Chương 36: Hơi thở
Boldness
16/09/2022
Sau khi lấy thuốc về nhà, Lâm Trưng nói với Trần Nghiêu rằng cô cần chú ý đến chế độ ăn uống gần đây của mình, không thể ăn được một số loại dễ gây kích ứng. Ví dụ thịt bò, thịt cừu, hải sản, và thậm chí cả trứng, còn có đồ uống lạnh và đồ ngọt cũng nên được kiểm soát.
Anh nghĩ Trần Nghiêu nghe xong sẽ nháo một chút, ai ngờ cô ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, em sẽ nghe lời anh trai."
"Nhiệt độ nước khi tắm không được quá cao...Hơn nữa..." Lâm Trưng không được tự nhiên, "Lúc ở nhà đừng mặc quần áo quá dày, để cho làn da được thoáng... Điều này sẽ giúp em mau phục hồi. "
Trần Nghiêu: "Vậy em đi rửa mặt để bôi thuốc."
"Được. Mọi thứ ổn rồi thì qua ăn cơm."
Lâm Trưng nghĩ nghĩ, vẫn là phải nói với Chu Linh và Trần Kiến Bình về tình hình của Trần Nghiêu.
Làm xong cơm, anh dự tính Trần Nghiêu hẳn là tốt hơn rồi. Đang nghĩ ngợi, một bóng người trong bộ áo ngủ và quần đùi rộng rãi bước vào.
Trần Nghiêu không mặc nội y bên trong, bộ đồ ngủ bằng bông có họa tiết quả dâu tây màu hồng nhạt, không xuyên thấu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ hai khối trên ngực khẽ rung lên khi cô bước đi...
Cô vừa mới thoa thuốc mỡ xong, một mùi thơm mát với mùi dầu gội đầu xen lẫn nhau, vào ngày hè khô nóng, làm cho người ta nhịn không được muốn hít vào thật sâu.
Hai người đều rất yên lặng trong bữa ăn, Lâm Trưng rũ mắt xuống, Trần Nghiêu cũng không nói chuyện.
Chờ Lâm Trưng thu dọn chén bát đi ra khỏi bếp, Trần Nghiêu đứng ở cửa chờ anh.
"... Có chuyện gì vậy?" Anh không thể tránh cô, chỉ có thể tận lực đem tầm mắt đặt lên trán cô nhiều nhất có thể.
Trần Nghiêu hai tay nắm lấy vạt áo, mở lớn hai mắt vô lực nhìn anh: "Anh trai, em...Phía sau lưng em với không tới, anh có thể giúp em bôi thuốc..."
Lâm Trưng không thể từ chối yêu cầu này.
Anh im lặng một lúc rồi nói: "Ừ."
Trần Nghiêu đè xuống lo lắng, xoay người đi về phía phòng của anh: "Vậy em đi nằm đây."
Lâm Trưng muốn nói đến ghế sô pha, nhưng cô đã chạy vào phòng ngủ của anh.
Cảnh tượng trước mắt có phần quen thuộc, như thể nó đã xuất hiện trong giấc mơ của một kẻ phóng túng sự ham muốn của bản thân.
Cô gái mặc bộ đồ ngủ đang nằm trên giường của anh, đôi chân trắng nõn mềm mại, độ cong vừa phải làm nổi bật làn da đặc biệt căng mọng, hướng lên trên là cặp mông căng tròn vểnh lên được bọc trong chiếc quần đùi...
Thật nóng.
Lâm Trưng nhắm mắt lại.
"Anh trai?" Giọng nói mềm mại như mang theo dụ hoặc, dùng giọng điệu ngây thơ nhất, như thể...Cầu xin anh làm điều gì đó.
Anh mở mắt ra, ánh mắt sạch sẽ như cũ.
Sườn mặt Trần Nghiêu dựa vào hai cánh tay đang chồng lên nhau, hơi quay đầu lại nhìn Lâm Trưng đang lãnh đạm tiến lại gần.
Anh ngồi xuống bên người cô, vươn những ngón tay thon dài ra.
Vạt áo bị vén lên một chút, Trần Nghiêu không khỏi căng thẳng.
Cô nhắm mắt lại.
Khi thị lực mất đi, các giác quan khác của con người trở nên đặc biệt nhạy cảm.
Cô cảm nhận được rõ ràng Lâm Trưng đang nhẹ nhàng xốc áo của cô lên, dùng bông gòn nhúng thuốc mỡ, bôi một chút lên phần eo sưng đỏ...
Ai da...Ngứa quá.
Cô chợt rùng mình.
"Sao vậy? Đau à?" Giọng anh đột nhiên khàn khàn.
Giống như cọ xát vào tai cô, khiến cô cảm thấy nơi đó như đang bị bỏng nặng.
Khẳng định là tai đã đỏ lên.
Những ngón tay bất giác nắm chặt lại.
"Hừm..." Phản ứng của cô tựa hồ đang run rẩy.
Trần Nghiêu siết chặt cơ thể.
Sau đó, cô cảm nhận được một chút mát lạnh trên eo của mình...
Anh ấy, anh ấy, dùng miệng, thổi vào nơi đó của cô...
Hơi thở yếu ớt đó biến thành một dòng điện cực nhỏ từ vùng xương sống nhạy cảm xâm nhập vào tận xương tủy.
Trần Nghiêu nhắm mắt cắn môi dưới, ngay cả ngón chân cũng co quắp lại.
Tự dưng thấy hối hận vì cố tình quyến rũ anh như thế này.
Anh vẫn hờ hững như vậy ...
Cô đang nằm sấp trên giường của Lâm Trưng, khi anh thổi lên eo của mình, phía dưới chảy ra nước lúc nào không hay...
Anh nghĩ Trần Nghiêu nghe xong sẽ nháo một chút, ai ngờ cô ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, em sẽ nghe lời anh trai."
"Nhiệt độ nước khi tắm không được quá cao...Hơn nữa..." Lâm Trưng không được tự nhiên, "Lúc ở nhà đừng mặc quần áo quá dày, để cho làn da được thoáng... Điều này sẽ giúp em mau phục hồi. "
Trần Nghiêu: "Vậy em đi rửa mặt để bôi thuốc."
"Được. Mọi thứ ổn rồi thì qua ăn cơm."
Lâm Trưng nghĩ nghĩ, vẫn là phải nói với Chu Linh và Trần Kiến Bình về tình hình của Trần Nghiêu.
Làm xong cơm, anh dự tính Trần Nghiêu hẳn là tốt hơn rồi. Đang nghĩ ngợi, một bóng người trong bộ áo ngủ và quần đùi rộng rãi bước vào.
Trần Nghiêu không mặc nội y bên trong, bộ đồ ngủ bằng bông có họa tiết quả dâu tây màu hồng nhạt, không xuyên thấu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ hai khối trên ngực khẽ rung lên khi cô bước đi...
Cô vừa mới thoa thuốc mỡ xong, một mùi thơm mát với mùi dầu gội đầu xen lẫn nhau, vào ngày hè khô nóng, làm cho người ta nhịn không được muốn hít vào thật sâu.
Hai người đều rất yên lặng trong bữa ăn, Lâm Trưng rũ mắt xuống, Trần Nghiêu cũng không nói chuyện.
Chờ Lâm Trưng thu dọn chén bát đi ra khỏi bếp, Trần Nghiêu đứng ở cửa chờ anh.
"... Có chuyện gì vậy?" Anh không thể tránh cô, chỉ có thể tận lực đem tầm mắt đặt lên trán cô nhiều nhất có thể.
Trần Nghiêu hai tay nắm lấy vạt áo, mở lớn hai mắt vô lực nhìn anh: "Anh trai, em...Phía sau lưng em với không tới, anh có thể giúp em bôi thuốc..."
Lâm Trưng không thể từ chối yêu cầu này.
Anh im lặng một lúc rồi nói: "Ừ."
Trần Nghiêu đè xuống lo lắng, xoay người đi về phía phòng của anh: "Vậy em đi nằm đây."
Lâm Trưng muốn nói đến ghế sô pha, nhưng cô đã chạy vào phòng ngủ của anh.
Cảnh tượng trước mắt có phần quen thuộc, như thể nó đã xuất hiện trong giấc mơ của một kẻ phóng túng sự ham muốn của bản thân.
Cô gái mặc bộ đồ ngủ đang nằm trên giường của anh, đôi chân trắng nõn mềm mại, độ cong vừa phải làm nổi bật làn da đặc biệt căng mọng, hướng lên trên là cặp mông căng tròn vểnh lên được bọc trong chiếc quần đùi...
Thật nóng.
Lâm Trưng nhắm mắt lại.
"Anh trai?" Giọng nói mềm mại như mang theo dụ hoặc, dùng giọng điệu ngây thơ nhất, như thể...Cầu xin anh làm điều gì đó.
Anh mở mắt ra, ánh mắt sạch sẽ như cũ.
Sườn mặt Trần Nghiêu dựa vào hai cánh tay đang chồng lên nhau, hơi quay đầu lại nhìn Lâm Trưng đang lãnh đạm tiến lại gần.
Anh ngồi xuống bên người cô, vươn những ngón tay thon dài ra.
Vạt áo bị vén lên một chút, Trần Nghiêu không khỏi căng thẳng.
Cô nhắm mắt lại.
Khi thị lực mất đi, các giác quan khác của con người trở nên đặc biệt nhạy cảm.
Cô cảm nhận được rõ ràng Lâm Trưng đang nhẹ nhàng xốc áo của cô lên, dùng bông gòn nhúng thuốc mỡ, bôi một chút lên phần eo sưng đỏ...
Ai da...Ngứa quá.
Cô chợt rùng mình.
"Sao vậy? Đau à?" Giọng anh đột nhiên khàn khàn.
Giống như cọ xát vào tai cô, khiến cô cảm thấy nơi đó như đang bị bỏng nặng.
Khẳng định là tai đã đỏ lên.
Những ngón tay bất giác nắm chặt lại.
"Hừm..." Phản ứng của cô tựa hồ đang run rẩy.
Trần Nghiêu siết chặt cơ thể.
Sau đó, cô cảm nhận được một chút mát lạnh trên eo của mình...
Anh ấy, anh ấy, dùng miệng, thổi vào nơi đó của cô...
Hơi thở yếu ớt đó biến thành một dòng điện cực nhỏ từ vùng xương sống nhạy cảm xâm nhập vào tận xương tủy.
Trần Nghiêu nhắm mắt cắn môi dưới, ngay cả ngón chân cũng co quắp lại.
Tự dưng thấy hối hận vì cố tình quyến rũ anh như thế này.
Anh vẫn hờ hững như vậy ...
Cô đang nằm sấp trên giường của Lâm Trưng, khi anh thổi lên eo của mình, phía dưới chảy ra nước lúc nào không hay...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.