Bảo Mẫu Mềm Mại Nhiều Nước Của Hắn
Chương 21
Trời Không Mưa
22/11/2024
21. Cuối cùng em cũng tỉnh rồi, bé ngoan!
Ngày hôm sau, rõ ràng tâm tình Hạ Nguyên đủ biểu cảm tiêu cực chán nản, u ám, ủ rũ và ngơ ngác.
Bùi Nam Thạch cũng cảm thấy nặng nề, ăn mì chẳng còn thấy ngon.
Hạ Nguyên không dám nói cho gia đình biết chuyện bị lừa tiền, sợ bố mẹ lo lắng.
Sau khi Bùi Nam Thạch rời đi, cậu vẫn ngơ ngác ngồi trên ghế sofa, trong đôi mắt đong đầy ánh nước, dù chưa ăn sáng vẫn không hề cảm thấy đói.
Khoảng mười giờ, điện thoại reo vang có tin nhắn.
Nhưng Hạ Nguyên không có tâm tình xem nữa, chỉ muốn âm thầm tiễn biệt ba ngàn tệ đã đánh mất.
Im lặng rơi nước mắt chưa đầy năm phút, điện thoại lại reo lên.
Hạ Nguyên ngơ ngác liếc nhìn, là Bùi Nam Thạch gọi tới, dù không muốn nhận nhưng vẫn phải nhận, dù sao cũng là ông chủ của mình.
Cậu khụt khịt, cố gắng bình tĩnh lại, nhưng vì đã khóc quá lâu nên giọng nói còn tiếng nấc: "Dạ, Bùi tiên sinh, có chuyện gì vậy ạ?"
Bên kia im lặng một lúc, giọng điệu có chút lo lắng: "Tiền cũng lấy lại được rồi, sao còn khóc?"
Hạ Nguyên sửng sốt một lát, chớp mắt gạt đi những giọt nước mắt đang chảy xuống, ngơ ngác: “Dạ?”
“Chưa đọc tin nhắn à?" Bùi Nam Thạch hỏi.
“Dạ chưa……"
Hình như Hạ Nguyên nghe được đối phương khe khẽ thở dài, sau đó nhẹ nhàng nói: "Mau xem đi."
“Vâng……"
Hạ Nguyên đã khóc từ tối qua tới tận bây giờ, phải đưa điện thoại lại gần, nhìn một lúc mới thấy rõ.
Đó là thông tin thanh toán qua ngân hàng, số tiền nhận được chính xác là 2.967 nhân dân tệ mà cậu đã bị lừa.
"Ồ!"
Cậu kêu lên, dụi mắt không tin nổ, cố gắng mở to mắt đọc đi đọc lại thông tin năm lần, mới tin chắc rằng tiền của mình đã thực sự trở lại.
"Bùi tiên sinh, tôi thật sự đã lấy lại được số tiền của mình này, hai nghìn chín trăm sáu mươi bảy nhân dân tệ, không thiếu một xu!" Giọng điệu vui sướng muốn bay lên.
"Ừm." Bên kia bình tĩnh đáp.
"Một người tên Triệu Ứng gửi cho tôi, đây là ai, cảnh sát ạ?” Hạ Nguyên hỏi.
"Có lẽ vậy." Giọng nói bên kia mơ hồ.
"Ồ, điều đó có nghĩa là những kẻ lừa đảo đã bị bắt phải không?"
"Ừ, chắc thế."
"Oa, cảnh sát thành phố thật lợi hại, chỉ trong một đêm đã bắt được." Hạ Nguyên kinh ngạc bảo trong thôn bọn họ, phải mất mấy ngày mới tìm được một con gà thất lạc.
"Nhân tiện, Bùi tiên sinh, hôm qua chúng ta đến đồn cảnh sát nào? Ngài có thể cho tôi địa chỉ được không?"
Bùi Nam Thạch cảnh giác: "Cậu định làm gì?"
“Đương nhiên là cảm ơn bọn họ rồi!" Hạ Nguyên không giấu được vui mừng.
“Không cần."
Hạ Nguyên khó hiểu: "Tại sao?"
"Họ không làm gì cả."
"A?" Giọng nói bên kia khá nhỏ, Hạ Nguyên nghe không rõ.
"Không có gì." Bùi Nam Thạch nói: "Bọn họ rất bận, nếu cậu đến đó sẽ quấy rầy công việc của họ, hơn nữa đây là nhiệm vụ của họ."
"Nhưng……"
"Ngoan đi." giọng điệu Bùi Nam Thạch có chút nghiêm khắc nói.
"Ồ..." Hạ Nguyên nói.
Không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng hô hấp chứng tỏ đối phương vẫn đang cầm điện thoại.
Hạ Nguyên không dám cúp điện thoại, chỉ có thể giữ điện thoại chờ đối phương cúp máy trước.
“Ăn sáng chưa?” Một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng.
Hạ Nguyên không nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, nhưng cậu luôn cảm thấy trong câu nói đó có một sự dịu dàng khó tả.
"À, vẫn chưa..."
Cậu ngơ ngác, nghe Bùi Nam Thạch nhắc mới cảm thấy bụng mình trống rỗng.
“Đi ăn nhanh đi.” Giọng điệu của hắn mang ý ra lệnh nhưng không hề ép buộc.
Hạ Nguyên theo bản năng gật đầu: “Dạ, được."
Lại một khoảng im lặng kéo dài.
"Sao còn chưa đi?" Đối phương hồi lâu không nghe thấy hồi đáp hỏi.
“Dạ, ngài vẫn chưa cúp điện thoại."
"Không cần đợi tôi cúp máy trước." Bùi Nam Thạch nói: “Cậu có thể cúp máy trước."
Hạ Nguyên mím môi, có chút khẩn trương: "Cái này không tốt..."
"Tại sao không tốt?"
"Vì……"
Hạ Nguyên không thể nói được. Mặc dù hệ thống giai cấp thống trị đã biến mất, nhưng trên thực tế vẫn có sự phân biệt sâu sắc giữa quyền lợi của người giàu và người nghèo.
“Đi ăn nhanh lên.” Người kia lại giục cậu, không để cậu nghĩ cách trả lời: “Nửa tiếng nữa tôi sẽ kiểm tra.”
Hạ Nguyên bĩu môi: "Ồ."
"Cúp điện thoại đu."
"Ồ."
Hạ Nguyên cầm điện thoại do dự một lúc, mới lấy hết can đảm cúp máy.
Tiền đã về, Hạ Nguyên cũng lấy sức mà nấu cho mình một đĩa sủi cảo lớn ăn đến nỗi bụng cậu phình ra.
Nửa tiếng sau, Bùi Nam Thạch gửi tin nhắn kiểm tra, để chứng minh mình đã ăn uống, Hạ Nguyên còn chụp ảnh cái bụng căng phồng của mình để chứng minh.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, cậu nhanh chóng đi siêu thị mua nguyên liệu rồi quay về, tâm trạng lúc này rất tốt, cảm thấy có thể lấy lại được tiền đều là nhờ may mắn của Bùi Nam Thạch. Bởi vì Bùi Nam Thạch nói rằng tiền của cậu chắc chắn sẽ quay trở lại, và sự thật là như vậy.
Tuy không biết thời hạn phá án lừa đảo nhưng cậu nghĩ đối với loại tội phạm qua mạng này, những kẻ lừa đảo có lẽ không sinh sống trong thành phố, phải mất ít nhất khoảng một tháng mới tìm ra. Nhưng hôm qua cậu vừa báo cảnh sát, hôm nay kẻ lừa đảo đã bị bắt, điều này có nghĩa là đã có nạn nhân đến cơ quan công an trình báo từ lâu, cậu rất may mắn khi chỉ mới một ngày đã tìm lại tiền.
Cũng nhờ công Bùi tiên sinh đã kịp thời đưa cậu đến cơ quan công an để báo án, nếu không cậu vẫn sẽ chìm trong nỗi buồn bị lừa tiền, không biết phải làm sao, chờ lúc nhận ra nên làm gì chắc tiền của cậu đã bị sung công quỹ không thể lấy lại được.
Vì thế tối nay cậu quyết định nấu thêm vài món ngon để cảm ơn Bùi tiên sinh.
Mặc dù nhiệm vụ của cậu là nấu ăn cho Bùi tiên sinh, nhưng để rạch ròi giữa nhiệm vụ công việc và tình cảm cá nhân, hôm nay cậu tự bỏ tiền ra mua đồ ăn chứ không dùng tiền do chú Trần đưa. Cậu tốn hơn hai trăm tệ, tuy hơi đau ví một chút nhưng cũng chẳng là gì so với hai nghìn chín trăm sáu mươi bảy tệ. Hơn nữa, Bùi tiên sinh còn thưởng cho cậu rất nhiều.
Đồ ăn nhà làm không có gì quý, chủ yếu là hai con cua lông hơi đắt, dù chưa từng ăn nhưng cậu cũng biết món này, nghe nói người giàu thích ăn những món hải sản này, xem video chế biến khá đơn giản nên cậu mua luôn.
Trong bữa tối, Bùi Nam Thạch nhìn thấy trên bàn có nhiều món ăn hơn bình thường, hắn không thấy lạ mà chỉ nghĩ là Hạ Nguyên đang vui vẻ vì muốn ăn mừng chuyện lấy lại được tiền. Nhưng khi Hạ Nguyên nói bữa ăn này đều là dùng tiền của bản thân mua, mục đích là để cảm ơn hắn, cảm xúc trong mắt hắn rõ ràng đã thay đổi.
Như có niềm vui tột độ.
Hai con cua lông ban đầu được mua cho Bùi Nam Thạch nhưng khi Bùi Nam Thạch bóc vỏ con đầu tiên, toàn bộ thịt cua đều bỏ vào trong bát của cậu, Hạ Nguyên ngạc nhiên nhìn hắn, hắn vẫn tiếp tục bóc vỏ lấy thịt ra không hề để tâm.
“Dạ, Bùi tiên sinh..." Hạ Nguyên do dự, "Cái này là tôi mua cho ngài."
“Không phải còn một con sao?” Hắn thờ ơ nói.
"Nhưng tôi đã mua cả hai cho ngài."
Bùi Nam Thạch ậm ừ, giọng điệu bình tĩnh nói: “Tôi không ăn được nhiều vậy, cậu giúp tôi ăn một con đi, để đến ngày mai sẽ hỏng hết.”
Hạ Nguyên chớp mắt khó hiểu.
Con cua lông này thoạt nhìn to lớn nhưng thịt chỉ có tí ti, nếu không thì cậu đã chẳng bị giá của nó làm cho choáng váng. Bùi tiên sinh nói vậy chắc là vì không thích ăn.
Cậu hơi chán nản, cảm thấy mình chưa làm được điều gì tốt đẹp cho hắn, muốn cảm ơn đối phương nhưng lại chuẩn bị một điều mà đối phương không thích thì thực sự quá thất bại.
Cậu gắp một miếng thịt cua bỏ vào miệng, hai mắt chợt sáng lên.
"Ngon không?" Bùi Nam Thạch hỏi.
"ngon!"
Hạ Nguyên hưng phấn gật đầu, lập tức đồng tình với giá cả của nó.
Hình như Bùi Nam Thạch nở nụ cười.
Sau đó, hai con cua lông dùng để cảm ơn Bùi Nam Thạch đều chui vào bụng cậu, hơn nữa bắt đầu từ ngày mai hôm nào cũng có người mang nhiều loại hải sản khác nhau đến.
Cuộc sống dường như đã trở lại bình thường. Cậu không dám tìm bất kỳ công việc bán thời gian nào trên mạng nữa, khi ban ngày không có việc gì làm, sẽ xem một số video học tập, thỉnh thoảng học xong lại chơi game, tất cả đều ở chế độ một người.
Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, nhưng cậu luôn cảm thấy khí chất của Bùi tiên sinh đã dịu đi rất nhiều so với lần đầu gặp cậu. Lúc bắt gặp cậu sẽ mỉm cười mấy lần, tuy chỉ trong vài giây nhưng vẫn làm cậu rất vui. Bởi vì nụ cười của Bùi tiên sinh đẹp như tranh, cậu chưa từng thấy ai đẹp trai hơn hắn, kể cả những ngôi sao lớn có nhiều fan trên TV cũng chẳng sánh bằng.
Những thay đổi cũng diễn ra ở quê, như việc một số thiết bị điện đắt tiền: TV, tủ lạnh, máy điều hòa, v.v. đều được chuyển đến, bố mẹ cậu sợ hãi gọi điện cho chú Trần, nhưng câu trả lời của chú Trần ngàn lần như vậy, vì khách hàng tặng quá nhiều quà không thể sử dụng hết. Mặc dù bố mẹ cậu có lẽ sẽ không sử dụng những thứ này để tiết kiệm tiền điện nhưng rất biết ơn những món quà mà Bùi gia đã gửi đến.
Có nhiều sự việc tốt nhưng cũng có những sự việc xấu.
Hạ Nguyên thấy sự biến thái của mình càng lúc càng nghiêm trọng. Dù đêm hôm trước có áp dụng bao nhiêu biện pháp, sáng hôm sau thức dậy quần vẫn bẩn, bướm non tả tơi trông như vừa bị đánh, thậm chí, cậu còn có cảm giác như mình bị suy thận.
Đêm nay, Hạ Nguyên đi ngủ đúng giờ.
Nửa đêm, cậu chợt mơ thấy mình bị lừa tiền. Khác với hiện thực, cậu đã xin bố mẹ chuyển 48.000 nhân dân tệ cho mình, cuối cùng bị lừa hết 51.184. Khi cậu báo án, cảnh sát bảo cậu đừng làm phiền họ, rồi lạnh lùng đuổi cậu ra ngoài.
Hạ Nguyên sợ hãi tỉnh lại, còn chưa kịp thoát khỏi trạng thái mê mang, đã cảm thấy giữa hai chân mình bị thứ kỳ lạ có độ ấm đẩy sang hai bên, lại có vật gì đó với kết cấu mềm mại nóng bỏng khẽ chạm vào sò nhỏ của mình.
Một cảm giác xấu hổ khó tả lan từ nơi sâu thẳm trong đường hầm thịt ra truyền khắp cơ thể.
Cậu vẫn nằm ngửa, nương theo dưới ánh trăng trong trẻo nhìn xuống, giữa hai chân cậu có một đường viền màu đen trông rất lớn, mà ở vùng kín của cậu hình như có thứ gì đó đang ngọ nguậy cọ xát vào âm đ*o.
Bộ xử lý dữ liệu của Hạ Nguyên lập tức chết máy, đầu óc trống rỗng.
Thứ mềm mại đó có vẻ không hài lòng với sự tiếp xúc hời hợt giữa da kề da. Nó cạy ra một khe hở nhỏ, muốn mon men luồn lách vào nơi mà cậu không thể tưởng tượng được.
Hạ Nguyên lập tức tỉnh táo, sợ hãi cựa quậy dữ dội, thứ đang giữ chặt hai chân cậu bị giãy ra, cậu hoảng sợ cực độ lùi vào góc, ôm lấy đôi chân co quắp trong tư thế phòng thủ.
Tim cậu đập nhanh nỗi sợ hãi đến mức quên cả kêu cứu, chỉ có thể cố gắng mở to mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng rõ ràng là một con người trước mặt.
Đối phương ngẩng đầu, trên lưng cõng ánh trăng, dù nhìn không rõ bộ dáng ra làm sao nhưng cậu vẫn cảm nhận được đối phương rất bất mãn.
“Cuối cùng em cũng tỉnh rồi, bé ngoan.”
Cậu nghe thấy đối phương nói lời này bằng giọng điệu vui vẻ, sau khi xác định được chủ nhân của giọng nói đó, sự kinh ngạc trong mắt cậu vượt qua giới hạn đạt đến độ cậu không thể tưởng tượng được.
Miệng cậu run rẩy, giọng nói đứt quãng.
"Bùi, Bùi, Bùi tiên sinh?"
——
Chuyện bên lề:
Giám đốc tiếp thị Triệu Ứng cung kính đứng trước bàn làm việc của Bùi Nam Thạch, vẻ mặt điềm tĩnh nhưng trong lòng lại phức tạp.
Vốn dĩ anh ấy đến để nộp kế hoạch nhưng bất ngờ bị Bùi tổng giữ lại, yêu cầu anh chuyển số tiền có chẵn có lẻ 2.967 nhân dân tệ cho một tên Hạ Nguyên. Dù không biết nguyên nhân nhưng anh vẫn làm theo, tâm thái của một người lao động chính là phải làm theo lời nói của ông chủ như mệnh lệnh của hoàng đế.
Sau đó, anh thấy Bùi tiên sinh đang nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, lo lắng không biết có thể rời đi hay chưa đành phải đứng đó chờ mệnh lệnh mới của ông chủ.
Khoảng năm phút sau, Bùi tiên sinh gọi điện thoại rồi đi ra ngoài.
Triệu Anh nhìn vẻ mặt từ lo lắng chuyển sang vui mừng rồi lại cưng chiều của Bùi tổng một lúc, sốc đến mức CPU cháy khét.
Nghe Bùi tiên sinh và đối phương nói chuyện, anh cũng không dám nói gì, sợ sẽ làm phiền Bùi tổng khiến đối phương không vui, đồng thời cũng lo lắng mình sẽ bỏ lỡ một câu chuyện đáng kinh ngạc như vậy.
Sau khi Bùi tổng cúp điện thoại, trên môi vẫn còn đọng nụ cười, nhưng khi nhìn anh, nụ cười lập tức biến mất.
Hắn hài lòng gật đầu, khen ngợi anh đã làm rất tốt, đồng thời nói sẽ bảo trợ lý Lê chuyển tiền sau.
Anh được khen mà sợ. Đây là lần đầu tiên Bùi tổng khen ngợi người khác ôn hòa như vậy.
Là một chiến binh đã chinh chiến ngoài xã hội nhiều năm, đương nhiên anh từ chối và có một bài phát biểu bày tỏ rằng mình rất vinh dự khi được làm việc cho Bùi tổng, đồng thời hứa sẽ nhiệt huyết và trung thành với công ty.
Nửa tiếng sau, Bùi Nam Thạch nhìn bức ảnh Hạ Nguyên gửi tới, ánh mắt có chút trầm xuống.
Cái bụng tròn trịa này, nếu như chứa đầy tinh dịch của hắn cũng sẽ căng như vậy.
Ngày hôm sau, rõ ràng tâm tình Hạ Nguyên đủ biểu cảm tiêu cực chán nản, u ám, ủ rũ và ngơ ngác.
Bùi Nam Thạch cũng cảm thấy nặng nề, ăn mì chẳng còn thấy ngon.
Hạ Nguyên không dám nói cho gia đình biết chuyện bị lừa tiền, sợ bố mẹ lo lắng.
Sau khi Bùi Nam Thạch rời đi, cậu vẫn ngơ ngác ngồi trên ghế sofa, trong đôi mắt đong đầy ánh nước, dù chưa ăn sáng vẫn không hề cảm thấy đói.
Khoảng mười giờ, điện thoại reo vang có tin nhắn.
Nhưng Hạ Nguyên không có tâm tình xem nữa, chỉ muốn âm thầm tiễn biệt ba ngàn tệ đã đánh mất.
Im lặng rơi nước mắt chưa đầy năm phút, điện thoại lại reo lên.
Hạ Nguyên ngơ ngác liếc nhìn, là Bùi Nam Thạch gọi tới, dù không muốn nhận nhưng vẫn phải nhận, dù sao cũng là ông chủ của mình.
Cậu khụt khịt, cố gắng bình tĩnh lại, nhưng vì đã khóc quá lâu nên giọng nói còn tiếng nấc: "Dạ, Bùi tiên sinh, có chuyện gì vậy ạ?"
Bên kia im lặng một lúc, giọng điệu có chút lo lắng: "Tiền cũng lấy lại được rồi, sao còn khóc?"
Hạ Nguyên sửng sốt một lát, chớp mắt gạt đi những giọt nước mắt đang chảy xuống, ngơ ngác: “Dạ?”
“Chưa đọc tin nhắn à?" Bùi Nam Thạch hỏi.
“Dạ chưa……"
Hình như Hạ Nguyên nghe được đối phương khe khẽ thở dài, sau đó nhẹ nhàng nói: "Mau xem đi."
“Vâng……"
Hạ Nguyên đã khóc từ tối qua tới tận bây giờ, phải đưa điện thoại lại gần, nhìn một lúc mới thấy rõ.
Đó là thông tin thanh toán qua ngân hàng, số tiền nhận được chính xác là 2.967 nhân dân tệ mà cậu đã bị lừa.
"Ồ!"
Cậu kêu lên, dụi mắt không tin nổ, cố gắng mở to mắt đọc đi đọc lại thông tin năm lần, mới tin chắc rằng tiền của mình đã thực sự trở lại.
"Bùi tiên sinh, tôi thật sự đã lấy lại được số tiền của mình này, hai nghìn chín trăm sáu mươi bảy nhân dân tệ, không thiếu một xu!" Giọng điệu vui sướng muốn bay lên.
"Ừm." Bên kia bình tĩnh đáp.
"Một người tên Triệu Ứng gửi cho tôi, đây là ai, cảnh sát ạ?” Hạ Nguyên hỏi.
"Có lẽ vậy." Giọng nói bên kia mơ hồ.
"Ồ, điều đó có nghĩa là những kẻ lừa đảo đã bị bắt phải không?"
"Ừ, chắc thế."
"Oa, cảnh sát thành phố thật lợi hại, chỉ trong một đêm đã bắt được." Hạ Nguyên kinh ngạc bảo trong thôn bọn họ, phải mất mấy ngày mới tìm được một con gà thất lạc.
"Nhân tiện, Bùi tiên sinh, hôm qua chúng ta đến đồn cảnh sát nào? Ngài có thể cho tôi địa chỉ được không?"
Bùi Nam Thạch cảnh giác: "Cậu định làm gì?"
“Đương nhiên là cảm ơn bọn họ rồi!" Hạ Nguyên không giấu được vui mừng.
“Không cần."
Hạ Nguyên khó hiểu: "Tại sao?"
"Họ không làm gì cả."
"A?" Giọng nói bên kia khá nhỏ, Hạ Nguyên nghe không rõ.
"Không có gì." Bùi Nam Thạch nói: "Bọn họ rất bận, nếu cậu đến đó sẽ quấy rầy công việc của họ, hơn nữa đây là nhiệm vụ của họ."
"Nhưng……"
"Ngoan đi." giọng điệu Bùi Nam Thạch có chút nghiêm khắc nói.
"Ồ..." Hạ Nguyên nói.
Không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng hô hấp chứng tỏ đối phương vẫn đang cầm điện thoại.
Hạ Nguyên không dám cúp điện thoại, chỉ có thể giữ điện thoại chờ đối phương cúp máy trước.
“Ăn sáng chưa?” Một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng.
Hạ Nguyên không nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, nhưng cậu luôn cảm thấy trong câu nói đó có một sự dịu dàng khó tả.
"À, vẫn chưa..."
Cậu ngơ ngác, nghe Bùi Nam Thạch nhắc mới cảm thấy bụng mình trống rỗng.
“Đi ăn nhanh đi.” Giọng điệu của hắn mang ý ra lệnh nhưng không hề ép buộc.
Hạ Nguyên theo bản năng gật đầu: “Dạ, được."
Lại một khoảng im lặng kéo dài.
"Sao còn chưa đi?" Đối phương hồi lâu không nghe thấy hồi đáp hỏi.
“Dạ, ngài vẫn chưa cúp điện thoại."
"Không cần đợi tôi cúp máy trước." Bùi Nam Thạch nói: “Cậu có thể cúp máy trước."
Hạ Nguyên mím môi, có chút khẩn trương: "Cái này không tốt..."
"Tại sao không tốt?"
"Vì……"
Hạ Nguyên không thể nói được. Mặc dù hệ thống giai cấp thống trị đã biến mất, nhưng trên thực tế vẫn có sự phân biệt sâu sắc giữa quyền lợi của người giàu và người nghèo.
“Đi ăn nhanh lên.” Người kia lại giục cậu, không để cậu nghĩ cách trả lời: “Nửa tiếng nữa tôi sẽ kiểm tra.”
Hạ Nguyên bĩu môi: "Ồ."
"Cúp điện thoại đu."
"Ồ."
Hạ Nguyên cầm điện thoại do dự một lúc, mới lấy hết can đảm cúp máy.
Tiền đã về, Hạ Nguyên cũng lấy sức mà nấu cho mình một đĩa sủi cảo lớn ăn đến nỗi bụng cậu phình ra.
Nửa tiếng sau, Bùi Nam Thạch gửi tin nhắn kiểm tra, để chứng minh mình đã ăn uống, Hạ Nguyên còn chụp ảnh cái bụng căng phồng của mình để chứng minh.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, cậu nhanh chóng đi siêu thị mua nguyên liệu rồi quay về, tâm trạng lúc này rất tốt, cảm thấy có thể lấy lại được tiền đều là nhờ may mắn của Bùi Nam Thạch. Bởi vì Bùi Nam Thạch nói rằng tiền của cậu chắc chắn sẽ quay trở lại, và sự thật là như vậy.
Tuy không biết thời hạn phá án lừa đảo nhưng cậu nghĩ đối với loại tội phạm qua mạng này, những kẻ lừa đảo có lẽ không sinh sống trong thành phố, phải mất ít nhất khoảng một tháng mới tìm ra. Nhưng hôm qua cậu vừa báo cảnh sát, hôm nay kẻ lừa đảo đã bị bắt, điều này có nghĩa là đã có nạn nhân đến cơ quan công an trình báo từ lâu, cậu rất may mắn khi chỉ mới một ngày đã tìm lại tiền.
Cũng nhờ công Bùi tiên sinh đã kịp thời đưa cậu đến cơ quan công an để báo án, nếu không cậu vẫn sẽ chìm trong nỗi buồn bị lừa tiền, không biết phải làm sao, chờ lúc nhận ra nên làm gì chắc tiền của cậu đã bị sung công quỹ không thể lấy lại được.
Vì thế tối nay cậu quyết định nấu thêm vài món ngon để cảm ơn Bùi tiên sinh.
Mặc dù nhiệm vụ của cậu là nấu ăn cho Bùi tiên sinh, nhưng để rạch ròi giữa nhiệm vụ công việc và tình cảm cá nhân, hôm nay cậu tự bỏ tiền ra mua đồ ăn chứ không dùng tiền do chú Trần đưa. Cậu tốn hơn hai trăm tệ, tuy hơi đau ví một chút nhưng cũng chẳng là gì so với hai nghìn chín trăm sáu mươi bảy tệ. Hơn nữa, Bùi tiên sinh còn thưởng cho cậu rất nhiều.
Đồ ăn nhà làm không có gì quý, chủ yếu là hai con cua lông hơi đắt, dù chưa từng ăn nhưng cậu cũng biết món này, nghe nói người giàu thích ăn những món hải sản này, xem video chế biến khá đơn giản nên cậu mua luôn.
Trong bữa tối, Bùi Nam Thạch nhìn thấy trên bàn có nhiều món ăn hơn bình thường, hắn không thấy lạ mà chỉ nghĩ là Hạ Nguyên đang vui vẻ vì muốn ăn mừng chuyện lấy lại được tiền. Nhưng khi Hạ Nguyên nói bữa ăn này đều là dùng tiền của bản thân mua, mục đích là để cảm ơn hắn, cảm xúc trong mắt hắn rõ ràng đã thay đổi.
Như có niềm vui tột độ.
Hai con cua lông ban đầu được mua cho Bùi Nam Thạch nhưng khi Bùi Nam Thạch bóc vỏ con đầu tiên, toàn bộ thịt cua đều bỏ vào trong bát của cậu, Hạ Nguyên ngạc nhiên nhìn hắn, hắn vẫn tiếp tục bóc vỏ lấy thịt ra không hề để tâm.
“Dạ, Bùi tiên sinh..." Hạ Nguyên do dự, "Cái này là tôi mua cho ngài."
“Không phải còn một con sao?” Hắn thờ ơ nói.
"Nhưng tôi đã mua cả hai cho ngài."
Bùi Nam Thạch ậm ừ, giọng điệu bình tĩnh nói: “Tôi không ăn được nhiều vậy, cậu giúp tôi ăn một con đi, để đến ngày mai sẽ hỏng hết.”
Hạ Nguyên chớp mắt khó hiểu.
Con cua lông này thoạt nhìn to lớn nhưng thịt chỉ có tí ti, nếu không thì cậu đã chẳng bị giá của nó làm cho choáng váng. Bùi tiên sinh nói vậy chắc là vì không thích ăn.
Cậu hơi chán nản, cảm thấy mình chưa làm được điều gì tốt đẹp cho hắn, muốn cảm ơn đối phương nhưng lại chuẩn bị một điều mà đối phương không thích thì thực sự quá thất bại.
Cậu gắp một miếng thịt cua bỏ vào miệng, hai mắt chợt sáng lên.
"Ngon không?" Bùi Nam Thạch hỏi.
"ngon!"
Hạ Nguyên hưng phấn gật đầu, lập tức đồng tình với giá cả của nó.
Hình như Bùi Nam Thạch nở nụ cười.
Sau đó, hai con cua lông dùng để cảm ơn Bùi Nam Thạch đều chui vào bụng cậu, hơn nữa bắt đầu từ ngày mai hôm nào cũng có người mang nhiều loại hải sản khác nhau đến.
Cuộc sống dường như đã trở lại bình thường. Cậu không dám tìm bất kỳ công việc bán thời gian nào trên mạng nữa, khi ban ngày không có việc gì làm, sẽ xem một số video học tập, thỉnh thoảng học xong lại chơi game, tất cả đều ở chế độ một người.
Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, nhưng cậu luôn cảm thấy khí chất của Bùi tiên sinh đã dịu đi rất nhiều so với lần đầu gặp cậu. Lúc bắt gặp cậu sẽ mỉm cười mấy lần, tuy chỉ trong vài giây nhưng vẫn làm cậu rất vui. Bởi vì nụ cười của Bùi tiên sinh đẹp như tranh, cậu chưa từng thấy ai đẹp trai hơn hắn, kể cả những ngôi sao lớn có nhiều fan trên TV cũng chẳng sánh bằng.
Những thay đổi cũng diễn ra ở quê, như việc một số thiết bị điện đắt tiền: TV, tủ lạnh, máy điều hòa, v.v. đều được chuyển đến, bố mẹ cậu sợ hãi gọi điện cho chú Trần, nhưng câu trả lời của chú Trần ngàn lần như vậy, vì khách hàng tặng quá nhiều quà không thể sử dụng hết. Mặc dù bố mẹ cậu có lẽ sẽ không sử dụng những thứ này để tiết kiệm tiền điện nhưng rất biết ơn những món quà mà Bùi gia đã gửi đến.
Có nhiều sự việc tốt nhưng cũng có những sự việc xấu.
Hạ Nguyên thấy sự biến thái của mình càng lúc càng nghiêm trọng. Dù đêm hôm trước có áp dụng bao nhiêu biện pháp, sáng hôm sau thức dậy quần vẫn bẩn, bướm non tả tơi trông như vừa bị đánh, thậm chí, cậu còn có cảm giác như mình bị suy thận.
Đêm nay, Hạ Nguyên đi ngủ đúng giờ.
Nửa đêm, cậu chợt mơ thấy mình bị lừa tiền. Khác với hiện thực, cậu đã xin bố mẹ chuyển 48.000 nhân dân tệ cho mình, cuối cùng bị lừa hết 51.184. Khi cậu báo án, cảnh sát bảo cậu đừng làm phiền họ, rồi lạnh lùng đuổi cậu ra ngoài.
Hạ Nguyên sợ hãi tỉnh lại, còn chưa kịp thoát khỏi trạng thái mê mang, đã cảm thấy giữa hai chân mình bị thứ kỳ lạ có độ ấm đẩy sang hai bên, lại có vật gì đó với kết cấu mềm mại nóng bỏng khẽ chạm vào sò nhỏ của mình.
Một cảm giác xấu hổ khó tả lan từ nơi sâu thẳm trong đường hầm thịt ra truyền khắp cơ thể.
Cậu vẫn nằm ngửa, nương theo dưới ánh trăng trong trẻo nhìn xuống, giữa hai chân cậu có một đường viền màu đen trông rất lớn, mà ở vùng kín của cậu hình như có thứ gì đó đang ngọ nguậy cọ xát vào âm đ*o.
Bộ xử lý dữ liệu của Hạ Nguyên lập tức chết máy, đầu óc trống rỗng.
Thứ mềm mại đó có vẻ không hài lòng với sự tiếp xúc hời hợt giữa da kề da. Nó cạy ra một khe hở nhỏ, muốn mon men luồn lách vào nơi mà cậu không thể tưởng tượng được.
Hạ Nguyên lập tức tỉnh táo, sợ hãi cựa quậy dữ dội, thứ đang giữ chặt hai chân cậu bị giãy ra, cậu hoảng sợ cực độ lùi vào góc, ôm lấy đôi chân co quắp trong tư thế phòng thủ.
Tim cậu đập nhanh nỗi sợ hãi đến mức quên cả kêu cứu, chỉ có thể cố gắng mở to mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng rõ ràng là một con người trước mặt.
Đối phương ngẩng đầu, trên lưng cõng ánh trăng, dù nhìn không rõ bộ dáng ra làm sao nhưng cậu vẫn cảm nhận được đối phương rất bất mãn.
“Cuối cùng em cũng tỉnh rồi, bé ngoan.”
Cậu nghe thấy đối phương nói lời này bằng giọng điệu vui vẻ, sau khi xác định được chủ nhân của giọng nói đó, sự kinh ngạc trong mắt cậu vượt qua giới hạn đạt đến độ cậu không thể tưởng tượng được.
Miệng cậu run rẩy, giọng nói đứt quãng.
"Bùi, Bùi, Bùi tiên sinh?"
——
Chuyện bên lề:
Giám đốc tiếp thị Triệu Ứng cung kính đứng trước bàn làm việc của Bùi Nam Thạch, vẻ mặt điềm tĩnh nhưng trong lòng lại phức tạp.
Vốn dĩ anh ấy đến để nộp kế hoạch nhưng bất ngờ bị Bùi tổng giữ lại, yêu cầu anh chuyển số tiền có chẵn có lẻ 2.967 nhân dân tệ cho một tên Hạ Nguyên. Dù không biết nguyên nhân nhưng anh vẫn làm theo, tâm thái của một người lao động chính là phải làm theo lời nói của ông chủ như mệnh lệnh của hoàng đế.
Sau đó, anh thấy Bùi tiên sinh đang nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, lo lắng không biết có thể rời đi hay chưa đành phải đứng đó chờ mệnh lệnh mới của ông chủ.
Khoảng năm phút sau, Bùi tiên sinh gọi điện thoại rồi đi ra ngoài.
Triệu Anh nhìn vẻ mặt từ lo lắng chuyển sang vui mừng rồi lại cưng chiều của Bùi tổng một lúc, sốc đến mức CPU cháy khét.
Nghe Bùi tiên sinh và đối phương nói chuyện, anh cũng không dám nói gì, sợ sẽ làm phiền Bùi tổng khiến đối phương không vui, đồng thời cũng lo lắng mình sẽ bỏ lỡ một câu chuyện đáng kinh ngạc như vậy.
Sau khi Bùi tổng cúp điện thoại, trên môi vẫn còn đọng nụ cười, nhưng khi nhìn anh, nụ cười lập tức biến mất.
Hắn hài lòng gật đầu, khen ngợi anh đã làm rất tốt, đồng thời nói sẽ bảo trợ lý Lê chuyển tiền sau.
Anh được khen mà sợ. Đây là lần đầu tiên Bùi tổng khen ngợi người khác ôn hòa như vậy.
Là một chiến binh đã chinh chiến ngoài xã hội nhiều năm, đương nhiên anh từ chối và có một bài phát biểu bày tỏ rằng mình rất vinh dự khi được làm việc cho Bùi tổng, đồng thời hứa sẽ nhiệt huyết và trung thành với công ty.
Nửa tiếng sau, Bùi Nam Thạch nhìn bức ảnh Hạ Nguyên gửi tới, ánh mắt có chút trầm xuống.
Cái bụng tròn trịa này, nếu như chứa đầy tinh dịch của hắn cũng sẽ căng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.