Chương 89: Hạ vũ
Boldness
16/09/2022
Giang Thành từ sáng sớm đã bắt đầu tí tách hạt mưa.
Sau bữa trưa, Trần Nghiêu lại đến tòa nhà hành chính, sợ cô và Lâm Trưng gặp nhau thường xuyên sẽ gây sự chú ý, hai người thống nhất gặp nhau hai ngày một lần.
Cánh cửa khép hờ, cô đẩy cửa ra đi vào.
"Anh trai?" Lâm Trưng dựa vào sô pha, nhắm mắt lại. Trần Nghiêu nghiêng người, ở một bên nhỏ giọng gọi anh.
Anh nhanh chóng mở mắt ra, giọng nói có chút khàn khàn: "Em tới rồi."
Trần Nghiêu vươn tay sờ trán anh, giọng điệu quan tâm: "Anh không thoải mái sao?" Anh không có thói quen nghỉ trưa, hiện tại xem ra tinh thần không tốt lắm.
"Không có." Lâm Trưng ngồi dậy, "Em buồn ngủ không?"
"Không ạ. Em mang sữa chua cho anh, hương vị mới uống rất ngon!"
Lâm Trưng nhận lấy nhìn qua một cái, xé nắp ra uống vài ngụm trong ánh mắt mong chờ của Trần Nghiêu.
"Như thế nào? Uống ngon không?"
"Ừm."
"Lúc trước em không biết hương vị này, là Du..." Cô đột ngột dừng lại, "... Có người giới thiệu." Suýt nữa thì cô nói ra Du Hàm từng tặng, bây giờ không phải là lúc thăm dò Lâm Trưng, sợ làm anh hiểu lầm.
Nhạy cảm nhận ra phát âm ban đầu của cô là muốn nói đến ai, vốn dĩ tinh thần của Lâm Trưng kém là vì bị mất ngủ, bây giờ tâm trạng lại trầm xuống thêm vài phần.
Trần Nghiêu thấy anh rủ mi không lên tiếng, cúi sát người cẩn thận mở miệng: "Anh trai? Anh làm sao vậy?" Có phải cô đã nói sai cái gì không.
Đuôi mắt cô hơi rũ xuống, tròng mắt đen sáng ngời, khi nhìn người ở góc độ như vậy trông cô càng thêm ngây thơ.
"Bị giáo viên cầm đầu cô lập...Cả ký túc xá không nói chuyện với cô ấy..." Lời nói của Du Hàm lại vang lên trong đầu anh.
Cổ họng đột nhiên nghẹn lại, Lâm Trưng duỗi tay ôm cô vào lòng.
Kì thật sự khiêu khích của Du Hàm hay là sự giấu diếm của cô, đối với anh không quan trọng bằng việc Trần Nghiêu từng phải chịu đựng đối xử bất công.
Có người thích Trần Nghiêu là chuyện bình thường, chính bản thân anh cũng không nhịn được nhìn ngắm cô, quan tâm đến cô. Cô đáng yêu như vậy, ai cũng thấy điều đó; cô không nói cho anh biết chuyện trước đây, cũng không sao cả, đến anh cũng không hy vọng cô thấy được sự yếu ớt và bất lực của bản thân mình...Về việc điền nguyện vọng, vẫn còn một năm nữa, điểm thi đầu vào đại học còn chưa được công bố thì chưa có gì là chắc chắn cả.
Bị Lâm Trưng ôm chặt, Trần Nghiêu có chút bối rối.
"Có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Sau vài lần vùng vẫy, cô mới ngẩng đầu lên nhìn anh.
Lâm Trưng lẳng lặng đối mặt với cô, ánh mắt ảm đạm.
Nhìn thấy anh như vậy, trong lòng không khỏi hoảng sợ: "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Anh nói gì đi..."
"Sao em lại thích khóc như vậy?" Anh thì thào nói nhỏ, ngón tay xoa lên hốc mắt phiếm hồng đong đầy nước mắt của Trần Nghiêu.
Thật sự làm cô lo lắng muốn chết, Trần Nghiêu bĩu môi, không nhịn được giơ tay đánh anh: "Đáng ghét, anh cố ý không nói chuyện để hù dọa em!"
Để bàn tay nhỏ tùy ý đánh lên vai anh vài cái, Lâm Trưng vẫn giữ vững eo cô, dùng sức đem cô ôm vào trong lòng, nhắm mắt cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại hồng nhuận của cô.
Tuy rằng vừa rồi không biết Lâm Trưng suy nghĩ cái gì, nhưng thời điểm khuôn mặt anh đến gần, Trần Nghiêu lập tức ôm lấy anh, ngoan ngoãn đáp lại.
Nỗi sợ hãi trong lòng là có thật, sợ mình đã làm gì sai khiến anh không vui, sợ anh nói ra điều gì đó khiến cô không thể chịu nổi.
Tối hôm qua mẹ cô gặp giáo viên chủ nhiệm để nói về thành tích và mục tiêu đại học của cô, cô đứng một bên nghe, từ "đại học Giang" cứ lặp đi lặp lại khiến cô ấy cảm thấy mệt mỏi và lo lắng. Ai ngờ vừa trở về nhà đang ngồi ngẩn người, Lâm Trưng lại gửi tin nhắn hỏi thăm.
Nói ra một việc mình chưa nắm chắc nhưng cuối cùng không thực hiện được thì thật là xấu hổ.
Cô sẽ nỗ lực, sẽ cố gắng để đến gần anh.
Chỉ cần đợi cô một chút nữa thôi.
Sau bữa trưa, Trần Nghiêu lại đến tòa nhà hành chính, sợ cô và Lâm Trưng gặp nhau thường xuyên sẽ gây sự chú ý, hai người thống nhất gặp nhau hai ngày một lần.
Cánh cửa khép hờ, cô đẩy cửa ra đi vào.
"Anh trai?" Lâm Trưng dựa vào sô pha, nhắm mắt lại. Trần Nghiêu nghiêng người, ở một bên nhỏ giọng gọi anh.
Anh nhanh chóng mở mắt ra, giọng nói có chút khàn khàn: "Em tới rồi."
Trần Nghiêu vươn tay sờ trán anh, giọng điệu quan tâm: "Anh không thoải mái sao?" Anh không có thói quen nghỉ trưa, hiện tại xem ra tinh thần không tốt lắm.
"Không có." Lâm Trưng ngồi dậy, "Em buồn ngủ không?"
"Không ạ. Em mang sữa chua cho anh, hương vị mới uống rất ngon!"
Lâm Trưng nhận lấy nhìn qua một cái, xé nắp ra uống vài ngụm trong ánh mắt mong chờ của Trần Nghiêu.
"Như thế nào? Uống ngon không?"
"Ừm."
"Lúc trước em không biết hương vị này, là Du..." Cô đột ngột dừng lại, "... Có người giới thiệu." Suýt nữa thì cô nói ra Du Hàm từng tặng, bây giờ không phải là lúc thăm dò Lâm Trưng, sợ làm anh hiểu lầm.
Nhạy cảm nhận ra phát âm ban đầu của cô là muốn nói đến ai, vốn dĩ tinh thần của Lâm Trưng kém là vì bị mất ngủ, bây giờ tâm trạng lại trầm xuống thêm vài phần.
Trần Nghiêu thấy anh rủ mi không lên tiếng, cúi sát người cẩn thận mở miệng: "Anh trai? Anh làm sao vậy?" Có phải cô đã nói sai cái gì không.
Đuôi mắt cô hơi rũ xuống, tròng mắt đen sáng ngời, khi nhìn người ở góc độ như vậy trông cô càng thêm ngây thơ.
"Bị giáo viên cầm đầu cô lập...Cả ký túc xá không nói chuyện với cô ấy..." Lời nói của Du Hàm lại vang lên trong đầu anh.
Cổ họng đột nhiên nghẹn lại, Lâm Trưng duỗi tay ôm cô vào lòng.
Kì thật sự khiêu khích của Du Hàm hay là sự giấu diếm của cô, đối với anh không quan trọng bằng việc Trần Nghiêu từng phải chịu đựng đối xử bất công.
Có người thích Trần Nghiêu là chuyện bình thường, chính bản thân anh cũng không nhịn được nhìn ngắm cô, quan tâm đến cô. Cô đáng yêu như vậy, ai cũng thấy điều đó; cô không nói cho anh biết chuyện trước đây, cũng không sao cả, đến anh cũng không hy vọng cô thấy được sự yếu ớt và bất lực của bản thân mình...Về việc điền nguyện vọng, vẫn còn một năm nữa, điểm thi đầu vào đại học còn chưa được công bố thì chưa có gì là chắc chắn cả.
Bị Lâm Trưng ôm chặt, Trần Nghiêu có chút bối rối.
"Có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Sau vài lần vùng vẫy, cô mới ngẩng đầu lên nhìn anh.
Lâm Trưng lẳng lặng đối mặt với cô, ánh mắt ảm đạm.
Nhìn thấy anh như vậy, trong lòng không khỏi hoảng sợ: "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Anh nói gì đi..."
"Sao em lại thích khóc như vậy?" Anh thì thào nói nhỏ, ngón tay xoa lên hốc mắt phiếm hồng đong đầy nước mắt của Trần Nghiêu.
Thật sự làm cô lo lắng muốn chết, Trần Nghiêu bĩu môi, không nhịn được giơ tay đánh anh: "Đáng ghét, anh cố ý không nói chuyện để hù dọa em!"
Để bàn tay nhỏ tùy ý đánh lên vai anh vài cái, Lâm Trưng vẫn giữ vững eo cô, dùng sức đem cô ôm vào trong lòng, nhắm mắt cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại hồng nhuận của cô.
Tuy rằng vừa rồi không biết Lâm Trưng suy nghĩ cái gì, nhưng thời điểm khuôn mặt anh đến gần, Trần Nghiêu lập tức ôm lấy anh, ngoan ngoãn đáp lại.
Nỗi sợ hãi trong lòng là có thật, sợ mình đã làm gì sai khiến anh không vui, sợ anh nói ra điều gì đó khiến cô không thể chịu nổi.
Tối hôm qua mẹ cô gặp giáo viên chủ nhiệm để nói về thành tích và mục tiêu đại học của cô, cô đứng một bên nghe, từ "đại học Giang" cứ lặp đi lặp lại khiến cô ấy cảm thấy mệt mỏi và lo lắng. Ai ngờ vừa trở về nhà đang ngồi ngẩn người, Lâm Trưng lại gửi tin nhắn hỏi thăm.
Nói ra một việc mình chưa nắm chắc nhưng cuối cùng không thực hiện được thì thật là xấu hổ.
Cô sẽ nỗ lực, sẽ cố gắng để đến gần anh.
Chỉ cần đợi cô một chút nữa thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.