Chương 57: Chuyện Bao Nuôi Bị Anh Biết
Ngụy Mãn
29/04/2021
Khi đó hình như cô đang giận dỗi Tiết Ngôn vì chuyện gì đó, Tiết Ngôn không để ý tới cô, cũng không chơi với cô. Ba ôm con cún nhỏ đó tới, cô rất vui vẻ, cún con rất thích liếm cô, mỗi ngày đều quanh quẩn bên chân cô, nhanh chóng xua tan sự không vui giữa cô và Tiết Ngôn.
Nhớ mang máng có một buổi trưa nọ, cô đang tắm cho nó trong sân, rất cẩn thận xoa xà phòng nhưng cún con vẫn không chịu ngồi yên mà cứ chạy đến chỗ cô, làm ướt cả váy của cô.
Chẳng biết Tiết Ngôn xuất hiện bên cạnh lúc nào, vẻ mặt sa sầm nhìn chằm chằm vào nó.
Cún con có bản năng thiện ý và nhiệt tình với loài người, lắc hết nước, vui mừng chạy vội tới chân anh le lưỡi.
Tiết Ngôn từ từ ngồi xổm xuống, xoa xoa nó một cách cứng nhắc.
Cô gọi một tiếng, cún con lại quay đầu chạy về phía cô.
Thế nhưng hôm sau, cún con luôn vây quanh cô đã không thấy đâu nữa.
Hóa ra anh là một người tàn nhẫn như vậy sao?
...
Đoàn phim bắt đầu làm việc rất sớm, lúc Biên Nhan thức dậy ăn sáng thì phòng của Đàm Dận đã trống không.
Cô vừa bắt nồi trứng luộc lên, vừa tán gẫu với ba Biên ở đầu bên kia điện thoại.
“Gần đây rất thiếu tiền hả?”
Trước kia ba Biên cũng hay hỏi câu này, Biên Nhan đều sẽ bày tỏ mình không ăn nhiều lắm, ăn mặc thì có sản phẩm mùa mới của các thương hiệu lớn tự đưa đến tận cửa nên rất ít có chỗ cần tiêu tiền.
Nhưng bây giờ, cô chỉ có thể run rẩy trả lời: “Thiếu ạ.”
Thiếu, quá thiếu đi chứ.
Ba Biên cười ha ha đầy vui vẻ: “Con gái cần tiền, muốn bao nhiêu ba cũng cho.”
“Ba có thể đừng quá nuông chiều con không?”
“Con và mẹ con thật giống nhau, quan niệm tiền tài quá đạm bạc. Ba bận rộn buôn bán không đủ quan tâm đến con, muốn bù đắp cho con nhưng lại không tìm được cách nào.” Ba Biên hòa ái nói: “Hơn nữa ba biết tiền của con chắc chắn được tiêu xài vào chuyện đàng hoàng.”
Biên Nhan nghe vậy trong lòng xấu hổ.
Không có đâu ba, con muốn tiền để bao nuôi tiểu minh tinh đấy, vì muốn ăn chơi đàng điếm, vui vẻ hưởng thụ thiên đường với tiểu minh tinh thôi à.
Điện thoại di động nhận được thông báo của ngân hàng về số tiền gửi vào trong tài khoản, Biên Nhan ôm tâm trạng áy náy căng thẳng đếm số lẻ, bỗng nhiên hạnh phúc muốn xỉu.
Lần này đừng nói một đêm bốn lần, một đêm bảy lần cô cũng chơi luôn, không hề thấy đau thịt tí nào.
Studio, Đàm Dận quay hết một cảnh đang nghỉ ngơi, nhiệt độ trong studio cao gần bốn mươi độ, không ít nhân viên và diễn viên đều nóng đến nổi cuộn ống quần lên, còn anh yên lặng ngồi trên ghế.
Biên Nhan cầm quạt gió mini cầm tay lên để nơi cổ anh: “Bảo bối, anh nóng hả?”
Đàm Dận thích ý nhắm mắt: “Cũng tạm.”
Cô hướng quạt về phía mình: “Em mới vào đã nóng không chịu được rồi.”
“...”
Cô nhìn xung quanh: “Trang Yến không có ở đây à? Em xem lịch quay hôm nay có cảnh của cậu ta mà.”
Đàm Dận ngước nhìn cô: “Em tìm cậu ta có chuyện gì sao?”
“Cậu ta vẫn luôn xin đổi cảnh quay, em muốn hỏi thử cậu ta thích đổi thế nào.”
Đàm Dận cười hỏi: “Quan hệ của hai người đã tốt đến mức cậu ta có thể tùy ý chi phối tình tiết dưới ngòi bút của em rồi?”
“Không phải đâu, không phải trong kịch bản có đoạn cậu ta bị nhiều gã đàn ông trói lại liếm vú sao? Cái này do em tạm thời hứng lên nên thêm vào, thế nhưng cậu ta nói với em mình là thẳng nam không thể tiếp nhận nổi, nhiều lần xin em đổi giúp cậu ta.” Biên Nhan chu môi.
Đàm Dận bất chợt phần nào hiểu được cảm nhận của Trang Yến.
Tranh thủ không ai chú ý, Biên Nhan hưng phấn chống nạnh: “Bảo bối, em nói cho anh biết, bây giờ em lại là một tiểu phú bà rồi, anh muốn gì em đều sẽ mua cho anh.”
Cô vui thích nói: “Còn còn xe thể thao lúc trước hứa với anh, bây giờ có thể mua cho anh rồi.”
“Có tiền nhuận bút rồi à?”
“Không có.” Biên Nhan ngồi trên ghế đẩu trước mặt anh, bắt lấy bàn tay đang đặt trước bụng anh: “Ba cho em tiền đó.”
Đàm Dận để cô nắm tay mình: “Vì anh nên em mới đi tìm ba xin tiền sao?”
“Ừm.”
Đàm Dận im lặng một hồi, xoa đầu cô: “Tặng cho anh món quà lớn như vậy, tối nay em muốn phục vụ gì nào?”
Biên Nhan đỏ mặt: “...Thật sự được chứ?”
Đàm Dận khẽ mỉm cười: “Muốn bảo anh làm gì cũng được hết.”
Hôm nay ngày gì mà hạnh phúc quá đi!
Cô nhỏ giọng nói: “Em muốn xem anh ngậm gậy mát xa.”
Cô chờ chốc lát, Đàm Dận vẫn không nói gì thì cô tò mò nhìn anh: “Bảo bối, anh không muốn sao?”
Đàm Dận ngoài cười nhưng trong không cười: “Em chấp nhất với chuyện này kinh khủng ghê nhỉ.”
Biên Nhan ngượng ngùng cười: “Vì anh quá đẹp trai, vừa nghĩ tới hình ảnh đó em đã run bắn lên rồi.”
“Được thôi.”
Biên Nhan ngẩng đầu: “Có thật không!”
Đàm Dận mỉm cười: “Thật.”
Cô thật sự mong đến buổi tối quá thôi!
“Xin lỗi Tiết tổng, tôi không nhìn rõ đường nên đụng phải ngài.”
Biên Nhan chậm rãi quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông đang ôm một tấm phản quang khép nép xin lỗi Tiết Ngôn, còn anh ta đang nhìn chăm chăm vào cô một cách vô cảm.
Nhớ mang máng có một buổi trưa nọ, cô đang tắm cho nó trong sân, rất cẩn thận xoa xà phòng nhưng cún con vẫn không chịu ngồi yên mà cứ chạy đến chỗ cô, làm ướt cả váy của cô.
Chẳng biết Tiết Ngôn xuất hiện bên cạnh lúc nào, vẻ mặt sa sầm nhìn chằm chằm vào nó.
Cún con có bản năng thiện ý và nhiệt tình với loài người, lắc hết nước, vui mừng chạy vội tới chân anh le lưỡi.
Tiết Ngôn từ từ ngồi xổm xuống, xoa xoa nó một cách cứng nhắc.
Cô gọi một tiếng, cún con lại quay đầu chạy về phía cô.
Thế nhưng hôm sau, cún con luôn vây quanh cô đã không thấy đâu nữa.
Hóa ra anh là một người tàn nhẫn như vậy sao?
...
Đoàn phim bắt đầu làm việc rất sớm, lúc Biên Nhan thức dậy ăn sáng thì phòng của Đàm Dận đã trống không.
Cô vừa bắt nồi trứng luộc lên, vừa tán gẫu với ba Biên ở đầu bên kia điện thoại.
“Gần đây rất thiếu tiền hả?”
Trước kia ba Biên cũng hay hỏi câu này, Biên Nhan đều sẽ bày tỏ mình không ăn nhiều lắm, ăn mặc thì có sản phẩm mùa mới của các thương hiệu lớn tự đưa đến tận cửa nên rất ít có chỗ cần tiêu tiền.
Nhưng bây giờ, cô chỉ có thể run rẩy trả lời: “Thiếu ạ.”
Thiếu, quá thiếu đi chứ.
Ba Biên cười ha ha đầy vui vẻ: “Con gái cần tiền, muốn bao nhiêu ba cũng cho.”
“Ba có thể đừng quá nuông chiều con không?”
“Con và mẹ con thật giống nhau, quan niệm tiền tài quá đạm bạc. Ba bận rộn buôn bán không đủ quan tâm đến con, muốn bù đắp cho con nhưng lại không tìm được cách nào.” Ba Biên hòa ái nói: “Hơn nữa ba biết tiền của con chắc chắn được tiêu xài vào chuyện đàng hoàng.”
Biên Nhan nghe vậy trong lòng xấu hổ.
Không có đâu ba, con muốn tiền để bao nuôi tiểu minh tinh đấy, vì muốn ăn chơi đàng điếm, vui vẻ hưởng thụ thiên đường với tiểu minh tinh thôi à.
Điện thoại di động nhận được thông báo của ngân hàng về số tiền gửi vào trong tài khoản, Biên Nhan ôm tâm trạng áy náy căng thẳng đếm số lẻ, bỗng nhiên hạnh phúc muốn xỉu.
Lần này đừng nói một đêm bốn lần, một đêm bảy lần cô cũng chơi luôn, không hề thấy đau thịt tí nào.
Studio, Đàm Dận quay hết một cảnh đang nghỉ ngơi, nhiệt độ trong studio cao gần bốn mươi độ, không ít nhân viên và diễn viên đều nóng đến nổi cuộn ống quần lên, còn anh yên lặng ngồi trên ghế.
Biên Nhan cầm quạt gió mini cầm tay lên để nơi cổ anh: “Bảo bối, anh nóng hả?”
Đàm Dận thích ý nhắm mắt: “Cũng tạm.”
Cô hướng quạt về phía mình: “Em mới vào đã nóng không chịu được rồi.”
“...”
Cô nhìn xung quanh: “Trang Yến không có ở đây à? Em xem lịch quay hôm nay có cảnh của cậu ta mà.”
Đàm Dận ngước nhìn cô: “Em tìm cậu ta có chuyện gì sao?”
“Cậu ta vẫn luôn xin đổi cảnh quay, em muốn hỏi thử cậu ta thích đổi thế nào.”
Đàm Dận cười hỏi: “Quan hệ của hai người đã tốt đến mức cậu ta có thể tùy ý chi phối tình tiết dưới ngòi bút của em rồi?”
“Không phải đâu, không phải trong kịch bản có đoạn cậu ta bị nhiều gã đàn ông trói lại liếm vú sao? Cái này do em tạm thời hứng lên nên thêm vào, thế nhưng cậu ta nói với em mình là thẳng nam không thể tiếp nhận nổi, nhiều lần xin em đổi giúp cậu ta.” Biên Nhan chu môi.
Đàm Dận bất chợt phần nào hiểu được cảm nhận của Trang Yến.
Tranh thủ không ai chú ý, Biên Nhan hưng phấn chống nạnh: “Bảo bối, em nói cho anh biết, bây giờ em lại là một tiểu phú bà rồi, anh muốn gì em đều sẽ mua cho anh.”
Cô vui thích nói: “Còn còn xe thể thao lúc trước hứa với anh, bây giờ có thể mua cho anh rồi.”
“Có tiền nhuận bút rồi à?”
“Không có.” Biên Nhan ngồi trên ghế đẩu trước mặt anh, bắt lấy bàn tay đang đặt trước bụng anh: “Ba cho em tiền đó.”
Đàm Dận để cô nắm tay mình: “Vì anh nên em mới đi tìm ba xin tiền sao?”
“Ừm.”
Đàm Dận im lặng một hồi, xoa đầu cô: “Tặng cho anh món quà lớn như vậy, tối nay em muốn phục vụ gì nào?”
Biên Nhan đỏ mặt: “...Thật sự được chứ?”
Đàm Dận khẽ mỉm cười: “Muốn bảo anh làm gì cũng được hết.”
Hôm nay ngày gì mà hạnh phúc quá đi!
Cô nhỏ giọng nói: “Em muốn xem anh ngậm gậy mát xa.”
Cô chờ chốc lát, Đàm Dận vẫn không nói gì thì cô tò mò nhìn anh: “Bảo bối, anh không muốn sao?”
Đàm Dận ngoài cười nhưng trong không cười: “Em chấp nhất với chuyện này kinh khủng ghê nhỉ.”
Biên Nhan ngượng ngùng cười: “Vì anh quá đẹp trai, vừa nghĩ tới hình ảnh đó em đã run bắn lên rồi.”
“Được thôi.”
Biên Nhan ngẩng đầu: “Có thật không!”
Đàm Dận mỉm cười: “Thật.”
Cô thật sự mong đến buổi tối quá thôi!
“Xin lỗi Tiết tổng, tôi không nhìn rõ đường nên đụng phải ngài.”
Biên Nhan chậm rãi quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông đang ôm một tấm phản quang khép nép xin lỗi Tiết Ngôn, còn anh ta đang nhìn chăm chăm vào cô một cách vô cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.