Bất Chấp Theo Đuổi Định Mệnh Của Mình
Chương 13: Gào khóc
Tg Hạ Vy
08/12/2024
Trở về nhà, Hỷ Lạc đem đồ đạc để trong phòng ngủ, đi tới phòng khách, lại thấy Lâm Hạo Sơ không có lập tức trở về phòng, nhàn nhã ngồi ở sofa xem tin tức. Hỷ Lạc cũng đi tới ngồi xuống, lén ngắm cả nửa ngày, cô ngồi thẳng lưng.
“Lâm Hạo Sơ.”
“Tần Hỷ Lạc.”
Hai người song song mở miệng.
“Anh nói trước đi.”
“Em nói trước đi.”
Vừa song song mở miệng, hai người đều gượng gạo. Lâm Hạo Sơ nhìn sống lưng thẳng tắp của Hỷ Lạc, lại nhìn chằm chằm màn hình TV, “Ở đó nói gì với Hạo Ngôn vậy?”
“A?” Hỷ Lạc vô cùng kinh ngạc nhìn anh, “À, không có nói gì hết.” Dù sao cũng không thể nói làm sao em lại theo đuổi được anh? Đánh c.h.ế.t cũng không thể nói. Cô gục đầu xuống, bĩu môi.
Lâm Hạo Sơ liếc xéo cô, biết rõ là đang nói dối, ánh mắt anh một lần nữa trở lại TV, “Còn em? Vừa nãy muốn nói với anh cái gì?”
Hỷ Lạc do dự một hồi, “Lâm Hạo Sơ, em nghĩ, em bắt đầu hiểu được thế giới của anh.”
Lâm Hạo Sơ nghe vậy nghiêng mặt nhìn cô, bộ dáng ung dung tự tại, “Sao? Nói một chút xem.”
Hỷ Lạc khẽ thở dài, lại nữa rồi, mỗi lần bản thân làm bộ làm tịch đều là cái dạng này. Cô khép mi, “Lâm Hạo Sơ, mặc kệ anh bị ai thương tổn, cũng mặc kệ người khác đối xử anh ra sao. Sau này đều có em, em là vợ của anh, sau này, em là người nhà của anh, anh không chỉ có một mình.”
Lâm Hạo Sơ lặng lẽ một hồi, cười cười, “Ừ, không sai, sức quan sát rất mạnh.” Nói xong cũng không nhìn cô nữa, tiếp tục xem TV.
Hỷ Lạc bị dáng vẻ của anh khiến cho lờ mờ. Bình thường trong tình huống này, cái loại hoàn cảnh thú nhận tình cảm này, nam chính không hẳn là sẽ nên cảm động sâu sắc, xúc động cầm lấy tay nữ chính rồi hôn thật sâu đại loại như vậy sao? Nếu không thì, anh ấy cũng nên là nam chính bị tình cảm thâm sâu của nữ chính làm cho cảm động, trao cho nữ chính ánh mắt nồng nàn, nói thêm câu nữa, “có em thật tốt”. Lâm Hạo Sơ bây giờ không có phản ứng nào hết vậy? Hỷ Lạc trợn tròn mắt.
Lâm Hạo Sơ xem TV một hồi, đứng dậy hai tay đút túi, “Chẳng thú vị, anh về phòng đây.”
Hỷ Lạc cũng đứng dậy, “Lâm Hạo Sơ?”
Lâm Hạo Sơ dừng bước, đưa lưng về phía cô, “Đi ngủ sớm một chút.” Nói xong liền trực tiếp hướng phòng mình mà đi.
Hỷ Lạc tiến lên, chắn cửa phòng anh, “Lâm Hạo Sơ, anh trốn cái gì?”
Lâm Hạo Sơ cười xùy một tiếng, nghiêng người dựa vào một bên cửa, nheo mắt lại nhìn cô, “Trốn?”
Hỷ Lạc nhích xa ra một chút, âm thầm cách xa anh một chút, “Bị em nói trúng tâm sự liền trốn, mệt cho anh là đàn ông.”
Lâm Hạo Sơ cau mày, gật đầu, “Ừ, là bị em nói trúng rồi, thế thì sao? Anh ở Lâm gia vốn dĩ là người ngoài, đã ba mươi mốt năm rồi.” Vẻ mặt anh bất cần nhún vai, “Anh không quan trọng.”
Hỷ Lạc ngơ ngác nhìn anh, trong miệng thì thào, “31 năm. . .” Hỷ Lạc không cách nào tưởng tượng được 31 năm đối mặt với người nhà của mình lại bị gạt bỏ ra bên ngoài, 31 năm cứ như vậy trải qua một cuộc sống lặng lẽ, 31 năm âm thầm nhìn những người thân nhất của mình hưởng thụ tình cảm gia đình, mà chính bản thân mình chỉ là người đứng xem.
Tay Lâm Hạo Sơ quơ qua quơ lại trước mặt cô, “Này, ngốc rồi à?” Anh nhếch môi, cười mị hoặc, “Hay là đang lo cho anh?”
Hai tay Hỷ Lạc siết chặt, n.g.ự.c hình như có thứ gì đó dâng trào, cô nhìn Lâm Hạo Sơ, nhưng cái gì cũng không nói nên lời, “Lâm Hạo Sơ. . .”
Lâm Hạo Sơ cúi đầu, kề gần gương mặt cô, trên mặt rõ ràng là nụ cười mê hoặc lòng người, giọng điệu lại như cũ tỏa ra luồng khí lạnh lẽo, “Tần Hỷ Lạc, thu hồi bộ dạng đồng cảm ngập lụt lai láng của em đi, Lâm Hạo Sơ tôi không cần nhất chính là thương cảm. Ở Lâm gia, tôi chỉ là vật làm nền, điểm này, tôi đã sớm ý thức được rồi, tôi ở đây.” Anh vươn ngón trỏ chỉ trái tim mình, từng chữ rõ ràng, “Đã không còn cảm giác từ lâu rồi.” Nói xong tay anh lao tới Hỷ Lạc, kéo cô qua một bên, lao vào trong phòng.
Hỷ Lạc sững sờ vài giây, cô xoay người theo anh vào phòng ngủ, “Em không có thương cảm anh, vì sao anh cần thương cảm? Anh tốn mất sáu năm, từ nhân viên công vụ cấp thấp nhất từng bước làm được bí thư thành ủy hiện giờ, làm được so với ai khác đều tốt, anh có năng lực, có quyết đoán, có cái gì bị người khác thương cảm.”
“Đủ rồi.” Lâm Hạo Sơ bỗng nhiên xoay người rít lên, trong mắt tràn đầy tức giận, “Tần Hỷ Lạc, em biết cái gì? Tôi cố gắng?” Anh cười cay đắng, tay vỗ trán, giọng nói từ từ nhỏ dần, “Là tôi cố gắng, thế nhưng ba tôi ông ấy căn bản là không tin năng lực của tôi, ông ấy một mực phía sau giúp tôi. Tôi căn bản không có cơ hội chứng thực bản thân, trong mắt bọn họ, tuyệt không tin tưởng năng lực của tôi, nếu như tin tưởng tôi, vì sao phải giúp tôi? Địa vị tôi ngày hôm nay, căn bản không phải do bản thân tôi cố gắng đổi lấy. Tất cả đều là ba chữ Lâm Mộ Cẩm đổi lấy. Em hiểu hay không!” Gào đến cuối cùng, Lâm Hạo Sơ siết chặt vai Hỷ Lạc, lực ngón tay rất mạnh, siết mạnh đến nỗi Hỷ Lạc phát đau .
Trong lòng Hỷ Lạc căng thẳng, “Lâm Hạo Sơ, cho dù ba ở phía sau giúp anh, nếu như anh không có năng lực nhất định không đạt được thành tựu ngày hôm nay.”
Lâm Hạo Sơ cười lạnh nhạt, anh buông tay, “Thì tính sao, làm được cho dù tốt, ai quan tâm? Trong mắt những người Lâm gia, nhìn không thấy tôi.”
Hốc mắt Hỷ Lạc nóng lên, nhìn một Lâm Hạo Sơ suy sụp lúc này, cô không cách gì tưởng tượng ra lại giày vò đến vậy, một mình anh cô độc lặng lẽ chịu đựng từng ấy năm như thế, Hỷ Lạc đến gần anh, hai tay cầm lấy tay anh siết chặt, “Em không biết đến tột cùng xảy ra cái gì, thế nhưng em nghĩ, ba rất thương anh, nếu như không phải, vì sao lại một mực phía sau âm thầm giúp anh.”
“Vì sao?” Mắt Lâm Hạo Sơ hơi ửng đỏ, hô hấp có chút nặng nhọc, đầu ngón tay bị Hỷ Lạc nắm run nhè nhẹ, “Bởi vì tôi là một người què, bọn họ không muốn Lâm gia mất mặt. Hiểu chưa?”
Hai chữ “người què” khắc sâu vào thần kinh Hỷ Lạc, cơ thể cô trong nháy mắt dường như mất hết sức lực hơi nhũn ra, cô ngã ngồi trên giường, nước mắt chảy xuống, “Lâm Hạo Sơ, vì sao anh phải tự chối bỏ mình như thế. Anh không phải người què, em không cho phép anh nói bản thân mình như vậy. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, em làm sao tin được chân anh có thương tích.”
“Em biết tôi miễn cưỡng chống đỡ có bao nhiêu khổ cực không?” Lâm Hạo Sơ ngắt lời cô, “Chân tôi là do bị s.ú.n.g bắn, còn có thể đứng lên cũng đã rất may mắn rồi. Vì không muốn trở thành sự sỉ nhục của Lâm gia, tôi ở trước mặt người ngoài cố chống cự, cho dù đứng rất lâu, chân lại đau nhức, tôi cũng sẽ không ở trước mặt người khác lộ ra manh mối. Chỉ bởi vì tôi họ Lâm.”
Hỷ Lạc nhắm mắt, vẫn còn muốn tiến gần thế giới của anh, thực sự thời gian càng ngày càng gần, mà trái tim của cô, cũng càng ngày càng đau.
Lâm Hạo Sơ ngồi trở lại trên giường, hai tay ở sau lưng chống trên nệm, ngẩng đầu lên, “Tần Hỷ Lạc, hối hận sao? Tôi chính là một người vô dụng như thế.”
Hỷ Lạc cắn chặt môi dưới, nhìn Lâm Hạo Sơ lúc này nhắm chặt hai mắt, cô nắm thật chặt ngón tay, bỗng nhiên xoay người đem Lâm Hạo Sơ áp đảo trên giường, Lâm Hạo Sơ bị cô đột nhiên đè lên trên người, anh trợn to mắt, “Tần Hỷ Lạc?”
Hỷ Lạc thở hổn hển, cô nhìn chằm chằm Lâm Hạo Sơ, “Lâm Hạo Sơ, mặc kệ anh tự thấy anh như thế nào, trong mắt em, Lâm Hạo Sơ anh chính là tốt nhất. Với em mà nói, vậy là đủ rồi.” Nói xong cô cúi người phủ lấy môi Lâm Hạo Sơ. Tiếp xúc môi anh, Hỷ Lạc mở mắt ra, cùng anh bốn mắt nhìn nhau. Khoảng cách gần như thế, ánh mắt không cách nào điều chỉnh tiêu điểm, cô nhắm mắt, chiếc lưỡi trơn nhẵn khéo léo tiến vào môi anh, Lâm Hạo Sơ ngậm chặt môi, không để cho cô có bất cứ cơ hội nào. Răng Hỷ Lạc cắn môi dưới anh, đầu lưỡi như trước không cách nào thâm nhập, cô chống cơ thể nhìn thẳng anh.
Tay Lâm Hạo Sơ ôm eo cô, ánh mắt giống như hồ sâu không đáy, “Tần Hỷ Lạc, em xác định muốn trêu chọc anh?”
Hỷ Lạc nhìn anh cười cười, mặc dù tim đập như sấm, “Ừ, em xác định.”
Lâm Hạo Sơ trở mình đem cô đặt phía dưới, Hỷ Lạc hồi hộp nhắm mắt lại, đợi nửa ngày cũng không thấy động tĩnh, cô nghi hoặc mở mắt ra, chỉ thấy Lâm Hạo Sơ như trước nhìn chăm chú vào cô, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Anh bỗng nhiên đứng dậy, đưa tay sờ sờ môi dưới, “Con bé c.h.ế.t tiệt kia, cố sức như thế làm cái gì.” Nói xong liền xoay người vào phòng tắm.
Vẻ mặt Hỷ Lạc vô cùng kinh ngạc, cô đứng dậy đi tới cửa phòng tắm, nhìn người đàn ông bên trong, “Lâm Hạo Sơ, anh. . .”
Lâm Hạo Sơ cầm bàn chải nặn kem đánh răng, cúi đầu không có nhìn cô, “Đi ngủ sớm một chút, sáng mai anh còn có cuộc họp.”
Hỷ Lạc nhỏ giọng nói, “Ngủ ngon.” Liền đỏ mặt đi ra, Lâm Hạo Sơ này lại từ chối cô, cô suy sụp rụt vai, xem ra con đường này còn rất dài, người đàn ông kỳ cục này, muốn đi vào tim anh ấy còn một đoạn đường rất dài nha. .
Lâm Hạo Sơ nhìn chính mình trong gương, tay sờ sờ môi dưới, thật là có chút đau, anh bất đắc dĩ cười cười.
“Lâm Hạo Sơ.”
“Tần Hỷ Lạc.”
Hai người song song mở miệng.
“Anh nói trước đi.”
“Em nói trước đi.”
Vừa song song mở miệng, hai người đều gượng gạo. Lâm Hạo Sơ nhìn sống lưng thẳng tắp của Hỷ Lạc, lại nhìn chằm chằm màn hình TV, “Ở đó nói gì với Hạo Ngôn vậy?”
“A?” Hỷ Lạc vô cùng kinh ngạc nhìn anh, “À, không có nói gì hết.” Dù sao cũng không thể nói làm sao em lại theo đuổi được anh? Đánh c.h.ế.t cũng không thể nói. Cô gục đầu xuống, bĩu môi.
Lâm Hạo Sơ liếc xéo cô, biết rõ là đang nói dối, ánh mắt anh một lần nữa trở lại TV, “Còn em? Vừa nãy muốn nói với anh cái gì?”
Hỷ Lạc do dự một hồi, “Lâm Hạo Sơ, em nghĩ, em bắt đầu hiểu được thế giới của anh.”
Lâm Hạo Sơ nghe vậy nghiêng mặt nhìn cô, bộ dáng ung dung tự tại, “Sao? Nói một chút xem.”
Hỷ Lạc khẽ thở dài, lại nữa rồi, mỗi lần bản thân làm bộ làm tịch đều là cái dạng này. Cô khép mi, “Lâm Hạo Sơ, mặc kệ anh bị ai thương tổn, cũng mặc kệ người khác đối xử anh ra sao. Sau này đều có em, em là vợ của anh, sau này, em là người nhà của anh, anh không chỉ có một mình.”
Lâm Hạo Sơ lặng lẽ một hồi, cười cười, “Ừ, không sai, sức quan sát rất mạnh.” Nói xong cũng không nhìn cô nữa, tiếp tục xem TV.
Hỷ Lạc bị dáng vẻ của anh khiến cho lờ mờ. Bình thường trong tình huống này, cái loại hoàn cảnh thú nhận tình cảm này, nam chính không hẳn là sẽ nên cảm động sâu sắc, xúc động cầm lấy tay nữ chính rồi hôn thật sâu đại loại như vậy sao? Nếu không thì, anh ấy cũng nên là nam chính bị tình cảm thâm sâu của nữ chính làm cho cảm động, trao cho nữ chính ánh mắt nồng nàn, nói thêm câu nữa, “có em thật tốt”. Lâm Hạo Sơ bây giờ không có phản ứng nào hết vậy? Hỷ Lạc trợn tròn mắt.
Lâm Hạo Sơ xem TV một hồi, đứng dậy hai tay đút túi, “Chẳng thú vị, anh về phòng đây.”
Hỷ Lạc cũng đứng dậy, “Lâm Hạo Sơ?”
Lâm Hạo Sơ dừng bước, đưa lưng về phía cô, “Đi ngủ sớm một chút.” Nói xong liền trực tiếp hướng phòng mình mà đi.
Hỷ Lạc tiến lên, chắn cửa phòng anh, “Lâm Hạo Sơ, anh trốn cái gì?”
Lâm Hạo Sơ cười xùy một tiếng, nghiêng người dựa vào một bên cửa, nheo mắt lại nhìn cô, “Trốn?”
Hỷ Lạc nhích xa ra một chút, âm thầm cách xa anh một chút, “Bị em nói trúng tâm sự liền trốn, mệt cho anh là đàn ông.”
Lâm Hạo Sơ cau mày, gật đầu, “Ừ, là bị em nói trúng rồi, thế thì sao? Anh ở Lâm gia vốn dĩ là người ngoài, đã ba mươi mốt năm rồi.” Vẻ mặt anh bất cần nhún vai, “Anh không quan trọng.”
Hỷ Lạc ngơ ngác nhìn anh, trong miệng thì thào, “31 năm. . .” Hỷ Lạc không cách nào tưởng tượng được 31 năm đối mặt với người nhà của mình lại bị gạt bỏ ra bên ngoài, 31 năm cứ như vậy trải qua một cuộc sống lặng lẽ, 31 năm âm thầm nhìn những người thân nhất của mình hưởng thụ tình cảm gia đình, mà chính bản thân mình chỉ là người đứng xem.
Tay Lâm Hạo Sơ quơ qua quơ lại trước mặt cô, “Này, ngốc rồi à?” Anh nhếch môi, cười mị hoặc, “Hay là đang lo cho anh?”
Hai tay Hỷ Lạc siết chặt, n.g.ự.c hình như có thứ gì đó dâng trào, cô nhìn Lâm Hạo Sơ, nhưng cái gì cũng không nói nên lời, “Lâm Hạo Sơ. . .”
Lâm Hạo Sơ cúi đầu, kề gần gương mặt cô, trên mặt rõ ràng là nụ cười mê hoặc lòng người, giọng điệu lại như cũ tỏa ra luồng khí lạnh lẽo, “Tần Hỷ Lạc, thu hồi bộ dạng đồng cảm ngập lụt lai láng của em đi, Lâm Hạo Sơ tôi không cần nhất chính là thương cảm. Ở Lâm gia, tôi chỉ là vật làm nền, điểm này, tôi đã sớm ý thức được rồi, tôi ở đây.” Anh vươn ngón trỏ chỉ trái tim mình, từng chữ rõ ràng, “Đã không còn cảm giác từ lâu rồi.” Nói xong tay anh lao tới Hỷ Lạc, kéo cô qua một bên, lao vào trong phòng.
Hỷ Lạc sững sờ vài giây, cô xoay người theo anh vào phòng ngủ, “Em không có thương cảm anh, vì sao anh cần thương cảm? Anh tốn mất sáu năm, từ nhân viên công vụ cấp thấp nhất từng bước làm được bí thư thành ủy hiện giờ, làm được so với ai khác đều tốt, anh có năng lực, có quyết đoán, có cái gì bị người khác thương cảm.”
“Đủ rồi.” Lâm Hạo Sơ bỗng nhiên xoay người rít lên, trong mắt tràn đầy tức giận, “Tần Hỷ Lạc, em biết cái gì? Tôi cố gắng?” Anh cười cay đắng, tay vỗ trán, giọng nói từ từ nhỏ dần, “Là tôi cố gắng, thế nhưng ba tôi ông ấy căn bản là không tin năng lực của tôi, ông ấy một mực phía sau giúp tôi. Tôi căn bản không có cơ hội chứng thực bản thân, trong mắt bọn họ, tuyệt không tin tưởng năng lực của tôi, nếu như tin tưởng tôi, vì sao phải giúp tôi? Địa vị tôi ngày hôm nay, căn bản không phải do bản thân tôi cố gắng đổi lấy. Tất cả đều là ba chữ Lâm Mộ Cẩm đổi lấy. Em hiểu hay không!” Gào đến cuối cùng, Lâm Hạo Sơ siết chặt vai Hỷ Lạc, lực ngón tay rất mạnh, siết mạnh đến nỗi Hỷ Lạc phát đau .
Trong lòng Hỷ Lạc căng thẳng, “Lâm Hạo Sơ, cho dù ba ở phía sau giúp anh, nếu như anh không có năng lực nhất định không đạt được thành tựu ngày hôm nay.”
Lâm Hạo Sơ cười lạnh nhạt, anh buông tay, “Thì tính sao, làm được cho dù tốt, ai quan tâm? Trong mắt những người Lâm gia, nhìn không thấy tôi.”
Hốc mắt Hỷ Lạc nóng lên, nhìn một Lâm Hạo Sơ suy sụp lúc này, cô không cách gì tưởng tượng ra lại giày vò đến vậy, một mình anh cô độc lặng lẽ chịu đựng từng ấy năm như thế, Hỷ Lạc đến gần anh, hai tay cầm lấy tay anh siết chặt, “Em không biết đến tột cùng xảy ra cái gì, thế nhưng em nghĩ, ba rất thương anh, nếu như không phải, vì sao lại một mực phía sau âm thầm giúp anh.”
“Vì sao?” Mắt Lâm Hạo Sơ hơi ửng đỏ, hô hấp có chút nặng nhọc, đầu ngón tay bị Hỷ Lạc nắm run nhè nhẹ, “Bởi vì tôi là một người què, bọn họ không muốn Lâm gia mất mặt. Hiểu chưa?”
Hai chữ “người què” khắc sâu vào thần kinh Hỷ Lạc, cơ thể cô trong nháy mắt dường như mất hết sức lực hơi nhũn ra, cô ngã ngồi trên giường, nước mắt chảy xuống, “Lâm Hạo Sơ, vì sao anh phải tự chối bỏ mình như thế. Anh không phải người què, em không cho phép anh nói bản thân mình như vậy. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, em làm sao tin được chân anh có thương tích.”
“Em biết tôi miễn cưỡng chống đỡ có bao nhiêu khổ cực không?” Lâm Hạo Sơ ngắt lời cô, “Chân tôi là do bị s.ú.n.g bắn, còn có thể đứng lên cũng đã rất may mắn rồi. Vì không muốn trở thành sự sỉ nhục của Lâm gia, tôi ở trước mặt người ngoài cố chống cự, cho dù đứng rất lâu, chân lại đau nhức, tôi cũng sẽ không ở trước mặt người khác lộ ra manh mối. Chỉ bởi vì tôi họ Lâm.”
Hỷ Lạc nhắm mắt, vẫn còn muốn tiến gần thế giới của anh, thực sự thời gian càng ngày càng gần, mà trái tim của cô, cũng càng ngày càng đau.
Lâm Hạo Sơ ngồi trở lại trên giường, hai tay ở sau lưng chống trên nệm, ngẩng đầu lên, “Tần Hỷ Lạc, hối hận sao? Tôi chính là một người vô dụng như thế.”
Hỷ Lạc cắn chặt môi dưới, nhìn Lâm Hạo Sơ lúc này nhắm chặt hai mắt, cô nắm thật chặt ngón tay, bỗng nhiên xoay người đem Lâm Hạo Sơ áp đảo trên giường, Lâm Hạo Sơ bị cô đột nhiên đè lên trên người, anh trợn to mắt, “Tần Hỷ Lạc?”
Hỷ Lạc thở hổn hển, cô nhìn chằm chằm Lâm Hạo Sơ, “Lâm Hạo Sơ, mặc kệ anh tự thấy anh như thế nào, trong mắt em, Lâm Hạo Sơ anh chính là tốt nhất. Với em mà nói, vậy là đủ rồi.” Nói xong cô cúi người phủ lấy môi Lâm Hạo Sơ. Tiếp xúc môi anh, Hỷ Lạc mở mắt ra, cùng anh bốn mắt nhìn nhau. Khoảng cách gần như thế, ánh mắt không cách nào điều chỉnh tiêu điểm, cô nhắm mắt, chiếc lưỡi trơn nhẵn khéo léo tiến vào môi anh, Lâm Hạo Sơ ngậm chặt môi, không để cho cô có bất cứ cơ hội nào. Răng Hỷ Lạc cắn môi dưới anh, đầu lưỡi như trước không cách nào thâm nhập, cô chống cơ thể nhìn thẳng anh.
Tay Lâm Hạo Sơ ôm eo cô, ánh mắt giống như hồ sâu không đáy, “Tần Hỷ Lạc, em xác định muốn trêu chọc anh?”
Hỷ Lạc nhìn anh cười cười, mặc dù tim đập như sấm, “Ừ, em xác định.”
Lâm Hạo Sơ trở mình đem cô đặt phía dưới, Hỷ Lạc hồi hộp nhắm mắt lại, đợi nửa ngày cũng không thấy động tĩnh, cô nghi hoặc mở mắt ra, chỉ thấy Lâm Hạo Sơ như trước nhìn chăm chú vào cô, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Anh bỗng nhiên đứng dậy, đưa tay sờ sờ môi dưới, “Con bé c.h.ế.t tiệt kia, cố sức như thế làm cái gì.” Nói xong liền xoay người vào phòng tắm.
Vẻ mặt Hỷ Lạc vô cùng kinh ngạc, cô đứng dậy đi tới cửa phòng tắm, nhìn người đàn ông bên trong, “Lâm Hạo Sơ, anh. . .”
Lâm Hạo Sơ cầm bàn chải nặn kem đánh răng, cúi đầu không có nhìn cô, “Đi ngủ sớm một chút, sáng mai anh còn có cuộc họp.”
Hỷ Lạc nhỏ giọng nói, “Ngủ ngon.” Liền đỏ mặt đi ra, Lâm Hạo Sơ này lại từ chối cô, cô suy sụp rụt vai, xem ra con đường này còn rất dài, người đàn ông kỳ cục này, muốn đi vào tim anh ấy còn một đoạn đường rất dài nha. .
Lâm Hạo Sơ nhìn chính mình trong gương, tay sờ sờ môi dưới, thật là có chút đau, anh bất đắc dĩ cười cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.