Bảy Năm

Chương 16: Đã xảy ra trong tương lai (2)

Nguyện Lạc

15/03/2013

Đầu tiên mẹ Âu Dương xem xét một chút tình hình của Âu Dương Thành, sau đó mới ngồi xuống tán gẫu những chuyện ở công ty với anh, Lâm Tử Mạch ngồi một bên, không tiện nói chen vào nên liền im lặng xem phim truyền hình. Trong TV đang chiếu phim “Vương triều Ung Chính”, là một bộ phim rất được yêu thích vào năm 2000, sợ quấy rầy mẹ con Âu Dương Thành bàn chuyện công việc, Lâm Tử Mạch chỉnh nhỏ âm thanh của TV, không yên lòng nhìn.

“Đúng rồi, A Thành, sáng nay mẹ nhận được một cuộc điện thoại từ California, là một cô gái gọi tới.” Thanh âm của mẹ Âu Dương đột nhiên truyền vào trong tai Lâm Tử Mạch. Lặng lẽ liếc nhìn về phía Âu Dương Thành, thấy anh vẫn rất trấn định, Lâm Tử Mạch liền giả bộ như chưa nghe thấy gì, tiếp tục xem truyền hình, trong lòng cứ lặp đi lặp lại lời an ủi mình: khi mở cửa phòng, thoạt nhìn rõ ràng là không thấy một chút khác thường nào trên mặt bác mà.

Sắc mặt Âu Dương Thành chưa thay đổi, giọng bình tĩnh hỏi: “Ồ? Cô ấy có nói là ai không ạ?”

Mẹ Âu Dương nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Âu Dương Thành, thực ôn hòa cười: “Không có, cô ấy chỉ nói là bạn học cùng đại học với con thôi, vừa biết được con bị tai nạn xe cộ.” Dừng một chút, bà nói tiếp, “Mẹ đã nói số điện thoại di động của con cho cô ấy rồi, cô ấy nói sẽ gọi lại cho con.”

“Vâng.” Âu Dương Thành thản nhiên gật gật đầu, “Có lẽ là nữ sinh viên cùng lớp với con rồi.”

Mẹ Âu Dương cười yếu ớt: “Mẹ cũng nghĩ thế.”

Lâm Tử Mạch lặng lẽ thở ra, cũng may chỉ là sợ bóng sợ gió mà thôi.

Mười rưỡi tối. Mẹ Âu Dương trở về nhà nghỉ ngơi, Lâm Tử Mạch và Âu Dương Thành thì xem đĩa phim “Những thiên thần của Charlie” mà Hứa Mục đã mua cho, đây là một phim bom tấn vào năm 2000. Đương nhiên chủ yếu là Lâm Tử Mạch nhìn, Âu Dương Thành cũng chỉ ngồi cạnh cô thôi.

“Làm sao vậy?” Lâm Tử Mạch đột nhiên tạm dừng phim, trong phòng một mảnh im lặng, Âu Dương Thành khó hiểu hỏi.

“Giống như có cái gì đó đang rung động.” Lâm Tử Mạch có tính mẫn cảm mạnh với sự rung động của điện thoại, cô lấy chiếc điện thoại của Âu Dương Thành từ túi áo treo trong tủ ra, đặt vào tay anh.

“Cảm ơn.” Âu Dương Thành nhận điện thoại từ trong tay Lâm Tử Mạch, nói tiếng cảm ơn rồi mới nghe điện thoại, nhưng ngay sau đó điện thoại lại ngừng rung. Cười cười không có gì, Âu Dương Thành đặt điện thoại lên tủ đầu giường, vui đùa nói: “Bác sĩ khuyên anh tốt nhất nên ít dùng điện thoại di động thôi, vì vậy không nhận cũng tốt.”

Lâm Tử Mạch cười khổ: “Vậy không tiếp nữa.”

Vừa nói xong, di động lại bắt đầu rung động. Lâm Tử Mạch cố ý thở dài, vô hạn cảm khái nói: “Xem ra, anh vẫn phải chịu bức xạ điện thoại di động rồi, nếu không người gọi sẽ đau lòng lắm, mong anh nén bi thương mà nhận đi.”

Âu Dương Thành rốt cục không nhịn được cười ra tiếng, ánh mắt cũng càng phát ra nhu hòa dừng trên người Lâm Tử Mạch, ngập ngừng một lúc rồi anh cũng nhận điện thoại.

“Xin chào.” Âu Dương Thành mỉm cười nói ra hai chữ này.

Lâm Tử Mạch ngơ ngác nhìn chăm chú vào đôi mắt tràn đầy ý cười của Âu Dương Thành, cô thấy anh cũng đang nhìn mình, tuy rằng anh không thấy rõ thân ảnh cô, không nhìn tới ánh mắt chuyên chú của cô, nhưng ánh mắt biết nói đó lại ôn nhu như nước. Đột nhiên Lâm Tử Mạch kinh ngạc phát hiện, không biết từ khi nào, Âu Dương Thành thật sự bắt đầu nở nụ cười, mà rất ít nhìn thấy Âu Dương Thành trong tương lai cười với cô, bất tri bất giác cô cũng quen được nhìn nụ cười ôn hòa của anh ở năm 2000 này.

“Trình, em đừng vội, anh không sao.” Giọng nói mềm nhẹ của Âu Dương Thành giống như đang trấn an người khác đó, nháy mắt đã đem suy nghĩ của Lâm Tử Mạch trở về với thực tế.

Trình? Quả nhiên là Trình Tử! Lâm Tử Mạch vội vàng mở to hai mắt và cố gắng lắng nghe. Không biết từ khi nào, ánh mắt Âu Dương Thành đã chuyển đến chỗ một cái bình hoa, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên tủ đầu giường, thần sắc của anh vẫn nhẹ nhàng, giọng điệu an ủi người ở bên kia đầu dây: “Bây giờ anh đã có thể nhìn thấy vài thứ rồi, chỉ là còn có chút mơ hồ thôi, cho nên vẫn ở lại bệnh viện nhận trị liệu…”

“… Yên tâm đi, anh sẽ tốt.” Khi nói lời này, khóe môi Âu Dương Thành nhếch lên tạo thành một nụ cười bình tĩnh thong dong, giọng điệu kiên định chân thật đáng tin, tin tưởng người nghe được câu nói đó nhất định sẽ buông lỏng nỗi lo lắng vì anh. Là vì Âu Dương Thành sợ Trình Tử lo lắng cho anh, thế nên mới nói với Trình Tử giống như nói với mẹ mình là anh rất tốt ư? Trình Tử đối với anh thật sự quan trọng như vậy, thì ra vào lúc này cũng đã quan trọng như vậy sao? Lâm Tử Mạch giống như bị người ta đánh thức t렴rong mộng đẹp. Mấy ngày nay, chứng kiến Âu Dương Thành từng chút từng chút một thoát ly bóng tối, khôi phục tâm trạng vui vẻ, hơn nữa cũng dần dần đón nhập sự chăm sóc của cô, cô nghĩ, cô có thể làm được cái gì; cô nghĩ, cô có hy vọng. Thì ra, tất cả cũng chỉ là một giấc mộng sao?



Cho dù cô đi tới năm 2000, nhưng thật ra cô đã đến chậm? Âu Dương Thành treo điện thoại, Lâm Tử Mạch lại không còn tâm tình xem phim nữa. Vội vàng nói câu chúc ngủ ngon với Âu Dương Thành, rồi cô liền tắt TV đi ngủ.

Sáng hôm sau, trời có nắng đẹp, trời cao trong xanh vạn dặm không mây, ánh mặt trời chiếu nghiêng tiến vào phòng bệnh, trong ánh sáng đó, có vô số hạt bụi đang không ngừng bay bay bất quy tắc.

Âu Dương Thành bị Hứa Mục mang đi làm kiểm tra rồi, Lâm Tử Mạch im lặng ngồi một góc trên sô pha trong phòng bệnh, ánh mắt dại đi, không biết suy nghĩ cái gì. Trong phòng yên tĩnh đáng sợ.

Năm 2007 thật sự đã từng tồn tại sao? Lâm Tử Mạch đột nhiên bắt đầu hoài nghi. Năm 2000 này là chân thật sao, Lâm Tử Mạch vẫn như trước, không tìm được đáp án. Như vậy đến tột cùng cái gì mới là chân thật đây. Tình yêu của cô? Không, có lẽ đó mới là lời nói dối lớn nhất.

Đến tột cùng cô và Âu Dương Thành đã đi như thế nào mới có thể đến với nhau? Suy nghĩ trở lại buổi tối năm 2003 đó.

“Làm bạn gái anh đi!” Ánh mắt sáng quắc của Hứa Mục nhìn chằm chằm cô, nói.

Lâm Tử Mạch ngây người, không biết nên trả lời như thế nào. Giống như đã vài phút trôi qua, rốt cục cô mới cau mày đỏ mặt mở miệng: “Em, thích, Âu Dương Thành.” Giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Hứa Mục giống như đã sớm dự đoán được cong cong khóe miệng, khẽ cười một tiếng, tiện đà lại nhếch môi, lắc lắc đầu cười vài tiếng, cuối cùng cười to “Ha ha” hai tiếng, sau đó vươn tay, vỗ vỗ bả vai Lâm Tử Mạch, nhìn chằm chằm cô nói: “Anh đã sớm biết mà.”

Lâm Tử Mạch tiếp tục thất thần, thấy giọng điệu của anh là lạ. Hứa Mục gật gật đầu cười nói: “Yên tâm đi, anh có thể giúp em.”

Lâm Tử Mạch còn chưa thoát khỏi lời vui đùa vừa rồi, khó hiểu nhìn chằm chằm vào ánh mắt Hứa Mục. Hứa Mục lại né tránh ánh mắt cô, xoay người xuống xe, mở cửa xe cho cô.

“Tạm biệt.” Lâm Tử Mạch vẫy tay chào tạm biệt Hứa Mục. Nhìn xe Hứa Mục rời đi, cô vẫn không hiểu rõ hành vi của anh.

Hứa Mục nói giúp cô và cũng thật sự bắt đầu giúp cô. Anh hẹn cô đi ra ngoài ăn cơm, sau đó gọi Âu Dương Thành đến; anh thường xuyên làm như vô ý nói cô là mẫu cô gái Âu Dương Thành thích; khi Âu Dương Thành đi công tác anh còn để cô giúp Âu Dương Thành trông Tiểu Cáp. Chỉ là, tuy rằng làm nhiều như vậy, Âu Dương Thành vẫn thủy chung coi cô là một cô bé, chưa từng có chút tình cảm nào với cô, thẳng đến một ngày.

Hứa Mục nói có chuyện muốn tuyên bố, liền đưa Lâm Tử Mạch đến căn hộ Âu Dương Thành sống một mình. Ngày đó cơm trưa là Lâm Tử Mạch làm, Hứa Mục đưa cô đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, lúc đầu cô hỏi Âu Dương Thành thích ăn cái gì, Hứa Mục lại nói: “Hôm nay không cần suy nghĩ nhiều quá, em thích ăn cái gì thì làm cái đó đi.”

Lâm Tử Mạch liền nghe lời chọn mấy thứ. Âu Dương Thành nhìn thấy Lâm Tử Mạch đã đến cũng không kinh ngạc, thật ra đó cũng không phải là lần đầu tiên Lâm Tử Mạch đến đây, khi chăm sóc Tiểu Cáp cô đã tới rất nhiều lần, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô đến nhà mà Âu Dương Thành có ở nhà.

Chào hỏi đơn giản vài câu, hàn huyên vài câu, Lâm Tử Mạch liền đi chuẩn bị cơm trưa, Hứa Mục và Âu Dương Thành đi lên ban công sân thượng phơi nắng rồi cùng chơi cờ. Bận rộn một lúc trong phòng bếp, Lâm Tử Mạch vui vẻ nấu ăn; trong phòng khách có tiếng mười hai danh khúc đàn tranh nổi tiếng, tao nhã phối hợp với hai người đang chơi cờ vây. Tất cả những điều này, đẹp tựa câu chuyện cổ tích giữa ngày xuân ấm áp.

Bữa trưa ngày đó cô làm món gì? Cá chép chua ngọt, thịt bò xào ớt xanh, xương sườn om, gà cay xào khô, cà tím kho tộ… [1] Đều là những món cô thích, may mắn Âu Dương Thành và Hứa Mục cũng rất thích. Chỉ là sau khi ăn một miếng thịt gà, Hứa Mục nhíu nhíu mày, nói: “Không đủ cay.”

Lâm Tử Mạch vội hỏi: “Không đúng sao? Em thấy anh Âu Dương đi ra ngoài đều không thích ăn đồ cay mà, em nghĩ có lẽ anh ấy không thể ăn cay, cho nên không cho nhiều ớt mà thêm một chút hạt tiêu.”

Âu Dương Thành nghe vậy, nhìn Lâm Tử Mạch thật sâu, cũng gắp một miếng bỏ vào miệng, nửa ngày sau, nói câu: “Hương vị rất ngon.”

Lâm Tử Mạc lập tức mặt mày hớn hở. Sau khi ăn xong, Lâm Tử Mạch từ chối lời muốn giúp dọn dẹp của hai người, một mình thu dọn tàn cục, quét tước phòng bếp, sau khi đi ra phát hiện hai người đang ngồi trên sô pha đợi cô.



“Làm sao vậy?” Lâm Tử Mạch đứng ở phòng khách không biết làm gì.

Hứa Mục cười ý bảo cô ngồi vào bên cạnh Âu Dương Thành:”Anh có chuyện muốn tuyên bố.”

“Nói đi.” Âu Dương Thành ôm cánh tay tựa vào sô pha.

Hứa Mục cười cười, nhìn nhìn Âu Dương Thành, lại nhìn nhìn Lâm Tử Mạch, chậm rãi mở miệng: “Ngày mai anh bay, đi Mỹ.”

Lâm Tử Mạch gần như có trực giác cảm giác được Hứa Mục sẽ không trở lại: “Muốn đi thật lâu sao?”

Hứa Mục cười: “Đúng vậy, anh đến trường ở Mỹ, khả năng vài năm cũng không thể trở lại.”

“Tại sao đột nhiên muốn đi, trước đây anh cũng chưa nói ra một chút tin tức nào.” Âu Dương Thành buông lỏng hai tay trước ngực, nhíu mày hỏi.

Hứa Mục vẫn mỉm cười nhạt nhẽo:”Còn muốn chạy cơ, sau đó xin lưu học, không nghĩ tới lại thuận lợi như vậy. Chuyện này chẳng phải là chuyện mừng cho hai đứa à.” Nhìn biểu tình của hai người, Hứa Mục lại nói: “Anh lo lắng nhất chính là Tử Mạch.”

“Em ư?” Lâm Tử Mạch chỉa chỉa chính mình.

Hứa Mục nhướng mày nháy mắt với cô mấy cái, lại nhìn về phía Âu Dương Thành, nhìn anh chằm chằm nói: “A Thành, Tử Mạch là em gái anh, về sau em phải chăm sóc tốt cho cô bé đấy. Cô bé xinh đẹp như vậy, trăm ngàn lần đừng để mấy thằng nhóc ngốc nghếch trong trường lừa đi, bằng không đến lúc nào đó em hối hận cũng không còn kịp đâu.”

“A?” Lâm Tử Mạch xấu hổ không biết nói cái gì cho phải. Âu Dương Thành lại cùng Hứa Mục nhìn nhau thật lâu, sau đó đột nhiên quay đầu, thật sự nghiêm túc nhìn cô nói: “Được.”

______________

Chú thích:

[1] Các món:

Cá chép chua ngọt:

Thịt bò xào ớt xanh:

Xương sườn om:

Gà cay xào khô:

Cà tím kho tộ:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bảy Năm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook