Bật Hack Yêu Đương Của Hệ Thống
Chương 1: Yêu đương với ba nuôi giàu có (1)
Quất Tử Chu
07/03/2023
Edit: Min
Đào Nguyện cầm hộp vẽ tranh bước vào lớp học. Trong lớp có khoảng hai mươi cái bàn dài, cậu chọn một cái bên cạnh cửa sổ và đi qua ngồi xuống, chờ giáo viên dạy vẽ tranh Trung Quốc đến lớp.
Phòng học sạch sẽ sáng sủa, ở các góc có trang trí các lọ hoa, trên bục giảng và trên các bàn ở dãy cuối cùng của lớp học cũng được cắm hoa tươi.
Trong lớp có vài nữ sinh đang ngồi nhỏ giọng nói chuyện phiếm với nhau. Dù lớp học vẫn chưa bắt đầu, học sinh cũng không được lớn tiếng ồn ào ở trong phòng học, đây là quy định của Học viện Quốc Học.
Sau khi Đào Nguyện bày hết dụng cụ vẽ tranh ra ngoài thì chống cằm ngồi ngẩn người. Rèm cửa sổ vẽ tranh thuỷ mặc được buộc lại, cửa sổ đang mở, cậu đưa mắt về phía cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài.
Phòng học tốt như vậy, môi trường học tốt như vậy, cùng tồn tại đằng sau sự tao nhã và xa hoa chính là cần rất nhiều tiền để chống đỡ, tất nhiên là học phí của Học viện Quốc Học rất đắt đỏ. Ba mẹ của nguyên chủ đều đã mất và chỉ còn một người em trai bị bệnh, cậu ấy sắp không đủ khả năng trang trải học phí ở đây nữa rồi. Nhưng nếu Đào Nguyện đã thay thế cậu ấy thì tất nhiên là sẽ nghĩ cách kiếm tiền để đóng học phí, cũng như giúp cậu ấy thực hiện ước mơ của mình.
Các học sinh lần lượt vào lớp, không lâu sau khi tiếng chuông nhắc nhở vào lớp vang lên, một người đàn ông trung niên bụng phệ eo tròn và mặc một chiếc áo sơ mi trắng đã được cải tiến có yếu tố hán phục bước vào. Đây là giáo viên dạy vẽ tranh Trung Quốc của bọn họ, cũng là chủ nhiệm lớp này, tên là Hồ Văn Sơn. Ông ta là một người trung niên phúc hậu, nhưng không biết có phải tại vì ông ta là giáo viên dạy vẽ tranh Trung Quốc hay không, rõ ràng không hề có một chút khí chất cổ xưa nào vậy mà cứ thích mặc đồ cổ trang.
Hồ Văn Sơn ngồi xuống phía sau bục giảng, nhìn các học sinh bên dưới, nói: "Trước khi bắt đầu tiết học, thầy có vài điều muốn nói với các em. Danh sách những người giành được học bổng đã công bố rồi, học bổng dành cho lứa tuổi và học bổng chung của lớp chúng ta vẫn là bạn Từ Thiếu Viêm giành được. Chúc mừng em Từ Thiếu Viêm, nhớ đề phòng tính kiêu ngạo và thiếu kiên nhẫn, tiếp tục cố gắng để hoàn thiện bản thân."
"Cảm ơn thầy, em sẽ cố gắng hơn." Từ Thiếu Viêm cười nói, cũng khẽ gật đầu với những bạn học đang dùng ánh mắt chúc mừng xung quanh.
Hồ Văn Sơn đưa mắt nhìn Đào Nguyện, quan sát phản ứng của cậu. Thấy cậu bình tĩnh như vậy khiến ông ta cảm thấy hơi ngạc nhiên. Đợi một lúc lâu mà cậu vẫn không có phản ứng gì, ông ta chỉ có thể hắng giọng nói: "Được rồi, vậy......, ừm, bắt đầu học thôi."
Sự bình tĩnh của Đào Nguyện cũng khiến các bạn học khác rất ngạc nhiên, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cậu.
Hồ Văn Sơn nhấn cái nút trên bục giảng để mở màn hình điều khiển trên bàn, màn hình sau lưng ông ta lập tức sáng lên.
Hồ Văn Sơn giống như sắp bắt đầu dạy học, nhưng mãi vẫn chưa chính thức bắt đầu dạy. Rốt cuộc ông ta vẫn không nhịn được mà chủ động mở miệng hỏi: "Học sinh Đỗ Thanh Vũ, em có gì muốn nói không?"
Đào Nguyện biết chính xác ý của ông ta khi hỏi câu này, nhưng lại nhìn ông ta với vẻ mặt khó hiểu và nói: "Em nên nói gì đó sao? Thầy muốn em nói gì ạ?"
"Em không có gì muốn nói khi bạn Từ Thiếu Viêm lại lần nữa giành được hai suất học bổng sao?" Hồ Văn Sơn nhìn cậu hỏi.
Đào Nguyện thờ ơ quay đầu lại, nhìn về phía Từ Thiếu Viêm nói: "Chúc mừng cậu, Từ Thiếu Viêm."
Từ Thiếu Viêm cũng bị thái độ của cậu làm cho bất ngờ, sửng sờ một lúc mới trả lời: "Cảm, cảm ơn."
"Chỉ vậy thôi sao?" Hồ Văn Sơn nghĩ thầm, hôm nay người này bị sao vậy, sao lại bình tĩnh thế này?
"Em đã nói chúc mừng với bạn ấy rồi, thầy còn muốn em phải làm gì nữa ạ?" Đào Nguyện hỏi.
"À......, tốt lắm, thái độ hiện tại của em cho thấy em đã trưởng thành rồi." Sau khi Hồ Văn Sơn phản ứng lại thì mới biết biểu hiện của mình quá lộ liễu, vì che giấu sự chột dạ của mình, ông ta bày ra vẻ mặt vui mừng.
"Hôm nay tôi sẽ giảng về phương pháp vẽ kết hợp giữa núi và nước......." Hồ Văn Sơn cuối cùng cũng bắt đầu dạy học, nhưng mà trong lòng lại không thể bình tĩnh được. Bởi vì ông ta đang chờ Đào Nguyện cãi nhau với mình, như vậy ông ta mới có thể lấy lý do không tôn trọng thầy mà phê bình cậu lần thứ ba được.
Giờ phút này, người càng kinh ngạc hơn Hồ Văn Sơn và cũng càng tiếc nuối hơn khi Đào Nguyện không gây sự, chính là Từ Thiếu Viêm giành được học bổng. Bởi vì cậu ta biết rất rõ hoàn cảnh gia đình của nguyên chủ, và cũng biết rằng nếu nguyên chủ không giành được học bổng lần này thì sẽ không thể trả học phí cho quý tiếp theo. Và nếu không thể trả học phí thì nhất định phải chủ động thôi học. Nhưng mà sao cậu ta lại bình thản như vậy? Điều này khiến Từ Thiếu Viêm khá hoang mang và khó hiểu.
Từ Thiếu Viêm nghĩ thầm, chẳng lẽ cậu ta đã có đủ tiền đóng học phí rồi? Nhưng mình luôn chú ý nhất cử nhất động của cậu ta, cũng đâu có phát hiện cậu ta đến nơi khác kiếm tiền đâu? Hơn nữa, gần đây cậu ta còn đắc tội người ta ở chỗ làm công, đã sắp không giữ được công việc đó rồi. Mà cậu ta lại còn một đứa em trai bị bệnh nữa, cần rất nhiều tiền để mua thuốc. Tại sao bây giờ cậu ta vẫn bình tĩnh như thế chứ?
Nếu người ngồi ở đây là nguyên chủ thì khả năng sẽ tranh cãi với Hồ Văn Sơn là rất cao. Nhưng người hiện tại ngồi ở đây lại là Đào Nguyện. Sao cậu có thể đã biết rõ mục đích của đối phương mà vẫn gây sự với đối phương được?
Tính cách của nguyên chủ kiêu ngạo tính tình lại còn hơi nóng nảy. Nhất là sau khi ba cậu ấy phá sản và qua đời, áp lực cuộc sống và việc học càng khiến cậu ấy trở nên nóng nảy và dễ nổi cáu hơn.
Nguyên chủ đã rất nỗ lực để có được học bổng của quý này. Bởi vì cậu ấy muốn dùng học bổng lần này để đóng học phí quý tiếp theo. Cậu ấy vốn nghĩ rằng dù không giành được học bổng lứa tuổi, nhưng chỉ cần giành được học bổng lớp thì ít nhất cũng đóng được học phí, cũng giảm bớt một ít gánh nặng của mình. Nhưng Từ Thiếu Viêm học cùng lớp với cậu lại giành được học bổng lứa tuổi, và cũng giành luôn học bổng lớp.
Nếu Từ Thiếu Viêm thực sự giành được học bổng bằng chính năng lực của mình, nguyên chủ không có gì để nói, dù sao thì chỉ có thể chấp nhận rằng mình thua kém người ta thôi. Tuy nhiên, điểm số môn văn hoá của nguyên chủ cao hơn Từ Thiếu Viêm, trình độ vẽ tranh Trung Quốc cũng không hề thấp hơn Từ Thiếu Viêm. Thế nhưng lần nào thành tích vẽ tranh Trung Quốc của nguyên chủ cũng bị đè xuống rất nghiêm trọng, mà Từ Thiếu Viêm có trình độ hơi thấp hơn thì lần nào điểm cũng cao hơn.
Bởi vì chủ yếu là dựa vào điểm số, cho nên trong hoàn cảnh bị áp lực, tổng điểm của nguyên chủ lần nào cũng thấp hơn Từ Thiếu Viêm, sau đó thì bị Từ Thiếu Viêm lấy đi học bổng.
Tình huống này không chỉ xảy ra có một lần, nguyên chủ không nhịn được đi tìm Hồ Văn Sơn lý luận hai lần, nhưng đều bị phản bác với lý do tác phẩm của Từ Thiếu Viêm mang tính nghệ thuật cao hơn nên điểm cao hơn. Sau khi chọc giận nguyên chủ thì lấy lý do nguyên chủ không tôn trọng giáo viên mà phê bình nguyên chủ.
Nguyên chủ đã bị phê bình hai lần rồi, chỉ cần bị phê bình đủ ba lần, cậu ấy sẽ không thể tham gia cuộc thi vẽ tranh Trung Quốc dành cho thiếu niên vào cuối học kỳ này.
Hồ Văn Sơn và Từ Thiếu Viêm trong thâm tâm đều biết rất rõ rằng trình độ vẽ tranh của nguyên chủ trên Từ Thiếu Viêm. Hồ Văn Sơn có thể đè thấp điểm số vẽ tranh thông thường của nguyên chủ, nhưng ở các cuộc thi lớn như này, sau khi tác phẩm được gửi đi, chúng sẽ được hoạ sĩ bậc thầy về vẽ tranh Trung Quốc bình chọn. Từ Thiếu Viêm muốn thắng nguyên chủ là rất khó.
Cuộc thi này rất quan trọng với Từ Thiếu Viêm, cho nên cậu ta đã nhờ ba mình mua chuộc Hồ Văn Sơn, và nghĩ cách khiến nguyên chủ không thể tham gia cuộc thi. Nhưng sự bình tĩnh và điềm đạm của Đào Nguyện hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ, trong lòng âm thầm lo lắng. Bỏ lỡ cơ hội chọc giận nguyên chủ lần này, bọn họ chỉ có thể lại nghĩ cách khác thôi.
Hồ Văn Sơn lơ đãng giảng bài, trong lòng luôn không thể bình tĩnh trước biểu hiện của Đào Nguyện. Từ Thiếu Viêm nhìn như đang nghiêm túc lắng nghe, nhưng thật ra lại đang thất thần.
Mà Đào Nguyện thì ngược lại, bên ngoài nhìn như vô cảm nhưng trong lòng lại vô cùng coi thường bài giảng của Hồ Văn Sơn. Thật nực cười khi một giáo viên chỉ biết dạy những điều cơ bản về tranh Trung Quốc và không hề có thành tựu gì về trường phái biểu hiện*, lại đè thấp điểm của nguyên chủ với lý do là tác phẩm của nguyên chủ có tính nghệ thuật không cao.
*Chủ nghĩa biểu hiện hay Trường phái biểu hiện là một trào lưu nghệ thuật xuất hiện và phát triển ở châu Âu vào những năm cuối thế kỷ 19 đầu thế kỷ 20, có đặc điểm nhấn mạnh, thậm xưng trong sự thể hiện cảm tính - xúc cảm của chủ thể hoặc xúc cảm của chính người họa sĩ. (Wikipedia)
Chẳng qua nếu trình độ biểu hiện nghệ thuật của Hồ Văn Sơn đủ cao, ông ta cũng sẽ không ở đây làm giáo viên, mà là đi làm một bậc thầy với những tác phẩm có thể trị giá bằng một căn biệt thự rồi.
Trường phái biểu hiện chủ yếu vẫn là dựa vào thiên phú và linh cảm, nếu thiên về nỗ lực thì rất khó để đạt tới một tầm cao nhất định.
Sau khi tiết học kéo dài một tiếng rưỡi kết thúc, Hồ Văn Sơn vẫn không nhịn được liếc nhìn Đào Nguyện khi đang dọn đồ đạc của mình. Và cũng cố ý câu giờ, nôn nóng chờ Đào Nguyện tìm mình tranh luận.
Đào Nguyện đã thu dọn xong mà Hồ Văn Sơn vẫn chưa rời khỏi phòng học. Học sinh là không thể rời đi trước, thế nên cậu ngồi đợi Hồ Văn Sơn rời đi.
Hồ Văn Sơn mất nhiều thời gian thu dọn đồ đạc hơn lúc bình thường. Thấy Đào Nguyện không hề có ý định muốn tranh luận với mình, chỉ có thể bất đắc dĩ cầm hộp vẽ rời khỏi phòng học.
Nhìn thấy Đào Nguyện đứng dậy định rời đi, Từ Thiếu Viêm lập tức thấp giọng gọi cậu lại: "Thanh Vũ, đi chung với nhau đi, tớ muốn nói chuyện mượn tiền của cậu."
"Cảm ơn lòng tốt của cậu, nhưng tôi không hỏi mượn tiền cậu, cậu cũng không cần chủ động cho tôi mượn tiền đâu." Đào Nguyện không thèm nhìn cậu ta, đi ra ngoài.
"Tớ biết cậu ngại mở miệng, cũng biết bây giờ cậu thật sự rất cần tiền. Cậu không cần khách sáo với tớ đâu, thật đó." Từ Thiếu Viêm cầm hộp vẽ đi theo.
Đào Nguyện đi tới hành lang thì dừng lại xoay người nhìn cậu ta, nghiêm túc nói: "Tôi không chủ động mở miệng mượn tiền cậu, có phải là không thể thỏa mãn lòng hư vinh của cậu không? Dù sao thì trước kia không ít lần cậu mượn tiền tôi, cũng mất không ít lòng tự trọng mà. Cậu biết bây giờ tôi đang rất cần tiền, cảm thấy đây là cơ hội tốt để cậu lấy lại lòng tự trọng cho nên một hai phải cho tôi mượn tiền, tôi nói đúng không?"
Đào Nguyện hoàn toàn nói ra suy nghĩ trong lòng của Từ Thiếu Viêm, thậm chí còn nói không sai một chữ nào. Bị vạch trần ở trước mặt nhiều bạn bè như vậy, Từ Thiếu Viêm rất xấu hổ, nhưng vẫn nói với vẻ mặt vô tội: "Cậu đang nói gì vậy? Tại sao cậu nhất định phải nghĩ tớ xấu tính như thế? Tớ chỉ cảm thấy dù sao trước kia chúng ta cũng là bạn bè, cho nên thật lòng muốn giúp cậu mà thôi."
"Vậy thật là ngại quá." Đào Nguyện nói: "Mặc kệ là lòng tự trọng hay là lòng hư vinh của cậu, tôi đều không muốn để cậu đạt được thỏa mãn từ tôi. Cho nên, bất kể là cậu nói cái gì, tôi đều sẽ không nhận sự giúp đỡ của cậu. Tôi lòng dạ hẹp hòi vậy đó, có phải cậu cảm thấy rất tức giận không? Nếu đúng thì đây chính là điều tôi muốn."
"Cậu, nhất định phải nói như vậy sao?" Vẻ mặt của Từ Thiếu Viêm bất lực và chua xót.
"Như vầy đi, nếu cậu đã chủ động yêu cầu thì tôi sẽ đổi một cách nói khác." Đào Nguyện nghĩ thầm, nếu đã chủ động tới tìm khó chịu vậy thì tôi sẽ đáp ứng cậu: "Cậu là một trong những đứa con riêng của ba cậu. Từ nhỏ đã rất tự ti. Vì khi còn nhỏ, ba ruột và ba nuôi đều mặc kệ hai mẹ con cậu nên cuộc sống của hai người rất khó khăn. Vì vậy cậu thường xuyên hỏi mượn tiền tôi."
Sắc mặt của Từ Thiếu Viêm lập tức thay đổi, cậu ta không ngờ Đào Nguyện sẽ nói ra những lời này. Đây là chuyện mà cậu ta vẫn luôn không muốn để ai biết.
"Nhưng tôi thật sự không hiểu." Đào Nguyện tiếp tục nói "Thân phận con riêng của cậu đâu phải do tôi tạo ra đâu. Chính bản thân ba cậu là một con ngựa giống đi gieo hạt khắp nơi, muốn trách thì cậu trách ông ta đi. Hoặc là cũng có thể trách người mẹ đã kết hôn rồi còn ra ngoài vụng trộm của cậu ấy. Vì sao cậu cứ cố tình nhắm vào tôi vậy? Là bởi vì khi còn nhỏ tôi cho cậu mượn tiền hả? Vậy vẫn thật là ngại quá. Tôi không nên thấy cậu đáng thương mà cho cậu mượn tiền, mà nên để cậu đói chết mới đúng. Vậy thì bây giờ cậu mới không làm phiền tôi."
"Cậu đừng có quá đáng!" Từ Thiếu Viêm giận đến sắc mặt tím tái: "Sỉ nhục ba mẹ của người khác, cậu có phải là người không vậy?"
"Tôi nói câu nào sai rồi sao?" Đào Nguyện khó hiểu hỏi: "Là ba cậu không có sinh rất nhiều con riêng, hay là mẹ của cậu không có ngoại tình cũng không có sinh ra cậu với người đàn ông đã kết hôn khác? Chỉ cần có một câu là tôi vu khống cậu hoặc là vu khống ba mẹ cậu, cậu nói cho tôi biết đi, tôi sẽ xin lỗi cậu."
Khí huyết của Từ Thiếu Viêm dâng lên, đôi mắt mờ đi và không ngừng run rẩy, nhưng lại không nói được lời nào.
"Tôi nói đâu có sai đúng không?" Đào Nguyện nghiêm mặt nói "Nếu cậu không muốn xuất thân xấu hổ của mình bị bại lộ thì đừng có tới trêu chọc tôi."
"Cậu thật quá đáng!!" Từ Thiếu Viêm cắn răng nói.
"Cậu đang nói gì vậy? Sao cậu lại nói tôi quá đáng?" Đào Nguyện học giọng điệu và thần thái vừa rồi của cậu ta, nói "Tôi nói tất cả đều là sự thật nha. Nếu cậu không cho tôi nói, vậy thì tại sao cậu cứ chọc ghẹo tôi thế? Tôi tưởng là cậu muốn ép tôi nói ra những lời này cho nên mới làm vậy chứ. Dù sao thì ở cái trường này chỉ có tôi là biết quá khứ về thân thế của cậu thôi. Không phải trước kia chúng ta là bạn sao?"
Đào Nguyện nói xong với giọng điệu học từ cậu ta thì nhếch miệng cười mỉa, sau đó xoay người rời đi.
Từ Thiếu Viêm đứng tại chỗ, tức muốn phát điên lên. Rõ ràng cậu ta mới là người đang gặp rắc rối, tại sao lại có thể bình tĩnh như vậy sau khi bị mình cướp học bổng chứ? Mà mình nay đã khác xưa nhưng vẫn không thể đạp tôn nghiêm của cậu ta ở dưới chân. Là bởi vì quá khứ về thân thế của mình không được để lộ ra ánh sáng sao?
Một số bạn học còn chưa rời đi, đứng ở một bên nghe thấy những nội dung này liền kinh ngạc đến không khép được miệng. Từ Thiếu Viêm ngày thường ôn hòa, rộng rãi thế mà lại có thân thế và quá khứ như vậy. Thật đúng là một câu chuyện phiếm giật gân nha.
"Bỏ đi Thiếu Viêm, cậu ta là loại người có tính cách kỳ quái, đâu phải cậu không biết, không đáng để tức giận vì cậu ta đâu." Mấy bạn học bình thường được lợi ích từ Từ Thiếu Viêm vây quanh an ủi cậu ta, nhưng thật ra trong lòng lại kinh ngạc không thể bình tĩnh nổi, an ủi cũng cho có lệ mà thôi.
"Tớ không có tức giận," Từ Thiếu Viêm cố gắng giữ bình tĩnh, nở nụ cười mất mát nói: "Tớ chỉ là hơi buồn thôi. Tớ không ngờ tớ luôn coi cậu ấy là bạn, nhưng cậu ấy lại hiểu lầm tấm lòng của tớ."
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, một nam sinh trong đó nói: "Lòng tốt không nhất định sẽ được báo đáp. Có rất nhiều đau khổ đang chờ loại người như cậu ta, nên cậu đừng quan tâm cậu ta."
Từ Thiếu Viêm mỉm cười và đi xuống với mấy người bạn học đó.
Tính cách của nguyên chủ kiêu ngạo không hợp với mọi người xung quanh, với ai cũng đều thờ ơ, bình thường cũng không bao giờ tham gia các buổi họp lớp. Mà Từ Thiếu Viêm thì giỏi giao tiếp, luôn tươi cười chào hỏi mọi người và cũng thường xuyên rủ bạn cùng lớp đi chơi. Cho nên ai được bạn bè hoan nghênh, mà ai ở bên cạnh bị mọi người xa lánh, kết quả đã quá rõ ràng.
Đào Nguyện mới vừa đi xuống lầu, một thanh niên đi đến gần lập tức dừng lại, há miệng như muốn nói gì đó với cậu. Đào Nguyện đi ngang qua như thể không nhìn thấy anh ta, không hề cho anh ta có cơ hội nói chuyện.
"Hừ!" Lưu Tu Kiệt rất không vui khi bị Đào Nguyện làm lơ, hừ một tiếng rồi tiếp tục đi về phía trước.
"Bạn trai tới đón cậu kìa, chúng tớ không làm bóng đèn nữa, mau đi với anh ấy đi." Sau khi mấy người bạn học đi xuống lầu với Từ Thiếu Viêm nhìn thấy Lưu Tu Kiệt thì đều cười trêu chọc hai người.
Từ Thiếu Viêm cười gượng gạo, sau đó vẫy tay chào tạm biệt mấy người bạn học rời đi.
Ở thế giới này, đồng tính luyến ái và kết hôn đều là chuyện rất bình thường. Từ xa xưa, thế giới này đã hợp pháp bảo hộ hôn nhân đồng giới rồi. Tuy nhiên, người xưa coi trọng việc nối dõi tông đường, không người nối dõi chính là chuyện lớn. Cho nên kết hôn đồng tính tương đối ít.
Nhưng thời đại phát triển đến hiện nay, khoa học kỹ thuật và y học cũng đã tiên tiến hơn. Đồng tính cũng có thể có được đứa con chung của hai người, cho nên cũng càng có nhiều người đồng tính kết hôn hơn.
Đào Nguyện cầm hộp vẽ tranh bước vào lớp học. Trong lớp có khoảng hai mươi cái bàn dài, cậu chọn một cái bên cạnh cửa sổ và đi qua ngồi xuống, chờ giáo viên dạy vẽ tranh Trung Quốc đến lớp.
Phòng học sạch sẽ sáng sủa, ở các góc có trang trí các lọ hoa, trên bục giảng và trên các bàn ở dãy cuối cùng của lớp học cũng được cắm hoa tươi.
Trong lớp có vài nữ sinh đang ngồi nhỏ giọng nói chuyện phiếm với nhau. Dù lớp học vẫn chưa bắt đầu, học sinh cũng không được lớn tiếng ồn ào ở trong phòng học, đây là quy định của Học viện Quốc Học.
Sau khi Đào Nguyện bày hết dụng cụ vẽ tranh ra ngoài thì chống cằm ngồi ngẩn người. Rèm cửa sổ vẽ tranh thuỷ mặc được buộc lại, cửa sổ đang mở, cậu đưa mắt về phía cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài.
Phòng học tốt như vậy, môi trường học tốt như vậy, cùng tồn tại đằng sau sự tao nhã và xa hoa chính là cần rất nhiều tiền để chống đỡ, tất nhiên là học phí của Học viện Quốc Học rất đắt đỏ. Ba mẹ của nguyên chủ đều đã mất và chỉ còn một người em trai bị bệnh, cậu ấy sắp không đủ khả năng trang trải học phí ở đây nữa rồi. Nhưng nếu Đào Nguyện đã thay thế cậu ấy thì tất nhiên là sẽ nghĩ cách kiếm tiền để đóng học phí, cũng như giúp cậu ấy thực hiện ước mơ của mình.
Các học sinh lần lượt vào lớp, không lâu sau khi tiếng chuông nhắc nhở vào lớp vang lên, một người đàn ông trung niên bụng phệ eo tròn và mặc một chiếc áo sơ mi trắng đã được cải tiến có yếu tố hán phục bước vào. Đây là giáo viên dạy vẽ tranh Trung Quốc của bọn họ, cũng là chủ nhiệm lớp này, tên là Hồ Văn Sơn. Ông ta là một người trung niên phúc hậu, nhưng không biết có phải tại vì ông ta là giáo viên dạy vẽ tranh Trung Quốc hay không, rõ ràng không hề có một chút khí chất cổ xưa nào vậy mà cứ thích mặc đồ cổ trang.
Hồ Văn Sơn ngồi xuống phía sau bục giảng, nhìn các học sinh bên dưới, nói: "Trước khi bắt đầu tiết học, thầy có vài điều muốn nói với các em. Danh sách những người giành được học bổng đã công bố rồi, học bổng dành cho lứa tuổi và học bổng chung của lớp chúng ta vẫn là bạn Từ Thiếu Viêm giành được. Chúc mừng em Từ Thiếu Viêm, nhớ đề phòng tính kiêu ngạo và thiếu kiên nhẫn, tiếp tục cố gắng để hoàn thiện bản thân."
"Cảm ơn thầy, em sẽ cố gắng hơn." Từ Thiếu Viêm cười nói, cũng khẽ gật đầu với những bạn học đang dùng ánh mắt chúc mừng xung quanh.
Hồ Văn Sơn đưa mắt nhìn Đào Nguyện, quan sát phản ứng của cậu. Thấy cậu bình tĩnh như vậy khiến ông ta cảm thấy hơi ngạc nhiên. Đợi một lúc lâu mà cậu vẫn không có phản ứng gì, ông ta chỉ có thể hắng giọng nói: "Được rồi, vậy......, ừm, bắt đầu học thôi."
Sự bình tĩnh của Đào Nguyện cũng khiến các bạn học khác rất ngạc nhiên, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cậu.
Hồ Văn Sơn nhấn cái nút trên bục giảng để mở màn hình điều khiển trên bàn, màn hình sau lưng ông ta lập tức sáng lên.
Hồ Văn Sơn giống như sắp bắt đầu dạy học, nhưng mãi vẫn chưa chính thức bắt đầu dạy. Rốt cuộc ông ta vẫn không nhịn được mà chủ động mở miệng hỏi: "Học sinh Đỗ Thanh Vũ, em có gì muốn nói không?"
Đào Nguyện biết chính xác ý của ông ta khi hỏi câu này, nhưng lại nhìn ông ta với vẻ mặt khó hiểu và nói: "Em nên nói gì đó sao? Thầy muốn em nói gì ạ?"
"Em không có gì muốn nói khi bạn Từ Thiếu Viêm lại lần nữa giành được hai suất học bổng sao?" Hồ Văn Sơn nhìn cậu hỏi.
Đào Nguyện thờ ơ quay đầu lại, nhìn về phía Từ Thiếu Viêm nói: "Chúc mừng cậu, Từ Thiếu Viêm."
Từ Thiếu Viêm cũng bị thái độ của cậu làm cho bất ngờ, sửng sờ một lúc mới trả lời: "Cảm, cảm ơn."
"Chỉ vậy thôi sao?" Hồ Văn Sơn nghĩ thầm, hôm nay người này bị sao vậy, sao lại bình tĩnh thế này?
"Em đã nói chúc mừng với bạn ấy rồi, thầy còn muốn em phải làm gì nữa ạ?" Đào Nguyện hỏi.
"À......, tốt lắm, thái độ hiện tại của em cho thấy em đã trưởng thành rồi." Sau khi Hồ Văn Sơn phản ứng lại thì mới biết biểu hiện của mình quá lộ liễu, vì che giấu sự chột dạ của mình, ông ta bày ra vẻ mặt vui mừng.
"Hôm nay tôi sẽ giảng về phương pháp vẽ kết hợp giữa núi và nước......." Hồ Văn Sơn cuối cùng cũng bắt đầu dạy học, nhưng mà trong lòng lại không thể bình tĩnh được. Bởi vì ông ta đang chờ Đào Nguyện cãi nhau với mình, như vậy ông ta mới có thể lấy lý do không tôn trọng thầy mà phê bình cậu lần thứ ba được.
Giờ phút này, người càng kinh ngạc hơn Hồ Văn Sơn và cũng càng tiếc nuối hơn khi Đào Nguyện không gây sự, chính là Từ Thiếu Viêm giành được học bổng. Bởi vì cậu ta biết rất rõ hoàn cảnh gia đình của nguyên chủ, và cũng biết rằng nếu nguyên chủ không giành được học bổng lần này thì sẽ không thể trả học phí cho quý tiếp theo. Và nếu không thể trả học phí thì nhất định phải chủ động thôi học. Nhưng mà sao cậu ta lại bình thản như vậy? Điều này khiến Từ Thiếu Viêm khá hoang mang và khó hiểu.
Từ Thiếu Viêm nghĩ thầm, chẳng lẽ cậu ta đã có đủ tiền đóng học phí rồi? Nhưng mình luôn chú ý nhất cử nhất động của cậu ta, cũng đâu có phát hiện cậu ta đến nơi khác kiếm tiền đâu? Hơn nữa, gần đây cậu ta còn đắc tội người ta ở chỗ làm công, đã sắp không giữ được công việc đó rồi. Mà cậu ta lại còn một đứa em trai bị bệnh nữa, cần rất nhiều tiền để mua thuốc. Tại sao bây giờ cậu ta vẫn bình tĩnh như thế chứ?
Nếu người ngồi ở đây là nguyên chủ thì khả năng sẽ tranh cãi với Hồ Văn Sơn là rất cao. Nhưng người hiện tại ngồi ở đây lại là Đào Nguyện. Sao cậu có thể đã biết rõ mục đích của đối phương mà vẫn gây sự với đối phương được?
Tính cách của nguyên chủ kiêu ngạo tính tình lại còn hơi nóng nảy. Nhất là sau khi ba cậu ấy phá sản và qua đời, áp lực cuộc sống và việc học càng khiến cậu ấy trở nên nóng nảy và dễ nổi cáu hơn.
Nguyên chủ đã rất nỗ lực để có được học bổng của quý này. Bởi vì cậu ấy muốn dùng học bổng lần này để đóng học phí quý tiếp theo. Cậu ấy vốn nghĩ rằng dù không giành được học bổng lứa tuổi, nhưng chỉ cần giành được học bổng lớp thì ít nhất cũng đóng được học phí, cũng giảm bớt một ít gánh nặng của mình. Nhưng Từ Thiếu Viêm học cùng lớp với cậu lại giành được học bổng lứa tuổi, và cũng giành luôn học bổng lớp.
Nếu Từ Thiếu Viêm thực sự giành được học bổng bằng chính năng lực của mình, nguyên chủ không có gì để nói, dù sao thì chỉ có thể chấp nhận rằng mình thua kém người ta thôi. Tuy nhiên, điểm số môn văn hoá của nguyên chủ cao hơn Từ Thiếu Viêm, trình độ vẽ tranh Trung Quốc cũng không hề thấp hơn Từ Thiếu Viêm. Thế nhưng lần nào thành tích vẽ tranh Trung Quốc của nguyên chủ cũng bị đè xuống rất nghiêm trọng, mà Từ Thiếu Viêm có trình độ hơi thấp hơn thì lần nào điểm cũng cao hơn.
Bởi vì chủ yếu là dựa vào điểm số, cho nên trong hoàn cảnh bị áp lực, tổng điểm của nguyên chủ lần nào cũng thấp hơn Từ Thiếu Viêm, sau đó thì bị Từ Thiếu Viêm lấy đi học bổng.
Tình huống này không chỉ xảy ra có một lần, nguyên chủ không nhịn được đi tìm Hồ Văn Sơn lý luận hai lần, nhưng đều bị phản bác với lý do tác phẩm của Từ Thiếu Viêm mang tính nghệ thuật cao hơn nên điểm cao hơn. Sau khi chọc giận nguyên chủ thì lấy lý do nguyên chủ không tôn trọng giáo viên mà phê bình nguyên chủ.
Nguyên chủ đã bị phê bình hai lần rồi, chỉ cần bị phê bình đủ ba lần, cậu ấy sẽ không thể tham gia cuộc thi vẽ tranh Trung Quốc dành cho thiếu niên vào cuối học kỳ này.
Hồ Văn Sơn và Từ Thiếu Viêm trong thâm tâm đều biết rất rõ rằng trình độ vẽ tranh của nguyên chủ trên Từ Thiếu Viêm. Hồ Văn Sơn có thể đè thấp điểm số vẽ tranh thông thường của nguyên chủ, nhưng ở các cuộc thi lớn như này, sau khi tác phẩm được gửi đi, chúng sẽ được hoạ sĩ bậc thầy về vẽ tranh Trung Quốc bình chọn. Từ Thiếu Viêm muốn thắng nguyên chủ là rất khó.
Cuộc thi này rất quan trọng với Từ Thiếu Viêm, cho nên cậu ta đã nhờ ba mình mua chuộc Hồ Văn Sơn, và nghĩ cách khiến nguyên chủ không thể tham gia cuộc thi. Nhưng sự bình tĩnh và điềm đạm của Đào Nguyện hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ, trong lòng âm thầm lo lắng. Bỏ lỡ cơ hội chọc giận nguyên chủ lần này, bọn họ chỉ có thể lại nghĩ cách khác thôi.
Hồ Văn Sơn lơ đãng giảng bài, trong lòng luôn không thể bình tĩnh trước biểu hiện của Đào Nguyện. Từ Thiếu Viêm nhìn như đang nghiêm túc lắng nghe, nhưng thật ra lại đang thất thần.
Mà Đào Nguyện thì ngược lại, bên ngoài nhìn như vô cảm nhưng trong lòng lại vô cùng coi thường bài giảng của Hồ Văn Sơn. Thật nực cười khi một giáo viên chỉ biết dạy những điều cơ bản về tranh Trung Quốc và không hề có thành tựu gì về trường phái biểu hiện*, lại đè thấp điểm của nguyên chủ với lý do là tác phẩm của nguyên chủ có tính nghệ thuật không cao.
*Chủ nghĩa biểu hiện hay Trường phái biểu hiện là một trào lưu nghệ thuật xuất hiện và phát triển ở châu Âu vào những năm cuối thế kỷ 19 đầu thế kỷ 20, có đặc điểm nhấn mạnh, thậm xưng trong sự thể hiện cảm tính - xúc cảm của chủ thể hoặc xúc cảm của chính người họa sĩ. (Wikipedia)
Chẳng qua nếu trình độ biểu hiện nghệ thuật của Hồ Văn Sơn đủ cao, ông ta cũng sẽ không ở đây làm giáo viên, mà là đi làm một bậc thầy với những tác phẩm có thể trị giá bằng một căn biệt thự rồi.
Trường phái biểu hiện chủ yếu vẫn là dựa vào thiên phú và linh cảm, nếu thiên về nỗ lực thì rất khó để đạt tới một tầm cao nhất định.
Sau khi tiết học kéo dài một tiếng rưỡi kết thúc, Hồ Văn Sơn vẫn không nhịn được liếc nhìn Đào Nguyện khi đang dọn đồ đạc của mình. Và cũng cố ý câu giờ, nôn nóng chờ Đào Nguyện tìm mình tranh luận.
Đào Nguyện đã thu dọn xong mà Hồ Văn Sơn vẫn chưa rời khỏi phòng học. Học sinh là không thể rời đi trước, thế nên cậu ngồi đợi Hồ Văn Sơn rời đi.
Hồ Văn Sơn mất nhiều thời gian thu dọn đồ đạc hơn lúc bình thường. Thấy Đào Nguyện không hề có ý định muốn tranh luận với mình, chỉ có thể bất đắc dĩ cầm hộp vẽ rời khỏi phòng học.
Nhìn thấy Đào Nguyện đứng dậy định rời đi, Từ Thiếu Viêm lập tức thấp giọng gọi cậu lại: "Thanh Vũ, đi chung với nhau đi, tớ muốn nói chuyện mượn tiền của cậu."
"Cảm ơn lòng tốt của cậu, nhưng tôi không hỏi mượn tiền cậu, cậu cũng không cần chủ động cho tôi mượn tiền đâu." Đào Nguyện không thèm nhìn cậu ta, đi ra ngoài.
"Tớ biết cậu ngại mở miệng, cũng biết bây giờ cậu thật sự rất cần tiền. Cậu không cần khách sáo với tớ đâu, thật đó." Từ Thiếu Viêm cầm hộp vẽ đi theo.
Đào Nguyện đi tới hành lang thì dừng lại xoay người nhìn cậu ta, nghiêm túc nói: "Tôi không chủ động mở miệng mượn tiền cậu, có phải là không thể thỏa mãn lòng hư vinh của cậu không? Dù sao thì trước kia không ít lần cậu mượn tiền tôi, cũng mất không ít lòng tự trọng mà. Cậu biết bây giờ tôi đang rất cần tiền, cảm thấy đây là cơ hội tốt để cậu lấy lại lòng tự trọng cho nên một hai phải cho tôi mượn tiền, tôi nói đúng không?"
Đào Nguyện hoàn toàn nói ra suy nghĩ trong lòng của Từ Thiếu Viêm, thậm chí còn nói không sai một chữ nào. Bị vạch trần ở trước mặt nhiều bạn bè như vậy, Từ Thiếu Viêm rất xấu hổ, nhưng vẫn nói với vẻ mặt vô tội: "Cậu đang nói gì vậy? Tại sao cậu nhất định phải nghĩ tớ xấu tính như thế? Tớ chỉ cảm thấy dù sao trước kia chúng ta cũng là bạn bè, cho nên thật lòng muốn giúp cậu mà thôi."
"Vậy thật là ngại quá." Đào Nguyện nói: "Mặc kệ là lòng tự trọng hay là lòng hư vinh của cậu, tôi đều không muốn để cậu đạt được thỏa mãn từ tôi. Cho nên, bất kể là cậu nói cái gì, tôi đều sẽ không nhận sự giúp đỡ của cậu. Tôi lòng dạ hẹp hòi vậy đó, có phải cậu cảm thấy rất tức giận không? Nếu đúng thì đây chính là điều tôi muốn."
"Cậu, nhất định phải nói như vậy sao?" Vẻ mặt của Từ Thiếu Viêm bất lực và chua xót.
"Như vầy đi, nếu cậu đã chủ động yêu cầu thì tôi sẽ đổi một cách nói khác." Đào Nguyện nghĩ thầm, nếu đã chủ động tới tìm khó chịu vậy thì tôi sẽ đáp ứng cậu: "Cậu là một trong những đứa con riêng của ba cậu. Từ nhỏ đã rất tự ti. Vì khi còn nhỏ, ba ruột và ba nuôi đều mặc kệ hai mẹ con cậu nên cuộc sống của hai người rất khó khăn. Vì vậy cậu thường xuyên hỏi mượn tiền tôi."
Sắc mặt của Từ Thiếu Viêm lập tức thay đổi, cậu ta không ngờ Đào Nguyện sẽ nói ra những lời này. Đây là chuyện mà cậu ta vẫn luôn không muốn để ai biết.
"Nhưng tôi thật sự không hiểu." Đào Nguyện tiếp tục nói "Thân phận con riêng của cậu đâu phải do tôi tạo ra đâu. Chính bản thân ba cậu là một con ngựa giống đi gieo hạt khắp nơi, muốn trách thì cậu trách ông ta đi. Hoặc là cũng có thể trách người mẹ đã kết hôn rồi còn ra ngoài vụng trộm của cậu ấy. Vì sao cậu cứ cố tình nhắm vào tôi vậy? Là bởi vì khi còn nhỏ tôi cho cậu mượn tiền hả? Vậy vẫn thật là ngại quá. Tôi không nên thấy cậu đáng thương mà cho cậu mượn tiền, mà nên để cậu đói chết mới đúng. Vậy thì bây giờ cậu mới không làm phiền tôi."
"Cậu đừng có quá đáng!" Từ Thiếu Viêm giận đến sắc mặt tím tái: "Sỉ nhục ba mẹ của người khác, cậu có phải là người không vậy?"
"Tôi nói câu nào sai rồi sao?" Đào Nguyện khó hiểu hỏi: "Là ba cậu không có sinh rất nhiều con riêng, hay là mẹ của cậu không có ngoại tình cũng không có sinh ra cậu với người đàn ông đã kết hôn khác? Chỉ cần có một câu là tôi vu khống cậu hoặc là vu khống ba mẹ cậu, cậu nói cho tôi biết đi, tôi sẽ xin lỗi cậu."
Khí huyết của Từ Thiếu Viêm dâng lên, đôi mắt mờ đi và không ngừng run rẩy, nhưng lại không nói được lời nào.
"Tôi nói đâu có sai đúng không?" Đào Nguyện nghiêm mặt nói "Nếu cậu không muốn xuất thân xấu hổ của mình bị bại lộ thì đừng có tới trêu chọc tôi."
"Cậu thật quá đáng!!" Từ Thiếu Viêm cắn răng nói.
"Cậu đang nói gì vậy? Sao cậu lại nói tôi quá đáng?" Đào Nguyện học giọng điệu và thần thái vừa rồi của cậu ta, nói "Tôi nói tất cả đều là sự thật nha. Nếu cậu không cho tôi nói, vậy thì tại sao cậu cứ chọc ghẹo tôi thế? Tôi tưởng là cậu muốn ép tôi nói ra những lời này cho nên mới làm vậy chứ. Dù sao thì ở cái trường này chỉ có tôi là biết quá khứ về thân thế của cậu thôi. Không phải trước kia chúng ta là bạn sao?"
Đào Nguyện nói xong với giọng điệu học từ cậu ta thì nhếch miệng cười mỉa, sau đó xoay người rời đi.
Từ Thiếu Viêm đứng tại chỗ, tức muốn phát điên lên. Rõ ràng cậu ta mới là người đang gặp rắc rối, tại sao lại có thể bình tĩnh như vậy sau khi bị mình cướp học bổng chứ? Mà mình nay đã khác xưa nhưng vẫn không thể đạp tôn nghiêm của cậu ta ở dưới chân. Là bởi vì quá khứ về thân thế của mình không được để lộ ra ánh sáng sao?
Một số bạn học còn chưa rời đi, đứng ở một bên nghe thấy những nội dung này liền kinh ngạc đến không khép được miệng. Từ Thiếu Viêm ngày thường ôn hòa, rộng rãi thế mà lại có thân thế và quá khứ như vậy. Thật đúng là một câu chuyện phiếm giật gân nha.
"Bỏ đi Thiếu Viêm, cậu ta là loại người có tính cách kỳ quái, đâu phải cậu không biết, không đáng để tức giận vì cậu ta đâu." Mấy bạn học bình thường được lợi ích từ Từ Thiếu Viêm vây quanh an ủi cậu ta, nhưng thật ra trong lòng lại kinh ngạc không thể bình tĩnh nổi, an ủi cũng cho có lệ mà thôi.
"Tớ không có tức giận," Từ Thiếu Viêm cố gắng giữ bình tĩnh, nở nụ cười mất mát nói: "Tớ chỉ là hơi buồn thôi. Tớ không ngờ tớ luôn coi cậu ấy là bạn, nhưng cậu ấy lại hiểu lầm tấm lòng của tớ."
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, một nam sinh trong đó nói: "Lòng tốt không nhất định sẽ được báo đáp. Có rất nhiều đau khổ đang chờ loại người như cậu ta, nên cậu đừng quan tâm cậu ta."
Từ Thiếu Viêm mỉm cười và đi xuống với mấy người bạn học đó.
Tính cách của nguyên chủ kiêu ngạo không hợp với mọi người xung quanh, với ai cũng đều thờ ơ, bình thường cũng không bao giờ tham gia các buổi họp lớp. Mà Từ Thiếu Viêm thì giỏi giao tiếp, luôn tươi cười chào hỏi mọi người và cũng thường xuyên rủ bạn cùng lớp đi chơi. Cho nên ai được bạn bè hoan nghênh, mà ai ở bên cạnh bị mọi người xa lánh, kết quả đã quá rõ ràng.
Đào Nguyện mới vừa đi xuống lầu, một thanh niên đi đến gần lập tức dừng lại, há miệng như muốn nói gì đó với cậu. Đào Nguyện đi ngang qua như thể không nhìn thấy anh ta, không hề cho anh ta có cơ hội nói chuyện.
"Hừ!" Lưu Tu Kiệt rất không vui khi bị Đào Nguyện làm lơ, hừ một tiếng rồi tiếp tục đi về phía trước.
"Bạn trai tới đón cậu kìa, chúng tớ không làm bóng đèn nữa, mau đi với anh ấy đi." Sau khi mấy người bạn học đi xuống lầu với Từ Thiếu Viêm nhìn thấy Lưu Tu Kiệt thì đều cười trêu chọc hai người.
Từ Thiếu Viêm cười gượng gạo, sau đó vẫy tay chào tạm biệt mấy người bạn học rời đi.
Ở thế giới này, đồng tính luyến ái và kết hôn đều là chuyện rất bình thường. Từ xa xưa, thế giới này đã hợp pháp bảo hộ hôn nhân đồng giới rồi. Tuy nhiên, người xưa coi trọng việc nối dõi tông đường, không người nối dõi chính là chuyện lớn. Cho nên kết hôn đồng tính tương đối ít.
Nhưng thời đại phát triển đến hiện nay, khoa học kỹ thuật và y học cũng đã tiên tiến hơn. Đồng tính cũng có thể có được đứa con chung của hai người, cho nên cũng càng có nhiều người đồng tính kết hôn hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.