Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Chương 280: Để thảo luận kịch bản ư?
Tg Quỷ Đỏ
28/01/2024
Đều cử quyển 'Nhân sinh hung hãn' đọc giả có thể đi xem.
Chương 280: Ngôi sao điện ảnh lớn muốn gặp tôi sao?
“Triệu Dật! Cậu thật sự tham gia cuộc thi đấu bóng rổ sao?”
Lúc hai người mồ hôi đầm đìa trở lại phòng ký túc xá, Lục Đào nghe quyết định của Triệu Dật thì có chút ngạc nhiên.
Triệu Dật lộ vẻ ghét bỏ nhìn Lục Đào: “Biểu cảm của cậu như vậy là thế nào? Tôi cũng là một thành viên của lớp 2 khoa quản trị kinh doanh đó nha! Tôi vì tập thể mà cống hiến thì có vấn đề gì sao?”
“Không có bệnh! Tư tưởng giác ngộ này rất cao nha!”
Lục Đào bật cười, nghiêng đầu hỏi: “Quách Đông Lai! Triệu Dật chơi bóng rổ thế nào?”
Quách Đông Lai uống một ngụm nước lớn, đặt ly xuống cảm thán nói: “Kỹ thuật của cậu ấy có chút bình thường, nhưng mà năng lực tố chất cơ thể thì rất mạnh. Nhìn qua thì cũng không khỏe đến mức đó, cũng không biết tập luyện như thế nào mà sức lực lại lớn như vậy. Hơn nữa lại còn vô cùng linh hoạt, khống chế bóng hay ném rổ cũng đều rất chuẩn…”
Không thể trách Quách Đông Lai lại hâm mộ như vậy. Chơi bóng rổ thì tố chất thể lực là quan trọng nhất!
Từ tốc độ đột phá, sự linh hoạt của cơ thể cho đến lực cơ thể hay sức bật các kiểu đều do tố chất cơ thể quyết định.
Cho dù kỹ thuật bạn có tốt đi chăng nữa mà cơ thể yếu ớt kém cỏi thì khi va chạm với người khác cũng sẽ bị đụng ngã, còn nói gì đến đánh bóng rổ cơ chứ?
Quách Đông Lai bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: “Tôi cảm thấy với tốc độ và lực va chạm của Triệu Dật, có lẽ cậu ấy đã từng chơi bóng bầu dục. Mẹ nó! Tôi có thể tưởng tượng được cảnh tượng đó. Một khi cậu ấy ôm bóng chạy dường như giống một chiếc xe tăng xung phong vậy, không thể nào cản lại được. Tựa như xe tăng đỏ ở trong phim, cứ chạy một mạch hất tung những người cản đường là được…”
Triệu Dật bật cười, cầm lấy khăn mặt nói: “Biết ngay cậu sẽ nói quá lên một chút mà, ha ha! Tôi đi tắm trước đây.”
Triệu Dật tắm xong thì hô to: “Quách Đông Lai! Mau đi tắm đi! Vận động xong thì phải bổ sung năng lượng. Tôi sắp chết đói rồi! Gọi thêm cả Lý Dương nữa, chúng ta đi ăn xiên nướng.”
“Được!”
Triệu Dật cầm điện thoại di động lên thì thấy có mấy cuộc gọi nhỡ của Đới Lương, nên lập tức nhấn gọi lại.
“Chú Đới! Có chuyện gì không?”
Đới Lương: “Liên quan đến mảng đầu tư phim truyền hình điện ảnh, có một số việc tôi phải báo cáo với chủ tịch một chút…”
Triệu Dật tựa người trên giường: “Chú cứ nói đi.”
Đới Lương: “Tôi đã bàn bạc xong với tổng giám đốc Đặng, dự án cũng đã được duyệt. Tôi cũng đã liên hệ với đạo diễn Trương Phong và Bành Yến như trong danh sách chủ tịch gửi. Đạo diễn Trương Phong sau khi xem kịch bản đã đồng ý hợp tác. Bành Yến cũng bày tỏ rất có hứng thú với kịch bản này, nhưng mà anh ta nói muốn gặp biên kịch trước. Sau khi đạo diễn Trương Phong biết chuyện này cũng nói hy vọng gặp được biên kịch một lần. Lý do của bọn họ đưa ra đều giống nhau là chỉ có nhà biên kịch mới là người hiểu rõ câu chuyện nhất. Cho dù là muốn việc quay phim diễn ra suôn sẻ hay diễn tốt vai diễn thì đều muốn giao lưu tốt với biên kịch…”
Triệu Dật cười nói: “Bọn họ muốn gặp tôi sao?”
Đới Lương: “Đúng vậy! Thái độ của bọn họ đều rất có thành ý. Lúc tôi nói cho họ biết biên kịch của bộ phim này cũng chính là nhà đầu tư, Bành Yến bày tỏ chỉ cần Giám đốc Triệu không có ý kiến gì thì anh ta sẽ bay đến Giang Châu gặp mặt một lần. Nếu như mọi người đàm phán thuận lợi, tiện thể có thể ký hợp đồng luôn. Đạo diễn Trương Phong cũng đang ở Giang Châu, đã bắt đầu lịch trình làm việc…”
Triệu Dật: “Được! Dù sao cũng là ngôi sao điện ảnh lớn, ngày thường muốn gặp cũng không thể gặp được. Chú cứ chuẩn bị đi! Sắp xếp được thời gian rồi báo sớm cho tôi là được.”
Đới Lương: “Vâng! Chủ tịch Triệu… Ngoài ra, tòa nhà văn phòng Đức Phong cũng đã hoạch định xong. Có thể chia ra làm bốn khu vực A B C D. Trước mắt thì bộ phận đầu tư phim truyền hình điện ảnh sử dụng một khu, bộ phận đầu tư cổ phiếu của chúng ta sử dụng một khu. Còn lại hai khu vực tạm thời bỏ trống, có thể bố trí một số máy tập thể hình, xem như là trung tâm thể hình cho nhân viên…”
Triệu Dật: “Được! Những việc này chú cứ sắp xếp rồi làm là được.”
Cúp điện thoại, Triệu Dật cảm thấy có chút kỳ lạ.
Ngôi sao điện ảnh lớn Bành Yến muốn tới gặp mặt mình sao?
Để thảo luận kịch bản ư?
Đây là kịch bản của hệ thống cho, chính mình cũng chỉ là một độc giả thôi nha!
Xem ra nhân lúc anh ta còn chưa đến thì phải đọc kỹ kịch bản mấy lần. Nếu không chính mình làm biên kịch mà cũng không hiểu rõ cốt truyện thì còn bàn luận thế nào được chứ?
Thực ra trao đổi như thế nào đó cũng không quan trọng lắm. Chỉ cần cuối cùng hắn đồng ý diễn là được.
Hệ thống chỉ định thì bọn họ chính là người thích hợp nhất, cần gì mình ở bên cạnh hướng dẫn nữa. Cứ tùy ý để bọn họ phát huy, đó mới chính là sự phối hợp ăn ý nhất!
Hôm sau là ngày diễn ra cuộc thi đấu bóng rổ. Triệu Dật xác nhận sẽ ra sân, qua sự tuyên truyền của lớp trưởng và lớp phó thể dục, cả lớp lập tức ào đến cổ vũ.
“Triệu Dật, cố lên!”
“Triệu Dật đẹp trai nhất!”
“Triệu Dật! Triệu Dật!”
“Lớp 2 cố lên!”
Không thể không nói, qua hoạt động liên hoan lần trước, danh tiếng của Triệu Dật trong lớp đã đạt đến cao nhất. Dù gần đây hắn không tổ chức hoạt động gì, nhưng mà hắn trực tiếp vượt qua các kiểm tra của giáo viên, có thể nghỉ học một cách quang minh chính đại. Điều này đã làm cho tất cả mọi người đều xem hắn như là thần tượng.
Triệu Dật mặc trang phục chơi bóng, vẫy tay với tất cả bạn học đang ở trên khán đài, ngay lập tức vang lên một trận hò reo vô cùng náo nhiệt.
Chương 280: Ngôi sao điện ảnh lớn muốn gặp tôi sao?
“Triệu Dật! Cậu thật sự tham gia cuộc thi đấu bóng rổ sao?”
Lúc hai người mồ hôi đầm đìa trở lại phòng ký túc xá, Lục Đào nghe quyết định của Triệu Dật thì có chút ngạc nhiên.
Triệu Dật lộ vẻ ghét bỏ nhìn Lục Đào: “Biểu cảm của cậu như vậy là thế nào? Tôi cũng là một thành viên của lớp 2 khoa quản trị kinh doanh đó nha! Tôi vì tập thể mà cống hiến thì có vấn đề gì sao?”
“Không có bệnh! Tư tưởng giác ngộ này rất cao nha!”
Lục Đào bật cười, nghiêng đầu hỏi: “Quách Đông Lai! Triệu Dật chơi bóng rổ thế nào?”
Quách Đông Lai uống một ngụm nước lớn, đặt ly xuống cảm thán nói: “Kỹ thuật của cậu ấy có chút bình thường, nhưng mà năng lực tố chất cơ thể thì rất mạnh. Nhìn qua thì cũng không khỏe đến mức đó, cũng không biết tập luyện như thế nào mà sức lực lại lớn như vậy. Hơn nữa lại còn vô cùng linh hoạt, khống chế bóng hay ném rổ cũng đều rất chuẩn…”
Không thể trách Quách Đông Lai lại hâm mộ như vậy. Chơi bóng rổ thì tố chất thể lực là quan trọng nhất!
Từ tốc độ đột phá, sự linh hoạt của cơ thể cho đến lực cơ thể hay sức bật các kiểu đều do tố chất cơ thể quyết định.
Cho dù kỹ thuật bạn có tốt đi chăng nữa mà cơ thể yếu ớt kém cỏi thì khi va chạm với người khác cũng sẽ bị đụng ngã, còn nói gì đến đánh bóng rổ cơ chứ?
Quách Đông Lai bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: “Tôi cảm thấy với tốc độ và lực va chạm của Triệu Dật, có lẽ cậu ấy đã từng chơi bóng bầu dục. Mẹ nó! Tôi có thể tưởng tượng được cảnh tượng đó. Một khi cậu ấy ôm bóng chạy dường như giống một chiếc xe tăng xung phong vậy, không thể nào cản lại được. Tựa như xe tăng đỏ ở trong phim, cứ chạy một mạch hất tung những người cản đường là được…”
Triệu Dật bật cười, cầm lấy khăn mặt nói: “Biết ngay cậu sẽ nói quá lên một chút mà, ha ha! Tôi đi tắm trước đây.”
Triệu Dật tắm xong thì hô to: “Quách Đông Lai! Mau đi tắm đi! Vận động xong thì phải bổ sung năng lượng. Tôi sắp chết đói rồi! Gọi thêm cả Lý Dương nữa, chúng ta đi ăn xiên nướng.”
“Được!”
Triệu Dật cầm điện thoại di động lên thì thấy có mấy cuộc gọi nhỡ của Đới Lương, nên lập tức nhấn gọi lại.
“Chú Đới! Có chuyện gì không?”
Đới Lương: “Liên quan đến mảng đầu tư phim truyền hình điện ảnh, có một số việc tôi phải báo cáo với chủ tịch một chút…”
Triệu Dật tựa người trên giường: “Chú cứ nói đi.”
Đới Lương: “Tôi đã bàn bạc xong với tổng giám đốc Đặng, dự án cũng đã được duyệt. Tôi cũng đã liên hệ với đạo diễn Trương Phong và Bành Yến như trong danh sách chủ tịch gửi. Đạo diễn Trương Phong sau khi xem kịch bản đã đồng ý hợp tác. Bành Yến cũng bày tỏ rất có hứng thú với kịch bản này, nhưng mà anh ta nói muốn gặp biên kịch trước. Sau khi đạo diễn Trương Phong biết chuyện này cũng nói hy vọng gặp được biên kịch một lần. Lý do của bọn họ đưa ra đều giống nhau là chỉ có nhà biên kịch mới là người hiểu rõ câu chuyện nhất. Cho dù là muốn việc quay phim diễn ra suôn sẻ hay diễn tốt vai diễn thì đều muốn giao lưu tốt với biên kịch…”
Triệu Dật cười nói: “Bọn họ muốn gặp tôi sao?”
Đới Lương: “Đúng vậy! Thái độ của bọn họ đều rất có thành ý. Lúc tôi nói cho họ biết biên kịch của bộ phim này cũng chính là nhà đầu tư, Bành Yến bày tỏ chỉ cần Giám đốc Triệu không có ý kiến gì thì anh ta sẽ bay đến Giang Châu gặp mặt một lần. Nếu như mọi người đàm phán thuận lợi, tiện thể có thể ký hợp đồng luôn. Đạo diễn Trương Phong cũng đang ở Giang Châu, đã bắt đầu lịch trình làm việc…”
Triệu Dật: “Được! Dù sao cũng là ngôi sao điện ảnh lớn, ngày thường muốn gặp cũng không thể gặp được. Chú cứ chuẩn bị đi! Sắp xếp được thời gian rồi báo sớm cho tôi là được.”
Đới Lương: “Vâng! Chủ tịch Triệu… Ngoài ra, tòa nhà văn phòng Đức Phong cũng đã hoạch định xong. Có thể chia ra làm bốn khu vực A B C D. Trước mắt thì bộ phận đầu tư phim truyền hình điện ảnh sử dụng một khu, bộ phận đầu tư cổ phiếu của chúng ta sử dụng một khu. Còn lại hai khu vực tạm thời bỏ trống, có thể bố trí một số máy tập thể hình, xem như là trung tâm thể hình cho nhân viên…”
Triệu Dật: “Được! Những việc này chú cứ sắp xếp rồi làm là được.”
Cúp điện thoại, Triệu Dật cảm thấy có chút kỳ lạ.
Ngôi sao điện ảnh lớn Bành Yến muốn tới gặp mặt mình sao?
Để thảo luận kịch bản ư?
Đây là kịch bản của hệ thống cho, chính mình cũng chỉ là một độc giả thôi nha!
Xem ra nhân lúc anh ta còn chưa đến thì phải đọc kỹ kịch bản mấy lần. Nếu không chính mình làm biên kịch mà cũng không hiểu rõ cốt truyện thì còn bàn luận thế nào được chứ?
Thực ra trao đổi như thế nào đó cũng không quan trọng lắm. Chỉ cần cuối cùng hắn đồng ý diễn là được.
Hệ thống chỉ định thì bọn họ chính là người thích hợp nhất, cần gì mình ở bên cạnh hướng dẫn nữa. Cứ tùy ý để bọn họ phát huy, đó mới chính là sự phối hợp ăn ý nhất!
Hôm sau là ngày diễn ra cuộc thi đấu bóng rổ. Triệu Dật xác nhận sẽ ra sân, qua sự tuyên truyền của lớp trưởng và lớp phó thể dục, cả lớp lập tức ào đến cổ vũ.
“Triệu Dật, cố lên!”
“Triệu Dật đẹp trai nhất!”
“Triệu Dật! Triệu Dật!”
“Lớp 2 cố lên!”
Không thể không nói, qua hoạt động liên hoan lần trước, danh tiếng của Triệu Dật trong lớp đã đạt đến cao nhất. Dù gần đây hắn không tổ chức hoạt động gì, nhưng mà hắn trực tiếp vượt qua các kiểm tra của giáo viên, có thể nghỉ học một cách quang minh chính đại. Điều này đã làm cho tất cả mọi người đều xem hắn như là thần tượng.
Triệu Dật mặc trang phục chơi bóng, vẫy tay với tất cả bạn học đang ở trên khán đài, ngay lập tức vang lên một trận hò reo vô cùng náo nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.