Bất Hủ Phàm Nhân

Chương 465: Không có lĩnh vực

Ta Là Lão Ngũ

21/12/2016

Cảm thụ được tâm tình Mạc Vô Kỵ không phải là tốt lắm, Hàn Thanh Như cũng không có hỏi nhiều, nàng có thể đoán ra vì sao tâm tình Mạc Vô Kỵ không tốt.

Ngắn ngủi nửa tháng thời gian, coi như là dung hợp Tiên Cách Thạch lợi hại hơn nữa, cũng không có khả năng dung hợp bao nhiêu. Mạc Vô Kỵ dung hợp Tiên Cách Thạch ít, vậy đã nói lên Mạc Vô Kỵ ngưng tụ Tiên Cách yếu kém, xa xa không bằng nàng.

Phải biết rằng trước đây nàng ngưng tụ Tiên Cách nhưng là hơn nửa năm, dùng tốc độ của nàng, hơn nửa năm bất quá là dung hợp hơn sáu mươi vạn Tiên Cách Thạch, Mạc Vô Kỵ chính là nửa tháng có thể dung hợp bao nhiêu, có thể tưởng tượng ra được.

- Được rồi, Thanh Như sư tỷ, ta muốn hỏi một chút cô có biết Chư Thần Tháp không?

Mạc Vô Kỵ chợt nhớ tới giao dịch trước đây cùng ông lão câu cá râu bạc ở Vấn Thiên Học Cung.

Hàn Thanh Như có chút mờ mịt:

- Ta không biết, làm sao vậy, sư đệ?

- Không có gì, được rồi, muốn leo lên Vấn Tiên Thê nhất định phải ngưng tụ Tiên Cách sao?

Mạc Vô Kỵ phỏng chừng chuyện này khả năng là của Tiên Giới, cùng Vĩnh Anh Giác quan hệ không lớn. Về phần sự tình Bán Nguyệt Ngục, Mạc Vô Kỵ càng là không hỏi, hắn khẳng định Hàn Thanh Như không rõ ràng lắm.

Hàn Thanh Như gật đầu:

- Vậy dĩ nhiên a, Vấn Tiên Thê là quy tắc của Thiên Đạo, trừ phi ngươi vừa sinh ra ở Tiên Giới, nếu không không có ngưng tụ Tiên Cách, liền căn bản không thể bước lên Vấn Tiên Thê.

- Đã như vậy, vậy ta đưa sư tỷ đi Vấn Tiên Thê trước sao?.

Mạc Vô Kỵ bỗng nhiên nói.

Hàn Thanh Như nhìn Mạc Vô Kỵ, có chút nghi ngờ hỏi:

- Sư đệ, ngươi tiễn ta đi? Lẽ nào ngươi không cùng ta leo Vấn Tiên Thê cùng nhau sao?

Mạc Vô Kỵ lúng túng nói:

- Ta còn có mấy bằng hữu ở bên cạnh, bọn họ đều là từ Bán Tiên Vực tới. Trên người ta Tiên Cách Thạch cũng có một phần là của bọn họ, ta muốn lại đem những thứ Tiên Cách Thạch này trả cho bọn hắn, nếu không mà nói, bọn họ cả Tiên Cách đều không thể ngưng tụ.

- Ta đương nhiên là đi cùng ngươi a.

Hàn Thanh Như đương nhiên đáp.

Mạc Vô Kỵ đang muốn nói chuyện, thần niệm liền quét một đạo bóng người quen thuộc chợt lóe lên.

Thế nào có chút giống Đồng Dã? Mắt thấy này đạo bóng dáng liền biến mất tại trong thần niệm, Mạc Vô Kỵ còn chưa kịp đuổi theo, lại là hai đạo nhân ảnh đuổi theo đạo bóng dáng phía trước.

- Ta gặp một người quen.

Mạc Vô Kỵ nói xong, Phong Độn Thuật triển khai chui qua theo.

Hàn Thanh Như thấy Mạc Vô Kỵ bỏ chạy, nhanh chóng chạy theo sau Mạc Vô Kỵ. Tốc độ của nàng xa xa không bằng Mạc Vô Kỵ, tuy rằng không có khả năng đuổi theo Mạc Vô Kỵ, cũng không đến mức bị mất phương hướng.

Sau nửa canh giờ, Đồng Dã ngừng lại, thần niệm của hắn cảm ứng được Mạc Vô Kỵ tới đây.

- Thế nào không tiếp tục chạy thoát?

Hai người đuổi theo Đồng Dã đều là Thiên Tiên hậu kỳ tu sĩ, hai người thấy Đồng Dã sau khi dừng lại, một trái một phải vây Đồng Dã ở trung gian.

Đồng Dã lấy ra một thanh thăng long tiết, lại nhìn chằm chằm hai người mới vừa mới tới.



- Mạc huynh, thật là ngươi?

Mạc Vô Kỵ Phong Độn Thuật cực nhanh, đảo mắt liền tới phụ cận, Đồng Dã xác nhận là Mạc Vô Kỵ sau đó, nhất thời mừng rỡ kêu lên.

Hai gã Thiên Tiên tu sĩ ngăn cản Đồng Dã đều là đề phòng nhìn chằm chằm Mạc Vô Kỵ, Mạc Vô Kỵ tại phía sau bọn họ, bọn họ tự nhiên cũng rõ ràng. Bọn họ tin tưởng, vô luận Mạc Vô Kỵ là ai, cũng không dám can thiệp chuyện của bọn họ. Bây giờ nhìn thấy Mạc Vô Kỵ quen biết Đồng Dã, sắc mặt hai người có chút không được tốt.

- Đồng huynh, trong thời gian ngắn không gặp, chúc mừng thăng cấp Thiên Tiên a.

Mạc Vô Kỵ cười ha ha nói, Đồng Dã quanh thân tiên nguyên hùng hậu, hiển nhiên là thăng cấp tới rồi Thiên Tiên. Chẳng những thăng cấp tới rồi Thiên Tiên, còn chuyển hóa tiên nguyên..

- Ta còn tưởng rằng...

Đồng Dã là thật thiết ngạc nhiên mừng rỡ, hắn sớm cho rằng Mạc Vô Kỵ bỏ mạng ở Tiên Hào, không nghĩ tới Mạc Vô Kỵ chẳng những không có bỏ mạng ở Tiên Hào, trái lại sống rất tốt.

Mạc Vô Kỵ khoát tay chặn lại:

- Cái này đợi lát nữa rồi lại nói.

Hai gã tu sĩ đuổi kịp Đồng Dã, một người màu da đen liền ôm quyền đối với Mạc Vô Kỵ nói:

- Vị đạo hữu này, người này là từ Bán Tiên Vực nhập cư trái phép mà đến, chúng ta đại biểu Vĩnh Anh Tiên Vực muốn dẫn đi người này, còn xin đạo hữu đừng ngăn cản.

Mạc Vô Kỵ cười lạnh nói:

- Ta cũng là từ Bán Tiên Vực tới đây, ngươi cũng đem ta mang đi luôn đê.

Hai gã tu sĩ truy sát Đồng Dã nghe được Mạc Vô Kỵ nói, nhìn nhau một cái, lập tức lần di chuyển, lại đem Mạc Vô Kỵ cũng ngăn lại.

Hai người sở dĩ không có lập tức động thủ, là bởi vì biết còn có một người sắp lại đây.

Sau một lát, Hàn Thanh Như liền đi tới bên người Mạc Vô Kỵ. Tuy Mạc Vô Kỵ còn không có giải thích, nàng đã thấy rõ ràng. Mạc Vô Kỵ pháp bảo còn chưa có lấy ra, nàng trước hết cầm ra bản thân pháp bảo.

- Động thủ...

Tu sĩ Mặt đen vừa nhìn tư thế của Hàn Thanh Như, liền biết tuyệt đối sẽ không dễ ăn, nói một câu động thủ sau đó, một đạo trường tiên mấy trượng cuồn cuộn nổi lên, đánh về phía Mạc Vô Kỵ. Tên tu sĩ còn lại đánh về phía Hàn Thanh Như và Đồng Dã.

Có thể thấy được hai người này sớm đã có tính toán, theo bọn họ Mạc Vô Kỵ tu vi hẳn là yếu nhất, thực lực của Hàn Thanh Như là mạnh nhất.

Hàn Thanh Như ngưng luyện Tiên Cách, khí tức cường đại. Mà Đồng Dã tại Bán Tiên Vực không biết tu luyện bao nhiêu năm, ở chỗ này thăng cấp Thiên Tiên là nước chảy thành sông. Mạc Vô Kỵ thoạt nhìn trẻ tuổi nhất, cộng thêm khí tức tầm thường, lúc này mới bị xem thành kém nhất.

Mặt đen tu sĩ muốn trước giết chết Mạc Vô Kỵ, sau đó hai người liên thủ tiếp đối phó Hàn Thanh Như cùng Đồng Dã.

Mạc Vô Kỵ cũng không có tế xuất Thiên Cơ Côn, không chỉ là Phạm Thiên Côn Ảnh theo không kịp tu vi của hắn, lần trước hắn và huynh đệ kế thị động thủ, cũng cảm giác được Thiên Cơ Côn cũng không thích hợp làm pháp bảo của hắn.

Tính cách của hắn ân oán phân minh, thời điểm chiến đấu càng là gọn gàng dứt khoát. Với hắn mà nói, tốt nhất là pháp bảo bộc lộ tài năng, như trường thương, búa bén, trường đao các loại đều thích hợp hắn. Mà trường kiếm mềm nhẹ, đối với Mạc Vô Kỵ mà nói đánh nhau không đã ghiền, cũng không thích hợp với hắn.

Trường tiên của tu sĩ Mặt đen như giao long bình thường giống nhau, mang theo từng trận Long Ngâm chi âm, lại đem lối đi của Mạc Vô Kỵ phong tỏa. Cường đại lĩnh vực mở rộng mở ra, Mạc Vô Kỵ lập tức liền cảm giác được.

Trước đây Kế Viêm dùng lĩnh vực phong tỏa hắn, Mạc Vô Kỵ cũng cảm giác được chính bản thân lâm vào vũng bùn, dời động cực kỳ trở ngại. Mà giờ khắc này đồng dạng là lĩnh vực, thậm chí mặt đen tu sĩ lĩnh vực so với lĩnh vực Kế Viêm còn mạnh hơn một phần, thế nhưng là Mạc Vô Kỵ lại dễ dàng một bước bước ra, không có nửa phần ảnh hưởng đánh ra đi một quyền.

- Ầm!

Một đạo hỏa diễm khí tức hầu như có thể lại đem không gian đốt cháy xông thẳng ra, nguyên bản lĩnh vực liền đối với Mạc Vô Kỵ không có bao nhiêu ảnh hưởng, lúc này càng là thốn đứt từng khúc vỡ ra.

Cường đại hỏa diễm trói buộc truyền đến, tu sĩ mặt đen sắc mặt đại biến.

- Thiên hỏa thần thông?



Mặt đen tu sĩ thân thể không ngừng vặn vẹo, hắn muốn tránh thoát Mạc Vô Kỵ thiên hỏa thần thông trói buộc. Chỉ là hắn tỉnh ngộ hơi muộn một chút, một quyền này của Mạc Vô Kỵ đã ầm xuyên qua ngực của hắn.

- PHỐC!

Huyết vụ phun ra, thân thể của hắn dần dần vỡ tan.

- Ba!

Cho tới giờ khắc này, trường tiên của mặt đen tu sĩ mới đánh vào trên người Mạc Vô Kỵ.

Mạc Vô Kỵ đang động thủ, căn bản cũng không có đi quản trường tiên. Trừ việc hắn tự tin bản thân thiên hỏa thần thông ra, còn có một cái là hắn muốn đánh nhanh thắng nhanh.

Mạc Vô Kỵ quần áo bị này một tiên trực tiếp ầm nứt ra, một đạo rãnh máu xuất hiện ở phần lưng của Mạc Vô Kỵ. Mạc Vô Kỵ lại cau mày, cũng không có đi chữa thương.

Trường tiên bởi vì tu sĩ mặt đen ngã xuống, bỗng bất động, đối với Mạc Vô Kỵ ảnh hưởng cũng không phải rất lớn. Mạc Vô Kỵ cau mày là, hắn đồng dạng cũng là Thiên Tiên tu sĩ, cư nhiên cũng không có lĩnh ngộ được lĩnh vực lực.

Khác biệt duy nhất chính là, trước đây Kế Triệu có thể dùng lĩnh vực trói buộc hắn, mà vừa rồi mặt đen tu sĩ lĩnh vực cũng không thể trói buộc hắn. Nhưng cái này cũng không có thể thay đổi sự thực hắn không có lĩnh vực, nếu mà hắn cũng có lĩnh vực mà nói, dùng thực lực của hắn, chẳng những có thể dễ dàng giết chết đối phương, thậm chí ngay cả thụ thương cũng sẽ không.

Nhìn xem thấy đồng bạn của mình bị Mạc Vô Kỵ một quyền liền đánh giết, một gã Thiên Tiên tu sĩ khác trong lòng sợ hãi, đâu còn có tâm tình tiếp tục động thủ, xoay người liền muốn chạy trốn.

Thực lực của Hàn Thanh Như vốn là mạnh hơn hắn, hắn vừa mới xoay người, đã bị Hàn Thanh Như lĩnh vực trói buộc, và Đồng Dã đã dùng thăng long tiết đã xuyên qua cổ của hắn rồi.

- Mạc huynh, ngươi quả nhiên thăng cấp Thiên Tiên.

Đồng Dã mừng rỡ nói.

Hắn cũng không kỳ quái Mạc Vô Kỵ nháy mắt giết một người Thiên Tiên hậu kỳ, Mạc Vô Kỵ nghịch thiên hắn thế nhưng là rõ ràng. Trước đây tu vi của Mạc Vô Kỵ tại Bán Tiên Vực có thể nói là thấp nhất, thực lực lại càn quét toàn bộ Bán Tiên Vực. Hiện tại lên cấp Thiên Tiên, muốn chém giết một cái thông thường Thiên Tiên tu sĩ, tự nhiên không cần ra sức.

Mạc Vô Kỵ giơ tay lên nắm nhẫn của tu sĩ mặt đen:

- Đồng huynh, tới cùng là chuyện gì xảy ra a? Lẽ nào Bán Tiên Vực tu sĩ vẫn cùng Vĩnh Anh Giác tu sĩ có khác nhau?

Đồng Dã thu hồi một cái nhẫn khác, đưa cho Hàn Thanh Như, Hàn Thanh Như vội vàng cự tuyệt.

- Nhẫn ngươi thu lại sao?, đây là Hàn Thanh Như. Thanh Như sư tỷ, đây là Đồng Dã, từ Bán Tiên Vực cùng ta đi tới đây. Đồng huynh, ngươi nói trước đây là có chuyện gì?

Mạc Vô Kỵ ngăn trở động tác Đồng Dã tiếp tục lại đem nhẫn đưa cho Hàn Thanh Như, lại đơn giản lại đem hai người giới thiệu một chút.

Đồng Dã cũng không có khách khí nữa, đối với Hàn Thanh Như thi lễ một cái sau đó, thu hồi nhẫn nói:

- Kỳ thực ta cũng không rõ ràng lắm tới cùng là chuyện gì xảy ra, trước đây chúng ta qua sông Tiên Hào, mọi người thương lượng một chút, liền quyết định mỗi người lưu lại truyền tin châu, sau đó tạm thời tách ra. Độ Tiên Hạm do Lâu Xuyên Hà bảo tồn...

Mạc Vô Kỵ tế xuất một chiếc phi thuyền:

- Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, nơi này không phải là chỗ ở lâu.

Chờ Đồng Dã cùng Hàn Thanh Như lên phi thuyền, Mạc Vô Kỵ điều khiển phi thuyền, trong lòng ngược lại cảm giác mình có chút đa tâm rồi. Hắn cho rằng Phô Tử đại sư sẽ đòi bảo tồn Độ Tiên Hạm, không nghĩ tới Độ Tiên Hạm được Lâu Xuyên Hà bảo tồn. Bởi vì trước đây bên trong nhóm người kia, hắn cảm giác Phô Tử đại sư cùng hắn cấu thành tiểu đội càng nhiều hơn chính là bởi vì lợi ích quan hệ, mà mấy người còn lại đều mang tình cảm bằng hữu.

- Lúc đó ta cùng anh ta hai người đi chung, ta nhìn thấy Lâu Xuyên Hà sư huynh cùng Gia Khí cùng đi. Bàn tính cùng Khổ Á cùng nhau, Khấu Viễn và Phô Tử đại sư đơn độc rời đi...

Mạc Vô Kỵ không có hỏi Đồng Thịnh đi nơi nào, hắn tin tưởng Đồng Dã sẽ giải thích.

Quả nhiên Đồng Dã nói tiếp nói:

- Ta cùng ca ca ta tu vi đều tới rồi Địa Tiên đỉnh phong, thiếu hụt chẳng qua là hoàn cảnh độ kiếp mà thôi. Chúng ta vừa đến Bán Tiên Vực, cũng không có bế quan bao lâu, liền cảm nhận được lôi kiếp, đồng thời tại địa phương hẻo lánh độ kiếp thành công. Ta cùng anh ta đồng thời độ kiếp thành công, chúng ta liền nhận được Gia Khí sư tỷ tin tức, nàng và Xuyên Hà sư huynh bị người của Vĩnh Anh Tiên Vực truy sát, Xuyên Hà sư huynh tức thì bị bắt đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Hủ Phàm Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook