Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Chương 298: Có vẻ quan hệ cũng rất tốt nhỉ!”
Tg Quỷ Đỏ
28/01/2024
Bạch Nguyệt trả lời: "Đúng vậy! Không phải cậu nói cậu không biết rõ về anh ấy sao? Mình nghĩ điều cậu quan tâm nhất chính là anh ấy đã có bạn gái hay chưa đúng không? Dù sao anh ấy cũng đẹp trai như vậy, lại còn giàu có và ấm áp như thế. Nếu có bạn gái nhất định sẽ đến đây để cổ vũ cho anh ấy. Vậy nên khi chúng ta hét lên như thế này, chắc chắn cô ấy nhìn thấy sẽ có động tĩnh gì đó. Đợi lát nữa xem có cô gái nào ở riêng với Triệu Dật có cử chỉ thân mật hay không thì sẽ biết... "
Diệp Thiến ngạc nhiên nhìn Bạch Nguyệt: “Đầu óc cậu xoay chuyển quá nhanh rồi đó."
Bạch Nguyệt mỉm cười tự hào đáp: “Đúng vậy! Còn không nhìn xem mình là ai chứ? Nhưng nhìn vào cách đối xử hào phóng của anh ấy với chúng ta, mình nghĩ anh ấy chưa có bạn gái đâu. Đợi lát nữa xem biểu hiện của anh ấy thế nào, thân mật hay xa cách là có thể nhìn ra…”
Diệp Thiến đảo mắt nhìn Bạch Nguyệt nói: “Mình cảm thấy e là cậu đã phí công vô ích rồi. Anh ấy thoải mái mời chúng ta đến trường xem anh ấy thi đấu như vậy, cậu có nghĩ rằng nếu như có bạn gái anh ấy ở đây cổ vũ thì anh ấy sẽ làm như vậy sao?”
Nụ cười đắc ý trên mặt Bạch Nguyệt chợt đông cứng lại.
"Ừm! Cậu nói như vậy có vẻ cũng hợp lý thật..."
Bạch Nguyệt nghĩ lại một chút, tiếp đó mỉm cười nói: "Mình cảm thấy có lẽ là vẫn có hiệu quả. Nếu anh ấy thực sự có bạn gái, cho dù bạn gái anh ấy không có ở đây, nhưng mà ở đây có nhiều bạn học như vậy, không thể không có ai biết bạn gái của anh ấy được."
Diệp Thiến bất lực nói: “Bọn mình chỉ là bạn bè, cậu có cần phải như vậy không hả?”
“Được, được, được! Là bạn bè!”
Bạch Nguyệt cười nói: “Bây giờ là bạn bè, sau này cũng có thể là người yêu nha, tất cả đều là bắt đầu từ bạn bè mà. Chẳng phải bà Trương đã nói như vậy sao?”
Nhắc đến bà Trương, trên mặt Diệp Thiến lộ ra vẻ suy tư.
“Cậu nói xem, chuyện của con trai bà Trương đúng là thật kỳ lạ nha. Bà Trương đã đặc biệt gọi điện thoại cho mình, nói rằng mấy hôm nay con trai bà lại đến thăm bà lần nữa. Mái tóc dài đã được cắt đi, dáng vẻ trông rất khác trước, giọng điệu nói chuyện cũng đã thay đổi. Dường như đột nhiên trở thành một con người khác vậy, vừa ngăn nắp, ngoan ngoãn. Còn nói muốn đưa bà Trương về nhà chăm sóc, đây đúng thật là do Triệu Dật làm ra sao?”
Bạch Nguyệt trả lời chắc nịch: "Chắc chắn là có liên quan gì đó đến Triệu Dật. Mình cảm thấy anh ấy rất bí ẩn. Mặc dù không loại trừ được các yếu tố tình cờ, nhưng mình luôn cảm thấy anh ấy khác với những người bình thường."
Ánh mắt Diệp Thiến nhìn theo bóng dáng mạnh mẽ đang chạy trên sân bóng, khẽ nói: "Ừm! Mình cũng nghĩ vậy."
Bạch Nguyệt nhìn Triệu Dật nhảy lên lần nữa, nhẹ nhàng ném bóng vào rổ, ánh mắt chợt sáng lên nói: "Triệu Dật chơi bóng rổ hay như vậy, lại còn biết chơi piano, thật là toàn diện đó nha!"
Diệp Thiến nhìn đôi mắt lấp lánh của Bạch Nguyệt không khỏi mỉm cười, trong lòng cô cũng có chút tự hào.
Chẳng bao lâu đã trôi qua hơn nửa trận đấu, lớp 2 khoa Quản trị Kinh doanh đã dẫn trước đối phương hơn mười điểm. Có vẻ như sẽ không có bất ngờ nào xảy ra trong nửa trận sau, hẳn là thắng chắc.
Mặc dù ba người bạn học còn lại hơi yếu, nhưng sự phối hợp giữa Triệu Dật và Quách Đông Lai thực sự quá ăn ý. Đối phương có thể chống lại một, nhưng không thể chống lại hai, hàng phòng thủ nhanh chóng bị hại người họ làm cho tan vỡ.
Triệu Dật chạy đến bên cạnh sân, Sở Lê Lê chủ động đưa khăn mặt qua nói: "Hai mỹ nữ đó là ai vậy?"
"Bạn."
Triệu Dật cầm khăn lau mồ hôi rồi đi về phía Diệp Thiến và Bạch Nguyệt.
“Đi thôi! Tôi mời các cô uống trà sữa nha!”
Bạch Nguyệt liếc nhìn Sở Lê Lê xinh đẹp ở đằng kia, hỏi: “Cô gái đưa khăn cho anh rất xinh đẹp nha. Là ai vậy?”
Đương nhiên Triệu Dật cũng đoán được trong lòng Bạch Nguyệt đang nghĩ gì. Có lẽ Diệp Thiến cũng đang nghĩ như vậy, chỉ là cô ấy ngại không dám hỏi mà thôi.
“Lớp trưởng của chúng tôi đó.”
Bạch Nguyệt cười nói: “Có vẻ quan hệ cũng rất tốt nhỉ!”
Triệu Dật bật cười đáp: "Chúng tôi chỉ đang cố gắng vì danh dự của lớp. Cô ấy là lớp trưởng chẳng phải là nên đi theo phục vụ sao? Không phải ban chỉ huy lớp để phục vụ các bạn cùng lớp hay sao? Thế nào? Cô nghĩ cô ấy giống bạn gái của tôi hay sao?"
Triệu Dật nói chuyện rất thẳng thắn và thành thật, nhưng Bạch Nguyệt lại cảm thấy hơi xấu hổ, dứt khoát hỏi Triệu Dật: "Tôi thấy cô ấy đưa khăn cho anh, dáng vẻ rất thân thiết. Tôi còn tưởng rằng đó là bạn gái của anh đấy chứ... Vậy anh có bạn gái chưa?"
"Tất nhiên là chưa rồi! Nếu có bạn gái, hai mỹ nữ như các cô đến đây để cổ vũ cho tôi, vậy còn không lật hũ dấm liều mạng với tôi sao? Làm sao có thể để các cô đến xem tôi chơi bóng được chứ, chẳng phải như vậy thì tôi đang tự chuốc lấy phiền phức cho mình hay sao?"
Ai thừa nhận, ai ép ai đây.
Diệp Thiến ngạc nhiên nhìn Bạch Nguyệt: “Đầu óc cậu xoay chuyển quá nhanh rồi đó."
Bạch Nguyệt mỉm cười tự hào đáp: “Đúng vậy! Còn không nhìn xem mình là ai chứ? Nhưng nhìn vào cách đối xử hào phóng của anh ấy với chúng ta, mình nghĩ anh ấy chưa có bạn gái đâu. Đợi lát nữa xem biểu hiện của anh ấy thế nào, thân mật hay xa cách là có thể nhìn ra…”
Diệp Thiến đảo mắt nhìn Bạch Nguyệt nói: “Mình cảm thấy e là cậu đã phí công vô ích rồi. Anh ấy thoải mái mời chúng ta đến trường xem anh ấy thi đấu như vậy, cậu có nghĩ rằng nếu như có bạn gái anh ấy ở đây cổ vũ thì anh ấy sẽ làm như vậy sao?”
Nụ cười đắc ý trên mặt Bạch Nguyệt chợt đông cứng lại.
"Ừm! Cậu nói như vậy có vẻ cũng hợp lý thật..."
Bạch Nguyệt nghĩ lại một chút, tiếp đó mỉm cười nói: "Mình cảm thấy có lẽ là vẫn có hiệu quả. Nếu anh ấy thực sự có bạn gái, cho dù bạn gái anh ấy không có ở đây, nhưng mà ở đây có nhiều bạn học như vậy, không thể không có ai biết bạn gái của anh ấy được."
Diệp Thiến bất lực nói: “Bọn mình chỉ là bạn bè, cậu có cần phải như vậy không hả?”
“Được, được, được! Là bạn bè!”
Bạch Nguyệt cười nói: “Bây giờ là bạn bè, sau này cũng có thể là người yêu nha, tất cả đều là bắt đầu từ bạn bè mà. Chẳng phải bà Trương đã nói như vậy sao?”
Nhắc đến bà Trương, trên mặt Diệp Thiến lộ ra vẻ suy tư.
“Cậu nói xem, chuyện của con trai bà Trương đúng là thật kỳ lạ nha. Bà Trương đã đặc biệt gọi điện thoại cho mình, nói rằng mấy hôm nay con trai bà lại đến thăm bà lần nữa. Mái tóc dài đã được cắt đi, dáng vẻ trông rất khác trước, giọng điệu nói chuyện cũng đã thay đổi. Dường như đột nhiên trở thành một con người khác vậy, vừa ngăn nắp, ngoan ngoãn. Còn nói muốn đưa bà Trương về nhà chăm sóc, đây đúng thật là do Triệu Dật làm ra sao?”
Bạch Nguyệt trả lời chắc nịch: "Chắc chắn là có liên quan gì đó đến Triệu Dật. Mình cảm thấy anh ấy rất bí ẩn. Mặc dù không loại trừ được các yếu tố tình cờ, nhưng mình luôn cảm thấy anh ấy khác với những người bình thường."
Ánh mắt Diệp Thiến nhìn theo bóng dáng mạnh mẽ đang chạy trên sân bóng, khẽ nói: "Ừm! Mình cũng nghĩ vậy."
Bạch Nguyệt nhìn Triệu Dật nhảy lên lần nữa, nhẹ nhàng ném bóng vào rổ, ánh mắt chợt sáng lên nói: "Triệu Dật chơi bóng rổ hay như vậy, lại còn biết chơi piano, thật là toàn diện đó nha!"
Diệp Thiến nhìn đôi mắt lấp lánh của Bạch Nguyệt không khỏi mỉm cười, trong lòng cô cũng có chút tự hào.
Chẳng bao lâu đã trôi qua hơn nửa trận đấu, lớp 2 khoa Quản trị Kinh doanh đã dẫn trước đối phương hơn mười điểm. Có vẻ như sẽ không có bất ngờ nào xảy ra trong nửa trận sau, hẳn là thắng chắc.
Mặc dù ba người bạn học còn lại hơi yếu, nhưng sự phối hợp giữa Triệu Dật và Quách Đông Lai thực sự quá ăn ý. Đối phương có thể chống lại một, nhưng không thể chống lại hai, hàng phòng thủ nhanh chóng bị hại người họ làm cho tan vỡ.
Triệu Dật chạy đến bên cạnh sân, Sở Lê Lê chủ động đưa khăn mặt qua nói: "Hai mỹ nữ đó là ai vậy?"
"Bạn."
Triệu Dật cầm khăn lau mồ hôi rồi đi về phía Diệp Thiến và Bạch Nguyệt.
“Đi thôi! Tôi mời các cô uống trà sữa nha!”
Bạch Nguyệt liếc nhìn Sở Lê Lê xinh đẹp ở đằng kia, hỏi: “Cô gái đưa khăn cho anh rất xinh đẹp nha. Là ai vậy?”
Đương nhiên Triệu Dật cũng đoán được trong lòng Bạch Nguyệt đang nghĩ gì. Có lẽ Diệp Thiến cũng đang nghĩ như vậy, chỉ là cô ấy ngại không dám hỏi mà thôi.
“Lớp trưởng của chúng tôi đó.”
Bạch Nguyệt cười nói: “Có vẻ quan hệ cũng rất tốt nhỉ!”
Triệu Dật bật cười đáp: "Chúng tôi chỉ đang cố gắng vì danh dự của lớp. Cô ấy là lớp trưởng chẳng phải là nên đi theo phục vụ sao? Không phải ban chỉ huy lớp để phục vụ các bạn cùng lớp hay sao? Thế nào? Cô nghĩ cô ấy giống bạn gái của tôi hay sao?"
Triệu Dật nói chuyện rất thẳng thắn và thành thật, nhưng Bạch Nguyệt lại cảm thấy hơi xấu hổ, dứt khoát hỏi Triệu Dật: "Tôi thấy cô ấy đưa khăn cho anh, dáng vẻ rất thân thiết. Tôi còn tưởng rằng đó là bạn gái của anh đấy chứ... Vậy anh có bạn gái chưa?"
"Tất nhiên là chưa rồi! Nếu có bạn gái, hai mỹ nữ như các cô đến đây để cổ vũ cho tôi, vậy còn không lật hũ dấm liều mạng với tôi sao? Làm sao có thể để các cô đến xem tôi chơi bóng được chứ, chẳng phải như vậy thì tôi đang tự chuốc lấy phiền phức cho mình hay sao?"
Ai thừa nhận, ai ép ai đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.