Bất Hủ Phàm Nhân

Chương 432: Bàn tính và Khổ Á

Ta Là Lão Ngũ

06/12/2016

- Chờ ngươi lần sau đến đây, chúng ta ở nơi này giao dịch, một tay hắc thạch một tay tiên tinh. Đương nhiên, tại trước khi ngươi rời đi, ngươi yêu cầu trước cho ta mượn một cái nhẫn, nếu không, hắc thạch ta căn bản là không mang tới được.

Mạc Vô Kỵ đáp.

- Ta làm sao có thể tin tưởng ngươi?

Cung Hầu nhìn chằm chằm Mạc Vô Kỵ hỏi.

- Ngươi có thể cho ta một quả độc đan, chờ chút lần sau giao dịch, ngươi cho ta giải dược, làm sao?

Mạc Vô Kỵ không thèm để ý chút nào nói.

Muốn một quả nhẫn của Cung Hầu, Mạc Vô Kỵ sớm có suy tính. nhẫn do Phô Tử đại sư luyện chế dù sao không gian còn hơi ít đi một chút, hắn chuẩn bị mang theo hàng loạt hắc thạch đi Tiên Vực phát tài, liền nhất định phải có một cái nhẫn không gian lớn.

Cung Hầu nhìn Mạc Vô Kỵ, qua một hồi lâu mới thở dài một tiếng nói:

- Thiên hạ dĩ nhiên thật có loại tu sĩ này như ngươi, được rồi, ta tin tưởng ngươi.

Hắn tu luyện tới hiện tại, tên gia hỏa như Mạc Vô Kỵ vậy muốn tiền liều mạng hắn vẫn là lần đầu tiên thấy. Nếu là nói Mạc Vô Kỵ có thể giải đi đan độc hắn cho, vậy hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng, bởi vì linh thảo luyện chế giải dược tại Bán Tiên Vực và cấp thấp Tu Chân Giới căn bản cũng không có.

- Đây là một quả nhẫn, trong giới chỉ có truyền tin châu, lần sau khi ta tới sẽ cho ngươi tin tức.

Cung Hầu thở dài một tiếng sau đó, lấy ra một cái nhẫn đưa cho Mạc Vô Kỵ. Hắn thật sự là bị Mạc Vô Kỵ tham lam đánh bại, loại tu sĩ này cư nhiên có thể tu luyện tới Địa Tiên, đi tới Bán Tiên Vực.

Mạc Vô Kỵ một tay đã bắt nhẫn, thần niệm quét một cái, không gian bên trong so với không gian nhẫn Phô Tử đại sư luyện chế lớn hơn gấp mười lần. Cái giới chỉ này cũng đủ hắn chứa càng nhiều hơn hắc thạch, sau đó lại đem những thứ hắc thạch này mang tới Tiên Vực.

Chờ Mạc Vô Kỵ tiếp nhận nhẫn, hắn mới lấy ra một quả đan dược màu xanh sẫm ném cho Mạc Vô Kỵ:

- Viên thuốc này ngươi ăn đi, lần sau tới, ta sẽ cho ngươi giải dược.

Mạc Vô Kỵ không chút do dự lại đem đan dược xanh sẫm nuốt vào, một cổ mùi tanh từ khoang miệng trực tiếp thẩm thấu tới toàn thân của hắn.

Tại trong nháy mắt đan dược đi vào, hóa độc lạc của Mạc Vô Kỵ liền nhanh chóng tiến hành Chu Thiên nghịch chuyển, độc thẩm thấu đến trong người Mạc Vô Kỵ tại trong thời gian ngắn, đã bị hóa độc lạc cuốn đi. Độc tố cũng ở đây trong khoảnh khắc bị hóa độc lạc hóa giải được, nếu không phải Mạc Vô Kỵ khống chế được độc tố, hắn hiện tại liền có thể lại đem độc tố bức ra đến. Dược dịch bị hóa đi độc tính biến thành linh lực khí tức đẳng cấp cao hơn, tuy Mạc Vô Kỵ còn không có tu luyện, hắn cũng có thể cảm nhận được thực lực của chính mình đang tăng lên.

Mạc Vô Kỵ thậm chí hoài nghi, một khi hắn hấp thu những linh lực này, hắn rất có thể trùng kích tới Địa tiên tầng 6.

Giờ khắc này Mạc Vô Kỵ rất muốn nói một câu nói chính là:

- Cung đạo hữu, thuốc độc kia có còn hay không, cho ta thêm mấy viên đê?

Đáng tiếc Mạc Vô Kỵ biết lời này một khi nói ra, Cung Hầu liền sẽ hoài nghi, chỉ có thể cảm thán một viên quá ít.

- Không sai, ngươi có thể đi rồi.

Thấy Mạc Vô Kỵ nuốt thuốc độc, Cung Hầu rất là hài lòng gật đầu, hắn có thể cảm nhận được khí tức Mạc Vô Kỵ trúng độc.

Mạc Vô Kỵ cũng không có đi, mà là lần nữa ôm quyền hỏi:

- Cung đạo hữu, hiện tại chúng ta cũng coi như là người một nhà, ta muốn xin hỏi một chút các ngươi tới Bán Tiên Vực là cưỡi phi thuyền sao?

Mạc Vô Kỵ rất là hoài nghi đối phương tới nơi này không phải là phi thuyền, nếu không, Tiên Hào bên trong nguy hiểm những người này thật có thể đối phó?

Cung Hầu sắc mặt trầm xuống:

- Những thứ này không phải là ngươi có thể biết đến, hỏi nhiều hơn mệnh rất ngắn. Hơn nữa ta còn muốn phải cảnh cáo ngươi một câu, coi như là sau này giao dịch với ngươi hạ phẩm tiên tinh, ngươi cũng không có thể tùy tiện tiết lộ ra ngoài. Tiên Vực là không cho phép hạ phẩm tiên tinh chảy tới Bán Tiên Vực, bằng không cũng là một đường chết.

Mạc Vô Kỵ chính sắc nói:

- Cung đạo hữu yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ sự tình tiên tinh. Được rồi, Cung đạo hữu trên người có hạ phẩm tiên tinh không, có thể tạm thời cho ta mượn một hai vạn trước chơi cho đã nghiền hay không?

Cung Hầu thiếu chút nữa phun ra một ngụm lão máu, tên này thế nào vô sỉ đến loại trình độ này? Hắn bỗng nhiên hoài niệm lên Hồng Phủ Cập, tên kia mặc dù lại chính là một con trùng dập đầu, khống chế so với tên trước mắt này dễ nhiều hơn.

Thấy Cung Hầu sắc mặt xấu xí, Mạc Vô Kỵ phỏng chừng sự tình mượn tiên tinh có chút nguy hiểm, nhanh chóng nói:



- Cung đạo hữu, cái này tại quê ta gọi là tiền đặt cọc, có tiền đặt cọc mọi chuyện sẽ chỉ là phát triển phương hướng phi thường tốt, nếu không ta sẽ không cần cái này hạ phẩm tiên tinh. Tuy rằng ta biết điểm ấy tiên tinh đối với Cung đạo hữu mà nói, căn bản cũng không giá trị nhắc tới. Với ta mà nói thế nhưng là dũng khí có thể để cho ta liều mạng.

Mạc Vô Kỵ trên người còn có hàng loạt toái tiên tinh, theo tu vi của hắn càng cao, hắn thăng cấp tiêu phí thời gian thì càng nhiều. Hắn muốn tốc độ tu luyện nhanh hơn, liền phải dùng càng cấp cao nhất linh khí.

Mặc dù biết Mạc Vô Kỵ chém gió, vừa nghĩ tới Mạc Vô Kỵ vì tiên tinh cả mệnh đều có thể (không muốn), Cung Hầu vẫn là lấy ra 1 đống tiên tinh nhỏ nói:

- Nơi này có một nghìn tấm, ngươi trước tiên đi dùng. Không nên phụ ta kỳ vọng, nếu là ngươi không có thu được đủ nhiều hắc thạch, ngươi sẽ biết kết quả.

- Cung đạo hữu yên tâm.

Mạc Vô Kỵ trong miệng đang nói, ánh mắt của hắn đã nhìn chằm chằm một đống tiên tinh này, nồng nặc kia cùng tinh thuần tiên linh khí, để cho Mạc Vô Kỵ tâm một mảnh lửa nóng.

Hắn một bước tiến lên, trực tiếp lại đem một ngàn tiên tinh này đưa vào chiếc nhẫn của mình, hắn biết mình tu luyện tới Địa Tiên viên mãn sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.

- Ta muốn cảnh cáo ngươi một việc, không có chuyện đặc biệt không nên đi Nghiễm Thuyên đạo chủ phủ.

Cung Hầu chờ Mạc Vô Kỵ thu hồi tiên tinh, đột nhiên nói.

Mạc Vô Kỵ nghi ngờ hỏi:

- Vì sao?

Hắn đang chuẩn bị đi một chuyến Nghiễm Thuyên đạo chủ phủ, mặc dù hắn hiện tại không cần cùng Nghiễm Thuyên giao dịch Toái Linh Thạch, nhưng hắn vẫn còn muốn đi xem Nghiễm Thuyên có thể xuất ra thứ tốt gì.

- Nghiễm Thuyên đạo chủ phủ có một cái khốn sát trận, gọi là thiên lục trận. Cái khốn sát trận này là tiên vực khốn sát trận, coi như là ta đi, cũng trốn không thoát được. Cho nên ngươi một khi đi đạo chủ phủ của hắn, cái mạng nhỏ của ngươi sẽ không còn trên tay ngươi. Nghiễm Thuyên cùng Tiên Vực quan hệ không cạn, giết ngươi tựa cùng giết một con kiến hôi.

Mạc Vô Kỵ sắc mặt khó xem, hắn không nghĩ tới Nghiễm Thuyên cư nhiên bố trí xong một cái khốn sát trận đẳng cấp như vậy chờ hắn, tên này xem ra đối với hắn rất coi trọng a.

- Đa tạ Cung đạo hữu, ta đã biết.

Mạc Vô Kỵ liền ôm quyền, lần này là chân tình thực lòng cảm tạ một câu.

Cung Hầu rất là thoả mãn thái độ Mạc Vô Kỵ, xoay người cấp tốc rời đi. Hắn lần này sau khi trở về, phải đi gom góp linh thạch. Mấy triệu hạ phẩm linh thạch, dựa vào một mình hắn là cầm không ra được.

...

Mạc Vô Kỵ vừa mới trở lại Bán Tiên Vực, đã nhìn thấy một chiếc phi thuyền như lưu tinh bình thường vậy từ cửa vào Bán Tiên Vực biến mất vô tung.

Tốc độ của phi thuyền tuyệt đối so với xe bay của hắn còn phải nhanh một chút, Mạc Vô Kỵ lập tức liền đoán được này rời đi phi thuyền chính là những tiên nhân kia từ Tiên Vực đến giao dịch hắc thạch.



- Mạc Vô Kỵ đã xuất quan, hơn nữa còn đi ra ngoài một chuyến.

Nghiễm Thuyên đạo chủ trong phủ, Nghiễm Thuyên nhìn chằm chằm màn hình thông báo to lớn nói một câu.

Mạnh Thiêm Ngọc ở một bên không nói gì, hắn mất đi Thiên Mộc Đằng, hiện tại hầu như lưu lạc làm thuộc hạ của Nghiễm Thuyên.

- Mạnh huynh, Mạc Vô Kỵ lần này xuất quan trước tiên lại là đi ra ngoài, ngươi cho rằng lần này hắn đi ra ngoài là làm cái gì? Kế tiếp hắn sẽ tới tìm ta hay không?

Nghiễm Thuyên bỗng nhiên hỏi đối diện Mạnh Thiêm Ngọc.

Người Trước Tiên Vực đến giao dịch hắc thạch, Nghiễm Thuyên cùng cũng không có đi xem màn hình thông báo, hắn cũng cũng không biết Mạc Vô Kỵ cùng Phủ Gia rời đi Bán Tiên Vực.

Mạnh Thiêm Ngọc trầm ngâm một lát sau nói:

- Ta nghĩ hắn nhất định sẽ tới.

Nghiễm Thuyên cười ha ha một tiếng, cũng là đồng ý lời của Mạnh Thiêm Ngọc. Bởi vì coi như là Mạc Vô Kỵ không tới tìm hắn, cũng sẽ đi tìm Mạnh Thiêm Ngọc. Mạnh Thiêm Ngọc nợ hắn Toái Linh Thạch, chỉ cần hắn tìm Mạnh Thiêm Ngọc, thì có người nói cho Mạc Vô Kỵ, Mạnh Thiêm Ngọc đang ở đạo chủ phủ.

Mạc Vô Kỵ không có đi tìm Mạnh Thiêm Ngọc, cũng không có đi tìm Nghiễm Thuyên. Hắn gửi đi một đạo tin tức cho Phô Tử đại sư mấy người sau đó, liền chuẩn bị đi trở về bế quan tu luyện.



Hắn bây giờ quá giàu, thật đúng là chướng mắt Toái Linh Thạch. Hắn sớm đã định xong kế hoạch, trước thăng cấp tới Địa tiên hậu kỳ, sau đó mang theo Phô Tử đại sư mấy người đi Tử Vong Khoáng Khu đào hắc thạch. Chờ chút lần nữa đến thời điểm hắc thạch giao dịch, chính là thời điểm bọn họ rời đi Bán Tiên Vực qua Tiên Hào.

Mạc Vô Kỵ vừa mới trở lại động phủ của mình, liền biết có người đụng vào qua động phủ cấm chế của v. Khẳng định không phải là Phô Tử đại sư mấy người, Phô Tử đại sư mấy người đều biết hắn đi ra ngoài, sẽ không tới đụng vào cấm chế.

Đang ở Mạc Vô Kỵ suy nghĩ có đúng hay không Nghiễm Thuyên tới tìm hắn, động phủ cấm chế lần nữa bị đụng vào.

Mạc Vô Kỵ mở ra cấm chế, tại hắn bên ngoài động phủ đứng hai người. Hai người Mạc Vô Kỵ đều biết, hơn nữa còn có thù.

Một là bàn tính dưới trướng Phủ Gia, một là người nữ tử dung mạo tương đối thanh tú, ngôn ngữ rất ít. Mạc Vô Kỵ biết cô gái này tên là Khổ Á.

- Ra mắt Mạc đạo hữu.

Mạc Vô Kỵ vừa mới mở ra cấm chế, bàn tính cùng Khổ Á liền cúi người hành lễ.

Mạc Vô Kỵ nói:

- Vào nói chuyện nói sao?.

Hai người này hiển nhiên là ở chỗ này chờ hắn thật lâu, bằng không sẽ không trùng hợp như vậy.

Hai người cũng không có nửa điểm do dự, lập tức liền tiến vào Mạc Vô Kỵ động phủ.

- Hai vị hẳn là tới tìm ta mấy lần sao?? Cụ thể có chuyện gì?

Mạc Vô Kỵ tiện tay lại đem động phủ cấm chế đóng, hỏi.

Bàn tính kính cẩn nói:

- Chúng ta trước xin hỏi một chút Mạc đạo hữu, Phủ Gia có đúng hay không bị giết?

Mạc Vô Kỵ đáp:

- Không sai, Hồng Phủ Cập bị giết, bất quá không phải ta giết.

Đối với Mạc Vô Kỵ này không cần phải giấu diếm, hắn căn bản cũng không sợ hãi hai người kia báo thù, nếu như đối phương động thủ, hắn sẽ không chút do dự động thủ giết chết hai người này.

- Là Cung Hầu giết?

Khổ Á lập tức hỏi.

Mạc Vô Kỵ gật đầu:

- Đúng vậy.

Hai người nếu biết Cung Hầu, hẳn là biết chân tướng của sự việc.

Nghe được lời của Mạc Vô Kỵ, bàn tính cùng Khổ Á trầm mặc xuống.

Một lúc lâu sau đó, bàn tính cùng Khổ Á đồng thời liền ôm quyền nói:

- Chúng ta hai người muốn muốn gia nhập tổ chức của Mạc huynh, còn xin Mạc huynh thu lưu.

Mạc Vô Kỵ căn bản là nghĩ không ra hai người này sẽ đưa ra loại yêu cầu đó, hắn cũng chưa từng nghĩ tới thu lưu hai người kia, nghe nói như thế không khỏi sửng sốt một chút, thậm chí không trả lời hai người.

Thấy Mạc Vô Kỵ không trả lời, bàn tính thở dài một cái:

- Nếu Mạc huynh có nỗi khổ tâm, chúng ta liền cáo từ.

Mạc Vô Kỵ hỏi:

- Tại sao phải đột nhiên làm ra quyết định như vậy? Nếu là giải thích hợp lý, ta đồng ý các ngươi gia nhập tiểu đội của ta.

Hắn có Độ Tiên Hạm, người qua Tiên Hào tự nhiên là càng nhiều càng tốt. Thực lực của Khổ Á làm sao hắn chưa từng thấy qua, thế nhưng thực lực bàn tính Mạc Vô Kỵ đã thấy tận mắt, so với Lâu Xuyên Hà còn mạnh hơn. Mạc Vô Kỵ hoài nghi Phủ Gia đều không phải là đối thủ của người này, nếu mà đơn đả độc đấu, Đồng thị huynh đệ không nhất định có thể lưu lại bàn tính.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Hủ Phàm Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook