Chương 13: Hoài công
Lộc Triều
01/07/2022
Giống như thịt thối, dù bên ngoài trông vẫn bình thường nhưng thật ra bên trong đã biến chất, Bách Ngữ Sanh cảm giác không khí cả đội trở nên khá kì quặc sau khi hai chị em rời đi.
Hai chị em họ như những người chưa từng xuất hiện, không những bóng người biến mất mà ngay cả dấu vết tồn tại cũng bị xoá sạch. Những người khác không cần thời gian thích ứng đã nhanh chóng tiếp nhận việc thiếu đi hai nữ đồng hành, giống như ban đầu đội của họ chỉ có bốn người. Bà Trương thì vẫn như trước, to tiếng lải nhải càu nhàu, bám gót theo cô kể lể không dứt những chuyện vặt vãnh trong nhà.
Lúc này Bách Ngữ Sanh biết rằng nhà bà Trương có ba con trai, hai người sống ở Mỹ và một người đang làm bác sĩ trong nước. Anh bác sĩ kia còn độc thân, đang cần tìm một cô vợ xinh đẹp, có gia cảnh tốt, hiếu thảo lễ phép (ví dụ như Bách Ngữ Sanh).
A Tân và gã thuỷ thủ mỗi ngày luôn cùng nhau hành động, tình bạn giữa họ rõ là ngày một bền chặt hơn.
"A Tân, các anh đi đâu vậy?"
"Bọn tôi lại đi loanh quanh trong đảo thôi, Đại tiểu thư, trời nắng nóng, cô và bà Trương cứ đợi ở trại, đừng đi quá xa. Chờ khi nào tôi và Cao đại ca tìm được nguồn nước sẽ gọi hai người."
"Đúng vậy, Đại tiểu thư nghỉ ngơi đi, chuyện nặng nhọc thế này cứ để đàn ông làm là được." Gã thuỷ thủ cũng khoát tay phụ họa.
Bách Ngữ Sanh nhìn theo bóng dáng hai người vai kề vai bước đi xa, lòng mơ hồ có cảm giác bất an.
Tối ngày thứ hai sau khi hai chị em rời đi, Bách Ngữ Sanh bị tiếng ngáy của bà Trương quấy rầy không ngủ được, cô đang miên man suy nghĩ thì cảm giác có người đến gần.
Cô căng chặt cơ thể, đôi mắt vẫn nhắm lại nhưng khẽ trở người, bàn tay âm thầm mò mẫm bên cạnh, giấu một viên đá vào ngực. Cô âm thầm cầu nguyện đối phương sẽ dừng tay và quay lại nằm xuống khi nhận thấy dường như cô vẫn chưa ngủ say.
Nhưng tên kia vẫn không ngừng lại, hơi thở nặng nề và mùi cơ thể nồng nặc đang ở rất gần.
Bóng đen hoàn toàn bao phủ phía trên cô, Bách Ngữ Sanh nắm chặt viên đá.
"Cao đại ca, sao vậy? Vẫn chưa ngủ sao?" Giọng nói hơi ngái ngủ của A Tân truyền đến.
"Ừ, làm thế nào cũng không ngủ được nên đi tới đi lui một chút."
"Cố gắng giữ sức nhé, ngày mai chúng ta còn phải tiếp tục đào giếng."
"Tất nhiên, tôi ngủ ngay đây."
Tên kia bỏ đi.
Chỉ để lại bóng dáng thăm dò và khí thế hung hãn như bóng với hình không ngừng xâm chiếm cô.
Tiếng ngáy của bà Trương ngừng lại. Bách Ngữ Sanh không ngủ được nữa mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của bà Trương.
Sáng hôm sau, bà Trương vẫn dậy sớm như thường ngày, đứng bên bờ giãn gân giãn cốt như không có chuyện gì xảy ra. Cả ngày hôm đó, bà ta không nhắc đến chuyện trong nhà và cô con dâu vắng mặt thêm lần nào nữa.
Bách Ngữ Sanh không nói gì, nhưng hôm sau đó cô đã thay đổi chỗ ngủ gần A Tân hơn.
♦
"Vẫn chưa được..."
Hoắc Tân Cách ném cái xẻng xuống đất trong thất vọng.
Tay anh ta đầy vết phồng rộp và rỉ máu. Mấy hôm nay, có thể nói bọn họ đã dò xét từng ngóc ngách của hòn đảo, thế nhưng không thể tìm ra thứ gì dùng được. Mặc dù đã đổi chỗ đào mấy lần, những nơi có cơ hội đào ra nước đều bị chọc thành tổ ong, nhưng lần nào cũng chỉ đào ra nước mặn.
Bà Trương thực tế đã bỏ cuộc từ rất sớm, thường hay kêu đau thắt lưng muốn nghỉ ngơi rồi chạy trốn biệt tích.
Chỉ còn lại gã thuỷ thủ và Hoắc Tân Cách cố gắng tìm nước, nhưng hi vọng trong lòng anh ta sắp bị hiện thực đẫm máu đập vỡ tan tành.
Hôm trước, anh ta còn xảy ra mâu thuẫn không nhỏ với Bách Ngữ Sanh.
"Đại tiểu thư, tôi có còn phải gọi cô là Đại tiểu thư không? Ở đây cũng không phải công ty do cha cô mở."
"A Tân, đừng nói chuyện kiểu đấy." Giọng nói của Bách Ngữ Sanh lộ vẻ mệt mỏi.
"Các người không thể giúp một tay sao? Làm chút gì đó cũng được."
"A Tân, tôi đang giúp đây. Những đất đá kia đều là do tôi mang đi."
"Vậy thì có ích gì, chúng ta cần nước hoặc thức ăn, hay là cô đi ra bờ biển nhặt nhạnh gì đó có thể dùng được đi ──"
"Anh quá kích động rồi, bình tĩnh một chút đi, tôi không muốn cãi nhau với anh."
Nói như thể mình muốn tranh cãi ấy.
Anh ta biết Bách Ngữ Sanh thật sự không thể giúp được gì, nhưng anh ta cũng cạn kiệt sức lực rồi.
Không ai trong đám người này được việc, dường như chỉ có thuỷ thủ là đáng tin cậy hơn một chút. Không có Cao đại ca, anh ta thật sự không biết nên tiếp tục thế nào.
Trong ba ngày qua, ngoài việc không ngừng tìm kiếm nơi để đào giếng, gã thuỷ thủ cũng không ngừng đánh bắt cá. Bọn họ bắt được vài con cá nhỏ, thử dùng cách thô sơ nhất để lấy nước, bọc cá trong một miếng vải và vắt lấy nước bằng cách xoắn vải.
Thứ chất lỏng được ép ra kia mang theo mùi tanh, làm kiểu nào anh ta cũng uống không trôi, chỉ có gã thuỷ thủ nuốt chất lỏng đó xuống mà không cau mày.
Nhìn gã thuỷ thủ có thể nuốt xuống bất kỳ thứ gì khó nuốt, anh ta mơ hồ cảm thấy trong đám người này, có lẽ chỉ có thuỷ thủ là người có thể sống sót đến cuối cùng.
Mình chỉ có thể dựa vào Cao đại ca... Không, có lẽ mình cũng sẽ chết... Đến bây giờ, dạ dày của mình vẫn là cái dạ dày đỏng đảnh của người văn minh... Mình chết chắc rồi.
Hoắc Tân Cách kiệt sức, anh ta không muốn trở về trại với bộ mặt tươi cười giả tạo, vắt óc báo tin tốt với Đại tiểu thư. Sự thật là mọi thứ đều hỏng bét, lời hay ý đẹp gì đó anh ta cũng chẳng muốn nói. Dù gì thì cũng đã đến cái đảo này rồi, còn xem cô ấy là Đại tiểu thư, lo lắng mọi chuyện, báo cáo đủ điều, rốt cuộc là để làm gì?
Nói đến đây, anh ta cũng cảm thấy mình thật rẻ rúng, trong lòng vẫn cứ ôm hi vọng sớm muộn gì cũng sẽ trở về, dùng khổ nạn làm cơ hội thể hiện bản thân, chăm sóc tốt cho Đại tiểu thư, có thể tiết kiệm được vài năm phấn đấu.
Hoá ra anh ta vẫn quá ngây thơ, vẫn còn nuôi hi vọng trở về nhà. Trở lại ổ nhỏ của mình, bấm công tắc đèn sẽ sáng, mở vòi sẽ có nước nóng, muốn ăn gì chỉ cần gọi điện thoại đặt nhà hàng, ăn món Ý yêu thích, gọi một ly rượu, ngủ trên chiếc giường có đệm êm chăn ấm.
── Tại sao mình phải quần quật như một con chó ở đây? Mình không muốn chết! Mình không nên, không nên có kết thúc thế này ──
Hoắc Tân Cách đỏ mắt, dùng hết sức đào đất, đào như thể cái hố này là hi vọng cuối cùng. Đôi tay anh ta rách toạc, đến khi đào sâu chừng bốn mét, cuối cùng dưới đáy cũng rỉ ra dòng nước.
Lại là nước muối bẩn màu trắng sữa.
Anh ta ngồi phịch xuống đất, gã thủy thủ nhướng mắt liếc về phía anh ta, ngửi thấy mùi tuyệt vọng mình muốn trên vẻ mặt chán chường kia.
Hoắc Tân Cách cúi đầu, không hiểu tại sao mình lại rơi vào tình cảnh thế này.
Đàn ông ăn chay theo chủ nghĩa độc thân, công việc lương cao có thể tiếp xúc với giới thượng lưu, hoà hợp với sếp, xem phim sau khi tan làm, thỉnh thoảng uống vài ba ly rượu, hẹn hò với bạn gái, một cuộc sống khá tươi đẹp.
Anh ta là loại người biết rõ mình thích gì, từ nhỏ đã không thích vận động thể thao, không thích đi lính và đổ mồ hôi. Anh ta tin rằng mình biết cách hưởng thụ cuộc sống, dựa vào sự thông minh và chăm chỉ có thể đạt được tất cả những thứ mình muốn, những ngày tốt đẹp sắp bắt đầu, và cuộc đời sẽ tiếp tục kéo dài như vậy ── Không phải giống như bây giờ, hai tay đầy vết thương, chết một cách không rõ ràng ở nơi xứ lạ.
Giọng Hoắc Tân Cách mang theo nức nở: "Không thể làm được, chẳng có ích gì, Cao đại ca, anh nói đi... Tôi chịu đựng đủ rồi, có phải chúng ta đều sẽ chết không. Chỗ này hoàn toàn không thể đào được nước."
"Chú em à, đừng ỉu xìu như vậy."
"Vậy anh nói nên làm thế nào đây, mọi chuyện đều làm theo ý anh, sao một giọt nước uống cũng không thấy?!" Anh ta gay gắt chất vấn, gã thủy thủ cũng hiếm khi tốt tính không để ý đến sự xúc phạm của anh ta.
Thấy thái độ thân thiện của đối phương, Hoắc Tân Cách lại ngồi bệt xuống đất như quả bóng xì hơi, gục đầu.
Gã thuỷ thủ nghiêng người, vỗ vai anh ta.
"Đừng từ bỏ ý chí sinh tồn, đây mới là điều quan trọng nhất."
"Bây giờ tôi không còn lại chút lòng tin nào, trong đầu tôi chỉ toàn suy nghĩ tiêu cực."
"Vậy hãy phát huy tối đa trí tưởng tượng của chú đi, nghĩ đến điều gì hay ho ấy." Thủy thủ hỏi: "Nếu như được cứu thì chú muốn làm gì?"
"Muốn làm gì à... muốn làm nhiều chuyện lắm. Nếu biết trước thì tôi đã về nhà thăm ba mẹ trước khi đến đây, đi những nước mà tôi chưa đến, Iceland, Nga, NewZealand nữa... Cũng không cần làm quản gia của nhà giàu, dồn tiền tiết kiệm để khởi nghiệp, mở một quán cà phê như mơ ước của mình..."
"Được đấy, tốt, tốt lắm. Chú nhất định làm được."
"Cao đại ca, anh thật lạc quan."
"Tôi cũng chỉ có mỗi ưu điểm này thôi, nhìn thoáng mọi chuyện, nghĩ đến mặt tốt khi đối diện với nghịch cảnh ── Thật ra thì, nghĩ kỹ xem, tai nạn lần này cũng có thể là cơ hội trời ban, có một số việc chỉ có thể làm ở đây... Chú nói đúng không?"
Cặp mắt ti hí của gã thuỷ thủ hơi nheo lại, quan sát Hoắc Tân Cách đang ở lằn ranh sụp đổ.
Hai chị em họ như những người chưa từng xuất hiện, không những bóng người biến mất mà ngay cả dấu vết tồn tại cũng bị xoá sạch. Những người khác không cần thời gian thích ứng đã nhanh chóng tiếp nhận việc thiếu đi hai nữ đồng hành, giống như ban đầu đội của họ chỉ có bốn người. Bà Trương thì vẫn như trước, to tiếng lải nhải càu nhàu, bám gót theo cô kể lể không dứt những chuyện vặt vãnh trong nhà.
Lúc này Bách Ngữ Sanh biết rằng nhà bà Trương có ba con trai, hai người sống ở Mỹ và một người đang làm bác sĩ trong nước. Anh bác sĩ kia còn độc thân, đang cần tìm một cô vợ xinh đẹp, có gia cảnh tốt, hiếu thảo lễ phép (ví dụ như Bách Ngữ Sanh).
A Tân và gã thuỷ thủ mỗi ngày luôn cùng nhau hành động, tình bạn giữa họ rõ là ngày một bền chặt hơn.
"A Tân, các anh đi đâu vậy?"
"Bọn tôi lại đi loanh quanh trong đảo thôi, Đại tiểu thư, trời nắng nóng, cô và bà Trương cứ đợi ở trại, đừng đi quá xa. Chờ khi nào tôi và Cao đại ca tìm được nguồn nước sẽ gọi hai người."
"Đúng vậy, Đại tiểu thư nghỉ ngơi đi, chuyện nặng nhọc thế này cứ để đàn ông làm là được." Gã thuỷ thủ cũng khoát tay phụ họa.
Bách Ngữ Sanh nhìn theo bóng dáng hai người vai kề vai bước đi xa, lòng mơ hồ có cảm giác bất an.
Tối ngày thứ hai sau khi hai chị em rời đi, Bách Ngữ Sanh bị tiếng ngáy của bà Trương quấy rầy không ngủ được, cô đang miên man suy nghĩ thì cảm giác có người đến gần.
Cô căng chặt cơ thể, đôi mắt vẫn nhắm lại nhưng khẽ trở người, bàn tay âm thầm mò mẫm bên cạnh, giấu một viên đá vào ngực. Cô âm thầm cầu nguyện đối phương sẽ dừng tay và quay lại nằm xuống khi nhận thấy dường như cô vẫn chưa ngủ say.
Nhưng tên kia vẫn không ngừng lại, hơi thở nặng nề và mùi cơ thể nồng nặc đang ở rất gần.
Bóng đen hoàn toàn bao phủ phía trên cô, Bách Ngữ Sanh nắm chặt viên đá.
"Cao đại ca, sao vậy? Vẫn chưa ngủ sao?" Giọng nói hơi ngái ngủ của A Tân truyền đến.
"Ừ, làm thế nào cũng không ngủ được nên đi tới đi lui một chút."
"Cố gắng giữ sức nhé, ngày mai chúng ta còn phải tiếp tục đào giếng."
"Tất nhiên, tôi ngủ ngay đây."
Tên kia bỏ đi.
Chỉ để lại bóng dáng thăm dò và khí thế hung hãn như bóng với hình không ngừng xâm chiếm cô.
Tiếng ngáy của bà Trương ngừng lại. Bách Ngữ Sanh không ngủ được nữa mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của bà Trương.
Sáng hôm sau, bà Trương vẫn dậy sớm như thường ngày, đứng bên bờ giãn gân giãn cốt như không có chuyện gì xảy ra. Cả ngày hôm đó, bà ta không nhắc đến chuyện trong nhà và cô con dâu vắng mặt thêm lần nào nữa.
Bách Ngữ Sanh không nói gì, nhưng hôm sau đó cô đã thay đổi chỗ ngủ gần A Tân hơn.
♦
"Vẫn chưa được..."
Hoắc Tân Cách ném cái xẻng xuống đất trong thất vọng.
Tay anh ta đầy vết phồng rộp và rỉ máu. Mấy hôm nay, có thể nói bọn họ đã dò xét từng ngóc ngách của hòn đảo, thế nhưng không thể tìm ra thứ gì dùng được. Mặc dù đã đổi chỗ đào mấy lần, những nơi có cơ hội đào ra nước đều bị chọc thành tổ ong, nhưng lần nào cũng chỉ đào ra nước mặn.
Bà Trương thực tế đã bỏ cuộc từ rất sớm, thường hay kêu đau thắt lưng muốn nghỉ ngơi rồi chạy trốn biệt tích.
Chỉ còn lại gã thuỷ thủ và Hoắc Tân Cách cố gắng tìm nước, nhưng hi vọng trong lòng anh ta sắp bị hiện thực đẫm máu đập vỡ tan tành.
Hôm trước, anh ta còn xảy ra mâu thuẫn không nhỏ với Bách Ngữ Sanh.
"Đại tiểu thư, tôi có còn phải gọi cô là Đại tiểu thư không? Ở đây cũng không phải công ty do cha cô mở."
"A Tân, đừng nói chuyện kiểu đấy." Giọng nói của Bách Ngữ Sanh lộ vẻ mệt mỏi.
"Các người không thể giúp một tay sao? Làm chút gì đó cũng được."
"A Tân, tôi đang giúp đây. Những đất đá kia đều là do tôi mang đi."
"Vậy thì có ích gì, chúng ta cần nước hoặc thức ăn, hay là cô đi ra bờ biển nhặt nhạnh gì đó có thể dùng được đi ──"
"Anh quá kích động rồi, bình tĩnh một chút đi, tôi không muốn cãi nhau với anh."
Nói như thể mình muốn tranh cãi ấy.
Anh ta biết Bách Ngữ Sanh thật sự không thể giúp được gì, nhưng anh ta cũng cạn kiệt sức lực rồi.
Không ai trong đám người này được việc, dường như chỉ có thuỷ thủ là đáng tin cậy hơn một chút. Không có Cao đại ca, anh ta thật sự không biết nên tiếp tục thế nào.
Trong ba ngày qua, ngoài việc không ngừng tìm kiếm nơi để đào giếng, gã thuỷ thủ cũng không ngừng đánh bắt cá. Bọn họ bắt được vài con cá nhỏ, thử dùng cách thô sơ nhất để lấy nước, bọc cá trong một miếng vải và vắt lấy nước bằng cách xoắn vải.
Thứ chất lỏng được ép ra kia mang theo mùi tanh, làm kiểu nào anh ta cũng uống không trôi, chỉ có gã thuỷ thủ nuốt chất lỏng đó xuống mà không cau mày.
Nhìn gã thuỷ thủ có thể nuốt xuống bất kỳ thứ gì khó nuốt, anh ta mơ hồ cảm thấy trong đám người này, có lẽ chỉ có thuỷ thủ là người có thể sống sót đến cuối cùng.
Mình chỉ có thể dựa vào Cao đại ca... Không, có lẽ mình cũng sẽ chết... Đến bây giờ, dạ dày của mình vẫn là cái dạ dày đỏng đảnh của người văn minh... Mình chết chắc rồi.
Hoắc Tân Cách kiệt sức, anh ta không muốn trở về trại với bộ mặt tươi cười giả tạo, vắt óc báo tin tốt với Đại tiểu thư. Sự thật là mọi thứ đều hỏng bét, lời hay ý đẹp gì đó anh ta cũng chẳng muốn nói. Dù gì thì cũng đã đến cái đảo này rồi, còn xem cô ấy là Đại tiểu thư, lo lắng mọi chuyện, báo cáo đủ điều, rốt cuộc là để làm gì?
Nói đến đây, anh ta cũng cảm thấy mình thật rẻ rúng, trong lòng vẫn cứ ôm hi vọng sớm muộn gì cũng sẽ trở về, dùng khổ nạn làm cơ hội thể hiện bản thân, chăm sóc tốt cho Đại tiểu thư, có thể tiết kiệm được vài năm phấn đấu.
Hoá ra anh ta vẫn quá ngây thơ, vẫn còn nuôi hi vọng trở về nhà. Trở lại ổ nhỏ của mình, bấm công tắc đèn sẽ sáng, mở vòi sẽ có nước nóng, muốn ăn gì chỉ cần gọi điện thoại đặt nhà hàng, ăn món Ý yêu thích, gọi một ly rượu, ngủ trên chiếc giường có đệm êm chăn ấm.
── Tại sao mình phải quần quật như một con chó ở đây? Mình không muốn chết! Mình không nên, không nên có kết thúc thế này ──
Hoắc Tân Cách đỏ mắt, dùng hết sức đào đất, đào như thể cái hố này là hi vọng cuối cùng. Đôi tay anh ta rách toạc, đến khi đào sâu chừng bốn mét, cuối cùng dưới đáy cũng rỉ ra dòng nước.
Lại là nước muối bẩn màu trắng sữa.
Anh ta ngồi phịch xuống đất, gã thủy thủ nhướng mắt liếc về phía anh ta, ngửi thấy mùi tuyệt vọng mình muốn trên vẻ mặt chán chường kia.
Hoắc Tân Cách cúi đầu, không hiểu tại sao mình lại rơi vào tình cảnh thế này.
Đàn ông ăn chay theo chủ nghĩa độc thân, công việc lương cao có thể tiếp xúc với giới thượng lưu, hoà hợp với sếp, xem phim sau khi tan làm, thỉnh thoảng uống vài ba ly rượu, hẹn hò với bạn gái, một cuộc sống khá tươi đẹp.
Anh ta là loại người biết rõ mình thích gì, từ nhỏ đã không thích vận động thể thao, không thích đi lính và đổ mồ hôi. Anh ta tin rằng mình biết cách hưởng thụ cuộc sống, dựa vào sự thông minh và chăm chỉ có thể đạt được tất cả những thứ mình muốn, những ngày tốt đẹp sắp bắt đầu, và cuộc đời sẽ tiếp tục kéo dài như vậy ── Không phải giống như bây giờ, hai tay đầy vết thương, chết một cách không rõ ràng ở nơi xứ lạ.
Giọng Hoắc Tân Cách mang theo nức nở: "Không thể làm được, chẳng có ích gì, Cao đại ca, anh nói đi... Tôi chịu đựng đủ rồi, có phải chúng ta đều sẽ chết không. Chỗ này hoàn toàn không thể đào được nước."
"Chú em à, đừng ỉu xìu như vậy."
"Vậy anh nói nên làm thế nào đây, mọi chuyện đều làm theo ý anh, sao một giọt nước uống cũng không thấy?!" Anh ta gay gắt chất vấn, gã thủy thủ cũng hiếm khi tốt tính không để ý đến sự xúc phạm của anh ta.
Thấy thái độ thân thiện của đối phương, Hoắc Tân Cách lại ngồi bệt xuống đất như quả bóng xì hơi, gục đầu.
Gã thuỷ thủ nghiêng người, vỗ vai anh ta.
"Đừng từ bỏ ý chí sinh tồn, đây mới là điều quan trọng nhất."
"Bây giờ tôi không còn lại chút lòng tin nào, trong đầu tôi chỉ toàn suy nghĩ tiêu cực."
"Vậy hãy phát huy tối đa trí tưởng tượng của chú đi, nghĩ đến điều gì hay ho ấy." Thủy thủ hỏi: "Nếu như được cứu thì chú muốn làm gì?"
"Muốn làm gì à... muốn làm nhiều chuyện lắm. Nếu biết trước thì tôi đã về nhà thăm ba mẹ trước khi đến đây, đi những nước mà tôi chưa đến, Iceland, Nga, NewZealand nữa... Cũng không cần làm quản gia của nhà giàu, dồn tiền tiết kiệm để khởi nghiệp, mở một quán cà phê như mơ ước của mình..."
"Được đấy, tốt, tốt lắm. Chú nhất định làm được."
"Cao đại ca, anh thật lạc quan."
"Tôi cũng chỉ có mỗi ưu điểm này thôi, nhìn thoáng mọi chuyện, nghĩ đến mặt tốt khi đối diện với nghịch cảnh ── Thật ra thì, nghĩ kỹ xem, tai nạn lần này cũng có thể là cơ hội trời ban, có một số việc chỉ có thể làm ở đây... Chú nói đúng không?"
Cặp mắt ti hí của gã thuỷ thủ hơi nheo lại, quan sát Hoắc Tân Cách đang ở lằn ranh sụp đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.