Bảo Mẫu Mềm Mại Nhiều Nước Của Hắn
Chương 42
Trời Không Mưa
22/11/2024
42. Cậu bảo mẫu bị lừa cưỡi ngựa
Bùi Nam Thạch ngồi trên ghế da, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen, quần đã cởi ra bị ném qua một bên, rải rác lộn xộn với quần áo của Hạ Nguyên.
Cả người Hạ Nguyên trần trụi ngồi trên người hắn, đưa lưng về phía hắn, hai chân mở rộng đặt hai bên đùi của Bùi Nam Thạch, thân dưới của cả hai còn đang giao hợp khảm sâu, chỗ khớp nối đầy dịch thể bừa bộn, bụng mềm trắng mơ hồ nhìn thấy hình dạng dương v*t của người đàn ông.
Cái đồ lưu manh này cứng quá nhanh, rõ ràng mới bắn không bao lâu, bây giờ lại sừng sững trở lại, còn chôn hoài trong cơ thể cậu không chịu rút ra, tinh dịch cùng dâm dịch đều sánh lại bên trong, khiến bụng cậu căng ê ẩm.
“Anh, anh lấy ra đi……” toàn thân Hạ Nguyên vô lực dựa vào người hắn, yếu ớt nói.
Bùi Nam Thạch một tay đặt lên thành ghế, một tay tuốt chim của Hạ Nguyên, giọng nói mang theo sự thỏa mãn lười biếng: “Bé ngoan tự mình nhún đi, chồng hết sức rồi.”
Hạ Nguyên quay đầu lại, u oán nhìn hắn một cái, đổi lại một nụ cười ấm áp của Bùi Nam Thạch.
Đồ lừa đảo, mấy lần trước có hôm nào không chịch cậu đến ba bốn giờ vẫn tinh thần phấn khởi hả, giả vờ yếu đuối cái gì!
Nhưng Hạ Nguyên cũng biết mình không thể làm gì được đối phương, đành phải mạnh mẽ vận động ý chí, đôi tay chống lên tay vịn, nâng đôi chân bủn rủn đạp lên tay vịn, gôm hết sức lực, nhẹ nhàng nhấc mông lên.
Lỗ nhỏ đói khát nhờ một vòng tình áo trước đó mà trở nên chín rục mềm mại hơn, nhưng vẫn bám chặt lấy đồ vật to lớn trong cơ thể. Hạ Nguyên rút ra khâ gian nan, da thịt cọ xát chỉ khiến cho mị thịt run rẩy từng hồi, không chỉ có Bùi Nam Thạch bị loại cắn mút này dày vò mà Hạ Nguyên cũng cảm giác được hang động trong bướm mình đang mở ra.
Theo thân dương v*t được rút ra, chất lỏng trong bụng cũng nương theo khe hở chậm rãi chảy ra, cái bụng phồng lên từ từ xẹp xuống, Hạ Nguyên dần dần cảm thấy thoải mái đôi chút.
*** của Bùi Nam Thạch vừa thô vừa dài, Hạ Nguyên rút hồi lâu vẫn chưa thể rút hết được. Cậu cúi đầu nhìn cây gậy th*t đỏ tím bự chảng lộ ra dưới háng mình, hệt như vốn từ chỗ đó sinh ra.
Cậu đỏ mặt, tiếp tục nâng mông lên, đến khi cảm nhận được chỉ còn quy đầu chen chúc trong bướm nhỏ, tinh thần hăng hái đang muốn làm một lần rút toàn bộ rút ra, thì người đàn ông bảo mình đã hết sức kia đột nhiên hung hăng đỉnh mạnh eo lên, cây gậy th*t khổng lồ khó khăn lắm mới rút ra lại trở về vùi vào *** non mập mạp.
“Ưm a ——”
Hạ Nguyên bị chấn động va chạm đột đột khiến hai chân trượt khỏi tay vịn, thân hình mảnh khảnh ngã về phía trước.
“Anh, anh làm gì……” Hạ Nguyên thở dốc nói.
Bùi Nam Thạch đỉnh rất sâu, đầu khấc như cây nấm xòe ô lập tức chen vào tử cung non nớt, khiến trong thân thể cậu ập đến một trận tê dại dù ngắn ngủi nhưng kịch liệt.
“Xin lỗi bé ngoan, chồng không nhịn được, em thử lại lần nữa đi.” Hắn không hề áy náy nói, cẩn thận nghe còn có thể ngẫm ra được chút vui sướng vì thực hiện được gian kế.
Hạ Nguyên không có tính công kích trừng mắt liếc hắn một cái, tiếp tục lặp lại động tác vừa rồi, thề phát rút được thứ ác ôn của Bùi Nam Thạch ra. Nhưng mỗi lần nhón lên chỉ còn lại đầu khấc, người đàn ông phía sau sẽ giở trò cũ thúc háng lên, đưa con quái vật đó trở về sò múp của cậu, sau đó lại bất đắc dĩ xin lỗi, còn trả đũa nói là bởi vì *** dâm của em cứ luôn hút *** hắn vào trong, hứa hẹn rằng mình khẳng định sẽ nhịn được, sẽ không tái phạm sai lầm nữa.
Sau khi Hạ Nguyên giẫm lên vết xe đổ bốn lần, rốt cuộc mới hiểu ra người đàn ông cố ý, cậu thở hồng hộc bãi công, không để ý tới người kia nữa.
“Sao vậy bé ngoan, không phải muốn rút *** bự của chồng ra sao, sao không tiếp tục?” Bùi Nam Thạch còn làm bộ khó hiểu hỏi cậu.
Hạ Nguyên hừ một tiếng, rõ ràng đang giận.
Bùi Nam Thạch nhẹ giọng cười, hôn bờ lưng trơn bóng của cậu, vừa hôn vừa nói: “Không làm cũng được, lão công cũng thích ngâm trong cơ thể bé ngoan, vừa ấm áp vừa thoải mái.”
Chính thú tính của hắn quá cao, còn trách bướm non của cậu dâm đãng, đúng là đồ lưu manh.
Hạ Nguyên mím chặt môi, không để ý đến hắn.
Bùi Nam Thạch lười nhác tựa lưng vào ghế, ôm lấy bộ ngực mềm mại của Hạ Nguyên mà nhào nặn, một tay tay còn lại vòng qua que thịt nhỏ mềm mại của cậu, chậm rãi trượt xuống.
Bàn tay quanh năm cầm bút nổi lên những vết chai mỏng, khi cọ xát với làn da mềm mại sẽ mang theo dòng điện lưu. Bùi Nam Thạch an ủi Hạ Nguyên rất thuần thục, rất nhanh đã khiến bé chim hưng phấn đứng thẳng. Nhưng hắn vẫn trượt lên trượt xuống rất chậm rãi, khiến Hạ Nguyên cảm thấy khoái cảm, nhưng lại không thể lên đến đỉnh, trong lòng cảm thấy vô cùng ngứa ngáy.
Khe thịt chịu ảnh hưởng từ sự tra tấn, cũng sinh ra cảm giác ngứa ran mấp máy theo, nhưng vì vật trong cơ thể bất động nên không thể nguôi ngoai, khiến cơn ngứa ngày càng lan rộng, tựa hồ lấp đầy toàn bộ cơ thể.
Hạ Nguyên cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, theo bản năng vặn vẹo thân thể, nhưng cách thức dừng chân tại chỗ căn bản không thể giảm bớt cảm giác trống rỗng trong lòng, ngược lại càng thêm lan rộng.
Hạ Nguyên duỗi tay muốn tự tuốt chim nhanh một chút, nhưng bị Bùi Nam Thạch nhẹ nhàng bắt lấy, ngữ điệu rất ôn nhu dán sát lỗ tai cậu nói: “Bé ngoan đừng chạm vào, để chồng hầu hạ em.”
Nói như vậy nhưng tốc độ hoạt động của hắn lại chẳng nhanh hơn chút nào, ngược lại càng chậm hơn, càng thêm tra tấn ý chí của Hạ Nguyên.
“Ưm a, anh, anh nhanh lên.”
Hạ Nguyên nhịn không được phải thúc giục hắn.
“Chồng cũng muốn nhanh, nhưng hồi nãy dùng nhiều sức quá, chưa kịp không phục.” Hắn vô tội nói.
Hạ Nguyên trừng hắn liền bắt gặp ánh mắt tươi cười của hắn.
Tên phiền phức bày.
“Vậy, vậy em tự mình làm.” Hạ Nguyên mặc kệ hắn, toàn thân đều râm ran ngứa ngáy khó chịu, cậu duỗi tay muốn nắm lấy chim mình nhưng lại bị Bùi Nam Thạch ôn hòa đẩy ra như cũ.
“Bảo bối à, tay em nhỏ quá, tự mình làm chắc chắn sẽ không thoải mái, tốt nhất là để chồng giúp em.”
Bùi Nam Thạch cố ý cọ qua lỗ tiểu của cậu, móng tay nông như có như không cào móc mang đến cảm giác ngứa ngáy, lúc dễ chịu lúc lại không chịu nỗi, làm Hạ Nguyên muốn bắn nhưng bắn không ra, cảm giác như chính mình bị hắn tra tấn sắp điên rồi.
Hạ Nguyên muốn bản thân được phóng thích, nhưng người đàn ông cứ trêu đùa lúc nặng lúc nhẹ khẽ khàng cự tuyệt, Hạ Nguyên sắp khóc đến nơi.
Mặt khác, tuy rằng dương v*t trong hoa thịt bất động, nhưng gân xanh lại nhảy dựng giật kích thích lỗ thịt nịnh nọt bám lấy mút ***, trong động không ngừng phun ra dâm dịch vì đói khát.
Hạ Nguyên hoàn toàn ngồi trên người Bùi Nam Thạch, ngoài việc vặn người tại chỗ, cậu không tìm được cách nào khiến hai da thịt cả hai va chạm để giảm ngứa.
Cậu muốn khối thịt to lớn trong cơ thể cử động, thịt âm đ*o muốn được ma sát, muốn bị hắn chịch thật mạnh.
Cậu biến sắc, đều do tên ác bá này hết!
Hạ Nguyên ngứa ngáy khó nhịn tra tấn đến khóc thút thít, vô cùng đáng thương gọi hắn: “Anh động đi, ngày mau chuyển động đi mà.”
Ngày thường *** vừa tiến vào lỗ nhỏ đã lập tức phi ngựa dập tới tấp, mặc cho cậu van xin như thế nào cũng không ngừng tay, giờ phút này lại không hề cử động giả làm chính nhân quân tử khiến Hạ Nguyên cảm thấy cực kỳ tủi thân.
“Bé ngoan à, chồng cũng muốn cử động lắm, nhưng tinh lực còn chưa khôi phục mà.” Hắn làm bộ mặt người dạ thú, cho dù *** cũng đã sưng cứng bởi vì nhẫn nại quá lâu mà sắp nổ pháo, nhưng vẫn cứ áp chế suy nghĩ muốn điên cuồng phang cậu, bất đắc dĩ nói: “Hay là bé ngoan cứ động trước, chờ sức lực của chồng khôi phục sẽ thỏa mãn cưng, được không?”
“Em, em không thể di chuyển được…”
Hạ Nguyên mang theo ủy khuất khóc nức nở nói.
Chân cậu không có điểm tựa vốn đang lắc lư trong không trung, chẳng thể mượn lực từ đâu để đạt được kết quả mong muốn, mặc kệ cử động như thế nào cũng đều vô dụng, ngược lại làm cơn ngứa trong cơ thể càng thêm mãnh liệt.
“Ngoan, bảo bối đừng khóc, chồng dạy em.”
Bùi Nam Thạch xếp chân cậu cong lại quỳ gối trên ghế, rồi nắm lấy hai tay của cậu chống trên tay vịn, sau đó vòng qua eo cậu, đưa đôi tai đỏ mỏng của cậu vào miệng vừa hôn vừa nói: “Bảo bối, giống như vừa nãy, em nhấc mông nhỏ lên rồi ngồi xuống, là xong rồi.”
Hơi thở nóng ẩm của người đàn ông phả vào làn da nhạy cảm khiến Hạ Nguyên rùng mình. Trong lúc di chuyển, một cảm giác đau nhức ngứa ngáy đột nhiên bùng phát trong cơ thể khiến ý thức của cậu bị phân tán.
Hốc mắt Hạ Nguyên đỏ lên, khóc thút thít quay đầu lại nhìn Bùi Nam Thạch, trong đôi mắt long lanh ánh nước tràn đầy sự cầu xin.
Bùi Nam Thạch tuy có mềm lòng, nhưng không tiếp chiêu, kiên quyết để cậu tự làm đến cùng, áp xuống cảm xúc, giọng nói khàn khàn gợi cảm vang lên: “Bé ngoan, tự mình động đi, cưỡi lên con *** bự của chồng sẽ càng thoải mái hơn.”
Hạ Nguyên thấy hắn không có ý thỏa hiệp, vừa ủy khuất vừa oán hận, nhưng không chịu nổi khát khao trong cơ thể, đành chậm rãi mượn lực nâng mông lên, rồi lại dùng sức ngồi xuống.
Sự ma sát giữa da thịt dần dần làm giảm cơn ngứa trong cơ thể, Hạ Nguyên từ lúc đầu xấu hổ dần dần chuyển sang thích thú.
Trong đôi mắt Bùi Nam Thạch có sương mù quanh quẩn, mang theo dã tâm xâm lược ngắm nhìn thân hình trắng nõn phận phồng trước mắt, hô hấp dần trở nên nặng lên.
Tốc độ của vật nhỏ này chậm rãi, không đủ sâu so với bình thường của hắn rất nhiều, khoái cảm thể xác mang lại còn chưa đủ trọn vẹn để thỏa mãn sinh lý của hắn, nhưng vẫn làm hắn cảm thấy sảng khoái không thôi. Giống như khen thưởng, tốc độ tuốt chim trong tay càng lúc càng nhanh, còn cực có kỹ xảo an ủi lỗ tiểu trên đỉnh gậy th*t bé phun ra dịch trên lỗ tiểu, Hạ Nguyên rất nhanh đã bắn ra nhờ sự vỗ về của hắn.
Được bắn một lần thân thể cậu trở nên cực kỳ bủn rủn và mẫn cảm, lại bởi vì tư thế cưỡi *** mà không ngừng hao phí sức lực, cậu vừa lặp lại động tác nâng lên hạ xuống, vừa khóc lóc rên rỉ: “Hic hic, em không được, hết lực rồi, ưm a a……”
“Bé ngoan có thể mà, bé ngoan rất lợi hại, ăn *** của chồng sâu lắm, ha hưm, thật thoải mái.” Bùi Nam Thạch vừa khen cậu vừa bóp eo cậu trợ giúp động tác như chiến binh của cậu.
“Ưm ~ mệt, mệt mỏi quá, a ~”
Hạ Nguyên cảm giác được sức lực trong cơ thể dần dần bị rút cạn, lỗ nhỏ liên tục phụt nước, gần như không còn sức lực để cử động ở chân và tay nữa, phần sau hầu như đều do Bùi Nam Thạch giúp đỡ cậu tiếp tục tư thế cưỡi ngựa, mỗi một lần Bùi Nam Thạch đè mạnh eo ấn cậu ngồi xuống, cậu sẽ run rẩy lên đỉnh.
Lỗ nhỏ phun ra một làn sóng nước sốt lớn, tất cả đều đổ xuống đầu khấc khổng lồ.
Hạ Nguyên hết sức dựa vào người hắn, lồng ngực phập phồng thở dốc như bị suyễn.
“Bé ngoan sao không tiếp tục, chồng còn chưa thỏa mãn mà.” Bùi Nam Thạch ở phía sau biết rõ còn cố hỏi, “Lại động thêm chút nữa, hút tinh dịch của chồng ra, được không.”
Hạ Nguyên dán trên người hắn lắc đầu, âm thanh nhỏ nhẹ: “Không, không còn sức.”
Bùi Nam Thạch thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Bé ngoan yếu quá, sau này phải đi theo chồng tăng cường rèn luyện, biết không.”
Hạ Nguyên chỉ nhẹ hừ một tiếng, không bị hắn lừa
Bùi Nam Thạch ôm đầu cậu, tách đôi môi hồng tráo lưỡi một trận, phần hông vẫn chậm rãi dùng sức thúc vào mông cậu, động tác dần dần kịch liệt hơn.
Bùi Nam Thạch ngồi trên ghế da, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen, quần đã cởi ra bị ném qua một bên, rải rác lộn xộn với quần áo của Hạ Nguyên.
Cả người Hạ Nguyên trần trụi ngồi trên người hắn, đưa lưng về phía hắn, hai chân mở rộng đặt hai bên đùi của Bùi Nam Thạch, thân dưới của cả hai còn đang giao hợp khảm sâu, chỗ khớp nối đầy dịch thể bừa bộn, bụng mềm trắng mơ hồ nhìn thấy hình dạng dương v*t của người đàn ông.
Cái đồ lưu manh này cứng quá nhanh, rõ ràng mới bắn không bao lâu, bây giờ lại sừng sững trở lại, còn chôn hoài trong cơ thể cậu không chịu rút ra, tinh dịch cùng dâm dịch đều sánh lại bên trong, khiến bụng cậu căng ê ẩm.
“Anh, anh lấy ra đi……” toàn thân Hạ Nguyên vô lực dựa vào người hắn, yếu ớt nói.
Bùi Nam Thạch một tay đặt lên thành ghế, một tay tuốt chim của Hạ Nguyên, giọng nói mang theo sự thỏa mãn lười biếng: “Bé ngoan tự mình nhún đi, chồng hết sức rồi.”
Hạ Nguyên quay đầu lại, u oán nhìn hắn một cái, đổi lại một nụ cười ấm áp của Bùi Nam Thạch.
Đồ lừa đảo, mấy lần trước có hôm nào không chịch cậu đến ba bốn giờ vẫn tinh thần phấn khởi hả, giả vờ yếu đuối cái gì!
Nhưng Hạ Nguyên cũng biết mình không thể làm gì được đối phương, đành phải mạnh mẽ vận động ý chí, đôi tay chống lên tay vịn, nâng đôi chân bủn rủn đạp lên tay vịn, gôm hết sức lực, nhẹ nhàng nhấc mông lên.
Lỗ nhỏ đói khát nhờ một vòng tình áo trước đó mà trở nên chín rục mềm mại hơn, nhưng vẫn bám chặt lấy đồ vật to lớn trong cơ thể. Hạ Nguyên rút ra khâ gian nan, da thịt cọ xát chỉ khiến cho mị thịt run rẩy từng hồi, không chỉ có Bùi Nam Thạch bị loại cắn mút này dày vò mà Hạ Nguyên cũng cảm giác được hang động trong bướm mình đang mở ra.
Theo thân dương v*t được rút ra, chất lỏng trong bụng cũng nương theo khe hở chậm rãi chảy ra, cái bụng phồng lên từ từ xẹp xuống, Hạ Nguyên dần dần cảm thấy thoải mái đôi chút.
*** của Bùi Nam Thạch vừa thô vừa dài, Hạ Nguyên rút hồi lâu vẫn chưa thể rút hết được. Cậu cúi đầu nhìn cây gậy th*t đỏ tím bự chảng lộ ra dưới háng mình, hệt như vốn từ chỗ đó sinh ra.
Cậu đỏ mặt, tiếp tục nâng mông lên, đến khi cảm nhận được chỉ còn quy đầu chen chúc trong bướm nhỏ, tinh thần hăng hái đang muốn làm một lần rút toàn bộ rút ra, thì người đàn ông bảo mình đã hết sức kia đột nhiên hung hăng đỉnh mạnh eo lên, cây gậy th*t khổng lồ khó khăn lắm mới rút ra lại trở về vùi vào *** non mập mạp.
“Ưm a ——”
Hạ Nguyên bị chấn động va chạm đột đột khiến hai chân trượt khỏi tay vịn, thân hình mảnh khảnh ngã về phía trước.
“Anh, anh làm gì……” Hạ Nguyên thở dốc nói.
Bùi Nam Thạch đỉnh rất sâu, đầu khấc như cây nấm xòe ô lập tức chen vào tử cung non nớt, khiến trong thân thể cậu ập đến một trận tê dại dù ngắn ngủi nhưng kịch liệt.
“Xin lỗi bé ngoan, chồng không nhịn được, em thử lại lần nữa đi.” Hắn không hề áy náy nói, cẩn thận nghe còn có thể ngẫm ra được chút vui sướng vì thực hiện được gian kế.
Hạ Nguyên không có tính công kích trừng mắt liếc hắn một cái, tiếp tục lặp lại động tác vừa rồi, thề phát rút được thứ ác ôn của Bùi Nam Thạch ra. Nhưng mỗi lần nhón lên chỉ còn lại đầu khấc, người đàn ông phía sau sẽ giở trò cũ thúc háng lên, đưa con quái vật đó trở về sò múp của cậu, sau đó lại bất đắc dĩ xin lỗi, còn trả đũa nói là bởi vì *** dâm của em cứ luôn hút *** hắn vào trong, hứa hẹn rằng mình khẳng định sẽ nhịn được, sẽ không tái phạm sai lầm nữa.
Sau khi Hạ Nguyên giẫm lên vết xe đổ bốn lần, rốt cuộc mới hiểu ra người đàn ông cố ý, cậu thở hồng hộc bãi công, không để ý tới người kia nữa.
“Sao vậy bé ngoan, không phải muốn rút *** bự của chồng ra sao, sao không tiếp tục?” Bùi Nam Thạch còn làm bộ khó hiểu hỏi cậu.
Hạ Nguyên hừ một tiếng, rõ ràng đang giận.
Bùi Nam Thạch nhẹ giọng cười, hôn bờ lưng trơn bóng của cậu, vừa hôn vừa nói: “Không làm cũng được, lão công cũng thích ngâm trong cơ thể bé ngoan, vừa ấm áp vừa thoải mái.”
Chính thú tính của hắn quá cao, còn trách bướm non của cậu dâm đãng, đúng là đồ lưu manh.
Hạ Nguyên mím chặt môi, không để ý đến hắn.
Bùi Nam Thạch lười nhác tựa lưng vào ghế, ôm lấy bộ ngực mềm mại của Hạ Nguyên mà nhào nặn, một tay tay còn lại vòng qua que thịt nhỏ mềm mại của cậu, chậm rãi trượt xuống.
Bàn tay quanh năm cầm bút nổi lên những vết chai mỏng, khi cọ xát với làn da mềm mại sẽ mang theo dòng điện lưu. Bùi Nam Thạch an ủi Hạ Nguyên rất thuần thục, rất nhanh đã khiến bé chim hưng phấn đứng thẳng. Nhưng hắn vẫn trượt lên trượt xuống rất chậm rãi, khiến Hạ Nguyên cảm thấy khoái cảm, nhưng lại không thể lên đến đỉnh, trong lòng cảm thấy vô cùng ngứa ngáy.
Khe thịt chịu ảnh hưởng từ sự tra tấn, cũng sinh ra cảm giác ngứa ran mấp máy theo, nhưng vì vật trong cơ thể bất động nên không thể nguôi ngoai, khiến cơn ngứa ngày càng lan rộng, tựa hồ lấp đầy toàn bộ cơ thể.
Hạ Nguyên cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, theo bản năng vặn vẹo thân thể, nhưng cách thức dừng chân tại chỗ căn bản không thể giảm bớt cảm giác trống rỗng trong lòng, ngược lại càng thêm lan rộng.
Hạ Nguyên duỗi tay muốn tự tuốt chim nhanh một chút, nhưng bị Bùi Nam Thạch nhẹ nhàng bắt lấy, ngữ điệu rất ôn nhu dán sát lỗ tai cậu nói: “Bé ngoan đừng chạm vào, để chồng hầu hạ em.”
Nói như vậy nhưng tốc độ hoạt động của hắn lại chẳng nhanh hơn chút nào, ngược lại càng chậm hơn, càng thêm tra tấn ý chí của Hạ Nguyên.
“Ưm a, anh, anh nhanh lên.”
Hạ Nguyên nhịn không được phải thúc giục hắn.
“Chồng cũng muốn nhanh, nhưng hồi nãy dùng nhiều sức quá, chưa kịp không phục.” Hắn vô tội nói.
Hạ Nguyên trừng hắn liền bắt gặp ánh mắt tươi cười của hắn.
Tên phiền phức bày.
“Vậy, vậy em tự mình làm.” Hạ Nguyên mặc kệ hắn, toàn thân đều râm ran ngứa ngáy khó chịu, cậu duỗi tay muốn nắm lấy chim mình nhưng lại bị Bùi Nam Thạch ôn hòa đẩy ra như cũ.
“Bảo bối à, tay em nhỏ quá, tự mình làm chắc chắn sẽ không thoải mái, tốt nhất là để chồng giúp em.”
Bùi Nam Thạch cố ý cọ qua lỗ tiểu của cậu, móng tay nông như có như không cào móc mang đến cảm giác ngứa ngáy, lúc dễ chịu lúc lại không chịu nỗi, làm Hạ Nguyên muốn bắn nhưng bắn không ra, cảm giác như chính mình bị hắn tra tấn sắp điên rồi.
Hạ Nguyên muốn bản thân được phóng thích, nhưng người đàn ông cứ trêu đùa lúc nặng lúc nhẹ khẽ khàng cự tuyệt, Hạ Nguyên sắp khóc đến nơi.
Mặt khác, tuy rằng dương v*t trong hoa thịt bất động, nhưng gân xanh lại nhảy dựng giật kích thích lỗ thịt nịnh nọt bám lấy mút ***, trong động không ngừng phun ra dâm dịch vì đói khát.
Hạ Nguyên hoàn toàn ngồi trên người Bùi Nam Thạch, ngoài việc vặn người tại chỗ, cậu không tìm được cách nào khiến hai da thịt cả hai va chạm để giảm ngứa.
Cậu muốn khối thịt to lớn trong cơ thể cử động, thịt âm đ*o muốn được ma sát, muốn bị hắn chịch thật mạnh.
Cậu biến sắc, đều do tên ác bá này hết!
Hạ Nguyên ngứa ngáy khó nhịn tra tấn đến khóc thút thít, vô cùng đáng thương gọi hắn: “Anh động đi, ngày mau chuyển động đi mà.”
Ngày thường *** vừa tiến vào lỗ nhỏ đã lập tức phi ngựa dập tới tấp, mặc cho cậu van xin như thế nào cũng không ngừng tay, giờ phút này lại không hề cử động giả làm chính nhân quân tử khiến Hạ Nguyên cảm thấy cực kỳ tủi thân.
“Bé ngoan à, chồng cũng muốn cử động lắm, nhưng tinh lực còn chưa khôi phục mà.” Hắn làm bộ mặt người dạ thú, cho dù *** cũng đã sưng cứng bởi vì nhẫn nại quá lâu mà sắp nổ pháo, nhưng vẫn cứ áp chế suy nghĩ muốn điên cuồng phang cậu, bất đắc dĩ nói: “Hay là bé ngoan cứ động trước, chờ sức lực của chồng khôi phục sẽ thỏa mãn cưng, được không?”
“Em, em không thể di chuyển được…”
Hạ Nguyên mang theo ủy khuất khóc nức nở nói.
Chân cậu không có điểm tựa vốn đang lắc lư trong không trung, chẳng thể mượn lực từ đâu để đạt được kết quả mong muốn, mặc kệ cử động như thế nào cũng đều vô dụng, ngược lại làm cơn ngứa trong cơ thể càng thêm mãnh liệt.
“Ngoan, bảo bối đừng khóc, chồng dạy em.”
Bùi Nam Thạch xếp chân cậu cong lại quỳ gối trên ghế, rồi nắm lấy hai tay của cậu chống trên tay vịn, sau đó vòng qua eo cậu, đưa đôi tai đỏ mỏng của cậu vào miệng vừa hôn vừa nói: “Bảo bối, giống như vừa nãy, em nhấc mông nhỏ lên rồi ngồi xuống, là xong rồi.”
Hơi thở nóng ẩm của người đàn ông phả vào làn da nhạy cảm khiến Hạ Nguyên rùng mình. Trong lúc di chuyển, một cảm giác đau nhức ngứa ngáy đột nhiên bùng phát trong cơ thể khiến ý thức của cậu bị phân tán.
Hốc mắt Hạ Nguyên đỏ lên, khóc thút thít quay đầu lại nhìn Bùi Nam Thạch, trong đôi mắt long lanh ánh nước tràn đầy sự cầu xin.
Bùi Nam Thạch tuy có mềm lòng, nhưng không tiếp chiêu, kiên quyết để cậu tự làm đến cùng, áp xuống cảm xúc, giọng nói khàn khàn gợi cảm vang lên: “Bé ngoan, tự mình động đi, cưỡi lên con *** bự của chồng sẽ càng thoải mái hơn.”
Hạ Nguyên thấy hắn không có ý thỏa hiệp, vừa ủy khuất vừa oán hận, nhưng không chịu nổi khát khao trong cơ thể, đành chậm rãi mượn lực nâng mông lên, rồi lại dùng sức ngồi xuống.
Sự ma sát giữa da thịt dần dần làm giảm cơn ngứa trong cơ thể, Hạ Nguyên từ lúc đầu xấu hổ dần dần chuyển sang thích thú.
Trong đôi mắt Bùi Nam Thạch có sương mù quanh quẩn, mang theo dã tâm xâm lược ngắm nhìn thân hình trắng nõn phận phồng trước mắt, hô hấp dần trở nên nặng lên.
Tốc độ của vật nhỏ này chậm rãi, không đủ sâu so với bình thường của hắn rất nhiều, khoái cảm thể xác mang lại còn chưa đủ trọn vẹn để thỏa mãn sinh lý của hắn, nhưng vẫn làm hắn cảm thấy sảng khoái không thôi. Giống như khen thưởng, tốc độ tuốt chim trong tay càng lúc càng nhanh, còn cực có kỹ xảo an ủi lỗ tiểu trên đỉnh gậy th*t bé phun ra dịch trên lỗ tiểu, Hạ Nguyên rất nhanh đã bắn ra nhờ sự vỗ về của hắn.
Được bắn một lần thân thể cậu trở nên cực kỳ bủn rủn và mẫn cảm, lại bởi vì tư thế cưỡi *** mà không ngừng hao phí sức lực, cậu vừa lặp lại động tác nâng lên hạ xuống, vừa khóc lóc rên rỉ: “Hic hic, em không được, hết lực rồi, ưm a a……”
“Bé ngoan có thể mà, bé ngoan rất lợi hại, ăn *** của chồng sâu lắm, ha hưm, thật thoải mái.” Bùi Nam Thạch vừa khen cậu vừa bóp eo cậu trợ giúp động tác như chiến binh của cậu.
“Ưm ~ mệt, mệt mỏi quá, a ~”
Hạ Nguyên cảm giác được sức lực trong cơ thể dần dần bị rút cạn, lỗ nhỏ liên tục phụt nước, gần như không còn sức lực để cử động ở chân và tay nữa, phần sau hầu như đều do Bùi Nam Thạch giúp đỡ cậu tiếp tục tư thế cưỡi ngựa, mỗi một lần Bùi Nam Thạch đè mạnh eo ấn cậu ngồi xuống, cậu sẽ run rẩy lên đỉnh.
Lỗ nhỏ phun ra một làn sóng nước sốt lớn, tất cả đều đổ xuống đầu khấc khổng lồ.
Hạ Nguyên hết sức dựa vào người hắn, lồng ngực phập phồng thở dốc như bị suyễn.
“Bé ngoan sao không tiếp tục, chồng còn chưa thỏa mãn mà.” Bùi Nam Thạch ở phía sau biết rõ còn cố hỏi, “Lại động thêm chút nữa, hút tinh dịch của chồng ra, được không.”
Hạ Nguyên dán trên người hắn lắc đầu, âm thanh nhỏ nhẹ: “Không, không còn sức.”
Bùi Nam Thạch thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Bé ngoan yếu quá, sau này phải đi theo chồng tăng cường rèn luyện, biết không.”
Hạ Nguyên chỉ nhẹ hừ một tiếng, không bị hắn lừa
Bùi Nam Thạch ôm đầu cậu, tách đôi môi hồng tráo lưỡi một trận, phần hông vẫn chậm rãi dùng sức thúc vào mông cậu, động tác dần dần kịch liệt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.