Báo Thù Là Món Ăn Ngon Nhất Khi Để Nguội

Chương 59: Yggdrasil

Ludens Vu

14/11/2024

Cùng lúc đó, ở tại một tiệm net Cyber

Huy Vũ lúc này không hề hay biết rằng, bản thân mình đã không những thu hoạch được số lượng bằng chứng kinh người của Phong Liệt Hào. Mà tác phẩm của hắn cũng đã vô tình giúp cho kế hoạch của Lãnh Tuyết Ly được bắt đầu sớm hơn, tiến triển cũng trơn tru hơn rất nhiều

Nhân vật chính trong hai phi vụ bất khả thi này đang nhàn nhã ngồi ở trong phòng Vip, hai tay lia chuột và bấm phím điên cuồng. Mắt dán chặt vào màn hình PC

"NGON !! Cuối cùng cũng thắng rồi !! Moá mệt bở cả hơi tai !!" - Vừa bắn xong một ván Overwatch, tôi không nhịn được mà tháo tai nghe ra ngửa cổ thở dài một hơi

Đã rất lâu rồi không có đi net. Trình bắn Overwatch của tôi cũng đã rớt từ Kim Cương xuống Vàng

"Kệ đi. Ít nhất không bị rớt xuống Bạc hay Đồng cũng coi như khá là ok rồi" - Vừa nốc một ngụm soda cam, tôi vừa tự cười khổ

Nhìn vào đồng hồ trên màn hình, tôi thấy chỉ mới có vừa đúng sáu giờ chiều mà thôi:

"Còn sớm vãi nồi. Thôi, out game ra nghe nhạc chill một lát rồi đi đón Thiên Băng vậy"

Tôi vừa nghe nhạc, vừa lên các trang tin tức công nghệ để xem qua một chút. Đúng ngay lúc này, trên trang nhất có một tiêu đề đang gây sốt thời gian gần đây

"Yggdrasil"

"Đây là con game thực tế ảo đầu tiên trên thế giới. Được hơn 50 công ty game và tập đoàn công nghệ lớn nhất tạo ra sau hơn 10 năm nghiên cứu ròng rã"

"Ngày phát hành ... tương lai lại bị thay đổi rồi, sớm hơn kiếp trước của mình tận ba năm. Khỏi phải nói cũng biết là do mình chứ chả phải ai khác" - Tôi tự lẩm bẩm khi đang đọc những dòng tin tức và so sánh với chút thông tin ít ỏi của mình về trò chơi này ở kiếp trước

Ở kiếp trước khi làm ăn mày, ngay cả cơm ăn cũng là một vấn đề nan giải hàng ngày cho nên tôi không quá để tâm đến những thứ vớ vẩn

Tuy nhiên, Yggdrasil lại là một thứ hoàn toàn khác. Dù cho có đuôi mù thông tin đến mức nào đi nữa cũng phải biết về nó

Thời điểm mà tựa game thực tế ảo này ra mắt, có thể nói là poster ảnh và quảng cáo của nó ở khắp mọi nơi. Người người nhà nhà đều nói về nó

"75 ngàn USD cho một cái Console !! Vãi chưởng thật. Tiếc là mình đến quá chậm" - Tôi thở dài một cái. Dù sao thì bản thân tôi cũng là một con nghiện game thứ thiệt mà

Nhà phát hành đã tung ra trước mười ngàn "Buồng Chơi Game" được gọi tắt là "Console". Những Console này sẽ được khắc dấu từ 1 đến 10000, tượng trưng cho mười ngàn chiếc đầu tiên trên thế giời

Toàn bộ chúng đã được bán hết veo chỉ trong chưa đầy một phút mở bán

Trên các trang web bán hàng online cũng có rất nhiều kẻ rao bán lại Console của mình theo phương thức bán đấu giá. Thậm chí có chiếc đã được nâng giá đến tận 573 ngàn USD và vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại

"Ting: Thưa chủ nhân tôn kính, thời khắc để Hệ Thống của ngài tỏa sáng rực rỡ nhất đã gần kề. Nhưng mà trước tiên, xin ngài hãy xem qua danh sách vật phẩm trong cửa hàng Hệ Thống" - Đúng lúc này, âm thanh máy móc của Vượng Tài vang lên khiến tôi giật thót

Làm theo lời Vượng Tài, tôi vội vã mở ra bảng Hệ Thống và nhấp vào ô Cửa Hàng

"ÔI VÃI CHƯỞNG !!"

Hai mắt tôi trừng to hết cỡ khi nhìn thấy một vật phẩm vừa được thêm vào

- Console Yggdrasil: 300 SC

- Tính năng 1: Không khác chút nào so với các Console khác, đó là giúp chủ nhân đăng nhập vào game Yggdrasil. Hơn nữa còn mượt mà và thoải mái hơn hàng “chợ” rất nhiều, 100% không bao giờ xảy ra lỗi

- Tính năng 2: ??? (Thông tin sẽ được cung cấp khi game được phát hành và chủ nhân tạo lập nhân vật trong game)

- Tính năng 3: ???

"Vượng Tài !! Ta yêu ngươi chết mất !!" - Tôi không nhịn được mà gào thét lên trong lòng (Vượng Tài: $_$)

Dĩ nhiên không cần phải lôi thôi dong dài

So với vật phẩm của Hệ Thống, các Console bình thường hoàn toàn không có cửa để so sánh. Điều này khiến tôi 10 phần sốt ruột, muốn khám phá các tính năng của cái Console phiên bản Hệ Thống này

"Mình chỉ còn 95 SC. Những lần làm nhiệm vụ kế tiếp quyết phải để dành không sử dụng vào bất cứ thứ gì khác" - Hai nắm tay tôi siết chặt thành nắm đấm

Vẫn còn kha khá thời gian cho đến ngày phát hành chính thức. Tôi vẫn còn cơ hội để trở thành một trong những người đầu tiên đăng nhập vào Yggdrasil

"Gần 6 rưỡi rồi, đến công ty đón Thiên Băng cái đã" - Tôi bấm nút tắt máy, sau đó bước ra khỏi tiệm net

...

Tại tư dinh của Diệp gia

"HAHAHAHA !! Quả nhiên là ta có khác" - Diệp Thần phấn khích đến độ xém chút té từ trên ghế xuống

Đôi mắt hắn dán chặt vào con số 10000 trên màn hình điện thoại

Đúng vậy



Diệp Thần chính là một trong mười ngàn người nhanh tay và may mắn nhất khi mua thành công một Console, lại còn là cái cuối cùng

"Thế giới này có tới hơn 10 tỷ người. Dù xếp "hạng 10000", ta cũng đã đứng trên đầu của "chín tỷ chín trăm chín mươi chín triệu chín trăm chín mươi ngàn" kẻ còn lại rồi. HAHAHA !!" - Hắn điên cuồng tự sướng bản thân

Đối với một kẻ có dã tâm đứng trên đầu tất cả như hắn, đây cũng được xem như một loại thành tựu vĩ đại

"Cộc...cộc...cộc"

"Diệp thiếu gia, gia chủ cho gọi ngài ạ" - Giữa lúc hắn đang "sướng", có tiếng gõ cửa kèm theo một giọng nữ vang lên

"!!!"

"Được rồi, ta sẽ đến ngay đây" - Diệp Thần có chút rén khi nghe nhắc đến hai chữ gia chủ

Ổn định lại tâm trạng đang kích động nhanh hết mức có thể, hắn mở cửa bước ra khỏi phòng

"Xin mời đi theo tôi"

Không lâu sau, cả hai đã đứng trước một cánh thép lớn

"Cạch"

"Creak" - Cánh cửa thép chầm chậm được mở ra hai bên

Nữ hầu lập tức đứng sang một góc, gập người xuống làm động tác mời

Trên chiếc sofa ngay chính giữa căn phòng. Một gã trung niên đầu trọc có nước da ngăm đen, thể hình cơ bắp đang ngồi ở đó

Hắn mặc một bộ vest đen, trên gương mặt hung ác của hắn có một vết sẹo hình chữ X gần như chiếm trọn nửa bên mặt trái của hắn và một bộ ria mép được cắt tỉa gọn gàng

Gia chủ của Diệp gia. Một trong ngũ đại gia tộc - Diệp Thiên

Ngoài hắn ta ra, còn có hai tên trạc tuổi Diệp Thần đang ngồi ở ghế sofa đối diện

"Thưa bố. Bố cho gọi con ạ ??" - Diệp Thần bước vào phòng, lập tức hơi cúi người xuống cất tiếng chào hỏi

Diệp Thiên không trả lời, hai tay vẫn chống cây gậy gỗ xuống đất. Chỉ hơi nghiêng đầu một chút ra hiệu cho con trai mình ngồi xuống

Đợi sau khi Diệp Thần ngồi xuống rồi. Hắn mới trầm giọng lên tiếng:

"Dạo này có vẻ tao đã quá dễ tính với tụi mày rồi nhỉ ??"

"!!!" - Cả ba tên lập tức toát mồ hôi lạnh, ngồi thẳng lưng

"Đầu tiên là mày. Diệp Thọ, mày còn gì để giải thích không hả ??"

"Thưa bố !! Co..con thực sự không biết đó là ... BỐP !!"

"Khục !!" - Chưa kịp để Diệp Thọ nói dứt câu. Cây gậy gỗ trong tay Diệp Thiên đã quất mạnh vào mặt hắn

"Mày nghĩ không biết là không có tội sao ??"

"Mày tác oai tác quái kiểu nào tao không cần biết. Nhưng chính vì sự ngu xuẩn của mày đã khiến tao đã phải hạ mình đi chùi mép cho mày đấy. Mày nghĩ tao phải làm gì với mày đây hả ??" - Diệp Thiên vừa hờ hững lau máu dính trên cây gậy, vừa chất vấn

Dĩ nhiên Huy Vũ đã không hề bỏ qua chuyện Lãnh Tuyết Ly bị khi dễ ở nhà hàng lúc trưa, nhất là đối với một kẻ mang họ Diệp. Tất cả mọi chuyện đều đã đến tai Tô Ngọc Dung

"B.bố xin th..tha cho con lần này thôi ạ" - Diệp Thọ cố kiềm nén cơn choáng váng. Ôm bên mặt bị đánh, quỳ mọp trên nền đất van xin

"Tha cho mày sao ?? Xem đứa con trai của tao đang nói gì kìa. Mày là con tao dĩ nhiên phải tha cho mày rồi, tao là một thằng bố rất dịu dàng cơ mà" - Diệp Thiên ngửa đầu cười ha hả

Sau đó hắn lạnh giọng lên tiếng:

"Mày nên cảm thấy may mắn vì tâm trạng của tao đang không tệ. Biến đi cho khuất mắt tao"

"V.vâng ạ" - Diệp Thọ như vừa được đặt xá, vội vã đứng lên rời khỏi phòng

Lúc bước ngang qua Diệp Thần, đôi mắt sợ hãi vừa rồi thay đổi hoàn toàn 180 độ, trở nên cực độ oán độc và chán ghét

"Sớm muộn gì tao cũng sẽ giết mày" - Diệp Thọ nghiến răng ken két

"Mỏi mắt chờ mong" - Diệp Thần cười khẩy. Tuy không hiểu tại sao thằng vô dụng này lại nổi chứng nhưng hắn cũng chả buồn quan tâm

Chờ cánh cửa thép được đóng lại, Diệp Thiên liếc qua tên đeo mắt kính bên phải

"Còn mày thì sao ?? Nhân lúc này có gì muốn báo cáo chứ ??"

"Dạ thưa bố. Kết quả tăng trưởng của các công ty mà bố giao cho con đều rất tốt ạ" - Hắn vừa nói vừa đưa ra một tập hồ sơ



Tên hắn là Diệp Đạo, đứa con lớn nhất của Diệp Thiên. Và cũng là đứa làm hắn hài lòng nhất

"Được rồi. Mày cũng lui ra đi"

"Vâng, thưa bố" - Diệp Đạo khom người sau đó đứng dậy rời đi, không thèm liếc nhìn Diệp Thần dù chỉ một cái

Khác với Diệp Thọ, hắn chưa từng xem loại con riêng con rớt này là đối thủ trong vị trí thừa kế

Lúc này trong phòng chỉ còn lại một mình Diệp Thần ngồi đối diện với cha hắn

"Tao nghe nói mày đã tự mình thành lập một công ty giải trí nhỉ ??"

"Dạ vâng, đúng vậy ạ" - Diệp Thần biểu hiện rất bình tĩnh

"Tao cũng chẳng có ở không mà hỏi mày đã lấy đâu ra tiền để duy trì cái công ty đó của mày"

"Dù sao tao cũng đã nói rất rõ ràng lúc trước rồi. Làm được hay không là ở mày mà thôi, chắc mày không bị mắc chứng mau quên đâu nhỉ ??" - Diệp Thiên cười nhạt

"Dạ vâng ạ. Rất cảm ơn bố đã -"

"Biến đi" - Diệp Thiên quơ quơ tay

Trong lòng Diệp Thần cực kỳ oán hận nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng nặn ra nụ cười khúm núm

"Creak !! Sầm"

Vừa bước ra khỏi phòng, hắn nhìn thấy Diệp Đạo và Diệp Thọ vẫn còn đang đứng ở bên ngoài

"Đã xong việc ở đây rồi thì xéo mẹ mày đi, thằng chó !!" - Diệp Thọ xoa xoa vết sưng trên mặt, cất giọng trào phúng

Diệp Đạo thì không thèm nói tiếng nào, chỉ im lặng đứng một bên hút thuốc

"Lo câm mõm lại mà liếm mặt của mày đi, thằng phế vật" - Diệp Thần khinh thường cười khẩy một tiếng

Không thèm quan tâm sắc mặt của hai thằng anh của mình, hắn trực tiếp xoay người bỏ đi

...

Ngồi ở trên xe rời khỏi tư dinh Diệp gia

Diệp Thần không nhịn được lại mở điện thoại lên nhìn chăm chú vào con số 10000 trên màn hình điện thoại

"Mình có nên bán đấu giá nó để lấy tiền phát triển công ty sau này không ??" - Hắn thở dài, trong lòng vô cùng không nỡ

Hắn có thể lờ mờ nhìn thấy trước được tương lai, trò chơi thực tế ảo này nhất định sẽ có thể giúp hắn hái ra rất nhiều rất nhiều tiền

Thế nhưng vẫn không có gì là chắc chắn 100%, cộng thêm hiện tại công ty riêng của hắn đang lâm vào trạng thái khánh kiệt

"Cả hai bên đều đang lâm thế kẹt. Phải làm sao mới đúng đây"

Đúng ngay lúc hắn đang vò đầu bức tóc, điện thoại lại vang lên âm báo tin nhắn

"Tút: Tài khoản của ngài vừa được cộng tám tỉ"

Âm thanh này quả nhiên chính là như rót mật vào tai. Diệp Thần vội vã mở ra thông tin chuyển khoản, khung tin nhắn chỉ có vài chữ ngắn gọn

"Trả lại phí giao dịch"

Khỏi phải hỏi cũng biết đây là tiền gì và từ bên nào chuyển khoản cho hắn

Diệp Thần lập tức siết chặt hai nắm tay, gào thét lên trong lòng:

"Quả nhiên ông trời không hề từ bỏ mình. Mình vẫn còn có cơ hội"

"Hoàng Huy Vũ, tạm thời tao sẽ tha cho mày. Cứ việc mà nhảy nhót thỏa thích khi còn có thể đi"

...

Cầu donate nha các đh. Các đh có lòng thì ủng hộ ta qua STK hoặc Paypal này nha ^^~

STK: 19036078342027 - Techcombank - Tong Ho Anh Vu

Paypal: [email protected]

~ Cảm ơn các đh rất nhiều ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Báo Thù Là Món Ăn Ngon Nhất Khi Để Nguội

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook