Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Chương 269: Chỉ là bạn bè bình thường thôi sao?
Tg Quỷ Đỏ
28/01/2024
Tắt điện thoại của Trương Đông, Triệu Dật gửi tin nhắn vừa nhận được cho Quan Tâm, sau đó bấm điện thoại gọi cho cô.
“Quan Tâm! Tìm công ty vận chuyển hàng hóa thuê hai chiếc xe hàng. Sau đó mua các đồ dùng trong danh sách, chuẩn bị thêm cho mỗi người một phần quà Tết Trùng Cửu. Những thứ này đều là tặng cho viện dưỡng lão, cô xem sắp xếp một chút, trưa mai đưa đến địa chỉ trong tin nhắn của tôi. Nếu như thời gian gấp quá thì buổi chiều chuyển đến cũng được.”
“Được! Thưa chủ tịch!”
“Tôi chuyển tiền cho cô trước. Nếu không đủ thì cô cứ báo với tôi, những món đồ này đều phải đảm bảo chất lượng, giá cả không thành vấn đề.”
“Được!”
Triệu Dật cúp điện thoại, đồng thời chuyển cho Quan Tâm hai trăm nghìn tệ. Sau đó tiếp tục cùng Diệp Thiến và Bạch Nguyệt đi dạo bên trong học viện.
Bạch Nguyệt tò mò hỏi: “Anh nhờ ai mua đồ giúp vậy?”
Triệu Dật thẳng thắn trả lời: “À! Là trợ lý của tôi.”
Diệp Thiến và Bạch Nguyệt đều ngạc nhiên. Diệp Thiến hỏi: “Anh đi học mà cũng mang theo trợ lý sao?”
Bạch Nguyệt cũng chớp mắt mấy cái, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Con nhà giàu đến trường, còn mang theo trợ lý?
Tên này là trẻ con to xác hay sao?
Triệu Dật cười giải thích: “Sao có thể vậy chứ! Tôi có một công ty, thường xuyên có đủ loại công chuyện. Trợ lý sẽ giúp tôi giải quyết các công việc đó, cả trong công việc lẫn cuộc sống sinh hoạt đều quản lý.”
Trước đây Diệp Thiến từng tụ tập với Triệu Dật, đã gặp qua nhóm người Tôn Lượng, cũng biết là quan hệ xã hội của Triệu Dật rất rộng. Cứ tưởng là quan hệ của con nhà giàu thôi, không ngờ rằng Triệu Dật còn có công ty riêng, còn tham gia đủ loại công việc.
“Anh vẫn còn đi học, vậy mà đã sớm lập nghiệp như thế rồi ư!”
Triệu Dật cười nói: “Học tập là vì cải thiện bản thân. Người bình thường trau dồi bản thân không phải là vì kiếm được nhiều tiền hơn sao? Dù sao cũng là chuyện sớm muộn, sao không làm sớm một chút chứ.”
Bạch Nguyệt nhìn Triệu Dật bằng ánh mắt khâm phục: “Anh thật giỏi! Anh mở công ty gì vậy?”
“Công ty đầu tư nhỏ thôi. Công việc chủ yếu là đầu tư cổ phiếu, hơn nữa cũng làm thêm vài thứ khác.”
Triệu Dật cũng không giải thích được là nhỏ như thế nào, chỉ nói sơ lược. Cho dù là vậy, Diệp Thiến và Bạch Nguyệt cũng nhìn Triệu Dật với ánh mắt khâm phục.
Người có năng lực càng dễ được người khác nể phục. Huống chi Triệu Dật còn là một học sinh mà đã làm đến mức này rồi. Không nói đến việc công ty có kiếm được tiền hay không, chỉ tính việc làm này cộng thêm ngoại hình và khí chất trên người, cũng đủ để hấp dẫn các cô gái khác.
Thời học sinh thì người con trai nào không hi vọng mình có thể tự lập nghiệp, có được công danh sự nghiệp lẫy lừng cơ chứ? Có cô gái nào mà lại không ngưỡng mộ người như vậy đâu chứ?
Đi dạo một vòng quanh sân trường rồi cùng nhau ăn cơm tối xong, Diệp Thiến nhìn đồng hồ thấy vẫn còn rất sớm.
“Chúng ta cùng đi xem phim đi!”
Triệu Dật đặc biệt đến tìm cô, tất nhiên cô không thể bỏ lại Triệu Dật một mình để về phòng được.
“Được!”
Bạch Nguyệt nháy mắt nói: “Mình còn một số bài tập chưa làm xong, chắc không thể đi xem phim được rồi…”
Đương nhiên Diệp Thiến biết Bạch Nguyệt đang bịa ra một lý do. Nhưng mà chỉ có cô và Triệu Dật cùng nhau đi xem phim riêng, cô hơi sợ. Dù sao nam nữ một mình đi xem phim cũng là một chuyện rất tế nhị.
Diệp Thiến kéo cánh tay của Bạch Nguyệt: “Mình còn không biết cậu sao? Lừa dối linh tinh gì chứ? Chúng ta cùng đi.”
Bạch Nguyệt trở tay ôm lấy bả vai Diệp Thiến, ghé sát tai cô nói: “Mình đi theo chẳng phải trở thành kỳ đà cản mũi sao? Ảnh hưởng đến các cậu phát triển tình cảm đó nha!”
Khuôn mặt Diệp Thiến đỏ ửng, cũng ghé sát vào tai Bạch Nguyệt thì thầm: “Ở cùng nhau đi! Một mình cùng hắn xem phim mình có hơi lo. Mình sợ lỡ như hắn làm gì đó thì mọi người đều rất ngại ngùng, có cậu đi chung thì chắc sẽ không sao.”
Bạch Nguyệt thở dài, nhẹ giọng trêu đùa: “Nói chuyện yêu đương thì dù sao cũng là hai người với nhau. Chẳng lẽ sau này cậu kết hôn cũng muốn cùng mình ở chung sao?”
Diệp Thiến không cam lòng phản bác: “Ở chung thì ở chung! Đã là chị em thì mãi mãi không tách rời!”
Bạch Nguyệt bật cười nói: “Cậu thật là mạnh miệng đó nha! Tình yêu cũng là ích kỷ, nếu có ngày đó thật, chỉ sợ cậu hận không thể cầm dao chém chết mình, ha ha!”
Diệp Thiến giữ chặt tay Bạch Nguyệt nói: “Thật đó! Cùng đi đi! Mình với hắn chỉ mới gặp nhau lần thứ hai thôi.”
Diệp Thiến nói đã từng cùng Triệu Dật tụ họp với nhau, nhưng lần đó chỉ là tiện đường quen nhau một chút. Còn bây giờ Triệu Dật đặc biệt đến để tìm cô, hơn nữa còn đưa cô đi viện dưỡng lão, lại còn mua quà cho các cụ già…
Chỉ là bạn bè bình thường thôi sao?
Ai dám tin cơ chứ?
Diệp Thiến không hiểu rõ Triệu Dật, xem như là bạn bè, tất nhiên không có vấn đề gì. Nhưng mà muốn trở thành bạn trai thì cô lại cảm thấy còn chưa đủ. Nếu như lúc xem phim hắn làm gì đó, há chẳng phải rất ngượng ngùng sao?
Cách tốt nhất là tránh sự lúng túng này xảy ra.
Bạch Nguyệt chớp mắt mấy lần: “Cậu nghiêm túc sao?”
Diệp Thiến gật đầu.
Bạch Nguyệt cười nói: “Vậy được! Cậu nợ mình một món nợ ân tình đó nha!”
Diệp Thiến vỗ cánh tay Bạch Nguyệt một cái, khẽ nói: “Một chầu bún thập cẩm cay.”
“Đồng ý!”
Bạch Nguyệt quay đầu, cười híp mắt nhìn Triệu Dật: “Tôi chợt nhớ ra mai là cuối tuần, bài tập có thể không cần làm vội. Anh không ngại tôi làm bóng đèn đấy chứ?”
“Quan Tâm! Tìm công ty vận chuyển hàng hóa thuê hai chiếc xe hàng. Sau đó mua các đồ dùng trong danh sách, chuẩn bị thêm cho mỗi người một phần quà Tết Trùng Cửu. Những thứ này đều là tặng cho viện dưỡng lão, cô xem sắp xếp một chút, trưa mai đưa đến địa chỉ trong tin nhắn của tôi. Nếu như thời gian gấp quá thì buổi chiều chuyển đến cũng được.”
“Được! Thưa chủ tịch!”
“Tôi chuyển tiền cho cô trước. Nếu không đủ thì cô cứ báo với tôi, những món đồ này đều phải đảm bảo chất lượng, giá cả không thành vấn đề.”
“Được!”
Triệu Dật cúp điện thoại, đồng thời chuyển cho Quan Tâm hai trăm nghìn tệ. Sau đó tiếp tục cùng Diệp Thiến và Bạch Nguyệt đi dạo bên trong học viện.
Bạch Nguyệt tò mò hỏi: “Anh nhờ ai mua đồ giúp vậy?”
Triệu Dật thẳng thắn trả lời: “À! Là trợ lý của tôi.”
Diệp Thiến và Bạch Nguyệt đều ngạc nhiên. Diệp Thiến hỏi: “Anh đi học mà cũng mang theo trợ lý sao?”
Bạch Nguyệt cũng chớp mắt mấy cái, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Con nhà giàu đến trường, còn mang theo trợ lý?
Tên này là trẻ con to xác hay sao?
Triệu Dật cười giải thích: “Sao có thể vậy chứ! Tôi có một công ty, thường xuyên có đủ loại công chuyện. Trợ lý sẽ giúp tôi giải quyết các công việc đó, cả trong công việc lẫn cuộc sống sinh hoạt đều quản lý.”
Trước đây Diệp Thiến từng tụ tập với Triệu Dật, đã gặp qua nhóm người Tôn Lượng, cũng biết là quan hệ xã hội của Triệu Dật rất rộng. Cứ tưởng là quan hệ của con nhà giàu thôi, không ngờ rằng Triệu Dật còn có công ty riêng, còn tham gia đủ loại công việc.
“Anh vẫn còn đi học, vậy mà đã sớm lập nghiệp như thế rồi ư!”
Triệu Dật cười nói: “Học tập là vì cải thiện bản thân. Người bình thường trau dồi bản thân không phải là vì kiếm được nhiều tiền hơn sao? Dù sao cũng là chuyện sớm muộn, sao không làm sớm một chút chứ.”
Bạch Nguyệt nhìn Triệu Dật bằng ánh mắt khâm phục: “Anh thật giỏi! Anh mở công ty gì vậy?”
“Công ty đầu tư nhỏ thôi. Công việc chủ yếu là đầu tư cổ phiếu, hơn nữa cũng làm thêm vài thứ khác.”
Triệu Dật cũng không giải thích được là nhỏ như thế nào, chỉ nói sơ lược. Cho dù là vậy, Diệp Thiến và Bạch Nguyệt cũng nhìn Triệu Dật với ánh mắt khâm phục.
Người có năng lực càng dễ được người khác nể phục. Huống chi Triệu Dật còn là một học sinh mà đã làm đến mức này rồi. Không nói đến việc công ty có kiếm được tiền hay không, chỉ tính việc làm này cộng thêm ngoại hình và khí chất trên người, cũng đủ để hấp dẫn các cô gái khác.
Thời học sinh thì người con trai nào không hi vọng mình có thể tự lập nghiệp, có được công danh sự nghiệp lẫy lừng cơ chứ? Có cô gái nào mà lại không ngưỡng mộ người như vậy đâu chứ?
Đi dạo một vòng quanh sân trường rồi cùng nhau ăn cơm tối xong, Diệp Thiến nhìn đồng hồ thấy vẫn còn rất sớm.
“Chúng ta cùng đi xem phim đi!”
Triệu Dật đặc biệt đến tìm cô, tất nhiên cô không thể bỏ lại Triệu Dật một mình để về phòng được.
“Được!”
Bạch Nguyệt nháy mắt nói: “Mình còn một số bài tập chưa làm xong, chắc không thể đi xem phim được rồi…”
Đương nhiên Diệp Thiến biết Bạch Nguyệt đang bịa ra một lý do. Nhưng mà chỉ có cô và Triệu Dật cùng nhau đi xem phim riêng, cô hơi sợ. Dù sao nam nữ một mình đi xem phim cũng là một chuyện rất tế nhị.
Diệp Thiến kéo cánh tay của Bạch Nguyệt: “Mình còn không biết cậu sao? Lừa dối linh tinh gì chứ? Chúng ta cùng đi.”
Bạch Nguyệt trở tay ôm lấy bả vai Diệp Thiến, ghé sát tai cô nói: “Mình đi theo chẳng phải trở thành kỳ đà cản mũi sao? Ảnh hưởng đến các cậu phát triển tình cảm đó nha!”
Khuôn mặt Diệp Thiến đỏ ửng, cũng ghé sát vào tai Bạch Nguyệt thì thầm: “Ở cùng nhau đi! Một mình cùng hắn xem phim mình có hơi lo. Mình sợ lỡ như hắn làm gì đó thì mọi người đều rất ngại ngùng, có cậu đi chung thì chắc sẽ không sao.”
Bạch Nguyệt thở dài, nhẹ giọng trêu đùa: “Nói chuyện yêu đương thì dù sao cũng là hai người với nhau. Chẳng lẽ sau này cậu kết hôn cũng muốn cùng mình ở chung sao?”
Diệp Thiến không cam lòng phản bác: “Ở chung thì ở chung! Đã là chị em thì mãi mãi không tách rời!”
Bạch Nguyệt bật cười nói: “Cậu thật là mạnh miệng đó nha! Tình yêu cũng là ích kỷ, nếu có ngày đó thật, chỉ sợ cậu hận không thể cầm dao chém chết mình, ha ha!”
Diệp Thiến giữ chặt tay Bạch Nguyệt nói: “Thật đó! Cùng đi đi! Mình với hắn chỉ mới gặp nhau lần thứ hai thôi.”
Diệp Thiến nói đã từng cùng Triệu Dật tụ họp với nhau, nhưng lần đó chỉ là tiện đường quen nhau một chút. Còn bây giờ Triệu Dật đặc biệt đến để tìm cô, hơn nữa còn đưa cô đi viện dưỡng lão, lại còn mua quà cho các cụ già…
Chỉ là bạn bè bình thường thôi sao?
Ai dám tin cơ chứ?
Diệp Thiến không hiểu rõ Triệu Dật, xem như là bạn bè, tất nhiên không có vấn đề gì. Nhưng mà muốn trở thành bạn trai thì cô lại cảm thấy còn chưa đủ. Nếu như lúc xem phim hắn làm gì đó, há chẳng phải rất ngượng ngùng sao?
Cách tốt nhất là tránh sự lúng túng này xảy ra.
Bạch Nguyệt chớp mắt mấy lần: “Cậu nghiêm túc sao?”
Diệp Thiến gật đầu.
Bạch Nguyệt cười nói: “Vậy được! Cậu nợ mình một món nợ ân tình đó nha!”
Diệp Thiến vỗ cánh tay Bạch Nguyệt một cái, khẽ nói: “Một chầu bún thập cẩm cay.”
“Đồng ý!”
Bạch Nguyệt quay đầu, cười híp mắt nhìn Triệu Dật: “Tôi chợt nhớ ra mai là cuối tuần, bài tập có thể không cần làm vội. Anh không ngại tôi làm bóng đèn đấy chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.