Chương 591: Cứu ra Lục Nhân Hoàng
Yêu Dạ
26/06/2021
Ở lại một ngày trên Thiên Long Tuyết Sơn, sau đó Lục Ly và Lục Linh lên đường đi ra Bắc Mạc, dẫn theo bốn tên Nhân Hoàng tới đây không phải để chơi, mà là tới cứu người.
Hai tỷ đệ đau đáu chuyện này đã mấy chục năm, sở dĩ Lục Linh muốn nhất thống Vân Châu, một phần nguyên nhân rất lớn chính là vì để cứu ra phụ mẫu dưới Hàn Băng Thâm Uyên.
Lục Ly hoàn toàn không có khái niệm gì đối với phụ mẫu, nhưng Lục Linh lại ký ức rất khắc sâu. Dù khi đó nàng chỉ mới bốn tuổi. Nhưng cả đời này nàng vĩnh viễn không quên được cảnh Lục Nhân Hoàng đánh giết cừu địch trở về, nhìn thấy mẫu thân sắp chết đi, ngửa mặt lên trời gào thét bi thương.
Lúc Lục Nhân Hoàng ôm lấy thê tử rời đi, từng dặn dò Lục Linh không ít chuyện, vẻ thống khổ áy náy hổ thẹn trong mắt phụ thân khi ấy, Lục Linh khó mà quên được.
Phụ mẫu không phải phụ mẫu hợp tác, nhưng tình yêu thương mà phụ mẫu dành cho mình và đệ đệ là điều không thể nghi ngờ. Lục Linh lúc đó mới bốn tuổi, còn chưa hiểu được quá nhiều, chẳng qua từ thời điểm ấy đáy lòng nàng đã chôn xuống một ý niệm, nhất định phải cứu ra phụ mẫu. Ý niệm này chôn giấu hơn mười năm, giờ nàng đã có năng lực, lại sao có thể ngồi yên không quản?
Lục Ly mang theo Mông Thần và Dạ Tra, trước đó Mông Thần từng xuống Hàn Băng Thâm Uyên một lần, mặc dù chỉ đi được nửa đường, nhưng cũng tính là có kinh nghiệm. Lần này vừa khéo dùng làm dẫn đường, dẫn theo bốn tên Nhân Hoàng đi xuống cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Cả đám truyền tống tới lối ra, sau đó trực tiếp đi ra hồ vực ma quỷ.
Dạ Tra ra ngoài trước, an bài sự thể một phen, điều đi người quanh hồ vực ma quỷ, còn đảo quanh tuần tra một lần, xác định không có thám báo Trung Châu ẩn núp ở phụ cận.
Tiến ra hồ vực ma quỷ, chúng nhân không ngồi truyền tống trận mà tiếp tục bay thẳng về hướng bắc. Dạ Tra đi trước dò đường, không cho bất luận kẻ nào tới gần, miễn làm lộ thân phận chúng nhân.
Nhân Hoàng Vân Châu đi đến Bắc Mạc, điều này thật ra cũng chẳng phải đại sự gì. Lúc này chuyện Lục Linh khống chế Vân Châu phỏng chừng đã truyền tới tai các đại thế lực khắp Trung Châu.
Sở dĩ phải giữ bí mật như thế là bởi Lục Ly không muốn lộ ra sự tồn tại của Hoang giới.
Vân Châu cách bên này xa như vậy, mấy ngày trước Lục Ly và Lục Linh còn ở Vân Châu, thoáng cái đã trở về Bắc Mạc. Một khi tin tức này truyền ra, rất nhiều người đều sẽ đoán được sự tồn tại của Hoang giới, dù sao truyền tống trận đâu có thể truyền tống nhanh như vậy được.
Tốc độ chúng nhân đều rất nhanh, tốc độ Lục Ly thậm chí còn nhanh hơn xa Lục Linh, điều này khiến Lục Linh và mấy tên Nhân Hoàng đi theo không khỏi bất ngờ. Bọn hắn hành tẩu cả ngày lẫn đêm, không dừng lại dù chỉ một khắc, dọc đường toàn chọn phi hành nơi hoang sơn dã lĩnh, cứ thế bay thẳng tới Hàn Băng Thâm Uyên.
Bắc Mạc rốt cuộc vẫn quá nhỏ, chỉ tiêu tốn hơn hai ngày thời gian, bọn hắn liền đã tới phụ cận Hàn Băng Thâm Uyên. Trên đường đi không bị bất cứ kẻ nào phát hiện, nhưng sau khi đến Hàn Băng Thâm Uyên, Tử Hoàn Kiều lại sớm đã chờ sẵn.
Thiên Vũ Quốc một mực là địa bàn của Tử Hoàn Kiều, hắn có thể được đến tin tức, Lục Ly cũng không mấy ngạc nhiên. Tử Hoàn Kiều vẫn chưa đột phá Nhân Hoàng Cảnh, nhìn thấy Lục Ly dẫn theo nhiều Nhân Hoàng như vậy, không khỏi bị hù sợ, ngữ điệu thần sắc đều càng thêm cung kính mấy phần.
Tử Hoàn Kiều làm việc rất thông minh, phụ cận Hàn Băng Thâm Uyên không hề có người Tử gia nào, chỉ có mỗi mình Tử Hoàn Kiều, người các bộ lạc phụ cận đều bị hạ lệnh nghiêm cấm tới gần Hàn Băng Thâm Uyên.
Lần nữa trở lại Hàn Băng Thâm Uyên, thần sắc Lục Ly có chút phức tạp, Lục Linh cũng tràn đầy cảm xúc.
Hai tỷ đệ trưởng thành ngay trong bộ lạc Địch Long bên rìa Hàn Băng Thâm Uyên, hơn hai năm trước tỷ đệ còn bị người đè đầu cưỡi cổ trong bộ lạc. Hơn hai năm sau, một người trở thành Đại Đế Bắc Mạc, một người càng là chúa tể của Vân Châu.
Lục Linh quét mắt nhìn sang Tử Hoàn Kiều, Lục Ly khẽ gật đầu, tỏ ý Tử Hoàn Kiều không có vấn đề. Lục Linh liền dẫn người bay thẳng xuống Hàn Băng Thâm Uyên, phía Thâm Uyên có Thú Hoàng tồn tại, Huyền thú cường đại cũng không phải số ít.
Chẳng qua đối với một đám Nhân Hoàng mà nói thì chừng đó chưa đủ tạo thành áp lực, Huyền thú bình thường vừa cảm ứng được khí tức chúng nhân, lập tức cuống cuồng chạy ra xa. Huyền thú cường đại đều có linh trí rất cao, sẽ không hơi đâu đâm đầu đi chịu chết.
Ngay cả Thú Hoàng ở phụ cận Hàn Băng Thâm Uyên, vừa cảm ứng được khí tức mấy tên Nhân Hoàng liền đều sơm sớm triệt lui về hướng bắc, không muốn phát sinh xung đột với đám Nhân Hoàng này.
Hí hí
Đến gần Hàn Băng Thâm Uyên, Tiểu Bạch lại có chút nóng động bất an, réo gọi không ngừng. Lục Ly và Lục Linh liếc nhau một cái, trong lòng ẩn ẩn có chút kinh nghi.
Xem ra Tiểu Bạch và Thú Hoàng chết đi hơn hai năm trước có quan hệ rất lớn, bằng không sao vừa tới gần chỗ này Tiểu Bạch lại có phản ứng lớn đến vậy?
Lúc Thú Hoàng chết, Tiểu Bạch cũng từng có phản ứng rất lớn, khi ấy Lục Ly và Lục Linh đã mơ hồ có phỏng đoán. Chỉ là thời điểm đó Tiểu Bạch còn rất nhỏ yếu, hai người cũng không dám xác định, nhưng lúc này Tiểu Bạch đã biến thái vượt ngoài lẽ thường, là con của Thú Hoàng cũng nói được thông.
- Tiểu Bạch, Thú Hoàng trước kia ở chỗ này là mẹ của ngươi?
Lục Ly nhìn thấy vẻ bi thống trong mắt Tiểu Bạch, nhịn không được hỏi dò. Nhưng Tiểu Bạch lại lắc đầu, khiến Lục Ly và Lục Linh có chút mơ hồ.
Lục Ly nghĩ nghĩ lại hỏi:
- Thế Thú Hoàng kia có quan hệ với ngươi?
Lần này Tiểu Bạch khẽ gật đầu, vẻ bi thống trong mắt càng đậm, Lục Ly vỗ vỗ đầu nó, nói:
- Đừng thương tâm, sau này tìm xem những ai đã can dự vào trường chiến đấu kia, ta giúp ngươi tìm sau đó để ngươi đánh chết từng người một, báo thù cho Thú Hoàng.
Tiểu Bạch lần nữa lắc đầu, duỗi ra móng vuốt chỉ chỉ chính mình, Lục Ly thoáng cả kinh, hỏi:
- Sau này ngươi muốn tự mình báo thù?
Tiểu Bạch trùng trùng gật đầu, Lục Ly lại không biết phải nói gì. Lần đại chiến kia rất nhiều thế lực lớn đều nhúng tay vào, còn tới rất nhiều đại thế lực Thanh Châu, Tiểu Bạch muốn tự mình báo thù Lục Ly cũng không phản đối. Chẳng qua trong thời gian ngắn e rằng không được, hiện tại đi đắc tội đại thế lực Thanh Châu sẽ chỉ rước đến vô số phiền phức.
Thu lại Tiểu Bạch vào trong tay áo, Lục Ly và Lục Linh đứng trên Hàn Băng Thâm Uyên, từ chỗ này tầm mắt hai người có thể quét nhìn toàn bộ Thâm Uyên.
Thâm Uyên này rất rộng lớn, không thấy đâu là bến bờ, bốn phía toàn là băng tuyết dày đặc, cây cối rất thưa thớt, nơi này nhiệt độ không khí cực thấp, không kém thua phòng băng tại Thiên Long Tuyết Sơn là mấy.
Mông Thần liếc nhìn chúng nhân một lượt, sau đó mở miệng nói:
- Phía dưới Hàn Băng Thâm Uyên này có vô số hàn lưu, bên trong hàn khí lưu động tứ phía, vô cùng khủng bố. Lần trước ta gặp phải một cỗ hàn lưu, thân thể liền trực tiếp bị đông lại. Càng hướng xuống hàn lưu lại càng nhiều, bởi thế ta mới không dám xâm nhập sâu, nhất thời không cẩn thận liền sẽ bị đóng băng dưới đó. Hơn nữa... ta cảm giác được dưới đáy hẳn có Thú Hoàng cường đại trấn thủ, tuyệt đối là Thú Hoàng hệ Băng, bởi thế lần đi xuống cứu người này độ khó vẫn sẽ rất lớn.
Nghe xong Lục Linh sa vào trầm tư, lát sau mới nói:
- Khuất Thừa tu luyện áo nghĩa hệ Hỏa, lần này các ngươi đi theo hắn, tương hỗ chiếu ứng. Trên nguyên tắc giữ mạng là số một, nếu gặp phải nguy cơ tất chết, các ngươi có thể lập tức rút lui, không cần cường hành đi xuống.
Lục Ly khẽ gật đầu, xuống dưới là để cứu người, không phải để nạp mạng, không cần quá mức miễn cưỡng. Nếu người chưa cứu được, mấy tên Nhân Hoàng này lại bỏ mạng dưới đó, vậy liền được không bù mất.
Lục Ly nghĩ nghĩ một lúc rồi cũng dặn dò nói:
- Sau khi xuống dưới, các ngươi có thể lớn tiếng kêu gọi. Nếu phụ thân ta còn sống, hẳn là chính đang ở dưới vực sâu, các ngươi có thể liên hệ được với hắn là tốt nhất. Còn nếu thấy tình huống không đúng, các ngươi trước cứ rút lui đi lên, tìm chúng ta thương nghị bước hành động tiếp theo.
Lục Nhân Hoàng đã ở bên dưới mười tám năm, giờ vẫn còn chưa chết, hẳn là có được thủ đoạn giữ mạng, chỉ cần liên hệ với Lục Nhân Hoàng, cứu người liền sẽ đơn giản đi nhiều.
- Được rồi!
Lục Linh vung tay lên nói:
- Tất cả đi xuống đi.
Hưu
Năm tên Nhân Hoàng lập tức điều chỉnh khí thế tới trạng thái toàn thịnh, trên thân ba tên Nhân Hoàng còn lấp lánh ra chiến giáp Thánh giai, cứ thế hóa thành năm đạo lợi kiếm lao xuống dưới vực sâu.
Hai người Lục Ly và Lục Linh đều không giấu được vẻ căng thẳng, suốt ròng rã mấy chục năm, lần này cuối cùng hai người cũng nhìn thấy hi vọng, có thể gặp được phụ mẫu hay không, hết thảy đều xem ý trời…
…
Hai tỷ đệ đau đáu chuyện này đã mấy chục năm, sở dĩ Lục Linh muốn nhất thống Vân Châu, một phần nguyên nhân rất lớn chính là vì để cứu ra phụ mẫu dưới Hàn Băng Thâm Uyên.
Lục Ly hoàn toàn không có khái niệm gì đối với phụ mẫu, nhưng Lục Linh lại ký ức rất khắc sâu. Dù khi đó nàng chỉ mới bốn tuổi. Nhưng cả đời này nàng vĩnh viễn không quên được cảnh Lục Nhân Hoàng đánh giết cừu địch trở về, nhìn thấy mẫu thân sắp chết đi, ngửa mặt lên trời gào thét bi thương.
Lúc Lục Nhân Hoàng ôm lấy thê tử rời đi, từng dặn dò Lục Linh không ít chuyện, vẻ thống khổ áy náy hổ thẹn trong mắt phụ thân khi ấy, Lục Linh khó mà quên được.
Phụ mẫu không phải phụ mẫu hợp tác, nhưng tình yêu thương mà phụ mẫu dành cho mình và đệ đệ là điều không thể nghi ngờ. Lục Linh lúc đó mới bốn tuổi, còn chưa hiểu được quá nhiều, chẳng qua từ thời điểm ấy đáy lòng nàng đã chôn xuống một ý niệm, nhất định phải cứu ra phụ mẫu. Ý niệm này chôn giấu hơn mười năm, giờ nàng đã có năng lực, lại sao có thể ngồi yên không quản?
Lục Ly mang theo Mông Thần và Dạ Tra, trước đó Mông Thần từng xuống Hàn Băng Thâm Uyên một lần, mặc dù chỉ đi được nửa đường, nhưng cũng tính là có kinh nghiệm. Lần này vừa khéo dùng làm dẫn đường, dẫn theo bốn tên Nhân Hoàng đi xuống cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Cả đám truyền tống tới lối ra, sau đó trực tiếp đi ra hồ vực ma quỷ.
Dạ Tra ra ngoài trước, an bài sự thể một phen, điều đi người quanh hồ vực ma quỷ, còn đảo quanh tuần tra một lần, xác định không có thám báo Trung Châu ẩn núp ở phụ cận.
Tiến ra hồ vực ma quỷ, chúng nhân không ngồi truyền tống trận mà tiếp tục bay thẳng về hướng bắc. Dạ Tra đi trước dò đường, không cho bất luận kẻ nào tới gần, miễn làm lộ thân phận chúng nhân.
Nhân Hoàng Vân Châu đi đến Bắc Mạc, điều này thật ra cũng chẳng phải đại sự gì. Lúc này chuyện Lục Linh khống chế Vân Châu phỏng chừng đã truyền tới tai các đại thế lực khắp Trung Châu.
Sở dĩ phải giữ bí mật như thế là bởi Lục Ly không muốn lộ ra sự tồn tại của Hoang giới.
Vân Châu cách bên này xa như vậy, mấy ngày trước Lục Ly và Lục Linh còn ở Vân Châu, thoáng cái đã trở về Bắc Mạc. Một khi tin tức này truyền ra, rất nhiều người đều sẽ đoán được sự tồn tại của Hoang giới, dù sao truyền tống trận đâu có thể truyền tống nhanh như vậy được.
Tốc độ chúng nhân đều rất nhanh, tốc độ Lục Ly thậm chí còn nhanh hơn xa Lục Linh, điều này khiến Lục Linh và mấy tên Nhân Hoàng đi theo không khỏi bất ngờ. Bọn hắn hành tẩu cả ngày lẫn đêm, không dừng lại dù chỉ một khắc, dọc đường toàn chọn phi hành nơi hoang sơn dã lĩnh, cứ thế bay thẳng tới Hàn Băng Thâm Uyên.
Bắc Mạc rốt cuộc vẫn quá nhỏ, chỉ tiêu tốn hơn hai ngày thời gian, bọn hắn liền đã tới phụ cận Hàn Băng Thâm Uyên. Trên đường đi không bị bất cứ kẻ nào phát hiện, nhưng sau khi đến Hàn Băng Thâm Uyên, Tử Hoàn Kiều lại sớm đã chờ sẵn.
Thiên Vũ Quốc một mực là địa bàn của Tử Hoàn Kiều, hắn có thể được đến tin tức, Lục Ly cũng không mấy ngạc nhiên. Tử Hoàn Kiều vẫn chưa đột phá Nhân Hoàng Cảnh, nhìn thấy Lục Ly dẫn theo nhiều Nhân Hoàng như vậy, không khỏi bị hù sợ, ngữ điệu thần sắc đều càng thêm cung kính mấy phần.
Tử Hoàn Kiều làm việc rất thông minh, phụ cận Hàn Băng Thâm Uyên không hề có người Tử gia nào, chỉ có mỗi mình Tử Hoàn Kiều, người các bộ lạc phụ cận đều bị hạ lệnh nghiêm cấm tới gần Hàn Băng Thâm Uyên.
Lần nữa trở lại Hàn Băng Thâm Uyên, thần sắc Lục Ly có chút phức tạp, Lục Linh cũng tràn đầy cảm xúc.
Hai tỷ đệ trưởng thành ngay trong bộ lạc Địch Long bên rìa Hàn Băng Thâm Uyên, hơn hai năm trước tỷ đệ còn bị người đè đầu cưỡi cổ trong bộ lạc. Hơn hai năm sau, một người trở thành Đại Đế Bắc Mạc, một người càng là chúa tể của Vân Châu.
Lục Linh quét mắt nhìn sang Tử Hoàn Kiều, Lục Ly khẽ gật đầu, tỏ ý Tử Hoàn Kiều không có vấn đề. Lục Linh liền dẫn người bay thẳng xuống Hàn Băng Thâm Uyên, phía Thâm Uyên có Thú Hoàng tồn tại, Huyền thú cường đại cũng không phải số ít.
Chẳng qua đối với một đám Nhân Hoàng mà nói thì chừng đó chưa đủ tạo thành áp lực, Huyền thú bình thường vừa cảm ứng được khí tức chúng nhân, lập tức cuống cuồng chạy ra xa. Huyền thú cường đại đều có linh trí rất cao, sẽ không hơi đâu đâm đầu đi chịu chết.
Ngay cả Thú Hoàng ở phụ cận Hàn Băng Thâm Uyên, vừa cảm ứng được khí tức mấy tên Nhân Hoàng liền đều sơm sớm triệt lui về hướng bắc, không muốn phát sinh xung đột với đám Nhân Hoàng này.
Hí hí
Đến gần Hàn Băng Thâm Uyên, Tiểu Bạch lại có chút nóng động bất an, réo gọi không ngừng. Lục Ly và Lục Linh liếc nhau một cái, trong lòng ẩn ẩn có chút kinh nghi.
Xem ra Tiểu Bạch và Thú Hoàng chết đi hơn hai năm trước có quan hệ rất lớn, bằng không sao vừa tới gần chỗ này Tiểu Bạch lại có phản ứng lớn đến vậy?
Lúc Thú Hoàng chết, Tiểu Bạch cũng từng có phản ứng rất lớn, khi ấy Lục Ly và Lục Linh đã mơ hồ có phỏng đoán. Chỉ là thời điểm đó Tiểu Bạch còn rất nhỏ yếu, hai người cũng không dám xác định, nhưng lúc này Tiểu Bạch đã biến thái vượt ngoài lẽ thường, là con của Thú Hoàng cũng nói được thông.
- Tiểu Bạch, Thú Hoàng trước kia ở chỗ này là mẹ của ngươi?
Lục Ly nhìn thấy vẻ bi thống trong mắt Tiểu Bạch, nhịn không được hỏi dò. Nhưng Tiểu Bạch lại lắc đầu, khiến Lục Ly và Lục Linh có chút mơ hồ.
Lục Ly nghĩ nghĩ lại hỏi:
- Thế Thú Hoàng kia có quan hệ với ngươi?
Lần này Tiểu Bạch khẽ gật đầu, vẻ bi thống trong mắt càng đậm, Lục Ly vỗ vỗ đầu nó, nói:
- Đừng thương tâm, sau này tìm xem những ai đã can dự vào trường chiến đấu kia, ta giúp ngươi tìm sau đó để ngươi đánh chết từng người một, báo thù cho Thú Hoàng.
Tiểu Bạch lần nữa lắc đầu, duỗi ra móng vuốt chỉ chỉ chính mình, Lục Ly thoáng cả kinh, hỏi:
- Sau này ngươi muốn tự mình báo thù?
Tiểu Bạch trùng trùng gật đầu, Lục Ly lại không biết phải nói gì. Lần đại chiến kia rất nhiều thế lực lớn đều nhúng tay vào, còn tới rất nhiều đại thế lực Thanh Châu, Tiểu Bạch muốn tự mình báo thù Lục Ly cũng không phản đối. Chẳng qua trong thời gian ngắn e rằng không được, hiện tại đi đắc tội đại thế lực Thanh Châu sẽ chỉ rước đến vô số phiền phức.
Thu lại Tiểu Bạch vào trong tay áo, Lục Ly và Lục Linh đứng trên Hàn Băng Thâm Uyên, từ chỗ này tầm mắt hai người có thể quét nhìn toàn bộ Thâm Uyên.
Thâm Uyên này rất rộng lớn, không thấy đâu là bến bờ, bốn phía toàn là băng tuyết dày đặc, cây cối rất thưa thớt, nơi này nhiệt độ không khí cực thấp, không kém thua phòng băng tại Thiên Long Tuyết Sơn là mấy.
Mông Thần liếc nhìn chúng nhân một lượt, sau đó mở miệng nói:
- Phía dưới Hàn Băng Thâm Uyên này có vô số hàn lưu, bên trong hàn khí lưu động tứ phía, vô cùng khủng bố. Lần trước ta gặp phải một cỗ hàn lưu, thân thể liền trực tiếp bị đông lại. Càng hướng xuống hàn lưu lại càng nhiều, bởi thế ta mới không dám xâm nhập sâu, nhất thời không cẩn thận liền sẽ bị đóng băng dưới đó. Hơn nữa... ta cảm giác được dưới đáy hẳn có Thú Hoàng cường đại trấn thủ, tuyệt đối là Thú Hoàng hệ Băng, bởi thế lần đi xuống cứu người này độ khó vẫn sẽ rất lớn.
Nghe xong Lục Linh sa vào trầm tư, lát sau mới nói:
- Khuất Thừa tu luyện áo nghĩa hệ Hỏa, lần này các ngươi đi theo hắn, tương hỗ chiếu ứng. Trên nguyên tắc giữ mạng là số một, nếu gặp phải nguy cơ tất chết, các ngươi có thể lập tức rút lui, không cần cường hành đi xuống.
Lục Ly khẽ gật đầu, xuống dưới là để cứu người, không phải để nạp mạng, không cần quá mức miễn cưỡng. Nếu người chưa cứu được, mấy tên Nhân Hoàng này lại bỏ mạng dưới đó, vậy liền được không bù mất.
Lục Ly nghĩ nghĩ một lúc rồi cũng dặn dò nói:
- Sau khi xuống dưới, các ngươi có thể lớn tiếng kêu gọi. Nếu phụ thân ta còn sống, hẳn là chính đang ở dưới vực sâu, các ngươi có thể liên hệ được với hắn là tốt nhất. Còn nếu thấy tình huống không đúng, các ngươi trước cứ rút lui đi lên, tìm chúng ta thương nghị bước hành động tiếp theo.
Lục Nhân Hoàng đã ở bên dưới mười tám năm, giờ vẫn còn chưa chết, hẳn là có được thủ đoạn giữ mạng, chỉ cần liên hệ với Lục Nhân Hoàng, cứu người liền sẽ đơn giản đi nhiều.
- Được rồi!
Lục Linh vung tay lên nói:
- Tất cả đi xuống đi.
Hưu
Năm tên Nhân Hoàng lập tức điều chỉnh khí thế tới trạng thái toàn thịnh, trên thân ba tên Nhân Hoàng còn lấp lánh ra chiến giáp Thánh giai, cứ thế hóa thành năm đạo lợi kiếm lao xuống dưới vực sâu.
Hai người Lục Ly và Lục Linh đều không giấu được vẻ căng thẳng, suốt ròng rã mấy chục năm, lần này cuối cùng hai người cũng nhìn thấy hi vọng, có thể gặp được phụ mẫu hay không, hết thảy đều xem ý trời…
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.