Chương 53: Tiết Ngôn Tới
Ngụy Mãn
29/04/2021
Ăn xong, Đàm Dận vào toilet tắm rửa, lúc đi ra cả người đầy hơi nước, thấy Biên Nhan khép hờ mắt buồn ngủ, đưa tay muốn xoa lên mặt cô.
Biên Nhan vẫn còn sợ hãi lui ra sau né tránh.
“Mẹ sợ con?” Anh mất mát buông tay xuống.
Biên Nhan đã không tin anh cái vẻ này của anh nữa rồi, toàn diễn để lừa cô thôi!
Cô thở phì phò quay mặt đi.
Đàm Dận bật cười: “Không phải em muốn chơi trò mẹ con sao?”
“Nhưng anh cũng quá...” Liên tục hai ngày đều làm dữ dội như vậy, ngày mai có lẽ cô không lết xuống giường nổi thật đấy!
“Quá cái gì...” Anh nói: “Không phải vừa rồi em rên rất lớn tiếng sao? Anh muốn rút ra bắn bên ngoài em còn không chịu.”
“Đó là do anh cố tình xuyên tạc ý của em!”
Đàm Dận cười, kéo cô ra khỏi góc rồi ôm vào lòng: “Còn có lần sau không?”
“Không còn nữa!”
“Anh nghĩ em rất thích anh gọi em là mẹ mà.”
“... Không thích tí nào.” Được rồi, thật ra thì hơi thinh thích.
“Vậy lần sau đổi vai khác?”
“Đến lượt em gọi anh là ba hả?” Biên Nhan nhỏ giọng hỏi.
Anh tưởng tượng ra hình ảnh đó, hơi không thích ứng nổi: “Như vậy có vẻ anh khá biến thái nhỉ.”
Anh vốn đã rất biến thái rồi.
Biên Nhan oán thầm.
“Em lại lén mắng anh phải không?” Đàm Dận nhạy bén hỏi.
“Đâu có, em yêu anh còn không kịp nữa là.” Biên Nhan phản xạ có điều kiện.
Đợi đã, câu này hơi quen quen...
Quả nhiên, Đàm Dận nguy hiểm nheo mắt lại.
“Em... em buồn ngủ rồi.” Cô giãy giụa cố gắng leo ra khỏi lồng ngực anh.
“Em chưa tắm.” Anh chạm vào bắp đùi cô, nơi đó dính phải tinh dịch khô khốc.
Biên Nhan run lên, vội vàng đẩy tay anh ra: “Bây giờ em đi tắm.”
“Anh giúp em?”
Biên Nhan chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh.
Đàm Dận: “Sao?”
Cô đỏ mặt, hồi lâu mới nói: “Phí có đắt không?”
Đàm Dận: “...”
Anh vốn định săn sóc cho hai người chốc lát, kết quả người ta nghĩ anh muốn kiếm thêm tiền tăng ca.
Anh cố gượng cười: “Hai trăm.”
Biên Nhan cúi đầu suy nghĩ một chút, có lẽ cảm thấy giá tạm được: “Cộng thêm đấm lưng xoa bóp thì sao?”
“... Em nghĩ anh là mấy chú mát xa trong nhà tắm đấy à?”
“Không phải đâu.” Biên Nhan suýt nữa bật cười, cô vỗ vỗ vào vai, khó nhọc nâng cánh tay lên: “Bả vai đau quá, eo cũng mỏi. Rõ ràng chỉ có anh động, sao em lại mệt như vậy...”
Đàm Dận nhìn dấu đỏ và vết bầm khắp cơ thể cô, hơn nữa phần ngực và xương quai xanh là trầm trọng nhất, trên cánh tay trắng mịn còn in dấu một dấu răng nhạt. Anh mềm lòng, cảm thấy quả thật mình hơi quá đáng.
Anh mang giày xuống giường, khom người ôm cô lên: “Miễn phí.”
“Đấm bóp miễn phí sao?”
Anh vốn muốn nói tối nay miễn phí nhưng cuối cùng chỉ “Ừ” một tiếng.
“Wow.” Biên Nhan ôm cổ anh, vui mừng vùi mặt vào cổ anh cọ xát: “Bảo bối tốt với em thật đấy.”
Đàm Dận bất chợt mỉm cười.
Có lẽ không tìm được nữ kim chủ nào ngốc hơn cô nữa.
Trong phòng tắm.
“A... Bảo bối anh dùng sức quá, nhẹ một chút...”
“Được.”
“Ưm... Xoa chỗ vai nhiều lên...”
“Nằm sấp xuống đi.”
“Bảo bối... không cần bóp phía trước đâu...”
“Ừ.”
Hai phút sau.
“... Bảo bối, anh cứ xoa phía trước không vậy.”
“Hai đứa nó lóa mắt quá nên anh bị quáng.”
Sáng sớm hôm sau, người đại diện của Đàm Dận vội vàng chạy tới, kết quả bị anh ta nhốt ngoài cửa.
Không được ồn ào lớn tiếng trong bệnh viện, Vương Hạo đành phải gọi điện thoại cho anh: “Cậu dậy chưa? Tiết tổng nghe nói cậu quay cảnh phim ngã xuống nước giờ bị cảm nên muốn tới bệnh viện thăm cậu đấy.”
“Tiết tổng?”
“Đúng đấy, Tiết Ngôn chứ còn ai nữa.”
Đàm Dận liếc nhìn cô gái đang ngủ say bên cạnh: “À, biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, anh cẩn thận ngắm gương mặt đang say ngủ của cô trong chốc lát, thỏa lòng rồi mới đưa tay bóp lấy mũi cô.
Biên Nhan đẩy tay anh ra, bày tỏ mình rất buồn ngủ.
“Dậy thay đồ đi em.” Anh nói: “Tiết Ngôn đến rồi kìa.”
Biên Nhan chợt lạnh cả người.
Lời tác giả: Mọi người nhớ mang bao nha! Bắn ra ngoài không ok lắm đâu!
Biên Nhan vẫn còn sợ hãi lui ra sau né tránh.
“Mẹ sợ con?” Anh mất mát buông tay xuống.
Biên Nhan đã không tin anh cái vẻ này của anh nữa rồi, toàn diễn để lừa cô thôi!
Cô thở phì phò quay mặt đi.
Đàm Dận bật cười: “Không phải em muốn chơi trò mẹ con sao?”
“Nhưng anh cũng quá...” Liên tục hai ngày đều làm dữ dội như vậy, ngày mai có lẽ cô không lết xuống giường nổi thật đấy!
“Quá cái gì...” Anh nói: “Không phải vừa rồi em rên rất lớn tiếng sao? Anh muốn rút ra bắn bên ngoài em còn không chịu.”
“Đó là do anh cố tình xuyên tạc ý của em!”
Đàm Dận cười, kéo cô ra khỏi góc rồi ôm vào lòng: “Còn có lần sau không?”
“Không còn nữa!”
“Anh nghĩ em rất thích anh gọi em là mẹ mà.”
“... Không thích tí nào.” Được rồi, thật ra thì hơi thinh thích.
“Vậy lần sau đổi vai khác?”
“Đến lượt em gọi anh là ba hả?” Biên Nhan nhỏ giọng hỏi.
Anh tưởng tượng ra hình ảnh đó, hơi không thích ứng nổi: “Như vậy có vẻ anh khá biến thái nhỉ.”
Anh vốn đã rất biến thái rồi.
Biên Nhan oán thầm.
“Em lại lén mắng anh phải không?” Đàm Dận nhạy bén hỏi.
“Đâu có, em yêu anh còn không kịp nữa là.” Biên Nhan phản xạ có điều kiện.
Đợi đã, câu này hơi quen quen...
Quả nhiên, Đàm Dận nguy hiểm nheo mắt lại.
“Em... em buồn ngủ rồi.” Cô giãy giụa cố gắng leo ra khỏi lồng ngực anh.
“Em chưa tắm.” Anh chạm vào bắp đùi cô, nơi đó dính phải tinh dịch khô khốc.
Biên Nhan run lên, vội vàng đẩy tay anh ra: “Bây giờ em đi tắm.”
“Anh giúp em?”
Biên Nhan chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh.
Đàm Dận: “Sao?”
Cô đỏ mặt, hồi lâu mới nói: “Phí có đắt không?”
Đàm Dận: “...”
Anh vốn định săn sóc cho hai người chốc lát, kết quả người ta nghĩ anh muốn kiếm thêm tiền tăng ca.
Anh cố gượng cười: “Hai trăm.”
Biên Nhan cúi đầu suy nghĩ một chút, có lẽ cảm thấy giá tạm được: “Cộng thêm đấm lưng xoa bóp thì sao?”
“... Em nghĩ anh là mấy chú mát xa trong nhà tắm đấy à?”
“Không phải đâu.” Biên Nhan suýt nữa bật cười, cô vỗ vỗ vào vai, khó nhọc nâng cánh tay lên: “Bả vai đau quá, eo cũng mỏi. Rõ ràng chỉ có anh động, sao em lại mệt như vậy...”
Đàm Dận nhìn dấu đỏ và vết bầm khắp cơ thể cô, hơn nữa phần ngực và xương quai xanh là trầm trọng nhất, trên cánh tay trắng mịn còn in dấu một dấu răng nhạt. Anh mềm lòng, cảm thấy quả thật mình hơi quá đáng.
Anh mang giày xuống giường, khom người ôm cô lên: “Miễn phí.”
“Đấm bóp miễn phí sao?”
Anh vốn muốn nói tối nay miễn phí nhưng cuối cùng chỉ “Ừ” một tiếng.
“Wow.” Biên Nhan ôm cổ anh, vui mừng vùi mặt vào cổ anh cọ xát: “Bảo bối tốt với em thật đấy.”
Đàm Dận bất chợt mỉm cười.
Có lẽ không tìm được nữ kim chủ nào ngốc hơn cô nữa.
Trong phòng tắm.
“A... Bảo bối anh dùng sức quá, nhẹ một chút...”
“Được.”
“Ưm... Xoa chỗ vai nhiều lên...”
“Nằm sấp xuống đi.”
“Bảo bối... không cần bóp phía trước đâu...”
“Ừ.”
Hai phút sau.
“... Bảo bối, anh cứ xoa phía trước không vậy.”
“Hai đứa nó lóa mắt quá nên anh bị quáng.”
Sáng sớm hôm sau, người đại diện của Đàm Dận vội vàng chạy tới, kết quả bị anh ta nhốt ngoài cửa.
Không được ồn ào lớn tiếng trong bệnh viện, Vương Hạo đành phải gọi điện thoại cho anh: “Cậu dậy chưa? Tiết tổng nghe nói cậu quay cảnh phim ngã xuống nước giờ bị cảm nên muốn tới bệnh viện thăm cậu đấy.”
“Tiết tổng?”
“Đúng đấy, Tiết Ngôn chứ còn ai nữa.”
Đàm Dận liếc nhìn cô gái đang ngủ say bên cạnh: “À, biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, anh cẩn thận ngắm gương mặt đang say ngủ của cô trong chốc lát, thỏa lòng rồi mới đưa tay bóp lấy mũi cô.
Biên Nhan đẩy tay anh ra, bày tỏ mình rất buồn ngủ.
“Dậy thay đồ đi em.” Anh nói: “Tiết Ngôn đến rồi kìa.”
Biên Nhan chợt lạnh cả người.
Lời tác giả: Mọi người nhớ mang bao nha! Bắn ra ngoài không ok lắm đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.