Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 47: Dấu Chân Người

Đạo Môn Lão Cửu

01/03/2024

Tôi và Rắn Độc nhìn nhau cười một tiếng, anh ta chỉ về phía dòng sông chỗ không xa hỏi tôi: “Tiếp tục đi như vậy thật sự sẽ tìm được nguồn nước sao?

Tôi vừa định nói gì đó, lại nghe thấy có một vài tiếng động kỳ lạ, guống như là có cái gì đó đang đi xuyên qua giữa hai chúng tôi.

Tôi cúi đầu nhìn giữa hai chúng tôi, da đầu lập tức tê dại.

Lại là một dấu chân!

Lần này thì làm thế nào cũng không giấu được nữa, bởi vì dấu chân dị thường kia xuất hiện ở bên cạnh Rắn Độc, giây trước Rắn Độc còn đang nói chuyện với tôi, giây sau giữa chúng tôi lại xuất hiện một chuỗi dấu chân, chạy dài về phía trước...

Tôi nhìn dấu chân kéo dài lên từng bước một, sau đó đột nhiên biến mất không thấy, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Rắn Độc cũng không tốt hơn chút nào, anh ta đột nhiên lách sang bên cạnh, cầm súng lên bắn hai phát pằng pằng, nhưng toàn bộ đều rơi vào khoảng không.

“Chuyện gì vậy?”

Lão Yên và đội trưởng Trần chạy qua, người trước mang vẻ mặt nặng nề hỏi một câu, nhưng mà không cần tôi trả lời, ông ấy đã nhìn thấy dấu chân trên mặt đất, sắc mặt lập tức thay đổi.

Tôi nói một chút về tính huống dấu chân xuất hiện với ông ấy, ông ấy lập tức lấy máy ảnh từ trong balo ra so sánh với những bức ảnh đã chụp trước đó, sau đó gật đầu với tôi: “Giống với cái trước.”

“Cái gì gọi là giống với cái trước? Trước đó hai người đã phát hiện rồi?” Đội trưởng Trần tức giận.

Tôi vội vàng nói khi đó chúng tôi cũng không coi đây là chuyện gì, không ngờ tới nó vẫn còn xuất hiện.

Đương nhiên đội trưởng Trần không tin, nếu như không coi là chuyện gì lớn thì sao lão Yên có thể chụp ảnh lại? Nhưng ông cũng không nói thêm gì nữa, chỉ sa sầm mặt quan sát dấu chân.

Lão Yên chụp lại dấu chân mới xuất hiện, sắc mặt rất không đẹp nói: “Xem ra thứ này đã đi theo chúng ta.”



Chúng tôi nghe thấy vậy trong lòng cũng nặng nề, thứ này có thể nói là đi xuyên qua giữa tôi và Rắn Độc, phản ứng của Rắn Độc cũng đủ nhanh, nhưng mà,,, đạn vẫn rơi vào khoảng trống, đây còn có thể là người sao?

Tôi và lão Yên nhìn nhau một cái, đều bắt đầu nghi ngờ suy đoán lúc trước, nếu như là người, sao lại có năng lực kỳ lạ như này, nếu như không phải là người, vậy thì là thứ gì?

*****

Đội trưởng Trần sầm mặt hỏi, có thể nào là thứ trong ngôi mộ lúc trước không?

“Không phải.” Lão Yên lắc đầu, nói chuyện dấu chân giày cao su ra: “Cổ quốc trên ngàn năm không thể có thứ như giày cao su mà nhỉ?”

Tôi nhíu mày nói hay là chúng ta đổi một con đường khác để đi, lão Yên ừ một tiếng, ông ấy lấy bản đồ ra nghiên cứu một lúc lâu, rồi mới ngẩng đầu nói: “Sợ là không được rồi.”

Tôi nghi hoặc nhìn về phía ông ấy, ông ấy cau mày nói phương hướng kéo dài của dấu chân là tuyến đương chúng tôi nhất định phải đi qua, bây giờ chúng tôi đang đi học theo dòng sông, còn có thể vòng qua nó.

Nhưng đợi sau khi tìm được nguồn nước, chúng tôi còn phải vòng lại phương hướng ban đầu, tới lúc đó sẽ là cùng một phương hướng với dấu chân.

Nhất thời tôi cũng không biết nói cái gì, cuối cùng lão Yên cũng chỉ bảo chúng tôi gia tăng canh gác, nói thứ này xuất thần nhập quỷ, nhưng không tấn công chúng tôi, nói không chừng là nó có mục đích của chính nó.

Bây giờ cũng chỉ có thể như vậy, bốn người chúng tôi thay phiên gác đêm, cho tới khi chân trời hiện lên ánh sáng mới tiếp tục xuất phát.

“Lão Yên, có phải là anh đi sai rồi không?” Đã đi hơn nửa ngày, đội trưởng Trần nhấp một ngụm nước, đưa tay lên lau mồ hôi trên mặt.

Lão Yên chỉ dòng sông nói sao có thể đi sai được?

Đội trưởng Trần lại bực bội nói nước nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được tới trưa ngày mai, nếu như giờ vẫn không tìm được nguồn nước, mọi người chỉ có con đường chết khát.

“Đi thêm xem xem.” Lão Yên nhíu mày, cuối cùng chỉ nói một câu đó.

Nhưng đến khi trời tối, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của nguồn nước, tôi nhìn dòng sông, cùng lão Yên nhìn nhau một cái, chỉ cảm thấy chuyện này thật sự không đúng lắm.



Phán đoán của lão Yên không sai, theo độ ẩm của dòng sông và hướng đi, hẳn phải tìm thấy nguồn nước từ lâu rồi mới đúng, nhưng mắt thấy đã sắp đi tới đầu của dòng sông này rồi, lại một giọt nước cũng không nhìn thấy.

“Mau qua đây!”

Tôi và lão Yên đứng bên bờ sông đang chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu thêm thì Rắn Độc lại đột nhiên hô lên một câu.

Tôi nghiêng đầu nhìn sang một cái, chỉ thấy sắc mặt của anh ta và đội trưởng Trần quái quái, vì vậy lập tức chạy qua: “Sao vậy?”

“Hai người nhìn xem, dấu chân lại xuất hiện rồi.” Rắn Độc chỉ về phía không xa.

Tôi nâng mắt nhìn qua, một chuỗi dấu chân kéo dài theo hướng ngược lại của dòng sông.

Rắn Độc nói dấu chân này vừa mới xuất hiện, xuất hiện từng cái một trước mặt bọn họ.

Tôi nhìn lão Yên một cái, trong lòng hạ quyết tâm, vẫy tay nói: “Đi theo!”

Đội trưởng Trần có hơi do dự, tôi lại đồng ý, lần đầu tiên dấu chân này xuất hiện là ở dòng sông, hai lần sau đó cũng xuất hiện lúc chúng tôi đang thảo luận về nguồn nước, nói không chừng là đang dẫn đường cho chúng tôi.

Mặc dù suy nghĩ này rất hoang đường, nhưng cũng không ngại thử một lần!

Thế là chúng tôi thu dọn đồ đạc đi dọc theo phương hướng của dấu chân.

Bây giờ trời đã tối đen, chúng tôi cẩn thận đi theo dấu chân, chỉ sợ hơi sơ sẩy một chút là sẽ té ngã, may mà trên cả đoạn đường này đều không xảy ra chuyện gì.

Cứ đi vậy một đêm, đợi khi bầu trời sáng choang, một hồ ước rộng xuất hiện ở trước mặt chúng tôi, nước trong suốt nhìn thấy đáy lập tức làm chúng tôi cảm thấy mắt mẻ, hận không thể lập tức đi rửa mặt, lau cơ thể đã đã sắp bốc mùi của mình.

Tôi thở dài một hơi: “Lão Yên, xem ra quả thật chủ nhân của dấu chân đó đang giúp đỡ chúng ta.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Tàng Sơn Hải

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook