Chương 594: Nhân Hoàng
Yêu Dạ
26/06/2021
Có Tử Hoàn Kiều ra mặt, thân phận Lục Ly và Lục Linh được đến bảo mật. Tử Hoàn Kiều trực tiếp lệnh cho võ giả phụ cận quảng trường trong thành lui ra, tất cả cường giả trong thành đều được cảnh cáo không phải phóng thích thần niệm, ai dám phóng thích thần niệm liền sẽ bị tính là gian tế, trực tiếp giết chết.
Lục Ly và Lục Linh gấp gáp quay về Linh Đế thành, bởi thế trên đường đều là ngồi truyền tống trận. Tử Hoàn Kiều trước một bước truyền tống tới Thiên Vũ thành, sau khi bố trí ổn thỏa mới truyền tống trở lại để Lục Ly Lục Linh đi qua.
Truyền tống đến Thiên Vũ Thành, trong quảng trường sớm đã trống rỗng, không một bóng người. Cũng không có bất kỳ thần niệm nào quét tới, năng lực bố trí của Tử Hoàn Kiều rất không sai.
Tiếp đó Tử Hoàn Kiều lại truyền tống đến Linh Đế thành, tìm tới Yên phu nhân an bài sự tình trong Linh Đế Thành. Sau gần nửa canh giờ, Tử Hoàn Kiều quay lại, Lục Ly và Lục Linh cùng truyền tống đi Linh Đế thành.
Quảng trường Linh Đế Thành cũng sớm đã trống rỗng, chẳng qua lần này lại có thần niệm dò xét tới, trong Linh Đế Thành rõ ràng còn có thám báo của các thế lực đối địch.
Vù vù
Ngay khi mấy đạo thần niệm thăm dò kia vừa lộ ra, Minh Vũ Vũ Hóa Thần lập tức dẫn theo hai tên trưởng lão Thanh Loan Tộc lao vút mà đi. Vừa rồi Yên phu nhân đã hạ nghiêm lệnh, ai dám dùng thần niệm thăm dò liền giết không cần luận. Mấy tên kia hẳn là thám báo từ các thế lực Trung Châu, nhất định phải giết chết.
Lục Ly và Lục Linh không quản, việc này tự có bọn Minh Vũ xử lý. Hắn dẫn Lục Linh tiến vào trong hoàng cung, Yên phu nhân mang theo đám người Bạch Lãnh sớm đã chờ sẵn từ trước.
- Cung nghênh Đại Đế, vị này là...
Yên phu nhân nhẹ nhàng thi lễ, hiếu kỳ nhìn về phía Lục Linh, mỹ nhân tuyệt sắc như thế khiến ngay cả Yên phu nhân đều không khỏi có chút đố kỵ. Dung mạo và khí chất Lục Linh thậm chí vượt trên cả Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương, tính được là mỹ nhân đỉnh cấp.
- Sau này lại nói kỹ với ngươi.
Lục Ly không có ý giải thích, phất tay dẫn Lục Linh trực tiếp đi tới cung điện nơi Lục Phi Tuyết đang cư trú. Dạ Tra và Yên phu nhân rõ ràng không biết chuyện về Lục Nhân Hoàng, chứng tỏ Lục Nhân Hoàng dù đi ra cũng chưa từng quấy nhiễu tới bất kỳ kẻ nào, chẳng qua Lục Ly tin tưởng hắn nhất định sẽ đi tìm Lục Phi Tuyết.
Lục Ly dẫn Lục Linh vội vàng tiến vào cung điện Lục Phi Tuyết, Lục Phi Tuyết đang thản nhiên uống trà trong đại điện. Nhìn thấy Lục Ly dắt một nữ tử tiến vào, lập tức vui mừng nói:
- Lục Ly, ngươi về rồi à? Ồ … ngươi tìm đâu ra tiểu cô nương xinh đẹp thế này.
Lộp bộp
Lục Ly và Lục Linh khẽ liếc nhau, trong lòng lần nữa trầm xuống. Lục Ly phất tay để đám người Yên phu nhân đi theo sau lưng lui xuống, tiếp đó mới trầm giọng hỏi Lục Phi Tuyết:
- Tiểu cô, ngươi có gặp qua phụ thân ta không?
- Phụ thân ngươi …
Lục Phi Tuyết nhíu mày hỏi ngược lại:
- Sao hỏi thế? Chẳng lẽ phụ thân ngươi đi ra?
- Tỷ …
Lục Ly nhìn lại Lục Linh, hiện tại hắn có chút mơ hồ. Căn cứ theo như kết quả thăm dò của hai người Khuất Thừa, Lục Nhân Hoàng hẳn đã đi ra. Chỉ là nếu hắn đi ra rồi, làm sao lại không tìm hiểu tin tức. Làm sao có thể không tìm kiếm các nàng? Làm sao không tới gặp Lục Phi Tuyết?
Tròng mắt Lục Linh thoáng lấp lánh, dù là lấy trí tuệ của nàng cũng nghĩ không thông. Chẳng qua nàng phản ứng rất nhanh, hai gối quỳ xuống đất, dập đầu ba lượt với Lục Phi Tuyết, thổn thức nói:
- Chất nữ Lục Linh, gặp qua tiểu cô.
- Chất nữ Lục Linh?
Lục Phi Tuyết khẽ cả kinh, nhìn Lục Linh vài lần, tròng mắt thoáng chốc liền đỏ lên, vội vàng bước tới đỡ dậy Lục Linh, nghẹn ngào nói:
- Chất nữ ngoan của ta, mau dậy đi, mau dậy đi. Lục Ly, sao ngươi tìm được về tỷ tỷ? Quá tốt rồi, quá tốt rồi...
Lục Linh kể lại toàn bộ sự tình về Lục Ly cho Lục Phi Tuyết nghe, mấy năm qua Lục Phi Tuyết vẫn luôn nhớ mong Lục Linh, trong lòng rất tiếc thương và lo lắng cho đứa cháu gái này. Hôm nay rốt cục gặp được nhau, sao nàng không nghẹn ngào cho được?
Lục Phi Tuyết khóc không thành tiếng, giọng nấc cả lại, Lục Linh mím môi nhìn Lục Phi Tuyết, miệng khẽ mỉm cười. Chuyện về tiểu cô Lục Phi Tuyết Lục Ly sớm đã nói cho nàng, nàng cũng rất thương yêu vị cô cô này, dù sao cũng là muội muội duy nhất của phụ thân.
Lục Phi Tuyết kéo tay Lục Linh không ngừng hỏi thăm, Lục Ly đứng bên nhíu mày suy tư về chuyện Lục Nhân Hoàng. Theo như những gì hai người Khuất Thừa thăm dò được mà nói, phụ thân hắn hẳn đã đi ra trong đoạn thời gian hắn tới Vân Châu. Một tháng trước dưới vực sâu còn có vết tích ngươi sinh sống, nói như vậy Lục Nhân Hoàng đã ở bên trong vài chục năm.
Dựa theo lẽ thường mà luận!
Một người tự cách ly vài chục năm, sau khi đi ra việc đầu tiên cần làm nhất định phải là tìm hiểu tin tức. Bắc Mạc là địa bàn của Lục Ly, khắp nơi đều có truyền thuyết đồn thổi về hắn, tùy tiện tìm người nào đó đều có thể nghe ngóng được.
Mấy chục năm trước Lục Nhân Hoàng đã có thể quét ngang Nhân Hoàng, dù cảnh giới không có bất kỳ đột phá nào, muốn tìm hiểu tin tức vẫn là điều quá đơn giản.
Cứ thế mà luận, Lục Nhân Hoàng khẳng định sẽ đến Linh Đế Thành, tiếp đó nhẹ nhàng thăm dò ra được sự tồn tại của Lục Phi Tuyết. Hắn ai đều có thể không gặp, nhưng muội muội ruột của mình sao lại có thể không gặp?
Vấn đề chính ở chỗ này, Lục Phi Tuyết căn bản chưa từng gặp qua Lục Nhân Hoàng!
Phía bên kia Lục Phi Tuyết và Lục Linh hàn huyên một lúc lâu, mãi sau đó mới nhớ tới chuyện Lục Nhân Hoàng, Lục Linh bèn giải thích mấy câu.
Lục Phi Tuyết nhíu mày, trầm ngâm thoáng chốc, lát sau mới đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói:
- Nửa tháng trước, ta còn đang bế quan thì bỗng ẩn ẩn cảm ứng được một đạo thần niệm cường đại lặng lẽ dò xét mình. Mới đầu ta còn không biết, đến sau mới giật mình cả kinh. Chỉ là đạo thần niệm kia tan biến rất nhanh, vì việc này ta còn hỏi dò qua đám người Bạch Yên Minh Vũ, bọn họ đều nói không thu được tin tức gì. Bắc Mạc cũng không có cường giả lạ mặt nào xuất hiện, chẳng lẽ là đại ca đang dò xét ta?
- Chắc vậy!
Lục Phi Tuyết nghĩ nghĩ rồi nói tiếp:
- Đạo thần niệm kia rất cường đại, ít nhất phải là Nhân Hoàng Cảnh. Một tên Nhân Hoàng sẽ không vô duyên vô cớ dò xét ta lâu đến vậy, dù sao ta ở Bắc Mạc cũng chẳng phải nhân vật quan trọng gì, trong khi đám người Bạch Yên và Minh Vũ Vũ Hóa Thần lại đều không cảm ứng được có người đang dò xét mình.
- Cái này...
Lục Ly và Lục Linh không khỏi nghi hoặc, nếu cường giả bí ẩn kia đúng là Lục Nhân Hoàng, thế vì sao hắn lại không đi ra gặp mặt Lục Phi Tuyết? Vì sao không tìm Lục Ly và Lục Linh? Dù chỉ là lưu lại mảnh giấy cũng được a.
- Tiểu cô!
Nghĩ đến mảnh giấy, Lục Ly vội vàng hỏi Lục Phi Tuyết:
- Ngươi đã kiểm tra trong điện này chưa? Có gặp qua mảnh giấy hay thứ nào đại loại như vậy không?
- Không có a …
Lục Phi Tuyết mơ hồ chớp chớp mắt, nói:
- Mỗi ngày đều có thị nữ quét dọn cung điện, nhưng không nhìn thấy mảnh giấy hay thứ nào đại loại như vậy cả.
Lục Ly vẫn chưa yên tâm, thần niệm bắt đầu quét nhìn trong cung điện, một lần lại tiếp một lần. Lát sau, tròng mắt hắn đột nhiên sáng rực lên, tung người lao vút ra phía trước cung điện.
Thần niệm Lục Linh cũng quét tới, cả người khẽ run lên, thân hình chớp lóe lao vút theo. Lục Phi Tuyết mơ hồ đi ra, thuận theo ánh mắt Lục Ly nhìn lên cửa phía trước cung điện.
A
Vừa ngước mặt lên, tròng mắt Lục Phi Tuyết lập tức đỏ ngầu, nước mắt trượt xuống như mưa, miệng không ngừng thì thào:
- Đại ca, ngươi thật nhẫn tâm, đi ra mà không chịu gặp Phi Tuyết một lần…
Trên cửa chính ngoài cung điện có hai chữ nho nhỏ, hai chữ kia rõ ràng là bị người dùng binh khí khắc lên. Nét chữ như mây trôi nước chảy, cứng cáp có lực, chính là hai chữ “Nhân Hoàng”. Hai chữ này tương đối nhỏ, hơn nữa còn được khắc không sâu, nếu không nhìn kỹ, căn bản không phát hiện ra được.
Lục Nhân Hoàng quả nhiên đi ra!
Nhưng vì sao hắn lại không gặp mặt Lục Phi Tuyết, cũng không tiến vào Hoang giới tìm Lục Ly, điểm này đúng là khó hiểu.
Lục Ly và Lục Linh gấp gáp quay về Linh Đế thành, bởi thế trên đường đều là ngồi truyền tống trận. Tử Hoàn Kiều trước một bước truyền tống tới Thiên Vũ thành, sau khi bố trí ổn thỏa mới truyền tống trở lại để Lục Ly Lục Linh đi qua.
Truyền tống đến Thiên Vũ Thành, trong quảng trường sớm đã trống rỗng, không một bóng người. Cũng không có bất kỳ thần niệm nào quét tới, năng lực bố trí của Tử Hoàn Kiều rất không sai.
Tiếp đó Tử Hoàn Kiều lại truyền tống đến Linh Đế thành, tìm tới Yên phu nhân an bài sự tình trong Linh Đế Thành. Sau gần nửa canh giờ, Tử Hoàn Kiều quay lại, Lục Ly và Lục Linh cùng truyền tống đi Linh Đế thành.
Quảng trường Linh Đế Thành cũng sớm đã trống rỗng, chẳng qua lần này lại có thần niệm dò xét tới, trong Linh Đế Thành rõ ràng còn có thám báo của các thế lực đối địch.
Vù vù
Ngay khi mấy đạo thần niệm thăm dò kia vừa lộ ra, Minh Vũ Vũ Hóa Thần lập tức dẫn theo hai tên trưởng lão Thanh Loan Tộc lao vút mà đi. Vừa rồi Yên phu nhân đã hạ nghiêm lệnh, ai dám dùng thần niệm thăm dò liền giết không cần luận. Mấy tên kia hẳn là thám báo từ các thế lực Trung Châu, nhất định phải giết chết.
Lục Ly và Lục Linh không quản, việc này tự có bọn Minh Vũ xử lý. Hắn dẫn Lục Linh tiến vào trong hoàng cung, Yên phu nhân mang theo đám người Bạch Lãnh sớm đã chờ sẵn từ trước.
- Cung nghênh Đại Đế, vị này là...
Yên phu nhân nhẹ nhàng thi lễ, hiếu kỳ nhìn về phía Lục Linh, mỹ nhân tuyệt sắc như thế khiến ngay cả Yên phu nhân đều không khỏi có chút đố kỵ. Dung mạo và khí chất Lục Linh thậm chí vượt trên cả Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương, tính được là mỹ nhân đỉnh cấp.
- Sau này lại nói kỹ với ngươi.
Lục Ly không có ý giải thích, phất tay dẫn Lục Linh trực tiếp đi tới cung điện nơi Lục Phi Tuyết đang cư trú. Dạ Tra và Yên phu nhân rõ ràng không biết chuyện về Lục Nhân Hoàng, chứng tỏ Lục Nhân Hoàng dù đi ra cũng chưa từng quấy nhiễu tới bất kỳ kẻ nào, chẳng qua Lục Ly tin tưởng hắn nhất định sẽ đi tìm Lục Phi Tuyết.
Lục Ly dẫn Lục Linh vội vàng tiến vào cung điện Lục Phi Tuyết, Lục Phi Tuyết đang thản nhiên uống trà trong đại điện. Nhìn thấy Lục Ly dắt một nữ tử tiến vào, lập tức vui mừng nói:
- Lục Ly, ngươi về rồi à? Ồ … ngươi tìm đâu ra tiểu cô nương xinh đẹp thế này.
Lộp bộp
Lục Ly và Lục Linh khẽ liếc nhau, trong lòng lần nữa trầm xuống. Lục Ly phất tay để đám người Yên phu nhân đi theo sau lưng lui xuống, tiếp đó mới trầm giọng hỏi Lục Phi Tuyết:
- Tiểu cô, ngươi có gặp qua phụ thân ta không?
- Phụ thân ngươi …
Lục Phi Tuyết nhíu mày hỏi ngược lại:
- Sao hỏi thế? Chẳng lẽ phụ thân ngươi đi ra?
- Tỷ …
Lục Ly nhìn lại Lục Linh, hiện tại hắn có chút mơ hồ. Căn cứ theo như kết quả thăm dò của hai người Khuất Thừa, Lục Nhân Hoàng hẳn đã đi ra. Chỉ là nếu hắn đi ra rồi, làm sao lại không tìm hiểu tin tức. Làm sao có thể không tìm kiếm các nàng? Làm sao không tới gặp Lục Phi Tuyết?
Tròng mắt Lục Linh thoáng lấp lánh, dù là lấy trí tuệ của nàng cũng nghĩ không thông. Chẳng qua nàng phản ứng rất nhanh, hai gối quỳ xuống đất, dập đầu ba lượt với Lục Phi Tuyết, thổn thức nói:
- Chất nữ Lục Linh, gặp qua tiểu cô.
- Chất nữ Lục Linh?
Lục Phi Tuyết khẽ cả kinh, nhìn Lục Linh vài lần, tròng mắt thoáng chốc liền đỏ lên, vội vàng bước tới đỡ dậy Lục Linh, nghẹn ngào nói:
- Chất nữ ngoan của ta, mau dậy đi, mau dậy đi. Lục Ly, sao ngươi tìm được về tỷ tỷ? Quá tốt rồi, quá tốt rồi...
Lục Linh kể lại toàn bộ sự tình về Lục Ly cho Lục Phi Tuyết nghe, mấy năm qua Lục Phi Tuyết vẫn luôn nhớ mong Lục Linh, trong lòng rất tiếc thương và lo lắng cho đứa cháu gái này. Hôm nay rốt cục gặp được nhau, sao nàng không nghẹn ngào cho được?
Lục Phi Tuyết khóc không thành tiếng, giọng nấc cả lại, Lục Linh mím môi nhìn Lục Phi Tuyết, miệng khẽ mỉm cười. Chuyện về tiểu cô Lục Phi Tuyết Lục Ly sớm đã nói cho nàng, nàng cũng rất thương yêu vị cô cô này, dù sao cũng là muội muội duy nhất của phụ thân.
Lục Phi Tuyết kéo tay Lục Linh không ngừng hỏi thăm, Lục Ly đứng bên nhíu mày suy tư về chuyện Lục Nhân Hoàng. Theo như những gì hai người Khuất Thừa thăm dò được mà nói, phụ thân hắn hẳn đã đi ra trong đoạn thời gian hắn tới Vân Châu. Một tháng trước dưới vực sâu còn có vết tích ngươi sinh sống, nói như vậy Lục Nhân Hoàng đã ở bên trong vài chục năm.
Dựa theo lẽ thường mà luận!
Một người tự cách ly vài chục năm, sau khi đi ra việc đầu tiên cần làm nhất định phải là tìm hiểu tin tức. Bắc Mạc là địa bàn của Lục Ly, khắp nơi đều có truyền thuyết đồn thổi về hắn, tùy tiện tìm người nào đó đều có thể nghe ngóng được.
Mấy chục năm trước Lục Nhân Hoàng đã có thể quét ngang Nhân Hoàng, dù cảnh giới không có bất kỳ đột phá nào, muốn tìm hiểu tin tức vẫn là điều quá đơn giản.
Cứ thế mà luận, Lục Nhân Hoàng khẳng định sẽ đến Linh Đế Thành, tiếp đó nhẹ nhàng thăm dò ra được sự tồn tại của Lục Phi Tuyết. Hắn ai đều có thể không gặp, nhưng muội muội ruột của mình sao lại có thể không gặp?
Vấn đề chính ở chỗ này, Lục Phi Tuyết căn bản chưa từng gặp qua Lục Nhân Hoàng!
Phía bên kia Lục Phi Tuyết và Lục Linh hàn huyên một lúc lâu, mãi sau đó mới nhớ tới chuyện Lục Nhân Hoàng, Lục Linh bèn giải thích mấy câu.
Lục Phi Tuyết nhíu mày, trầm ngâm thoáng chốc, lát sau mới đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói:
- Nửa tháng trước, ta còn đang bế quan thì bỗng ẩn ẩn cảm ứng được một đạo thần niệm cường đại lặng lẽ dò xét mình. Mới đầu ta còn không biết, đến sau mới giật mình cả kinh. Chỉ là đạo thần niệm kia tan biến rất nhanh, vì việc này ta còn hỏi dò qua đám người Bạch Yên Minh Vũ, bọn họ đều nói không thu được tin tức gì. Bắc Mạc cũng không có cường giả lạ mặt nào xuất hiện, chẳng lẽ là đại ca đang dò xét ta?
- Chắc vậy!
Lục Phi Tuyết nghĩ nghĩ rồi nói tiếp:
- Đạo thần niệm kia rất cường đại, ít nhất phải là Nhân Hoàng Cảnh. Một tên Nhân Hoàng sẽ không vô duyên vô cớ dò xét ta lâu đến vậy, dù sao ta ở Bắc Mạc cũng chẳng phải nhân vật quan trọng gì, trong khi đám người Bạch Yên và Minh Vũ Vũ Hóa Thần lại đều không cảm ứng được có người đang dò xét mình.
- Cái này...
Lục Ly và Lục Linh không khỏi nghi hoặc, nếu cường giả bí ẩn kia đúng là Lục Nhân Hoàng, thế vì sao hắn lại không đi ra gặp mặt Lục Phi Tuyết? Vì sao không tìm Lục Ly và Lục Linh? Dù chỉ là lưu lại mảnh giấy cũng được a.
- Tiểu cô!
Nghĩ đến mảnh giấy, Lục Ly vội vàng hỏi Lục Phi Tuyết:
- Ngươi đã kiểm tra trong điện này chưa? Có gặp qua mảnh giấy hay thứ nào đại loại như vậy không?
- Không có a …
Lục Phi Tuyết mơ hồ chớp chớp mắt, nói:
- Mỗi ngày đều có thị nữ quét dọn cung điện, nhưng không nhìn thấy mảnh giấy hay thứ nào đại loại như vậy cả.
Lục Ly vẫn chưa yên tâm, thần niệm bắt đầu quét nhìn trong cung điện, một lần lại tiếp một lần. Lát sau, tròng mắt hắn đột nhiên sáng rực lên, tung người lao vút ra phía trước cung điện.
Thần niệm Lục Linh cũng quét tới, cả người khẽ run lên, thân hình chớp lóe lao vút theo. Lục Phi Tuyết mơ hồ đi ra, thuận theo ánh mắt Lục Ly nhìn lên cửa phía trước cung điện.
A
Vừa ngước mặt lên, tròng mắt Lục Phi Tuyết lập tức đỏ ngầu, nước mắt trượt xuống như mưa, miệng không ngừng thì thào:
- Đại ca, ngươi thật nhẫn tâm, đi ra mà không chịu gặp Phi Tuyết một lần…
Trên cửa chính ngoài cung điện có hai chữ nho nhỏ, hai chữ kia rõ ràng là bị người dùng binh khí khắc lên. Nét chữ như mây trôi nước chảy, cứng cáp có lực, chính là hai chữ “Nhân Hoàng”. Hai chữ này tương đối nhỏ, hơn nữa còn được khắc không sâu, nếu không nhìn kỹ, căn bản không phát hiện ra được.
Lục Nhân Hoàng quả nhiên đi ra!
Nhưng vì sao hắn lại không gặp mặt Lục Phi Tuyết, cũng không tiến vào Hoang giới tìm Lục Ly, điểm này đúng là khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.