Bảo Mẫu Mềm Mại Nhiều Nước Của Hắn
Chương 19
Trời Không Mưa
22/11/2024
19. Bị lừa chốt đơn
Hạ Nguyên đã quen với việc mỗi sáng thức dậy và trông thấy bướm nhỏ bị chà đạp, không chỉ có bươm bướm mà còn cả dương v*t và lỗ hậu cũng thế.
Mặc dù cậu vẫn không muốn tin rằng mình đã trở nên biến thái như vậy.
Hôm nay là ngày thứ tư làm công việc bán thời gian qua mạng, cậu đã chốt đơn khá thành thạo, mới vài ngày đã kiếm được được tổng cộng 547 nhân dân tệ, mỗi ngày chỉ cần bỏ ra khoản hai tiếng rưỡi, thực sự dễ dàng lại tự do.
Cuộc sống diễn ra suôn sẻ, ngày qua càng tốt đẹp hơn, ngoại trừ một điều khiến cậu cảm thấy kỳ lạ.
Đó là sau khi đi làm, ngày nào Bùi tiên sinh cũng gửi tin nhắn cho cậu, hơn nữa còn gửi rất thường xuyên, thường là cứ một tiếng sẽ gửi một tin, nội dung mỗi cuộc trò chuyện đều nhàm chán giống nhau.
[Bùi Nam Thạch]: Đang làm gì?
[Hạ Nguyên]: Tôi đang dọn dẹp, thưa Bùi tiên sinh.
[Bùi Nam Thạch]: Cậu không trò chuyện với ai khác phải không?
[Hạ Nguyên]: Không ạ, thưa Bùi tiên sinh.
[Bùi Nam Thạch]: Được rồi!
[Hạ Nguyên]: Vâng.
Một vài mẩu chuyện rất ngắn, lặp đi lặp lại bảy hoặc tám lần một ngày.
Cậu không có nhiều người trên WeChat để trò chuyện. Tiểu Văn và anh Lý Tầm ban ngày đều đi làm, cũng không dám làm phiền họ. Bố mẹ cũng bận rộn với công việc đồng áng, thỉnh thoảng chỉ gửi một hoặc hai tin nhắn thoại vào buổi tốc.
Mặc dù có một số người trong nhóm bán thời gian khoe tiền lương hàng ngày hoặc động viên nhau nhưng cậu chỉ lặng lẽ theo dõi không tham gia, nên chuyện không trò chuyện với ai khác không phải là nói dối.
Công việc bán thời gian này thường sẽ trả lại tiền trong vòng 10 phút sau khi đơn hàng được hoàn thành trong ngày, sau khi Hạ Nguyên chốt đơn lần thứ ba, đã nửa tiếng trôi qua kể từ lần đặt hàng đầu tiên nhưng tiền vẫn chưa được trả lại, nên cậu nghi ngờ hỏi Tiểu Văn.
Tiểu Văn cho biết cô ấy cũng chưa được hoàn lại nên đang hỏi sếp, sếp bảo hệ thống đang treo vì phải hoàn trả cho quá nhiều người cùng một lúc phải đợi.
Hạ Nguyên suy nghĩ hồi lâu nhưng thấy trong nhóm cũng nhiều người như vậy, thế thì có khả năng bị treo thật nên bỏ qua nghi ngờ.
Quả nhiên, vài phút sau có người vào nhóm thắc mắc y hệt, nói rằng đã chốt đơn nhưng chưa được hoàn tiền, liệu những người khác có gặp tình trạng tương tự hay không.
Sau đó có người nói rằng mình cũng thế, rồi sếp đứng ra giải thích rằng hệ thống bị treo, đồng thời gửi ảnh chụp màn hình hệ thống, Hạ Nguyên chạm vào ảnh thì thấy dòng chữ “Hệ thống đang trục trặc, xin hãy thử lại".
Sếp nói rằng đến chiều hệ thống sẽ hoạt động bình thường, cũng an ủi mọi người đừng lo lắng, còn ai muốn tiếp tục kiếm thêm thì cứ làm sếp nhất định sẽ thanh toán sau khi kết thúc nhiệm vụ của ngày hôm nay.
Sau đó có người nói rằng mình đã làm cho sếp được vài tháng, trước đây cũng từng rơi vào hoàn cảnh tương tự nhưng luôn được trả lại toàn bộ số tiền trước 5 giờ chiều, người đó tin tưởng sếp nên sẽ tiếp tục làm nhiệm vụ.
Hạ Nguyên do dự một lát, lại thấy có mấy người cũng đồng tình, nói bọn họ tin tưởng sếp, hợp tác phải tin tưởng lẫn nhau thì đôi bên mới cùng có lợi.
Hạ Nguyên nghĩ quả thực là như vậy, thế là chậm rãi bỏ qua nghi hoặc, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ kiếm tiền.
Khi thực hiện đến nhiệm vụ thứ tư, Hạ Nguyên đã tiêu hết số tiền hơn 2.000 nhân dân tệ nên cậu không định thực hiện bất kỳ giao dịch nào nữa mà chỉ đợi đến buổi chiều sếp hoàn tiền lại.
Nửa tiếng sau, Tiểu Văn gửi cho cậu một tin nhắn.
[Tiểu Văn]: Sao cậu không tiếp tục chốt đơn?
Hạ Nguyên có chút nghi ngờ, sao Tiểu Văn biết cậu không tiếp tục làm nhiệm vụ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều trả lời câu hỏi của cô.
[Hạ Nguyên]: Tôi hết vốn rồi╮(╯▽╰)╭
[Tiểu Văn]: Nhưng trước đó không phải cậu đã nói rằng ông chủ của cậu đã ứng trước 50.000 cho cậu sao?
[Hạ Nguyên]: Ừ, nhưng tôi đã chuyển hết cho bố mẹ rồi, chỉ giữ lại khoảng hai nghìn thôi.
[Tiểu Văn]: Ôi, đúng là đứa trẻ hiếu thảo
[Hạ Nguyên]: Hehe, cảm ơn cậu.
[Tiểu Văn]: Nhưng tôi nghĩ cậu có thể xin bố mẹ trả lại một chút để tiếp tục làm. Nhìn trong nhóm đi, sếp cũng xin lỗi rồi, đơn hàng của sếp toàn hàng giá trị, nhiều người không dám nhận đơn chỉ vì sợ nên phía sau còn rất nhiều đơn lớn đó.
[Hạ Nguyên]: Tôi nhìn thấy rồi, nhưng tôi đã chuyển tiền cho bố mẹ. Nếu tôi lấy lại, họ sẽ suy nghĩ nhiều lắm.
[Tiểu Văn]: Sao có thể như vậy được? Bố mẹ cậu rất yêu cậu, cũng mong cậu có thể giữ lại nhiều tiền hơn cho riêng mình, hơn nữa cậu chỉ mượn vài tiếng, chiều sếp trả lại tiền thì cậu có thể chuyển lại cho họ mà.
[Hạ Nguyên]: Bỏ đi, phiền phức quá!
[Tiểu Văn]: Bây giờ chuyển tiền online rất tiện lợi, chỉ mất một hoặc hai phút, hãy thử nghĩ xem, nếu lấy lại 50.000 đó, hôm nay cậu có thể kiếm được 2.500, cao hơn mức lương hàng ngày trước đó của cậu, có thể sếp sẽ coi trọng đến cậu rồi cho cậu tham gia một nhóm chuyên thực hiện những đơn hàng lớn, sau này không cần làm việc cho sếp nữa, chỉ cần quẹt ngón tay trên điện thoại hai ba tiếng mỗi ngày thôi, không chỉ được trang trải học phí trong 4 năm mà còn có thể tiết kiệm đủ tiền để mua nhà, còn có thể đưa bố mẹ lên thành phố sống sớm hơn.
[Tiểu Văn]: Vì lương nơi tôi làm việc thấp mà chi tiêu hàng ngày không hề nhỏ nên tôi không tiết kiệm được nhiều tiền, tôi chỉ có thể làm việc bán thời gian trong nhóm nhỏ toàn đơn lẻ này. Nếu có nhiều vốn như vậy thì chắc chắn tôi đã gia nhập một tập đoàn lớn từ lâu rồi, không cần phải làm những công việc vất vả, mệt nhọc ít tiền ở bên ngoài nữa.
[Tiểu Văn]: Nguyên Nguyên, cơ hội không có nhiều, cậu phải nắm bắt nó!
Hạ Nguyên có chút lay động khi thấy ngôn từ thuyết phục của Tiểu Văn, 250 một ngày, 7500 một tháng rồi 15000 cho hai tháng trong kỳ nghỉ hè. Mặc dù cậu không có nhiều thời gian sau giờ học nhưng cậu có thể dành ra thời gian hai hoặc ba ngày một tuần, trừ hết sinh hoạt gì đó, một năm có lẽ sẽ rút ra được 34000.
Nhưng cậu suy nghĩ một lúc rồi quyết định bỏ qua.
Bố mẹ vẫn chưa biết cách chuyển tiền trên điện thoại, nếu phải dạy qua video không được chắc họ lại lo lắng chạy ra tận ngân hàng trong thị trấn để chuyển tiền cho cậu. Thời tiết bây giờ nóng quá, cậu không muốn gây phiền phức cho bố mẹ.
[Hạ Nguyên]: Không sao đâu, Tiểu Văn. Tôi nghĩ thế này là đủ rồi, tôi thấy rất hài lòng. Nếu kiếm được quá nhiều tiền cùng một lúc, tôi không biết phải làm sao.
[Tiểu Văn]: Tại sao lại không biết làm gì, tiền nhiều mà chê? Chẳng phải cậu rất cần tiền sao? Cơ hội tốt như vậy nếu không nắm bắt thì sau này rất khó có được. Hãy nghe tôi nói, trước tiên cứ tham gia nhóm thực hiện những đơn hàng lớn đi, nếu cậu không muốn kiếm quá nhiều, chỉ cần đặt một hai đơn mỗi ngày là được, có thể kiếm được hai đến ba trăm tệ trong vài phút, nhẹ nhàng hơn bây giờ rất nhiều.
[Hạ Nguyên]: Nhưng bây giờ tôi rất thoải mái. Hơn nữa, trong ngày tôi cũng không có việc gì làm, nếu có thể dành nhiều thời gian rảnh để chốt đơn thì sẽ không cảm thấy nhàm chán.
[Tiểu Văn]:!!! Tại sao cậu dầu muối đều không ăn?
Tiểu Văn nói nhiều lời khuyên nhủ, nhưng Hạ Nguyên không hề thỏa hiệp. Người già trong làng từng nói, con người không nên quá tham lam, nếu không sẽ mất nhiều hơn được, phải biết đủ thì mới luôn hạnh phúc.
Số tiền kiếm được mỗi ngày hiện nay vượt quá sức tưởng tượng của cậu, cậu không thể hài lòng hơn nữa.
Tuy hiện tại rất cần tiền nhưng cũng không thể liều lĩnh quá, đề phòng Phật thấy cậu quá thuận lợi sẽ lấy đi vận may của mình.
[Hạ Nguyên]: Tôi biết cậu muốn tốt cho tôi, nhưng tôi thực sự hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình. Tiểu Văn, cảm ơn cậu. Khi nào đi học, chúng ta hẹn nhau một buổi cuối tuần, tôi sẽ đãi cậu một bữa thịnh soạn.
[Tiểu Văn]:……
[Tiểu Văn]: Đồ ngốc
[Hạ Nguyên]: o((⊙.⊙))o
Tiểu Văn không để ý đến cậu nữa, biết chắc cô nhất định đang tức giận, nghĩ thầm chiều đến khi sếp trả lại tiền, cậu sẽ hỏi địa chỉ của Tiểu Văn để mua quà xin lỗi. Nhân tiện, còn có ba chiếc váy đó, có lẽ Tiểu Văn sẽ thích, cậu sẽ gửi tặng chung luôn.
Buổi chiều Hạ Nguyên tổng vệ sinh biệt thự, rồi xem một vài video học tập trên điện thoại.
Đây là chức năng cậu mới học được, không ngờ rằng điện thoại thông minh lại dễ sử dụng đến vậy, còn có thể phục vụ học tập. Nếu trước đây cậu có điện thoại thông minh thì có lẽ đã làm bài kiểm tra tốt hơn rồi.
Tối nay sau khi ăn tối với Bùi tiên sinh xong, hắn lại lên lầu làm việc.
Hạ Nguyên cảm thấy ông chủ mỗi ngày đều phải tăng ca rất khuya, hình như lần nào cũng ngủ quên nên thư phòng luôn sáng đèn.
Sau khi pha một tách cà phê cho Bùi Nam Thạch, cậu quay lại phòng ngủ, vốn định tiếp tục tìm một số video học tập để xem, nhưng đột nhiên nhớ ra tiền vẫn chưa được trả lại.
Cậu gửi tin nhắn cho Tiểu Văn nhưng hệ thống hiện đã bị đối phương chặn. Cậu muốn hỏi lại trong nhóm, nhưng nhóm đã giải tán hơn một giờ trước.
Hạ Nguyên lập tức luống cuống, liên tục thêm bạn với Tiểu Văn nhưng vô ích.
Cậu muộn màng nhận ra rằng có thể mình đã bị lừa.
Hạ Nguyên ngồi trên giường cầm điện thoại, cả người uể oải.
Cậu bị lừa, cậu bị lừa, cậu bị lừa.
Tim Hạ Nguyên đập loạn xạ, hoảng hốt và sợ hãi.
Gần ba nghìn nhân dân tệ, chi phí sinh hoạt trong học kỳ vừa qua của cậu, đã không còn nữa.
Cậu hoảng loạn không biết phải làm gì. Những cảm xúc khủng hoảng đó biến thành những giọt nước mắt chảy ra khóe mắt cậu.
Trong phòng làm việc, Bùi Nam Thạch cầm điện thoại nhìn hồi lâu, giao diện là hộp thoại WeChat nửa tiếng trước hắn gửi tin nhắn cho Hạ Nguyên yêu cầu cậu rót thêm cà phê.
Đứa nhỏ luôn rất nhanh nhẹn, không biết sao hôm nay lâu như vậy rồi vẫn chưa trả lời hắn, cũng không lên lấy cốc, chẳng lẽ đã ngủ quên rồi?
Hắn tò mò đi xuống lầu, rót một tách cà phê, bước đến cầu thang, dừng lại một chút, sau đó quay người đi đến cửa phòng Hạ Nguyên, vừa tới cửa định xem cậu đã ngủ hay chưa thì nghe thấy tiếng khò thút thít từ bên trong phát ra.
Hắn hoảng hốt mở cửa ra, ánh mắt lập tức dán chặt vào người ngồi bên giường, hai tay ôm điện thoại, khóc lớn.
Cốc cà phê rơi xuống đất vỡ nát phát ra tiếng răng rắc giòn tan, chất lỏng màu nâu bắn tung tóe khắp sàn nhà.
“Bé--"
Bùi Nam Thạch vừa thốt ra một chữ vừa chạy đến thì khựng lại, hắn thu lại vẻ mặt bối rối, cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi với giọng đều đều: "Sao vậy, có chuyện gì?"
Thân hình cao lớn của người đàn ông che khuất phần lớn ánh sáng, thân hình nhỏ nhắn của Hạ Nguyên gần như được hắn bao bọc hoàn toàn.
Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ mịt, nói bằng chất giọng ẩm ướt và yếu ớt: "Bùi tiên sinh, tôi, tôi, hình như bị lừa rồi..."
P/s: Nhỏ khờ thấy thương, đoạn bà kia dụ dỗ hổng muốn dịch luôn á
Thấy mọi người nôn đọc quá nên tui dịch lướt qua không check lại kỹ, có sai sót gì mọi người thấy không thích thì cmt tui biết nhe
Hạ Nguyên đã quen với việc mỗi sáng thức dậy và trông thấy bướm nhỏ bị chà đạp, không chỉ có bươm bướm mà còn cả dương v*t và lỗ hậu cũng thế.
Mặc dù cậu vẫn không muốn tin rằng mình đã trở nên biến thái như vậy.
Hôm nay là ngày thứ tư làm công việc bán thời gian qua mạng, cậu đã chốt đơn khá thành thạo, mới vài ngày đã kiếm được được tổng cộng 547 nhân dân tệ, mỗi ngày chỉ cần bỏ ra khoản hai tiếng rưỡi, thực sự dễ dàng lại tự do.
Cuộc sống diễn ra suôn sẻ, ngày qua càng tốt đẹp hơn, ngoại trừ một điều khiến cậu cảm thấy kỳ lạ.
Đó là sau khi đi làm, ngày nào Bùi tiên sinh cũng gửi tin nhắn cho cậu, hơn nữa còn gửi rất thường xuyên, thường là cứ một tiếng sẽ gửi một tin, nội dung mỗi cuộc trò chuyện đều nhàm chán giống nhau.
[Bùi Nam Thạch]: Đang làm gì?
[Hạ Nguyên]: Tôi đang dọn dẹp, thưa Bùi tiên sinh.
[Bùi Nam Thạch]: Cậu không trò chuyện với ai khác phải không?
[Hạ Nguyên]: Không ạ, thưa Bùi tiên sinh.
[Bùi Nam Thạch]: Được rồi!
[Hạ Nguyên]: Vâng.
Một vài mẩu chuyện rất ngắn, lặp đi lặp lại bảy hoặc tám lần một ngày.
Cậu không có nhiều người trên WeChat để trò chuyện. Tiểu Văn và anh Lý Tầm ban ngày đều đi làm, cũng không dám làm phiền họ. Bố mẹ cũng bận rộn với công việc đồng áng, thỉnh thoảng chỉ gửi một hoặc hai tin nhắn thoại vào buổi tốc.
Mặc dù có một số người trong nhóm bán thời gian khoe tiền lương hàng ngày hoặc động viên nhau nhưng cậu chỉ lặng lẽ theo dõi không tham gia, nên chuyện không trò chuyện với ai khác không phải là nói dối.
Công việc bán thời gian này thường sẽ trả lại tiền trong vòng 10 phút sau khi đơn hàng được hoàn thành trong ngày, sau khi Hạ Nguyên chốt đơn lần thứ ba, đã nửa tiếng trôi qua kể từ lần đặt hàng đầu tiên nhưng tiền vẫn chưa được trả lại, nên cậu nghi ngờ hỏi Tiểu Văn.
Tiểu Văn cho biết cô ấy cũng chưa được hoàn lại nên đang hỏi sếp, sếp bảo hệ thống đang treo vì phải hoàn trả cho quá nhiều người cùng một lúc phải đợi.
Hạ Nguyên suy nghĩ hồi lâu nhưng thấy trong nhóm cũng nhiều người như vậy, thế thì có khả năng bị treo thật nên bỏ qua nghi ngờ.
Quả nhiên, vài phút sau có người vào nhóm thắc mắc y hệt, nói rằng đã chốt đơn nhưng chưa được hoàn tiền, liệu những người khác có gặp tình trạng tương tự hay không.
Sau đó có người nói rằng mình cũng thế, rồi sếp đứng ra giải thích rằng hệ thống bị treo, đồng thời gửi ảnh chụp màn hình hệ thống, Hạ Nguyên chạm vào ảnh thì thấy dòng chữ “Hệ thống đang trục trặc, xin hãy thử lại".
Sếp nói rằng đến chiều hệ thống sẽ hoạt động bình thường, cũng an ủi mọi người đừng lo lắng, còn ai muốn tiếp tục kiếm thêm thì cứ làm sếp nhất định sẽ thanh toán sau khi kết thúc nhiệm vụ của ngày hôm nay.
Sau đó có người nói rằng mình đã làm cho sếp được vài tháng, trước đây cũng từng rơi vào hoàn cảnh tương tự nhưng luôn được trả lại toàn bộ số tiền trước 5 giờ chiều, người đó tin tưởng sếp nên sẽ tiếp tục làm nhiệm vụ.
Hạ Nguyên do dự một lát, lại thấy có mấy người cũng đồng tình, nói bọn họ tin tưởng sếp, hợp tác phải tin tưởng lẫn nhau thì đôi bên mới cùng có lợi.
Hạ Nguyên nghĩ quả thực là như vậy, thế là chậm rãi bỏ qua nghi hoặc, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ kiếm tiền.
Khi thực hiện đến nhiệm vụ thứ tư, Hạ Nguyên đã tiêu hết số tiền hơn 2.000 nhân dân tệ nên cậu không định thực hiện bất kỳ giao dịch nào nữa mà chỉ đợi đến buổi chiều sếp hoàn tiền lại.
Nửa tiếng sau, Tiểu Văn gửi cho cậu một tin nhắn.
[Tiểu Văn]: Sao cậu không tiếp tục chốt đơn?
Hạ Nguyên có chút nghi ngờ, sao Tiểu Văn biết cậu không tiếp tục làm nhiệm vụ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều trả lời câu hỏi của cô.
[Hạ Nguyên]: Tôi hết vốn rồi╮(╯▽╰)╭
[Tiểu Văn]: Nhưng trước đó không phải cậu đã nói rằng ông chủ của cậu đã ứng trước 50.000 cho cậu sao?
[Hạ Nguyên]: Ừ, nhưng tôi đã chuyển hết cho bố mẹ rồi, chỉ giữ lại khoảng hai nghìn thôi.
[Tiểu Văn]: Ôi, đúng là đứa trẻ hiếu thảo
[Hạ Nguyên]: Hehe, cảm ơn cậu.
[Tiểu Văn]: Nhưng tôi nghĩ cậu có thể xin bố mẹ trả lại một chút để tiếp tục làm. Nhìn trong nhóm đi, sếp cũng xin lỗi rồi, đơn hàng của sếp toàn hàng giá trị, nhiều người không dám nhận đơn chỉ vì sợ nên phía sau còn rất nhiều đơn lớn đó.
[Hạ Nguyên]: Tôi nhìn thấy rồi, nhưng tôi đã chuyển tiền cho bố mẹ. Nếu tôi lấy lại, họ sẽ suy nghĩ nhiều lắm.
[Tiểu Văn]: Sao có thể như vậy được? Bố mẹ cậu rất yêu cậu, cũng mong cậu có thể giữ lại nhiều tiền hơn cho riêng mình, hơn nữa cậu chỉ mượn vài tiếng, chiều sếp trả lại tiền thì cậu có thể chuyển lại cho họ mà.
[Hạ Nguyên]: Bỏ đi, phiền phức quá!
[Tiểu Văn]: Bây giờ chuyển tiền online rất tiện lợi, chỉ mất một hoặc hai phút, hãy thử nghĩ xem, nếu lấy lại 50.000 đó, hôm nay cậu có thể kiếm được 2.500, cao hơn mức lương hàng ngày trước đó của cậu, có thể sếp sẽ coi trọng đến cậu rồi cho cậu tham gia một nhóm chuyên thực hiện những đơn hàng lớn, sau này không cần làm việc cho sếp nữa, chỉ cần quẹt ngón tay trên điện thoại hai ba tiếng mỗi ngày thôi, không chỉ được trang trải học phí trong 4 năm mà còn có thể tiết kiệm đủ tiền để mua nhà, còn có thể đưa bố mẹ lên thành phố sống sớm hơn.
[Tiểu Văn]: Vì lương nơi tôi làm việc thấp mà chi tiêu hàng ngày không hề nhỏ nên tôi không tiết kiệm được nhiều tiền, tôi chỉ có thể làm việc bán thời gian trong nhóm nhỏ toàn đơn lẻ này. Nếu có nhiều vốn như vậy thì chắc chắn tôi đã gia nhập một tập đoàn lớn từ lâu rồi, không cần phải làm những công việc vất vả, mệt nhọc ít tiền ở bên ngoài nữa.
[Tiểu Văn]: Nguyên Nguyên, cơ hội không có nhiều, cậu phải nắm bắt nó!
Hạ Nguyên có chút lay động khi thấy ngôn từ thuyết phục của Tiểu Văn, 250 một ngày, 7500 một tháng rồi 15000 cho hai tháng trong kỳ nghỉ hè. Mặc dù cậu không có nhiều thời gian sau giờ học nhưng cậu có thể dành ra thời gian hai hoặc ba ngày một tuần, trừ hết sinh hoạt gì đó, một năm có lẽ sẽ rút ra được 34000.
Nhưng cậu suy nghĩ một lúc rồi quyết định bỏ qua.
Bố mẹ vẫn chưa biết cách chuyển tiền trên điện thoại, nếu phải dạy qua video không được chắc họ lại lo lắng chạy ra tận ngân hàng trong thị trấn để chuyển tiền cho cậu. Thời tiết bây giờ nóng quá, cậu không muốn gây phiền phức cho bố mẹ.
[Hạ Nguyên]: Không sao đâu, Tiểu Văn. Tôi nghĩ thế này là đủ rồi, tôi thấy rất hài lòng. Nếu kiếm được quá nhiều tiền cùng một lúc, tôi không biết phải làm sao.
[Tiểu Văn]: Tại sao lại không biết làm gì, tiền nhiều mà chê? Chẳng phải cậu rất cần tiền sao? Cơ hội tốt như vậy nếu không nắm bắt thì sau này rất khó có được. Hãy nghe tôi nói, trước tiên cứ tham gia nhóm thực hiện những đơn hàng lớn đi, nếu cậu không muốn kiếm quá nhiều, chỉ cần đặt một hai đơn mỗi ngày là được, có thể kiếm được hai đến ba trăm tệ trong vài phút, nhẹ nhàng hơn bây giờ rất nhiều.
[Hạ Nguyên]: Nhưng bây giờ tôi rất thoải mái. Hơn nữa, trong ngày tôi cũng không có việc gì làm, nếu có thể dành nhiều thời gian rảnh để chốt đơn thì sẽ không cảm thấy nhàm chán.
[Tiểu Văn]:!!! Tại sao cậu dầu muối đều không ăn?
Tiểu Văn nói nhiều lời khuyên nhủ, nhưng Hạ Nguyên không hề thỏa hiệp. Người già trong làng từng nói, con người không nên quá tham lam, nếu không sẽ mất nhiều hơn được, phải biết đủ thì mới luôn hạnh phúc.
Số tiền kiếm được mỗi ngày hiện nay vượt quá sức tưởng tượng của cậu, cậu không thể hài lòng hơn nữa.
Tuy hiện tại rất cần tiền nhưng cũng không thể liều lĩnh quá, đề phòng Phật thấy cậu quá thuận lợi sẽ lấy đi vận may của mình.
[Hạ Nguyên]: Tôi biết cậu muốn tốt cho tôi, nhưng tôi thực sự hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình. Tiểu Văn, cảm ơn cậu. Khi nào đi học, chúng ta hẹn nhau một buổi cuối tuần, tôi sẽ đãi cậu một bữa thịnh soạn.
[Tiểu Văn]:……
[Tiểu Văn]: Đồ ngốc
[Hạ Nguyên]: o((⊙.⊙))o
Tiểu Văn không để ý đến cậu nữa, biết chắc cô nhất định đang tức giận, nghĩ thầm chiều đến khi sếp trả lại tiền, cậu sẽ hỏi địa chỉ của Tiểu Văn để mua quà xin lỗi. Nhân tiện, còn có ba chiếc váy đó, có lẽ Tiểu Văn sẽ thích, cậu sẽ gửi tặng chung luôn.
Buổi chiều Hạ Nguyên tổng vệ sinh biệt thự, rồi xem một vài video học tập trên điện thoại.
Đây là chức năng cậu mới học được, không ngờ rằng điện thoại thông minh lại dễ sử dụng đến vậy, còn có thể phục vụ học tập. Nếu trước đây cậu có điện thoại thông minh thì có lẽ đã làm bài kiểm tra tốt hơn rồi.
Tối nay sau khi ăn tối với Bùi tiên sinh xong, hắn lại lên lầu làm việc.
Hạ Nguyên cảm thấy ông chủ mỗi ngày đều phải tăng ca rất khuya, hình như lần nào cũng ngủ quên nên thư phòng luôn sáng đèn.
Sau khi pha một tách cà phê cho Bùi Nam Thạch, cậu quay lại phòng ngủ, vốn định tiếp tục tìm một số video học tập để xem, nhưng đột nhiên nhớ ra tiền vẫn chưa được trả lại.
Cậu gửi tin nhắn cho Tiểu Văn nhưng hệ thống hiện đã bị đối phương chặn. Cậu muốn hỏi lại trong nhóm, nhưng nhóm đã giải tán hơn một giờ trước.
Hạ Nguyên lập tức luống cuống, liên tục thêm bạn với Tiểu Văn nhưng vô ích.
Cậu muộn màng nhận ra rằng có thể mình đã bị lừa.
Hạ Nguyên ngồi trên giường cầm điện thoại, cả người uể oải.
Cậu bị lừa, cậu bị lừa, cậu bị lừa.
Tim Hạ Nguyên đập loạn xạ, hoảng hốt và sợ hãi.
Gần ba nghìn nhân dân tệ, chi phí sinh hoạt trong học kỳ vừa qua của cậu, đã không còn nữa.
Cậu hoảng loạn không biết phải làm gì. Những cảm xúc khủng hoảng đó biến thành những giọt nước mắt chảy ra khóe mắt cậu.
Trong phòng làm việc, Bùi Nam Thạch cầm điện thoại nhìn hồi lâu, giao diện là hộp thoại WeChat nửa tiếng trước hắn gửi tin nhắn cho Hạ Nguyên yêu cầu cậu rót thêm cà phê.
Đứa nhỏ luôn rất nhanh nhẹn, không biết sao hôm nay lâu như vậy rồi vẫn chưa trả lời hắn, cũng không lên lấy cốc, chẳng lẽ đã ngủ quên rồi?
Hắn tò mò đi xuống lầu, rót một tách cà phê, bước đến cầu thang, dừng lại một chút, sau đó quay người đi đến cửa phòng Hạ Nguyên, vừa tới cửa định xem cậu đã ngủ hay chưa thì nghe thấy tiếng khò thút thít từ bên trong phát ra.
Hắn hoảng hốt mở cửa ra, ánh mắt lập tức dán chặt vào người ngồi bên giường, hai tay ôm điện thoại, khóc lớn.
Cốc cà phê rơi xuống đất vỡ nát phát ra tiếng răng rắc giòn tan, chất lỏng màu nâu bắn tung tóe khắp sàn nhà.
“Bé--"
Bùi Nam Thạch vừa thốt ra một chữ vừa chạy đến thì khựng lại, hắn thu lại vẻ mặt bối rối, cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi với giọng đều đều: "Sao vậy, có chuyện gì?"
Thân hình cao lớn của người đàn ông che khuất phần lớn ánh sáng, thân hình nhỏ nhắn của Hạ Nguyên gần như được hắn bao bọc hoàn toàn.
Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ mịt, nói bằng chất giọng ẩm ướt và yếu ớt: "Bùi tiên sinh, tôi, tôi, hình như bị lừa rồi..."
P/s: Nhỏ khờ thấy thương, đoạn bà kia dụ dỗ hổng muốn dịch luôn á
Thấy mọi người nôn đọc quá nên tui dịch lướt qua không check lại kỹ, có sai sót gì mọi người thấy không thích thì cmt tui biết nhe
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.