Bảy Năm

Chương 18: Thời gian tốt đẹp cuối cùng (1)

Nguyện Lạc

15/03/2013

Âu Dương Thành trở về một mình, mẹ Âu Dương không đi cùng anh, Lâm Tử Mạch nhẹ nhàng thở ra. Cô vừa mới lau sạch mặt, đôi mắt còn chưa hết sưng, may mắn Âu Dương Thành không nhìn rõ lắm, bằng không cô thật không biết phải giải thích thế nào. Lâm Tử Mạch mở TV lên theo thói quen, hỏi Âu Dương Thành: “Anh muốn xem gì?”

Âu Dương Thành lại nói: “Tắt đi đã, anh có chuyện muốn nói với em.”

Lâm Tử Mạch tắt TV, ngồi xuống: “Chuyện gì ạ?”

Âu Dương Thành nhìn về hướng cô ngồi, nói: “Mẹ anh lâu lâu rồi không gặp bố, có chút lo lắng, nên mẹ anh muốn trở về.”

Trong lòng Lâm Tử Mạch căng thẳng: mẹ anh vừa đi, anh sẽ đuổi cô đi rồi.

Âu Dương Thành tiếp tục nói: “Mẹ anh muốn trở về, nhưng lại lo lắng cho anh, cho nên bà liên hệ với một bác trai ở trại an dưỡng Lư Sơn, để ngày mai anh đi Lư Sơn, thủ tục đã làm xong rồi, xe cũng chuẩn bị tốt.”

“Anh muốn đi Lư Sơn!” Trái tim Lâm Tử Mạch bỗng thấy kinh hoảng, anh muốn đi Lư Sơn, đúng vậy, gần đến ngày 4 tháng 7 rồi, đương nhiên anh muốn đi Lư Sơn!

Âu Dương Thành không biết vì sao cô lại kích động như vậy, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Mẹ anh có ý muốn em đi cùng thì mới yên tâm. Nhưng, nếu, em không muốn rời khỏi nơi này, chúng ta có thể giấu giếm bà cũng được.” Âu Dương Thành nói xong lại nhìn chằm chằm vào chỗ cô, tựa như đang muốn nhìn ra cái gì đó.

Lúc này trong lòng Lâm Tử Mạch giống như có một ý niệm đang quay cuồng mãnh liệt, lại không biết rốt cuộc nó là cái gì, cô chỉ rõ ràng một điều, đó chính là: “Em muốn đi Lư Sơn!”

Thấy cô kiên định như thế, Âu Dương Thành lại có một lát mê hoặc, dừng một chút mới nói: “Em không cần miễn cưỡng, em đã giúp anh rất nhiều rồi, em không nhất thiết phải đến Lư Sơn cùng anh, anh còn có thể giấu giếm được mẹ mình.”

“Có thể đến Lư Sơn chơi miễn phí, cơ hội tốt như vậy em sẽ không bỏ qua đâu, anh sẽ cho viên công chút phúc lợi đó chứ?” Lâm Tử Mạch cố ý tạo nên vui đùa thoải mái.

Âu Dương Thành nhíu mày: “Em không phải là người ở Cửu Giang à, chắc đã sớm đến Lư Sơn rồi chứ? Nhưng thật ra em có thể thuận tiện trở về thăm bố mẹ mình.”

Lâm Tử Mạch lặng lẽ nắm chặt tay, lại cười nói: “Đó là thuận miệng nói thôi, em cũng không phải người Cửu Giang, mà là người Sơn Đông, đã đến Thái Sơn rất nhiều lần rồi nhưng Lư Sơn thì chưa đến bao giờ nên em rất muốn đi đó!” Tuy rằng cô rất muốn về thăm bố mẹ, nhưng, cô ở bảy năm sau mà xuất hiện trước mặt bố mẹ, nhất định có thể khiến họ kinh hãi.

“Vậy được rồi, đợi chúng ta trở về nhà sắp xếp một chút, sáng mai xuất phát.” Âu Dương Thành cũng không nói thêm nữa, đồng ý để cô cùng đi, chỉ là lại bỏ thêm câu, “Ngày mai chúng ta đi sớm, có lẽ Lão Mục không thể đưa chúng ta. Anh ấy còn chưa biết việc này, em đến nói tạm biệt anh ấy đi.”

Không thể nói gì nữa, Lâm Tử Mạch luôn cảm thấy lời này có chút kì quái.

Ngày hôm sau, mẹ Âu Dương gọi xe đi tiễn họ, giống như sợ bọn họ có thể làm chuyện gì đó, đi cùng đến đường cao tốc mới thôi. Sau khi vẫy tay tạm biệt mẹ Âu Dương Thành, Lâm Tử Mạch quay người lại ngồi thẳng. Lúc đến một đoạn rẽ trên đường cao tốc, nhìn vào cửa kính xe, Lâm Tử Mạch vẫn còn thấy mẹ Âu Dương đứng ở chỗ chia tay, rốt cục không nhịn được hỏi Âu Dương Thành: “Âu Dương, trước đây anh thường đối nghịch với bác à, sao bác luôn đề phòng anh như đề phòng cướp vậy, hai người cứ như đang làm hoạt động bí mật gì ấy!” Rõ ràng bà biết mọi việc rồi mà khi về nhà vẫn còn gọi điện thoại dò hỏi, thường hỏi Lâm Tử Mạch về tình hình của Âu Dương Thành, bây giờ còn phải nhìn anh ngồi trên xe đi đến đường cao tốc nữa, cô cảm thấy bà mẹ này nhất định là bị con lừa gạt nhiều lần rồi nên mới cảnh giác như vậy.

Ngoài ý muốn lại nhìn thấy khóe miệng Âu Dương Thành run rẩy một chút, hồi lâu mới nói: “Vì trước đây chống lại chế độ quân chủ chuyên chế của bố anh, thói quen thôi.”



“A!” Lâm Tử Mạch mở to hai mắt, thực không nhìn ra người dịu dàng như mẹ Âu Dương lại làm quân chủ chuyên chế ở trong một nhà ba người, mà người lạnh lùng bình tĩnh như Âu Dương Thành vẫn có gen nghịch ngợm a. “Em nghĩ mình có thể tưởng tượng ra chuyện anh từng làm.” Lâm Tử Mạch cười nói. Những chuyện mà không ai nghĩ đến, đổi trắng thay đen khẳng định đã làm không ít, nếu không sao mẹ anh lại phải đề phòng anh như vậy. Vụng trộm quay đầu cười, nhìn thấy thần sắc có chút tức giận của Âu Dương Thành qua cửa kính xe, cô càng cười vui vẻ hơn.

Đi đường rất thoải mái, Tiểu Chu lái xe cũng rất ổn định, sau khi ăn cơm trưa trở lại đường cao tốc, Lâm Tử Mạch nhàm chán buồn ngủ, đến khi được Âu Dương Thành gọi dậy thì họ đã đến thành phố Cửu Giang. Nâng đầu dậy từ trên vai Âu Dương Thành, Lâm Tử Mạch gần như không kìm nén được cảm giác kỳ dị trong lòng, một năm từ khi đi làm cô không có nhiều ngày nghỉ để về nhà, mỗi lần trở về là một lần cô vô cùng hưng phấn, huống chi, đây là nhà cô năm 2000. Có lẽ, cô thậm chí còn có thể nhìn thấy mình ở năm 2000?

Xe đi hết đường cao tốc tiến vào nội thành, nhà Lâm Tử Mạch ở phía bắc nội thành, không phải trung tâm khu phố, nhưng vẫn ở ngoài mặt đường. Nghĩ rằng ít nhất ngồi trong xe cũng có thể nhìn thấy nhà mình, Lâm Tử Mạch liền ghé sát người gần cửa kính, không để ý trái tim mình đang kinh hoàng, nóng bỏng chờ đợi. Đèn đỏ, xe chỉ dừng lại cách cửa nhà cô một đoạn. Giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, Lâm Tử Mạch hỏi: “Mấy giờ rồi ạ?”

Âu Dương Thành ngồi bên cạnh trả lời: “Năm giờ.”

Năm giờ ư, lúc này mình đã tan học rồi? Dường như muốn trả lời nghi vấn trong lòng mình, một cô bé mặc đồng phục học sinh đi xe đạp màu tím đứng lại gần cửa xe của họ. Tóc đuôi ngựa buộc chặt, thẻ học sinh đeo trước ngực phản xạ dưới ánh mặt trời, còn có, cái yên xe kia mẹ tự tay bọc cho, tất cả đều vô cùng quen thuộc. Trong nháy mắt, thế giới ồn ào giống như không tồn tại. Mở cửa kính xe ra, Lâm Tử Mạch 22 tuổi nhìn Lâm Tử Mạch 15 tuổi, người nào mới là Lâm Tử Mạch? Nếu cô vươn tay, Lâm Tử Mạch 15 tuổi sẽ la lên, như vậy… Phải bình tĩnh! Lâm Tử Mạch buộc đầu óc trống rỗng của mình phải tỉnh táo lại, chậm rãi đóng cửa kính xe vào.

Đèn xanh, xe của họ theo dòng xe đợi đèn đỏ từ từ lăn bánh, Âu Dương Thành thấy cô đột nhiên không nhúc nhích, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Ngay lúc đóng cửa kính vào, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một hình ảnh tựa như đã có từ lâu rồi, giống như nhìn thấy mình 15 tuổi trong lúc vô ý đã quay đầu nhìn sang chiếc Mercedes màu đen bên cạnh, trong lòng thầm than với cửa kính xe đang từ từ đóng lại: “Xe đẹp quá!”

Lâm Tử Mạch vô lực nhu nhu huyệt thái dương: trí nhớ này, rốt cuộc là mình vốn đã có rồi mà bây giờ mới nhớ lại; hay là, bởi vì mình xuyên qua thời gian và không gian, tạo nên thay đổi, đột nhiên sinh ra? Hóa ra cô tồn tại vẫn có thay đổi với thế giới này sao, mới thoáng gặp qua khi mình 15 tuổi, mà cũng có thể lưu lại một chút trí nhớ, như vậy, mình sớm chiều ở bên Âu Dương Thành thế này, anh ấy có gì thay đổi không? Cô không kìm lòng được quay sang nhìn Âu Dương Thành, mặt anh hướng về phía cửa sổ, nhìn từ góc độ này cô thấy anh như đang tự hỏi gì đó, nhưng vẫn thấy được anh đang thả lỏng. Rất lâu rồi Âu Dương Thành không còn lo lắng buồn phiền vì bệnh tình của mình nữa, nhìn thấy anh như vậy, Lâm Tử Mạch cũng rất vui mừng, chỉ là, cô càng muốn biết, thoải mái như thế có phải có liên quan đến cuộc điện thoại với Trình Tử không.

“Âu Dương, anh đã từng yêu chưa?” Lâm Tử Mạch gọn gàng dứt khoát hỏi, cô không nghĩ tiếp tục tra tấn mình nữa, có lẽ hỏi rõ ràng thì mình cũng sẽ mất hy vọng. Âu Dương Thành sửng sốt, cảm thấy rất khó hiểu khi cô đột nhiên hỏi đến vấn đề này, nhưng vẫn quay người về phía Lâm Tử Mạch, mỉm cười nói: “Đương nhiên.”

Trái tim Lâm Tử Mạch chợt thắt lại, sắc mặt vẫn không thay đổi ni:”Là khi anh còn học đại học à?”

Âu Dương Thành cười, gật gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Trái tim Lâm Tử Mạch càng co thắt dữ dội, thực ra đáp án này cô đã sớm rõ ràng rồi, nhưng khi nghe Âu Dương Thành nói ra, nói ra trước mặt cô, cô vẫn đau lòng. Giống như tình nguyện làm cá chết lưới rách, cô vẫn cố duy trì giọng nói bình thường tiếp tục hỏi: “Là, Trình Tử sao?”

“Đúng vậy.” Âu Dương Thành còn khẽ mỉm cười.

“Vậy,” Lâm Tử Mạch vặn vẹo bàn tay, “Anh nói xem, cả đời này, không, là em nói, anh cho rằng, con người khi còn sống, có thể chỉ yêu một người, không thể yêu thương những người khác sao?” Cô vẫn không thể, không có dũng khí trực tiếp hỏi có phải Âu Dương Thành đời này chỉ biết yêu một người không, bởi vì cô không dám đối mặt với đáp án khẳng định của Âu Dương Thành.

Âu Dương Thành nghe thấy cô hỏi vấn đề này, có chút trì trệ, anh không thấy rõ khuôn mặt của Lâm Tử Mạch, nhưng vẫn đang quay đầu, đối mặt với cô, ánh mắt đó dường như muốn nhìn thấy cô, anh nói: “Anh cho rằng, một người cả đời chỉ yêu một người có thể tồn tại ở thế hệ trước, nhưng ở thế hệ trẻ chúng ta bây giờ, có lẽ rất ít. Thật ra, không nhất thiết cả đời chỉ yêu một người, chỉ cần gặp được đúng người, yêu thương cô ấy, không hề yêu thương những người khác, như vậy cũng đủ rồi.”

Có nghĩa là gì? Đáp án của Âu Dương Thành không phải khẳng định, có phải đáp án của anh là thật ra không phải cả đời này anh chỉ yêu một người?

Thấy Lâm Tử Mạch không nói lời nào, Âu Dương Thành lại mở miệng: “Em hỏi vấn đề này vì có liên quan gì đến mình à?”

Lâm Tử Mạch kinh ngạc: “Sao?”



Âu Dương Thành mỉm cười: “Ngày hôm qua em nói chuyện với Lão Mục anh vô tình nghe được một ít.”

Lâm Tử Mạch hoảng sợ nhìn anh, sau đó lại trấn an mình: ngay cả Hứa Mục cũng không biết vì sao mình khóc, huống chi Âu Dương Thành ở bên ngoài sao có thể nghe rõ được.

Âu Dương Thành tiếp tục nói: “Trước đây Lão Mục có chút chơi bời, nhưng gần đây anh ấy thật sự thay đổi không ít, đã hoàn toàn thể hiện qua hành vi rồi. Ngày hôm qua khi em khóc, bộ dáng lo lắng của anh ấy đó trước kia không thể có được, anh chơi cùng anh ấy từ nhỏ tới giờ, cho dù thấy không rõ cũng biết anh ấy đang làm cái gì. Em vì anh ấy mà thương tâm lâu như vậy, bây giờ anh ấy cũng thật sự để ý đến em, vậy thì hãy cho anh ấy một cơ hội đi.”

“Anh…” Lâm Tử Mạch bối rối, không khỏi trợn to mắt nhìn Âu Dương Thành, chỉ vào anh nói không ra lời. Anh đang nói gì thế, cô vì Hứa Mục mà thương tâm sao, cô nên để cho Hứa Mục cơ hội? Đây là chuyện gì thế?

Âu Dương Thành cười cười như mây như gió: “Em đang ngạc nhiên là tại sao anh lại biết à?” Không đợi Lâm Tử Mạch nói không phải, anh giống như đang rất sốt ruột còn nói tiếp, “Khi em nói đến món cá hấp của cô Vương anh đã nghĩ đến anh ấy rồi, anh ấy rất thích món cá hấp của cô ấy, anh ấy cũng thích ăn lạt, luôn khiến nhiều cô gái phải thương tâm ——” nói đến đây, Âu Dương Thành dừng lại, “Cũng không phải thường thường… Thật ra buổi sáng hôm đó anh ấy nói ‘ không nghĩ tới lại là em ’ anh liền xác định, anh ấy luôn nhằm vào em, dò hỏi em, thực ra, anh nghĩ cũng là vì anh ấy bắt đầu để ý biểu hiện của em. Có lẽ lần này em rời đi, làm cho anh ấy bắt đầu để ý em.”

Sau một hồi trinh thám có vẻ hợp tình hợp lý của Âu Dương Thành, lại khiến Lâm Tử Mạch rối tinh rối mù, gần như bùng nổ với người bên cạnh: “Vậy anh trả lời vấn đề của em như vậy cũng là bởi vì Hứa Mục?” Anh chỉ thay Hứa Mục nói chuyện mới nói cả đời không phải chỉ yêu một người.

Âu Dương Thành ngẩn người, có chút mất tự nhiên nói: “Không phải, em không cần hiểu lầm.”

Bảo cô làm sao không hiểu lầm được chứ? Cô nghĩ mình ở chung lâu ngày với Âu Dương, anh cũng có chút cảm giác thản nhiên với cô, nhưng hóa ra tất cả đều vì hiểu lầm giữa cô và Hứa Mục có liên quan hệ! “Vậy chính anh thì sao?” Lâm Tử Mạch quyết tâm hỏi tới cùng, “Cả đời này anh có thể yêu nhiều người không, anh không phải chỉ yêu một mình Trình Tử?” Cô gần như đã mất đi lý trí.

Âu Dương Thành thực xấu hổ: “Anh, không phải.” Trả lời thực do dự.

Lâm Tử Mạch đau lòng buồn bã, nhưng vẫn thản nhiên cười lạnh: “Vậy ngoài Trình Tử ra anh còn thích ai, anh có thích người nào khác không?”

Nói xong câu đó, cô lập tức bắt đầu hối hận. Cô đang làm cái gì thế này, đang nổi điên với Âu Dương Thành sao? Cô và Âu Dương Thành có quan hề gì chứ, nếu không phải Âu Dương Thành nghĩ cô là bạn gái Hứa Mục, thì sao có thể đối tốt với cô như vậy được. Âu Dương Thành vẫn đang xấu hổ, Lâm Tử Mạch hít sâu vào một hơi, bình tĩnh nỗi lòng: “Thực xin lỗi.”

Âu Dương Thành rốt cục nhẹ nhàng thở ra, cười yếu ớt lắc đầu: “Không có gì. Em nói không hy vọng nhắc đến người kia, là anh trái với ước định trước, anh phải xin lỗi mới đúng.”

Lâm Tử Mạch hạ ánh mắt xuống, nhìn về phía Tiểu Cáp. Tiểu Cáp vốn cuộn mình ngủ giữa hai người, nhưng bởi vì vừa rồi thanh âm rất vang, sau khi bị đánh thức liền cọ cọ vào tay cô. Ôm Tiểu Cáp vào trong ngực, tâm trạng Lâm Tử Mạch lại bình tĩnh một chút, cuối cùng thả lỏng cặp mày nhíu chặt, vỗ về đầu Tiểu Cáp nhẹ giọng nói: “Người kia, không phải Hứa Mục.”

Rất khó nhận ra thân mình Âu Dương Thành đang cương cứng, hơi hơi nheo mắt, không nói gì nữa.

[1] Thái Sơn (chữ Hán: 泰山) có tên gọi là Đại Sơn hay Đại Tông đến thời Xuân Thu mới bắt đầu gọi là Thái Sơn.

Núi Thái Sơn nằm ở tỉnh Sơn Đông phía Bắc thành Thái An với tổng diện tích 426km². Người xưa gọi núi này là cột chống trời. Nó có tên là Đông Nhạc – là thánh địa của Đạo gia và là nơi tế lễ của các triều đại hoàng đế Trung Hoa và để lại rất nhiều di sản tại đây.

Thái Sơn là một trong năm núi linh thiêng của Trung Quốc. Thái Sơn được dân Trung Quốc liên hệ với bình minh, sinh, tái sinh và được xem như thiêng nhất trong năm ngọn núi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bảy Năm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook