Chương 29: Cậu Ta Có Thể Chạm Vào, Anh Thì Không Thể?
Ngụy Mãn
29/04/2021
Anh chưa từng chạm qua chỗ tư mật của cô như vậy. Cả gương mặt Biên Nhan đều nóng rần lên, dùng khuỷu tay ngăn tại lồng ngực của anh muốn kéo giãn khoảng cách, thế nhưng chút sức lực yếu ớt này của cô không hề suy suyển được anh.
Đôi mi Tiết Ngôn run rẩy.
Anh nói: “Có không? Trả lời anh.”
Biên Nhan thật sự có cảm giác lòng bàn chân tê dại, cô mím môi, kinh ngạc và hoảng sợ nhìn anh chằm chằm.
Tiết Ngôn biết lời chất vấn của mình rất buồn cười nhưng anh đã sắp bị các loại hình ảnh liên tục diễn ra trong đầu ép khô lý trí, vội vàng muốn có được một đáp án từ cô để ngăn chặn những suy tưởng này.
Thế nhưng, cô không nói tiếng nào mà cố sức đẩy anh ra.
Tiết Ngôn đỏ mắt, nặng nề đè cô lên tường, một tay lần mò vào dưới lớp áo của cô, đẩy áo nịt ngực viền tơ lên, cầm lấy khối tròn tròn mềm mềm kia.
Biên Nhan vừa xấu hổ vừa giận dữ, khó thể tin: “Anh muốn làm gì...”
Giọng nói Tiết Ngôn bị đè nén: “Cậu ta có thể chạm vào, anh thì không thể?”
“Anh buông tôi ra...”
“Chỉ mới bị anh sờ một tí đã muốn khóc à.” Nụ cười của anh đầy ý châm biếm: “Không phải em rất thích anh sao?”
Biên Nhan cố nén nước mắt: “Bây giờ không thích nữa.”
Anh bóp cổ cô, vẻ mặt hầu như hung ác hẳn: “Em lặp lại lần nữa.”
Biên Nhan bị hoảng đến mức khóc nấc lên, quả thật cô đã sợ đờ đẫn cả người: “Ặc, Tiết Ngôn, anh muốn giết tôi sao?!”
Đôi mắt Tiết Ngôn cực nham hiểm.
“Tại sao chứ? Tôi đối xử tốt với anh vậy mà!” Cô vô cùng đau đớn.
Thấy dáng vẻ của cô thật sự đang rất khó chịu, sói mắt trắng Tiết Ngôn từ từ nới lỏng tay.
Biên Nhan ôm cổ, đau đớn nói: “Rốt cuộc anh xem tôi là gì? Là anh quả quyết nói rằng anh không thể nào yêu tôi. Tôi còn tưởng rằng ít ra anh xem tôi là em gái, tôi cũng dần tiếp nhận vai trò này rồi, nhưng làm gì có ai sờ mó em gái đâu...”
Cô nói không được nữa, vừa tức giận vừa tủi thân: “Bây giờ anh lại bạo lực gia đình với tôi! Anh điên rồi sao!”
Tiết Ngôn lạnh lùng: “Anh không dùng sức.”
“Nhưng động tác này cũng rất dễ chết người đấy!”
Tiết Ngôn mím môi không nói một câu.
Viền mắt Biên Nhan đỏ hồng quật cường nhìn thẳng vào mắt anh trong chốc lát, sâu sắc cảm thấy không nên ở đây quá lâu nên cô quay đi muốn về nhà để cho mình bình tĩnh lại.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân của anh ta, trong lòng cô hồi hộp, còn tưởng rằng Tiết Ngôn đuổi theo. Kết quả anh chỉ xoay người đi vào bên trong phòng, còn không quên kéo cửa kiếng lại.
Cô đi xuống theo cầu thang gỗ bên phải ban công, ngồi vào xe có tài xế chờ đã lâu, tay run rẩy, tức giận chỉnh lại áo lót.
Phát hiện anh ấy ghen thì có lợi ích gì? Còn không biết xấu hổ dùng thủ đoạn bạo lực bức hiếp cô.
Trước đây, cô dâng trái tim thiếu nữ tàn tạ và suy sụp đã cố tự chữa lành đến trước mặt anh nhưng anh chẳng thèm ngó ngàng đã ném nó xuống đất, còn dùng chân nghiền nát nó.
Cô thích là thật sự thích. Cô nói buông tay, cũng thật sự sẽ buông tay.
...
Mỗi ngày Đàm Dận dậy sớm đều sẽ gửi cho cô một tin nhắn hỏi thăm, công việc của anh cực khổ như vậy nên cô cũng không tiện quấy rầy anh nghỉ ngơi, chỉ có thể ngồi trên ghế sofa ôm điện thoại di động chờ anh thức dậy.
Thời gian gần tới, cô rối rắm cầm điện thoại di động lên, lời mời video call nhanh chóng được chấp nhận, gương mắt tuấn tú của Đàm Dận xuất hiện trong màn hình. Dường như tâm trạng của anh không tệ, cong môi cười vui vẻ.
Nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Biên Nhan, nụ cười của anh phai nhạt: “Em sao vậy?
“Hôm nay là sinh nhật của Tiết Ngôn, anh ấy bảo em qua chỗ anh ấy...”
Đàm Dận nhanh chóng quét mắt nhìn bối cảnh xung quanh cô: “Bây giờ em đang ở nhà?”
“Vâng.”
Sống lưng vốn đang cương cứng của Đàm Dận chợt buông lỏng: “Hai người cùng nhau trải qua à?”
Biên Nhan thành thật gật đầu.
Anh cười: “Lãng mạn thật đấy.”
Biên Nhan đau buồn nhìn anh: “Bảo bối, anh có ghen không?”
“Sao vậy được?” Đàm Dận từ tốn nói: “Anh và em, nói trắng ra chỉ là giao dịch tiền bạc, anh không có quyền can thiệp vào chuyện tình cảm và giao thiệp của em.”
Biên Nhan yên lặng ngẫm bốn từ “Giao dịch tiền bạc” này, chợt thấy khổ sở.
“Nhưng nếu đang trong thời gian em bao nuôi anh đồng thời lại qua lại yêu đương với người đàn ông khác, nhớ phải nói rõ ràng quan hệ của chúng ta với người đàn ông kia, anh cũng không mong muốn trình diễn tiết mục bị người bắt gian tại trận đâu.”
Tâm trạng cô sa sút, cam đoan với anh: “Trong lúc bao nuôi anh em sẽ không qua lại với những người khác.”
Sắc mặt Đàm Dận thoáng dịu đi: “Dù đó là Tiết Ngôn?”
Vừa nhắc tới Tiết Ngôn, tâm trạng của cô càng sụp đổ: “Tên khốn kiếp Tiết Ngôn kia dám làm tổn thương trái tim em. Em tin tưởng anh ta nên mới chạy qua chúc mừng sinh nhật anh ta dù trời đã tối muộn, thế mà anh ta lại làm loại chuyện đó với em...”
Đàm Dận cau mày: “Nói cho hết đi.”
Biên Nhan cắn môi, cảm giác khó thể mở lời.
“Em không nói gì cả, sẽ chỉ làm anh nghĩ đến những hình ảnh quá mức thôi.”
“Anh ta sờ vào chỗ đó của em...”
Gương mặt Đàm Dận âm u, thấp giọng hỏi: “Chỗ nào?”
“... Ngực.”
“...” Đàm Dận cố chịu đựng nhắm lại mắt, cầm điện thoại di động đứng dậy đi về phía cửa phòng.
Biên Nhan tò mò: “Anh muốn làm gì?”
“Bảo trợ lý đặt vé máy bay bay về.”
Đôi mi Tiết Ngôn run rẩy.
Anh nói: “Có không? Trả lời anh.”
Biên Nhan thật sự có cảm giác lòng bàn chân tê dại, cô mím môi, kinh ngạc và hoảng sợ nhìn anh chằm chằm.
Tiết Ngôn biết lời chất vấn của mình rất buồn cười nhưng anh đã sắp bị các loại hình ảnh liên tục diễn ra trong đầu ép khô lý trí, vội vàng muốn có được một đáp án từ cô để ngăn chặn những suy tưởng này.
Thế nhưng, cô không nói tiếng nào mà cố sức đẩy anh ra.
Tiết Ngôn đỏ mắt, nặng nề đè cô lên tường, một tay lần mò vào dưới lớp áo của cô, đẩy áo nịt ngực viền tơ lên, cầm lấy khối tròn tròn mềm mềm kia.
Biên Nhan vừa xấu hổ vừa giận dữ, khó thể tin: “Anh muốn làm gì...”
Giọng nói Tiết Ngôn bị đè nén: “Cậu ta có thể chạm vào, anh thì không thể?”
“Anh buông tôi ra...”
“Chỉ mới bị anh sờ một tí đã muốn khóc à.” Nụ cười của anh đầy ý châm biếm: “Không phải em rất thích anh sao?”
Biên Nhan cố nén nước mắt: “Bây giờ không thích nữa.”
Anh bóp cổ cô, vẻ mặt hầu như hung ác hẳn: “Em lặp lại lần nữa.”
Biên Nhan bị hoảng đến mức khóc nấc lên, quả thật cô đã sợ đờ đẫn cả người: “Ặc, Tiết Ngôn, anh muốn giết tôi sao?!”
Đôi mắt Tiết Ngôn cực nham hiểm.
“Tại sao chứ? Tôi đối xử tốt với anh vậy mà!” Cô vô cùng đau đớn.
Thấy dáng vẻ của cô thật sự đang rất khó chịu, sói mắt trắng Tiết Ngôn từ từ nới lỏng tay.
Biên Nhan ôm cổ, đau đớn nói: “Rốt cuộc anh xem tôi là gì? Là anh quả quyết nói rằng anh không thể nào yêu tôi. Tôi còn tưởng rằng ít ra anh xem tôi là em gái, tôi cũng dần tiếp nhận vai trò này rồi, nhưng làm gì có ai sờ mó em gái đâu...”
Cô nói không được nữa, vừa tức giận vừa tủi thân: “Bây giờ anh lại bạo lực gia đình với tôi! Anh điên rồi sao!”
Tiết Ngôn lạnh lùng: “Anh không dùng sức.”
“Nhưng động tác này cũng rất dễ chết người đấy!”
Tiết Ngôn mím môi không nói một câu.
Viền mắt Biên Nhan đỏ hồng quật cường nhìn thẳng vào mắt anh trong chốc lát, sâu sắc cảm thấy không nên ở đây quá lâu nên cô quay đi muốn về nhà để cho mình bình tĩnh lại.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân của anh ta, trong lòng cô hồi hộp, còn tưởng rằng Tiết Ngôn đuổi theo. Kết quả anh chỉ xoay người đi vào bên trong phòng, còn không quên kéo cửa kiếng lại.
Cô đi xuống theo cầu thang gỗ bên phải ban công, ngồi vào xe có tài xế chờ đã lâu, tay run rẩy, tức giận chỉnh lại áo lót.
Phát hiện anh ấy ghen thì có lợi ích gì? Còn không biết xấu hổ dùng thủ đoạn bạo lực bức hiếp cô.
Trước đây, cô dâng trái tim thiếu nữ tàn tạ và suy sụp đã cố tự chữa lành đến trước mặt anh nhưng anh chẳng thèm ngó ngàng đã ném nó xuống đất, còn dùng chân nghiền nát nó.
Cô thích là thật sự thích. Cô nói buông tay, cũng thật sự sẽ buông tay.
...
Mỗi ngày Đàm Dận dậy sớm đều sẽ gửi cho cô một tin nhắn hỏi thăm, công việc của anh cực khổ như vậy nên cô cũng không tiện quấy rầy anh nghỉ ngơi, chỉ có thể ngồi trên ghế sofa ôm điện thoại di động chờ anh thức dậy.
Thời gian gần tới, cô rối rắm cầm điện thoại di động lên, lời mời video call nhanh chóng được chấp nhận, gương mắt tuấn tú của Đàm Dận xuất hiện trong màn hình. Dường như tâm trạng của anh không tệ, cong môi cười vui vẻ.
Nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Biên Nhan, nụ cười của anh phai nhạt: “Em sao vậy?
“Hôm nay là sinh nhật của Tiết Ngôn, anh ấy bảo em qua chỗ anh ấy...”
Đàm Dận nhanh chóng quét mắt nhìn bối cảnh xung quanh cô: “Bây giờ em đang ở nhà?”
“Vâng.”
Sống lưng vốn đang cương cứng của Đàm Dận chợt buông lỏng: “Hai người cùng nhau trải qua à?”
Biên Nhan thành thật gật đầu.
Anh cười: “Lãng mạn thật đấy.”
Biên Nhan đau buồn nhìn anh: “Bảo bối, anh có ghen không?”
“Sao vậy được?” Đàm Dận từ tốn nói: “Anh và em, nói trắng ra chỉ là giao dịch tiền bạc, anh không có quyền can thiệp vào chuyện tình cảm và giao thiệp của em.”
Biên Nhan yên lặng ngẫm bốn từ “Giao dịch tiền bạc” này, chợt thấy khổ sở.
“Nhưng nếu đang trong thời gian em bao nuôi anh đồng thời lại qua lại yêu đương với người đàn ông khác, nhớ phải nói rõ ràng quan hệ của chúng ta với người đàn ông kia, anh cũng không mong muốn trình diễn tiết mục bị người bắt gian tại trận đâu.”
Tâm trạng cô sa sút, cam đoan với anh: “Trong lúc bao nuôi anh em sẽ không qua lại với những người khác.”
Sắc mặt Đàm Dận thoáng dịu đi: “Dù đó là Tiết Ngôn?”
Vừa nhắc tới Tiết Ngôn, tâm trạng của cô càng sụp đổ: “Tên khốn kiếp Tiết Ngôn kia dám làm tổn thương trái tim em. Em tin tưởng anh ta nên mới chạy qua chúc mừng sinh nhật anh ta dù trời đã tối muộn, thế mà anh ta lại làm loại chuyện đó với em...”
Đàm Dận cau mày: “Nói cho hết đi.”
Biên Nhan cắn môi, cảm giác khó thể mở lời.
“Em không nói gì cả, sẽ chỉ làm anh nghĩ đến những hình ảnh quá mức thôi.”
“Anh ta sờ vào chỗ đó của em...”
Gương mặt Đàm Dận âm u, thấp giọng hỏi: “Chỗ nào?”
“... Ngực.”
“...” Đàm Dận cố chịu đựng nhắm lại mắt, cầm điện thoại di động đứng dậy đi về phía cửa phòng.
Biên Nhan tò mò: “Anh muốn làm gì?”
“Bảo trợ lý đặt vé máy bay bay về.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.