Chương 91: Chờ đợi ta
Yêu Dạ
26/03/2021
Chương 91:Chờ đợi ta
Cộc cộc cộc!
Vẻn vẹn qua nửa canh giờ, từ cửa Nam Vũ Lăng thành, hơn ba mươi chiếc chiến xa lao nhanh mà ra. Thất trưởng lão quả nhiên ngoan tâm, chỉ sai người thu thập tài vật trọng yếu, dẫn theo hơn ba trăm người còn lại ngồi chiến xa ra khỏi thành.
Trước đại chiến, Liễu gia đưa tất cả phụ nữ trẻ em đến các cứ điểm ẩn núp, tổng cộng có hai, ba ngàn người. Nếu mang theo hết toàn bộ hai ba ngàn người già phụ nữ trẻ em này, cần tiêu tốn rất nhiều ngày thời gian, tốc độ không thể nào nhanh được, trên trăm chiếc chiến xa mục tiêu cũng sẽ càng lớn, khả năng bị đuổi kịp rất cao.
Minh Xà bà bà giết sạch người bốn đại gia tộc ngay trước mặt Vũ đại nhân, còn giết cả Vũ Hận Triệu Hi, thậm chí sau cùng Vũ đại nhân cũng bị ép nhếch nhác đào tẩu.
Lúc này lửa giận trong lòng Vũ đại nhân thế nào chắc không cần nói cũng biết, hắn nhất định sẽ quay về mời tộc trưởng và cường giả Vũ gia ra tay truy sát Minh Xà bà bà. Nhưng Minh Xà bà bà ngồi phi thuyền thiết giáp, tốc độ nhanh cỡ nào? Khả năng lớn là không thể đuổi kịp.
Một khi đuổi không kịp, lửa giận trong lòng không chỗ phát tiết, Vũ đại nhân sẽ chuyển sự chú ý về phía Liễu gia, đến lúc đó Liễu gia tuyệt đối gà bay chó sủa.
Bởi thế vì bảo toàn Liễu gia, Thất trưởng lão đành phải bỏ mặc những người già phụ nữ trẻ em kia để đào tẩu trước. Chỉ cần bọn hắn trốn, Vũ đại nhân sẽ không nhắm đến gia quyến, dù sao làm vậy thanh danh không dễ nghe.
Còn về dư nghiệt bốn đại gia tộc liệu có trả thù, liệu có tàn sát những phụ nữ trẻ em đang ẩn núp kia, vậy chỉ còn biết phó mặc cho ý trời.
Hơn ba mươi chiếc chiến xa lao nhanh trong đêm, chẳng mấy chốc đã tan biến trong sơn đạo mênh mông, mỗi chiến xa đều được kéo bởi hai con Ngân Lang, tốc độ rất nhanh, một đêm qua đi đoán chừng đã cách xa Vũ Lăng thành mấy trăm dặm.
Trước khi đi Thất trưởng lão sai người thả một mồi lửa, dội dầu đen lên toàn bộ đại viện Liễu gia. Lúc này đại viện Liễu gia sớm đã hừng hực liệt hỏa, thế lửa xung thiên, chiếu rọi nửa góc trời.
Rời đi vội vàng, rất nhiều thứ không cách nào mang theo, bọn hắn phải tận lực nhanh chóng đến Thiên Đảo Hồ, không thể mang theo quá nhiều tài bảo linh tài. Vì không muốn cho dư nghiệt bốn đại gia tộc giành được, Thất trưởng lão đành phải một mồi lửa đốt trụi.
Trọn cả Vũ Lăng thành chìm trong hỗn loạn, Liễu gia chạy trốn, cường giả bốn đại gia tộc đều bị giết, trong thành không muốn loạn cũng không được.
Rất nhiều võ giả Ngoại đường của bốn đại gia tộc may mắn sống sót, lúc này bắt đầu điên cuồng cướp bóc tài vật bảo vật. Một ít tiểu gia tộc cũng nhúng tay vào tranh cướp, trong thành khó tránh khỏi dẫn phát hỗn chiến, Vũ Lăng thành vốn dĩ đã thây ngang khắp đồng, sau đêm nay xem ra sẽ triệt để biến thành thi thành.
Trời dần sáng tỏ, loạn chiến Vũ Lăng thành cũng đi đến hồi kết thúc, tài phú bốn đại gia tộc tích lũy nhiều năm bị cướp bóc sạch sẽ. Những võ giả Ngoại đường bốn đại gia tộc và một số tiểu gia tộc tham dự cướp đoạt đều bỏ trốn.
Lửa nơi đại viện Liễu gia cũng đã tắt, đại viện xưa kia xa hoa nhất trong thành, lúc này đã biến thành một phiến đất hoang vu. Khắp nơi trong thành toàn là thi thể, nước trong cống rãnh bị nhuộm đỏ ngầu.
Rất nhiều con dân trong thành bị ngộ sát, dù trời đã sáng hỗn loạn cũng đã kết thúc, song phần đông con dân vẫn thấp thỏm lo âu, không dám đi loạn. Phần đông bắt đầu đào tẩu, rời xa toà thi thành này.
Vẻn vẹn một đêm, Vũ Lăng thành vốn phồn hoa náo nhiệt bỗng chốc biến dạng.
Chẳng qua tình cảnh này rất thường thấy ở Bắc Mạc, mỗi thời mỗi khắc đều diễn ra, đây chính là quy tắc của Bắc Mạc.
Trong sơn đạo cách Vũ Lăng thành mấy trăm dặm về phía tây nam, ba mươi chiếc chiến xa vẫn đang bôn tẩu. Một đêm vô sự, chiến xa rời xa Vũ Lăng thành vài trăm dặm, nhưng thế không có nghĩa là đã an toàn, chưa đến Thiên Đảo Hồ liền vĩnh viễn chưa tính an toàn.
Chiến xa chỉ có hơn ba mươi chiếc, bởi thế một chiếc phải chen mười người trở lên, rất nhiều võ giả Liễu gia chen trong chiến xa, thần sắc ảm đạm, như người mất hồn.
Còn có càng nhiều võ giả bị thương ở các mức độ nặng nhẹ khác nhau, dù được băng bó, phục dụng thuốc chữa thương, nhưng đường núi xóc nảy thường xuyên kích động thương thế, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kêu rên thảm thiết.
Lục Ly ngồi trong chiếc xe ngựa thứ ba, trong xe ngựa này chỉ có hắn và Liễu Di, đường núi xóc nảy Lục Ly lại vẫn một mực hôn mê bất tỉnh, hắn bị thương quá nặng.
Toàn bộ xương cốt trước ngực đều đứt gẫy, lục phủ ngũ tạng bị đánh cho bầm dập, đấy còn là nhờ hắn mặc vào chiến giáp Huyền khí Địa giai của Triệu Duệ, bằng không sớm đã chết từ lâu.
Tiểu Bạch sấp ở bên người Lục Ly, cũng đang ngủ say, con thú nhỏ này Liễu Di không biết thuộc chủng loại gì, chỉ tưởng là tiểu sủng vật Lục Ly nuôi. Bởi vì nó một mực đi theo Lục Ly, nàng liền cũng mang theo Tiểu Bạch.
Liễu Di ngồi ở một bên, đầu tóc nàng rất loạn, trên người trên mặt đều có vệt bùn, sớm đã không còn phong thái và khí độ đại tiểu thư Liễu gia.
Nàng tựa lưng bên cửa sổ, trong mắt không một tia thần thái, cả người lung la lung lay theo chiến xa, tựa như một cái xác không hồn.
Đám người Thất trưởng lão không dám có chút nào chủ quan, một mực phái mấy tên trưởng lão Thần Hải Cảnh tản ra quanh năm mươi dặm trinh sát, vạn nhất gặp phải truy binh hoặc có võ giả chặn đường liền có thể sớm cảnh báo.
Lo lắng của đám người Thất trưởng lão là dư thừa, đêm qua một đêm vô sự, hai ngày bôn tẩu sau đó cũng bình an vô sự, không thấy có bất kỳ truy binh nào đuổi theo.
Gia tộc Vũ đại nhân cách Vũ Lăng thành rất xa, hắn muốn trở về cần phải có thời gian. Mà dù trở về, cường giả Vũ gia xuất động tất cũng phải trước đuổi theo truy sát Minh Xà bà bà, trong thời gian ngắn làm sao lại đi để ý tới Liễu gia cỏn con làm gì.
Ngày thứ ba, đội xe Liễu gia đã bôn tẩu được hơn ba ngàn dặm, đi cả ngày lẫn đêm, Ngân Lang không một phút ngừng nghỉ.
Đến lúc hoàng hôn, Lục Ly tỉnh lại!
Liễu Di cho hắn nuốt mấy viên đan dược chữa thương cao cấp, răng thú bên trong chiến giáp Huyền khí sáng lên le lói, tăng cường dược lực đến cực hạn.
Ba ngày qua đi, thương thế Lục Ly đã khôi phục rất nhiều, lục phủ ngũ tạng bầm dập sắp lành lại, xương cốt đứt gãy cũng bắt đầu khôi phục.
Lục Ly mở mắt ra, mê mang nhìn trần xe lay động, trong mắt rốt cục có một tia tinh thần. Hắn đảo mắt nhìn sang bên cạnh, thấy Liễu Di ngồi ở một bên ngủ say, Tiểu Bạch cũng ngủ say bên người hắn.
Hắn không nói gì, nhắm mắt lại hồi tưởng chuyện xảy ra đêm đó, trên mặt chớp qua một tia thống khổ và lo lắng.
- Tỷ tỷ …
Hắn thì thào, nhớ đến cảnh Lục Linh bị đốt thành một đoàn than đen, lập tức tim đau như đao cắt, lại nghĩ tới Lục Linh bị người mang đi, lúc này sinh tử chưa biết, hai người không biết có còn cơ hội gặp lại nhau, trong lòng hắn càng thêm đau đớn, co thắt lại.
Phốc
Trong người có máu tụ, hắn cứ nghĩ miên man, phẫn nộ công tâm, thế là phun ra máu, kinh động đến Liễu Di.
Liễu Di thấy mặt Lục Ly nhầy nhụa máu, thần sắc dữ tợn, ngực phập phồng kịch liệt, vội vàng nói:
- Lục Ly, ngươi sao vậy?
Hí hí
Tiểu Bạch bị đánh thức, mắt nhỏ lo lắng nhìn Lục Ly, duỗi ra đầu lưỡi liêm liếm lòng bàn tay hắn.
Lục Ly hít sâu mấy hơi, sắc mặt dần khôi phục bình tĩnh, hắn mở mắt hỏi:
- Mang tỷ tỷ ta đi là ai? Bọn họ mang tỷ tỷ ta đến đâu?
Liễu Di thấy thần sắc Lục Ly dần bình tĩnh lại, trong lòng cũng yên tâm, giải thích nói:
- Là Minh Xà bà bà của Thần Nữ cung Thanh Châu, các nàng hẳn là về trở lại Thanh Châu. Lục Ly ngươi đừng lo lắng, Thần Nữ cung rất cường đại, tỷ tỷ ngươi không sao đâu.
- Thanh Châu ở chỗ nào?
Lục Ly nghĩ nghĩ lại hỏi tiếp:
- Từ chỗ chúng ta đến Thanh Châu cần mất bao lâu?
- Ngươi không đi được!
Liễu Di lắc đầu thở dài:
- Chí ít trong thời gian ngắn ngươi không đi được, Thanh Châu ở phía đông nam Bắc Mạc, cách nguyên cả Quỷ Sát hải. Không đến Bất Diệt cảnh, không ngồi truyền tống trận hoặc phi thuyền thiết giáp, ngươi căn bản không đi được Thanh Châu.
- Bất Diệt cảnh?
Lục Ly nhắm mắt lại, trầm tư một lát, sau đó mở mắt nhìn qua ngoài xe lẩm bẩm nói:
- Tỷ tỷ, ta sẽ mau chóng tu luyện tới Bất Diệt cảnh, cứu ngươi trở về. Ngươi phải thật tốt, chờ đợi ta, chờ đợi ta …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.