Chương 84: Nằm mơ
Boldness
16/09/2022
Trở lại lớp học, hầu hết học sinh đang nằm sấp trên bàn để nghỉ trưa, còn có một số đang an tĩnh đọc sách. Trần Nghiêu chuyển điện thoại thành chế độ im lặng, cúi đầu lặng lẽ gửi một tin nhắn cho Lâm Trưng.
Đợi một hồi lâu, điện thoại mới 'vù vù' rung lên trong túi cô.
"Tòa nhà hành chính phòng 203."
Đại Âm đã ngủ, Trần Nghiêu thả chậm động tác, lặng lẽ rời khỏi lớp học. Một nữ sinh ngồi ở hàng ghế sau bên cửa sổ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bóng lưng đang dần dần đi xa, đôi mắt hơi híp lại.
Trần Nghiêu không đi theo con đường mọi người hay đi mà chọn một con đường nhỏ dẫn đến tòa nhà hành chính.
Phòng 203, cửa chính và cửa sổ đều đóng chặt, cô giơ tay gõ, cánh cửa từ bên trong mở ra, lộ ra khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của chàng trai.
Lâm Trưng từ bên trong khóa cửa lại, Trần Nghiêu vẫn có chút căng thẳng: "Ở đây có an toàn không? Sẽ không có người tới chứ ạ?"
"Ừ. Gần đây chìa khóa nơi này đều do anh giữ." Nghe nói anh ở trong lớp nghỉ trưa không được tốt, thầy chủ nhiệm trực tiếp đưa cho anh chìa khóa phòng nghỉ của tòa nhà hành chính, đảm bảo là sẽ không có người quấy rầy.
Ngẫm lại cũng đúng, tính tình Lâm Trưng rất cẩn thận, nhất định là không có vấn đề gì. Trần Nghiêu nhẹ nhàng thở ra, tiến lên ôm lấy eo anh: "Vừa rồi em thấy anh ở căng tin."
"Ừ." Anh đáp một tiếng, chỉ vào chiếc ghế sô pha lớn, "Nghỉ trưa một lát, thời gian lên lớp buổi chiều còn dài."
Nhạy cảm ý thức được anh hình như có vẻ hơi lãnh đạm, Trần Nghiêu sửng sốt một chút, sau đó mới nghĩ lại, có thể là bởi vì ở trường học không giống như ở nhà.
Trần Nghiêu nằm ở trên sô pha, Lâm Trưng ngồi ở bên cạnh đọc sách, phòng nghỉ yên tĩnh, hai người nhất thời đều không muốn nói chuyện phiếm.
Sáng nay thức dậy sớm, vừa lên lớp lại phải đuổi theo tiết tấu của chương trình học, Trần Nghiêu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trang sách trong tay hồi lâu vẫn chưa lật, Lâm Trưng chậm rãi đóng sách lại, nghiêng đầu nhìn Trần Nghiêu đang ngoan ngoãn ngủ. Cô không nhắc đến người bạn học cấp hai đó, anh cũng không muốn đề cập tới, tóm lại chỉ là một người không quan trọng.
Trong lòng chậm rãi thở ra một hơi hờn dỗi, một lần nữa mở sách ra đọc.
Trần Nghiêu có một giấc mơ, không biết có phải vì nằm mơ ban ngày hay không, cảm giác trong mơ rất thật.
Cô trở lại thời gian mình học cấp 2, ở ký túc xá của trường, người bạn tốt của cô lúc đó là Trịnh Quỳnh Oánh. Hai cô luôn đợi cho đến khi đèn tắt rồi chui vào chăn bông nói chuyện rôm rả, hai cô gái nhỏ có đủ ý tưởng lạ lùng, nội dung và chủ đề của cuộc trò chuyện rất phong phú. Trong suốt thời gian đó, hai người dính nhau không rời. Những ngày hạnh phúc như vậy kéo dài thật lâu, cho đến một ngày, Trịnh Quỳnh Oánh đột nhiên không còn để ý đến cô nữa, cô rất khó hiểu và buồn bã, khi hỏi nguyên nhân thì bị người bạn tốt ngày xưa lạnh mặt lấy tay đẩy cô ra: "Trong lòng cậu tự hiểu rõ!"
Trần Nghiêu không có phòng bị, ngã từ trên bậc thang xuống, cô bừng tỉnh dậy trong nháy mắt.
Cô sững sờ ngồi dậy, trên trán lấm tấm mồ hôi, Lâm Trưng nhíu mày: "Sao vậy? Có nóng không?" Anh bật điều hòa.
Trần Nghiêu sửng sốt một hồi, kéo khóe miệng: "Không phải, em nằm mơ." Cô đứng dậy mang giày, "Anh trai, em đột nhiên nhớ ra một chuyện, em đi trước..."
Lâm Trưng chưa kịp hỏi cô mơ thấy gì thì Trần Nghiêu đã vội chạy ra cửa, định mở cửa thì cô chạy lại như nhớ ra điều gì, cúi người hôn lên mặt Lâm Trưng một cái: "Tạm biệt ~ "
Đôi môi mềm mại và mát mẻ ấn trên khuôn mặt, Lâm Trưng một chút cũng không cảm thấy vui vẻ, ngược lại cảm thấy cô đang làm cho có lệ.
Cửa đóng lại, anh cau mày ném sách sang một bên, trực giác cho thấy sau khi Du Hàm xuất hiện, Trần Nghiêu rất không bình thường.
Đợi một hồi lâu, điện thoại mới 'vù vù' rung lên trong túi cô.
"Tòa nhà hành chính phòng 203."
Đại Âm đã ngủ, Trần Nghiêu thả chậm động tác, lặng lẽ rời khỏi lớp học. Một nữ sinh ngồi ở hàng ghế sau bên cửa sổ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bóng lưng đang dần dần đi xa, đôi mắt hơi híp lại.
Trần Nghiêu không đi theo con đường mọi người hay đi mà chọn một con đường nhỏ dẫn đến tòa nhà hành chính.
Phòng 203, cửa chính và cửa sổ đều đóng chặt, cô giơ tay gõ, cánh cửa từ bên trong mở ra, lộ ra khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của chàng trai.
Lâm Trưng từ bên trong khóa cửa lại, Trần Nghiêu vẫn có chút căng thẳng: "Ở đây có an toàn không? Sẽ không có người tới chứ ạ?"
"Ừ. Gần đây chìa khóa nơi này đều do anh giữ." Nghe nói anh ở trong lớp nghỉ trưa không được tốt, thầy chủ nhiệm trực tiếp đưa cho anh chìa khóa phòng nghỉ của tòa nhà hành chính, đảm bảo là sẽ không có người quấy rầy.
Ngẫm lại cũng đúng, tính tình Lâm Trưng rất cẩn thận, nhất định là không có vấn đề gì. Trần Nghiêu nhẹ nhàng thở ra, tiến lên ôm lấy eo anh: "Vừa rồi em thấy anh ở căng tin."
"Ừ." Anh đáp một tiếng, chỉ vào chiếc ghế sô pha lớn, "Nghỉ trưa một lát, thời gian lên lớp buổi chiều còn dài."
Nhạy cảm ý thức được anh hình như có vẻ hơi lãnh đạm, Trần Nghiêu sửng sốt một chút, sau đó mới nghĩ lại, có thể là bởi vì ở trường học không giống như ở nhà.
Trần Nghiêu nằm ở trên sô pha, Lâm Trưng ngồi ở bên cạnh đọc sách, phòng nghỉ yên tĩnh, hai người nhất thời đều không muốn nói chuyện phiếm.
Sáng nay thức dậy sớm, vừa lên lớp lại phải đuổi theo tiết tấu của chương trình học, Trần Nghiêu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trang sách trong tay hồi lâu vẫn chưa lật, Lâm Trưng chậm rãi đóng sách lại, nghiêng đầu nhìn Trần Nghiêu đang ngoan ngoãn ngủ. Cô không nhắc đến người bạn học cấp hai đó, anh cũng không muốn đề cập tới, tóm lại chỉ là một người không quan trọng.
Trong lòng chậm rãi thở ra một hơi hờn dỗi, một lần nữa mở sách ra đọc.
Trần Nghiêu có một giấc mơ, không biết có phải vì nằm mơ ban ngày hay không, cảm giác trong mơ rất thật.
Cô trở lại thời gian mình học cấp 2, ở ký túc xá của trường, người bạn tốt của cô lúc đó là Trịnh Quỳnh Oánh. Hai cô luôn đợi cho đến khi đèn tắt rồi chui vào chăn bông nói chuyện rôm rả, hai cô gái nhỏ có đủ ý tưởng lạ lùng, nội dung và chủ đề của cuộc trò chuyện rất phong phú. Trong suốt thời gian đó, hai người dính nhau không rời. Những ngày hạnh phúc như vậy kéo dài thật lâu, cho đến một ngày, Trịnh Quỳnh Oánh đột nhiên không còn để ý đến cô nữa, cô rất khó hiểu và buồn bã, khi hỏi nguyên nhân thì bị người bạn tốt ngày xưa lạnh mặt lấy tay đẩy cô ra: "Trong lòng cậu tự hiểu rõ!"
Trần Nghiêu không có phòng bị, ngã từ trên bậc thang xuống, cô bừng tỉnh dậy trong nháy mắt.
Cô sững sờ ngồi dậy, trên trán lấm tấm mồ hôi, Lâm Trưng nhíu mày: "Sao vậy? Có nóng không?" Anh bật điều hòa.
Trần Nghiêu sửng sốt một hồi, kéo khóe miệng: "Không phải, em nằm mơ." Cô đứng dậy mang giày, "Anh trai, em đột nhiên nhớ ra một chuyện, em đi trước..."
Lâm Trưng chưa kịp hỏi cô mơ thấy gì thì Trần Nghiêu đã vội chạy ra cửa, định mở cửa thì cô chạy lại như nhớ ra điều gì, cúi người hôn lên mặt Lâm Trưng một cái: "Tạm biệt ~ "
Đôi môi mềm mại và mát mẻ ấn trên khuôn mặt, Lâm Trưng một chút cũng không cảm thấy vui vẻ, ngược lại cảm thấy cô đang làm cho có lệ.
Cửa đóng lại, anh cau mày ném sách sang một bên, trực giác cho thấy sau khi Du Hàm xuất hiện, Trần Nghiêu rất không bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.