Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Chương 420: "Thật sự là có thể sao?"
Tg Quỷ Đỏ
28/01/2024
Đề cử quyền sách 'Bắt đầ từ một cái giếng biến dị' đọc giả có thể đi xem
Chương 420: Em định bán đứng anh sao?
Triệu Dật gật đầu hiểu ý: "Đây là điều bình thường. Thái độ của những người lớn tuổi đối với tình yêu hoàn toàn khác với thế hệ chúng ta."
Bạch Nguyệt thở dài: "Đúng vậy, bọn họ càng chú trọng điều kiện kinh tế. Dung mạo, khí chất bọn họ cũng không quá để ý. Trong lời nói của bọn họ, chính là nhan sắc không ăn được..."
Diệp Thiến quan tâm hỏi: "Vậy cậu định làm gì?"
Bạch Nguyệt cười khổ nói: "Mình có thể làm sao bây giờ? Đó là cha mẹ mình. Mặc dù mình không đồng ý với quan điểm của bọn họ, nhưng bọn họ cũng không muốn hại mình. Chẳng qua là có ý kiến khác nhau mà thôi. Bọn họ cho rằng nếu mình kết hôn gần hơn, nếu gặp chuyện gì thì có thể giúp đỡ và chăm sóc lẫn nhau tốt hơn.”
Triệu Dật mỉm cười: "Vậy cô có định trở về và ngoan ngoãn đi xem mắt không?"
Bạch Nguyệt vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Ngày thường còn có thể lấy cớ không về, dù sao tôi ở chỗ này bọn họ cũng không làm gì được tôi. Dù sao tôi còn chưa tốt nghiệp, nhưng mà lần này Tết Nguyên Đán sắp đến. Tết Nguyên Đán thì tôi phải về. Nếu thực sự phải đi xem mắt thì tôi cũng phải đi, dù gì thì cũng phải giải quyết chuyện đó ”.
Diệp Thiến mím môi cười nói: "Cậu xinh đẹp như vậy, người đàn ông gặp cậu nhất định sẽ rất vui đó nha. Hơn nữa được cha mẹ cậu đồng ý, mình sợ hắn sẽ theo đuổi cậu, sẽ chọc cho cậu giận luôn đấy."
Bạch Nguyệt hai tay mạnh mẽ vò vò tóc của mình, vẻ mặt luống cuống nói: "Mình có thể đại khái đoán được sau khi trở về sẽ xảy ra chuyện gì, cuộc sống lúc đó sẽ không còn ý nghĩa nữa. Cho nên mình chỉ mong qua năm mới trở lại đây nhanh chóng tìm được một công việc, có lẽ mình sẽ thoát khỏi áp lực ở nhà và những cuộc xem mắt mù quáng không hồi kết kia... Mình còn chưa đến 22 tuổi đã phải chịu nỗi đau khổ của những cô nhân viên văn phòng bị giục cưới khi về nhà vào Tết Nguyên Đán rồi, khổ quá mà”.
Diệp Thiến chớp chớp mắt nói: "Vậy thì… nếu như mang bạn trai trở về, chuyện này không phải là sẽ kết thúc sao?"
Bạch Nguyệt tức giận nói: "Mình đi đâu tìm bạn trai đây? Cậu còn muốn mình thuê bạn trai sao? Đừng nói mình không có tiền, tìm người không quen biết qua lại cùng giả bộ thân mật, nghĩ đến thôi đã thấy nổi da gà rồi..."
Diệp Thiến cười chỉ vào Triệu Dật: "Tại sao cậu không cầu xin Triệu Dật để anh ấy đi cùng cậu đi. Đừng nói những thư khác, chỉ riêng chiếc Porsche Ferrari của anh ấy dừng trước cửa nhà cậu thì cha mẹ cậu sẽ không bao giờ cằn nhằn cậu nữa. Rốt cuộc thì họ không phải là coi trọng điều kiện vật chất hay sao. Triệt Dật còn trẻ, cho dù họ muốn giục cậu kết hôn cũng không được nha. Nhưng ít nhất điều này cũng thể đảm bảo an toàn cho cậu trong ba năm. Sau ba năm cậu sẽ tìm được một công việc thì mọi thứ sẽ được cải thiện."
Triệu Dật hơi sửng sốt, Diệp Thiến có ý nghĩ để mình giả làm bạn trai của Bạch Nguyệt sao?
Bạch Nguyệt cũng sửng sốt. Cô ấy thật sự là trước không nghĩ tới biện pháp này, nhưng sau khi cẩn thận nghĩ lại, cô phát hiện Diệp Thiến nói dường như rất có đạo lý!
Nếu Triệu Dật thực sự sẵn sàng giả làm bạn trai của cô và cùng anh ấy về nhà một lần, với khí chất và vẻ ngoài con nhà giàu của Triệu Dật. Cha mẹ cô chắc chắn sẽ thấy hợp ý, làm gì còn bắt cô đi tìm bạn trai nữa chứ?
Có đốt đèn cũng khó tìm được một người bạn trai như Triệu Dật, đúng không?
Bạch Nguyệt quay đầu nhìn Diệp Thiến: "Thật sự là có thể sao?"
Diệp Thiến cười nói: "Đừng nhìn mình. Cậu thử cầu xin Triệu Dật xem anh ấy có nguyện ý hay không đã."
Bạch Nguyệt quay đầu, đáng thương nhìn lại: "Triệu đại gia..."
"Chờ đã."
Triệu Dật kéo Diệp Thiến ra ngoài ban công, thấp giọng hỏi: "Em đang định bán đứng anh đó sao?"
Diệp Thiến nhìn thoáng qua trong phòng, lúc này Bạch Nguyệt đã trở lại phòng bếp, tiếp đó thì thấp giọng nói: "Chuyện này em đã nghe cậu ấy phàn nàn mấy lần. Người nhà cậu ấy vừa rồi cũng thúc giục, gây áp lực. Nếu như có thể… Anh hãy giúp cậu ấy một chút đi.”
Triệu Dật nhìn Diệp Thiến với vẻ mặt kỳ lạ: "Giúp đỡ là chuyện nhỏ, dù sao cô ấy cũng là bạn thân tốt nhất của em. Anh cũng đã nói chuyện với cô ấy rất nhiều lần. Hơn nữa anh cũng có thể coi như một người bạn của cô ấy. Chỉ là anh thấy hơi kỳ lạ. Em yêu cầu anh giả làm bạn trai của cô ấy, tại sao cứ cảm thấy điều này cảm thấy có gì đó kỳ lạ?"
Hơi dừng lại một chút, Triệt Dật nghi hoặc nhìn Diệp Thiến: "Chẳng lẽ hai người các em âm mưu gì đó với anh đúng không?”
Diệp Thiến trợn trắng mắt nhìn Triệt Dật: "Có cần thiết không đây, chuyện đi xem mắt của nhà cậu ấy cũng không phải lần đầu tiên em nghe nói. Hơn nữa, anh là bạn trai của em, em còn muốn âm mưu gì với anh đây? Em là loại người tính toán như vậy sao?"
Triệu Dật suy nghĩ một chút cũng đúng. Hắn vừa mua một căn nhà và một chiếc xe hơi cho Diệp Thiến. Diệp Thiến đã rất cảm động và thậm chí cô ấy còn không muốn nhận. Làm sao cô ấy có thể gài bẫy mình vào lúc này?
Triệu Dật nghiêm túc hỏi: "Vậy em nói thật đi. Em thật sự muốn anh giả làm bạn trai của cô ấy, cùng cô ấy về nhà sao?"
Chương 420: Em định bán đứng anh sao?
Triệu Dật gật đầu hiểu ý: "Đây là điều bình thường. Thái độ của những người lớn tuổi đối với tình yêu hoàn toàn khác với thế hệ chúng ta."
Bạch Nguyệt thở dài: "Đúng vậy, bọn họ càng chú trọng điều kiện kinh tế. Dung mạo, khí chất bọn họ cũng không quá để ý. Trong lời nói của bọn họ, chính là nhan sắc không ăn được..."
Diệp Thiến quan tâm hỏi: "Vậy cậu định làm gì?"
Bạch Nguyệt cười khổ nói: "Mình có thể làm sao bây giờ? Đó là cha mẹ mình. Mặc dù mình không đồng ý với quan điểm của bọn họ, nhưng bọn họ cũng không muốn hại mình. Chẳng qua là có ý kiến khác nhau mà thôi. Bọn họ cho rằng nếu mình kết hôn gần hơn, nếu gặp chuyện gì thì có thể giúp đỡ và chăm sóc lẫn nhau tốt hơn.”
Triệu Dật mỉm cười: "Vậy cô có định trở về và ngoan ngoãn đi xem mắt không?"
Bạch Nguyệt vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Ngày thường còn có thể lấy cớ không về, dù sao tôi ở chỗ này bọn họ cũng không làm gì được tôi. Dù sao tôi còn chưa tốt nghiệp, nhưng mà lần này Tết Nguyên Đán sắp đến. Tết Nguyên Đán thì tôi phải về. Nếu thực sự phải đi xem mắt thì tôi cũng phải đi, dù gì thì cũng phải giải quyết chuyện đó ”.
Diệp Thiến mím môi cười nói: "Cậu xinh đẹp như vậy, người đàn ông gặp cậu nhất định sẽ rất vui đó nha. Hơn nữa được cha mẹ cậu đồng ý, mình sợ hắn sẽ theo đuổi cậu, sẽ chọc cho cậu giận luôn đấy."
Bạch Nguyệt hai tay mạnh mẽ vò vò tóc của mình, vẻ mặt luống cuống nói: "Mình có thể đại khái đoán được sau khi trở về sẽ xảy ra chuyện gì, cuộc sống lúc đó sẽ không còn ý nghĩa nữa. Cho nên mình chỉ mong qua năm mới trở lại đây nhanh chóng tìm được một công việc, có lẽ mình sẽ thoát khỏi áp lực ở nhà và những cuộc xem mắt mù quáng không hồi kết kia... Mình còn chưa đến 22 tuổi đã phải chịu nỗi đau khổ của những cô nhân viên văn phòng bị giục cưới khi về nhà vào Tết Nguyên Đán rồi, khổ quá mà”.
Diệp Thiến chớp chớp mắt nói: "Vậy thì… nếu như mang bạn trai trở về, chuyện này không phải là sẽ kết thúc sao?"
Bạch Nguyệt tức giận nói: "Mình đi đâu tìm bạn trai đây? Cậu còn muốn mình thuê bạn trai sao? Đừng nói mình không có tiền, tìm người không quen biết qua lại cùng giả bộ thân mật, nghĩ đến thôi đã thấy nổi da gà rồi..."
Diệp Thiến cười chỉ vào Triệu Dật: "Tại sao cậu không cầu xin Triệu Dật để anh ấy đi cùng cậu đi. Đừng nói những thư khác, chỉ riêng chiếc Porsche Ferrari của anh ấy dừng trước cửa nhà cậu thì cha mẹ cậu sẽ không bao giờ cằn nhằn cậu nữa. Rốt cuộc thì họ không phải là coi trọng điều kiện vật chất hay sao. Triệt Dật còn trẻ, cho dù họ muốn giục cậu kết hôn cũng không được nha. Nhưng ít nhất điều này cũng thể đảm bảo an toàn cho cậu trong ba năm. Sau ba năm cậu sẽ tìm được một công việc thì mọi thứ sẽ được cải thiện."
Triệu Dật hơi sửng sốt, Diệp Thiến có ý nghĩ để mình giả làm bạn trai của Bạch Nguyệt sao?
Bạch Nguyệt cũng sửng sốt. Cô ấy thật sự là trước không nghĩ tới biện pháp này, nhưng sau khi cẩn thận nghĩ lại, cô phát hiện Diệp Thiến nói dường như rất có đạo lý!
Nếu Triệu Dật thực sự sẵn sàng giả làm bạn trai của cô và cùng anh ấy về nhà một lần, với khí chất và vẻ ngoài con nhà giàu của Triệu Dật. Cha mẹ cô chắc chắn sẽ thấy hợp ý, làm gì còn bắt cô đi tìm bạn trai nữa chứ?
Có đốt đèn cũng khó tìm được một người bạn trai như Triệu Dật, đúng không?
Bạch Nguyệt quay đầu nhìn Diệp Thiến: "Thật sự là có thể sao?"
Diệp Thiến cười nói: "Đừng nhìn mình. Cậu thử cầu xin Triệu Dật xem anh ấy có nguyện ý hay không đã."
Bạch Nguyệt quay đầu, đáng thương nhìn lại: "Triệu đại gia..."
"Chờ đã."
Triệu Dật kéo Diệp Thiến ra ngoài ban công, thấp giọng hỏi: "Em đang định bán đứng anh đó sao?"
Diệp Thiến nhìn thoáng qua trong phòng, lúc này Bạch Nguyệt đã trở lại phòng bếp, tiếp đó thì thấp giọng nói: "Chuyện này em đã nghe cậu ấy phàn nàn mấy lần. Người nhà cậu ấy vừa rồi cũng thúc giục, gây áp lực. Nếu như có thể… Anh hãy giúp cậu ấy một chút đi.”
Triệu Dật nhìn Diệp Thiến với vẻ mặt kỳ lạ: "Giúp đỡ là chuyện nhỏ, dù sao cô ấy cũng là bạn thân tốt nhất của em. Anh cũng đã nói chuyện với cô ấy rất nhiều lần. Hơn nữa anh cũng có thể coi như một người bạn của cô ấy. Chỉ là anh thấy hơi kỳ lạ. Em yêu cầu anh giả làm bạn trai của cô ấy, tại sao cứ cảm thấy điều này cảm thấy có gì đó kỳ lạ?"
Hơi dừng lại một chút, Triệt Dật nghi hoặc nhìn Diệp Thiến: "Chẳng lẽ hai người các em âm mưu gì đó với anh đúng không?”
Diệp Thiến trợn trắng mắt nhìn Triệt Dật: "Có cần thiết không đây, chuyện đi xem mắt của nhà cậu ấy cũng không phải lần đầu tiên em nghe nói. Hơn nữa, anh là bạn trai của em, em còn muốn âm mưu gì với anh đây? Em là loại người tính toán như vậy sao?"
Triệu Dật suy nghĩ một chút cũng đúng. Hắn vừa mua một căn nhà và một chiếc xe hơi cho Diệp Thiến. Diệp Thiến đã rất cảm động và thậm chí cô ấy còn không muốn nhận. Làm sao cô ấy có thể gài bẫy mình vào lúc này?
Triệu Dật nghiêm túc hỏi: "Vậy em nói thật đi. Em thật sự muốn anh giả làm bạn trai của cô ấy, cùng cô ấy về nhà sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.