Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 363: Không ngờ là ông cũng xuất hiện
Nhị Tiểu
17/02/2024
"Quân chủ, có chuyện gì vậy?” Mạc Lâm tò mò hỏi.
"Quân Thiên Sách đã điều động toàn bộ và tiến về phía Tây Naml"
"Tôi được lệnh của cấp trên là lập tức triệu tập quân Thiên Lang và chiến khu Tây bộ để đến ngăn chặn quân Thiên Sách, buộc bọn họ quay lại căn cứ, nếu không tuân theo, sẽ trực tiếp thi hành quân pháp!"
Chu Thiên Lâm lên tiếng.
"Cái gì? Toàn bộ quân Thiên Sách tự ý rời khỏi căn cứ? Họ muốn làm gì?"
Mạc Lâm rất ngạc nhiên khi biết tin tức này.
Suy cho cùng, việc một quân đoàn rời khỏi căn cứ của mình mà không có lệnh từ cấp trên là một tội lớn.
"Có lẽ những kẻ này đã điên rồi!"
"Đi, đi xử lý bọn họ trước, sau đó đi xử lý tên nhãi ranh kial"
Chu Thiên Lâm lạnh lùng hét lên.
Mười phút trước,
Kinh đô, Nội Các.
Lúc này, mấy vị trưởng lão Nội Các đang ngồi ở đây cau mày.
“Không ngờ tên này lại có quan hệ rộng rãi như vậy, ông cụ nhà họ Khương, ông cụ nhà họ Tô, đám người của Viện trưởng Hoa đều gọi điện thoại đến, ngay cả Bạch Ưng Long Quân của Long Vương điện và Nhan lão của Thương hội Thiên Long cũng lên tiếng thay cậu ta!”
Một vị trưởng lão Nội Các trầm giọng nói.
"Không chỉ vậy, tôi còn nhận được thông báo của 'Tập đoàn Sở thị, nếu chúng ta không thả người này ra, Tập đoàn Sở thị sẽ sa thải 100.000 người, hơn nữa khiến kinh tế của Long Quốc thụt lùi ba mươi năm!"
Một vị trưởng lão Nội Các khác lên tiếng.
Những lời này vừa nói ra, trực tiếp làm bầu không khí tại hiện trường trở nên vô cùng áp lực.
Bùm!
Đột nhiên, một vị trưởng lão Nội Các đập bàn, hét lên: "Sở Cửu Ca, cô ta điên rồi sao? Sao dám uy hiếp chúng ta? Cô ta cho răng mình là ai? Cô ta là chủ của Long Quốc sao?”
"Tập đoàn Sở thị của cô ta có hùng mạnh đến đâu cũng chỉ là một công ty trong Long Quốc của chúng ta, chỉ cần chúng ta nói một câu thì Tập đoàn Sở thị của cô †a sẽ sụp đổ, cô ta dám uy hiếp chúng ta, đúng thật là nực cười!"
Vị trưởng lão Nội Các này vô cùng tức giận nói.
"Đừng kích động, mọi người đều biết rõ sức ảnh hưởng và năng lực của Sở Thị, một khi Sở Thị ra tay, với †ài năng của người phụ nữ Sở Cửu Ca kia, kinh tế Long Quốc nhất định sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, chúng ta không thể gánh nổi hậu quả này!"
“Hơn nữa, lần này không chỉ có Bạch Ưng Long Quân của điện Long Vương phát ra tin tức muốn bảo vệ mạng sống của tên này, mà ngay cả Phiệt chủ - Đoan Mộc Phiệt cũng đã gửi tin tức đến nói muốn người này, chẳng ai là kẻ dễ chọc đâu!"
Lúc này, một vị trưởng lão Nội Các có bộ râu và lông mày bạc phơ, nhẹ nhàng vuốt râu nói.
"Chẳng lẽ thật sự phải thả tên này ra sao, lần này tên nhãi ranh này đã phạm tội lớn như vậy, nếu cứ để cậu ta đi như thế, thì uy nghiêm của Long Quốc chúng ta ở đâu?”
"Huống chỉ cậu ta còn là đệ tử của Tiêu Thiên Sách!"
Vị trưởng lão Nội Các đập bàn kia lạnh lùng hét lên.
Trưởng lão nội các đập bàn lạnh lùng hét lên.
"Đúng rồi, lân này toàn bộ quân Thiên Sách đã được điều động tiến về phía Tây Nam, hiển nhiên là muốn cứu tên này, chúng ta nên làm sao bây giờ?"
Vị trưởng lão Nội Các đập bàn nói.
"Quân Thiên Sách! Trong mắt bọn họ thực sự là không có kỷ luật quân đội, coi trời bằng vung, cũng giống như Tiêu Thiên Sách và đệ tử của ông ta, bọn họ. đều là một đám người ngang ngược, nếu giữ bọn họ lại †hì chính là một mối nguy hiểm tiềm ẩn!"
"Không thể giữ quân Thiên Sách lại được nữa!"
Một vị trưởng lão Nội Các có vẻ mặt lạnh lùng hét lên.
“Thông báo cho chiến khu Tây Bộ và quân Thiên Lang, lập tức huy động lực lượng chặn quân Thiên Sách lại, nếu bọn họ không rút lui, thì trực tiếp thi hành quân pháp!"
Lúc này, một vị đại trưởng lão Nội Các ngồi ở ghế chính lên tiếng.
“Vậy bây giờ nên làm gì với tên đó?”
Một vị trưởng lão Nội Các nhìn đại trưởng lão rồi hỏi.
"Tên này cần phải chết! Báo cho Hắc Long, để hắn đi, giết chết tên này, sau đó ngụy trang thành hiện trường tự sát vì sợ nhận tội!"
Đại trưởng lão trực tiếp nói.
"Được"
Những trưởng lão khác sôi nổi gật đâu.
Đêm đó, ở biên giới Tây Nam,
Những chiếc xe tải lớn n šp nhau, ước chừng có mấy ngàn chiếc, tạo thành một hàng dài, trong đó còn có một số lượng lớn xe bọc thép, trên không trung còn có hàng trăm chiếc máy bay trực thăng vũ trang bay theo sau.
Những người ngôi trên những chiếc xe tải, xe bọc thép và trực thăng này đều là binh lính của quân Thiên Sách!
Hàng trăm ngàn quân Thiên Sách lao về phía tây nam.
Lúc này, vô số ánh đèn sáng chói đột nhiên chiếu thẳng vào phía trước bọn họ, trực tiếp đâm thẳng vào. mắt những tài xế xe tải khiến họ phải phanh gấp.
Cộp cộp cộp!
Lúc này, từng đợt tiếng bước chân nặng nề vang lên.
Một lượng lớn binh lính xuất hiện trực tiếp ở phía trước và hai bên, bao gồm một loạt xe bọc thép và xe tăng, trên không trung cũng đồng thời có hơn 500 máy bay trực thăng vũ trang bay tới.
Họng súng của toàn bộ những chiếc trực thăng, xe tăng và xe bọc thép này đầu nhằm vào quân Thiên Sách.
Bọn họ đúng là những người đến từ chiến khu Tây Bộ và quân Thiên Lang.
Miêu Thiên và Chu Thiên Lâm bước ra ngoài. "Xuống xel"
Hoàng Bộ Thương ngồi ở phía trước xe tải lạnh lùng nói.
Các quân đoàn trưởng của bọn họ trực tiếp xuống xe, mà toàn bộ binh lính của quân Thiên Sách cũng xuống xe, xếp ngay ngắn thành đội hình vuông, đối đầu với binh lính của chiến khu Tây Bộ và quân Thiên Lang.
"Chu Thiên Lâm, ông dám cản đường của quân Thiên Sách sao?"
Hoàng Bộ Thương đi về phía trước, nhìn Chu Thiên Lâm, lạnh lùng hét lên.
"Là ông à, Hoàng Bộ Thương, quân đoàn trưởng thứ hai của quân Thiên Sách?"
"Không ngờ là ông cũng xuất hiện!"
"Nhưng bây giờ ông chỉ là một kẻ tàn tật, lại dám nói chuyện kiểu đó với quân chủ như tôi, ông thật to gan!"
"Người đâu, vả miệng!"
Chu Thiên Lâm nhìn Hoàng Bộ Thương với vẻ mặt khinh thường.
Bốp!
Mạc Lâm lao thẳng về phía Hoàng Bộ Thương và tát thẳng vào mặt ông ta.
Nếu là hơn mười năm trước, Mạc Lâm nhất định không dám ra tay với Hoàng Bộ Thương.
Suy cho cùng, lúc trước là thời kỳ đỉnh cao của quân Thiên Sách, sức chiến đấu của các quân đoàn trưởng trực thuộc quân Thiên Sách cũng không thua kém gì so với các quân chủ các quân đoàn lớn, với thân phận của Mạc Lâm thì làm sao dám ra tay với Hoàng Bộ Thương?
Nhưng bây giờ đã khác xưa, bây giờ Hoàng Bộ 'Thương đã mất đi tay phải, ông ta chỉ là một kẻ tàn tật, sao Mạc Lâm có thể sợ hãi được?
Về phần Mộ Bạch và đám người Đồ Phu nhìn thấy Mạc Lâm chuẩn bị công kích Hoàng Bộ Thương, sắc. mặt bọn họ trở nên lạnh lùng, đang chuẩn bị ra tay thì một cảnh tượng khiến bọn họ kinh hãi đã xảy ra.
Hoàng Bộ Thương nhìn Mạc Lâm lao về phía mình, với ánh mắt sắc bén lạnh lùng, một thanh kiếm gãy trượt ra khỏi tay áo bên trái, ông ta dùng tay trái cầm thanh kiếm gấy và trực tiếp vung lên.
Phụt!
Trong chớp mắt, Mạc Lâm dừng bước lại, hai mắt mở to, ôm lấy cổ, máu từ cổ phun trào ra.
Thịch một tiếng,
Tên Mạc Lâm này trực tiếp ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
Cho đến lúc chết hắn ta cũng chưa bao giờ nghĩ đết với tư cách là quân đoàn trưởng của quân đoàn đệ nhất trong quân Thiên Lang, lại bị một người tàn phế với bàn tay phải bị cụt dùng một chiêu hạ gục trong nháy mắt!
Chu Thiên Lâm, Miêu Thiên và đám người Mộ Bạch đều vô cùng chấn động.
Tốc độ Hoàng Bộ Thương rút kiếm bằng tay trái vừa rồi nhanh đến mức tận cùng, giống như ảo ảnh vụt qua rồi biến mất, khiến người ta không thể phản ứng kịp!
“Tên Hoàng Bộ này có thực sự mạnh như vậy sao?"
Đoàn Đao nuốt nước bọt, kinh ngạc nói.
Hoàng Bộ Thương này vốn dĩ cầm kiếm bằng tay phải, nhưng bây giờ tay phải đã không còn, theo lý mà nói thì ông ta đã là một người vô dụng.
"Quân Thiên Sách đã điều động toàn bộ và tiến về phía Tây Naml"
"Tôi được lệnh của cấp trên là lập tức triệu tập quân Thiên Lang và chiến khu Tây bộ để đến ngăn chặn quân Thiên Sách, buộc bọn họ quay lại căn cứ, nếu không tuân theo, sẽ trực tiếp thi hành quân pháp!"
Chu Thiên Lâm lên tiếng.
"Cái gì? Toàn bộ quân Thiên Sách tự ý rời khỏi căn cứ? Họ muốn làm gì?"
Mạc Lâm rất ngạc nhiên khi biết tin tức này.
Suy cho cùng, việc một quân đoàn rời khỏi căn cứ của mình mà không có lệnh từ cấp trên là một tội lớn.
"Có lẽ những kẻ này đã điên rồi!"
"Đi, đi xử lý bọn họ trước, sau đó đi xử lý tên nhãi ranh kial"
Chu Thiên Lâm lạnh lùng hét lên.
Mười phút trước,
Kinh đô, Nội Các.
Lúc này, mấy vị trưởng lão Nội Các đang ngồi ở đây cau mày.
“Không ngờ tên này lại có quan hệ rộng rãi như vậy, ông cụ nhà họ Khương, ông cụ nhà họ Tô, đám người của Viện trưởng Hoa đều gọi điện thoại đến, ngay cả Bạch Ưng Long Quân của Long Vương điện và Nhan lão của Thương hội Thiên Long cũng lên tiếng thay cậu ta!”
Một vị trưởng lão Nội Các trầm giọng nói.
"Không chỉ vậy, tôi còn nhận được thông báo của 'Tập đoàn Sở thị, nếu chúng ta không thả người này ra, Tập đoàn Sở thị sẽ sa thải 100.000 người, hơn nữa khiến kinh tế của Long Quốc thụt lùi ba mươi năm!"
Một vị trưởng lão Nội Các khác lên tiếng.
Những lời này vừa nói ra, trực tiếp làm bầu không khí tại hiện trường trở nên vô cùng áp lực.
Bùm!
Đột nhiên, một vị trưởng lão Nội Các đập bàn, hét lên: "Sở Cửu Ca, cô ta điên rồi sao? Sao dám uy hiếp chúng ta? Cô ta cho răng mình là ai? Cô ta là chủ của Long Quốc sao?”
"Tập đoàn Sở thị của cô ta có hùng mạnh đến đâu cũng chỉ là một công ty trong Long Quốc của chúng ta, chỉ cần chúng ta nói một câu thì Tập đoàn Sở thị của cô †a sẽ sụp đổ, cô ta dám uy hiếp chúng ta, đúng thật là nực cười!"
Vị trưởng lão Nội Các này vô cùng tức giận nói.
"Đừng kích động, mọi người đều biết rõ sức ảnh hưởng và năng lực của Sở Thị, một khi Sở Thị ra tay, với †ài năng của người phụ nữ Sở Cửu Ca kia, kinh tế Long Quốc nhất định sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, chúng ta không thể gánh nổi hậu quả này!"
“Hơn nữa, lần này không chỉ có Bạch Ưng Long Quân của điện Long Vương phát ra tin tức muốn bảo vệ mạng sống của tên này, mà ngay cả Phiệt chủ - Đoan Mộc Phiệt cũng đã gửi tin tức đến nói muốn người này, chẳng ai là kẻ dễ chọc đâu!"
Lúc này, một vị trưởng lão Nội Các có bộ râu và lông mày bạc phơ, nhẹ nhàng vuốt râu nói.
"Chẳng lẽ thật sự phải thả tên này ra sao, lần này tên nhãi ranh này đã phạm tội lớn như vậy, nếu cứ để cậu ta đi như thế, thì uy nghiêm của Long Quốc chúng ta ở đâu?”
"Huống chỉ cậu ta còn là đệ tử của Tiêu Thiên Sách!"
Vị trưởng lão Nội Các đập bàn kia lạnh lùng hét lên.
Trưởng lão nội các đập bàn lạnh lùng hét lên.
"Đúng rồi, lân này toàn bộ quân Thiên Sách đã được điều động tiến về phía Tây Nam, hiển nhiên là muốn cứu tên này, chúng ta nên làm sao bây giờ?"
Vị trưởng lão Nội Các đập bàn nói.
"Quân Thiên Sách! Trong mắt bọn họ thực sự là không có kỷ luật quân đội, coi trời bằng vung, cũng giống như Tiêu Thiên Sách và đệ tử của ông ta, bọn họ. đều là một đám người ngang ngược, nếu giữ bọn họ lại †hì chính là một mối nguy hiểm tiềm ẩn!"
"Không thể giữ quân Thiên Sách lại được nữa!"
Một vị trưởng lão Nội Các có vẻ mặt lạnh lùng hét lên.
“Thông báo cho chiến khu Tây Bộ và quân Thiên Lang, lập tức huy động lực lượng chặn quân Thiên Sách lại, nếu bọn họ không rút lui, thì trực tiếp thi hành quân pháp!"
Lúc này, một vị đại trưởng lão Nội Các ngồi ở ghế chính lên tiếng.
“Vậy bây giờ nên làm gì với tên đó?”
Một vị trưởng lão Nội Các nhìn đại trưởng lão rồi hỏi.
"Tên này cần phải chết! Báo cho Hắc Long, để hắn đi, giết chết tên này, sau đó ngụy trang thành hiện trường tự sát vì sợ nhận tội!"
Đại trưởng lão trực tiếp nói.
"Được"
Những trưởng lão khác sôi nổi gật đâu.
Đêm đó, ở biên giới Tây Nam,
Những chiếc xe tải lớn n šp nhau, ước chừng có mấy ngàn chiếc, tạo thành một hàng dài, trong đó còn có một số lượng lớn xe bọc thép, trên không trung còn có hàng trăm chiếc máy bay trực thăng vũ trang bay theo sau.
Những người ngôi trên những chiếc xe tải, xe bọc thép và trực thăng này đều là binh lính của quân Thiên Sách!
Hàng trăm ngàn quân Thiên Sách lao về phía tây nam.
Lúc này, vô số ánh đèn sáng chói đột nhiên chiếu thẳng vào phía trước bọn họ, trực tiếp đâm thẳng vào. mắt những tài xế xe tải khiến họ phải phanh gấp.
Cộp cộp cộp!
Lúc này, từng đợt tiếng bước chân nặng nề vang lên.
Một lượng lớn binh lính xuất hiện trực tiếp ở phía trước và hai bên, bao gồm một loạt xe bọc thép và xe tăng, trên không trung cũng đồng thời có hơn 500 máy bay trực thăng vũ trang bay tới.
Họng súng của toàn bộ những chiếc trực thăng, xe tăng và xe bọc thép này đầu nhằm vào quân Thiên Sách.
Bọn họ đúng là những người đến từ chiến khu Tây Bộ và quân Thiên Lang.
Miêu Thiên và Chu Thiên Lâm bước ra ngoài. "Xuống xel"
Hoàng Bộ Thương ngồi ở phía trước xe tải lạnh lùng nói.
Các quân đoàn trưởng của bọn họ trực tiếp xuống xe, mà toàn bộ binh lính của quân Thiên Sách cũng xuống xe, xếp ngay ngắn thành đội hình vuông, đối đầu với binh lính của chiến khu Tây Bộ và quân Thiên Lang.
"Chu Thiên Lâm, ông dám cản đường của quân Thiên Sách sao?"
Hoàng Bộ Thương đi về phía trước, nhìn Chu Thiên Lâm, lạnh lùng hét lên.
"Là ông à, Hoàng Bộ Thương, quân đoàn trưởng thứ hai của quân Thiên Sách?"
"Không ngờ là ông cũng xuất hiện!"
"Nhưng bây giờ ông chỉ là một kẻ tàn tật, lại dám nói chuyện kiểu đó với quân chủ như tôi, ông thật to gan!"
"Người đâu, vả miệng!"
Chu Thiên Lâm nhìn Hoàng Bộ Thương với vẻ mặt khinh thường.
Bốp!
Mạc Lâm lao thẳng về phía Hoàng Bộ Thương và tát thẳng vào mặt ông ta.
Nếu là hơn mười năm trước, Mạc Lâm nhất định không dám ra tay với Hoàng Bộ Thương.
Suy cho cùng, lúc trước là thời kỳ đỉnh cao của quân Thiên Sách, sức chiến đấu của các quân đoàn trưởng trực thuộc quân Thiên Sách cũng không thua kém gì so với các quân chủ các quân đoàn lớn, với thân phận của Mạc Lâm thì làm sao dám ra tay với Hoàng Bộ Thương?
Nhưng bây giờ đã khác xưa, bây giờ Hoàng Bộ 'Thương đã mất đi tay phải, ông ta chỉ là một kẻ tàn tật, sao Mạc Lâm có thể sợ hãi được?
Về phần Mộ Bạch và đám người Đồ Phu nhìn thấy Mạc Lâm chuẩn bị công kích Hoàng Bộ Thương, sắc. mặt bọn họ trở nên lạnh lùng, đang chuẩn bị ra tay thì một cảnh tượng khiến bọn họ kinh hãi đã xảy ra.
Hoàng Bộ Thương nhìn Mạc Lâm lao về phía mình, với ánh mắt sắc bén lạnh lùng, một thanh kiếm gãy trượt ra khỏi tay áo bên trái, ông ta dùng tay trái cầm thanh kiếm gấy và trực tiếp vung lên.
Phụt!
Trong chớp mắt, Mạc Lâm dừng bước lại, hai mắt mở to, ôm lấy cổ, máu từ cổ phun trào ra.
Thịch một tiếng,
Tên Mạc Lâm này trực tiếp ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
Cho đến lúc chết hắn ta cũng chưa bao giờ nghĩ đết với tư cách là quân đoàn trưởng của quân đoàn đệ nhất trong quân Thiên Lang, lại bị một người tàn phế với bàn tay phải bị cụt dùng một chiêu hạ gục trong nháy mắt!
Chu Thiên Lâm, Miêu Thiên và đám người Mộ Bạch đều vô cùng chấn động.
Tốc độ Hoàng Bộ Thương rút kiếm bằng tay trái vừa rồi nhanh đến mức tận cùng, giống như ảo ảnh vụt qua rồi biến mất, khiến người ta không thể phản ứng kịp!
“Tên Hoàng Bộ này có thực sự mạnh như vậy sao?"
Đoàn Đao nuốt nước bọt, kinh ngạc nói.
Hoàng Bộ Thương này vốn dĩ cầm kiếm bằng tay phải, nhưng bây giờ tay phải đã không còn, theo lý mà nói thì ông ta đã là một người vô dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.