Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1003: Đây là cái gì?
Nhị Tiểu
11/03/2024
Vào lúc này, chín viên ngọc Rồng tụ tập lại, cùng nhau lơ lửng trên không trung, tỏa ra ánh sáng chói lóa!
Ánh sáng tỏa ra từ chín viên ngọc Rồng này biến thành một bức tranh khống lồ.
Bức tranh này vẽ những dãy núi hùng vĩ, trong vùng núi này có một cung điện khổng lồ dưới lòng đất, ngay phía trước cung điện là một chiếc ghế rồng vàng lấp lánh có chín con rồng quấn xung quanh.
Và trên chiếc ghế rồng này dường như có thứ gì đó, nhưng nó bị bao phủ bởi một quả cầu ánh sáng, không thấy rõ lắm!
“Đây là cái gì?”
Người phụ nữ lấy trộm xá lợi và Đường sở sở đều tỏ ra kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh này, Diệp Phàm cũng tỏ ra kinh ngạc.
Hắn không ngờ khi chín viên ngọc Rồng tập hợp lại xuất hiện hiện tượng kỳ lạ như vậy!
Một giây tiếp theo, bức tranh khống lồ biến mất, biến thành một con rồng vàng khổng lồ, bay thẳng về phía chân trời xa xăm.
Diệp Phàm vọt thẳng ra ngoài, lao theo phía con rồng vàng khống lồ đang bay đến.
“Nơi đó là nơi nào?”
Ánh mắt Diệp Phàm loé lên tia sáng, như đã đoán được.
“Đó không phải là hướng núi Côn Lôn sao?”
Lúc này, người phụ nữ nói.
“Núi Côn Lôn?”
Diệp Phàm nhíu mày, nhìn người phụ nữ nói: “Cô có chắc không?”
“Chắc chắn là núi Côn Lôn, trước đây tôi đã từng đến gần núi Côn Lôn, hướng đó chính là hướng núi Côn Lôn!”
Người phụ nữ gật đầu khẳng định.
Diệp Phàm nhíu mày, không biết đang nghĩ gì.
Dựa vào hình ảnh vừa rồi khi chín viên ngọc Rồng phát sáng, cùng với hướng rồng vàng khổng lồ đang bay đến, Diệp Phàm có thể đoán được cái gọi là kho báu ẩn giấu sau chín viên ngọc Rồng này hẳn là đang ở trong núi Côn Lòn.
Nhưng đây không phải là nguyên nhân khiến Diệp Phàm nhíu mày, nguyên nhân thực sự khiến hắn nhíu mày là vì trước đó hắn đã nhận được truyền thừa của Long Tỷ, biết được vị trí của long mạch là ởtrong núi Côn Lôn.
Đúng vậy, cái gọi là long mạch này cũng ở trong núi Côn Lôn, kho báu ẩn giấu trong chín viên ngọc Rồng cũng chỉ về hướng núi Côn Lôn,
điều này khiến Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc!
Hắn mơ hồ cảm thấy long mạch đằng sau Long Tỷ có liên hệ với kho báu đằng sau chín viên ngọc Rồng, về phần là mối liên hệ gì thì hắn vẫn chưa biết!
“Xem ra chúng ta phải đến núi Côn Lôn!”
Diệp Phàm lấm bấm một mình, liếc về phía người phụ nữ: “Ngày mai cô đưa tôi đến núi Côn Lôn một chuyến!”
“Anh muốn đến núi Côn Lôn? Không phải ai cũng có thể tùy tiện đến nơi đó!”
Sắc mặt người phụ nữ thay đổi, cô ta nhìn Diệp Phàm nhắc nhở.
“Cô chỉ cần đưa tôi đến đó là được!”
Diệp Phàm nói thẳng.
“Được!” Người phụ nữ gật đầu.
“Đúng rồi, đã lâu như vậy mà tôi vẫn chưa biết tên và thân phận của cô?”
Sau đó Diệp Phàm hỏi.
“Tôi tên là Dương Nhược Ảnh, đến từ Thiên Thủ Môn!”
Người phụ nữ nói.
“Thiên Thủ Môn?”
“Đáy là môn phái gì?”
Diệp Phàm ngạc nhiên nói.
“Thiên Thủ Môn là một môn phái cực kỳ cổ xưa, cường đại nhất là Thiên Thủ Thuật, một khi đã sử dụng, bất kỳ báu vật nào cũng có thể trộm được mà không ai hay biết!”
Dương Nhược Ảnh giới thiệu.
“Đó không phải là một môn phái chuyên trộm cắp đó chứ?”
Diệp Phàm rất ngạc nhiên với việc này.
Ánh sáng tỏa ra từ chín viên ngọc Rồng này biến thành một bức tranh khống lồ.
Bức tranh này vẽ những dãy núi hùng vĩ, trong vùng núi này có một cung điện khổng lồ dưới lòng đất, ngay phía trước cung điện là một chiếc ghế rồng vàng lấp lánh có chín con rồng quấn xung quanh.
Và trên chiếc ghế rồng này dường như có thứ gì đó, nhưng nó bị bao phủ bởi một quả cầu ánh sáng, không thấy rõ lắm!
“Đây là cái gì?”
Người phụ nữ lấy trộm xá lợi và Đường sở sở đều tỏ ra kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh này, Diệp Phàm cũng tỏ ra kinh ngạc.
Hắn không ngờ khi chín viên ngọc Rồng tập hợp lại xuất hiện hiện tượng kỳ lạ như vậy!
Một giây tiếp theo, bức tranh khống lồ biến mất, biến thành một con rồng vàng khổng lồ, bay thẳng về phía chân trời xa xăm.
Diệp Phàm vọt thẳng ra ngoài, lao theo phía con rồng vàng khống lồ đang bay đến.
“Nơi đó là nơi nào?”
Ánh mắt Diệp Phàm loé lên tia sáng, như đã đoán được.
“Đó không phải là hướng núi Côn Lôn sao?”
Lúc này, người phụ nữ nói.
“Núi Côn Lôn?”
Diệp Phàm nhíu mày, nhìn người phụ nữ nói: “Cô có chắc không?”
“Chắc chắn là núi Côn Lôn, trước đây tôi đã từng đến gần núi Côn Lôn, hướng đó chính là hướng núi Côn Lôn!”
Người phụ nữ gật đầu khẳng định.
Diệp Phàm nhíu mày, không biết đang nghĩ gì.
Dựa vào hình ảnh vừa rồi khi chín viên ngọc Rồng phát sáng, cùng với hướng rồng vàng khổng lồ đang bay đến, Diệp Phàm có thể đoán được cái gọi là kho báu ẩn giấu sau chín viên ngọc Rồng này hẳn là đang ở trong núi Côn Lòn.
Nhưng đây không phải là nguyên nhân khiến Diệp Phàm nhíu mày, nguyên nhân thực sự khiến hắn nhíu mày là vì trước đó hắn đã nhận được truyền thừa của Long Tỷ, biết được vị trí của long mạch là ởtrong núi Côn Lôn.
Đúng vậy, cái gọi là long mạch này cũng ở trong núi Côn Lôn, kho báu ẩn giấu trong chín viên ngọc Rồng cũng chỉ về hướng núi Côn Lôn,
điều này khiến Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc!
Hắn mơ hồ cảm thấy long mạch đằng sau Long Tỷ có liên hệ với kho báu đằng sau chín viên ngọc Rồng, về phần là mối liên hệ gì thì hắn vẫn chưa biết!
“Xem ra chúng ta phải đến núi Côn Lôn!”
Diệp Phàm lấm bấm một mình, liếc về phía người phụ nữ: “Ngày mai cô đưa tôi đến núi Côn Lôn một chuyến!”
“Anh muốn đến núi Côn Lôn? Không phải ai cũng có thể tùy tiện đến nơi đó!”
Sắc mặt người phụ nữ thay đổi, cô ta nhìn Diệp Phàm nhắc nhở.
“Cô chỉ cần đưa tôi đến đó là được!”
Diệp Phàm nói thẳng.
“Được!” Người phụ nữ gật đầu.
“Đúng rồi, đã lâu như vậy mà tôi vẫn chưa biết tên và thân phận của cô?”
Sau đó Diệp Phàm hỏi.
“Tôi tên là Dương Nhược Ảnh, đến từ Thiên Thủ Môn!”
Người phụ nữ nói.
“Thiên Thủ Môn?”
“Đáy là môn phái gì?”
Diệp Phàm ngạc nhiên nói.
“Thiên Thủ Môn là một môn phái cực kỳ cổ xưa, cường đại nhất là Thiên Thủ Thuật, một khi đã sử dụng, bất kỳ báu vật nào cũng có thể trộm được mà không ai hay biết!”
Dương Nhược Ảnh giới thiệu.
“Đó không phải là một môn phái chuyên trộm cắp đó chứ?”
Diệp Phàm rất ngạc nhiên với việc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.