết lỗi, lí nhí, "… Vâng….tôi biết rồi. Xin lỗi ông, tôi nhất định sẽ lấy được."

Đôi lúc, chính đôi bàn tay của mình cũng khiến Mạch Minh Hà hoảng sợ.

Lớp da dày cộm, nhăn nheo, chồng chất lên nhau, bọc lấy từng khúc xương gầy guộc, nổi rõ cả gân xanh và mạch máu, gần như không chút hơi ấm, chẳng còn là đôi tay của cô trong ký ức nữa, cứ như thuộc về một người hoàn toàn khác.

Cô run rẩy lần mò trong chăn bằng bàn tay xa lạ kia, tìm kiếm mặt dây chuyền đeo trước ngực, rồi nắm chặt trong tay.

Lần này, vừa bước vào cửa, hắn đã nói: "Bác gái, tôi xin lỗi, tôi cần lấy của bà một thứ."

Mạch Minh Hà cố gắng nhìn cho rõ mặt hắn, thấy hắn trông sáng sủa, khôi ngô, chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, đúng là một thằng nhóc. Nếu không nói, thật chẳng ai ngờ hắn là người xấu.

"Cậu muốn thứ gì?", Mạch Minh Hà hỏi, "Của cải gì tôi cũng chẳng dùng đến nữa, cho cậu hết. Ngăn kéo kia có cái trâm cài áo bằng bạc đó..."

"Không, tôi không cần tài sản.", hắn cắt lời, "Tôi phải lấy đi một thứ từ trong cơ thể của bà."

"Là nội tạng sao?" Mạch Minh Hà tò mò, dường như nội tạng của cô cũng chẳng đáng giá để lấy đi.

"Không, không phải. Bà đừng hỏi nữa, có nói bà cũng chẳng hiểu đâu."

"Vậy… tôi sẽ chết sao?" Mạch Minh Hà hỏi, "Như lúc nãy cậu nói…"

Tên trộm bị hỏi bất ngờ, đứng ngây người ra hai giây mới nói: "Tôi cũng không biết… Có thể lắm…"

Mạch Minh Hà yên lặng nhìn vết nứt trên trần nhà một lúc.

"Cậu muốn lấy gì thì lấy đi." Cô nói khẽ, "Chỉ là… Trước khi lấy, cậu có thể giúp tôi một việc được không?"

Không biết từ lúc nào, tên trộm đã đến cạnh cô.

"Việc gì?"

"Trước đây tôi từng làm việc trong thư viện. Lương thấp lắm nhưng mà tôi thích thư viện nên làm việc rất vui vẻ… Có một lần, tôi đã tan làm rồi, quản lý nói với tôi có một quyển sách cũ cần thanh lý, giảm giá mà không bán được, cho tôi mang về đọc." Tay của tên trộm đặt lên gối của cô.

Bên chân hắn có một cái bóng đen ngòm hình như một cỗ máy. Không rõ đã được hắn ta mang vào từ lúc nào, lúc này Mạch Minh Hà mới nhìn thấy.

"Lúc ấy, tôi xem thì ra là tập thơ. Khi về đến nhà, tôi lật xem được một lát," Mạch Minh Hà lẩm bẩm, "Sau khi xem xong, tôi để quyển sách sang một bên, sau đó chẳng nhớ đã để đâu. Nhưng không biết vì sao… Mấy năm gần đây…tôi luôn nhớ đến một bài thơ trong đó."



"Thơ gì?"

"Giờ bọn trẻ không phải ai cũng có… cái… hộp thông minh kia à?",

"Điện thoại thông minh," Tên trộm sửa lời.

Nếu cô có cháu, có lẽ cũng sẽ bị cháu mình sửa như thế.

"Nghe nói cái gì trong đó cũng có phải không?"

"…Cũng gần như vậy!"

"Cậu tìm giúp tôi bài thơ đó được không?", Mạch Minh Hà tha thiết nói, "Tôi muốn được nghe lại bài thơ đó một lần nữa".

Tên trộm cúi đầu nhìn cô, bỗng có chút lúng túng. Hắn rút một tờ giấy ăn trên tủ đầu giường, đưa cho cô. Nhìn tờ giấy, Mạch Minh Hà ngỡ ngàng chưa hiểu gì, hắn ta lên tiếng: "Được rồi. Bà đừng khóc nữa, tôi tìm cho bà. Bà còn nhớ tên bài thơ không?".

Cô khóc ư?

Hóa ra đến tuổi này, cô cũng không thể nào chấp nhận được cái chết.

Hay có lẽ vì đã đến tuổi này rồi mà cô vẫn chưa được sống một lần thực sự.

"Hình như là… là bài gì… Hoa Cúc thì phải," Mạch Minh Hà cố ý giấu đi một nửa tiêu đề.

Điện thoại thông minh có quá nhiều thứ, muốn tìm một bài thơ quả không dễ dàng, hoa cúc lại là một hình ảnh rất phổ biến nên quả thật rất tốn thời gian.

Tìm liền mấy bài thơ nhưng đều không đúng, tên trộm bắt đầu mất kiên nhẫn: "Bà ơi! Bà không nhớ rõ tên thơ thì chẳng trách tôi được. Tôi phải về báo cáo nhiệm vụ nữa. Bà—"

"Tôi nhớ ra rồi", Mạch Minh Hà vội nói.

Có lẽ chàng trai trẻ muốn lấy đi thứ gì đó của cô chính là người cuối cùng trong cuộc đời có thể giúp cô được nghe lại bài thơ đó một lần nữa.

Cho dù thật sự không thể trì hoãn được nữa, cho dù cô phải đối mặt với cái chết, được nghe lại bài thơ đó cũng tốt.

"Bài 《Tôi sẽ hái thêm nhiều hoa cúc nữa》! Hình như là tên bài thơ này."

Chàng trai trẻ nhìn cô, không nói, ngón tay gõ lạch cạch trên màn hình.

Lần này, hắn nhanh chóng tìm được bài thơ mà Mạch Minh Hà luôn tâm niệm.

"Để tôi kiếm cho bà một video đọc truyện nhé," hắn đặt điện thoại xuống thành giường, nói.

Trong căn phòng im lặng đến rợn người, sực nồng mùi thuốc và hơi thở tàn úa của cái chết, đoạn quảng cáo trước video bỗng rầm rộ vang lên, rao bán pizza khuyến mãi của tiệm Little Caesars.

"Hết quảng cáo là tới rồi, bà nghe đi này. Tôi tranh thủ làm việc trong lúc bà nghe,"

Hắn cúi xuống, rút ra từ một cái máy đen sì một ống kim loại.

…Nếu có thể sống lại từ đầu,

Tôi sẽ thử phạm thêm nhiều sai lầm hơn nữa.

Tôi sẽ buông thả bản thân hơn,

Dịu dàng với chính mình hơn,

Sống thật với lòng mình hơn là chuyến hành trình nhàm chán đã qua.

Mạch Minh Hà bỗng cảm thấy bên tai lạnh toát.

Cô giống hệt cha mẹ mình, cả đời vắt kiệt sức lực chỉ vì lo toan. Thời chiến loạn lạc, giá cả leo thang, ngày nào cô cũng phải đau đầu tính toán khẩu phần ăn. Hòa bình lập lại, tuần nào cô cũng ghi chép cẩn thận vào sổ sách chi tiêu gia đình. Gia đình cô từng mở một cửa hàng tạp hóa nho nhỏ. Dù thèm thuồng đến đâu, cô cũng chưa bao giờ dám đụng đến viên kẹo nào trên kệ.

Lớn lên, Mạch Minh Hà gặp gỡ biết bao ngã rẽ cuộc đời, hoa dại ngập tràn lối đi, nhưng chưa một lần cô dám đặt chân rẽ ngang.

Con người thật kỳ lạ, ai cũng biết đời người chỉ có một, vậy mà khi sống, họ lại luôn cho rằng bản thân có vô vàn thời gian để làm lại từ đầu.

Tên trộm kéo chăn ra, đặt một ống kim loại lạnh lẽo lên ngực Mạch Minh Hà. Chỉ khi ấy cô mới mơ hồ nhận ra, vật đó trông giống một cái máy hút bụi kiểu cũ.

"Cái gì đây?" Hắn cầm chiếc mặt dây chuyền trước ngực Mạch Minh Hà lên, liếc nhìn rồi tiện tay gạt nó sang một bên, chẳng buồn chờ cô trả lời. Bọn trẻ bây giờ chẳng ai còn nhận ra thứ này, càng không biết nó để làm gì.

May mà hắn không biết.

Trong vô thức, hắn ấn đầu ống kim loại lên lồng ngực gầy guộc của cô. Hắn khởi động máy. Âm thanh rì rì kỳ quái chưa từng nghe vang lên, dần dần bao trùm lấy căn phòng.

Giá như được làm lại lần nữa, tôi sẽ đi khắp muôn nơi, thử mọi điều mới mẻ mà chẳng vướng bận.

Tôi sẽ đi chân trần qua những mùa xuân ấm áp, những ngày thu dịu mát.

Tôi sẽ trốn học, chẳng màng đến điểm số cao thấp… trừ khi vô tình đạt được.

Tôi sẽ cưỡi hết những vòng xoay ngựa gỗ.

Và hái thật nhiều cúc họa mi…

Trong khoảnh khắc bóng tối bao trùm lấy Mạch Minh Hà, cô mơ màng nghe thấy tiếng cửa nhà bị đạp tung, tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng người xáo động lao vào trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Báo Cáo Ngụy Tượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook